Julia yêu dấu - Chương 04
Ánh mắt bá tước quay lại chiếu vào Jewel một cách
chán chường . “Thế đấy, cô gái, tôi hy vọng cô đủ khả năng đảm đương chuyện này
vì giờ đây chúng ta đã chung một thuyền. Tôi định sẽ lo liệu để biến đổi cô sao
cho phù hợp với gia đình này.” Anh ta khẽ cười. “Một thử thách đây, khác nào
làm ra một ví lụa từ tai lợn? Tôi chẳng biết liệu có thực hiện nổi không?”
“Ông thóa mạ thế đủ chưa hả? Ông gọi ai là tai nợn?
Tôi cũng nà một con người, tốt đẹp y như ông, hay bà mẹ hách hịch của ông.” Đây
là đỉnh điểm trong tất cả những lời lăng nhục khác khiến cô không còn sức chịu
đựng. Jewel bật dậy khỏi ghế và đứng nhìn bá tước trừng trừng, hai bàn tay siết
chặt thành nắm đấm hai bên ườn. Tấm chăn tuột xuống, tạo cho anh ta một tầm
quan sát không bị hạn chế đối với y phục của cô – và cái thân hình mà nó che phủ.
Jewel cảm thấy ánh mắt anh ta trên người mình, và cô run lên. Chỉ có sự quan
sát khách quan nhất trong cái nhìn của anh ta, như thể cô là một miếng đồng xỉn
màu mà anh ta đang nghĩ không biết có đáng bỏ công để đánh bóng lên không.
Nhưng nó vẫn làm cô ý thức được mình là một phụ nữ theo một cách cô chưa từng cảm
thấy bao giờ.
“Cái váy đó là một thứ ghê tởm,” anh ta nói khi lướt
mắt trên thứ vải lụa đỏ ướt sũng. Jewel cúi nhìn chiếc áo dài mà cô vẫn nghĩ là
rất đẹp bất kể tình trạng ướt sũng thì anh ta tiếp tục. “Đó là chiếc váy mà gái
điếm sẽ mặc. Có phải cô là… Ồ, tôi cho rằng giờ thì chuyện đó không thành vấn đề
nữa.”
“Không, tôi không phải gái điếm!” Jewel hét lên, dấn
lên một bước chân bốc đồng trong khi hai nắm tay đưa lên ngang eo. Cô sẽ không
chịu đựng thêm bất kỳ lời nhục mạ nào nữa, dù hắn có là bá tước hay không.
“Ngồi xuống,” anh ta nói, giọng vừa đủ nghe. Có cái
gì đó ở đôi mắt anh ta tạo nên nhiều sức mạnh hơn cả tiếng hét inh tai nhất của
cô. Jewel lại một lần nữa ngạc nhiên với chính mình bằng việc líu ríu ngồi xuống,
nhưng giữ được khuôn mặt hầm hầm nhìn anh ta còn đầy sát khí hơn trước.
“Điều trước tiên cô phải học là nhỏ giọng khi nói.
Tôi sẽ không bị hét vào mặt nữa, rõ chưa?” Đôi mắt xanh ngắt gặp ánh mắt cô, và
thay vì bầu trời trong vắt, cái màu đó lại gợi cho Jewel nghĩ đến ánh thép xanh
lạnh lẽo. Cô quắc mắt, định mở miệng thốt ra một lời đáp hỗn xược, nhưng gặp phải
đôi mắt đó, nên chỉ lẩm bẩm, “Ờ.”
Anh ta thở dài, “Tôi cho rằng đấy là lời đồng ý. Sau
này, khi nói chuyện với tôi, cô sẽ nói ‘vâng, thưa ngài,’ hoặc, ‘không, thưa
ngài.’ Cô có thể nhớ được không?”
“Tôi đâu phải con ngu.”
Tiếng lẩm bẩm phẫn uất của Jewel được đáp lại bằng một
câu “Rất tốt!” Bá tước đứng dậy, và cô nhìn theo anh ta với nỗi lo lắng tăng
lên lúc cái dáng vẻ uyển chuyển đi vòng qua bàn để đứng sừng sững trước mặt cô
khi cô ngồi trên ghế. Ngẩng lên nhìn anh ta, cô bỗng thấy mình thật nhỏ bé, và
cô không thích cảm giác đó chút nào. Khi anh ta đưa tay ra, nắm lấy cằm cô, cô
co rúm lại. Da anh ta rất ấm – bàn tay anh ta chạm vào cô cũng đã khiến toàn bộ
con người cô run lên từ bên trong. Eo ôi, anh ta là một người đàn ông vô cùng hấp
dẫn…
Nhưng những suy nghĩ như thế chẳng mang lại điều gì
tốt đẹp cho mình, cô tự nhủ, cùng lúc đó cô đưa tay lên để gạt tay anh tar a.
Trước khi cô có thể chạm vào thì anh ta đã túm lấy cổ tay cô, giam cầm bàn tay cô
lơ lửng giữa không trung. Những ngón tay anh ta mạnh đến kinh ngạc, và cô chợt
nghĩ đức ngài quá đỗi đẹp trai này có thể bẽ gãy cổ tay cô mà không tốn chút sức
lực nào, như vặn cổ con chim sẻ vậy.
“Tôi không làm đau cô đâu,” anh ta nói, và Jewel xấu
hổ nhận ra rằng hẳn anh ta đã cảm thấy sự run rẩy của cô. Cô nhẹ nhõm vì anh ta
đã hiểu sai nó. “Tôi chỉ muốn nhìn cô thôi, được chứ?”
Dấu hiệu đầu tiên về việc anh ta không coi cô là một
đối tượng để ra lệnh đã phần nào làm Jewel nguôi dịu. Cô gật đầu cộc lốc. Anh
ta thả tay cô ra và nâng khuôn mặt cô lên lần nữa để ánh đèn rọi thằng vào. Bàn
tay còn lại của anh ta nắm lấy chiếc khăn, kéo tuột nó khỏi đầu cô khiến tóc cô
bung ra, xõa xuống ướt nhẹp, dài tới tận eo và đen như tổ quạ. Mắt anh ta nhìn khắp
mớ lộn xộn đó, rồi đi tới gương mặt có đôi gò má cao và chiếc cằm nhỏ của cô.
Jewel biết là mình không đẹp, tuy vậy cô vẫn bực bội với cái vẻ thờ ơ lạnh lùng
anh ta dùng để đánh giá rồi loại bỏ từng nét một. Vầng trán cao và rộng ẩn một
phần dưới mớ tóc rối bù, đôi lông mày rậm đen như màu tóc vút cong ở cuối chân
mày đến mức tưởng như chúng sắp bay lên khỏi hai bên thái dương. Hàng mi đen rợp
trên đôi mắt màu hổ phách sâu và hơi xếch, cái mũi thuôn nhỏ đỏ ửng lên không
tương xứng với gương mặt, làn da trắng xanh như giấy bị nứt nẻ và thô ráp kéo
căng trên hai gò má hóp lại vì ốm đói, được cái miệng đầy đặn thì nhợt nhạt.
Jem thường hay bảo cô giống một đứa gipsy thì không sao, nhưng cô thấy ấm ức vì
mình đã kém xinh đẹp trong mắt đức ngài ngạo mạn này, người mà bản thân đã đẹp
muốn lóa mắt.
“Há miệng ra,” anh ta bảo. Jewel chớp mắt nhìn anh
ta, và cố giật cằm ra. Một lần nữa những ngón tay dài ấy lại chứng tỏ sức mạnh
đáng kinh ngạc của nó.
“Tôi không phải một con điếm!”
“Có ai bảo cô như thế đâu. Nào mở miệng ra.”
Jewel hậm hực nghe lời. Có cái gì đó ở anh ta lrằng
tốt hơn hãy làm như anh ta bảo. Chẳng phải cô sợ anh ta đâu.
Mắt anh ta lướt qua hàm răng nhỏ của cô, nó tương đối
đều và khỏe. Anh ta gật đầu, và Jewel coi đó là sự cho phép để đóng miệng lại.
Cô cũng làm như thế, nhìn anh ta từ đầu đến chân với sự trêu tức rành rành để
cho anh ta thấy cô không hoàn toàn bị uy hiếp. Nhưng có vẻ anh ta chẳng mảy may
thấy phiền trước sự khảo sát cặn kẽ của cô, trái lại, chính cô mới là người thấy
khó chịu. Nhìn gần như thế này, rõ ràng đôi vai rộng mảnh dẻ ẩn dưới bộ trang
phục buổi tối hoàn hảo kia là những cơ bắp rắn chắc. Trước đây Jewel không hề
nhận ra, nhưng giờ cô biết rằng mình thích những người đàn ông thư sinh rắn rỏi.
Vóc người anh ta không áp đảo cô như thân hình lực lưỡng của Mick.
“Đứng lên.”
“Cái gì?” Mệnh lệnh của anh ta làm cô ngạc nhiên, và
cô cau mày. Anh ta lạnh lùng lặp lại, và bước lùi, cho cô có khoảng không để
tuân theo. Jewel, trước sự ngạc nhiên của chính mình, đứng dậy mà không hỏi
thêm câu nào, cảnh giác nhìn anh ta. Tấm chăn rũ xuống khỏi vai cô, và anh ta
vươn tay kéo hẳn nó ra, vứt sang bên cạnh như thể một món đồ bẩn thỉu.
“Tôi không bị bệnh đậu mùa, nếu đó nà điều ông đang
no sợ.”
“Cô làm tôi nhẹ cả người.” Giọng anh ta bình thản
như thể họ đang bàn chuyện thời tiết. Jewel cắn chặt răng. Tên bá tước tao nhã
này sẽ khiến cô phải mượn đến rượu trong vòng một tuần mất, cô nghĩ – hay biết
đâu còn đi tới chỗ ám sát anh ta. Ý tưởng này làm cô mỉm cười.
“Cô bao nhiêu tuổi?” anh ta đột ngột hỏi, mắt nheo lại
khi nhìn thấy sự biến đổi mà nụ cười đã mang lại cho gương mặt cô.
“Tôi nghĩ nà mười sáu, hoặc khoảng chừng ấy. Còn
ông?”
Đó là sự xấc xược cố tình, và Jewel quả thực không
trông mong anh ta trả lời, nhưng anh ta đáp lại không hề ác ý.
“Ba mốt.”
Hơn cô đúng mười lăm tuổi, Jewel nhẩm đếm khi mắt
anh ta lại lướt trên người lần nữa. Đủ già đến độ thành một người đàn ông hoàn
toàn trưởng thành không phải một cậu trai vụng về.
“Cô đang quá gầy, nhưng không sao, chuyện đó có thể
khắc phục được. Tôi hy vọng vóc dáng của cô sẽ được cải thiện khi cô bắt đầu ăn
uống theo chế độ.”
Mắt anh ta xoáy vào hai bầu ngực của cô, lộ rõ sự bằng
phẳng với hai núm vú nhỏ nhô lên vì vải lụa ướt dán vào người. Ánh nhìn của anh
ta nấn ná tại đó một lúc trước khi đi xuống vòng eo nhỏ nhắn và cặp hông như
con trai của cô. Bộ đồ lót duy nhất cô mặc là chiếc quần trong, và với cái váy
ướt như thế này, mọi đường cong trên cơ thể cô hiện rõ trước mắt anh ta. Ngó xuống
người mình, Jewel cảm thấy một nỗi xấu hổ trào dâng vì thân hình cô đã không thể
tròn trịa nữ tính hơn. Nhưng cô tự động viên mình rằng thế cũng chẳng sao. Anh
ta rất đẹp trai, quá đỗi đẹp trai. Và khi anh ta ra lệnh cho cô làm cái náy cái
nọ thì dường như cô không thể làm gì khác ngoài nghe lời anh ta. Đúng là bất
thường. Cô không thích nó, dù chỉ một chút xíu. Đã đến lúc cô bắt đầu chứng tỏ
mình cũng có chính kiến riêng của mình.
“Nhìn đủ chưa?” cô sỗ sàng hỏi khi cuối cùng ánh mắt
anh ta cũng trở lại gương mặt cô. Cô ngạc nhiên thấy rằng, dù đang đứng, cô vẫn
phải ngửa đầu ra mới nhìn được vào đôi mắt như thiên đường kia. Cô đã không nhận
ra là anh ta rất cao.
Ánh mắt đẹp ấy cau lại nhìn xuống cô làm cô bối rối
một cách không mong đợi, và cô giật lùi một bước với hai bắp chân ép sát vào mặt
ghế.
Lông mày anh ta hơi nhướng lên trước hành động của
cô, và mắt anh ta nheo lại trên mặt cô. Cảm thấy mặt mũi nóng bừng, Jewel thầm
cầu nguyện anh ta không đoán được thứ cảm xúc đáng lo ngại mà anh ta khơi lên
trong cơ thể cô.
“Cô sẽ không bao giờ trở thành viên kim cương chất
lượng cao. Nhưng tôi nghĩ cô nhìn cũng không đến nỗi nào nếu ăn mặc thích hợp.
Cô sẽ phải học cách nói năng, phục sức, để cư xử như một quý cô. Tôi sẽ phải
thuê cho cô một gia sư, có lẽ là một phụ nữ lớn tuổi.” Đôi mắt anh ta lấp lánh
ánh xanh sáng với vẻ tính toán khi chúng lại lướt trên người cô. Sự săm soi vô
cảm của anh ta trong khi cảm nhận về anh ta của cô quá mãnh liệt đã làm cô phát
cáu.
“Ông dừng nại ở đây một phúc đã. Giả dụ tôi không muốn
trở thành một quý cô chết tiệc thì sao? Tôi chẳng việc gì phải nàm theo nời ông
bảo, ông biết không. Tôi chỉ cần lấy những gì thuộc về tôi và ra đi.”
Anh ta mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào chậm rãi làm
Jewel rung mình từ đỉnh đầu tới gót chân. Nụ cười ấy ẩn chứa một điều gì đó làm
cô nhớ lại cảm giác khi cô đi xem hội chợ ở Astley’s Amphitheater và thấy một
con rắn cuộn tròn quanh cổ người huấn luyện.
“Để tôi nói rõ một đôi điều giữa chúng ta, cô bé của
tôi. Cô sẽ làm đúng những gì tôi bảo. Nếu cô không nghe, nếu cô không tuân lệnh
tôi một cách tuyệt đối trong mọi việc, thì tôi sẽ ném cô trở lại đường phố
không chần chừ một giây. Giấy hôn thú của cô, như mẹ tôi đã tận tình chỉ ra, chẳng
khác gì một tờ giấy bình thường, trừ phi tôi chọn cách công nhận chúng. Nếu tôi
chọn không thừa nhận chúng thì cô, cô sẽ làm gì? Thuê một luật sư và kiện đòi
thừa kế? Cứ cho rằng cô có thể tìm được một luật sư sẵn lòng lo cho vụ của cô
thì cô cũng bị cười thối mặt ngoài tòa án với lối ăn nói như gái điếm của mình.
Tuy nhiên, với sự đỡ đầu của tôi, cô sẽ được ăn uống đàng hoàng, xét bề ngoài của
cô thì nó là thứ cô chưa bao giờ có được. Có nhà cửa, quần áo tử tế, và sự dạy
dỗ hơn hẳn những gì cô đang có. Cô sẽ mang họ của thằng em tôi, và trong bốn
năm nữa, đến cái ngày sẽ là sinh nhật thứ hai lăm của nó, khoản lợi tức không hề
nhỏ của nó sẽ chuyển sang tên cô. Nhưng không được mắc sao lầm nào, cô bé ạ. Để
đổi lại tất cả những thứ này, cô sẽ phải làm như tôi bảo mà không được thắc mắc.
Nếu cô muốn đi, cô chỉ cần nói ran gay bây giờ. Nhưng một khi đồng ý, cô sẽ
không còn đường quay lại đâu. Tùy thuộc sự lựa chọn của cô thôi. Hãy nghĩ kỹ
trước khi quyết định. Một khi đã quyết định, thì không thể quay đầu.”
Jewel nhìn bá tước, mắt nheo lại trước vệt vàng mờ đục
trong ánh đèn. Rồi cô nhìn quanh vào những cái ghế bọc da, những cuốn sách sắp
hàng trên tường, tấm thảm sang trọng dưới chân cô, những bức tranh treo trên tường.
Và ngọn lửa sáng rực nhảy nhót trong lò sưởi, làm cho căn phòng đầy hơi ấm.
Không nghi ngờ gì, cả tòa nhà này đều ấm áp – ở đây, trong tòa dinh thự này,
hơi ấm không phải là thứ xa xỉ mà là một thứ mặc nhiện được công nhận, như
không khí để thở. Cô sẽ có đầy thức ăn để ăn, và một chiếc giường khô ráo ấm áp
để ngủ, thoát khỏi những con rệp và có khi là những con côn trùng khác, những kẻ
xâm nhập không được đón chào, những bộ quần áo sạch sẽ lành lặn – và cô sẽ được
an toàn. Cô sẽ là một đứa ngốc nếu không đồng ý với bất cứ điều kiện nào anh ta
đưa ra. Rồi cô nghĩ tới một chuyện, và mặt cô tối lại.
“Chỉ có một điều.
“Tôi sẽ không – nàm bất cứ chuyện gì xấu xa với ông
đâu!” cô buột ra, giọng mang vẻ hiếu chiến, đôi mắt lóe lên tia thách thức màu
hổ phách.
Đôi mắt anh ta mở to hơn và nhìn cô chằm chằm một
lúc. Một thớ cơ ở khóe miệng giật giật. Trông anh ta như sắp phá lên cười, và
điều đó khiến cô nổi giận. Thật nhục nhã khi phát hiện anh ta nghĩ cô quá thiếu
hấp dẫn.
“Cô bé thân mến của tôi, cô có thể gạt bỏ mọi nỗi sợ
hãi cô đang nuôi dưỡng. Tôi đảm bảo với cô, tôi hoàn toàn không có mưu đồ nào đối
với con người cô. Cô được an toàn với tôi như với cha cô hoặc anh cô. Nếu cô có
anh hay có cha.”
“Tôi không còn người thâng lào cả.” Câu trả lời của
cô là một tiếng lầm bầm. Nỗi xấu hổ bất ngờ dâng lên trong cô. Là con gái một
phụ nữ phải làm điếm để kiếm sống trước nay chưa bao giờ la điều khiến Jewel
khó chịu. Nhưng giờ đây, trước mặt người đàn ông này, cô lại có cảm giác đó.
“Vậy thì cô may mắn hơn tôi,” anh ta khô khan đáp,
nhướng một bên mày với cô. “Nào, chúng ta có đồng ý hay không?”
Jewel gật đầu. “Đồng ý.”
Anh ta mỉm cười, vành môi khẽ cong lên. “Cô rất sáng
suốt. Cô bỏ ra ít để nhận lại nhiều. Tôi sẽ bảo bà Masters chuẩn bị cho cô một
phòng. Một bồn tắm sẽ đợi cô ở đó. Nghe lời tôi mà tắm rửa kỹ càng. Ngày mai
tôi sẽ về nông trang, tôi nghĩ tốt nhất là cô nên đi cùng tôi. Việc học tập của
cô sẽ tiến triển tốt hơn khi tránh xa thành phố với vài con mắt nhìn và vài cái
lưỡi gièm pha. Tôi sẽ lên đường lúc bình minh, nên hãy sửa soạn đi. Một cô hầu
sẽ đánh thức cô đúng giờ.”
Anh ta sải bước qua bên kia phòng và giật một sợi
dây có núm tua trong lúc Jewel nhìn theo với phần nào lo lắng. Cô sẽ không ngạc
nhiên nếu thấy những sinh vật trong tưởng tượng có sừng có vuốt nào đó nhảy từ
trần nhà xuống trước hiệu lệnh của anh ta. Không hiểu sao cô cứ canh cánh ý
nghĩ là mình vừa bán linh hồn cho quỷ dữ.
“Tên cô, nó là gì ấy nhỉ?” anh ta nhìn cô với cái
cau mày vẻ thăm dò.
“Jewel, Jewel Combs.”
“Thưa ngài,” anh ta nhắc nhở.
“Thưa ngài,” cô lặp lại, cảm thấy thật ngu ngốc, và
anh ta gật đầu.
“Jewel Stratham, cô không hiểu sao, vì cô đã cưới thằng
em họ Stratham của tôi.”
Jewel giật mình nhận ra cô đã không nghĩ tới chuyện
đó. Nhưng, phải rồi, giờ cô nhận ra, tên cô – và nhiều thứ khác nữa – đã thay đổi
mãi mãi. “Vậy thì, Jewel Stratham, thưa ngài.”
Anh ta gật đầu lần nữa, thể hiện sự hài lòng vì cô
đã nhớ cách để nói chuyện với anh ta.
“Tôi không nghĩ cái tên Jewel hợp với vị trí người vợ
góa của em họ tôi. Nó gợi nhắc đến – khó mà dứt ra! – cái giai tầng mà cô không
còn cư ngụ nữa. Tôi nghĩ cô nên đổi thành Julia. Đủ tương đồng để cô không gặp
phải rắc rối khi trả lời, nhưng vẫn là tên của một quý cô.”
“Nhưng…” Jewel mở miệng định phản đối việc vứt bỏ
tên của cô như thể nó chẳng khác gì miếng giẻ rách, thì đúng lúc đụng phải ánh
mắt anh ta và cô ngay lập tức nhớ tới lời hứa tuân lệnh anh ta trong mọi chuyện.
Cô lại nhìn quanh sự ấm áp và sang trọng của căn phòng, nghĩ về bữa tối xa xỉ
chắc hẳn sẽ sớm được mang đến cho cô, và cô ngậm miệng lại. Anh ta co thể gọi
cô là vua Henry của nước Anh nếu muốn, miễn là cô có thể no bụng.
“Thỏa thuận nhé? Jewel Combs giờ là Julia Stratham?”
Đôi mắt anh ta chiếu vào cô, đo lường sự phục tùng của cô. Jewel gật đầu.
“À, thưa ngài,” cô thêm vào khi đôi lông mày kia nhướng
lên. Anh ta mỉm cười với cô.
“Tôi có thể thấy cô là một cô gái thông minh, Julia.
Chúng ta sẽ hợp tác tốt. À phải, bà Masters.” Anh ta chuyển sự chú ý sang người
phụ nữ trung niên béo tròn xuất hiện sau một tiếng gõ nhanh ở ngoài. “Đây là vợ
góa của Ngài Timothy. Cô ấy cần một căn phòng – tôi nghĩ là căn phòng màu vàng
– một bồn tắm, và một b. Ngoài ra, mấy bộ áo ngủ,và, ờ, vài bộ trang phục thích
hợp để đi đường ngày mai. Và bà có thể gọi cô ấy là cô Julia. Cô ấy là người
trong gia đình.”
“Vợ của Ngài Timothy ư, thưa ngài?” Giọng bà Masters
rin rít với vẻ nghi ngờ khi mắt bà ta lướt trên người Bà Julia Stratham mới
toanh.
Jewel cứng người,biết được cảnh tượng cô hẳn đang
trưng ra với cái váy đỏ vẫn còn ướt bám chặt vào mọi đường cong mảnh khảnh của
cô, bầu ngực cô lấp ló trên viền áo, làn da tái nhợt và đôi mắt thâm quầng vì
kiệt sức và đói. Vẻ mặt bà Masters đầy sự khinh bỉ, lăng mạ, và xúc phạm – cho
đến khi đôi mắt xanh ươn ướt của bà ta gặp phải đôi mắt xanh biếc của ông chủ.
Rồi tất cả mọi thái độ bị quét sạch khỏi gương mặt bà. Cơn giận sôi sục của
Jewel nguôi ngoai. “Đúng vậy, bà Masters. Chẳng phải tôi vừa nói thế sao?” Anh
ta quay sang Jewel lúc này đang nhìn mình như kẻ chết đuối vớ được cọc. “Cô hãy
đi với bà Masters. Bà ấy sẽ cung cấp cho cô mọi thứ cô cần. Tôi sẽ gặp lại cô
vào sáng mai.”
“Xin mời theo tôi, Cô Julia.” Bà Masters xoay người
bước đi. Tông giọng bà ta là đúng mực cứng nhắc, nhưng Jewel biết rằng sự khó
chịu của bà ta khi phải cư xử nhã nhặn với cái đứa bà ta sẽ xua đuổi ngay lập tức
như một đứa trẻ bụi đời đang làm bà ta nghẹt thở.
Bá tước làm một cử chỉ ra hiệu rằng Jewel nên đi
theo bà quản gia. Với cái liếc cuối cùng vào gương mặt rắn rỏi đẹp đẽ đột nhiên
giống như một bến đậu trong tâm bão ấy, Jewel rướn thẳng hai vai đầy quyết tâm,
và đi ra.

