Julia yêu dấu - Chương 37 -P2

Cảm giác có gì đó không ổn cứ tăng lên, nhưng Julia kiên quyết
tự nhủ cô chỉ đang tưởng tượng. Chắc chắn cô không có gì phải sợ chỉ vì đang ở
nơi này. Dù Elizabeth có mặt ở đây thật, cô ta cũng chẳng có lý do nào để hãm hại
cô trừ phi cô ta ghen khi thấy Sebastian định để cô thế chỗ cô ta và… Cô lại
đang nghĩ vớ vẩn rồi. Cô vừa nhắc mình vừa nhấc váy lên bằng cả hai tay và bắt
đầu thận trọng leo lên những bậc thang bằng đá trơn trượt. Không có ma với quỷ
gì hết.

Julia đi mãi mà thấy mình vẫn chưa lên đến đỉnh và không khí
quanh cô dường như càng lúc càng đặc quánh, cản trở bước chân cô. Nhưng tất
nhiên đó chỉ là do cô tưởng tượng và trí tưởng tượng làm tim cô đập mạnh khi cô
nhìn thấy ánh sáng vàng tràn qua cái cửa sổ dẫn lên lỗ hổng từng để chuông trước
đây.

Trấn tĩnh lại, Julia trèo nốt hai bậc còn lại và bước lên một
gian phòng nhỏ. Cô thấy ngay là nó trống không, và tia sáng vàng rực kia là do
ánh nắng hắt qua ô cửa tò vò để mở. Tất nhiên là chẳng có con ma nào.

Nhưng cũng không có Chloe, chuyến đi và nỗi lo lắng của cô đều
là vô ích. Nhưng con bé có thể ở đâu được nhỉ? Một ý nghĩ đáng sợ ập đến, Julia
đi tới bức tường đá cao đến đầu gối chạy ngang cửa tò vò nguyên là nơi treo chiếc
chuông. Bám tay vào mặt tường bên cạnh để làm chỗ dựa, Julia ngó xuống dưới.

Sâu xuống sáu mươi mét, qua những bức tường sẫm đen của tu
viện và những bờ đá dựng đứng um tùm thạch nam, là đến vịnh Wash. Bãi đá đen nằm
trơ lỳ dưới những đợt sóng trắng xóa. Không khí tràn ngập mùi muối, cùng với tiếng
sóng đập vào bờ. Ầm ĩ hơn nhiều là tiếng kêu của những con mòng biển và nhạn biển
khi chúng chao liệng không xa chỗ Julia đứng.

Tất nhiên không có thân hình nhỏ nhắn nào nằm vắt trên ghềnh
đá phía dưới, và Julia lắc đầu trước sức tưởng tượng của mình. Nhưng cô vẫn
không thể xua đi cảm giác có điều gì đó bất thường.

Rồi cô trông thấy nó. Trong khu nghĩa địa nhỏ, một hình người
trùm khăn trắng với bộ mặt chết chóc, đang ngước nhìn lên chỗ cô đứng.

Julia giật lùi khỏi ô cửa t nơi Elizabeth đã ngã xuống, hai
tay áp chặt vào lồng ngực nơi tim cô đang đập điên cuồng, còn mắt mở trừng trừng
kinh hoàng. Đây là hình ảnh cô thấy trong mơ. Đây là thứ mà dân làng thấy khi một
người trong gia đình Peyton sắp chết. Lạy Chúa, phải chăng đó là hình ảnh cuối
cùng Elizabeth thấy. Là hình ảnh cuối cùng cô thấy?

Cô phải ra khỏi ngọn tháp này – ngay. Giống như bản năng của
con thỏ biết mình phải chạy trốn loài cáo, Julia biết mạng sống của mình phụ
thuộc vào việc ra khỏi tháp chuông càng nhanh càng tốt. Nhưng tứ chi của cô, gần
như đóng băng vì kinh hãi, lại không thể nhúc nhích một cách kỳ lạ.

Cô đang loạng choạng đi tới cửa sập thì bỗng một mái đầu nhô
lên từ đó. Tim cô ngừng đập, rồi giật lên trở lại trước mái tóc vàng óng lấp
lánh nắng.

Sebastian? Không phải. Dù nắng làm chói mắt và nỗi khiếp sợ
trước những gì vừa thấy đã làm các giác quan mụ mẫm, cô vẫn biết đây không phải
Sebastian. Cô bước lui lại khi hình hài đó trồi lên qua lỗ cửa. Từ đầu đến chân
hình hài đó trồi lên qua lỗ cửa. Từ đầu đến chân hình hài đó quấn kín trong chiếc
áo trùm trắng dài chỉ lộ ra cái lưỡi sáng loáng của con dao nhọn. Mắt cô nhìn
con dao một lúc lâu, rồi nhìn lên khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm.

Trong một lúc, dưới ánh mặt trời sáng chói, cô lại nghĩ mình
đang nhìn vào khuôn mặt trống rỗng của thần chết. Rồi cái mũ trùm được hất ra
sau.

“Caroline!” Julia thở gấp. Cô nhìn trân trân vào đôi mắt
xanh bình lặng đã nhìn cô trong phòng ngủ một tiếng trước, và cảm thấy một trận
cười cuồng loạn dâng lên trong cổ họng. Caroline không phải là tên sát nhân.
Caroline dịu dàng thân thiện? Không thể nào.

Caroline cười với cô, nnom thản nhiên cứ như họ đang gặp
nhau trong phòng khách ở White Friars, và Julia thấy lạnh hết xương sống. Có
cái gì đó trong nụ cười nhàn nhạt ấy mách bảo cô rằng Caroline mất trí rồi.

“Tôi rất xin lỗi, Julia.” Caroline tiếc nuối nói như thể từ
chối một lời mời uống trà. “Là tôi đây.”

“Chị đến để giúp tôi tìm Chloe sao, Caroline?” Julia thận trọng
hỏi, não bộ làm việc hết tốc lực để tìm ra cách tự cứu mình. Cô cố tỏ ra bình
tĩnh, như thể chẳng có gì bất thiễn ra. Cô không thể để lộ ra mình đang sợ hãi.

“Không.” Caroline lắc đầu, nhất thời tỏ ra bối rối, như thể
chị ta không nhớ nổi tại sao mình lại ở đây. Julia chớp lấy ngay cơ hội đó để
đánh liều dấn một bước về phía cửa sập. Với vị trí Caroline đang đứng, gần như
không thể đi vòng qua chị ta mà không bị người đàn bà đó đâm – nếu Caroline thực
sự muốn đâm cô.

“Không được bước tới, Julia,” Caroline cộc cằn cảnh cáo. Đôi
mắt xanh lóe lên khi chị ta làm một cử chỉ đe dọa với con dao. Và Julia biết
Caroline sẽ sử dụng vũ khí nếu bắt buộc, cho dù chắc chắn chị ta thích Julia
lao qua mép tháp chuông mà không bị đâm hơn, giống Elizabeth.

“Đừng buộc tôi phải làm đau cô, Julia. Tôi không muốn thế.
Tôi chỉ muốn cô bước qua bức tường kia và… biến mất.”

Giọng Caroline nghe gần như năn nỉ. Julia nhìn chị ta chằm
chằm với nỗi kinh hoàng càng lúc càng tăng, tự hỏi liệu mình có thể xông tới và
đoạt lấy con dao không. Caroline cao hơn cô, nhưng những năm lăn lộn trên đường
phố đã tôi luyện cho cô sức mạnh dẻo dai.

“Chị không cần phải làm điều này, Caroline,” Julia nhẹ nhàng
nói, áp sát lưng vào tường còn mắt thì không rời Caroline phút nào. Một đợt
sóng sợ hãi dâng lên khiến cô không nghĩ được gì nhưng cô cố trấn tĩnh, biết
mình cần giữ đầu óc tỉnh táo. Ngay tức khắc cô nhận ra việc lao vào Caroline chỉ
là giải pháp cuối cùng. Kéo dài thời gian là cách tốt nhất. Julia nhớ ra Emily
biết cô ở đâu. Nếu cô giữ được Caroline đứng đây nói chuyện đủ lâu, Sebastian sẽ
tới kịp. Emily sẽ nói cho anh biết cô đi đâu khi cô không trở về đúng giờ để gặp
anh trước bệ thờ.

“Không, tôi không muốn,” Caroline nói với vẻ thực sự hối tiếc.
“Nhưng cô không nên kết hôn với Sebastian. Cô biết là tôi đã cố cảnh báo cô. Tối
hôm đó tôi đã mặc như thế này trong phòng cô lúc cô bị ốm, và tôi đã bảo cô sẽ
gặp chuyện gì nếu cô không từ bỏ Sebastian. Elizabeth đã chết, cô cũng sẽ thế,
tôi đã bảo vậy mà. Nhưng cô không nghe, thế nên đây là lỗi của cô. Tôi mới là nữ
bá tước Moorland, không phải cô – hay Elizabeth. Đó là lý do tôi lấy Edward.
Anh ấy chết rồi, nhưng không sao. Đằng nào tôi cũng thích Sebastian hơn.
Sebastian rất đẹp trai. Khi nào anh ấy cưới tôi, tôi sẽ là phu nhân Moorland,
đúng như vị trí vốn có của tôi.”

“Đó là lý do chị giết Elizabeth à Caroline?” Giọng Julia nhẹ
nhàng.

“Lẽ ra cô ta đừng bao giờ trở thành phu nhân Moorland,”
Caroline nói như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. “Vị trí đó là của
tôi. Khi Edward chết, rồi đến lão bá tước, cô ta đã chiếm vị trí của tôi. Tất cả
mọi người bắt đầu gọi cô ta bằng tước hiệu của tôi. Cô có thể hiểu tại sao tôi
không thích điều đó. Lúc đầu tôi chẳng nghĩ ra được cách nào, rồi tôi chợt nhận
ra tôi vẫn có thể làm phu nhân Moorland nếu tôi lấy được Sebastian. Dù sao anh ấy
cũng chẳng thích cô vợ yểu điệu của mình, mà tôi lại xinh đẹp hơn nhiều.
Sebastian thường hay cười với tôi – anh ấy thích tôi, anh ấy luôn thích tôi. Lẽ
ra giờ này anh ấy đã lấy tôi – nếu không phải vì cô.” Chị ta ném một cái nhìn
hiểm ác vào Julia đang đứng dựa sát vào tường.

“Dù chị có giết tôi, Caroline. Cũng không có gì bảo đảm là
Sebastian sẽ lấy chị,” Julia lý luận, cầu nguyện mọi việc sẽ không kết thúc quá
nhanh.

Caroline cười. “Anh ấy sẽ lấy ai được chứ? Dù gì mọi người
cũng nghĩ anh ấy đã giết Elizabeth. Tôi không lường trước được điều đó, nhưng
nó thật hiệu quả. Và khi cô chết, sẽ chẳng còn ai dám lấy anh ấy nữa. Trừ tôi
ra, tất nhiên. Và đến một ngày anh ấy sẽ bắt đầu muốn có những đứa con, những đứa
con bình thường. Anh ấy sẽ phải lấy tôi thôi.”

Julia nghĩ kế hoạch của Caroline có một kiểu logic điên rồ.
Cô có thể tưởng tượng ra viễn cảnh mà Caroline miêu tả. Với cái chết của cô,
cùng tất cả những gì đã xảy ra trước đó, Sebastian sẽ bị cả nước Anh ruồng bỏ.
Dĩ nhiên anh có thể ra nước ngoài, nhưng còn Chloe. Cô không nghĩ anh sẽ bỏ rơi
Chloe, hay sản nghiệp của mình. Không phải là mãi mãi. Anh sẽ quay về, và cô
đơn, và Caroline đợi ở đó.

“Chị không muốn làm việc này, Caroline. Và chị không phải
làm thế. Chúng tôi có thể giúp chị.” Giọng Julia khàn đi khi nhận ra mắt
Caroline đang trở nên đờn đẫn. Hồi kết sắp tới mà vẫn không ai đến giải cứu cô.
Cô nhận ra bản năng đã đúng khi cảnh báo cô không nên đến đây. Và cô cũng nhận
ra rằng có lẽ cảm giác kỳ quái đã quấy rầy cô lúc trước chính là điềm báo cô có
thể chết ở đây.

“Tôi không muốn sự giúp đỡ. Tôi muốn trở thành nữ bá tước
Moorland.” Giọng Caroline lại điềm tĩnh như trước, nhưng trước khi Julia có thể
nghĩ ra bất cứ điều gì khác để nói thì chị ta đã bước lên một bước, khua con
dao lên. Mũi dao màu bạc lóe lên đầy nguy hiểm trong ánh nắng cói chang.

“Lùi xuống, Julia.” Giọng nói điềm nhiên trái ngược hẳn với
ánh mắt điên cuồng của chị ta. Julia nuốt xuống, nhìn Caroline và con dao. Nếu
cứu viện không đến sớm, chắc cô sẽ phải lao vào chị ta, chiến đấu để cướp lấy
con dao. Nhưng cô còn vài phút nữa. Chúa ơi, xin người đấy…

Julia lùi lại một bước, vẫn dán chặt lưng vào tường đá lạnh
lẽo.

“Thế có phải tốt không. Cô rất biết điều. Không giống con bé
mít ướt Elizabeth. Nó cứ khóc và khóc, dù tôi đã giải thích rã họng với nó. Cuối
cùng tôi mất hết kiên nhẫn. Nó không chịu biến mất như được bảo. Tôi phải đẩy
nó xuống. Lùi lại nữa đi, Julia.”

Julia biết mình đang ở rất gần bờ vách dựng đứng cô đã nhìn
xuống lúc nãy. Cô không dám lùi thêm quá nhiều nữa. Quá gần bờ vách, và
Caroline có thể dễ dàng hất cô xuống. Cô nghĩ, đó hẳn là những gì đã xảy ra với
Elizabeth.

Cô lùi một bước rất nhỏ. Caroline nhìn không hài lòng.

“Tôi mong rằng cô không gây khó khăn. Cô vui lòng đứng xa bức
tường đó ra.”

Julia phải cắn răng để không cười khanh khách. Caroline nghe
vô cùng nhã nhặn; chuyện này không thể đang xảy ra được. Không thể nào, nhưng
đúng thế. Và nếu cứu viện không đến ngay thì cô sẽ phải vật lộn để đoạt con
dao.

Nhưng đã quá muộn cho bất cứ kế hoạch nào. Với một tiếng hét
giận dữ cùng con dao giơ lên dưới ánh mặt trời, Caroline lao đến. Julia giật
mình định nhảy lùi ra sau để tránh – và tới chỗ chết của cô. Nhưng cô kịp tránh
sang một bên đúng lúc Caroline đâm sầm vào người cô, xô cô vào bức tường đá.
Bàn tay cầm con dao đâm xuống, và Julia hét lên, cố tránh, còn hai tay đưa lên
để gạt con dao ra. Cô cảm thấy lưỡi thép lạnh xuyên qua phần mềm của hai cánh
tay để trần, nhìn máu đỏ phun ra, và thấy con dao lại huơ lên cho một cú đâm
khác.

“Không!” một tiếng hét vang lên từ hướng cửa sập.

Trước khi Julia có thể nhận ra ai cứu mình, thì một bóng người
đã lướt qua tháp chuôngao thẳng vào Caroline. Trước áp lực đó Caroline loạng
choạng lùi lại. Julia chẳng kịp làm gì mà chỉ biết đứng bất động, kinh hãi nhìn
mọi việc xảy ra.

Caroline lảo đảo tựa vào bờ tường thấp và mất thăng bằng, chới
với, mắt trợn trừng, hai tay khua loạn xạ, rồi với một tiếng thét chói tai, chị
ta rơi xuống.

Mất vài phút Julia mới có thể quay đi khỏi khung tò vò trống
rỗng, chỗ Caroline vừa đứng. Ngày hè tươi đẹp vẫn thế như thể chẳng có gì bất
thường. Lũ mòng biển và nhạn biển vẫn chao liệng, kêu ầm ĩ, bầu trời vẫn xanh
ngắt, mặt trời vẫn tỏa sáng. Vậy mà một cảnh tượng kinh hoàng vừa xảy ra và nhờ
thân hình nhỏ bé ấm áp đang nép chặt vào váy Julia thì nó mới kết thúc.

“Chloe!” Julia thở ra yếu ớt trước hành động đầu tiên thể hiện
thái độ của con bé. Cảm thấy cơ thể nó run lên khi áp chặt vào chân cô, Julia
quỳ xuống và kéo đứa trẻ đang run rẩy vào lòng. Máu từ vết thương trên cánh tay
cô nhỏ xuống sàn đá, nhưng Julia không hề thấy đau.

“Chloe, con yêu, con đã cứu cô.”

Gương mặt nhỏ bé giống hệt Sebastian ngẩng lên nhìn thật lâu
vào mắt cô bằng đôi mắt xanh biếc.

“Mẹ!” Chloe nói rõ thành tiếng, rồi lại vùi mặt vào vai
Julia. Những tiếng thổn thức làm vóc người bé nhỏ run lên. Julia cúi xuống đứa
trẻ, vỗ về nó bằng những tiếng an ủi không rõ lời khi cô đu đưa đứa trẻ trong
vòng tay mình. Cả hai ôm nhau một lúc lâu. Cuối cùng một mái tóc sáng nhô lên
chỗ cửa sập, và Sebastian hiện ra bên cạnh họ. Julia không nghe thấy tiếng anh,
và hình như Chloe cũng thế.

“Chúa ơi, hai người không sao chứ? Julia? Chloe? Chuyện gì xảy
ra với tay em thế này?”

Anh vẫn mặc đồ chú rể, gương mặt trắng bệch. Giọng anh khàn
khàn hẳn đi khi thấy máu chảy ròng ròng từ cánh tay cô làm loang lổ chiếc áo và
nhỏ xuống sàn. Julia lắc đầu với anh.

“Caroline… có dao. Chị ta… định giết em.” Cô không muốn nói
thêm gì nữa, hoặc làm ầm ĩ chuyện vừa xảy ra ngay trước mặt Chloe. Sebastian nhận
ra vì sao cô ít lời, nhìn cô đăm đăm, rồi quỳ một chân xuống và lẳng lặng cẩn
thận buộc chiếc khăn tay quanh vết thương. Anh đứng lên, đi tới khung cửa tò vò
nhìn một lúc xuống thi thể Caroline trên bãi đá phía dưới, rồi quay lại nhìn
con gái và người phụ nữ anh yêu đang dựa vào nhau trên sàn đá lạnh.

“Chloe?” anh nói khàn khàn, nhìn xuống đứa bé đang được
Julia đu đưa trong tay.

“Con bé không sao. Nó đã cứu mạng em.”

“Chúa ơi. Anh…” Anh ngừng lại khi Chloe ngẩng đầu lên, và
con bé nhìn sang anh. Trong một thoáng cái miệng nhỏ run rẩy và đôi mắt xanh mở
to khi nó nhìn lên vóc người cao lớn sừng sững của Sebastian. Julia nín thở.
Con bé có la hét như mọi khi không?

Và rồi, con bé nói “Bố,” những giọt nước mắt lăn tròn trên
hai má. Chúng không phải là những giọt nước mắt kích động hay buồn đau, và
Sebastian quỳ sụp xuống bên cạnh đứa trẻ, giang hai tay ôm lấy cả nó và Julia.

“Con gái,” Sebastian vừa nói vừa khóc. Cả ba người ôm nhau
như thế, rất lâu, trước khi trở về White Friars.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3