Nàng công chúa gỗ đàn hương - Chương 09

 

“Tôi
đã mơ về vụ cướp,” Amanda nói. Sáng nay cô lại ngồi lên chiếc thùng tô
nô quen thuộc trong căn bếp tàu nóng giộp. Mồ hôi nhỏ xuống cổ dù cô mới
chỉ đến được dăm phút.

“Một
giấc mơ rắc rối,” Padji nói trong lúc đôi tay to lớn của hắn vẫn khéo
léo nhào bánh. “Tôi đã nghe tiếng cô kêu la ba lần và trái tim tôi đau
đáu vì nỗi phiền muộn của cô.”

“Anh đã nghe thấy tôi hả?” cô hoài nghi nhắc lại. “Từ đầu bên kia của tàu ư?”

“Tôi nằm ngay ở cửa của cô, ôi cô kính yêu, như mọi đêm, nên tôi…”

“Ở cửa phòng tôi? Nhưng mà anh không thể… Chắc anh cũng nằm mơ rồi, bởi vì-”

“Tôi ra khỏi chỗ nằm khi cô thức dậy,” Padji nói, “sợ cô bị vấp ngã bởi con người hạ tiện là tôi.”

“Thế anh đi đâu?”

“Lên
trên. Lúc đó muộn rồi. Cô chủ cần đi tới nơi cô muốn, không sợ hãi gì,
tự tin là có kẻ hầu của cô ở gần để bảo vệ. Tôi ở gần kề, ôi, con gái
của mặt trời và mặt trăng.”

“Thật sao. Anh … chu đáo thật đấy, Padji.”

Hắn nhún vai. “Đó là dharma[13] của tôi. Tôi chẳng quan trọng gì. Hãy kể cho tôi nghe về giấc mơ đang làm phiền cô lắm này.”

[13] dharma: pháp

“Tôi biết nó chỉ là một giấc mơ,” cô đáp không thoải mái, “nhưng tôi nhớ lại những gì Rani kể với mình.”

“Con
mắt chỉ quan sát thấy bên ngoài, cái mà đầu óc đặt tên cho nó. Trái tim
mới nhìn xuyên qua bóng tối và nhận biết sự thật. Trong những giấc mơ,
trái tim nói với con mắt và đầu óc. Vậy nên bà kể cho chúng ta bằng sự
thông thái vô tận của mình.”

“Vậy
nên bà kể cho chúng ta.” Amanda thở dài. “Dù sao thì phần lớn trong số
đó có vẻ hiển nhiên, nhưng một phần trong đó- ôi, tôi không biết phải
nghĩ thế nào nữa.”

“Cô kể hết cho tôi đi.”

“Đó
là vụ cướp,” cô nói bằng tiếng Hin đu. “Giống như đã xảy ra, ngoại trừ
phần cuối. Tên trộm đã đánh gục tôi và bỏ chạy cùng Nàng công chúa cười.
Nhưng lần này, tôi chồm lên và đuổi theo hắn. Phải hàng dặm, dường như
thế, dọc theo một con đường dài, rồi tới một chỗ rẽ, rồi một con đường
khác nữa. Buổi đêm cực kỳ yên tĩnh và tối tăm.”

“Cô không thấy trăng sao?” Padji hỏi.

“Không
trăng, không sao. Cứ như một mê cung trong khoảng không bao la. Rồi tôi
tới chỗ rẽ cuối cùng, và cảm thấy có gió, mang theo hương vị biển cả.
Tôi bỗng dừng lại và nhìn xuống, và thấy biển ngay dưới chân mình, nổi
sóng và sủi bọt, đen như mực. Tôi đã hét lên.”

“Đó là tiếng kêu khóc đầu tiên của cô,” Padji nói, gật gù.

“Một
giọng nói đáp lại tôi,” Amanda tiếp tục. “Vầng trăng, to lớn, trắng
sáng và tròn xé toạc những đám mây và chiếu sáng lên hắn. Hắn đội chiếc
khăn xếp đính ngọc và bộ quần áo vương giả của một hoàng tử, nhưng gương
mặt hắn vẫn chìm trong bóng tối. Giọng hắn ta giống giọng tên cướp.”

Padji đưa cho cô một cái nhìn thoáng trước khi quay lại với việc nhào bánh. “Hắn gọi cô à?”

“Hắn
ta nói, ‘Đi với tôi. Thuyền của tôi sẽ đưa em đi an toàn.’ Nhưng tôi sợ
hắn,” Amanda nói, nhìn xuống đôi bàn tay mình. “Tôi quay người bỏ chạy,
song con đường đã biến mất còn tôi đứng bên một bờ đá hẹp, biển ở trước
mặt và biển ở đằng sau tôi. Rồi tự thân chiếc bờ đá đó biến mất, tôi
rơi tõm xuống. Lúc đó, tôi đoán, là lần thứ hai tôi gào khóc trong giấc
ngủ. Hắn ta chộp lấy tôi, áo choàng của hắn bọc lấy tôi.” Cô dừng lại,
hai má nóng bừng. “Tôi không muốn kể phần chi tiết.”

“Anh ta coi cô như người tình,” Padji nói mà không nhìn lên khỏi công việc của mình.

“Chắc chắn là không!” Hai má Amanda nóng bừng thêm lần nữa. “Tôi không bao giờ mơ những thứ như vậy.”

Hắn
nhún vai, và cô bắt đầu. “Tôi vùng vẫy, chẳng cần phải kể,” cô thêm,
chăm chăm nhìn hắn, “và hắn ta cười. Khi tiếng cười chấm dứt, hắn ta
biến mất. Tôi lạnh cóng người. Tôi nhặt chiếc áo choàng của hắn lên quấn
quanh mình và nhìn thấy Nàng Công chúa cười ở dưới chân. Tôi cố gắng
cầm nó lên, nhưng nặng quá. Tôi mệt nhoài, đói, lạnh và một mình nơi
biển cả đen tối, nên tôi thiếp đi và gọi mặt trăng- gọi Anumati- tới
giúp mình. Rồi gió thổi. Lần này mang hơi ấm, trộn lẫn với hương trầm.
Không khí trở nên nặng nề hơn bởi khói. Tôi đưa tay lên,” Amanda nói,
đưa cánh tay lên như trong giấc mơ. “Một bóng đen lao từ trên trời
xuống. Đó là Chim ưng. Nó lượn quanh đầu tôi ba vòng rồi hạ xuống cổ tay
tôi. ‘Tôi sẽ phục vụ cô,’ hắn nói.”

Padji dừng lại, đôi mắt nâu của hắn báo động. “Chim ưng săn mồi là con mái. Con này nói với cô bằng giọng đàn ông ư?”

“Lại
giọng tên cướp. Ít nhất thì tôi cũng rất tin như vậy trong giấc mơ, bởi
vì tôi bảo hắn là giả, và là tên trộm. Tôi lắc tay nhưng móng vuốt của
hắn kẹp lấy tôi đau đớn, và tôi kêu lên.”

“Lần thứ ba.”

Amanda
gật đầu. “Lần kêu khóc cuối cùng này đã đánh thức Bella bởi cô ấy lay
tôi dậy. Tôi đã quá bức xúc để có thể ngủ tiếp. Đấy là lý do tại sao tôi
đi lên trên,” cô thêm vào mà chẳng đáp lại cái nhìn của Padji.

Padji
ném một nắm bột nhão vào trong chiếc bát và đặt miếng vải lên đó. “Giấc
mơ đủ rõ ràng,” hắn nói. “Anumati gửi nó đến cho cô. Bà biết cô trở nên
lo lắng và sốt sắng. Bà cảnh báo cô rằng bức tượng sẽ không thể nào di
chuyển cho tới khi cô không còn ở trên biển cả bất tận nữa. Cô đã hiểu
sự uyên thâm đó vì chúng ta đã nói về nó nhiều tuần trước.”

“Dĩ
nhiên là tôi hiểu. Đó không phải là thứ làm bận lòng tôi.” Những ngón
tay của cô lần theo đường thêu của một nụ hoa trên váy. “Tôi chỉ muốn
lấy lại thứ của mình. Nhưng đôi khi, khi tôi nghĩ đến những gì phải làm,
tôi tự hỏi liệu có sai trái không.” Cô ngước lên. “Anh đã hứa sẽ không-
không làm đau bất cứ ai, anh biết rồi đó.”

“Tôi tuân theo mong muốn của cô trong mọi việc, cô chủ vàng của tôi.”

“Tôi
không… thấy thuyết phục rằng anh Brentick biết tí ti gì về chuyện đó,”
cô nói, vô thức chuyển sang tiếng Anh. “Có thể chủ nhân không lộ chuyện
với anh ta. Anh Brentick cũng làm việc cho ông ta chưa lâu và – và những
người ngành luật rất bí mật. Anh trai tôi chắc chắn sẽ không tin người
hầu của anh ấy. Thậm chí có lẽ ông Wringle cũng phản đối vai trò của
mình nhưng không có lựa chọn nào khác. Hay có lẽ ông ta không biết bức
tượng bị đánh cắp. Có lẽ nó chuyển qua một nơi trung gian nào khác. Chúa
ơi, ngay cả Randall Groves.”

“Người ta chẳng thể biết được. Con người không thể nhìn xuyên vào tim người khác.” Padji đồng tình.

“Trên
thực tế,” Amanda tiếp tục với vẻ quả quyết hơn, “nếu cả hai đều là
những gã thực sự nguy hiểm, Anumati chắc đã cảnh báo tôi, phải không,
trong giấc mơ ấy?”

“Cô không nhìn thấy mặt người đàn ông trong giấc mơ.”

“Nhưng
tôi nghe thấy giọng hắn ta,” Amanda nhắc lại. “Đó không phải giọng anh
Brentick. Và ông Wringle không có cùng dáng người. Ông ta thấp quá và
lại to ngang.” Cô nhìn ra xa, cau mày. “Nhưng mà sao tôi lại nằm mơ về
một hoàng tử và một con chim ưng nhỉ? Liệu còn ai khác trên chiếc tàu
này không? Nhưng mà chẳng có lý chút nào. Điều ấy có ý nghĩa quái quỷ gì
vậy?”

“Ba
lần hắn ta thay đổi hình dạng,” Padji trầm ngâm nói. “Một tên trộm, một
hoàng tử, một con chim ưng, chúng lần lượt giữ lấy cô. Một kẻ cướp, một
kẻ yêu, một kẻ mang đến đau đớn.” Hắn rùng mình. “Lạ lùng quá. Có lẽ là
một lời tiên tri.”

Amanda
lắc đầu. “Không. Những giấc mơ có thể giúp giải thích chuyện gì, nhưng
mà tôi đặc chất Anh để có thể tin chúng nói lên chuyện gì sắp đến. Tôi
chắc chắn không có tiên tri gì ở đây. Mà tôi cũng không muốn.” Cô rung
mình bất kể không khí nóng nực xung quanh.

Amanda
chắc chắn sẽ không bao giờ có ý định trở lại boong trên vào lúc đêm
hôm. Vấn đề ở chỗ, họ càng tới gần nước Anh thì cô càng trở nên băn
khoăn.

Hai
tháng đã trôi qua, trong thời gian ấy đã hơn một đêm cô thức trắng nằm
trằn trọc trên giường. Cô không đi lên trên mỗi lần thao thức mà chỉ khi
nó trở lên không thể chịu đựng được. Tổng cộng mới chỉ có một nửa tá
những đêm ngao du muộn. Lần nào cô cũng thấy anh Brentick ở đó.

Song
anh không thể gây ấn tượng sai được. Amanda đã để cho anh biết trong
lần thứ hai cô lẻn lên trên là Padji đang núp đâu đó. Padji chắc cũng đã
để cho những người khác biết nữa, theo cách độc nhất vô nhị của hắn,
nài nỉ thận trọng. Rõ ràng không chỉ một lời thì thầm về chuyến lang
thang đêm hôm của cô Cavencourt đã tới tai bà Gales, ngay cả thuyền
trưởng Blayton cũng đã kể hết mọi chuyện cho bà.

Cuối
cùng chiếc Evelina cũng tiến sát Channel. Chuyện nó sẽ giương buồm trên
sông Thames có lẽ sẽ được tính bằng ngày nếu như thuận gió. Cũng chỉ
tính bằng ngày thôi, Nàng Công chúa cười cuối cùng sẽ về tay Amanda...
nếu mọi thứ thuận lợi. Nhưng cô sẽ không nghĩ về điều đó, đêm nay cô lại
tự trách mình vì đã là lần thứ bảy và có lẽ là lần cuối cùng, cô trốn
khỏi ca bin và lẻn lên boong.

Anh
Brentick quan sát cô lại gần, nét mặt anh nửa như ngạc nhiên, nửa- vui
mừng phải không nhỉ? Amanda nhớ rằng chỉ tính bằng ngày thôi, anh sẽ ra
khỏi cuộc đời cô mãi mãi. Ôi, cô đã mong chờ gì nhỉ, cô gắt gỏng tự hỏi.
Liệu cô có nghĩ, giống như Padji, anh hầu bất chợt nảy sinh một nhu cầu
không thể cưỡng nổi là bỏ rơi ông chủ và đi theo cô tới Yorkshire
không? Nếu trông anh vui mừng, đó là vì anh thích những câu chuyện kể Ấn
Độ của cô.

“Lại
một đêm khó khăn nữa à, cô Cavencourt?” anh thông cảm hỏi. “Tôi đoán cô
mong về nhà lắm và điều đó gần như làm cô bồn chồn không yên.”

“Thật
hay khi nghe một lời biện minh hợp lý,” cô nói. “Đơn giản tôi cảm thấy
muốn ra khỏi ca bin đến phát điên. Rồi tôi sẽ lại ngủ hết cả buổi sáng.”
Cô ngước lên. “Anh luôn ở đây sao?” cô hỏi. “Liệu chúng ta có bị một
thứ quỷ ám tương tự không nhỉ? Hay là anh không bao giờ ngủ vậy?”

“Thói quen khó bỏ. Trong quân đội, tôi quen dần với việc cứ nghỉ vài giờ chỗ này chỗ kia.”

“Ôi.”

Anh liếc nhìn quanh. “Tôi đoán Padji cũng thế.”

“Tôi
còn tự hỏi anh ta có ngủ không ấy.” Cô cũng nhìn quanh. “Anh ta đâu rồi
nhỉ? Tôi bảo anh ta không cần thiết phải lẩn tránh. Mọi người đều biết
anh ta ở đó.”

“Rõ ràng là anh ta rất thận trọng.”

“Vâng.”

“Tôi nhận thấy anh ta ở cùng với cô đã lâu rồi.”


cân nhắc nhanh xem trả lời thế nào. Có lẽ là không khôn ngoan lắm,
nhưng nếu cô nói sự thật, phản ứng của anh Brentick có thể nói lên vài
điều. Cô muốn sự chắc chắn. Không phải là nó quan trọng cho dù anh có vô
can hay không. Cô sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Nhưng thật không dễ
dàng gì khi chia tay mà nghi ngờ anh, cảm giác không chắc chắn.

“Tôi
có thể nói thẳng,” cô nói. “Chúng ta đã gần về đến nhà và tôi nghi ngờ
chuyện thuyền trưởng có thể lật việc của Padji ở phút cuối cùng này ngay
cả khi ông ta có thể kiếm được ai đó đủ táo bạo để làm chuyện ấy.” Cô
thẳng người lên, thái độ hơi thách thức. “Padji không phải người hầu của
tôi. Anh ấy chạy trốn khỏi Rani Simhi. Anh ấy bị phạm lỗi và sợ sự
trừng phạt của bà. Anh có thể thấy khó tin khi nhìn cỡ người và sức mạnh
của anh ấy. Tôi cũng thế. Nhưng khi tôi lên tàu và anh ấy đã ở đó...
nên tôi bịa chuyện với thuyền trưởng...”

“Anh chàng phạm phải tội lỗi gì vậy?” anh Brentick hỏi.


khá nhẹ nhõm khi thấy mỗi sự tò mò thành thật trong giọng anh. “Một đêm
nọ tôi bị tấn công.. và cướp, còn anh ấy được cử đi bảo vệ tôi.”

“Nghe có vẻ Rani không tha thứ dễ dàng.”

“Đó là điều mà Padji tin. Nhưng dù sao tôi cũng hạnh phúc vì có anh ấy bên cạnh. Anh ấy là một đầu bếp tài năng.”

“Và là một con chó canh rất cừ.” Giọng anh cáu kỉnh.

“Anh ấy làm anh khó chịu à, anh Brentick?”

“Quý
cô thân mến của tôi, anh chàng đó cao trên 6 feet, to và khỏe như một
con bò mộng. Chỉ có người ngu đần mới không sợ.” Sau một khoảng lặng
ngắn ngủi, anh tiếp tục. “Cô biết không, khi cô ở gần tôi không dám động
đậy một sợi lông vì sợ rằng sẽ bị coi là hành động không thân thiện, và
kết quả là tôi đi đời ngay lập tức.”

“Padji
to lớn nhưng anh ấy không ngu đần,” cô bảo vệ. “Tôi chắc chắn anh ấy có
thể phân biệt một cử chỉ thân thiện với thù địch.”

“Thế anh ta có phân biệt nổi thân thiện với quá thân thiện không, cô Cavencourt?” anh hỏi.

Gương
mặt cô nóng bừng. “Tôi không nghĩ là mình muốn biết anh có ý gì,” cô
đáp lại rõ ràng. “Anh có cái kiểu giọng đó, anh Brentick?”

“Kiểu giọng gì?”

“Kiểu tán tỉnh của anh.”

“Và cô thấy không hài lòng.”


ném cho anh một cái liếc dài. “Anh biết rõ là phụ nữ thấy hài lòng. Tôi
chắc chắn anh đã luyện tập nhiều năm chỉ để nắm được điều đó.”

“Luyện tập? Trong nhiều năm?” anh nhắc lại đầy phiền muộn. “Cô đáng biến tôi thành kẻ cực kỳ vô liêm sỉ.”

“Không
hề. Anh đã bảo rằng mình phát huy những thói quen học tập siêng năng.
Rõ ràng có thể đoán rằng anh áp dụng chúng cho hơn một lần hùng biện của
Circero [14]. ”

[14]
Marcus Tullius Cicero; (Ciceron - Xixêrông) nhà hùng biện, nhà triết
học, nhà lí luận kịch và nhà hoạt động chính trị La Mã cổ đại.

“Ví dụ tự nhiên xem nào?”

“Tùy
anh thích gọi là gì. Tôi chỉ yêu cầu anh đừng làm điều đó với tôi,” cô
lo lắng nói. “Tôi biết mình không nên ở đây, nhưng anh không cần phải
khiến tôi cảm thấy như mình lén lút đến chỗ hẹn. “Tôi thấy rằng tán tỉnh
đúng là bệnh của anh, anh Brentick, nhưng anh phải cố gắng chứng tỏ với
người có khả năng ấy. Nếu tôi là đàn ông,” cô nói thêm bằng giọng
nghiêm nghị, “anh sẽ không cố tán tỉnh tôi chứ? Sao không giả vờ tôi là
đàn ông?”

Anh nhìn cô môt lúc rồi phá lên cười.

“Cô
Cavencourt ơi, mặt trăng chiếu sáng hôm nay hơi yếu, nhưng ngay cả
trong bóng tối gần như sông Stygian[15] này, công việc cô đề nghị thật
không thể được.”

[15]
Stygian, còn gọi là Styx, con sông bao quanh địa phủ trong thần thoại
Hy Lạp, nơi có người lái đò Charon chở những linh hồn rời bỏ trần thế
sang địa ngục.

Amanda
hếch cằm lên và đưa cái nhìn về phía mặt nước đen. “Thế thì anh chỉ cần
tự tán tỉnh một mình ấy, bởi vì chắc chắn tôi sẽ không giúp anh đâu.”

“Cô thật là quá tốt bụng,” anh lẩm bẩm. “Công việc đó chỉ phiền hà thôi.”

“Xin lỗi, tôi không thành thạo những chuyện thế này. Tôi có ấn tượng là tán tỉnh cũng như cãi cọ vậy.”

“Tôi
nói là phiền hà,” anh đáp nghiêm trang. “Nhưng tôi không sợ hãi khó
khăn tới mức nào. Ngược lại, nếu tôi không tán tỉnh, sẽ sớm thôi, một
thứ gì đó rất nghiêm trọng sẽ xuất hiện. Tôi bị lèn chặt những câu nói
đa nghĩa và câu hỏi mào đầu. Nếu tôi không cho chúng ra, tôi sẽ...bị nổ
tung. Tôi không ngại việc bị nổ tung, thật đấy, nếu tôi bị thế, nhưng có
thể cô sẽ trúng phải một cái chi đang bay liệng, và điều đó sẽ là không
phải phép. Dù không sao thì bà Bullerham cũng sẽ không tán thành chuyện
đó.”

Một
tràng cười hơi kiềm hãm thoát khỏi cô, nổi lên cùng gió biển... và chìm
trong sự tĩnh lặng căng thẳng. Cô không nhận ra anh đã di chuyển, nhưng
anh tới rất gần rồi. Sự hiện diện của anh, tăm tối và đầy sức nặng nam
tính dường như vây lấy cô.

“Cô không biết là cô khiêu gợi à?” anh hỏi, giọng anh nhỏ, rối tung.

Hoảng
sợ, Amanda quay phắt đi. Đó là một sai lầm. Cô chỉ còn cách ngực anh ta
vài inch. Tia nhìn của cô chiếu vào mặt anh. Có vẻ đó là một khoảng
cách dài. Cô cảm thấy rất nhỏ bé, dễ bị tổn thương, và bị mắc bẫy. “Anh
đang làm gì thế?” cô hỏi.

“Tán tỉnh. Một mình.”

“Anh
không. Đó- đó là một thứ hoàn toàn khác.” Padji đang ở nơi quỷ quái nào
rồi, quỷ tha ma bắt anh ta đi? Khí trời khá mát mẻ. Amanda thấy phát
sốt và trái tim cô dường như co lại căng khít trong lồng ngực.

Bóng
đêm buông rèm che lên biểu hiện trên nét mặt anh hầu, và trong bóng
tối, đôi mắt màu xanh lơ của anh cũng tối đen, khó đoán đọc được. Nhưng
những giác quan khác của cô lại trở nên chính xác đến đau thương. Cô
nhận thức được mùi thơm của thuốc lá còn phảng phất xung quanh và mùi
nước hoa hay xà phòng thoang thoảng. Tai cô nắm bắt được tiếng hơi thở
dồn dập của anh. Hay là của cô? Cô lùi lại và cảm thấy lan can thúc vào
lưng mình

“Đó
là thứ khác,” anh nói, vẫn nhẹ nhàng. “Tôi đang cố giả vờ cô là đàn
ông.” Mặt anh nghiêng gần hơn. “Tôi đang cố gắng nhớ ra vị trí của
mình.” Cánh tay anh chạm vào tay cô khi hai tay anh nhấn xuống hai bên
lan can cạnh cô. “Nó không được rồi,” anh thì thầm, hơi thở ấm áp phả
trên gương mặt cô khi miệng anh áp xuống miệng cô.”

Mới
chỉ vừa chạm vào một li một tí, đầu anh đã bất ngờ bị giật ra đằng sau.
Amanda chớp mắt liền thấy hai bàn tay nâu to lớn chộp lấy vai anh hầu.

“Cô chủ buồn ngủ rồi,” Padji nói ngọt ngào. “Đã đến lúc cô đi nghỉ.”

***

Đã
gần bảy tháng đáng nguyền rủa, Philip giận dữ trong câm lặng khi anh
đứng nơi lan can và vờ như không nhìn cô Cavencourt trò chuyện với người
bầu bạn. Bảy tháng và chẳng có nổi một nụ hôn đau khổ. Bảy tháng trên
chiếc tàu này với cùng một người đàn bà và anh chẳng chạm được cô nhiều
hơn chút nào. Và cũng sẽ không. Anh hiểu điều đó phải không?

Hai
ngày sau nỗ lực bất hạnh của anh, và Amanda Cavencourt không tới gần
anh trong vòng 50 feet, nguyền rủa cô ta. Nhưng anh không thể nguyền rủa
cô được, thực vậy. Dù cô có phá vỡ vài luật lệ, bỏ qua vài quy tắc, cô
ấy cũng không phá vỡ hoàn toàn. Ấn Độ và Rani không sở hữu cô trọn vẹn.
Sức nặng của đạo đức Anh quốc vẫn còn đáng kể.[16]

 

[16] Lại thiếu một đoạn :((, người dịch chỉnh sửa cho hợp văn cảnh.

 

Thực
tế Philip phải biết ơn vì anh vẫn còn sống. Anh không đáng được như
vậy. Đó, một sai sót không thể tha thứ được. Anh biết tên Ấn Độ là một
lính canh thường trực, và Chim ưng chỉ đơn giản... quên mất. Một phút
này anh để ý, như mọi khi, đến mọi cử động xung quanh, mọi âm thanh.
Phút sau anh chỉ còn để ý tới mỗi cô, tới mỗi giọng nói trầm khàn và
những chuyển động cảm giác tự nhiên, và mùi hương oải hương đến trêu
ngươi. Anh muốn đánh lạc mất mình nơi đó, bên trong cô.

Giờ thì cô thậm chí còn không nói chuyện với anh.

***

“Portmouth,” Padji ngoan cố lặp lại.

“Anh
ấy nói Gravesend. Ngay cả thuyền trưởng Blayton cũng nói Gravesend. Ông
Wringle và anh Brentick sẽ lên bờ cùng với chúng ta ở đó.”

“Cô
chủ làm bận bịu đầu óc của mình với những công việc của kẻ nô lệ,”
Padji chỉ trích. “Tôi nói với các thủy thủ rồi. Họ kể cho tôi nhiều điều
về nước Anh. Họ thật kiên nhẫn với một gã da màu ngu dốt và còn vẽ bản
đồ nữa. Hai người đó sẽ cáo biệt chúng ta ở Portmouth, vì đường đó nhanh
hơn.”

Nhanh hơn, Amanda phải công nhận. Quý ngài Hedgrave sống ở Wiltshire. “Thế anh đang nói rằng anh Brentick đã dối tôi.’

Padji
nhún vai. “Thi thoảng kẻ hầu hạ phải nói những điều chủ nhân bảo hắn
nói. Đôi khi kẻ hầu bị dối gạt, và tin chúng. May mắn cho tôi. Cô chủ
toàn nói sự thật vàng ròng cho tôi.”

Amanda
rầu rầu nhìn quanh căn bếp tàu. “Anh có nhận ra mình đang nói gì
không?” cô hỏi. “Thuyền trưởng ước đoán sẽ tới Portmouth sáng ngày mai.”

“Tôi đã bảo cô hầu gái. Cô ấy chuẩn bị rồi. Thật chẳng hay ho gì nếu cô dính vào đâu, cô chủ. Tất cả đã sẵn sàng.”

“Tất cả ư? Thế tôi thì sao?” cô hỏi. “Thế tôi sẽ đứng vơ vẩn ngoài chuyện này suốt thời gian sao?”

“Vâng. Ôi con gái yêu của Sư tử cái vĩ đại.”

Không
có gì để làm. Không có gì để nói. Không một từ. Không có cả tạm biệt.
Nhưng tốt hơn hết là cô không nói gì. Sau đêm hôm nọ... khi anh suýt nữa
hôn cô.

Amanda
biết mình không phải là người phụ nữ hết mực lịch thiệp. Cô cũng sẽ
không bao giờ thành một quý cô hoàn toàn- ít nhất là không phải kiểu
truyền thống. Nhưng cô không phải dạng phụ nữ lẳng lơ. Việc cư xử với
người hầu như đồng loại và bạn bè là một chuyện, vì người hầu của cô
luôn là bạn cô. Nhưng việc hôn người hầu của người khác lại là chuyện
hoàn toàn khác. Không ai lại hôn bất cứ đàn ông nào, kể cả quý tộc, trừ
phi có đính hôn với người đó.

Vậy
là chẳng còn gì cần làm với địa vị nữa, chính xác hơn là với cái gì
đúng, cái gì sai. Ngoại trừ, Amanda buồn bã nghĩ ngợi, cô chưa bao giờ
hoàn toàn chấp nhận tất cả những đúng và sai trong nền văn hóa của mình.
Ngoại trừ, cô thêm vào buồn bã hơn, cô đã mong muốn cái gã đàn ông đẹp
trai, trâng tráo kia hôn mình, hơn tất thảy mọi thứ trên đời.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3