Que kem nhà tôi - Chương 06

Chương 6: Lần thăm bệnh
đầu tiên

“...Đột nhiên,
có một người khách chạy lại chuẩn bị hỏi Thành: “Bông này bao nhiêu…”

Ông khách chưa
nói hết, tôi lập tức nhảy vô: “Chú ơi chú không thấy bông này tệ lắm sao chú.
Chú nhìn đi, vạn thọ này bông to như vậy, nhất định là sắp héo rồi. Con mới hỏi
giá từ miệng cái thằng Que củi này, mắc lắm. Chú qua bên kia mua đi, rẻ hơn ở
đây nhiều.”

Ông khách nhìn
tôi huyên thuyên, thấy kỳ lạ sao đó. Rồi ông ta lắc lắc đầu, bỏ đi chỗ khác,
trước khi đi nói vọng lại một câu: “Năm mới Tết đến lại gặp phải đứa không bình
thường!”

Thành nhìn tôi
chuyển sắc mặt từ vui thành đơ bèn vui vẻ mà cười mỉm. Sau đó nó loay hoay, lấy
cái giấy gì đó từ trong đống đồ của mình, rồi cầm bật lửa đốt lên, huơ huơ trước
mặt tôi. Tôi thấy lửa thì phải né chứ sao. Bị cách đốt lửa của nó làm cho bực
mình, tôi tức tối: “Bạn làm cái gì vậy?”

Nó nhìn tôi cười
lạnh: “Đốt phong long!”...”

***

Tết đến rồi!

Tết đến, nghĩa là thu nhập tăng (lì xì
đó mà). Tết đến, dù được nghỉ có chín ngày thôi, tôi cũng cảm thấy rất là sung
sướng. Bởi vì tôi có thể ăn, ngủ, coi phim, đọc truyện suốt chín ngày luôn, tôi
có thể nằm lăn lộn trên giường mà không cần dậy, chỉ nghĩ thế thôi mà cũng thấy
sướng rồi.

Đọc tới đây, mọi người đã phát hiện ra
cái gì bất thường chưa? Vâng, tôi chính là cô gái lười biếng chính hiệu. Nhắc tới
các nhân vật trong truyện ngôn tình mà sau này tôi đọc, tôi chính là trạch nữ
đó, ha ha. Có một danh hiệu như vậy về dạng con gái này, làm tôi mừng rỡ vô
cùng. Chí ít thì bên Trung Quốc cũng có một đám đứa con gái giống mình. Như vậy,
mình đỡ cắn rứt lương tâm, đỡ cắn rứt với cha mẹ hơn, và có chút xíu lý do để
phấn đấu vì sự nghiệp trạch nữ, duy trì nguyên trạng.

(Thắm: “Hừ, bà đúng là đồ tâm lí bầy
đàn!”)

Gần Tết, mẹ tôi hay bắt tôi với thằng em
trai của tôi nhổ sạch lá mai, để mai trổ nụ, ra hoa. Mà nhà của tôi có tới gần
mười cây mai. Mỗi lần Tết sắp đến, tôi đều ai oán giận thầm bà ngoại, người bà
kính mến đã không còn trên đời này nữa, người đã hăng hái trồng một đống mai
trước sân nhà tôi, khiến tôi mỗi năm đều phải nhín tiền ăn vặt một ít, bóc lột
sức lao động thằng em.

Thế cho nên, để kế thừa truyền thống từ
năm ngoái, tôi nhanh chóng ra giá với nó: “Một cây mai mười ngàn nha”.

Nó ấp ức cò kè: “Hai mươi”.

Tôi cãi lại: “Mọi năm đều mười ngàn mà
em?”.

Nó liếc tôi: “Chị không thấy mấy cây mai
lớn hết rồi hả? Quá trời lá luôn. Chị không chịu thì chị tự lặt lá mai đi”.

Thế là, dù không cam tâm, tiền vẫn bay từ
túi tôi qua túi thằng em tôi. Thằng em này đúng là đồ có tiềm năng tư bản mà. Chẳng
biết từ nhỏ tới giờ nó để dành được bao nhiêu, chỉ biết là mỗi lần tôi lén lén
lấy cái con heo đất của nó ra sờ sờ lắc lắc là bị nó thét lên, giành giựt lại,
rồi chạy vô mách mẹ, hoặc là liếc tôi, sau đó giả vờ khóc sướt mướt. Đúng là
cái thằng em ích kỷ. Bởi vậy hồi đó con Thắm nó nhìn chỉ tay tôi, thản nhiên mà
phán rằng: “Số bà tiền vô là chảy ra hết đó”. Tôi đen mặt, mắng nó mỏ quạ.
Nhưng mà ngẫm lại, từ nhỏ tôi đã ra tiền thế này, không biết mai này ra sao nữa,
thật là rầu rĩ u sầu mà.

Mãi cho đến sau này tôi mới hoàn toàn
tin tưởng rằng lời của con Thắm nói ra là hoàn toàn vô nghĩa. Nhìn đi, tiền tuy
không phải của tôi, nhưng chẳng phải nó vẫn từ túi Que kem bay vèo vào túi tôi
hay sao?

(Thắm: “Ôi Que kem ơi, ông nỡ để Thảo nó
trấn lột ông thế sao?”)

Tết đến, tôi có thể được yên thân vài
ngày, không còn đi học nữa, lại có thể thoát được mấy lời đồn đại trong lớp, khỏi
phải vô lớp mỗi ngày, khỏi gặp cái Que củi đáng ghét kia. Ôi thật là sung sướng!

Chưa được sung sướng vài ngày thì tôi phải
xách xe đạp ra để mà đi du hí cùng tụi bạn, khi thì con Loan với con Thắm rủ đi
mướn truyện, uống nước mía, khi thì con Thu rủ đi chợ bông, khi thì cả ba đứa rủ
tôi đi chúc Tết thầy cô. Tụi nó tối ngày gọi điện thoại bàn tới nhà tôi, rủ tôi
hết vụ này tới vụ nọ, khiến tôi bất đắc dĩ phải lê lết ra khỏi nhà.

“Mấy bà làm gì vậy, tui đang nằm ở trên
giường đọc Đô Rê Mon thì Thu nó gọi, mấy bà đi chợ bông thì đi đi, rủ tui làm
cái gì?” Tôi mặt nhăn mày nhó oán trách tụi nó.

“Chợ bông mỗi năm mới có một lần mà bà
cũng không chịu đi. Bà trốn ở nhà riết làm gì vậy hả? Sao bà không chung vô chuồng
heo ở chung với tụi nó luôn đi.” Thu nó độc miệng mắng tôi.

“Bà không biết gì hết đó Thu. Nó sao dám
vô chuồng heo. Mẹ nó mà vô chuồng heo không biết đâu là heo đâu là nó, mang nó
đi cân ký rồi bán luôn thì nguy.” Loan hùa theo phụ họa. Hai cái đứa này, liếc
tụi nó bao nhiêu cũng không đủ mà. Thật là tức chết đi được, hết vô lớp bị ăn
hiếp mà giờ còn bị ba cái đứa này xỏ xiên, tôi muốn bỏ chợ về luôn cho rồi.

Không khí chợ bông thật là náo nhiệt! Chợ
bông ở quê tôi thực ra là công viên mé sông của thị xã, được người ta ngăn
thành từng ô để cho mọi người buôn bán, nhằm tiện cho việc xách nước từ dưới
sông hoặc là bơm lên tưới mấy cây bông. Để đi tới đây, tôi với ba nhỏ bạn này
phải đạp xe từ nhà ở bên huyện qua đây mất khoảng bốn mươi lăm phút, tại quê
tôi là thuộc một huyện nằm giáp ranh thị xã mà. Bởi vậy tôi mới nhăn nhó chẳng
muốn đi chút nào. Cũng tại tụi nó lôi kéo, bằng không còn lâu tôi mới đi. Chợ
bông này thỉnh thoảng còn bắt gặp người quen bên xã tôi qua đây bán nữa. Mà tôi
thật không hiểu sao lại đi chơi ban đêm. Sáu giờ ba mươi, trời thì tối hù, coi
được gì mà coi, có thấy gì đâu mà thấy, dù có đèn thì cũng làm sao nhìn rõ như
ban ngày cho được.

Vừa đạp xe dạo vòng chợ bông vừa ngắm, tôi
vừa nhớ tới cái thành ngữ “Cưỡi ngựa xem hoa”. Nhưng được cái là ngựa này chậm
như rùa, tại cái chợ nằm ven đường, mà đường thì nhỏ, người thì đông, kẻ mua
thì tấp lại ven lề, thành ra lòng đường thu hẹp còn có chút xíu. Đi xe đạp chậm
còn mệt hơn đạp nhanh, phải căng thần kinh ra mà chú ý không đụng vô người ta, bực
bội vô cùng, đúng là đi xe vô chợ mà.

Tôi càng bực bội, ba đứa kia càng hí hửng.
Tụi nó vừa đi vừa ngắm, vừa phân loại bông mới ghê. Tụi nó biết đủ thứ dạng
bông, biết phân biệt cúc vạn thọ với vạn thọ. Nhiều lúc hứng lên, tụi nó quay
sang bảo tôi: “Chỗ đó bán mấy cây bông hồng kìa”. Rồi tụi nó hí hửng chạy tới
coi, trong khi tôi thì chẳng thích thú gì.

“Bà sao mà kỳ vậy? Đi chơi với bạn mà mặt
bí xị là sao?”

“Vậy tui hỏi mấy bà nè, có gì vui không?
Bông cắm trong bình rồi cũng héo, mua mấy cây bông về rồi tụi nó cũng chết.
Không hiểu sao tui thì thấy không có gì đẹp mà mấy bà lại mê bông như vậy”

“Thôi bỏ nó qua một bên đi, dẫn nó đi
thiệt là mất hứng. Lần sau tụi tui không rủ bà nữa đâu”

Nhìn ngắm bông, tôi thà ngắm người sướng
hơn. Ái chà, bên kia một cặp anh chị đang đi kề sát bên nhau, ra vẻ e thẹn nữa,
đúng là đang yêu sướng thật. Còn bên kia nữa, chỗ cái băng đá, cũng có hai người
ngồi sát, dựa vai vào nhau.

Nhìn mấy cặp đôi dạo chợ bông, tôi vừa
tưởng tượng ra hình ảnh của Duy. Ước gì hai người đó là tôi và Duy thì tốt biết
mấy. Chúng tôi đi bên cạnh nhau, Duy choàng khăn lên cổ tôi, tôi ra vẻ e lệ, chạy
đến nâng niu mấy cánh hoa. Từ nhỏ tôi đã mơ một ngày mùa đông mình được người
yêu choàng khăn như vậy, dù trời có nóng như lửa cũng không cần quan tâm, lãng
mạn biết mấy, ấm áp biết bao.

Nghĩ tới đây, đột nhiên tôi rùng mình, ớn
lạnh. Chắc tại mấy ngày này Tết mà, trời có vẻ se se.

Sau khi kết thúc tưởng tượng, tôi bỗng
phát hiện có cái gì đó quen quen đang xuất hiện ngay trước mắt mình. Tôi dụi dụi
mắt... Gầy gầy, cao cao... Que củi chứ ai! Không sai vào đâu được. Trừ phi tôi
bị cận, hoặc bị hoang tưởng quá độ. Tuy là bây giờ trời đang tối, nhưng làm sao
tôi nhìn lầm cái thằng này được chứ.

Tiến tới gần chỗ Que củi đang bán, tôi dựng
xe, thấy Que củi đang bán vạn thọ cho một chị khách.

Tôi chờ, chờ mãi, rốt cục cũng chờ được
Que củi cất tiếng: “Dạ chị ơi chị mua bông gì. Em có vạn thọ, cúc vạn thọ, cúc
trắng …” Nói chưa hết câu, Que củi đã nhìn qua, thấy tôi. Thế là Que củi đớ người,
câm như hến.

“Chà, đủ thứ hết ta” Tôi lên tiếng, vẻ mặt
đắc ý cười cười nhìn Que củi.

Que củi không nói gì, cứ đứng đó, quay mặt
đi chỗ khác, lo dọn dẹp mấy cây bông, không thèm nhìn tôi.

“Ê ê, không phải bạn bán bông sao? Sao bạn
không hỏi khách mua gì hết vậy?”

Thấy Thành vẫn không thèm quan tâm tới
tôi, tôi tức lắm.

Đột nhiên, có một người khách chạy lại
chuẩn bị hỏi Thành: “Bông này bao nhiêu…”

Ông khách chưa nói hết, tôi lập tức nhảy
vô: “Chú ơi chú không thấy bông này tệ lắm sao chú. Chú nhìn đi, vạn thọ này
bông to như vậy, nhất định là sắp héo rồi. Con mới hỏi giá từ miệng cái thằng Que
củi này, mắc lắm. Chú qua bên kia mua đi, rẻ hơn ở đây nhiều.”

Ông khách nhìn tôi huyên thuyên, thấy kỳ
lạ sao đó. Rồi ông ta lắc lắc đầu, bỏ đi chỗ khác, trước khi đi nói vọng lại một
câu: “Năm mới Tết đến lại gặp phải đứa không bình thường!”

Thành nhìn tôi chuyển sắc mặt từ vui
thành đơ bèn vui vẻ mà cười mỉm. Sau đó nó loay hoay, lấy cái giấy gì đó từ
trong đống đồ của mình, rồi cầm bật lửa đốt lên, huơ huơ trước mặt tôi. Tôi thấy
lửa thì phải né chứ sao. Bị cách đốt lửa của nó làm cho bực mình, tôi tức tối:
“Bạn làm cái gì vậy?”

Nó nhìn tôi cười lạnh: “Đốt phong long!”

Tôi tức sôi máu, giận vô cùng. Đốt xong,
Que củi quay người, bỏ mặc tôi đứng đó, lấy thùng nước, đi xách nước tưới cây. Hừ,
tôi phải trút giận nó mới được. Nghĩ vậy, tôi bèn lẽo đẽo đi theo nó, chớp lấy
cơ hội, ngay khi nó đang xách nước...

Đùng một cái, tôi xô nó xuống sông. Sau
đó, ngay lập tức, tôi lấy xe đạp, đạp như điên, bỏ trốn khỏi hiện trường...

Mùng ba Tết, tôi phải đi chúc Tết thầy
cô. Ngày hôm đó, căn nhà nhỏ của cô chủ nhiệm lớp tôi chật luôn, chẳng còn cái
ghế để ngồi.

Từ cái hôm xô Thành xuống sông, tôi tò
mò, không biết Thành có sao không? Tuy là lo cho nó, nhưng tôi tự nói với bản
thân mình rằng, tôi chỉ là lo cho có vậy thôi, chứ dân quê mà, dám đi buôn bán,
đi ra sông xách nước, chẳng lẽ lại không biết bơi? Cho nên nếu Que củi đáng
ghét kia mà có vấn đề gì là tại bản thân nó, chứ không phải là tại tôi à nha.

Ngồi nói chuyện một hồi, tự dưng cô chủ
nhiệm hỏi tới Thành, kêu là sao không thấy nó. Số là hôm trước cô tôi đi chợ
bông gặp nó đứng bán, nó nhanh nhảu hẹn là mùng ba này cùng Quang ghé thăm nhà
cô. Thấy vậy, tôi cũng tò mò không kém, nhưng không để lộ ra mặt, im lặng ngồi
hóng mà theo dõi sự tình.

“Nó bệnh rồi cô ơi”  Thấy Quang lên tiếng, tôi hơi chột dạ.

Sau khi nói xong kết quả, Quang tiếp tục
giải thích nguyên nhân. Số là hôm đó Thành bị té xuống sông, nghe đâu là bất cẩn.
Vì còn quá chừng bông để bán, do mới dọn hàng, nên nó nán lại bán tới khuya, người
thì ướt sủng không có cái gì để thay, cho nên, viêm phổi rồi, đang nằm viện.

“Đúng là ngu ngốc mà!” Tôi nghĩ thầm
trong bụng. Không chịu về thay đồ, ham chi ở lại bán chứ, giờ tiền viện phí còn
hao tổn hơn tiền lãi cả mấy ngày buôn bán nữa kìa.

Về nhà, kể lại cho con Thắm qua điện thoại
bàn, tất nhiên, tôi bị nó chửi.

“Bà đúng là mất nhân tính mà!”

“Bà không mau đi thăm nó đi!”

“Bà coi chừng nó có bề gì là bà ôm hận
suốt đời đó!”

Đạp xe qua bệnh viện, tôi với con Thắm
mua sữa, mua đường. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào là đi thăm bệnh một
người. Tính ra, ông xã lại cướp mất thêm một lần đầu tiên của tôi nữa rồi.

Vô bệnh viện, nghe theo chỉ dẫn của Quang
trước khi đi, tôi vô cái khoa phổi, lòng lâng lâng.

Hụ hụ, không phải lâng lâng vì xúc động
đâu, mà là lâng lâng vì sợ hãi. Từ nhỏ, tôi là đứa thích màu hồng, màu của sự
hoàn hảo. Thành từng chửi tôi kiêu kỳ, tiểu thư, ngẫm lại cũng không phải là không
có lý. Mỗi lần tới bệnh viện, tôi vô cùng lo sợ, sợ đau, sợ bị tiêm thuốc, sợ bị
nhiễm vi khuẩn, bị lây bệnh vào người. Giờ sắp bước vào khoa phổi, lòng tôi bắt
đầu hoảng loạn. Khoa phổi mà, cái khoa đứng vị trí số một về lây nhiễm đó nha.
Thế cho nên, khi chúng tôi đứng ngay cửa khoa phổi, từ trong phòng bệnh nhìn ra
cửa, người ta sẽ thấy một con nhỏ đeo khẩu trang, trùm khăn kín mít, tay cũng
mang bao tay, từ từ nhích vô phòng bệnh. Đi cùng con nhỏ dị hợm kia là một con
nhỏ khác nhìn có vẻ hơi ngơ ngẩn. Tính ra, cũng nhờ con Thắm hết, nhờ nó thức tỉnh
lương tâm của tôi một chút mà tôi biết quay đầu, đi thăm bệnh, nhận lỗi với người
ta, để khỏi mang danh tiếng ác độc. Nhưng mà nếu tôi có mệnh hệ nào vào cái lần
thăm bệnh này thì Thắm à, cưng đừng có hòng mà thoát khỏi liên lụy!

Ngay khi chuẩn bị vô phòng bệnh, thì đột
ngột, Thắm nó kéo tôi qua bên cạnh cánh cửa.

“Bà bình thường chút được không? Gỡ khẩu
trang, khăn, bao tay, áo khoác ra hết đi!”

“Nhưng mà tui sợ...”

“Sợ cái gì? Người ta cười cho bây giờ, thăm
bệnh mà bà không có chút thành ý gì hết vậy? Nó bệnh hay là bà bệnh đây?”

Tôi bực bội, nghe lời nó, cởi mọi thứ
ra, sau đó giả vờ mếu máo một chút: “Tui mà bệnh là bà phải chịu trách nhiệm
đó.”

Nó im lặng, suy nghĩ thật lâu thật lâu.
Sau đó nó im lặng tiếp, không nói gì, cuối cùng thì phán một câu vô mặt tôi:
“Thôi thì bà ở ngoài này luôn đi! Vô trách nhiệm, không có lương tâm!”.

Đúng là không ai hiểu tôi bằng nó nha. Bị
khích tướng, tôi khí thế hiên ngang đi như bay vô phòng bệnh.

Thế nhưng, công toi rồi, Thành với mẹ nó
về nhà hồi sáng rồi.

Báo cáo nội dung xấu