Ngủ Cùng Sói - Chương 02
Chương 2
Đêm khuya, tôi ngồi bên chiếc giường kê ở góc tường, ngơ ngẩn
nhìn những vì sao ngoài cửa sổ.
Trái tim thơ dại của tôi dâng lên sự thù hận khắc cốt ghi
tâm. Trong ký ức của tôi vẫn còn tàn dư của nỗi khiếp sợ từng trải qua. Bao suy
nghĩ phức tạp, rối ren cứ luẩn quẩn trong trí óc tôi. Tôi bỗng thấy hoang mang,
bối rối…
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, tôi đoán được
là ai nên càng lo sợ. Cửa mở ra, dưới ánh trăng, Hàn Trạc Thần tiến đến chỗ
tôi. Tôi không dám nhúc nhích, cắn ngón tay, toàn thân run lên nhìn từng cử chỉ,
hành động của hắn.
Hắn dừng lại, đứng cạnh tôi, cúi đầu nhìn vào mắt tôi. Hình
như hắn nhận ra tôi đang khiếp sợ, liền nở nụ cười hiền từ.
“Con rất sợ ta?”
Tôi gật đầu, cảm thấy bất an, cúi xuống né tránh ánh mắt hắn.
“Chỉ cần con nghe lời ta, ta sẽ không khiến con bị tổn
thương.”
Tim tôi loạn nhịp.
“Sau này đừng ngồi dưới đất, ngồi dưới đất lạnh, sẽ bị ốm…”
Nói xong, hắn cúi người kéo tôi đứng dậy, bế tôi lên giường, đắp chăn cho tôi.
“Ngủ sớm đi nhé!”
Chăn vừa nhẹ vừa ấm, chất bông mềm mại chạm vào mặt, vẫn còn
hương thơm xà bông, hoàn toàn khác xa chăn bông ẩm mốc của cô nhi viện.
Hắn vừa đi ra ngoài, tôi lại đến ngồi ở góc tường, khi đó
tôi mới phát hiện mặt sàn quả rất lạnh. Cơn lạnh như ngấm vào tận xương, buốt đến
mức khiến toàn thân tôi run rẩy.
Bỗng cánh cửa bật mở, Hàn Trạc Thần nghiêng người tựa vào cửa,
nhìn tôi, mặt không lộ chút cảm xúc. Tôi giật mình, luống cuống trèo lên giường,
ôm chăn lén nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn tôi. Dưới ánh trăng mờ tôi
thoáng thấy hắn mỉm cười, cũng có thể là do ánh sáng mờ ảo nên tôi mới thấy
trong đôi mắt hắn ẩn chứa tình cảm vô cùng ấm áp. Hắn nói: “Thay đổi môi trường
mới nên có lẽ không quen, khó ngủ, sau một thời gian sẽ thích nghi thôi.”
Hắn đi rồi, tôi vẫn ngồi trên giường, nhìn chằm chằm ra cửa
nhưng hắn không quay lại nữa. Tôi cũng không biết mình đã đợi bao lâu, dần dần
chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, tôi lại nhìn thấy bố, tôi túm chặt lấy tay áo
ông gọi: “Bố ơi! Đừng bỏ con.” Bố ôm lấy tôi. Tôi có thể nghe rõ nhịp đập đều đều
của trái tim ông.
“Con nhớ bố, nhớ mẹ!” Giấc mộng này chân thật hơn tất cả những
giấc mơ trước đây. Tôi ôm lấy bố, tựa vào vai ông khóc to: “Con biết, trời sáng
bố sẽ đi mất… con sợ… sợ lắm…”
“Trên thế gian này không có gì đáng sợ cả, chỉ là con chưa
dám đối mặt với nó mà thôi!” Bố vỗ vỗ lưng tôi cho đến khi tôi không còn thấy sợ
hãi.
Đúng vậy, tôi không được sợ hãi. Ông trời sắp đặt cho tôi ở
cạnh kẻ thù không phải để tôi sợ hắn mà để tôi đòi lại thứ hắn đã nợ gia đình
tôi…
Mười một tuổi, tôi ngây thơ nghĩ rằng tôi có thể lợi dụng
lúc Hàn Trạc Thần không để ý mà dùng dao đâm mạnh vào lưng hắn giống như trong
những bộ phim vẫn chiếu trên ti vi. Máu đỏ sẽ thấm đẫm áo sơ mi của hắn, rồi hắn
sẽ quay lại, chỉ tay vào tôi, trợn mắt với vẻ khó tin, ngã gục trước mặt tôi,
chết không nhắm mắt.
Vào một ngày trời nắng, nhân lúc cô Vương không để ý, tôi lẻn
vào bếp tìm một con dao thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Tôi nhoài người qua cửa sổ ngước nhìn ra. Một gã đầu trọc
đang khệnh khạng đi vào. Gã còn đem theo hai mươi, ba mươi người đàn ông cao
to. Họ chửi rủa ầm ĩ, giẫm cả lên bãi cỏ rồi đi vào sân.
Hàn Trạc Thần ngồi bên chiếc bàn tròn cạnh bể bơi, không có
phản ứng gì, vẫn uống rượu vang, mắt không hề chớp. Gã đầu trọc đến ngồi đối diện
với Hàn Trạc Thần.
“Anh Thần, đã lâu không gặp!”
“Cứ gọi tôi là Hàn tiên sinh.” Hàn Trạc Thần thản nhiên cười
nói. “Anh cũng biết tôi không còn trong giới giang hồ lâu rồi nên không quen
người khác gọi như vậy.”
“Đừng có làm bộ.” Gã đầu trọc trợn mắt, đôi mắt rất to của
gã như muốn rơi ra ngoài. “Báo là anh em của tao, tốt nhất mày hãy giao ra đây
đi.”
“Dạo này trí nhớ của tôi không được tốt, không nhớ Báo là
ai.”
Gã đầu trọc vớ lấy chai rượu bên cạnh Hàn Trạc Thần, đập vào
mép bàn, kề phần sắc nhọn vào yết hầu Hàn Trạc Thần dọa: “Đừng có làm bộ với
tao, mày nghĩ mày vẫn là đại ca của sáu năm về trước ư? Tao đã nể mặt mày nên mới
gọi mày là anh Thần, đừng tưởng tao sợ mày.”
Hàn Trạc Thần thoáng
nhìn đầu sắc nhọn của vỏ chai rượu, nét mặt dửng dưng, tựa lưng vào ghế. “Anh
không cần giữ thể diện cho tôi.”
“Tao biết mày đã nuốt chửng hàng của thằng Báo lại còn báo cảnh
sát bắt nó!” Gã đầu trọc nói chậm lại, giơ nửa đầu chai rượu vỡ trước ngực Hàn
Trạc Thần, giọng gay gắt: “Tao nói cho mày biết, chỉ cần mày thả hàng ra đây
thì tao sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không…”
Gã đầu trọc còn chưa nói hết câu, Hàn Trạc Thần đã nắm lấy
cánh tay gã, gạt chân, kéo cánh tay cầm đầu nhọn của chai rượu khiến nó đâm đúng
ngực gã.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột. Khi đám người đi theo gã đầu
trọc vừa kịp phản ứng, đưa tay sờ lên áo thì Hàn Trạc Thần đã kéo gã đầu trọc
kêu gào đau đớn làm bia cho mình và chỉ chỉ sau lưng chúng. Nhìn thấy sau lưng
có vô số người cầm súng nhắm vào mình, chúng không dám cử động, đứng chôn chân.
Hàn Trạc Thần giơ chân đạp tên đầu trọc ngã sõng soài, lấy
giấy ăn lau vết máu trên tay, nói với tay vệ sĩ bên cạnh: “Báo với cảnh sát… có
kẻ cầm vũ khí, xông vào nhà dân, âm mưu… giết người.”
Nói xong, hắn rút điện thoại, bấm số, vừa cười vừa nói:
“Phong, đến khi nào chú mới làm việc cho gọn gàng đây? Những việc vớ vẩn đừng để
dây dưa đến anh…”
“…”
“Không sao, đã giải quyết xong rồi, chuyện nhỏ…”
“…”
“Hàng trắng không hay ho gì đâu, tốt nhất chú nên tránh xa…
Thôi được rồi, anh còn không hiểu chú sao…”
“…”
“Gái đẹp ư? Chú định tặng mấy em để an ủi anh, chẳng bằng
sai mấy tên đệ tử nhanh nhẹn đến bảo vệ anh, thời buổi này sống được thêm mấy
năm nữa là tốt hơn cả…”
Trời trong xanh, mây trắng, nước trong, cỏ xanh,
máu… đỏ…
Nhìn gã đầu trọc vai u thịt bắp ôm vết thương rên rỉ trên thảm
cỏ, người co giật, tôi nhìn lại cánh tay nhỏ bé, gầy guộc của mình, từ bỏ ý
nghĩ đâm hắn từ sau lưng.
Mười ba tuổi, lúc ngồi xem ti vi, tôi nghĩ ra cách bỏ thuốc
độc vào đồ ăn của hắn. Đương nhiên, tôi không còn cách nào khác là lựa chọn loại
thuốc kịch độc chết người như trong phim kali xyanua để không bị hắn phát hiện.
Với vốn kiến thức y học có hạn, tôi chỉ có thể giả vờ mấy đêm không ngủ để lừa
lấy một lọ thuốc an thần.
Một đêm, tôi nơm nớp lo sợ bưng tách cà phê đã pha thuốc đi
vào phòng đọc sách của hắn. Hắn nhắm nghiền mắt, chau mày, tựa lưng vào ghế. Điếu
thuốc sắp cháy đến ngón tay rồi mà hắn không hề phát hiện ra.
Tôi đặt tách cà phê xuống, hết sức cẩn thận rút điếu thuốc
trên tay hắn ra, làn khói nhạt bay, tàn thuốc rơi xuống sàn, tan thành tro bụi.
Hắn mở mắt, lặng lẽ nhìn tôi, mắt hằn lên những tia máu đỏ. Tôi giật bắn người,
bất giác lùi một bước. Sau này tôi mới biết, chiều hôm đó tên Thanh đã chết,
nghe nói do đỡ đạn cho Hàn Trạc Thần…
“Cháu làm chú thức giấc ạ?”
“Không. Tìm ta có việc gì không?”
“Cháu thấy chú mệt nên pha cà phê cho chú để chú tỉnh táo
hơn.”
Đôi lông mày hắn chau lại rồi dãn ra. Hắn cầm tách cà phê, uống
một ngụm, lại chau mày, ngửi ngửi rồi không uống nữa.
“Sao không… uống?” Hai chân tôi bắt đầu run lên rồi toàn
thân run rẩy.
Hắn đặt tách cà phê xuống, gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của
tôi, rồi để tôi ngồi lên đùi hắn. Cánh tay chắc nịch, khỏe khoắn ôm lấy tôi.
“Muộn thế rồi vẫn chưa ngủ à? Sợ gặp ác mộng
phải không?”
“Vâng!”
“Uống thuốc chưa?”
Tôi gật gật.
Cằm hắn chạm mặt tôi, làn da nhẵn nhụi không có những sợi
râu cảm giác âm ấm, thật dễ chịu. Toàn thân tôi như được hắn ủ ấm, không còn
run rẩy nữa.
“Ta ngủ cùng con…”
“Vâng!” Tôi lại nhìn tách cà phê, cố gắng bình tĩnh nói:
“Chú không uống cà phê à?”
Hắn mỉm cười, nói một câu khiến máu tôi như ngừng chảy: “Ta
biết con rất ngoan nhưng ta không bao giờ cần thuốc an thần.”
Tôi kinh hoàng mở to mắt, ánh mắt hắn vẫn ôn hòa, trầm lắng.
Qua ánh mắt ấy, tôi biết mình không có cách nào để phát hiện ra bản tính ác độc
như ma quỷ của hắn. Tôi nhận thấy hắn càng ngày càng khó hiểu…
Hắn ôm tôi về phòng, đặt tôi lên chiếc giường mềm mại, điều
chỉnh đèn bàn rồi đắp chăn bằng lụa tơ tằm cho tôi, tôi chỉ thò một tay ra
ngoài.
Hắn ngồi xuống cạnh giường, cầm bàn tay tôi đặt vào bàn tay
hắn để so sánh, nhìn đi nhìn lại bàn tay bé nhỏ của tôi rồi nhẹ nhàng ôm gọn
tay tôi. Bàn tay hắn thật ấm áp như bàn tay mẹ tôi vậy.
“Con đã lớn nhiều rồi…”
Tôi biết hắn không thích tôi lớn lên bởi hắn thích bàn tay
múp míp của tôi nắm lấy ngón tay hắn, thích tôi ngồi trên đùi hắn, đung đưa đôi
chân vừa thô vừa ngắn rồi nhìn hắn cười, thích tôi để chân trần ngồi trên sofa
đợi hắn về, nói với hắn: “Chúc ngủ ngon!” rồi mới đi ngủ. Hắn thích nhất là ném
thân hình bé nhỏ của tôi xuống bể bơi rộng lớn, để tôi sợ hãi tóm chặt lấy cánh
tay hắn kêu “Cứu!”, rồi hắn lôi tôi lên, quấn trong chiếc khăn tắm, và lúc đó
tôi nhìn hắn, bộ dạng rất đáng thương, mắt ngân ngấn nước.
Những lúc như thế, hắn sẽ nói tôi như thiên thần, một thiên
thần vô cùng trong trắng, thánh thiện. Tôi chưa bao giờ trả lời hắn, chỉ chớp
chớp đôi mắt to, mỉm cười với hắn. Thực ra tôi muốn nói với hắn rằng, chúng ta
đều là những ác quỷ đột lốt thiên thần!
Lần thất bại đó khiến tôi hiểu rõ một điều, vị giác của hắn
vô cùng tinh tế, nếu muốn hạ độc nhất định phải tìm được loại không màu sắc,
không mùi vị, thế nên tôi từ bỏ ý nghĩ hạ độc hắn.
Thấm thoắt hai năm nữa lại trôi qua, tôi mười lăm tuổi.
Hôm sinh nhật hắn, tôi và cô Vương đầu bếp bận bịu cả buổi
chiều. Mặt mũi tay chân đều dính kem, tôi tự tay cho ra lò chiếc bánh ga tô
trông không được đẹp mắt cho lắm. Khi viết lời chúc, tôi rất khó xử bởi không
biết nên gọi hắn như thế nào.
Trong một dịp sinh nhật, lúc thổi nến cầu nguyện, tôi nói:
“Con hy vọng con và bố sẽ mãi mãi không xa nhau!”
Hắn hơi chau mày, nghiêm nghị nói với tôi: “Không được gọi
ta là bố, cũng không được nói với bất kỳ ai ta là bố của con, rõ chưa?”
Tôi hoang mang gật đầu.
Hắn lại nói: “Sau này khi cùng ta đi ra ngoài, đi đằng sau
ta, không được kéo tay áo ta nữa, rõ chưa?”
Tôi cắn môi, gật đầu.
Hình như hắn thấy tôi rất tội nghiệp nên để tôi ngồi lên đùi
hắn, nắm lấy bả vai tôi nói: “Thiên Thiên, con không làm gì sai cả, chỉ tại ta
đắc tội với quá nhiều người, ta không muốn họ trả thù con, con hiểu không?”
Tôi rùng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn quen áp vào lồng ngực hắn,
giọng lí nhí: “Rõ rồi, chú vì muốn tốt cho con.”
Hắn nhè nhẹ vuốt mái tóc tôi, thủ thỉ: “Từ bố cứ cất giữ
trong tim, tiếng gọi từ trái tim cũng có thể nghe thấy. Con là con gái của ta,
mãi mãi là như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau…”
Từ đó trở đi, tôi không gọi hắn là bố nữa, cũng không có
cách gọi khác. Nhưng chỉ cần tôi mở miệng, bất kể là nói chuyện cùng ai, hắn
cũng nhìn sang tôi, chú ý quan sát tôi, ánh mắt của hắn thật hút hồn…
Tôi lắc đầu thật mạnh như muốn rũ bỏ ánh mắt mê hồn ấy ra khỏi
trí nhớ, cẩn thận viết lên chiếc bánh: “Chúc chú sinh nhật vui vẻ!”…
Đợi cả tiếng đồng hồ mà hắn vẫn chưa về, tôi mở rượu vang
trên bàn rót vào chiếc ly đế cao. Ánh tà dương từ ngoài hắt qua tấm kính cửa sổ,
chiếu rọi vào ly vang đỏ sóng sánh.
Lại một tiếng nữa trôi qua, căn phòng vẫn chìm trong đêm tối,
tôi nhẫn nại đợi hắn. Chờ đợi từ lâu đã trở thành một thói quen của tôi. Sự nôn
nóng không yên đã bị mài mòn sau nhiều năm chờ đợi. Tôi thấy mình ngày càng biết
kiên nhẫn, ngay cả cơ hội giết hắn cũng có thể rất nhẫn nại chờ đợi…
Sao giăng đầy trời, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng xe
phía ngoài vọng vào. Tôi nhanh chóng châm nến, chạy đến cạnh cây dương cầm đặt ở
góc sảnh. Nhờ ánh sáng của những vì sao và những ngọn nến, tôi nhìn thấy cái
bóng dong dỏng bước vào phòng. Hắn định lên tầng nhưng khi nhìn thấy chiếc bánh
sinh nhật, hắn lại đứng trầm ngâm hồi lâu.
Nhìn thấy hắn ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm, tôi nhịn cười
châm ngọn nến trên cây dương cầm, đặt tay lên phím đàn.
Phím đàn nhảy nhót dưới những ngón tay tôi, âm thanh du
dương, êm dịu, trầm bổng bay lượn quanh ánh nến mờ ảo. Tôi chầm chậm đưa ánh mắt
về phía người ngồi trên chiếc sofa gần chỗ tay vịn. Hắn xoay xoay ly rượu trong
tay, rượu vang đỏ óng ánh…
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, cùng mỉm cười.
Đối với một đứa trẻ bảy tuổi thì khuôn mặt của hắn tuyệt đẹp,
còn đối với một thiếu nữ mười lăm tuổi thì đôi mắt hắn ẩn chứa một trí tuệ uyên
thâm, cặp lông mày thường chau lại như trầm tư suy nghĩ. Ngũ quan tuyệt đẹp,
khuôn mặt không có điểm gì đáng chê trách. Thật hấp dẫn! Ngay cả khi hắn lim
dim đôi mắt ẩn chứa nụ cười ác độc, từ con người hắn cũng toát lên sức cuốn hút
đầy mê hoặc…
Nhưng điều thú vị nhất chính là lúc hắn ngồi hút thuốc trên
sofa, từ từ nhả khói, đáy mắt để lộ sự cô đơn. Những lúc như vậy tôi có thể cảm
nhận được sự trống trải trong lòng hắn rồi bất giác đến ngồi bên cạnh hắn, cùng
hắn hít thở bầu không khí quyện mùi khói thuốc. Hắn không nói một lời nào với
tôi, tôi cũng không hề hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi chỉ ngồi cạnh
nhau, khát khao nhận được niềm an ủi tận sâu nơi trái tim của cả hai.
Đàn xong bản nhạc, tôi đậy nắp cây đàn rồi bước đến bên hắn
nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
“Ừ!”
Hắn nhìn đồng hồ rồi nhìn vệ sĩ ngoài cửa, tôi biết hắn lại
phải đi. Tôi nhấc chiếc áo khoác hắn vắt trên sofa, giúp hắn khoác vào, cài
khuy áo cho hắn và nói điều trái với lòng mình: “Bảo trọng.”
“Thiên Thiên…” Giọng hắn hơi khàn. Hắn nhìn tôi từ đầu đến
chân. Từ nhỏ tới lớn, hắn chỉ nhìn mặt và tay tôi, ánh mắt tràn đầy tình
thương. Đêm nay, không biết có phải do tôi ảo tưởng hay không, ánh mắt hắn dừng
ở eo và ngực tôi một lúc, đó không phải là cách người cha nhìn con gái.
“Con bao nhiêu tuổi rồi?” Hắn bỗng hỏi tôi.
“Mười lăm.”
“Mười lăm…” Hắn nhắc lại câu của tôi, ngữ điệu sâu xa, khó
hiểu. “Mới mười lăm.”
Tôi gật đầu, cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt rực lửa
của hắn.
Sau khi hắn rời đi, tôi cuộn tròn người trong tấm mền bông
trải trên sofa. Nhớ lại ánh mắt hắn trước khi rời đi, toàn thân tôi ớn lạnh, cảm
giác hoảng loạn, khó hiểu. Tới tận đêm khuya, tôi đã rất mệt và buồn ngủ nhưng
giấc ngủ cứ chập chờn. Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác có người vuốt ve mặt
mình. Tôi mở mắt thì thấy hắn đang ngồi cạnh sofa nhìn tôi, trong đôi mắt sâu
thẳm của hắn chứa đựng thêm nhiều cảm xúc tôi không thể hiểu nổi, giống ánh mặt
trời thiêu đốt biển cả, lúc nóng, lúc lạnh.
“Chú về rồi.” Tôi nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng, trong lòng
hơi nuối tiếc vì qua sinh nhật hắn rồi.
“Ừ!”
“Vậy con về phòng đây.” Nhìn ánh mắt kỳ dị của hắn, tôi càng
cảm thấy bất an, vội vàng rời sofa, cố gắng rảo bước về phòng.
“Thiên Thiên!”
Tôi chợt dừng bước, trấn tĩnh nói: “Có việc gì ạ?”
Hắn bước tới bên tôi, đưa tay quấn chặt tấm mền bông trên
người tôi thêm chút nữa, khóe miệng hơi nhếch lên, hình như hắn mỉm cười.
“Có phải con muốn sống cả đời với ta không?”
“Vâng…” Tôi trả lời và thầm nghĩ: Cho đến khi ông chết trước
mặt tôi.
Thấy hắn không nói gì, tôi dò hỏi: “Thế con đi ngủ nhé!”
Hắn gật đầu.
Tôi không dám dừng bước mà chạy thẳng về phòng, đóng cửa lại,
tựa vào cửa, trái tim loạn nhịp. Tôi cố nhớ lại toàn bộ những việc đã làm trong
ngày hôm nay, có phải tôi làm gì sai không? Tại sao tôi lại có cảm giác hắn bỗng
trở nên bí hiểm như vậy?
Tôi nghĩ cả đêm mà vẫn không sao hiểu nổi.
Buổi sáng thức dậy, tôi kéo rèm cửa sổ. Hàn Trạc Thần ngồi
bên chiếc bàn sắt phủ một lớp sơn trắng được chạm trổ một cách nghệ thuật cạnh
bể bơi, ăn sáng. Ánh nắng dịu dàng chiếu lên mái tóc đen của hắn, mang theo màu
vàng óng làm toát lên vẻ cao quý khác thường.
Tại sao thế giới thuộc về hắn luôn là trời cao biển rộng?
Còn tôi, ở trong thế giới ấy, không hề có một khoảng tự do của riêng mình. Có
chăng cũng chỉ ở trong giấc mộng, khi được quay về căn nhà ấm cúng, ăn món mẹ nấu,
tìm kiếm chút hương vị còn sót lại. Khi tỉnh giấc, tôi luôn nói với lòng mình,
nếu trên thế gian này không có Hàn Trạc Thần, tôi sẽ không mất đi người thân,
không phải chứng kiến sự nghiệp của hắn ngày càng phát đạt còn mình rơi vào bể
khổ, hoài phí tuổi xuân; nếu hắn không có trên thế gian này, tôi có thể giống
như những bạn gái khác, mặc những chiếc váy tuyệt đẹp, say mê đọc tiểu thuyết
tình yêu rồi hòa mình vào câu chuyện, mơ về chàng bạch mã hoàng tử trong tim, mỗi
khi tan học lại mong được về nhà.
Cuộc đời tôi đã bị hắn hủy hoại rồi!
Tôi cũng không biết mình đã đứng cạnh cửa sổ bao lâu, đến
lúc bừng tỉnh, nhìn đồng hồ mới biết chỉ còn ba mươi phút nữa là đến giờ lên lớp.
Tôi vội vàng đánh răng rửa mặt, mặc đồng phục rồi xuống nhà.
“Chào buổi sáng! Con đi học ạ!”
Hàn Trạc Thần đang nói chuyện với ai đó, tôi lại vội đi học
nên chỉ chào hỏi qua loa rồi bước tới chiếc xe hằng ngày vẫn chở tôi đi học.
“Thiên Thiên…” Hắn chỉ một suất ăn sáng đặt trên chiếc bàn
tròn. “Ăn sáng xong hẵng đi.”
Tôi cũng thấy hơi đói nhưng khi nhìn bánh ga tô và sữa tươi
đặt trên bàn thì chẳng muốn ăn uống gì nữa. Có lẽ hắn nghĩ cô bé nào cũng thích
những thứ đó nên ngày nào cũng sai người chuẩn bị cho tôi. Thực ra tôi rất ghét
thứ trắng muốt ấy, ngấy đến tận cổ rồi.
Hắn kéo chiếc ghế, thái độ có vẻ không cho phép tôi do dự
nên tôi chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, giả vờ rất hài lòng mà ăn ngấu nghiến
chiếc bánh, kết quả là miệng tôi dính đầy kem trắng.
“Ông chủ…” Người đứng cạnh hắn cất tiếng gọi nên may mắn, hắn
rời mắt khỏi tôi.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì người đó là trợ lý của hắn, phụ
trách việc phân phối trong kinh doanh, không biết anh ta làm sai việc gì, nghe
giọng nói cũng biết anh ta đang nơm nớp lo sợ.
Hàn Trạc Thần thấy khó chịu, xua xua tay nói: “Cứ làm như
tôi bảo là được rồi, việc nhỏ như vậy sau này đừng làm phiền tôi.”
“Nhưng ông Vu từ trước tới nay vẫn là khách quen của chúng
ta, hợp tác rất vui vẻ. Tôi đoán lần này hàng của ông ta có thuốc giảm đau vi
phạm lệnh cấm chỉ là do nhất thời sơ suất…”
“Cho hắn một bài học để lần sau không sơ suất nữa.”
Câu nói đơn giản đó khiến tôi nhớ lại lời hắn nói lúc tôi bảy
tuổi: “Không nghe thấy tao nói gì sao?”
… Câu nói ấy đã hủy hoại cả cuộc đời tôi.
Hắn ung dung nói một câu nhưng lại là cái giá đau thương mà người
khác phải trả.
Thù hận khiến tay tôi run lên. Tôi nắm chặt chiếc dĩa trong
tay, hết sức kiềm chế bản thân mới không cắm thẳng chiếc dĩa vào khuôn mặt lạnh
lùng của hắn.
Hắn nhìn tôi, đưa tay quệt vết kem trên miệng tôi, khẽ hỏi:
“Sao vậy?”
Tôi né tránh tay hắn, gượng cười: “Cứ nhất định phải như vậy
sao?!”
Hắn quay đầu gọi trợ lý đang định rời khỏi, mút sạch kem
trên ngón tay rồi nói: “Đốt hết số hàng đó đi là được, cũng không cần phải làm
căng thẳng quá… Nhớ kỹ, trước khi phóng hỏa phải thu dọn cho sạch.”
“Vâng.” Người đó thở phào một cái, gật đầu cúi người rút
lui, dường như còn lo sợ Hàn Trạc Thần đổi ý nên vội vàng rời khỏi.
“Phóng hỏa không được coi là nghiêm trọng ư?” Đối với hắn
cái gì mới là nghiêm trọng chứ! Tôi cắn răng, nắm chặt chiếc dĩa trong tay. “Tại
sao không giết sạch cả nhà họ đi?”
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, khuôn mặt bớt nghiêm nghị nhưng lại
thêm nhiều âu lo. Do dự vài giây, hắn lại quay đầu với gọi trợ lý đã đi khá xa:
“Đợi chút!”
“Ông chủ…” Trợ lý khúm núm chạy lại. “Ông chủ còn căn dặn gì
nữa ạ?”
“Thôi, cảnh cáo hắn chút rồi để hắn tự giải quyết đống
hàng.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ!”
Lần này, viên trợ lý gạt mồ hôi trên trán, lướt nhìn tôi một
cái. Trong ánh nhìn đó hình như có chút kinh ngạc, hiếu kỳ và cả lo ngại.