Ngủ Cùng Sói - Chương 05
Chương 5
Bỗng nghe thấy tiếng phanh gấp chói tai ngoài cửa, tôi cứ ngỡ
là Hàn Trạc Thần, vội ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Đây là cách xuất hiện thường thấy của nhân vật quan trọng. Một
gã khoác áo da đen bước ra khỏi chiếc xe dài đen bóng, sang trọng, tiếp đó là
hơn một trăm người đi theo, vây kín nhà kho đến mức con ruồi cũng không chui lọt.
Kiểu phô trương như vậy chắc là ông trùm xã hội đen như người
ta vẫn gọi!
Ông trùm này khác với những gì tôi từng tưởng tượng. Vóc
dáng cao cao, ít nhất cũng phải 1m85, vận bộ đồ đen bó sát người càng làm lộ rõ
dáng người dong dỏng, khí chất lạnh lùng. Không hiểu sao tôi có cảm giác đã gặp
người này rồi nhưng nhất thời không nhớ nổi.
Hắn đến bên tôi, tháo sợi dây trói chặt quanh người, bỏ thứ
đang nhét ra khỏi miệng tôi rồi cởi chiếc áo da đen choàng lên người tôi, nhẹ
nhàng hỏi: “Không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của hắn, chợt nhớ ra…
“Anh?” Tôi dường như không dám tin vào mắt mình. “Anh có phải
là An Dĩ Phong không?”
“Đúng!”
Lần đầu tiên tôi gặp An Dĩ Phong là một năm trước. Hôm đó hắn
ăn mặc lòe loẹt như một con công. Quả thực hắn rất dễ gây chú ý với đôi mắt đen
nháy rất hấp dẫn, đôi môi đỏ mọng lôi cuốn khác thường, trang điểm vô cùng tỉ mỉ,
xinh đẹp như một cô gái. Dù đứng cách xa mười mét vẫn cảm nhận được sự ngỗ ngược,
phong lưu của hắn. Cảm giác của tôi lúc đó là khuôn mặt này không dùng để kiếm
ăn được, có chút phí phạm của trời. Nếu đem so sánh với Hàn Trạc Thần thì không
hề thua kém.
Hôm đó, vừa mới nhìn thấy Hàn Trạc Thần, hắn vội vã đón
chào, ôm hôn thắm thiết: “Anh Thần…”, rồi như người không xương sống, dựa vào
Hàn Trạc Thần. Lúc đó, tôi không hề phóng đại, chỉ cần hắn nói một câu: “Người
ta nhớ anh chết đi được!” thì nhất định tôi sẽ nghĩ rằng giữa họ có gian tình…
May mà hắn không nói câu đó.
“Phong…” Hàn Trạc Thần chau mày, lướt nhìn áo sơ mi màu hồng
nhạt của hắn. “Sao lại ăn mặc thế này, thay đổi phong cách rồi à?”
“Thay đổi màu sắc.” Hắn liếc nhìn tôi, cười khẩy. “Cũng đâu
có sành bằng anh, tự khi nào lại thích kiểu ngây thơ như vậy? Chưa trưởng thành
à?”
Hàn Trạc Thần khẽ ho, lấy lại giọng, nói một câu mập mờ, khó
hiểu: “Trẻ con khá thuần khiết… biết nghe lời.”
“Ố…” Hắn nhìn tôi phá lên cười rồi lại nhìn Hàn Trạc Thần.
“Cái khung người mỏng manh như vậy… chịu nổi sự dằn vặt của anh không? Anh đừng
có gây ra án mạng đấy!”
Lời nói của hắn hơi quá, tôi nghe mà đỏ bừng cả mặt, cúi gằm
không dám nói gì.
Tôi chỉ còn nghe thấy giọng nói bỡn cợt của hắn: “Ôi! Đúng
là thuần khiết… thú vị thật! Khi nào em cũng phải thử mới được!”
Hàn Trạc Thần nắm lấy vai tôi, kéo đến một dãy hàng bày đầy
quần áo, tiện tay lấy một chiếc áo đặt lên tay tôi rồi nói: “Thiên Thiên, vào
trong thử đồ đi, đừng có nghe nó ăn nói linh tinh.”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ An Dĩ Phong là một anh chàng đào hoa,
không ngờ người như hắn lại là trùm xã hội đen.
Còn lúc này trông cũng hơi giống vì ánh mắt hắn chứa đầy sát
khí khiến người khác ớn lạnh. Tôi cảm thấy có rất nhiều ánh mắt kỳ dị nhìn tôi,
toát lên vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi. Lúc đó tôi mới ý thức được rằng đối với
ông trùm xã hội đen, gọi thẳng tên là điều đại kỵ.
Tôi vừa định thay đổi cách gọi thì Đao Mẻ quỳ xuống rồi bò đến,
sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Đại ca! Xin tha cho em lần này. Bọn em quả thực
không biết rõ việc này, cái gì cũng không rõ!”
An Dĩ Phong lườm Đao Mẻ một cái, túm lấy cổ áo gã, quát: “Mẹ
kiếp, cả đời mày chưa nhìn thấy con gái bao giờ à?! Gái của anh Thần mà mày
cũng dám động vào?!”
“Sao ạ? Gái của anh Thần?”
Đao Mẻ không dám cầu
xin, sợ đến mức như bùn nhão nằm ườn trên sàn nhà, ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt
vọng.
Lúc lâu sau hắn mới hồi tỉnh, giọng run run: “Thằng Chiêu
không nói là gái của anh Thần. Nếu biết thì có cho mượn đến một trăm lá gan em
cũng không dám…”
“Thằng Chiêu ư?” An Dĩ Phong nắm chặt tay thành nắm đấm, gân
tay nổi lên. “Nó ở đâu?”
“Em không biết.”
Gã lái xe cũng sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, vừa kịp định thần,
vội vàng nói: “Em biết, em biết. Hôm qua em thấy nó liên lạc với thằng Rắn,
chúng nói chỉ cần lấy được tiền là chuồn luôn.”
“Ngũ, dẫn nó đi tìm người.”
“Vâng.” Ban nãy Ngũ còn ra vẻ rất oai, giờ cũng sợ không dám
ngẩng đầu, khẽ vẫy vẫy tay với mấy tên đàn em, nhanh chóng lẻn ra ngoài.
“Đợi chút!” An Dĩ Phong gọi lại. “Tao cần nó còn sống. Còn nữa,
nếu không tìm được nó thì mày cũng đừng về nữa, tự xử…”
“Vâng, cảm ơn đại ca!”
Như vậy mà còn cảm ơn ư? Xem ra đại ca này rất tàn bạo.
Ngũ vừa mới đem theo cả đám người lên xe phóng đi, tôi lại
nghe thấy một loạt tiếng phanh xe. Tôi nghĩ bên ngoài có thể làm chỗ gửi xe được
rồi!
Trong ký ức của tôi, Hàn Trạc Thần luôn là người rất phong độ,
ăn mặc là lượt, khí chất khác thường, ngay cả lúc giết người cũng vậy. Nhưng
hôm nay, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn không có chút phong độ nào cả. Không áo
vest, áo sơ mi ẩm ướt, chỉ cài vài cúc ở giữa, những giọt mồ hôi lăn chảy từ
tóc xuống cổ áo để mở… Xem ra rất nhếch nhác, thảm hại.
Hắn rảo bước, ngồi xuống trước mặt tôi, không hề hỏi tôi đã
xảy ra việc gì, cũng không hỏi ai đã bắt nạt tôi, chỉ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm
nhìn khuôn mặt sưng tấy của tôi rồi chuyển xuống chiếc áo rách và chiếc váy
không còn che được đùi.
Tôi không muốn khóc, không muốn mình yếu đuối chỉ biết khóc
lóc. Tôi quay mặt đi, cố gắng ngẩng đầu, mím chặt đôi môi vẫn còn vết máu,
không để nước mắt tuôn rơi. Nhưng khi hắn đưa tay ra ôm lấy tôi, người hắn thật
ấm áp, tôi không còn cảm giác hoảng sợ hay bị tổn thương.
“Thiên Thiên…”
Hắn nhẹ nhàng xoay đầu tôi để khuôn mặt tôi áp vào bờ vai hắn.
Bờ vai hắn thật rộng như thể nâng được cả bầu trời. Tôi vừa khóc vừa vung nắm đấm
yếu ớt vào ngực hắn.
“Sao bây giờ mới đến? Sao bây giờ mới chịu đến?”
Tôi không biết tại sao lúc đó tôi lại tùy tiện đến vậy, chỉ
biết khoảnh khắc ấy tôi thực sự là chính mình. Tôi mới mười lăm tuổi, rất cần một
bờ vai, cần được che chở, cần có người giúp tôi nâng cả bầu trời, không để tôi
sống trong đau khổ. Nhưng tôi chỉ có thể gắng gượng đối mặt với kẻ đã giết gia
đình tôi, tiếp cận hắn, lấy lòng hắn.
Tôi khóc và đánh hắn đến khi thấm mệt. Sau đó, tôi bình tĩnh
hơn. Lúc đó hắn mới buông tôi ra, hai tay nâng khuôn mặt sưng tấy của tôi, dùng
ngón tay lau nước mắt trên khuôn mặt tôi.
“Đợi chút, ta sẽ dẫn con đi…”
Tôi gật đầu, hiểu ý hắn.
Hàn Trạc Thần đứng dậy, quay đầu nhìn An Dĩ Phong sau lưng hắn.
Một cú móc trái dứt khoát, cú đấm văng vào mặt An Dĩ Phong. Khuôn mặt vốn rất
điển trai bỗng đỏ lừ.
An Dĩ Phong dùng ngón tay quệt máu ở khóe môi, nhìn lại ngón
tay, không dám có phản ứng gì trước đám đàn em của hắn.
“Chính là đám người của chú gây ra đấy, An Dĩ Phong, mẹ kiếp,
chú định làm gì hả?!”
“Anh Thần, việc này em thực sự không biết.”
“Không biết? Chú làm đại ca kiểu gì? Người của mình còn
không quản nổi!”
“Em… Anh Thần, chúng ta đã là anh em nhiều năm như vậy, em
đâu có thể động vào gái của anh. Thực sự là hiểu lầm.”
“Đừng có phí lời, chú định xử lý người thế nào?”
“Người em sẽ giao cho anh.” Hắn chỉ Đao Mẻ đứng đằng sau, mặt
mày tái mét, nói: “Anh nói phải làm thế nào thì em giải quyết luôn… khỏi để anh
phải bẩn tay.”
“Không cần.” Hàn Trạc Thần tiến về phía Đao Mẻ, khi đi qua một
người gần đó, hắn giơ tay rút dao.
Dao chém, một cánh tay rơi xuống. Máu của Đao Mẻ chảy đầm
đìa, hắn kêu gào như lợn bị chọc tiết, lăn lộn trong vũng máu. Cảnh tượng đó,
đâu chỉ có mùi máu tanh…
Hàn Trạc Thần lau vết máu trên mặt, giơ chân đạp Đao Mẻ.
Không ai nói câu gì, cũng không ai dám khuyên can, trong
gian nhà kho chỉ còn tiếng gào khóc đau đớn, thê thảm.
Khi thấy Hàn Trạc Thần vứt dao xuống đất, tôi mới dám hít thở,
cứ tưởng mọi việc đã kết thúc. Mới bớt chút căng thẳng thì tôi lại nhìn thấy hắn
hướng về kẻ đứng sau, giơ tay ra, lập tức đằng sau dâng lên một cây gậy sắt.
Sự khác biệt giữa dao và gậy sắt chính là, dao có thể khiến
sự dằn vặt trôi qua nhanh chóng, chết cũng nhanh nhưng gậy sắt khiến nỗi đau đớn
kéo dài vô tận.
Mỗi lần gậy sắt nện xuống, tôi có thể nghe thấy tiếng xương
vỡ, nhìn thấy cảnh máu bắn tung tóe. Tôi hoảng sợ che mặt nhưng vẫn nghe thấy
tiếng rên rỉ đến mức lạc giọng.
Sau đó, không còn nghe thấy tiếng rên nữa…
Tôi ngẩn người nhìn Hàn Trạc Thần, người be bét vết máu. Hắn
là người vừa mới ôm tôi đấy ư? Lúc đó, bàn tay hắn còn dịu dàng là vậy… Tôi co
người, run rẩy, sợ có ngày hắn sẽ phát hiện ra mục đích của tôi. Với bản tính
tàn ác, chắc chắn hắn sẽ đánh tôi cho đến chết hoặc dùng thủ đoạn tàn độc hơn để
đày đọa tôi…
Một tên đang dở sống dở chết nằm trên vũng máu thì một tên
khác bị lôi vào, một chân đẫm máu, đó là Chiêu.
An Dĩ Phong bước đến bên cạnh Hàn Trạc Thần giải thích: “Việc
hôm nay đều do Chiêu cố ý sắp đặt. Em đoán nó tự biết mình không còn đường sống,
trước khi chết định “đâm lén” chúng ta rồi tìm hai thằng thế chân.”
Hàn Trạc Thần vứt chiếc gậy sắt trong tay xuống, rút một chiếc
khăn từ túi quần ra lau máu trên mặt và tay. Hắn ngồi xuống trước mặt Chiêu
quát: “Muốn chơi xỏ tao ư? Mày to gan đấy!”
“Hàn Trạc Thần, mẹ mày, thằng vong ơn bội nghĩa, tao có làm
ma cũng không tha cho mày đâu…”
“Được, để hôm nay tao xem mày làm ma lợi hại như thế nào!”
Hắn vừa mới định nhặt dao trên sàn nhà lên thì một gã vội vã
chạy vào nói với An Dĩ Phong: “Đại ca, em thấy xe cảnh sát đi về phía này, có vẻ
như muốn xông đến chỗ chúng ta…”
Hắn nhìn Hàn Trạc Thần không hề hoang mang chút nào.
Hàn Trạc Thần nói: “Chú dẫn người đi trước đi, việc còn lại
để anh giải quyết.”
“Được thôi! Anh yên tâm, hai thằng này để em cho người giải
quyết trong tù luôn, còn lại một thằng, em sẽ đem về cho anh xử lý.”
“Ừ, cẩn thận chút.”
Trong nháy mắt, tất cả tản đi, gã lái xe cũng bị người áp tải
đi mất. Hai chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa nhà kho, tiếng còi báo kêu inh ỏi.
Hàn Trạc Thần vừa mới bước đến bên tôi định ôm tôi lên thì cánh cửa khép hờ bật
mở, cảnh sát Vu cầm súng bước vào.
“Cảnh sát Vu, ông đến thật đúng lúc, ở đây có kẻ trốn trại
ông cần bắt đấy!”
Cảnh sát Vu nhìn tên Đao Mẻ đang thoi thóp, nhìn mặt Chiêu
đang tự đắc rồi nhìn sang Hàn Trạc Thần, như đã hiểu ra được điều gì, rút chiếc
còng tay từ thắt lưng ra khóa tay Chiêu lại.
“Hàn Trạc Thần, không phải mày định giết tao sao? Mày giết
đi!” Chiêu cười phá lên. “Mày có giỏi thì bây giờ giết tao đi!”
Hàn Trạc Thần hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn, đặt tay lên
vai tôi…
“Mày không dám chứ gì? Ha ha ha… Nếu là một thằng đàn ông
thì bây giờ giết tao đây này!”
Hàn Trạc Thần bỏ bàn tay ra khỏi vai tôi, từ từ bước tới cửa.
Rầm một tiếng, cửa sắt đóng lại. Cảnh sát Vu vẫn chưa kịp phản ứng, hắn đã xông
đến giật lấy súng trên tay ông ta…
Ba tiếng súng nổ…
Tiếng cười như nắc nẻ bỗng tắc nghẹn, giây phút đó cả thế giới
dường như dừng lại, tim tôi cũng như ngừng đập. Tôi không hề ngạc nhiên nếu bây
giờ hắn bắn chết cảnh sát Vu. Hắn điên rồi, hoàn toàn điên thật rồi!
“Anh…” Cảnh sát Vu ngỡ ngàng, mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn.
“Là do nó cứ một mực muốn tôi giết nó, ông không nghe thấy
à?” Nói xong, Hàn Trạc Thần cười nhạt, vứt trả súng cho cảnh sát Vu. “Lần đầu
tiên tôi nghe thấy có người yêu cầu như vậy đấy!”
Cảnh sát Vu ngẩn người vài giây, hiểu ra mọi việc liền dùng
tay áo cảnh phục lau chùi khẩu súng.
Tôi còn nhớ rõ một giáo viên chính trị đã giảng giải thế
này: “Người khoác trên mình bộ cảnh phục đại diện cho sự tôn nghiêm, thiêng
liêng, không dung túng cho hành vi phạm pháp, là vũ khí giữ gìn trật tự, an ninh
quốc gia.”
Cô không biết bộ cảnh phục kia chỉ để lau dấu vân tay, ngoài
ra nó chẳng có ý nghĩa gì nữa. Buồn cười hơn là đám cảnh sát bên ngoài không có
dũng khí xông vào, chỉ đứng bên ngoài gọi với vào trong: “Thủ trưởng Vu!”
“Không sao, giải quyết xong rồi!” Giọng cảnh sát Vu đanh lại.
Nói xong, ông lại lắc đầu nhìn Hàn Trạc Thần, nói những lời
thành khẩn như giọng người cha dạy dỗ con trai: “Anh hà tất phải như vậy. Hắn
là tội phạm giết người, vượt ngục, lại bắt cóc con anh, vào tù cũng không tránh
khỏi tội chết.”
“Thế không phải tốt hơn sao, tiết kiệm lương thực cho nhà nước.”
“Anh không thể bớt nóng chút ư?!” Khi cảnh sát Vu thấy đám cảnh
sát bên ngoài xông vào liền lập tức nghiêm mặt, thể hiện điệu bộ của một cảnh
sát công bằng, chính trực, nghiêm minh: “Đây là tên tù giết người vượt ngục lại
dám chống đối nên bị tôi bắn chết rồi. Người kia có vẻ bị thương rất nặng, sẽ
nhanh chóng đưa đến bệnh viện cấp cứu…”
Hàn Trạc Thần đến bên tôi rồi bế tôi lên. Hắn vẫn không nói
lời an ủi nào, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi, quấn chặt chiếc áo trên người tôi
rồi bước ra ngoài.
Đến cửa, thấy đám cảnh sát lục tục xông đến, hắn liền nhếch
mép cười châm biếm cảnh sát Vu: “Đem theo nhiều người vậy?! Năng suất làm việc ở
khu vực của các ông cao hơn rồi đấy! Tìm đến đây nhanh thế?”
Cảnh sát Vu đến gần hắn, giọng trầm xuống: “Không năng suất
bằng anh, chưa đầy hai tiếng, cả giới xã hội đen đã bị anh làm loạn, tôi muốn mắt
nhắm mắt mở, giả câm giả điếc cũng không được… Nghe nói, ông trùm Sơn Điền bị
anh nhốt trong phòng xông hơi, dọa một trận suýt bị nhồi máu cơ tim, tên Cửu của
Kỳ Dã đã thành người thực vật rồi mà anh vẫn tra hỏi hắn ta “có phải người của
ông làm không?”, anh không xông được vào trại giam, chứ không nhất định sẽ hỏi
nốt Báo.”
“Hỏi rồi, chúng nói là thằng Đao Mẻ, người của An Dĩ Phong.”
“An Dĩ Phong còn hung hăng hơn cả anh, dẫn hơn hai trăm người
đến, tất cả đều đem theo vũ khí, e rằng cả thế giới này tưởng mối quan hệ giữa
hai người tan vỡ, muốn quyết một trận sống mái… Tôi không đến không được!” Cảnh
sát Vu cao giọng nói. “Thế nên, tốt nhất là anh theo chúng tôi về đồn cảnh sát
để tường trình, giải thích rõ tình hình.”
“Tôi sẽ cho luật sư liên lạc với các ông.”
Hàn Trạc Thần không đưa tôi đến bệnh viện, có lẽ không muốn
tôi phải đối mặt với những ánh mắt kỳ dị săm soi. Hắn mời một nữ bác sĩ đến nhà
khám cho tôi. Cô ấy có thân hình khá đẹp, rất khí khái. Cô ấy kiểm tra hết một
lượt, ngay cả chỗ kín đáo nhất cũng không bỏ qua. Kiểm tra xong, cô ấy rời khỏi
phòng tôi.
Tôi nghe thấy cô ấy đứng ngoài cửa nói: “Không có gì đáng ngại,
chỉ bị thâm tím và sưng đỏ một vài chỗ, bôi ít thuốc là khỏi.”
Bên ngoài lặng đi vài giây, cô bác sĩ vừa cười vừa nói:
“Màng trinh còn nguyên, không có dấu vết của hành vi xâm hại tình dục.”
“Cảm ơn!” Là giọng của Hàn Trạc Thần. “Tiễn bác sĩ Lữ về.”
Tôi còn chưa kịp thay xong đồ ngủ thì Hàn Trạc Thần đã bước
vào phòng, tay cầm hộp thuốc ngồi xuống cạnh giường. Hắn lật tấm chăn tôi vừa mới
vội vàng đắp lên, lột bộ đồ ngủ tôi đang mặc dở… Hắn bôi thuốc thoa lên những vết
thâm tím trên cơ thể tôi, động tác của hắn chậm dần rồi dừng lại, ánh mắt nhìn
đi chỗ khác. Một lúc sau hắn mới tiếp tục bôi thuốc. Khuôn mặt hắn chẳng có
chút biểu cảm nào nhưng trong mắt lại vằn lên những sợi tơ máu. Cuối cùng, sau
khoảng một tiếng đồng hồ hắn cũng bôi xong thuốc, kéo chăn quấn chặt lấy cơ thể
tôi.
“Con ngủ một chút đi!” Hắn điều chỉnh cho ánh đèn mờ đi, bê
một chiếc ghế đặt cạnh giường rồi ngồi xuống, nắm lấy tay tôi, giọng nói hiền từ
có vẻ không giống như được phát ra từ miệng hắn: “Đừng sợ, có ta bên cạnh rồi!”
“Bố…” Tôi nhắm mắt lại, giọt nước mắt nóng hổi chảy ra khỏi
khóe mắt đang nhắm nghiền, may mà ánh đèn mờ mờ nên hắn không nhận ra sự yếu đuối
của tôi. “Con muốn nghe kể chuyện, con muốn nghe chuyện về nàng Lọ Lem.”
“Nàng Lọ Lem?” Hắn nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có phải cuối cùng
nàng Lọ Lem biến thành công chúa Bạch Tuyết không?”
“Không phải, cuối cùng nàng Lọ Lem lấy được hoàng tử vì
hoàng tử nhờ có chiếc giày thủy tinh mà tìm được cô ấy.”
“Hoàng tử nào nhỉ? Bạch mã hoàng tử hay hoàng tử ếch?”
Ngực tôi đau buốt, không còn hơi sức nói chuyện với hắn nữa:
“Vậy thì kể chuyện gì cũng được.”
Thực ra hắn nói chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng
là tôi không muốn thế giới này chìm trong yên lặng để tôi phải nhớ lại sự việc
xảy ra hôm nay.
“Con muốn nghe chuyện gì?”
“Câu chuyện cảm động. Chú có chuyện gì không thể nào quên
không?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi như nhìn thấy nỗi đau khổ không nói
nên lời trong đáy mắt hắn. Tôi chăm chú nhìn đôi mắt ấy, con ngươi đen láy, sâu
thẳm như biển cả, nỗi đau thương không thấy bến bờ.
“Có phải con đã hỏi điều không nên hỏi không?”
“Không phải.” Hắn đưa ngón tay tôi lên môi hắn, mỗi lần hắn
hít thở ngón tay tôi lại cảm nhận được sự nóng lạnh hòa trộn vào nhau.
Tôi không quá hy vọng vào việc hắn có thể kể được câu chuyện
nào đó nhưng không ngờ hắn lại kể cho tôi nghe một câu chuyện cảm động, sự thi
vị hòa lẫn trong mùi máu tanh nồng...