Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 07 - 08

Chương 7: Tỉnh mộng

 

Edit: Sahara

Mạc Tu Lăng ngủ một giấc thẳng tới trưa mới dậy, dường
như đã mộng mị một trận vô cùng dài, thực tế là như vậy. Anh biết rõ, kỳ thực
đó cũng không hẳn là mơ, mà đó là toàn bộ sự việc đã xảy ra trong quá khứ, là một
đoạn phim trong chuỗi hồi ức của anh. Anh còn nhớ rất rõ ràng, ngày đó buổi kịch
rất thành công, anh chưa từng thấy qua Giang Nhân Đình hài lòng như vậy bao giờ.
Anh đưa cô đi ăn, cùng cô chơi trò chơi, đi vườn bách thú. Anh đưa cô đi du ngoạn
khắp thành phố, nhớ kĩ vẻ mặt tươi cười của cô, cho đến bây giờ vẫn chưa quên.

Mạc Tu Lăng kéo chiếc chăn lại, Giang Nhân Ly hình
như dậy rất sớm, trên giường đã không còn một chút hơi ấm nào của cô. Anh có
chút hoảng hốt, từ từ nhớ lại đoạn lộn xộn lúc trước. Quen biết Giang Nhân Ly
nhiều năm như vậy, anh chỉ nhìn thấy cô khóc một lần duy nhất. Anh vốn cho rằng
sẽ không có lần thư hai như vậy, nhưng không ngờ anh lại dễ dàng thấy cô khóc lần
nữa. Lúc anh đẩy cô lên giường, không khách khí mà trực tiếp thâm nhập vào người
cô, cô cự tuyệt, nhưng vô ích. Mãi đến khi anh thỏa mãn mới buông tha cô. Anh vừa
buông ra, cô liền lao vào toilet.

Kết hôn đã hai năm, anh cũng vài phần hiểu được con
người cô . Cô không bao giờ trước mặt anh nguyện ý lõa thể, nếu không mặc y phục
tuyệt đối sẽ không xuống giường. Nhưng rõ ràng đêm qua cô đã cứ như vậy mà trốn
chạy, cứ như thể bị quái vật truy đuổi.

Anh trở dậy, đến trước cửa toilet, thấy cô đang đứng
dưới vòi nước đang chảy. Dòng nước nhanh chóng chảy xuống, nhưng vẫn không làm
tiêu tan giọt lệ trên khóe mắt cô. Đây chính là cái vinh hạnh của anh, may mắn
của anh, rốt cuộc cũng có cơ hội thấy cô khóc, rốt cuộc cũng thấy được khuôn mặt
thật sự sau lớp ngụy trang của cô. Cô nhất định là đã nhẫn nhịn rất lâu, tự
mình gắng chịu đựng đến sau khi kết thúc mới chạy vào toilet. Anh biết, cô cho
tới bây giờ đều rất thức thời, sẽ không bao giờ khiến anh tức giận.

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

Giang Nhân Ly dường như sức cùng lực kiệt, vô thần đứng
trong đó.

Anh đi vào, ôm lấy cô, bế cô vào trong bồn tắm lớn,
xả nước cẩn thận rồi mới trở ra.

Mạc Tu Lăng tự mình tắm rửa. Cảm giác tắm dưới vòi
hoa sen nửa đêm thế này khiến anh cảm thấy vô cùng tỉnh táo. Thế cho nên sau đó
anh không thể nào ngủ được.

Anh ra khỏi phòng, cô cũng không có rời đi, ngồi cuộn
tròn người trên sô pha, trên mặt không biểu hiện gì, vô cùng bình tĩnh.

Giang Nhân Ly nghe được âm thanh, hơi nghiêng đầu lại,
“Đói bụng sao? Tôi đi làm cơm.”

Anh nhìn cô hồi lâu, sau đó mới gật đầu.

Giang Nhân Ly lúc này mới xỏ dép, đi vào phòng bếp.
Rửa rau, xào rau, nấu cơm, những việc này đều không hề khó khăn, mất một chút
thời gian đã có thể xong xuôi một vài món đơn giản. Cô từ xưa tới nay đều là một
người chuẩn bị chu đáo mọi thứ. Trong tủ lạnh không bao giờ trống rỗng, luôn đầy
ắp rau quả tươi, một ít dưa chuột, một ít trái cây, trứng gà và cà chua. Cô nhớ
kỹ, anh sau khi ăn xong nhất định sẽ muốn uống nước sốt cà chua trứng.

Hành động của cô ngày hôm qua nhất định là khiến anh
cảm thấy rất kì quái. Cô mặc kệ. Cô làm đồ ăn cho hai người, có một đĩa ớt xanh
xào khoai tây, một bát cá sốt cà tím, một phần trứng sốt cà chua.

Cô dọn đồ ăn lên bàn, lấy thêm cơm cho anh. Hiện tại
công ty còn rất nhiều việc, rõ ràng anh không có ý định đi.

Mạc Tu Lăng ăn qua loa, không cảm thấy ngon miệng.
Người ta nói mỗi người đều có một bản tính cố hữu. Tỷ như người phụ nữ trước mắt
anh, cô ngay cả món ăn chính mình làm cũng không hề hứng thú. Cô ngối đối diện
anh. Chỉ cần ngẩng đầu lên là anh có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt cô,
lỗ chân lông rất nhỏ, chí ít thì ở cự ly này anh cũng không nhìn ra được. Da mặt
cô trắng mịn, bình thường đều không cần trang điểm, mỹ phẩm phần lớn chỉ là sữa
rửa mặt. Nhưng cô lại rất thích đồ trang sức, và lại là đồ rất quý giá và sang
trọng. Cô thích sưu tầm hột xoàn, những hột xoàn nhỏ màu sắc kỳ lạ. Cô hiện giờ
có vô số hột xoàn làm khuyên tai. Cô thích đính chúng lên tai làm đồ trang sức,
như vậy căn bản sẽ không cần phải đeo khuyên tai.

Anh liếc nhìn cô một cái: “Hôm nay về nhà.”

Giang Nhân Ly ngẩng đầu, vừa vặn gặp ánh mắt anh,
“Được.”

Ngôi nhà đó chỉ là một ký ức đau buồn. Cô nhớ rõ anh
không thích về nhà. Ai cũng có thời kỳ như vậy, nhưng bọn họ đã sớm trải qua
cái giai đoạn thích dựa dẫm vào cha mẹ từ lâu rồi. Tuy nhiên cô cũng không muốn
hỏi anh lý do, bởi vậy liền chuẩn bị theo anh xuất phát.

Bọn họ ngồi trong xe cũng không có nhiều lời với
nhau. Những sợi tóc của cô tung bay, có vài phần thần thái.

Mạc Tu Lăng lắc đầu, anh có đôi khi rất không hiểu
cô. Lỗ tai cô chuẩn bị tỉ mỉ như vậy rồi lại buông xõa tóc che lấp đi, dường
như vẻ đẹp ấy, cô căn bản chỉ muốn tự mình thưởng thức.

Vợ chồng Mạc Chí Hạo tất nhiên rất vui mừng. Hoàng
Tư Liên còn cao hứng đến nối cho dì Lý nghỉ, đích thân xuống bếp làm một bàn lớn
thức ăn. Mạc Tu Lăng vốn đã ăn rồi, nhưng món ăn Hoàng Tư Liên làm rất hợp khẩu
vị của anh cho nên anh ăn thêm khá nhiều. So với anh, Giang Nhân Ly lại ăn rất
ít.

“Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị con sao?”
Hoàng Tư Liên có chút lo lắng nhìn Giang Nhân Ly.

Giang Nhân Ly thấy mọi người đều nhìn về phía mình,
lúc này mới thành thực trả lời, “Con có một chút khó chịu, ăn không vào. Nhìn
cái gì cũng đều không muốn ăn.”

Hoàng Tư Liên lập tức vui vẻ, “Đi bệnh viện kiểm tra
chưa? Bác sĩ nói như thế nào?”

Giang Nhân Ly lúc này mới hiểu Hoàng Tư Liên mừng rỡ
cái gì, nhưng trên mặt vẫn không hề có biểu cảm gì khác: “Con chưa đi. Qua vài
ngày sẽ tốt thôi.”

“Cái này sao có thể được?” Hoàng Tư Liên hoàn toàn
không đồng ý.

Mạc Chí Hạo cũng tán thành biện pháp của vợ, nhìn Mạc
Tu Lăng nói, “Lát nữa mau đưa Nhân Ly đi bệnh viện xem xem.”

Mạc Tu Lăng con ngươi trầm xuống, “Có gì phải xem?”

Hoàng Tư Liên nhíu mày, “Nhỡ có chuyện gì thì sao?”

Mạc Tu Lăng biểu tình yếu ớt nói, “Con chỉ làm bố mẹ
thất vọng mà thôi.”

Cuối cùng, Mạc Tu Lăng vẫn không có đưa Giang Nhân
Ly đi bệnh viện, ngược lại chính là Hoàng Tư Liên cùng đi với cô. Giang Nhân Ly
căn bản không muốn mọi chuyện phiền phức như vậy, nhưng thấy Hoàng Tư Liên nhiệt
tâm như vậy, cũng đành đi theo bà.

 

Chương 8: Quá khứ chỉ là quá khứ

 

Edit: Sahara

Mạc Tu Lăng đi ra khỏi nhà. Cảnh vật tiểu khu vẫn
trước sau như một, không có bất kỳ thay đổi nào. Anh nhìn mảnh vườn nhỏ xinh đẹp
nằm giữa tiểu khu, trong lòng chợt có cảm giác tội lỗi. Thời thơ ấu của anh
chính là bị chôn vùi ở đây.

Mang theo tình cảm vô hạn, anh bước đến.

Xích đu, bụi hoa, thảm cỏ, những thứ này, vẫn y
nguyên, chỉ có bọn họ là không thể trở về như xưa được nữa.

“Tu Lăng?”

Giọng nói không biết từ đâu vang lên, Mạc Tu Lăng
quay người lại, liền nhìn thấy Giang Thánh Minh. Mạc Tu Lăng lập tức đi lên trước,
“Cha!”

Giang Thánh Minh nhìn anh một lát, lại nhìn phía sau
anh, thần sắc có vài phần thất vọng, “Nhân Ly đâu?”

“Cô ấy trong người cảm thấy khó chịu, mẹ con đã đưa
cô ấy đi bệnh viện kiểm tra.”

“Nghiêm trọng không ?” Giang Thánh Minh có vài phần
lo lắng.

Mạc Tu Lăng khuyên giải ông, “Hẳn là không có gì, chỉ
là mẹ con trông gà hoá cuốc.” Anh cười cười, muốn cho Giang Thánh Minh an tâm.

“Ta vẫn lo lắng.”

Mạc Tu Lăng cau mày, “Vậy chờ Nhân Ly trở trở về,
con và cô ấy sẽ đến gặp cha, cho cha đích thân kiểm tra.”

Cái này, Giang Thánh Minh có chút ngại ngùng, nhưng
đáy lòng cũng thực sự muốn gặp Giang Nhân Ly. Có điều xảy ra nhiều chuyện như vậy,
trừ khi có việc cần, Giang Nhân Ly tuyệt đối sẽ không quay về biệt thự nhà họ
Giang. Điều này trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.

Giang Thánh Minh có một chút buồn bã nói, “Nhân Ly là
con của ta, bất luận nó đã làm cái gì, nó vẫn là con gái ta”

Những lời này dường như là ông tự nói cho chính
mình, cũng dường như có ý đã bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ. Mạc Tu Lăng thấy
ông như vậy, cảm thấy chắc chắn là ông muốn cùng Giang Nhân Ly giảng hòa, liền
cười cười, “Đây là điều đương nhiên.”

Nhưng trong long anh lại có nỗi phiền não không nói
thành lời. Anh rất muốn hỏi một câu: Giang Nhân Ly là con gái ông, vậy Giang
Nhân Đình không phải sao?

Nhưng, anh không dám nói. Tựa như trong ngực anh chôn
giấu rất nhiều rất nhiều chuyện, anh vẫn là không dám nói. Bí mật này giấu kín
trong lòng, khiến anh trở nên hèn mọn, trở nên yếu đuối, anh tuyệt đối không
cho phép có người đi vào. Đây là cấm địa, bất cứ ai cũng không được phép tiếp cận.

Giang Thánh Minh hai năm qua tựa hồ như đã già đi rất
nhiều. Mạc Tu Lăng nhìn bóng lưng ông rời đi, bông nhiên cảm thấy mình có chút
không phải.

.•°*”˜˜”*°•.♥ .•°*”˜˜”*°•.

Lúc về đến nhà, Hoàng Tư Liên và Giang Nhân Ly cũng
đã trở về. Mạc Tu Lăng không nhìn thấy Giang Nhân Ly đâu. Hoàng Tư Liên đang ngồi
ở phòng khách, trên mặt có chút thất vọng.

Mạc Tu Lăng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Kiểm tra ra
cái gì rồi?”

“Tiêu hóa có vấn đề.”

Mạc Tu Lăng cười cười, “Con đã nói rồi, không có
chuyện kia đâu.”

Hoàng Tư Liên trừng mắt lườm anh, lúc này mới nhìn
xung quanh, đi tới bên cạnh anh, “Có chuyện gì vậy? Các con đã kết hôn hai năm,
sao Giang Nhân Ly vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”

“Mẹ!” Mạc Tu Lăng không thích thảo luận vấn đề này:
“Con tạm thời chưa muốn có con.”

“Cái gì mà chưa muốn? Sau khi kết hôn phải sinh con.
Các con sớm sinh, ta cũng có thể giúp trông nom chăm sóc. Hơn nữa, Nhân Ly chẳng
phải vẫn ở nhà sao? Sinh một đứa con cũng không ảnh hưởng gì.”

“Mẹ cứ coi như chúng con muốn sống thế giới của hai
người là được rồi.” Mạc Tu Lăng có chút nghiêm nghị.

Hoàng Tư Liên buồn phiền một chút, sắc mặt cũng biến
đổi, “Tu Lăng, ta biết, con chỉ là không muốn Nhân Ly sinh con cho con. Nhưng
con phải hiểu, trên đời này con có thể có nhiều con, nhưng nhất định phải là
con do Giang Nhân Ly sinh ra.”

“Mẹ, con không biết mẹ đang nói cái gì.”

“Đừng cho là mẹ không biết gì. Mấy năm nay bố mẹ đều
thấy rõ, cho dù Nhân Ly có tốt thế nào, trong lòng con vẫn chỉ có tiểu nha đầu
Giang Nhân Đình kia. Có điều hiện tại, nếu như con đã cưới Giang Nhân Ly rồi,
thì tốt nhất là bỏ qua đi. Nó gả cho con, cuối cùng cũng không có khiến con ủy
khuất.”

“Mẹ.” Anh có chút phiền toái, “Chuyện con cái, sau
này rồi nói.”

Hoàng Tư Liên cũng biết, dồn ép cũng không phải cách
hay.

Mạc Tu Lăng đi lên lầu, Hoàng Tư Liên cũng không có
tẫm trạng, vừa ngồi xuống thì Mạc Chí Hạo trở về. Bà cũng biết, Mạc Chí Hạo nhất
định là đã nghe thấy điều gì. Mạc Chí Hạo nhìn Hoàng Tư Liên, “Hai năm cũng thấy
rõ rồi chứ, tính tình Tu Lăng cũng thật là ương ngạnh. Chúng ta ép buộc nó, nó
cũng chưa chắc sẽ vào khuôn phép.”

“Em cũng cảm thấy vậy! Nhân Ly cái gì cũng tốt,
nhưng vì sao hết lần này tới lần khác Tu Lăng vẫn không động tâm?”

Mạc Chí Hạo có vẻ không muốn nói thêm gì. Chuyện
tình cảm vốn là người ngoài không hiểu hết, không giống như vẻ bề ngoài hay học
vấn mà có thể từ từ bồi đắp thêm một chút. Mạc Chí Hạo suy nghĩ một chút rồi
nói, “Chờ chuyện này qua đi, để Tu Lăng tự mình lựa chọn lại, dù sao cuộc đời
là của nó, chúng ta cũng không thể can thiệp.”

Hoàng Tư Liên tất nhiên hiểu ý Mạc Chí Hạo muốn nói
gì, chỉ còn biết thở dài chứ cũng không còn biện pháp nào khác.

Mạc Tu Lăng vừa mở cửa phòng liền thấy một người
đang lấy trong ngăn kéo của anh ra một quyển sách, sắc mặt anh đại biến, “Ai
cho cô đụng đến đồ của tôi?”

Mạc Tu Lăng tuy rằng bình thường không bao giờ tươi
cười với Giang Nhân Ly nhưng cũng sẽ không tức giận như vậy, cho nên Giang Nhân
Ly hoảng sợ. Quyển sách rơi xuống đất, vang lên một tiếng.

Mạc Tu Lăng lập tức chạy vào nhặt lên, có vài phần
xót xa. Thực tế quyển sách đã bám một chút bụi, anh đã lâu chưa có đụng đến.
Nhưng anh sống chết vẫn quan tâm, không hiểu vì sao mà trở nên nôn nóng: “Sau
này đừng có tùy tiện động vào đồ của tôi.”

Giang Nhân Ly nhìn anh một chút, “Anh có cần viết một
tờ giấy, liệt kê rõ ràng những gì tôi có thể động vào, không thể động vào
không?”

Cô cũng phải là muốn tìm hiểu bí mật gì của anh, có
điều khiến anh không thể khống chế được bản thân như vậy thật không phải chuyện
dễ dàng. Cô căn bản đối với quyển sách kia không hề có ý gì nhưng hiện tại lại
thấy một chút hiếu kỳ.

Mạc Tu Lăng trừng mắt nhìn Giang Nhân Ly, dường như
muốn tuyên bố trả thù, “Hôm nay chúng ta đi gặp cha cô!”

Quả nhiên, Giang Nhân Ly sắc mặt biến đổi.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3