Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 15 - 16
Chương 15: Mỗi người một phương hướng
Edit: Sahara
Bốn năm sau, Mạc Tu Lăng đã chín chắn hơn nhiều. Cái
ngây ngô thời niên thiếu trong anh đã không còn nữa. Anh giờ đã hơn hai hai tuổi,
Giang Thánh Minh và Hoàng Tư Liên muốn anh trở về cùng chúc mừng. Anh chẳng bao
giờ nghĩ tới, lúc trở về, cuộc đời của anh sẽ có chuyển biến lớn.
Giang Thánh Minh và Hoàng Tư Liên vẫn chưa tới đón,
nhưng khi anh vừa xuống máy bay đã trông thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Giang Nhân Đình chạy tới ôm chặt lấy anh: “Tu Lăng,
anh rốt cục đã trở về.”
Nụ cười của Mạc Tu Lăng vẫn trước sau như một, trong
đó mang theo ít nhiều nét đáng yêu của trẻ con.
“Đình
Đình của anh cao hơn nhiều rồi.”
“Chỉ
cao hơn thôi sao?” Giang Nhân Đình không hài lòng nũng nịu bám vào cánh tay
anh.
“Xinh
hơn rất nhiều.”
Giang Nhân Đình lúc này mới mặt mày rạng rỡ đứng
lên: “Anh Tu Lăng giờ đã biết lấy lòng con gái rồi nhé!”
“Chẳng
lẽ từ trước tới giờ anh chỉ biết chọc giận em?” Mạc Tu Lăng khẽ nheo nheo mắt.
“Không
phải vậy, chỉ là em cảm thấy anh thay đổi rất nhiều.”
“Thay
đổi chỗ nào?”
“Hình
như trưởng thành hơn, hơn nữa còn rất hấp dẫn.” Giang Nhân Đình quan sát anh một
hồi: “Ở nước ngoài nhất định có rất nhiều người con gái xinh đẹp thích anh!”
Mạc Tu Lăng cười cười: “Tiểu nha đầu, có phải mẹ anh
sai em tới đây làm mật thám không?”
“Không
được phép vu oan thành phần vô sản tích cực.”
Mạc Tu Lăng ý cười sâu xa: “Đình Đình xinh đẹp như vậy,
chắc chắn cũng có rất nhiều bạn trai thích em. Khai mau, em đã nhận được bao
nhiêu thư tình rồi, một ngày có bao nhiêu người thổ lộ với em nào?”
“Anh
Tu Lăng xấu xa.”
“Giang
Nhân Đình ngượng ngùng kìa.”
“Đâu
có?”
“Đâu
cũng có.”
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Một năm trước, Giang Nhân Đình chăm chỉ học tập, kết
quả là thi đỗ vào đại học C nổi danh. Lúc nói chuyện qua điện thoại, Mạc Tu
Lăng tặng cô bốn chữ: Thiên đạo thù cần.
Hai người họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, lúc
thì ngồi tán chuyện online, có đôi khi thì nói chuyện qua điện thoại. Nhưng với
Giang Nhân Đình, tất cả cũng không bằng được so với việc nhìn thấy anh trước mắt
thật sự.
Hoàng Tư Liên làm một bàn đầy thức ăn, chúc mừng Mạc
Tu Lăng trở về. Vợ chồng Mạc Chí Hạo và Giang Thánh Minh cũng được mời tới dùng
cơm.
Mạc Chí Hạo nhìn thoáng qua trên bàn vẻ mặt thắc mắc:
“Nhân Ly đi đâu rồi ?”
Giang Thánh Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Nha đầu này cả
ngày không biết bận rộn việc gì, luôn cả bóng cũng không thấy đâu.”
Giang Nhân Đình cười: “Chị ấy có hẹn với người yêu,
ai khi yêu chả như thế.”
Bạch Thanh Hà đánh yêu Giang Nhân Đình: “Con biết
cái gì?”
Giang Nhân Đình le lưỡi: “Vâng vâng, con cái gì cũng
đều không biết. Chỉ có người lớn các vị mới hiểu.”
Mọi người nghe xong đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Họ ăn cơm và nói chuyện với nhau rất vui vẻ, sau đó
hỏi thăm cuộc sống của Mạc Tu Lăng ở nước ngoài.
Ăn uống xong, Mạc Tu Lăng đứng ở trong cái chòi giữa
tiểu khu. Anh đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn đá, ánh mắt vẫn dừng lại. Dường
như ở nơi đó có những mảnh ký ức vô cùng quý giá đối với anh. Anh vẫn thường
nghĩ, nếu như ngay từ đầu anh không yếu ớt như vậy, liệu bây giờ mọi thứ có
khác? Trong cuộc đời vốn dĩ không có nếu như, cho nên anh chỉ biết phó mặc cho
số phận.
Giang Nhân Đình đứng ở trong chòi nhìn anh. Cô trước
giờ không biết, anh hóa ra lại cô đơn đến thế, lẻ loi đến thế. Thậm chí bóng
dáng anh lúc này còn có chút tiêu điều. Giang Nhân Đình đi tới: “Anh Tu lăng,
anh đang suy nghĩ gì thế?”
Mạc Tu Lăng nhìn cô, ý bảo cô đi lại gần anh rồi ngồi
xuống: “Đình Đình em đã từng vô cùng hối hận chuyện gì chưa ?”
“Vô
cùng hối hận?” Giang Nhân Đình không hiểu, lắc đầu.
Mạc Tu Lăng khẽ cười, nhưng lại giống như là đang thở
dài: “Không có thì tốt rồi.”
“Anh
Tu Lăng hình như có tâm sự, có thể nói với Đình Đình được không. Nói không chừng
Đình Đình có thể giúp anh thoải mái hơn.”
“Đình
Đình, chuyện gì là chuyện em muốn làm nhất?”
Giang Nhân Đình suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực ra
thì cũng không có gì muốn làm! Ngày trước em hâm mộ nhất là chị, luôn luôn hy vọng
mình có thể thông minh được như chị, học tập tốt, khiêu vũ giỏi, ngay cả chơi cờ
vây cũng giỏi. Nhưng đột nhiên em đã nghĩ thông suốt, chị có ưu thế của chị, có
lẽ em cũng có. Chị ấy trời sinh đã là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, thành
tích đứng đầu, tướng mạo đứng đầu, ngay cả bạn trai cũng đứng đầu.”
Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Lẽ nào Đình Đình không muốn có
một người bạn trai như vậy?”
Giang Nhân Đình lắc đầu: “Người như Tả Dật Phi không
phải ai muốn cũng đều được. Anh ta đẹp trai như vậy, chỉ có chị mới xứng đáng.
Bọn họ ở trong trường là đôi kim đồng ngọc nữ đấy.”
“Xem
ra em rất hài lòng với anh rể tương lai.”
“No.”
Đình Đình xua tay: “Em tin tưởng vào sự lựa chọn của chị ấy.”
Nếu như thời gian có thể quay lại, anh nhất định sẽ
không làm chuyện ngu ngốc như thế. Nhưng trên thế giới này, có bao nhiêu người
phải bất đắc dĩ mà chấp nhận như vậy.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Mạc Tu Lăng cũng không ở lại được bao lâu, chuẩn bị
trở về Mĩ.
Giang Nhân Đình lưu luyến không lỡ cho anh đi: “Anh
Tu Lăng.”
“Ơi?”
“Đình
Đình chờ anh.”
“Hử?”
“Chờ
anh trở về.” Đây là một câu hứa chắc chắn.
“Ừm.”
Khi Mạc Tu Lăng tiến vào phòng làm thủ tục, Giang
Nhân Đình đuổi theo: “Anh Tu Lăng nhất định phải nhớ kỹ, bất kỳ anh ở nơi nào
em cũng đang chờ anh.”
Vĩnh viễn không thay đổi.
Mạc Tu Lăng có chút cảm động, ôm chặt lấy cô: “Anh
Tu Lăng sẽ nhớ kỹ.”
***
Chương 16: Cảnh còn người mất
Edit: Sahara
Mạc Tu Lăng đã không còn nhớ rõ được mình làm thế
nào mà kiên trì tiếp tục sống được hai năm ở Mỹ. Anh cũng đã từng hẹn hò với
hai người con gái, bọn họ hoặc là dịu dàng, hoặc là xinh đẹp, nhưng dường như
cũng không thể khiến cho anh mê đắm hoan lạc. Bởi vậy, lúc Mạc Chí Hạo muốn anh
về nước tiếp quản Bắc Lâm, anh tất nhiên có cảm giác được giải thoát. Vừa xuống
máy bay, anh ngay lập tức hiểu ra, hóa ra mình chỉ thuộc về nơi này mà thôi, chỉ
có thành phố này mới có thể khiến anh tĩnh tâm.
Bắt đầu làm quen với guồng máy công việc của công
ty, hiểu rõ công việc, anh tự khiến cho bản thân mình mệt mỏi.
Thỉnh thoảng chỉ những lúc Giang Nhân Đình hẹn anh
đi chơi mới thấy được vẻ mặt tươi cười của anh.
Hôm nay, Lý Khánh Anh dám kéo Mạc Tu Lăng ra ngoài,
liên tục cằn nhằn anh làm việc nhiều như vậy làm gì.
Kỳ thực, công ty trên cơ bản đã đi vào quỹ đạo, cũng
không quá bận rộn. Nhưng anh vẫn không ở nhà mà chuyển tới ở tại khu nhà của
công ty. Công ty quá nhàn rỗi không có nhiều việc phải làm lại khiến anh có
chút mất mát. Bởi vậy lần này anh không từ chối Lý Khánh Anh.
Bọn họ vẫn như trước, mỗi lần tụ hội lại tìm một nơi
nào đó để tiêu khiển. Rất không may, bởi vì Mạc Tu Lăng nhiều lần từ chối cho
nên ngày hôm nay đối tượng bị lôi ra làm trò tiêu khiển lại chính là anh.
“Tớ
nói Tu Lăng à, cậu bây giờ càng ngày càng làm cao đấy, mọi người gọi thế nào
cũng không được.” Vừa thấy Mạc Tu Lăng đến, Lý Khánh Anh lập tức lên tiếng.
“Ai
bảo cậu ta là đại nhân công to việc lớn chứ, sao có thể chỉ cần một cuộc điện
thoại mà có thể khiến cậu ta bật dậy mà đến ngay được.” Ngô Thúc Nguyên cũng
xen vào.
Mạc Tu Lăng cười một tiếng: “Như vậy hóa ra hôm nay
người các cậu thấy là quỷ sao? Là linh hồn tớ sao?”
“Đến
đây.” Bạch Sơ Tuấn tuyệt không nể tình: “Quy tắc cũ, uống.”
Mạc Tu Lăng không do dự tiến đến nâng ly rượu lên uống
liền một hơi.
“Nhân
phẩm không có nhưng tửu lượng thì vẫn còn.” Bạch Sơ Tuấn yếu ớt nói.
Mạc Tu Lăng gật đầu: “Dù sao thì so với các cậu cả
nhân phẩm và tửu lượng của tớ vẫn còn thua kém.”
Lý Khánh Anh và Ngô Thúc Nguyên đều nở nụ cười.
Ngô Thúc Nguyên vẻ mặt rất hiểu chuyện hỏi Mạc Tu
Lăng: “Cậu và cô em gái kia đạt đến giai đoạn nào rồi?”
Mạc Tu Lăng liếc nhìn con người hiếu kỳ đối diện:
“Phát triển đến giai đoạn các cậu không biết.”
“Gần
gũi.”
“Có
điều, cô em Đình Đình này đúng là ngày càng xinh đẹp hơn. Mấy hôm trước gặp được
cô ấy mà không tin vào mắt mình.” Lý Khánh Anh gật đầu cảm thán.
Bạch Sơ Tuấn dứt khoát: “Nhưng ngốc hơn cô chị gái.”
Lý Khánh Anh và Ngô Thúc Nguyên lập tức trừng mắt lườm
hắn, sau đó vội vàng quay sang nhìn Mạc Tu Lăng.
Bạch Sơ Tuấn biết mình lỡ lời, liền pha trò: “Diện mạo
xinh đẹp cũng vô dụng. Bây giờ cưới vợ phải tuyển chọn phụ nữ thân gia thuần
khiết.”
“Cậu
biết gì sao?” Ngô Thúc Nguyên có chút hiếu kỳ.
Bạch Sơ Tuấn biết rõ Mạc Tu Lăng gần đây đã không
còn thân thiết với Giang Nhân Ly nên quyết gạt băn khoăn sang một bên mà nói
luôn: “Tớ vô tình gặp Tả Dật Phi đưa Giang Nhân Ly đi bệnh viện.”
“Vậy
thì sao chứ, bọn họ hẹn hò được mấy năm rồi.”
“Bọn
họ đến phòng khám phụ khoa.”
“Có
gì khó hiểu đâu! Chuyện xảy ra trước hôn nhân như vậy vốn rất bình thường mà.”
Mạc Tu Lăng rút điếu thuốc, lúc này mới miễn cưỡng mở
miệng: “Các cậu đang nói ai vậy?”
Bạch Sơ Tuấn thấy Mạc Tu Lăng nhìn mình, liền nói:
“Chính là chị gái của thanh mai trúc mã của cậu”
“Chuyện
xảy ra khi nào?”
Bạch Sơ Tuấn nói xong còn cảm thán một chút: “Giang
Nhân Ly đi ra khỏi phòng phẫu thuật sắc mặt trắng bệch. Có điều mỹ nhân vẫn là
mỹ nhân, cho dù có chuyện gì cũng vẫn rất đẹp.”
“Cậu
mới đẹp.”
“Ai
da, tớ chọc giận cậu sao?”
Mạc Tu Lăng nhăn mặt, hút một hơi hết nửa điếu thuốc
còn lại.
Ngô Thúc Nguyên cảm thấy có gì không ổn: “Cậu làm
sao vậy?”
“Không
sao.”
Ngô Thúc Nguyên lắc đầu: “Có điều, xem ra chuyện của
Giang Nhân Ly và Tả Dật Phi không thành được. Nghe nói nhà họ Tả vẫn không đồng
ý, Tả Dật Phi hiện tại vẫn đang đối đầu với người nhà, bọn họ sớm muộn cũng
chia tay.”
“Vì
sao?” Mạc Tu Lăng không thể hiểu được. Theo lý mà nói, gia thế của Giang Nhân
Ly chắc hẳn là phải xứng đôi với Tả Dật Phi mới đúng.
Ngô Thúc Nguyên nhún vai: “Ai biết.”
Mạc Tu Lăng đã uống không ít rượu, nhưng đầu óc vẫn
tỉnh táo lạ thường. Mới ra khỏi nao “Bất Dạ Thành” (* quán bar Thành phố đêm
không ngủ), liền nhận được điện thoại của Hoàng Tư Liên : “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Hôm
nay con phải trở về nhà.”
Mạc Tu Lăng bất đắc dĩ phải lái xe trở về biệt thự Mạc
gia.
Hoàng Tư Liên và Mạc Chí Hạo đều đã ngồi trên sô pha
ở phòng khách, hình như có chuyện rất quan trọng, nét mặt hai người bọn họ đều
rất nghiêm túc.
“Chuyện
gì vậy ạ?” Mạc Tu Lăng đi vào trong, tùy ý ngồi xuống trên ghế, lúc này rượu mới
bắt đầu có tác dụng.
Mạc Chí Hạo tức giận: “Con đi uống rượu sao?”
Hoàng Tư Liên vội vàng ngăn cản Mạc Chí Hạo tức giận.
“Uống
một chút.” Mạc Tu Lăng mặt không biến sắc.
Hoàng Tư Liên quyết định nói thẳng vào vấn đề: “Tu
Lăng, con cũng không còn nhỏ nữa.”
Mạc Tu Lăng chớp mắt đã hiểu ý tứ đằng sau những lời
này: “Cho nên?”
“Cũng
nên xác định đi.”
Mạc Tu Lăng cười, anh hỏi: “Là tiểu thư nhà ai vậy?”
Hoàng Tư Liên và Mạc Chí Hạo nhìn nhau một chút, thấy
Mạc Tu Lăng bình tĩnh như vậy nên có chút bất ngờ: “Con cũng quen biết đấy,
chính là Nhân Ly.”
Mạc Tu Lăng đứng phắt dậy, cảm giác chếnh choáng say
đều tan biến: “Cô ta không được.”
“Vì
sao?” Hoàng Tư Liên cũng đứng lên: “Mẹ biết trong lòng con từ lâu đã rất thích
Giang Nhân Đình. Nhưng chuyện này không thể cho con tùy ý quyết đinh. Nha đầu
đó có gì tốt, quanh năm bệnh tật, dù thế nào cũng không thể bước chân vào cửa Mạc
gia.”
Mạc Tu Lăng cười nhạt: “Con sẽ không cưới Giang Nhân
Ly.”
“Không
phải do con muốn hay không.”
“Bất
luận như thế nào, con cũng không cưới Giang Nhân Ly.”Nói xong, Mạc Tu Lăng liền
ra khỏi nhà, rõ ràng ngoài trời không có gió, nhưng toàn thân anh lại lạnh buốt.
***