Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 27 - 28

Chương 27: Yêu và không yêu (P1)

 

Edit: Sahara

Làm thế nào để đoán biết được vị trí của một người
trong lòng mình?

Làm sao để xác định ta còn yêu hay không còn yêu một
người?

Chuyện này kỳ thực rất đơn giản, vô cùng đơn giản.
Chỉ cần đi gặp người đó, xem tâm tình mình ra sao, nếu như có thể bình tĩnh đối
mặt với người đó, thì anh ta đã trở thành quá khứ. Có thể sẽ khóc, có thể sẽ tiếc
nuối, nhưng trái tim sẽ không đau, ngược lại vô cùng thoải mái.

Giang Nhân Ly ngồi trong quán cà phê, cô tới sớm, liền
gọi một tách cà phê. Cô chậm rãi uống, rất chậm, mỗi động tác đều như một thước
phim quay chậm.

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

Năm đó, tập thể lớp tổ chức đi lên núi ngắm tuyết
rơi. Mặc dù sinh viên đã ở chung với nhau mấy tháng nhưng đại học dù sao cũng
khác, quan hệ giữa người với người không hoàn toàn tốt. Luôn luôn là vài người
chơi chung một nhóm, không cần ai lo cho ai, dù sao bọn họ cũng đều là người
trưởng thành, không cần quá lo lắng.

Nơi này tuyết trong như pha lê, dẫm chân lên có cảm
giác như dẫm lên bông, cảm giác vô cùng mềm mại êm ái, lại còn nghe thấy tiếng
vang. Cảnh vật đẹp như một bức tranh mỹ miều. Mọi người cười nói, nô đùa, đắp
người tuyết, giống như lúc còn nhỏ vô ưu vô lo. Tiếng cười đùa vang lên khắp một
vùng, hầu như tất cả mọi người đều hòa nhập vào cuộc vui.

Nhưng Giang Nhân Ly không tham gia cùng bọn họ, cũng
không phải cô làm cao, mà là cô biết mấy nữ sinh kia đều không thích cô. Hơn nữa,
bọn họ còn nói xấu sau lưng cô, nói cô giả vờ thanh cao, coi thường người khác,
nói những lời không lọt vào tai được. Cho nên cô không cần đi ra đó khiến bọn họ
mất hứng làm gì, cô cũng không thích bọn họ, như vậy rất công bằng.

Trước mặt trắng xóa một mảnh, nhìn từ xa, cả ngọn
núi như một toàn thành trắng toát. Giang Nhân Ly mỉm cười. Cô thích màu trắng,
quần áo của cô dùng hầu như toàn màu trắng, phụ kiện màu trắng váy trắng, giầy
trắng, ngay cả làn da của cô cũng trắng. Cô đã từng đọc được một câu nói, người
thích màu trắng nhất định ưa thích sự hoàn mỹ. Lúc ấy cô cũng không biết nó ảnh
hưởng thế nào đến bản thân.

Cô đứng trên một tảng đá, nhìn tuyết trắng trên cây,
mặt trên của cành cây được bao phủ bởi một lớp tuyết, mặt dưới lại toàn màu
đen. Có chút tiêu điều, không khí lạnh lẽo tràn tới, nhưng lại khiến trong lòng
cô rất vui.

Cô không quan tâm mọi người, đang định xoay người
thì thấy Tả Dật Phi đang nhìn cô. Trong ánh mắt cô xẹt qua một tia khác lạ. Ánh
mắt anh không e dè nhìn cô. Cô đi qua người anh, anh mới mở miệng: “Thích tuyết?”

Hai chữ giọng điệu nghi vấn, cô không để ý đến anh:
“Tôi và anh không quen.”

Tả Dật Phi nở nụ cười: “Có quên biết, chỉ là không
thân.”

Cô ngừng bước chân, đánh giá anh. Tên của anh xuất
hiện với tần suất rất cao, nghe qua cũng là chẳng có gì lạ.

Anh đi tới gần cô: “Nhưng tôi lại biết rất rõ về em.
Trên lớp thích nhất là ngủ trong giờ học, không như các bạn học khác trong lớp
hay nghịch điện thoại.. Thích ngồi ở bàn thứ tư sát cạnh cửa sổ, thích ngắm
nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thích ngắm lá rơi. Thích uống sữa chua, thích ăn ớt
nhưng không dám ăn hàng ngày. Thích mặc váy ca rô trắng, thích mặc quần sooc,
thích một mình đi đến trường. Không thích đến canteen, không thích các cửa hàng
trong trường, không thích uống nước khoáng, nhưng rất thích nước uống vị nho….”

Giang Nhân Ly cười: “Anh nói như vậy chỉ khiến tôi
nghĩ là anh mỗi ngày đều nhàm chán không có việc gì làm toàn đi theo dõi tôi
thôi.”

Tả Dật Phi so với cô còn ung dung hơn: “Sao em không
nghĩ thâm ý của sự theo dõi đó?”

“Nếu
như anh thực sự anh hiểu tôi như vậy thì chắc cũng biết tôi rất ghét
bị người ta theo dõi.”.”

Cô đi được vài bước, Tả Dật Phi đuổi theo: “Cái gì
cũng có ngoại lệ, mà tôi muốn trở thành ngoại lệ đó.”

“Tôi
ghét ngoại lệ.”

“Em
cứ thử xem, em sẽ cảm thấy ngoại lệ cũng không tồi.”

Anh kéo tay cô, lúc này phía sau bọn họ phát ra tiếng
động. Hóa ra là cành cây không chịu nổi sức nặng của tuyết nên gãy. Anh nhìn
sâu vào trong mắt cô: “Quá nhiều tuyết rơi cùng một chỗ, sẽ gây áp lực lớn cho
cành cây. Tôi cũng muốn nỗ lực từng chút từng chút như vậy, liệu có thể khiến
lòng em cảm động?”

Ánh mắt anh nóng rực, dường như xua tan cả cái giá
rét xung quanh. Giang Nhân Ly mỉm cười, chìa tay ra: “Vậy thì anh thử xem! Nếu
như không sợ sẽ không nhận được báo đáp.”

Tả Dật Phi nở nụ cười: “Chỉ cần em cho tôi cơ hội.”

 

Chương 27: Yêu và không yêu (P2)

 

Edit: Sahara

Chuyện sau này, cô nhớ không rõ lắm. Anh vẫn bám
theo cô một bước cũng không rời. Cô đi đến đâu anh liền theo đến đấy. Cô đứng lại,
không nói một lời, chỉ trừng mắt nhìn anh. Anh cũng không ngại, chỉ nhìn lại
cô.

Sau đó, điều khiến cô hối hận không thôi, chính là
đã rời khỏi đoàn. Không biết bọn họ đã đi đến đâu, nhưng anh vẫn ở chỗ này mà
cười: “Ý trời ah!.”

Cô hung hăng trừng mắt, sau đó nhanh chóng xuống
núi, ngay cả đường còn không kịp nhìn. Bi kịch xảy ra, cô bị trượt chân, thoáng
cái ngồi bệt trên tuyết. Lúc này, anh tiêu sái đến trước mặt cô, giơ một tay
ra: “Cần tôi giúp cậu không?”

Cô gạt tay anh, không nói lời nào, cố gắng đứng lên.
Nhưng vì quá hấp tấp cho nên đứng không vững lại ngã xuống, vài lần như vậy.
Anh đứng một bên nhìn, ánh mắt suy nghĩ chăm chú.

Một lát sau, Tả Dật Phi nhanh nhẹn kéo cô lên lưng
mình. Giang Nhân Ly hung hăng đánh vào vai anh, nhưng anh vẫn làm như không có
chuyện gì: “Anh cứ tiếp tục đi.”

Giang Nhân Ly tức giận đến nỗi không biết phải làm
gì.

Đường xuống núi khá dốc, tuyết lại rất dày, hoa tuyết
rơi trên đầu Tả Dật Phi. Giang Nhân Ly đột nhiên im lặng, anh bước đi từng bước
vô cùng cẩn thẩn, đường thật sự rất khó đi.

Giang Nhân Ly giơ tay ra, hứng lấy tuyết. Tuyết rơi
vào tay cô hóa thành nước.

Lát sau nghe thấy tiếng bước chân, bọn họ cuối cùng
cũng xuống đến chân núi. Ô tô khởi động rời đi. Giang Nhân Ly trên lưng anh có
chút cuống: “Anh để tôi xuống, tôi tự đi được.”

“Tôi
không muốn em làm liên lụy đến hành trình của đoàn, em nghĩ em có thể đi nhanh
được sao?”

Mặc dù câu nói tràn ngập ý trào phúng, nhưng cuối
cùng Giang Nhân Ly cũng chỉ có thể ngậm miệng im lặng.

Tả Dật Phi vẫn cõng cô đi. Cô không dám nói chuyện với
anh, sợ anh tiêu hao sức lực. Cô chỉ im lặng nghe tiếng bước chân anh, từng bước
một.

Anh không có ý đinh bỏ cô xuống.

Cô không biết đâu là bờ bến.

Tả Dật Phi đưa Giang Nhân Ly về đến trường học, tất
cả bảy tiếng đồng hồ, cô hoàn toàn trên lưng anh. Cô nhớ kỹ câu nói cuối cùng của
anh: “Tôi biết, tôi không thể bỏ lại em, một khắc cũng không thể.”

Tả Dật Phi bệnh nặng một tuần. Cơ thể mất nước
nghiêm trọng, lại còn bị nhiễm lạnh, một tuần không thể đi học.

Sau đó, Giang Nhân Ly trở thành bạn gái Tả Dật Phi.

Cô cho rằng, đó là vĩnh viễn.

Thuở ban đầu khi yêu, luôc luôn là mộng đẹp, không
chút do dự mà thề thốt vĩnh hằng.

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

Ly cà phê trong tay Giang Nhân Ly sắp nguội hết, đáy
lòng cô dường như cũng lạnh theo. Hoá ra, toàn bộ mọi chuyện cũng đều từng bước
trôi đi theo quá trình như vậy. Lúc ban đầu tràn đậy nhiệt huyết, nhưng sau đó
sẽ dần dần hạ nhiệt, cuối cùng sẽ hóa lạnh.

 

Cho dù còn vương vấn không dứt được cũng là bởi vì
không cam lòng, cho nên người ta thường muốn có một lý do.

Giang Nhân Ly lần thứ hai ngước mắt lên. Tả Dật Phi
đã ngồi đối diện cô. Anh thong thả gọi bồi bàn mang đến một ly cà phê, hoàn
toàn giống với hình ảnh trong ký ức của cô. Giang Nhân Ly nở nụ cười, anh có
thay đổi hay không cũng chỉ là trong tâm trí của cô, không phải đời thực.

“Em
đến lâu rồi sao?” Tả Dật Phi nhìn cô, ung dung, bình tĩnh.

“Đủ
để làm nguội một ly cà phê.”

“Đã
để em chờ lâu rồi.”

Cô cười: “Là em tự đến sớm.”

Tả Dật Phi nhún vai: “Em có vẻ rất ổn.”

Cô rất muốn hỏi anh, ổn ở đâu? Khuôn mặt hay sắc đẹp,
kiểu tóc hay trang phục, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại thành: “Vì sao?”

Tả Dật Phi sửng sốt: “Anh vẫn nghĩ là em hiểu rõ.”

Anh nói những lời này, cô mới phát hiện mình hỏi thừa.
Chuyện đã qua lâu như vậy, cho dù có lặp lại, anh cũng sẽ lựa chọn bỏ đi. Cô biết
rõ, là do mẹ anh đã dùng chuyện tự sát để uy hiếp anh, anh không còn cách nào
khác. Hơn nữa, chắc chắn Mạc gia cũng có liên quan.

Con người chính là một loại động vật kỳ lạ. Rõ ràng
hiểu rõ nhưng lại không thể chấp nhận. Bất kể nguyên nhân gì cũng không thể khiến
bản thân thoải mái.

Cô thở dài một hơi rồi cầm ly cà phê đã lạnh ngắt
lên uống: “Xin lỗi, làm phiền anh.”

Nói xong, cô đứng dậy bỏ đi, không có gì là không
thích hợp cả. Cô ra khỏi quán cà phê, nhìn bầu trời bên ngoài.

Không ai là không thể rời bỏ ai! Lời này thật đúng
là không sai.

Giang Nhân Ly cười, nụ cười mang theo một ý châm chọc.

 

Chương 28 – P1

 

Edit: Sahara

Tả Dật Phi đi ra khỏi quán cà phê. Trần Tư Dao vẫy
tay với anh, anh không nhanh không chậm đi đến.

“Dáng
đi bình ổn, nhưng sắc mặt trầm trọng.” Trần Tư Dao cười đưa ra kết luận: “Vừa rồi
mỹ nữ vừa đi ra kia chính là người mà cậu ngày đêm mong nhớ phải không?”

“Trần
tiểu thư nhất định phải bới móc vết thương của người khác mới cảm thấy vui
sao?” Tả Dật Phi không tức giận mở cửa vào trong xe.

Trần Tư Dao lập tức lấy lòng: “Cũng chỉ là vì đợi
mãi không thấy cậu đi ra cho nên suy đoán xem có đúng là cậu quá đau khổ hay
không thôi.”

“Tôi
đi trả tiền, không được sao?”

“Câu
trả lời này thật khiến người ta thất vọng.”

Tả Dật Phi không để ý tới cô, lập tức lái xe.

Trần Tư Dao không buông tha anh: “Cô gái đó quả thực
rất có khí chất, cậu thật tinh mắt đấy!”

“Lúc
này cậu có nên biểu hiện tốt bụng một chút không?”

“Cô
gái đó sắc mặt không tồi.”

Tả Dật Phi gật đầu: “Cho nên cậu hẳn là sẽ nói cho
mình biết, cô ấy dù sắc mặt bình thường nhưng chân lại hơi run, không thể khống
chế bản thân. Như vậy mới khiến mình thoải mái?”

Trần Tư Dao cười to: “Nói thật, cô ấy không chỉ có sắc
mặt rất tốt, mà dáng đi còn rất thoải mái. Còn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Chắc
chắn là sau khi chia tay cậu rồi cuộc sống gia đình cô ấy rất hạnh phúc.”

Tả Dật Phi cũng không tức giận, chỉ lấy điện thoại
ra, nhìn cô ta cười nhạt: “Cậu nói xem, nếu mình gọi điện thoại cho Diệp tổng,
nói với anh ta cậu đang ở đây, anh ta có thể liều lĩnh đến đây lấy mạng cậu hay
không?”

“Không
nghĩ cậu lại như vậy.”

“Vậy
thì im miệng.”

Trần Tư Dao cười lấy lòng, sau đó thật không dám mở
miệng. Một lát sau, cô thấy anh không có ý định nói gì, trong lòng nhịn không
được nên lại lên tiếng: “Cậu xem xem, bọn họ đã kết hôn nhiều năm, cậu còn
không từ bỏ thì được ích lợi gì? Chi bằng chúng ta thành một đôi đi, hơn nữa điều
kiện bản thân mình cũng không thua kém gì. Tuy rằng không có khí chất như người
trong lòng cậu nhưng diện mạo cũng không đến nỗi xin lỗi người nhìn lắm!”

Trần Tư Dao kỳ thực không chỉ không phải “xin lỗi
người nhìn”, mà cô chính một đại mỹ nhân, có khả năng hấp dẫn ánh nhìn của người
khác.

Tả Dật Phi liếc nhìn cô: “Mình còn lo lắng nhà nghèo
cửa nhỏ của mình sẽ bị Diệp tổng phá bỏ mất, cho nên Trần tiểu thư à, cậu đại
nhân đại lượng buông tha cho hạng bình dân như mình! Không thể chịu nổi sự dày
vò đâu.”

Trần Tư Dao cười nhạt, nhưng vẫn tò mò: “Cô ta rốt
cuộc tốt đến mức nào, sao lại có thể khiến cậu mê đắm đến cái dạng này?”

Tả Dật Phi con mắt mộng mị, nhưng không mở miệng.

Trần Tư Dao lắc đầu: “Cậu lần trước đến buổi họp lớp,
chủ yếu là muốn thấy cô ta đúng không? Còn nghĩ ra cách ứng phó mang theo phụ nữ
đến, cậu muốn thế nào vậy?”

“Cậu
rất giỏi, như vậy đủ rồi.” Anh lái xe, hồi lâu không nói thêm gì nữa, bên trong
xe không khí từ từ lắng động, anh trong miệng lẩm bẩm: “Kỳ thực, mình vẫn biết
rõ, cô ấy sống rất tốt, chỉ là không được tận mắt thấy cho nên luôn cảm thấy bất
an.”

Trần Tư Dao cúi đầu thở dài, ai nói đàn ông tướng mạo
tốt thì nhất định là đào hoa? Trước mắt cô đây chính là một người đàn ông cực
phẩm.

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

Buổi tối Trần Tư Dao và Tả Dật Phi đến dự tiệc rượu
của một người trong giới thương nghiệp. Phía chủ trì rất có danh tiếng, tất cả
những nhân vật quản lý doanh nghiệp tư nhân lớn đều được mời tới dự, ngay cả một
vài nhân vật máu mặt ở thành phố bên cạnh cũng có mặt.

Trần Tư Dao uống mấy chén, sau đó nhìn theo ánh mắt
của Tả Dật Phi.

Anh đang nhìn một người đàn ông anh tuấn, vẻ mặt trầm
ổn rất có mị lực, mọi đường cong trên khuôn mặt đều rõ ràng, hầu như có thể thấy
được vẻ đẹp lóa mắt của thời thanh xuân. Người đàn ông này nhất định thân phận
không phải hạng tầm thường. Nhưng đêm nay ai tới đây cũng đều là những người
cao quý, cô cũng không cho rằng Tả Dật Phi buồn chán đến nỗi cứ nhìn chằm chằm
mãi một người như vậy.

“Anh
ta là ai vậy?” Trần Tư Dao cầm ly rượu trong tay lắc lắc.

“Cất
lòng hiếu kỳ của cậu đi.”

Trần Tư Dao bĩu môi: “Anh ta thiếu nợ tiền cậu sao,
cậu cứ nhìn chằm chằm anh ta nãy giờ!”

Biết rõ Trần Tư Dao không rõ ràng sẽ buông tha, Tả Dật
Phi đành giải thích: “Thiếu gia của Bắc Lâm, Mạc Tu Lăng.”

 

Chương 28 – P2

 

Edit: Sahara

Trần Tư Dao vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ta là ông
xã của mỹ nhân trong lòng cậu.”

Tả Dật Phi không thèm để ý tới mấy lời của Trần Tư
Dao, nhưng cô vẫn hăng hái: “Mình đi đến đó.” Nói xong, cô cầm một lý rượu đến
bên cạnh Mạc Tu Lăng.

Mạc Tu Lăng nhìn người phụ nữ trước mặt, anh dám chắc
là không hề quen biết nhưng nếu đối phương đã tới trước mặt mình thì hẳn là
không nên từ chối.

“Sớm
nghe nói uy phong của Mạc tổng trên thương trường, hôm nay được gặp mặt, thực sự
là vinh hạnh ba đời.” Trần Tư Dao nâng ly rượu lên.

Mạc Tu Lăng suy nghĩ một chút, lúc này mới nhàn nhạt
cười: “Tiểu thư quá khen, chẳng qua là truyền thông quá khoa trương.”

“Là
Mạc tổng quá khiêm nhường.” Trần Tư Dao thấy Mạc Tu Lăng không uống rượu liền hỏi:
“Phải chăng chê thân phận tôi thua kém nên Mạc tổng không nể mặt uống với tôi
một chén?”

Diệp Tư Đình lập tức đứng ra, cười nói: “Đâu có, Mạc
tổng gần đây thân thể không khỏe, khiến tiểu thư hiểu lầm. Không bằng để tôi
thay Mạc tổng uống một chén?”

Trần Tư Dao nhìn Diệp Tư Đình cười.

Mạc Tu Lăng lúc này mới giải thích: “Đây là trợ lý của
tôi, cô Diệp.”

Trần Tư Dao nụ cười trở lên ám muội: “Tôi còn tưởng
rằng đây là phu nhân của Mạc tổng, cho nên mới suy nghĩ cho Mạc tổng như vậy.
Nhân viên bây giờ cũng thật có trách nhiệm, ngay cả ông chủ thân thể không
khỏe cũng biết rõ!”

(haha… ta thích chị Tư Dao rồi đó ^^)

Mạc Tu Lăng tránh nặng tìm nhẹ: “Bà xã tôi không
thích những nơi thế này.”

Trần Tư Dao còn muốn nói cái gì nhưng một hơi thở mạnh
của một người đi đến: “Mạc tổng, đã lâu không gặp.”

“Có
thể nhìn thấy một người rất ít tham gia tiệc rượu như Diệp tổng, đây mới là thực
sự đã lâu không gặp.” Mạc Tu Lăng cũng cười, cùng Diệp Húc Đình hàn huyên.

Nói vài câu, Mạc Tu Lăng liền phát hiện ra điều kỳ
quặc, Diệp Húc Đình mặc dù đang nói chuyện với anh, nhưng ánh mắt lại không ngừng
quét về phía Trần Tư Dao. Hóa ta là ý tại ngôn ngoại.

Sớm đã nghe nói Diệp Húc Đình thích một nhân viên,
hóa ra là vị tiểu thư này. Lời đồn thật đúng là không phải không có căn cứ.

Trần Tư Dao chân trước vừa bước đi, Diệp Húc Đình liền
vội vã cáo từ theo sau.

“Em
rốt cuộc muốn ồn ào tới khi nào? Thôi bỏ đi, tùy em.” Diệp Húc Đình trong giọng
nói có ít nhiều bất đắc dĩ.

Mạc Tu Lăng cười, thật đúng là không thiếu chuyện là
trên đời này. Diệp Húc Đình này hầu như không ham thích cái gì, người trong giới
còn phong cho anh ta cái danh quân tử khác người. Xem ra quân tử cũng có cái
khó của quân tử.

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

Diệp Tư Đình đi theo sau Mạc Tu Lăng, ngày hôm nay
anh đã uống không ít, nhân viên cấp dưới như cô thay ông chủ uống một chút cùng
là điều đương nhiên.

Trong buổi tiệc rượu này có đủ mọi thương gia nước
ngoài, Diệp Tư Đình phát huy tối đa khả năng của bản thân, có thể sử dụng lưu
loát cả tiếng Đức và tiếng Nga nói chuyện cùng đối phương, khiến tình cảm gia
tăng không ít.

“Xem
ra công ty thuê em thật là đã tiết kiệm một khoản lớn chi phí thuê phiên dịch.”
Mạc Tu Lăng nhàn nhạt cười.

“Đây
là khuyến mãi ưu đãi mua một tặng một.” Diệp Tư Đình cũng không khiêm tốn mà tiếp
nhận lời khen.

“Xem
ra tôi được lời rồi.”

Diệp Tư Đình cũng cười: “Chính là muốn giám đốc nghĩ
như vậy, sau đó tăng tiền lương cho em.”

“Hóa
ra là đã sớm có âm mưu.”

Diệp Tư Đình cười rộ lên: “Bị anh phát hiện rồi.”

Trước đây Chương Tâm Dật là người cùng anh đi ra
ngoài tiếp khách, nhưng hiện tại cô đang mang thai, cho nên phải đưa Diệp Tư
Đình theo. Có điều biểu hiện của cô ta thực sự khiến anh rất hài lòng.

***

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3