Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 35 - 36
Chương 35: Người quen (P1)
Edit: Sahara
Sau khi Chương Tâm Dật thôi việc ở công ty, người
tiếp quản công việc của cô là Bạch Hiểu Hiểu lại bị vô cớ khai trừ. Tuy rằng,
bề ngoài cô ta tỏ ra là tự mình xin thôi việc, nhưng nội bộ bên trong
mọi người đều hiểu rõ là Mạc Tu Lăng tự mình hạ mệnh lệnh đuổi
việc cô ta. Không ai biết nguyên nhân vì sao, bọn họ đều đồn đại là Bạch
Hiểu Hiểu lần này chắc chắn đã trộm gà không được còn mất cả gạo. Nhưng
chuyện này vẫn chưa có gì to tát, người duy nhất bị ảnh hưởng bởi
chuyện này chính là Diệp Tư Đình. Không còn Bạch Hiểu Hiểu thì công
việc của Diệp Tư Đình lại tăng lên gấp đôi, chí ít cho đến khi Chương
Tâm Dật quay lại công ty thì cô ta còn phải tiệp tục bận rộn như vậy.
Nhưng năng lực của Diệp Tư Đình quả thực rất
tốt, hoàn toàn có thể đuổi kịp tiến độ, hơn nữa còn phối hợp rất
ăn ý với Mạc Tu Lăng, có thể làm được tất cả mọi việc anh yêu cầu.
Ngay cả Mạc Tu Lăng cũng cảm thấy kỳ quái, trước
đây Chương Tâm Dật cũng theo anh hai tháng mới có thể ăn ý, vậy mà với Diệp
Tư Đình hầu như không cần quá nhiều thời gian. Anh lắc đầu, không nghĩ
tiếp nữa.
Diệp Tư Đình hầu như ôm đồm tất cả việc lớn
nhỏ. Cô ta bưng một tách cà phê mang đến phòng làm việc của Mạc Tu Lăng:
“Mạc tổng, uống một tách cà phê đi!”
Mạc Tu Lăng vẫn nhìn tài liệu, anh cầm lấy
tách cà phê, không quên nói một câu: “Cảm ơn.”
“Đây
đều là công việc của em.”
Mạc Tu Lăng đặt tách cà phê xuống bàn:
“Khoảng thời gian này phải để cô vất vả rồi.”
“Không
có gì, vừa đúng lúc em cũng muốn biết tiềm năng của mình có được đến
đâu.” Diệp Tư Đình cười, “Nhưng em vẫn có chút tò mò, tại sao anh lại
đuổi việc Bạch Hiểu Hiểu…”
“Bởi
vì một việc riêng.”
Diệp Tư Đình thấy anh không nói nhiều, lúc này
mới gật đầu đi ra khỏi phòng làm việc.
Buổi tối Mạc Tu Lăng đưa Diệp Tư Đình tham gia tiệc
rượu. Việc quan hệ xã hội của cô ta ngày càng thông thạo.
Lúc ấy, Giang Nhân Ly đang nằm ở nhà nghỉ ngơi,
bỗng nhiên nhận được điện thoại Giang Nhân Mạn.
“Chị,
có việc gì vậy?”
Giang Nhân Mạn vừa nghe thấy giọng điệu lười nhác
của em gái liền tức giận: “Em thật đúng là nhàn rỗi?”
“Chị
à, chị có ý gì vậy?”
“Nhàn
rỗi đến nỗi cả chồng mình cũng không thèm quản.”
Nghe thấy giọng điệu tức giận của chị, Giang
Nhân Ly lúc này mới ngồi dậy, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn: “Chị muốn
nói gì vậy? Nói rõ cho em xem nào.”
“Gần
đây Mạc Tu Lăng tham gia tiệc lớn tiệc bé nào cũng đem theo một
người.”
“Chuyện
này rất bình thường mà, không là trợ lý thì cũng là bạn gái!”
Giang Nhân Mạn càng tức giận hơn: “Em tốt nhất
nên đến xem người phụ nữ kia giống ai.”
“Cho
dù cô ta giống ai cũng không liên quan đến em.” Giang Nhân Ly hơi lên giọng:
“Chị cũng nhàn rỗi quá, ngay cả chồng em cũng muốn quản. Lẽ nào
chị chưa từng nghe qua nắm tay quá chặt thì cát sẽ càng rơi nhiều?
Anh rể em đi đã lâu cũng chưa có về, chị vẫn không thèm quan tâm.”
Đáp lại Giang Nhân Ly là một chuỗi dài tút
tút.
Giang Nhân Ly lại nằm xuống, cô ngẩng đầu lên
nhìn trần nhà. Lẽ nào cô chưa làm tròn phận sự của mình sao? Còn
phải để người khác nhắc nhở mình trông coi chồng cẩn thận?
Đầu ngón tay cô di chuyển trên ga trải giường,
người phụ nữ kia rốt cuộc diện mạo giống ai? Trên nét mặt Giang Nhân
Ly xẹt qua một tia hiếu kỳ, cô vẫn muốn đi xem người đó giống ai.
Cô đứng dậy, đi thay quần áo.
Muốn biết Mạc Tu Lăng ở nơi nào, tuyệt đối không
khó. Mấy tiệc rượu này không chỉ có một mình Mạc Tu Lăng tham gia.
Giang Nhân Ly đi vào khách sạn. Trong này so
với thế giới bên ngoài thật khác xa. Nam thanh nữ tú nhiều vô kể,
thân phận đều cao quý. Đối mặt với cuộc sống xa hoa truỵ lạc này, rất
khó để nghĩ đến ở nhà vẫn còn một ngọn đèn lờ mờ. Nam nữ ở đây
có thể chỉ mới vừa quen biết, có thể là tâm đầu ý hợp, nhưng trên
sàn nhảy kia tất cả đều là mờ ám. Những người đàn ông ở đây đều có
vợ chờ đợi ở nhà, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không vì vậy mà trở
về sớm, ai có thể chống đỡ nổi sự quyến rũ của tửu sắc?
Người ta đều nói, mỗi một người đàn ông
giống như một ngọn đèn thắp sáng một gia đình. Những người nói mấy
lời này tốt nhất nên đến nơi này tận mắt xem thực trạng thì hơn.
Giang Nhân Ly nhìn quanh tìm kiếm. Quả thực
lúc này cô có chút căng thẳng. Nếu như như lúc này anh đang khiêu vũ
hay đang nói chuyện cùng một người đẹp nào đó, cô lấy cái lý do gì
để có thể thong dong đến trước mặt anh?
Thật là lựa chọn khó khăn.
Nhưng Giang Nhân Ly cũng không có lùi bước, cô vừa
tìm kiếm bóng dáng Mạc Tu Lăng, vừa từ chối lời mời khiêu vũ của
một người đàn ông.
Rốt cục, cô cũng đã thấy anh. Không giống như cô
tưởng tượng, anh đang đứng nói chuyện với một người đàn ông lớn
tuổi. Cô vừa định đi lên thì đôi chân bỗng khựng lại. Bởi vì bên cạnh
Mạc Tu Lăng, một cô gái vừa từ WC trở về, đứng đối diện anh nói gì
đó.
Giang Nhân Ly sắc mặt trắng bệch, chuyện này sao
có thể?
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Diệp Tư Đình. Hoá ra
người phụ nữ này giống Giang Nhân Đình .
Trước mắt cô có nhiều người như vậy nhưng thoáng
cái đều trở nên vô hình. Tiếng ồn ào bên tai bỗng nhiên biến mất chỉ
còn một khoảng tĩnh lặng. Trong con mắt cô chỉ còn hình ảnh Mạc Tu
Lăng đang cười nói vui vẻ, không cần biết anh nói cái gì, nhưng rõ
ràng là anh và cô gái kia phối hợp rất ăn ý.
Lúc này, Giang Nhân Ly có hai lựa chọn. Một là
xoay người bỏ đi, cho rằng chưa từng tới đây, cái gì cũng chưa thấy,
cái gì cũng không biết.
Nhưng, cô lựa chọn phương án hai.
***
Chương 35: Người quen (P2)
Edit: Sahara
Cô ung dung đi đến phía bọn họ. Bộ dạng cô
vẫn như trước, là một người ưu tú nhất, nổi bật nhất trong đám đông,
sẽ không có bất cứ thứ gì có thể đánh bại cô. Bước đi của cô rất
bình tĩnh, cô không cho phép bản thân mình được sợ hãi, cũng không cho
phép bản thân căng thẳng.
“Tu
Lăng.” Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, không ngờ lại ở trong
tình huống này.
Mạc Tu Lăng có vẻ kinh ngạc. Anh không ngờ lại
gặp cô ở nơi này. Nhưng anh vẫn không biểu lộ quá thất thố, anh kéo
tay cô lại giới thiệu: “Đây là vợ tôi, Giang Nhân Ly.”
“Hóa
ra là Mạc phu nhân, đúng là nghiêng nước nghiêng thành, Mạc tổng thực sự
là có con mắt.” Đối phương ca ngợi một phen, sau đó liền vội vã cáo từ.
Mạc Tu Lăng lúc này mới kéo tay cô: “Sao em lại tới
đây?”
“Sao
em không thể tới?” Giang Nhân Ly hứng thú nhìn anh.
“Anh
chỉ nghĩ em không thích đến những nơi này.”
“Em
đột nhiên thích.” Giang Nhân Ly không e dè nhìn sang Diệp Tư Đình.
Mạc Tu Lăng lúc này mới giới thiệu: “Trợ lý của
anh, Diệp Tư Đình.”
Giang Nhân Ly khóe miệng mỉm cười, có một chút
kiêu căng nhìn Diệp Tư Đình.
“Mạc
phu nhân, xin chào.” Diệp Tư Đình chủ động giơ tay ra.
Giang Nhân Ly đưa tay ra: “Cô nhìn rất giống một
người.”
Diệp Tư Đình cũng rất thản nhiên: “Đã có một
người không ngừng nói như vậy.”
“Ồ?”
Giang Nhân Ly nhìn Mạc Tu Lăng, “Anh chính là cái “người không ngừng nói”
kia sao?”
Mạc Tu Lăng không rõ ý cười của Giang Nhân Ly hiện
tại ẩn chứa điều gì, nhưng anh cảm thấy không hề đơn giản, anh chỉ
còn cách cười, qua loa nói: “Cô Diệp rất có năng lực, có cô ấy giúp
việc quả thực giảm không ít phiền toái.”
Giang Nhân Ly nhìn Diệp Tư Đình: “Không biết cô Diệp
am hiểu nhất điều gì?”
Diệp Tư Đình còn không có mở miệng, Mạc Tu Lăng liền
giúp cô ta trả lời: “Cô ấy rất giỏi mảng giao tiếp, thông thạo năm ngoại
ngữ, có thể lưu loát nói chuyện với khách ngoại quốc.”
Giang Nhân Ly khóe miệng co rút một chút: “Cô Diệp
là người ở đâu vậy?”
“Tôi
mới từ Canada trở về, trước đây tôi định cư ở đó.”
“Vậy
vì sao cô trở về?”
“Đó
là việc riêng của tôi, không tiện nói ra.”
Giang Nhân Ly nở nụ cười: “Đương nhiên, mỗi người
đều có một việc riêng cất giấu trong lòng. Có thể là trong lòng cất
giấu một người, mà người đó đã kết hôn.” Giang Nhân Ly thấy sắc mặt Diệp
Tư Đình vẫn bình thường, vừa cười vừa tiếp tục: “Đương nhiên, với phần
lớn mọi người thì không hẳn như vậy.”
Cô đánh giá Diệp Tư Đình, khí chất của cô ta so
với Giang Nhân Đình quả thực khác xa nhau, nhưng khuôn mặt rất giống. Diệp
Tư Đình trong mắt có một tia kiêu ngạo và kiên nghị, không giống ánh mắt ôn
nhu của Giang Nhân Đình.
“Mạc
phu nhân thật là biết nói đùa.”
Mạc Tu Lăng nhìn Giang Nhân Ly, kéo tay cô: “Mệt
không? Chúng ta về nhà thôi!”
Giang Nhân Ly gạt tay anh: “Em vừa mới tới, để em
từ từ tìm hiểu cuộc sống bình thường của anh như thế nào.”
Mạc Tu Lăng trừng mât nhìn cô, Giang Nhân Ly nhìn
Diệp Tư Đình: “Xem ra thì Tu Lăng không đúng rồi, hết giờ làm còn bắt
cô Diệp tới đây. Anh cần phải tăng tiền lương cho cô ấy mới được. Hiện
tại đã muộn rồi, để tài xế đưa cô ấy về đi.”
Diệp Tư Đình chỉ nhìn Mạc Tu Lăng, ánh mắt cô ta
dường như muốn ám chỉ cho Giang Nhân Ly biết, chỉ có Mạc Tu Lăng là
ông chủ của cô ta.
Giang Nhân Ly cũng không nói gì thêm, chỉ đứng đó,
cô có rất nhiều, rất nhiều thời gian.
Mạc Tu Lăng liếc mắt nhìn Giang Nhân Ly, sau đó
gọi điện thoại cho tài xế đưa Diệp Tư Đình về nhà.
(có bà xã ở đây rồi thì tất nhiên trợ lý
phải cuốn gói thôi J)
Diệp Tư Đình vừa đi khỏi, Giang Nhân Ly cũng không
nói gì, ngồi yên vị trên ghế. Mạc Tu Lăng nhìn cô, cũng không biết cô muốn
làm gì.
Giang Nhân Ly lấy điện thoại ra nhìn giờ, hiện
tại hẳn là lúc bắt đầu cuộc sống đêm của anh! Cô ưu nhã cầm lấy một ly rượu
nhấp môi. Một người đàn ông mặc âu phục đi đến: “Tiểu thư, có thể mời
cô một điệu nhảy được không?”
Giang Nhân Ly đặt ly rượu xuống bàn, giơ tay lên
khoác tay của của anh ta.
Mạc Tu Lăng bước lên hai bước, một tay kéo Giang
Nhân Ly lại. Người đàn ông kia kinh ngạc nhìn anh: “Tôi đã mời cô ấy
rồi.”
Người đàn ông kia còn muốn anh hùng cứu mỹ
nhân, nhưng vừa nhìn ánh mắt của Mạc Tu Lăng liền bị dọa đến mức
ngượng ngùng rời đi.
Giang Nhân Ly cầm ly rượu lên. Mạc Tu Lăng ngăn cản
tay cô: “Chưa đủ sao?”
Giang Nhân Ly thu hồi cánh tay: “Đi thôi!”
Dọc đường cô không nói gì, anh chăm chú lái xe.
Cô đăm chiêu nhìn màn đêm bên ngoài cửa xe, nơi nào đó vẫn náo nhiệt.
Mạc Tu Lăng im lặng, chỉ bình tĩnh quan sát
đèn giao thông.
Đột nhiên Giang Nhân Ly nhìn anh, nửa cười nửa
không: “Ngày hôm nay em cuối cùng cũng tìm được chủ nhân của mùi nước
hoa đáng ghét kia.”
Chương 36: Đã định trước
Edit: Sahara
Mạc Tu Lăng không muốn giải thích gì, cũng không muốn
nhiều lời. Thái độ của Giang Nhân Ly khiến anh hiểu được không có cái
gì hay để mà nói. Cô cũng không ầm ĩ, chỉ ngồi yên lặng, thỉnh thoảng
nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Trước khi đi ngủ, anh cuối cùng cũng phá vỡ
bầu không khí im lặng: “Cô ấy không phải Đình Đình”
“Em
biết.”
Hai người đồng sàng cộng chẩm, lần thứ hai bởi vì
một chuyện không rõ ràng mà lặng im nhìn đối phương.
***
Mạc Tu Lăng bề bộn nhiều việc, hôm nay còn phải bớt
thời gian đi kiểm tra tiến độ công trình. Khách sạn này là công trình
lớn nhất gần đây, anh muốn nó trở thành khách sạn tráng lệ nhất
thành phố nhưng chỉ muốn nó làm khách sạn tư nhân, không muốn mở
rộng ra bên ngoài.
Nhưng tiến độ công trình vẫn không được tốt
lắm, Mạc Tu Lăng đành phải tự mình đi kiểm tra.
Công nhân ở công trường đang khẩn cấp đẩy nhanh tốc
độ, làm việc từ sáng đến tối. Mạc Tu Lăng vừa đến, quản đốc liền
mang cho anh một chiếc mũ bảo hộ.
Mạc Tu Lăng nhận lấy, sau đó đưa cho Diệp Tư Đình
một cái.
“Cô
có cảm thấy với tiến độ này thì sẽ hoàn thành trong vòng mười
tháng không?”
“Không
thể.” Diệp Tư Đình trả lời.
“Tôi
cũng nghĩ vậy.” Mạc Tu Lăng nhặt dưới đất lên một hòn đá rồi ném ra
xa.
“Nhưng
như vậy cũng là bất đắc dĩ. Vì phó quản đốc Trương nghỉ việc, công
nhân bãi công, cho nên mới bị trì trệ.” Diệp Tư Đình suy nghĩ một chút
nhìn Mạc Tu Lăng, “Có lẽ là sẽ muộn hơn dự tính một tháng.”
Mạc Tu Lăng không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn
những công nhân ở trên cao đang làm việc.
Đột nhiên, từ phía trên cao rơi xuống một thứ
gì đó, Mạc Tu Lăng kéo Diệp Tư Đình lại, Diệp Tư Đình thuận thế dựa đầu
vào trong lòng anh. Là một khối thép rơi từ tầng bốn xuống, may là
không cao lắm cho nên lực va chạm không quá mạnh, chỉ xẹt qua cánh tay
Mạc Tu Lăng.
Quản độc lập tức kinh sợ: “Mạc tổng, anh không
sao chứ?”
Diệp Tư Đình lúc này cũng nhìn Mạc Tu Lăng, lập tức
bảo quản đốc tìm một căn phòng để cô băng bó cho anh.
“Không
sao.” Mạc Tu Lăng cũng không cảm thấy vết thương nghiêm trọng.
Quản đốc thấy Mạc Tu Lăng không có ý định truy
cứu, lập tức theo lời Diệp Tư Đình đi sắp xếp.
Mạc Tu Lăng chỉ dặn bọn họ lần sau phải cẩn thận,
anh không muốn xảy ra tình huống tương tự như vậy.
Mạc Tu Lăng vẫn bị Diệp Tư Đình lôi đi, cô ta xử
lý vết thương cho anh. Ánh mắt cô ta kiên định, sắc mặt cũng rất bình tĩnh.
Diệp Tư Đình đứng, Mạc Tu Lăng ngồi, anh vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp
ánh mắt của cô ta.
Trong mắt cô ta hiện lên một tia lo lắng, Mạc Tu
Lăng từ đáy lòng bỗng phát ra một tia kích động, anh thốt lên: “Đình?”
(*đập bàn*: không thể chấp nhận được tên Mạc
Tu Lăng này!!!!!!!)
Diệp Tư Đình nhăn mặt, dừng tay lại: “Mạc tổng lại
nghĩ tới người kia sao?”
Mạc Tu Lăng thở dài một hơi, sắc mặt có chút buồn vô
cớ: “Cô ấy đã không còn.”
Diệp Tư Đình tiếp tục băng bó: “Thực ra cô ấy
rất hạnh phúc.”
“Vì
sao?”
“Bởi
vì cho dù cô ấy đã không còn, nhưng anh vẫn nhớ kỹ cô ấy. Cho nên em
mới nói cô ấy rất hạnh phúc.”
Vẻ mặt anh rất phức tạp, anh hình như nhớ tới cái
gì. Anh đột nhiên cúi đầu, “Cô không hiểu đâu, tôi có lỗi với cô ấy.”
Diệp Tư Đình tay bỗng run lên, nghi hoặc nhìn Mạc
Tu Lăng: “Vì sao anh nói như vậy?”
Mạc Tu Lăng lắc đầu cười: “Bởi vì tôi là một
người ích kỷ, cho nên chỉ biết làm những chuyện ích kỷ.”
“Em
không hiểu.”
“Cô
cũng không cần hiểu.”
Diệp Tư Đình không nói thêm nữa, trong lòng cảm
thấy không hiểu suy nghĩ của Mạc Tu Lăng, rất muốn biết anh nói ích
kỷ là vì cái gì?
Mạc Tu Lăng nhận được điện thoại của Bạch Sơ
Tuấn, bảo anh đến ngay bar “Non-sleep city”, anh ta có chuyện quan trọng
muốn nói với Mạc Tu Lăng.
“Có
chuyện gì không thể nói qua điện thoại?” Mạc Tu Lăng kết luận Bạch Sơ Tuấn
chỉ là quá buồn chán.
“Cậu
không đến chắc chắn sẽ hối hận.” Bạch Sơ Tuấn giọng điệu vô cùng thoải
mái.
“Cậu
có nói hay không? Không nói thì mình tắt điện thoại.” Mạc Tu Lăng không
tức giận.
“Là
chuyện về cô vợ yêu của cậu, cậu không đến thì quên đi.” Bạch Sơ Tuấn
tắt máy trước, sau đó bắt chân chéo ngồi ung dung trên ghế thưởng thức
rượu ngon.
Mạc Tu Lăng sầu não nhìn điện thoại, anh cau mày,
tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
“Mạc
tổng làm sao vậy?” Diệp Tư Đình lo lắng hỏi.
Mạc Tu Lăng đứng lên, cầm áo khoác chuẩn bị đi: “Cô
tự gọi xe về công ty, tôi có việc gấp.”
Diệp Tư Đình ngăn cản anh: “Mạc tổng, tay anh lái
xe không tiện, chi bằng để em giúp anh lái xe đi!”
Mạc Tu Lăng suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Nhưng kỳ thực lúc Diệp Tư Đình mới vừa vào trong xe
anh liền hối hận, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Rất nhanh đã đến “Non-sleep city”, Diệp Tư Đình
nhìn nơi này, trong mắt hiện lên một tia hứng thú. Mạc Tu Lăng vội vàng
đi vào, không quên bảo cô ta lái xe về. Lần này cô ta không từ chối.
“Tốt
nhất cậu nên nói ra chuyện nào đáng giá một chút.” Mạc Tu Lăng nhìn
thấy Bạch Sơ Tuấn đã lập tức lên tiếng.
Bạch Sơ Tuấn phá lên cười. Người này, dù tức giận,
nhưng vẫn lập tức chạy đến đây.
“Mình
còn tưởng rằng cậu sẽ không đến!” Bạch Sơ Tuấn vẫn còn sợ sắc mặt Mạc
Tu Lăng chưa đủ xấu nên cố tình bồi thêm một câu.
Mạc Tu Lăng cầm một chén rượu uống một hơi, sau
đó mới ngồi xuống, ném áo khoác sang một bên.
Bạch Sơ Tuấn nheo mắt, nhìn thấy vết thương trên
tay Mạc Tu Lăng: “Cậu làm sao vậy?”
“Cậu
đừng quản lắm chuyện, nói cho mình chuyện đang nói dở dang kia là
tốt rồi.”
“Mình
đã bảo mà Mạc Tu Lăng, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì mà gọi cậu đi
ra ngoài khó khăn đến vậy?” Bạch Sơ Tuấn khóe miệng nhếch lên, “Xem ra
đàn ông sau khi kết hôn thực sự là thay đổi.”
“Bớt
nói nhảm đi.”
Bạch Sơ Tuấn thấy ánh mắt Mạc Tu Lăng không hòa
nhã, lúc này mới ngượng ngùng đặt ly rượu xuống, nét mắt cũng nghiêm
túc hơn vài phần: “Ngày hôm qua mình đưa bạn gái đi bệnh viện, gặp
được một người quen, còn không thể tin được.”
“Có
chuyện gì mau nói.”
“Mình
là một người bạn trượng nghĩa a, lập tức bỏ lại bạn gái một mình mà
đi kiểm tra tình hình cụ thể. Thật đúng là Giang Nhân Ly.” Bạch Sơ Tuấn
lại quan sát Mạc Tu Lăng sau đó mới tiếp tục, “Mình rất tò mò cô ấy đi
bệnh viện làm gì? Chờ cô ấy đi rồi, mình mới đi tìm bác sĩ hỏi
nhưng bác sĩ cũng rất ngoan cố, hại mình phải tìm đến vài ba người
quen. Lúc ấy anh ta mới nói, Giang Nhân Ly đến kiểm tra sức khỏe, muốn
biết vì sao lâu như vậy mà chưa có con.”
Mạc Tu Lăng không mở miệng cắt ngang lời Bạch Sơ
Tuấn, chỉ châm một điếu thuốc.
“Đương
nhiên, mình cũng có hỏi qua, vợ cậu không hề có vấn đề gì.” Bạch Sơ
Tuấn nghi hoặc nhìn Mạc Tu Lăng: “Nếu cô ấy đã đi kiểm tra, thì có
nghĩa là hai người đã làm chuyện kia, hơn nữa cô ấy lại không có vấn
đề, Mạc Tu Lăng, lẽ nào cậu… “
“Cậu
bớt nói nhảm đi được không?” Mạc Tu Lăng trừng mắt.
Bạch Sơ Tuấn tự biết mình lỡ miệng, cũng ngượng
ngùng không nói tiếp.
Mạc Tu Lăng thở ra một làn khói thuốc, lúc này
mới phun ra một câu: “Hoá ra cô ấy muốn có con.”
Bạch Sơ Tuấn cũng không biết sao Mạc Tu Lăng lại
nói những lời này, chỉ kinh ngạc nhìn anh, trong lòng có vài phần
hoài nghi.
***