Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 45 - 46

Chương 45: Nếu không cách xa (P1)

 

Edit: Sahara

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Đình ở Hồng Kông một
tuần. Lúc sắp về cô ta lôi Mạc Tu Lăng đi dạo phố mua đồ, còn hỏi
Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà thích cái gì. Mấy vấn đề này Mạc
Tu Lăng đều không trả lời được, đành phải tùy tiện mua vài thứ.

Vừa xuống phố hai người bọn họ đã thấy rất
nhiều cửa hàng. Hồng Kông không hổ danh là mảnh đất thời thượng, cửa
hàng cửa hiệu to nhỏ mọc lên san sát nhau. Mạc Tu Lăng bây giờ mới
được lĩnh hội cái gì gọi là phụ nữ, vừa xuống phố trông thấy
những cửa hàng này ánh mắt bọn họ đã sáng rực lên.

Cuối cùng, Diệp Tư Đình thu hoạch xong, trong tay
xách theo bọc to bọc nhỏ.

Mạc Tu Lăng cũng hai tay dùng cả bốn.

Anh cảm thấy mình may mắn, vì Giang Nhân Ly
không ham trò này. Có lẽ là có, nhưng anh tuyệt đối sẽ không phải là
người bị hại thế này. Thực ra, cảm giác này cũng không đến nỗi khó
chịu như anh tưởng, anh nhìn những thứ cầm trên tay, đột nhiên cảm
thấy mình không được chủ động cho lắm.

Giang Nhân Ly mấy ngày nay đều ở chỗ của Tần Ngả
Trữ nơi nào, ăn ngủ chuyện trò, cô nói rất nhiều chuyện, nói xong lại
quên luôn, cũng chẳng biết mình nói cái gì. Thời gian đó cũng coi như
là dễ chịu.

Tần Ngả Trữ cũng không phải là người quá bi
thương, cho nên cô cũng không nghĩ quá nhiều đến chuyện đau lòng này.
Cô và Giang Nhân Ly thực đúng là đôi bạn trời sinh, đều thích tự do
tự tại nói chuyện phiếm. Hai người bọn họ có thể chấp nhận lôi
thôi, nhưng tuyệt đốik chấp nhận dơ bẩn.

Tần Ngả Trữ chịu đựng Giang Nhân Ly làm bảo mẫu
mấy ngày lúc này mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng: “Ông xã cậu lúc
nào thì về?”

“Cũng
phải hai ba ngày nữa!”

Tần Ngả Trữ đẩy cô: “Vậy mà cậu còn nhàn nhã đi
chơi thế này sao?”

“Lẽ
nào cậu muốn mình ngồi nhà hoan nghênh sao?”

“Cậu
thật chẳng có điểm nào giống người làm vợ cả.”

“Ai
bảo mình còn có khí chất tuổi trẻ chứ!”

“Giang
Nhân Ly, lúc nào cậu mới thôi khiến mình mắc ói nữa hả?”

Có điều nói tới nói lui, Giang Nhân Ly vẫn trở
về nhà. Cũng may, nhà cửa không bụi bặm, cũng không đến nỗi một
chút hơi người cũng không có. Chỉ có một chiếc áo bẩn của Mạc Tu
Lăng trên sô pha. Cô tự hỏi sao lại quên mất không giặt chiếc áo này,
suy nghĩ một lát, cô quyết định mang đến tiệm giặt là.

Vừa mang đến tiệm giặt, cô liền trông thấy xe
của Mạc Tu Lăng đang chạy đến. Cô vẫy tay, làm như đang gọi taxi.

Mạc Tu Lăng dừng xe trước mặt cô, đợi cô lên xe
mơi mở miệng: “Từ đây về nhà chỉ mất hai phút. Từ khi nào em đã tiết
kiệm cả hai phút đồng hồ thế?”

“Chẳng
phải anh nói thời gian cũng là tiền bạc sao?”

“Chẳng
phải em thích nhất là lãng phí tiền bạc sao?”

“Mạc
Tu Lăng, đừng có ra vẻ anh rất hiểu rõ em như thế.” Giang Nhân Ly bĩu
môi, “Không phải chỉ là đi nhờ xe thôi sao, anh sao phải đến mức như
vậy?”

“Không
đến mức, chỉ là mỗi lần dừng xe ở mấy chỗ dốc thế này, cũng phải
mất năm hào tiền dầu mỡ.”

Giang Nhân Ly tức giận, cô đưa tay ra xòe trước
mặt anh: “Vừa rồi đi giặt áo cho anh, hết một trăm đồng, anh đưa trả em
99 đồng 5 hào. Lộ phí thì thôi đi, em không tính toán với anh.”

Mạc Tu Lăng dường như nghe được truyện cười. Anh
đút tay vào túi áo rút ra một vật đưa cho cô: “Nhân tiện trả em lộ
phí luôn.”

Giang Nhân Ly bĩu môi. Là một chiếc vòng tay, kiểu
dáng không cầu kỳ, nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt, có nhiều hình lá
phong xếp chồng lên nhau, nhìn không đến nỗi quá đơn điệu. Cô thích đồ
trang sức có trong lượng, vòng tay thì thích kết cấu nhiều tầng. Cô
tin chắc là Mạc Tu Lăng không biết sở thích của cô, những lại có thể
mua thứ rất hợp ý cô. Cô bĩu môi: “Đây là tiền trả của anh sao? Thật
là không có thành ý.”

Mạc Tu Lăng nhìn cô, “Em không thích?” Dường như
có chút mất mặt, anh phẫn nộ: “Sớm biết vậy đã không mua, thật là
mất thời gian tìm.”

Giang Nhân Ly bật cười: “Được rồi được rồi, miễn
cưỡng chấp nhận.”

 

Chương 45: Nếu không cách xa (P2)

 

Edit: Sahara

Xuống xe, đi vào trong thang máy trong lòng cô
vẫn còn đang mải mê suy nghĩ chuyện chiếc vòng tay, mãi cho đến khi ra
khỏi thang máy, cô mở miệng: “Vì sao đột nhiên mua vòng tay cho em?” Trong
ánh mắt cô hiện lên vẻ tò mỏ, càng giống như hoài nghi.

“Lại
gì nữa?”

“Vô
duyên tặng quà, không gian thì cũng là trộm. Anh đã làm gì có lỗi
với em, nếu thành khẩn khai báo em sẽ khoan hồng.”

Mạc Tu Lăng cướp lại chiếc vòng: “Đưa anh.”

“A!
Không được.” Giang Nhân Ly cười: “Trên này có đính bảy hột xoàn đó. Rất
quý.”

“Giang
Nhân Ly, em từ bao giờ lại trở nên tầm thường như vậy?”

“Hoá
ra anh trước đây vẫn nghĩ em rất tao nhã?”

Mạc Tu Lăng không để ý tới cô. Được rồi, cô thừa nhận,
là cô cố ý. Hơn nữa, cái cố ý này hiệu quả cũng không tệ lắm. Chí
ít có thể khiến cho tâm tình thoải mái. Thật hiếm có cơ hội như thế
này!

Anh tắm rửa xong, cô cho hết quần áo của anh
vào máy giặt.

Lúc anh đi ra tóc còn rất ướt và rối, giống
như con nhím vậy. Cô cứ như vậy nhìn anh.Thực ra, ngày ngày nhìn thấy
người đẹp trai như vậy cũng chẳng khác nào nhìn một người qua đường.
Cô nghĩ nếu như Giang Nhân Đình say đắm anh như vậy, thì trên người anh
chắc hẳn là phải có mị lực phi thường mới đúng, nhưng vì sao cô
chẳng hề phát hiện lấy một chút?

“Đừng
có nhìn anh như thế, giống như là nghiên cứu động vật quý hiếm sắp
tuyệt chủng vậy.” Mạc Tu Lăng cầm khăn lau đầu.

Cô đi lên trước, ánh mắt hiếu kỳ, “Bạn gái
trước của anh diện mạo thế nào?”

Anh khó hiểu nhìn cô: “Muốn tìm người để tự
làm nổi bật mình sao?”

“Em
chỉ tò mò không biết anh thích kiểu người nào thôi.”

Mạc Tu Lăng ngồi ở sô pha cười: “Anh còn tưởng rằng
em sẽ nói chính là kiểu người như em chứ? Em từ bao giờ lại khiêm
tốn như thế?”

Cô đá chân anh: “Nói một chút đi. Anh ở trong
nước hình như không có dính dáng gì mấy chuyện nam nữ này, lúc ở
nước ngoài thì sao? Nghe nói phụ nữ nước ngoài vóc dáng vô cùng
nóng bỏng, vô cùng bốc lửa?”

Anh nheo mắt: “Những người anh giao lưu toàn là
du học sinh.”

“Hoá
ra anh đúng là có bạn gái, hơn nữa lại không chỉ có một người.” Cô
cười, ngồi xuống bên cạnh anh: “Mẹ anh nói con trai bà làm gì cũng chỉ
nhất nhất một điều, đã thích ai là thích cả đời. Thật đúng là nên
ghi âm lời anh lại cho mẹ nghe một chút.”

Mạc Tu Lăng ném chiếc khăn trong tay, sau đó nhìn
cô: “Sao giờ em lại quan tâm tới chuyện tình cảm của anh thế?”

“Cũng
chỉ là em hiếu kỳ thôi!”

“Anh
thấy là em đang buồn chán cực độ thì có.”

“Bọn
họ hình dáng thế nào? Tính tình làm sao” Cô vẫn hỏi.

“Chính
là như vậy!”

“Như
vậy là thế nào?”

Mạc Tu Lăng bị hỏi đến phiền não: “Sớm quên
mất hình dáng bọn họ gọi tên thế nào rồi. Em rốt cuộc có chịu đi
ngủ hay không?”

Giang Nhân Ly nhìn anh nửa ngày, “Anh cũng không
ngủ?”

Anh nhìn cô: “Mấy ngày anh không có ở nhà xem
ra em rất thoải mái. Ngay cả thịt trên mặt cũng phúng phính hơn ra.”
Anh vừa nói vừa dùng tay véo lên má cô, làm như chứng mình lời mình
nới là thật.

Cô lập tức đứng dậy đi soi gương. Đều là do Tần
Ngả Trữ, lôi kéo cô ăn quá nhiều.

Anh nhìn bộ dạng cô, khóe miệng khẽ cười, sau
đó đi tới ôm cô: “Thực ra như vậy cũng tốt.”

“Ví
dụ?”

Anh ôm lấy cô, bế vào trong phòng. Mãi đến khi
cô bị đặt ở trên giường, cô mới hiểu được, anh đang ám chỉ cái gì. Cô phiền
muộn, tạo phúc cho người khác, rõ ràng là làm tổn hại bản thân.

Giang Nhân Ly nghĩ đến một câu nói: thà rằng để
người vì mình mà phục vụ, còn hơn mình phải vì người mà phục vụ.

 

Chương 46: Được thôi! (P1)

 

Edit: Sahara

Giang Nhân Ly đúng là một người rảnh rỗi. Cho
nên bây giờ cô lại bị Giang Thánh Minh gọi về nhà. Có lẽ toàn bộ
thế giới này đều đã biết cô chính là một người nhàn nhã.

Diệp Tư Đình đã trở về, mua rất nhiều quà. Đương
nhiên có cả phần cho Giang Nhân Ly.

Cô ta đưa cho Giang Nhân Ly một sợi dây chuyền:
“Thích không?”

Giang Nhân Ly nhìn sợi dây chuyền không nói gì,
nhưng Diệp Tư Đình chau mày: “Mạc phu nhân không vui sao? Đây là do em và Mạc
tổng cùng nhau chọn đấy. Anh ấy không phải cũng mua cho chị một chiếc
vòng tay sao? Sợi dây chuyền này phối hợp cũng chiếc vòng tay kia rất
đẹp đấy.”

Giang Nhân Ly đã hiểu. Tặng quà là giả, chọc
giận cô mới là thật.

Bạch Thanh Hà kéo tay Diệp Tư Đình, “Tư Đình sao
cứ gọi Mạc phu nhân thế? Nghe rất xa lạ. Con gọi chị đi.”

Giang Thánh Minh cũng gật đầu.

Diệp Tư Đình liên tục lắc đầu, “Mẹ nuôi, ba nuôi,
con mỗi ngày đều phải đối mặt Mạc tổng, nên đã quen như vậy rồi.”

Giang Nhân Ly đánh giá sợi dây chuyền, trong lòng
thầm nghĩ, Diệp Tư Đình cô ta đâu phải là quen. Chỉ là nếu như gọi cô là
chị, thì chẳng phải Mạc Tu Lăng nghiễm nhiên sẽ là anh rể cô ta hay
sao? Như vậy đâu phải là ý muốn của cô ta.

Bạch Thanh Hà yêu thương nhìn Diệp Tư Đình, “Đi công
tác mới vài ngày, mà đã gầy nhiều như vậy, ở lại đây vài ngày để mẹ tẩm
bổ cho con.” Bà ta đảo mắt nhìn Giang Nhân Ly, “Phụ nữ muốn tốt không
những không được để bản thân mình khổ cực, hơn nữa còn phải biết
hưởng thụ cuộc sống. Nhân Ly, con hình như gần đây béo lên đấy.”

Việc này càng khiến Giang Nhân Ly có thêm quyết
tâm giảm béo.

Giang Thánh Minh ho khan một chút: “Ba thấy Nhân Ly
so với trước đây tốt hơn rất nhiều, có điều vẫn là gầy, vẫn phải ăn
nhiều một chút.”

Giang Nhân Ly không đáp lại câu nào. Thực ra
hiện tại cô cũng không béo, chỉ là do mọi người nhìn quen mắt cô
không da thịt như trước đây cho nên bây giờ mới có cảm giác cô béo lên.
Chính cô cũng cảm thấy phiền muộn.

Diệp Tư Đình kéo Bạch Thanh Hà, “Mẹ nuôi, có cơ hội
chúng ta cũng đi Hồng Kông chơi đi, ở đó có rất nhiều thứ hay. Con ở đó
mấy ngày đều họp hành, buồn muốn chết. May mà sau đó Mạc tổng đưa
con ra ngoài dạo phố. Buồn chán mấy hôm tiêu tan hết cả. Ở đó hàng
hóa đều là hàng công ty, mà lại còn rất re. Chúng con ăn rất nhiều
đồ ăn vặt, mua rất nhiều thứ. Đến cuối cùng lúc quay về hay tay đều
mang rất nhiều đồ, mọi người đi trên đường đều kỳ quái nhìn chúng
con.”

Nói xong, Diệp Tư Đình còn cười rộ lên.

Bạch Thanh Hà dường như rất hứng thú, “Tốt vậy
sao, nếu có cơ hội đúng là nên đi.”

Diệp Tư Đình gật đầu, “Sau này con có thể làm
hướng dẫn viên cho cha mẹ, cha nuôi thấy sao?”

“Không
tồi.” Giang Thánh Minh phụ họa.

Giang Nhân Ly nhìn bọn họ dáng vẻ tươi cười, thật
đúng là một nhà hoàn thuận vui vẻ.

Cô bị giữ lại ăn trưa, mà Diệp Tư Đình cũng ăn
xong sau đó mới về công ty. Diệp Tư Đình lái xe, liên tục bấm còi: “Cần
tôi tiễn cô một đoạn đường không?”

“Cảm
ơn, không cần.”

Diệp Tư Đình nhìn bên ngoài trời nắng: “Cũng
đúng, ánh nắng như vậy thì dù có phơi nắng cũng không ảnh hưởng đến
làn da.”

Giang Nhân Ly vào trong xe cô ta: “Giang Nhân Đình,
rốt cuộc cô muốn gì?”

Diệp Tư Đình lái xe, vẻ mặt đạm nhiên: “Giang
Nhân Ly, đúng là tôi đã đánh giá thấp tính nhẫn nại của cô. Như vậy
rồi mà cô vẫn bình tĩnh được.”

“Bằng
không cô cho là phải thế nào? Trước mặt cha tôi nháo lên nói cô chính
là Giang Nhân Đình sao? Nói với ông tất cả đều là âm mưu của cô sao?”
Giang Nhân Ly ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu như cha tôi không tin tôi, thì từ
nay về sau ông sẽ không nghe tôi nói bất cứ điều gì. Nếu như ông tin
tôi thì sao chứ, cô dù sao cũng vẫn là con ông, ông sẽ làm gì cô chứ?
Cũng chỉ khiến cho di chúc của ông xuất hiện thêm một cái tên nữa mà
thôi. Cho dù là thế nào, cũng đều là có ích cho cô, sao tôi phải làm
vậy chứ?”

“Mấy
ngày ung dung tự tại vừa rồi cũng không biến cô trở thành kẻ ngốc!”

“Rất
xin lỗi, đã không giúp cô được như ý.”

“Giang
Nhân Ly, tương lai như thế nào, cả tôi và cô đều không biết trước được.
E rằng đến môt ngày nào đó cũng sẽ không thấy cô như bây giờ.” Diệp Tư
Đình nửa cười nửa không.

Giang Nhân Ly dáng vẻ tự tin trên nét mặt cô
ta: “Diệp Tư Đình, Tư Đình – nhớ mong Mạc Tu Lăng? Cô cho rằng cô làm những
việc này có thể khiến tôi phát giận bừa bãi, sau đó khiến cho Mạc
Tu Lăng chán ghét tôi sao?”

“Đừng
nghĩ như vậy. Chúng tôi cùng đi Hồng Kông là thật, cùng nhau đi dạo phố là thật,
anh ấy mua cho cô chiếc vòng tay kia cũng là thật. Cô nói xem, tôi đâu
có nói dối?” Diệp Tư Đình cười lạnh mở miệng, “Quên nói với cô, chiếc
vòng tay kia chính là do tôi chọn đấy. Cô xem, có phải tôi rất hiểu
sở thích của cô không, tôi nghĩ cô nhất định sẽ thích.”

***

 

Chương 46: Được thôi! (P2)

 

Edit: Sahara

Giang Nhân Ly mím môi nhìn cô ta.

“Giang
Nhân Ly, tới nhà cô rồi, cô không xuống sao?”

Giang Nhân Ly xuống xe, thật muốn đá vào xe cô
ta một cái. Nhưng cô cảm thấy không thể mất bình tĩnh trước mặt Giang
Nhân Đình được. Nhìn Giang Nhân Đình lái xe nghênh ngang đi, trong lòng
cô tràn đầy bất bình.

Chưa bao giờ cô cảm thấy khinh bỉ bản thân
mình như thế. Có thể Mạc Tu Lăng mắng cô không hề sai, cô chính là mong muốn
có một người có thể ơ bên cô, tin tưởng cô, yêu thương cô vô điều kiện.
Ích kỷ như vậy làm sao có thể khiến cho người khác hiểu được suy
nghĩ trong lòng cô.

Đã bao nhiêu lần xem phim, cô thấy được nam
chính vì tin lời nữ phụ mà hiểu lầm nữ chính, đến cuối cùng nam
chính mới thấy rõ được sự xấu xa của nữ phụ, rồi sau đó anh ta mới
bắt đầu có môt cuộc sống tốt đẹp bên nữ chính.

Giang Nhân Ly rất nhiều lần nghĩ, vì sao cứ
phải đến lúc nam chính biết nữ phụ làm rất nhiều chuyện ác, lúc
bộ mặt cô ta bị vạch trần, thì anh ta mới tin tưởng nữ chính? Sao cứ
lúc đó anh ta mới nói một câu anh ta đối với nữ phụ chỉ là thương hại và
trách nhiệm? Thứ tình cảm đó, nếu là Giang Nhân Ly cô thì cô sẽ không
cần. Nếu như người đàn ông này yêu cô, thì cho dù cô có làm bất cứ
chuyện gì anh cũng sẽ vẫn lựa chọn cô. Dù cho anh không tin cô, nhưng
anh cũng sẽ lựa chọn tuyệt đối đứng về phía cô, đó mới là tình yêu thực
sự, không có kẻ thứ ba, không có “hắn ta”, cũng không có “cô ta”.

Cô biết suy nghĩ ấy của mình mang theo một
chút màu sắc đồng thoại. Hiện thực tìm đâu ra được một người toàn
tâm toàn ý như vậy? Nhưng cô biết, cô đã từng có được.

Năm đó Tả Dật Phi nói với cô: “Đừng sợ, có anh ở
đây. Nếu như em thích trẻ con vậy thì cứ sinh nó ra, chúng ta sẽ cùng
nhau chăm sóc nó. Con em sinh ra cũng chính là con của anh. Có được
không?” Cô chỉ cảm thấy mình đã tìm được người lý tưởng nhất để bầu
bạn. Chỉ là cuộc đời này, ai có thể hiểu hết được?

Cô đã từng có được một tình yêu như vậy,
nhưng rồi lại mất đi.

Có người nói, nếu sẽ mất đi, vậy thì thà rằng
chưa từng chiếm được còn hơn. Nhưng Giang Nhân Ly thì khác, đánh mất
rồi cô cũng không hối hận. Trong thế giới của cô, mỗi một thứ xuất
hiện đều sẽ là một tiền để, sẽ không có gì là xấu hết, mà với
cô, nếu có lần thứ hai chuyện tương tự xuất hiện thì cô sẽ có được
lựa chọn chính xác hơn.

Cũng có người nói, người yêu mà dễ dàng mất đi
thì đó không phải là người yêu của mình. Hay là, người ta chỉ nói
những lời này để tự an ủi bản thân? Chí ít thì cô cũng sẽ viện
một cái cớ lý tưởng nhất, để khiến cho bản thân mình có thể chân
chính từ bỏ.

Cô nhớ tới vẻ mặt kiêu ngạo của Giang Nhân Đình.
Cô tự hỏi Giang Nhân Đình dựa vào cái gì mà lại kiêu ngạo như vậy. Hay là,
gần đây Mạc Tu Lăng đối xử với cô ta rất giống thời còn trẻ?

Có ai không mong muốn thời thiếu nữ của mình
xuất hiện một người con trai như vậy, để sau này có thể được nắm tay
nhau đến già?

Giang Nhân Ly day day trán, nếu còn tiếp tục
như vậy, cô hẳn sẽ phát điên lên mất.

Cô nằm ở sô pha, lại thêm một buổi chiều “tiền
tài” bị cô lãng phí. Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, ngay cả
nghiêng đầu ra nhìn cô cũng lười. Cô nhếch miệng: “Ngày hôm qua trở về
còn chưa kịp hỏi anh. Chuyến đi Hồng Kông lần này có phải là đi chơi
thích lắm không?”

“Ngày
nào cũng phải họp, có cái gì chơi mà vui?” Mạc Tu Lăng miệng khô, cầm
chiếc cốc đi lấy nước.

Giang Nhân Ly nhìn lên trần nhà, sau đó lấy ra
chiếc dây chuyền: “Nghe nói cái này là do anh và người nào đó đi mua.”

Mạc Tu Lăng uống một ngụm nước lớn, sau đó
đến gần cô: “Cái gì mà người nào đó? Diệp Tư Đình đó cũng coi như
là em gái em.”

“Em
không có phúc như vậy.” Cô hạ thấp giọng, sau đó nói vào vấn đề
chính: “Anh nói như vậy là thừa nhận rồi sao?”

Mạc Tu Lăng liếc nhìn cô một cái, trong ánh mắt phảng
phất ý như không thèm tính toán với cô, ngay cả mở miệng cũng lười.
Anh ưu nhã ngồi ở bên cạnh cô, chăm chú lắng nghe cô.

“Mạc
Tu Lăng, anh dùng trí nhớ và sự thông minh nghĩ một chút đi, số lần
anh cùng em đi dạo phố mua đồ có bao nhiêu?”

Mạc Tu Lăng nhìn cô cả nửa ngày cũng không
thèm mở miệng.

Giang Nhân Ly dường như không thế nhìn được cái
bộ dạng này của anh: “Em trả lời giúp anh nhé, không có, một lần
cũng chưa từng.”

Mạc Tu Lăng rốt cục không hề im lặng nữa: “Mạc phu
nhân, sao anh nghe như là em đang ghen?”

Cô cắn răng, đứng dậy lấy áo ngủ đi tắm. Cô không
ngờ nói chuyện một hồi lại đi đến cái dạng này. Lẽ nào anh không
nên tỏ ra hổ thẹn một chút hay tự kiểm điểm bản thân sao? Vậy mà
trái lại chính là cô phải chạy trốn khỏi hiện trường.

Thế giới này, thật quá bất công.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3