Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 47 - 48
Chương 47: Mây đen che khuất mặt trời (P1)
Edit: Sahara
Trong lúc Mạc Tu Lăng và Diệp Tư Đình đi khảo
sát công trình, Diệp Tư Đình không cẩn thận bị trẹo chân. Công trình
này nằm ở nơi hẻo lánh, vùng này lại toàn đất đá, Mạc Tu Lăng phải
vừa đi vừa dìu cô ta.
“Thật
xin lỗi, lại gây phiền phức cho anh.” Giang Nhân Đình ngại ngùng nói.
Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Có gì đâu, chính tôi là
ông chủ mà không quan tâm tốt tới nhân viên.”
“Chuyện
đó và Mạc tổng đâu có quan hệ gì chứ. Đều là do em không cẩn thận.”
“Nếu
là bởi vì không cẩn thận thì không cần phải hổ thẹn như vậy!” Mạc Tu
Lăng cười, đỡ cô ta ngồi xuống một bên nghỉ ngơi.
Diệp Tư Đình tuy rằng vẫn mỉm cười, nhưng không
che giấu được sắc mặt trắng bệch vì quá đau. Cô ta ngồi trên một tảng
đá, Mạc Tu Lăng cảm thấy có chút gì đó không bình thường. Bộ dạng
này của Diệp Tư Đình thật khiến anh cảm thấy có chút yêu thường. Anh
dường như thấy được hình ảnh bọn họ năm đó đi dã ngoại ở ngoại ô,
Giang Nhân Đình rõ ràng bị trật chân rất đau nhưng vẫn chịu đựng tiếp
tục đi, thật sự là rất quật cường. Anh thở dài, lúc này mới ngồi
xuống, kéo ống quần Diệp Tư Đình lên xem vết thương cho cô ta.
Diệp Tư Đình vốn định ngăn cản anh nhưng lúc này
anh ở gần mình như vậy, trong ngực cô ta tim đập thình thịch. Cô ta đưa
tay ra nhưng lập tức rút về, muốn ngăn cản cũng không nói lên lời.
Mạc Tu Lăng vừa chạm tay đến cổ chân Diệp Tư
Đình, cô ta liền cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh, trên người
anh mang theo hơi ấm mê luyến quen thuộc. Trong lòng cô ta khẽ kích
động, cứ nhìn chằm chằm anh, chỉ vậy thôi cô ta đã cảm thấy thỏa
mãn.
Mạc Tu Lăng dùng tay ấn vào cổ chân Diệp Tư
Đình, hỏi: “Đau không?”
Cô ta lắc đầu.
Mạc Tu Lăng thở dài: “Phụ nữ không cần phải tỏ
ra mạnh mẽ như vậy. Nếu như đau thì nên nói ra. Đã bị thành cái dạng
này rồi còn bảo không đau.”
Diệp Tư Đình cúi đầu, điệu bộ mang theo một chút
xấu hổ.
Mạc Tu Lăng đứng lên: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Không
cần, chỉ là vết thương nhẹ, không cần phiền như vậy…”
“Hầu
hết những vết thương lớn đều là từ vết thương nhỏ ma fra, Sở hữu đích
đại thương đều là do tiểu thương khiến cho đích, không nên qua loa.” Mạc Tu
Lăng kiên trì.
“Thế
nhưng…” Diệp Tư Đình còn muốn giằng co.
“Tôi
là ông chủ của cô, hẳn là cô nên nghe lời tôi chứ?”
Diệp Tư Đình gật đầu: “Tuân mệnh.” Nói xong, cô
ta cũng không nhịn được cười. Bất ngờ, Mạc Tu Lăng vô tư đưa tay lên xoa
đầu Diệp Tư Đình.
Cả hai người bọn họ đều sửng sốt.
Hồi lâu, Diệp Tư Đình mới ngượng ngùng hỏi: “Anh
lại nghĩ em là cô ấy sao?”
Mạc Tu Lăng thở dài: “Tôi đỡ cô lên xe.”
Diệp Tư Đình gật đầu.
Mạc Tu Lăng kiên trì ngồi đợi Diệp Tư Đình
kiểm tra trong bệnh viện. Cũng may, không có vấn đề gì lớn, chỉ cần
nghỉ ngơi hai ngày là khỏi. Điều nay với Diệp Tư Đình mà nói thì
chẳng có gì tốt, chỉ khiến cô ta vài ngày không thể được gặp Mạc Tu
Lăng.
Mạc Tu Lăng đang cầm gói thuốc trên tay, anh suy
nghĩ một lát rồi đưa thuốc cho Diệp Tư Đình nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới
ở đây có một người quen, tôi đi nói chuyện với anh ta một chút, cô đợi
tôi ở đây.”
Diệp Tư Đình gật đầu, cầm lấy gói thuốc dược.
Cũng không phải là cô ta hoài nghi gì Mạc Tu Lăng, mà là vẻ mặt của anh có
chút đặc biệt cho nên cô ta không kìm lòng được liền đi theo anh. Mặc dù
chân rất đau nhưng cô ta vẫn muốn biết anh rốt cuộc là đi gặp ai.
***
Mạc Tu Lăng đưa Diệp Tư Đình ra khỏi bệnh viện.
Cô ta rõ ràng cảm nhận được tâm tình của anh rất tốt. Nhưng trong
lòng cô ta còn đang mải suy nghĩ, những câu nói ngắt quãng cô ta nghe
được vừa nãy rõ ràng không nhiều nhưng như vậy cũng đủ.
Diệp Tư Đình ngồi trên ghế phụ nhìn Mạc Tu
Lăng đang lái xe. Ngón tay thon dài cầm lái, ánh mắt hàm chứa ý
cười. Diệp Tư Đình thấy vậy trong lòng dường như cũng cảm thấy dễ
chịu hẳn lên. Hoàng hôn đã buông, cô ta nhìn bầu trời, mở miệng thăm
dò: “Hôm nay đã phiền Mạc tổng nhiều rồi, có thể để em mời anh đi ăn
một bữa được không?”
***
Chương 47: Mây đen che khuất mặt trời (P2)
Edit: Sahara
à vâng, cái tên chap đã nói lên nhiều điều
rồi, xin nhắc trước mọi người là cố gắng kiềm chế khi đọc chap này
:(
Cô ta nhớ là lịch trình hôm nay của anh không
còn gì nữa. Anh không từ chối, chỉ là đến cuối cùng chính là anh
trả tiền. Anh mỉm cười nói, tuy rằng thương nhân khá kéo kiệt nhưng
cũng vẫn phải bảo vệ hình ảnh của bản thân, không thể để phụ nữ
trả tiền ăn được.
Bên cạnh nhà hàng có một khuôn viên rất rông.
Giờ này đã có rất nhiều người tụ tập ở đây. Có những người trung
tuổi đang khiêu vũ, có người đi đường vội vã nhìn lên xem màn hình
lớn, cũng có những cặp tình nhân ngồi trên ghế đá nói chuyện. Diệp
Tư Đình rất hứng thú: “Chúng ta qua đó xem đi!”
Mạc Tu Lăng nở nụ cười: “Bình thường không phát hiện
ra trong con người cô lại mang một nét trẻ con như vậy.”
“Như
vậy rõ ràng nàng bản thân em còn nhiều điều cần khám phá.”
Mạc Tu Lăng cẩn thận đỡ Diệp Tư Đình. Anh thì lo
lắng cho chân cô ta nhưng chính cô ta lại hồn nhiên không để tâm, một
mực muốn đi đến bên đài phun nước ở giữa khoảng sân. Bởi vì hôm nay
là cuối tuần cho nên vòi phun nước vẫn chưa được mở, nhưng xung quanh
bể đã sáng đèn, ngũ sắc lung linh.
“Thật
đẹp!”
Mạc Tu Lăng lắc đầu, có thể là đến một lúc nào
đó trong cuộc đời người ta sẽ mất đi hứng thú thưởng thức mấy thứ
này rồi. Ví dụ như cái lông bông của thời trẻ, cái suy nghĩ bốc
đồng,… đều sẽ theo thời gian mà tiêu biến trở thành hư vô. [...]
“Cẩn
thận.” Mạc Tu Lăng đỡ lấy Diệp Tư Đình, anh vừa cúi đầu xuống liền
chạm đến ánh mắt cô ta. Cảm giác quen thuộc ùa vây lấy anh.
Diệp Tư Đình chỉ vào một chiếc ghế cách đó
không xa: “Chúng ta đến đó ngồi đi!”
Mạc Tu Lăng lại dìu Diệp Tư Đình đến đó.
Cô ta ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đã tối
sầm, dường như nhớ lại chuyện gì vui, con ngươi sáng lên: “Trước đây, em
và anh ấy buổi tối hay đến nhưng nơi thế này ngồi nói chuyện phiếm,
nói rất nhiều điều bí mật. Chúng em đã có rất nhiều lần nhe vậy, cũng nhau
tâm sự, đứng ở một góc độ nào đó mà nói, giữa chúng em cũng rất
giống người thân.”
Mạc Tu Lăng khựng lại, anh muốn hút một điếu
thuốc nhưng tay đút trong túi áo vẫn nằm yên không rút bao thuốc ra.
Diệp Tư Đình nhìn anh: “Anh có thể nói một
chút về người con gái kia không? Người ta đều nói, nếu như hai người
không quen biết mà có diện mạo giống nhau thì kiếp trước nhất định
là người thân.”
“Tôi
không muốn nói chuyện về cô ấy.” Mạc Tu Lăng cúi đầu, thực sự rất
muốn rút điếu thuốc ra hút.
Diệp Tư Đình chỉ cười, không hề miễn cưỡng anh.
Cô ta sầu não nói: “Ngày này năm ngoái chính là ngày anh ấy xảy ra
tai nạn.”
Mạc Tu Lăng cả kinh, nhìn Diệp Tư Đình khó xử.
Cô ta thấp cúi đầu, khí chất thường ngày bỗng
nhiên biến mất, trái lại mang theo chút dịu dàng của con gái: “Mạc tổng,
em có thể…”
“Cái
gì?”
“Có
thể ôm anh một cái được không?” Giọng nói của cô ta rất nhỏ, trong
mắt ngấn lệ.
Anh vươn tay ra: “Tất nhiên có thể.”
Diệp Tư Đình ngã vào trong lòng anh, nước mắt
cuối cùng cũng trào ra. Thân thể cô ta run lên. Không biết đã bao đêm cô
nghĩ về anh, tự hỏi không biết giờ này anh đang làm gì, suy nghĩ
điều gì, có nhớ tới cô ta hay không, có nhỡ kỹ tên cô ta hay không? Cô
ta cúi đầu trong lòng Mạc Tu Lăng, giống như những đôi tình nhân vẫn
thường làm, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh, nghe tiếng trái tim của
anh. Giờ phút này ở trong lòng anh, chính là hình ảnh trong vô vàn
giấc mộng của cô ta.
Mạc Tu Lăng có thể cảm nhận được sự kích
động của Diệp Tư Đình. Anh đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng cô ta.
Nếu như thời gian có thể dừng lại ở thời khắc
này thì cho dù có phải đánh đổi bao nhiêu thứ cô ta cũng nguyện ý.
Cuối cùng cô ta cũng phải ra khỏi lòng anh,
giống như khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm thì cô bé lọ lem
phải trở về hiện thực. Giấc mộng tan biến, chỉ còn lại nỗi buồn
và ham muốn ấm áp.
“Tôi
đưa cô về.”
Diệp Tư Đình gật đầu, mang dáng dấp của một
đứa trẻ.
**
Chương 48: Ngoài dự tính (P1)
Edit: Sahara
Giang Nhân Ly không ngờ sẽ gặp lại Tả Dật Phi
lần thứ hai. Khó xử, bối rối…
Lúc Mạc Tu Lăng đưa Diệp Tư Đình về nhà của cô
ta, Tả Dật Phi đã nhìn thấy. Giang Nhân Ly ngay cả một cơ hội nói dối
cũng không có.
Chiều đó, Giang Nhân Ly nhận được một tin
nhắn, nói nếu cô đến sẽ thấy được một màn kịch hay. Cô không phải
là người hay nghe tin đồn nhảm nhưng có điều cô lại rất tò mò, hơn
nữa tin nhắn kia còn chỉ đích danh Mạc Tu Lăng.
Tả Dật Phi vô tình thấy Giang Nhân Ly, liền lái
xe chậm rãi đi theo cô. Anh không ngờ lại bị cô phát hiện. Anh không
quá hiếu kỳ cô đi đâu làm gì, chỉ là muốn đi theo cô, nhìn thấy cô,
chỉ đơn giản như vậy.
Anh lại càng không ngờ lại trông thấy cảnh
kia.
Anh ra khỏi xe, đi đến trước mặt Giang Nhân Ly:
“Mạc tổng chỉ là đưa cô gái kia về, như vậy cũng không có nghĩa gì…”
“Em
biết.” Giọng nói của cô cứng nhắc.
Anh nhìn vẻ phức tạp trên mặt cô, rất khó mà
nghĩ được hai chữ “Em biết” kia có bao nhiêu phần sức lực.
“Có
muốn lên trên đó xem không?” Anh nhìn cô.
Cô đứng tại chỗ. Mọi chuyện như vậy, cô làm sao
có thể ra mặt đây? Xuất hiện với vẻ mặt ấm ức, hay vẫn thản thiên
thanh cao? Những cái này cô không nghĩ được…
Cô lắc đầu, “Sao anh lại ở đây?” Cô không tin
chuyện này là trùng hợp, thế giới này đâu có nhiều chuyện ngẫu nhiên
như vậy.
Tả Dật Phi xoa mũi: “Vì em ở đây.”
Cô cả kinh. Giọng điệu ấy, ánh mắt ấy, khiến
cô giật mình, cảm giác như hồi còn học đại học. Nhưng không phải,
tất cả đều đã là quá khứ, nếu bọn họ bây giờ có đứng cùng một
chỗ cũng không thể có được cái cảm giác như xưa được nữa, người bạn
học này, theo năm tháng trôi đi cũng trở nên mờ nhạt dần.
Cô lên xe anh. Ánh mắt anh nghi hoặc nhìn quanh
khu nhà: “Em không chờ một chút sao? Có thể anh ta sẽ xuống ngay thôi.”
Cô khẽ rùng mình, lẽ nào ở đây lạnh như vậy?
Thành phố C tuy mùa đông không có tuyết nhưng không có nghĩa là không
lạnh. Sao cô phải ở đây chờ đôi tình nhân kia ở trong phòng ấm áp trò
chuyện hay làm chuyện gì khác chứ?
“Nếu
như em muốn thì có thể ở đây chờ, anh sẽ không chú ý.”
Tả Dật Phi nói xong, sau đó ngồi vào ghế lái xe,
cô cũng ngồi vào. Cô vẫn cảm thấy rất lạ, nếu như đi cùng Mạc Tu Lăng,
cô tuyệt đối sẽ không ngồi ghế phụ mà ngồi ghế sau, tuyệt đối không
tự nhiên như thế này.
Tả Dật Phi quan sát sắc mặt cô. Tuy rằng rất
bình thường nhưng rõ ràng anh nhận ra điểm khác biệt.
Cô không nói lời nào, giống như đang suy nghĩ về
chuyện gì.
Anh nắm tay cô: “Nhân Ly…”
Giọng anh mang một chút cảm thán, cô quay sang
nhìn anh.
“Em
yêu anh ta.”
Không phải câu hỏi, rõ ràng là một câu trần
thuật sự thật. Anh rất hiểu cô. Nếu như cô không có tình cảm, cô
tuyệt đối sẽ không đến đây chứng kiến cảnh này, tuyệt đối không thèm
để ý chuyện giữ khoảng cách, cô thà ở nhà ngủ còn hơn lãng phí thời
gian vào chuyện này.
Ánh mắt của cô sáng lên: “Anh nói bậy bạ gì đó!” Cô
có chút hoảng loạn thu hồi ánh mắt: “Anh đang rất rảnh rỗi sao? Còn có
thời gian đi quản chuyện người khác.”
Tả Dật Phi cũng không nói nữa, dường như anh vẫn
như trước đây vậy, cô không thích, anh cho tới giờ cũng chưa bao giờ ép
buộc cô điều gì.
“Đưa
em đi đâu?”
“Chỉ
cần không trở về nhà, đâu cũng được.” Giọng nói có chút dỗi, có chút phiền
não, có chút khó chịu.
Nếu như cô biết anh đưa cô về nhà anh thì có
đánh chết cô cũng không nói những lời kia. Cô vốn định ra về nhưng Tả Dật
Phi nói rất có lý: giờ này ở khách sạn hay đi dạo lang thang chắc chắn
không an toàn bằng ở đây.
Cô đồng ý không phải vì nguyên nhân ấy, mà là
vì chuyện khác…
Cô vừa vào căn hộ của anh đã nhìn chung quanh
đánh giá. Anh nhìn cô, dường như hiểu cô nghĩ gì liền giải thích:
“Anh ở một mình.”
Cô nhớ tới lần họp lớp trước anh đưa theo một
cô gái, không biết tình cảm đã phát triển tới mức độ nào.
Khu nhà này khá thuận tiện, dưới lầu có một
vài cửa hàng bách hóa. Cô đi mua một vài thứ cần thiết, lúc trở về
Tả Dật Phi đã tắm rửa xong đi ra. Anh cầm khăn mặt lau đầu. Hình ảnh này
làm cô sững sờ đứng ngây tại tại chỗ.
“Em
làm sao vậy?”
Cô lắc đầu, bây giờ mới phát hiện, hoá ra khí
chất trên bọn họ thật giống nhau. Cô nắm chặt tay, không cho phép mình
tiếp tục suy nghĩ miên man, không cho phép bản thân nghĩ đến ba chữ Mạc
Tu Lăng. Ba chữ này giống như là lời nguyền ruả vậy, lúc nào cũng ở
trong đầu cô, bất cứ khi nào cũng có thể xuất hiện.
Cô hoàn toàn tin tưởng Tả Dật Phi, có thể cô cho
tới bây giờ đều tin vào con mắt của mình, dù cho cuối cùng chỉ còn lại tiếc
nuối.
“Đi
ngủ sớm đi, mai anh đưa em về.”
Cô gật đầu, trong lòng có suy nghĩ quái lạ, có
chút bất an, có chút bất bình.
Một đêm đó cô mất ngủ, trong đầu tất cả đều là
hình ảnh Diệp Tư Đình ngã vào lòng Mạc Tu Lăng. Cô nhiều lần cố gắng xóa
bỏ hình ảnh ấy trong đầu nhưng đều không thành công. Cô lật qua lật lại,
rốt cục có ngủ được một chút nhưng lại nằm mộng mị. Trong mơ, cô thấy
Mạc Tu Lăng kiên trì giảng bài cho Giang Nhân Đình, thấy anh bóc vải
đưa cho cô ta ăn, thấy anh trên sân bóng rổ liên tục vẫy tay với cô ta
trên khán đài, thấy hai người bọn họ đạp xe đi hóng gió, Giang Nhân
Đình ngồi sau ôm lấy lưng anh, cô còn thấy bọn họ ngồi ở cái chòi
nhỏ trong khu nhà, cùng nhau ngắm sao…
(ồ, hóa ra Giang Nhân Ly biết hết, chứng kiến
hết…)
Những sự kiện chân thực ấy lại một lần nữa
quay về trong đầu cô, cô cuối cùng cũng đã hiểu được lý do năm ấy cô
buông tay. Bởi vì không có cách nào chiếm được, cho nên đành phải
buông tay…
Chương 48: Ngoài dự tính (P2)
Edit: Sahara
Tả Dật Phi suốt đêm cũng không ngủ ngon, anh rất
lo lắng cho cô. Tính khí của cô nhiều khi có lợi nhưng đôi lúc lại
không tốt. Những người kiêu ngạo luôn muốn giữ dáng vẻ hoàn mỹ, chỉ
là dáng vẻ ấy cần rất nhiều nỗ lực.
Anh đưa cô về nhà, cô vẫn không nói lời nào, cô
đang suy nghĩ nên mở miệng với Mạc Tu Lăng như thế nào. Cô không thể chỉ
trích anh, nhưng cô cũng không thể làm như chưa thấy gì.
Tả Dật Phi lo lắng cho cô, nhưng anh biết mình
không thể nhúng tay, bằng không sẽ càng phức tạp.
“Cảm
ơn anh.”
Tả Dật Phi chỉ nhìn cô, “Nhớ kỹ, có chuyện gì cũng
có thể gọi điện cho anh, anh mãi mãi sẽ giúp em vô điều kiện.”
(hê, anh Phi lại ghi điểm nữa rồi ^^)
Cô không quay đầu lại, khóe miệng nở một nụ cười
buồn vô cớ. Đánh mất chỉ có thể là đánh mất.
Tất cả bao nhiêu tưởng tượng của cô cũng không
đúng, bởi vì vốn dĩ Mạc Tu Lăng không có ở nhà. Thậm chí cả nhà
vệ sinh cô cũng tìm, anh rõ ràng không hề có ở nhà. Lúc này cô mới
cảm thấy mình nghĩ sai, giờ này chắc hẳn anh đã ở công ty rồi, cô
còn ở đây tìm cái gì.
Ngày hôm nay dường như là trôi qua một cách
khó nhất trong cuộc sống của cô. Sống một ngày bằng một năm, câu thành ngữ
thật đúng với cô hiện tại. Cô nhìn đồng hồ lớn trên tường, mỗi phút
lại nhìn một lần, đến nỗi thật ngốc nghếch, rất lâu mới hết một
giờ. Cả một đêm qua cô đã chật vật mãi mới vượt qua, lúc này cũng
vậy.
Cô muốn đi ngủ, không phải muốn, mà cảm giác
tỉnh lại dường như đã qua rất lâu rồi.
Cô chẳng bao giờ như lúc này, vô cùng mong muốn
trái đất quay nhanh một chút, lập tức đến tối.
Cho nên, cô tự làm mình bận rộn ở chỗ này
một việc, chỗ kia một việc, rốt cuộc cũng chạng vạng. Nhưng lúc ấy
cô lại muốn thời gian trôi chậm lại một chút. Mâu thuẫn trong lòng
khiến cô cảm thấy khó thở.
Cửa phòng khách bị đẩy ra. Cô nhìn thẳng về
phía đó.
Mạc Tu Lăng liếc nhìn cô một cái, sau đó bình
thản cởi giày, còn đem xếp lại mấy đôi giày để lung tung.
Cô đột nhiên tức nghẹn. Cô ở đây thần hồn nát
thần tính mà anh vẫn còn thong dong tự đắc như vậy.
Cô tưởng mở miệng định nói, nhưng cổ họng khô
rát. Cô mở tủ lạnh lấy một chai nước nho. Cô không quen uống nước
trắng, không có vị gì rất khó nuốt xuống. Thói quen này từng bị
Mạc Tu Lăng gọi là thói quen tiểu thư.
Cô thấy anh đang đi về hướng phòng ngủ, cô
nhịn được cô lên tiếng: “Chờ chút, hôm qua anh đi đâu?”
Mạc Tu Lăng dừng lại, quay người nhìn cô: “Trước
khi hỏi anh, em có thể tự hỏi mình được không?”
Thái độ này?! Cô khẽ cắn môi: “Anh có ý gì?”
“Anh
trước giờ luôn nghĩ con người ta lúc nào cũng nghiêm khắc với người
khác và dễ dãi với chính mình. Chỉ có điều không nghĩ Giang Nhân Ly
em lại đặc biệt hơn.”
“Anh
nói rõ ra xem.” Cô cầm chiếc cốc trong tay, nắm tay dùng lực bóp
mạnh.
Anh ngồi xuống ghế bên cạnh, nét mặt ung dung:
“Xin hỏi Mạc phu nhân một đêm không về đã ở đâu?”
(“Mạc phu nhân”, haizzz, có cần thiết phải
nhắc thế không anh?)
Vẻ mặt anh hàm chứa ý cười, tay phải cầm điện
thoại di động khẽ di chuyển.
“Mọi
chuyện đều phải có trình tự, chí ít anh cũng phải trả lời câu hỏi
của em trước.”
Anh xoay tròn chiếc điện thoại, miệng khẽ
cười: “Em thật đúng là đã được nuông chiều quá rồi, mất hứng là
tùy tiện làm ầm lên với người khác. Bao năm như vậy mà vẫn giữ cái
tính tiểu thư đó, em không cảm thấy mình rất quá đáng sao?”
Cô trừng mắt nhìn anh, nói không ra lời. Trong mắt
anh, cô là người cố tình gây sự, được nuông chiều đến sinh hư. Cô hít
một hơi sâu, chiếc cốc rơi xuống dất, vỡ tan thành vô số mảnh vụn. Cô
nén xuống ngấn nước trong mắt, ngồi sụp xuống nhặt mảnh vỡ. Tay vừa
đụng phải liền bị chảy máu. Cô khẽ kêu lên một tiếng, ngây ngốc nhìn
máu chậm rãi chảy ra từ đầu ngón tay.
Anh đứng dậy đi đến nhưng giữa chừng thì dừng lại,
anh nhíu mày.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh đứng tại chỗ bất động,
trong lòng tức: “Anh không biết sẽ đau sao, còn không mau đi lấy băng
gạc.”
Anh cười, vẻ mặt thản nhiên: “Dù sao cũng
không phải anh đau.”
Cô ngồi bất động, trong ngực vô cùng khó chịu, càng
nghĩ càng khó chịu. Cô đưa tay ra vơ toàn bộ vụn thủy tin vào tay. Cô
gắng sức nắm chặt chúng. Mảnh thủy tin đam vào tay, vô số vết thương
trên tay cô chảy máu. Nhưng cô không đau nhức, chỉ có nước mắt liên tục
rơi.
Anh cấp tốc chạy tới, kéo cô đứng dậy, sau đó mở
tay cô ra xem. Thủy tinh chói mắt, còn ánh lên màu hồng chói mắt,
nhìn rất đẹp mắt.
Rất nhiều mảnh vụn ghim vào lòng bàn tay cô,
anh cẩn thận lấy ra từng mảnh từng mảnh một. Rất đau, thực sự rất
đau. Cô ngoảnh đầu đi không nhìn anh. Nước mắt vẫn rơi, nhưng cô không
hề phát ra tiếng nức nở.
Anh nhìn cô. Không biết từ đâu anh lấy ra một
cái chai. Anh trực tiếp đổ chất lỏng trong đó lên tay cô.
“Anh
là đổ đểu.” Cô đau đến toàn thân đều run lên, hóa ra là rượu.
“Tự
tạo nghiệp chướng, đáng chết.” Anh trừng mắt liếc cô.