Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 51 - 52
Chương 51: Ước ao ư? (P1)
Edit: Sahara
Cô không thể trở về biệt thự Giang gia vì
Diệp Tư Đình có thể đang ở đó. Cô cũng không về Uông gia, chắc chắn
cậu cô sẽ nghi ngờ. Trời đã khuya, cô cầm điện thoại gọi cho Tần Ngả
Trữ.
Lúc cô đến nhà Tần Ngả Trữ, hai người lớn tuổi
đi ra. Cô biết, đó là cha mẹ của Ngô Vĩnh Diễn. Hai người bọn họ vừa
nhìn thấy Giang Nhân Ly, liền nhỏ nhẹ nói với cô: “Cháu giúp ta khuyên
nhủ Ngả Trữ, Vĩnh Diễn bị con yêu nữ kia làm cho mê muội mất rồi.
Nó không tỉnh táo ra. Nhà họ Ngô chúng ta mãi mãi chỉ chấp nhận Ngả
Trữ là con dâu. Con yêu nữ kia, cửa vào cũng đừng mong.”
Giang Nhân Ly đáy lòng đã biết xảy ra chuyện gì,
cô chỉ gật đầu: “Hai bác yên tâm, cháu sẽ khuyên nhủ cô ấy.”
Hai người bọn họ đi rồi, trong ngực cô đã cảm
thấy đau. Chuyện cô sợ nhất đã xảy ra, Ngô Vĩnh Diễn đã bỏ rơi Ngả
Trữ.
Tình cảm nhiều năm như vậy hóa ra cũng bị phá
vỡ bởi một người khác.
Thế giới này thực sự có thiên trường địa cửu sao?
Cô đẩy cửa vào, can phòng trống trải. Cô nhìn xung
quanh, đi vào phòng ngủ của Tần Ngả Trữ.
Tần Ngả Trữ nằm ở trên giường, không hề khóc lóc
đau thương, chỉ nhìn trần nhà.
Cô đi vào: “Ngả trữ…”
Tất cả đều không nói gì, Tần Ngả Trữ nhìn cô, không
khóc, rất bình tĩnh nỏi: “Anh ấy không yêu mình.”
Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có một câu, anh ta
không yêu, hay là đã từng có yêu, nhưng cũng chỉ là “từng”, hôm nay đã không
còn yêu nữa.
Giang Nhân Ly không biết nên nói cái gì an ủi, chỉ
có thể tiến lên ôm chặt lấy Tần Ngả Trữ: “Ngả trữ…”
Tần Ngả Trữ khóe miệng run rẩy: “Khi anh ấy gặp
tai nạn, mình biết anh ấy không yêu mình. Thực sự không yêu mình.” Tần
Ngả Trữ gắt gao nắm chặt ga giường, ga giường xuất hiện vô số nếp
uốn, giống như lòng của cô.
“Ngả
trữ…” Giang Nhân Ly thực sự không biết nên nói cái gì, nhưng cô nghĩ, không
yêu nữa, ba chữ này so với “chưa từng yêu” thực sự tốt hơn nhiều. Có
lẽ, Mạc Tu Lăng chưa từng bao giờ yêu cô. Cô thật đáng buồn đúng không?
Tần Ngả Trữ đẩy Giang Nhân Ly, nhìn chằm chằm vào
cô, lúc này trong ánh mắt rốt cục có một tia trong suốt: “Mình quen biết cậu
nhiều năm như vậy, chưa bao giờ đố kỵ với cậu. Cậu biết vì sao
không?”
Giang Nhân Ly lắc đầu, chỉ nhìn Tần Ngả Trữ.
“Cậu
có điểm ưu tú của cậu, có cái đặc biệt của cậu. Nhưng mình nghĩ thế
giới này luôn công bằng, người này có cái này thì người kia sẽ được
cái khác. Cậu dường như có tất cả, nhưng thực ra cũng không phải. Sau
khi cậu và Tả Dật Phi chia tay, mình cảm thấy đó là điều tất nhiên,
ông trời đương nhiên sẽ không đem tất cả moit thứ tốt đẹp cho một người,
đó chính là công bằng.” Cô không ngẩng đầu: “Hạnh phúc lớn nhất của
mình chính là Ngô Vĩnh Diễn,
nhiều năm như vậy, mình chưa bao giờ oán giận, chưa bao giờ sầu não,
bởi vì mình nghĩ đó là lễ vật trời ban. Mình và anh ta quen biết
từ nhỏ, nhiều năm duyên phận như vậy, dường như đã được đính sẵn. Cho
nên, mình không hề đố kỵ với cậu, vì về chuyện này cậu không được
bằng mình.”
Giang Nhân Ly nhắm mắt lại quay đầu đi, cô nói không
ra lời.
Tần Ngả Trữ nước mắt rốt cục rơi xuống: “Nhưng lúc
này, mình lại ước ao được như cậu. Cho dù cậu không có Tả Dật Phi, cậu
vẫn có thể kiêu ngạo như chim công, còn có thể tiếp tục giữ gìn
điệu bộ hoàn mỹ. Sau đó cùng Mạc Tu Lăng kết hôn, cuộc sống mỹ mãn. Còn
mình, không còn anh ấy, thực sự đã mất tất cả, cái gì cũng không
có.”
Giang Nhân Ly cả đêm kfm nén nước mắt cũng nhịn
không được nữa, cô nhớ tới năm đó sau khi Tả Dật Phi bỏ đi, cô đã nản lòng
thoái chí, cô nhớ tới lúc cô đi tìm anh mà anh vẫn nhất quyết ra đi, cô
nhớ tới hình ảnh thống khổ của mình ở bệnh viện lúc anh rời đi, cô
nhớ tới lúc bản thân thỏa hiệp kết hôn với Mạc Tu Lăng, những điều
này, đều đáng ao ước sao?
Giang Nhân Ly lau nước mắt, sau đó kéo Tần Ngả Trữ:
“Ngô Vĩnh Diễn anh ta…”
“Mình
không trách anh ấy, chỉ có thể hận số phận.” Tần Ngả Trữ vẻ mặt kiên
quyết: “Mình hận số phận của mình quá trầm luân, hận số phận của
mình khiến cho mình tỉnh ngộ.”
Giang Nhân Ly nhìn cô, tay cô run lên.
Giang Nhân Ly lập tức cầm tay Tần Ngả Trữ, rất
lạnh. Cô cố sức xoa tay Tần Ngả Trữ, mong tay cô có thể ấm lên.
“Thực
ra mình còn hận bản thân mình hơn. Nếu như mình không quá nhu nhược
như vậy, mình sẽ không mất đi anh ấy.”
Giang Nhân Ly thân thể cứng đờ, nhu nhược? Cô thương
xót nở nụ cười.
Tần Ngả Trữ im lặng một hồi: “Đã trễ thế này, cậu
tìm mình có chuyện gì?”
Chương 51: Ước ao ư? (P2)
Edit: Sahara
Cô vốn dĩ muốn ở lại đây một đêm nhưng không
thể nữa rồi: “Không có gì.”
“Cãi
nhau với chồng ư?” Tần Ngả Trữ nhìn cô: “Còn có thể cãi nhau, thật tốt.”
Giang Nhân Ly khóe miệng giật giật nhưng không có mở
miệng.
“Về
sớm một chút đi, anh ta cũng lo lắng.”
Giang Nhân Ly gật đầu, cô không biết Mạc Tu Lăng có
lo lắng hay không, nhưng cô biết, cô không trở về được.
Cô đi vài bước, nghe được Tần Ngả Trữ nói: “Đừng lo
lắng, mình sẽ không sao.”
Giang Nhân Ly dừng lại một chút, nước mắt từ trên mặt
chảy xuống. Cô biết, lúc này cô không thể ở lại nhà Tần Ngả Trữ, vì
Tần Ngả Trữ cần một mình yên tĩnh.
Đây có đúng đây là cảm giác người thân hay
không? Cả hai người bọn họ cũng lúc gặp chuyện không tốt.
Cô biết, nếu như vừa cô nói cho Tần Ngả Trữ biết
chuyện của mình, Tần Ngả Trữ nhất định sẽ cảm thấy áy náy vì đã nói
những lời kia, cô không muốn Tần Ngả Trữ thêm phiền não.
Đi ra khỏi nhà Tần Ngả Trữ, cô mới biết là
cảm giác không thể cảm nhận được.
Gió lạnh thổi tới khiến cho tóc cô bay loạn.
Trái, phải, cô nên đi hướng nào?
Ngoại trừ một chiếc di động bên người, cô
không còn gì cả. Nhân duyên của cô thật không gì bằng, ngoại trừ Tần
Ngả Trữ, cô cũng không còn ai có thể giúp mình.
Cô rốt cục bấm số điện thoại không muốn gọi
nhất.
“Em
ở đó, anh lập tức sễ đến.” Tả Dật Phi nhận được điện thoại liền lập
tức lái xe ra ngoài.
(ôi không…)
Giang Nhân Ly đứng chờ. Cô chính là cái người
mà người khác nói kêu ngạo ư? Vì sao cô không cảm thấy vậy, cô chỉ
cảm thấy mình rất hèn mọn.
Lần thứ hai đến nhà Tả Dật Phi, cô có chút buồn cười,
rõ ràng lần trước lúc rời đi cô đã tự nói với bản thân nhất định không
quay lại nơi này. Vậy mà…
“Anh
không hỏi vì sao ư?” Cô nhìn anh.
Anh lắc đầu: “Không cần hỏi.”
Cô có thể gọi điện thoại cho anh, khẳng định đã
cùng đường rồi. Anh hiểu rõ cô, rõ ràng là cô không còn cách nào
khác.
Giang Nhân Ly trong lòng bỗng rùng mình, hoá ra
trên thế giới này người hiểu rõ cô nhất là anh.
“Anh
đi mua áo ngủ, em ngồi nghỉ đi.”
“Em
đi cùng anh.” Cô không muốn chờ đợi.
Bọn họ cùng nhau mua rất nhiều đồ, còn mua rất
nhiều nho.
Cô trong lòng càng sầu não, Mạc Tu Lăng chưa bao
giờ đưa cô ra ngoài, lại càng không có mua đồ về. Giữa bọn họ thiếu
tình cảm.
Tả Dật Phi đã nhìn ra tâm tình của cô không tốt,
nhưng anh cũng không hỏi nhiều.
Giang Nhân Ly ăn nho, từng quả từng quả, rõ
ràng là ngọt như vậy nhưng lại khiến trong lòng cô lại cảm thấy đắng
ngắt.
“Em
sẽ ly hôn.”
Giọng của cô không lớn, nhưng lại vô cùng vang.
“Vì
sao?” Tả Dật Phi hiểu ánh mắt của cô, anh đoán được hai người bọn họ
cãi nhau nhưng tuyệt đối không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy.
“Không
hợp.”
“Giang
Nhân Ly, em không còn nhỏ nữa, không thể coi chuyện này như trò đùa
được.”
“Đúng
vậy, em không còn nhỏ.” Cô tựa vào sô pha: “Cho nên sẽ không muốn níu
kéo nữa, sau này vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp.”
“Có
chuyện gì?” Anh luôn cảm thấy cô không phải là một người dễ xúc động
như vậy.
“Có
thể, ngay từ đầu em không nên kết hôn với anh ta. Độc thân là tốt nhất, hà
tất phải dùng hôn nhân để trói chặt mình.”
“Em
nghĩ đây là chuyện chỉ bằng một câu nói là xong sao?” Tả Dật Phi lắc đầu:
“Mạc gia và Giang gia tuy rằng không hợp tác rõ ràng, nhưng không phải
là không có liên quan. Đám cưới thương trường, hợp thì dễ, tan thì
khó.”
“Cái
gì với em cũng không quan trọng.” Giang Nhân Ly tức giận.
Tả Dật Phi cười: “Vì sao em không nghĩ có thể bù
đắp.”
“Vì
sao còn muốn bù đắp?” Cô xoay người đi không nhìn anh.
Tả Dật Phi cũng không để ý thái độ của cô: “Được
rồi! Thực ra anh cảm thấy rất vinh hạnh, em có thể tìm anh lúc cùng đường
bất đắc dĩ.”
“Đó
là bởi vì anh đã từng khiến em phải lâm vào đường cùng, bây giờ cho anh
một cơ hội bù đắp cho em.”
Tả Dật Phi sửng sốt, thì ra cô có bản lĩnh như
vậy, thà khiến cho người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi chứ
không hề cho người ta được một điểm có lợi. Nếu ai đó khiến cô bị
tổn thương, cho dù cô không thể gây tổn thương lại, cô cũng sẽ khiến
cho người đó phải khó chịu. Nói chung cô tuyệt đối sẽ không để cho người
đó sống tốt.
***
Chương 52: Cho anh ba quân! (P1)
Edit: Sahara
Tâm tình Mạc Tu Lăng không tốt, đội ngũ nhân
viên chủ quan đi ra từ phòng của anh ai cũng nhận thấy.
Sau đó, nhân viên quản lý tài vụ cầm tập tài
liệu quan trọng đi vào trong phòng, anh ta chuẩn bị tâm lý mới dám đi
vào. Mạc Tu Lăng đối với nhân viên không quá khắt khe, chỉ cần lỗi
không lớn thì sẽ bỏ qua. Bởi vậy cho nên chuyện đuổi việc Bạch Hiểu
Hiểu khiến mọi người rất tòm mò. Nhưng bây giờ biểu hiện của anh
khiến tất cả mọi người đều phải giữ khoảng cách.
Chương Tâm Dật vô cùng hối hận vì đã quay về
công ty vào lúc này. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến mạc tu lăng
tức giận. Mấu chốt chính là anh không thèm cảm kích chút nào, cô sau
khi sinh còn đã lập tức quay lại công ty, hiện tại là cuối năm, coont
y vô cùng bận rộn, cô tuyệt đối không muốn thiếu người vào lúc này.
Diệp Tư Đình ngồi ở bàn làm việc dáng vẻ suy
tư. Cô ta cũng không nghĩ tới Mạc Tu Lăng sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Chương Tâm Dật vốn có cảm tình với Diệp Tư
Đình, xinh đẹp lại không kiêu ngạo, làm việc rất tốt. Cô tìm Diệp Tư
Đình thương lượng một chút, sau đó quyết định hủy bữa tiệc ngày hôm nay.
Hầu như suốt buổi sáng, toàn bộ nhân viên đã
xốc lại tinh thần hoàn toàn, không dám để sai phạm một chút.
Mạc Tu Lăng đi tới, anh nhìn thoáng qua Chương Tâm Dật,
anh đã định bảo cô đi nhưng nghĩ cô mới làm mẹ nên lại chuyển hướng
nhìn Diệp Tư Đình, “Cô theo tôi đến đại học C dự hoạt động.”
Diệp Tư Đình lập tức gật đầu, Chương Tâm Dật thở ra
một hơi nhẹ nhõm.
Mạc Tu Lăng tự mình lái xe, Diệp Tư Đình chú ý tới
sắc mặt anh cực kỳ xấu, viền mắt thâm quầng, hẳn là đêm qua anh nghỉ
ngơi không tốt. Thực ra, suốt đêm qua anh chưa hề chợp mắt. Anh ngồi ở
sô phan cho đến sáng.
Suốt dọc đường anh không hề mở miệng nói một
câu, Diệp Tư Đình cũng im lặng. Sắc mặt anh trầm ngưng, ánh mắt lạnh lùng.
Hiệu trưởng đại học C đích thân tới đón Mạc Tu
Lăng. Anh cười bắt chuyện với hiệu trưởng. Diệp Tư Đình nhìn anh,
trong ngực bớt vài phần lo lắng, chí ít anh không đến mức không khống
chế được bản thân.
Hóa ra Mạc Tu Lăng đã tặng cho trường đại học
này không ít trang thiết bị giảng dạy. Hiệu trưởng rất cảm kích nên
mời anh làm khách quý trong buổi tiệc tối. Anh cũng không tránh được
yêu cầu của hiệu trưởng muốn anh có một bài diễn thuyết với sinh viên.
Chuyện này cũng phải trách Diệp Húc Đình, lần trước anh ta tới đây
diễn thuyết, sau đó sinh viên liền có nhiệt tình học tập chưa từng
thấy. Cho nên hiệu trưởng kiên quyết mời Mạc Tu Lăng đến đây diễn
thuyết để cho bọn họ có tích cực mà học tập.
Đến lúc nước tới chân mới nhảy, anh cũng không cảm
thấy quá lo lắng. Từng hành động nhấc chân dưa tay của anh cũng hết
sức thong dong. Diệp Tư Đình ở dưới cũng phải bội phục anh, dáng vẻ
hoàn mỹ, biểu hiện không chê vào đâu được. Trong lòng cô ta có một tia
kiêu hãnh, nhưng cũng có một chút buồn. Anh ưu tú như vậy nhưng cũng
khiến cô ta cảm thấy xa lạ.
Mạc Tu Lăng xuống đài liền thấy Diệp Tư Đình
đang nhìn mình đánh giá, anh không mở miệng, thực ra là anh không muốn
nói.
Diệp Tư Đình đi sau anh, anh không muốn bị người
khác quấy rầy thì cô ta cũng sẽ im lặng đứng sau, chỉ cần anh quay
đầu là có thể nhìn thấy cô ta.
Đột nhiên anh dừng bước chân, Diệp Tư Đình nhìn
theo ánh mắt anh. Trong gian phòng tự học, một đôi nam nữ đang chơi cờ
vậy. Mạc Tu Lăng đứng ngoài cửa sổ, anh nhìn rất rõ bàn cờ vây.
Nam sinh kia có phần luống cuống, còn nữ sinh
lại tương phản, vô cùng bình tĩnh thong dong, dáng vẻ rất tự tin.
Mạc Tu Lăng khoanh tay trước ngực, dường như rất
khó thấy được cảm xúc của anh.
Nhìn biểu hiện của đôi nam nữ kia có thể
thấy rõ ràng nam sinh tài nghệ không cao, còn cô gái kia thì rõ ràng
rất giỏi.
“Nếu
như cậu có thể hạ mình một ván, mình sẽ đồng ý làm bạn gái của
cậu.” Cô gái nhìn cậu bạn đối diện nói.
Người con trai mặt hơi đỏ: “Như vậy không công
bằng, mình làm sao có thể đánh thắng được cậu.”
Cô gái bất mãn: “Còn chưa đánh, sao đã biết
nhất định sẽ thua?”
Cô gái không thèm để tâm đến thái độ của
chàng trai, trực tiếp hạ quân cờ. Chàng trai không còn cách nào khác
đành phải chơi.
Chương 52: Cho anh ba quân! (P2)
Edit: Sahara
Chỉ chốc lát sau, trên bàn cờ đã chật kín. Sắc
mặt hai người bọn họ biến đổi. Cô gái mặt ửng đỏ, còn chàng trai
vẻ mặt vô cùng chăm chú, cẩn thận nhìn đi từng nước cò.
Rốt cục, anh ta hưng phấn kêu to lên, “Cậu thua,
cậu là bạn gái tôi.”
Cô gái cúi đầu: “Ngốc.”
Tài năng đánh cờ của cô gái không hề kém,
nhưng không nhất định là cô sẽ thắng, bởi vì, cô có thể để cho anh ta
thắng.
Mạc Tu Lăng mỉm cười, hiện giờ tài nghệ đánh
cờ của anh đã rất giỏi. Anh đương nhiên nhìn ra cô gái kia đã nhường
chàng trai, còn là nhường ba bước!
Mạc Tu Lăng tâm tình tốt lên rất nhiều, trong
đầu anh hiện lên một đoạn ký ức rất ngắn, rất lộn xộn, nhưng anh
nhớ rõ ràng.
(mỉm cười mãn nguyện ^^)
Diệp Tư Đình đuổi kịp anh, có thể cảm nhận được
tâm tình anh đã biến đổi: “Mạc tổng, anh có chuyện gì không thoải
mái sao.”
Mạc Tu Lăng quay lại nhìn: “Có thể đi theo tôi
một lát được không?”
Bọn họ đi đến sân vận động. Tầm này chạng
vạng đã bắt đầu có những đôi nam nữ ra đậy hẹn hò, ngồi nói
chuyện, tay nắm tay.
Diệp Tư Đình suy nghĩ, “Nhìn bọn họ, mới biết được,
mình là bắt đầu già rồi.”
“Cuối
cùng ai cũng già.” Chỉ là tâm tình có thể sẽ già nhanh hơn.
“Khi
còn bé luôn khát vọng có thể lớn nhanh lên một chút, trưởng thành rồi lại
mong muốn có thể bé lại không phải lo nghĩ chuyện gì. Nhưng mà điều
thứ nhất có thể thực hiện, chứ điều thư hai thì hoàn toàn không.”
“Có
thể, con người luôn ước ao những điều không thuộc về mình.” Anh dừng một
chút, sắc mặt hơi tái. Câu nói này, là anh tự nói cho bản thân mình.
Không thuộc về mình, ước ao đến mấy cũng không được.
Diệp Tư Đình nghiêng đầu, “Rất khó tưởng tượng Mạc tổng
sẽ không chiếm được cái gì.” Bởi vì không chiếm được, cho nên mới ước ao!
“Đương
nhiên là có.” Anh thong dong, “Tuy rằng rất ít, nhưng có, có điều chỉ là
mong muốn.”
“Bởi
vì không chiếm được cho nên mới là tốt nhất.”
Anh lắc đầu, “Không phải vậy. Đều không phải vì
không chiếm được mới là tốt nhất, mới càng muốn đạt được. Chỉ đơn
giải là muốn đạt được, không có nguyên nhân khác.”
Diệp Tư Đình nói không ra lời, cô ta hít một hơi
sâu: “Vậy có thể mạo muội hỏi Mạc tổng vì sao hôm nay lại không
khống chế được bản thân không?”
Anh không đáp, cô ta có chút bất an, càng ngày
khoảng cách càng xa.
Cô ta ngượng ngùng mở miệng, “Xin lỗi.”
“Phải
là tôi cảm ơn cô, đã theo tôi đến đây. Hiện tại tâm tình tôi rất tốt.”
Cô gật đầu, “Buông tay được thì buông, như vậy sẽ
sống tốt hơn.”
“Có
lẽ vậy!”
Mạc Tu Lăng tuy rằng tâm tình không tốt, nhưng đưa
Diệp Tư Đình về nhà cô ta sau đó mới về.
Diệp Tư Đình nhìn chiếc xe xa dần, trong ngực đột
nhiên có chút buồn, phía trước là ánh rạng đông, vì sao một điểm cô ta cũng
không thấy?
Mạc Tu Lăng có chút kích động, anh nhanh chóng
lái xe về nhà. Khi anh trở về đến nhà, anh cảm thấy mình thật nực
cười. Đã ở cái tuổi này rồi, anh còn có thời khắc kích động như
vậy.
Anh đi đến bên cạnh TV, ngồi xổm xuống kéo ngăn
tủ lấy ra một bàn cờ vây.
Đã qua nhiều năm như vậy, lâu như vậy, nhưng anh
vẫn chưa từng quên màn thua thảm hại kia.
Anh đặt bàn cở lên bàn trà, dựa vào ký ức năm đó
đem xếp từng quân cờ lên. Lúc này, anh không còn là cái người đi học
đánh cờ năm xưa nữa. Anh cẩn thận đặt từng quân cờ, cuối cùng cũng
đã y nguyên như bàn cờ năm xưa.
Anh ngã vào sô pha.
Chính là thế này, năm ấy, anh đã thua bởi
Giang Nhân Ly. Khi đó, anh chỉ là ảo não, còn có xấu hổ không nói nên lời.
Nhưng hiện tại, anh rõ ràng hiểu ra, anh tuy rằng
thua, nhưng cô cũng đã nhường anh vài nước.
Hơn nữa. Không nhiều không ít, vừa lúc ba bước.