Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 53 - 54

Chương 53: Không dễ dàng như vậy

 

Edit: Sahara

Thành phố C mùa đông càng giáp tết càng
lạnh. Giang Nhân Ly nằm ở sô pha vừa ném vào miệng thứ gì đó vừa nhìn
giá vẽ, vẽ người là việc cô thích gần đây. Theo như Tả Dật Phi nói, cô
chính là một trạch nữ chính hiệu, có thể yên tĩnh trong phòng là sẽ
không chịu rời đi. Đương nhiên, không tính những lúc không yên tĩnh.

Tả Dật Phi nhìn cô nửa ngày, rốt cục ho khan quấy rối,
“Em không sợ mốc meo lên sao?”

“Anh
không thấy em rất vui vẻ sao?”

Anh thở dài một hơi, “Em nên đi mua quần áo, không
thể mặc đồ ngủ như vậy.”

Cô nhu thuận gật đầu, “Được. Em vay tiền anh”

Anh đáp ứng, “Không thành vấn đề.”

“Quả
nhiên đại gia.” Cô chế nhạo.

Anh từ chối cho ý kiến, nhưng anh thích như vậy,
bọn họ giống như trước đây, chưa từng rời xa. Tất cả vẫn như xưa. Chỉ
đáng tiếc, đó chỉ là hy vọng xa vời của anh.

“Nhanh
đi thay quần áo, anh đi cùng em.”

Cô bỏ miếng khoai cũng cùng vào trong miệng,
sau đó với đi vào trong phòng. Anh nhìn cô đi chân trần, khóe miệng lơ
đễnh cười.

Thay quần áo xong liền đi ra, cô vừa muốn mở miệng,
liền cấp tóc chạy vào trong toilet nôn mửa.

Tả Dật Phi lo lắng chạy tới, thấy cô nôn thốc nôn
tháo. Sắc mặt anh nghi hoặc rồi trở nên trắng bệch. Anh nhìn cô, chìm
trong suy nghĩ tư lự.

Cô súc miệng, sau đó rửa mặt. Xong xuôi, cô
mới nhìn Tả Dật Phi đang hoài nghi: “Anh làm gì vậy?”

“Em
mang thai ư?”

Cô một trận, sắc mặt biến đổi rất khó nhìn, gần
như nghiến răng nghiến lợi, “Em không có vụng trộm, sao có thai chứ.”

Cô vừa dứt lời, hai người liền xấu hổ.

Hồi lâu, anh đánh vỡ im lặng, “Đi thôi!”

Mới ra khỏi cửa cô liền cảm thấy lạnh, thật
đúng do trong phòng điều hòa đã quen, không ngờ bên ngoài lạnh vậy

Cô có chút buồn chán, “Không phải công ty đều bề bộn
nhiều việc sao? Anh không đi làm à?”

“Anh
là kẻ hàn môn tất nhiên cứ thong thả” Anh hời hợt. Thế nhưng, rõ ràng
là nói xạo.

Cô bĩu môi, sau đó mở cửa xe ngồi vào: “Giờ này
chắc chắn rất nhiều người ra khỏi cửa, cậu ấm nhà nghèo như anh nên
lái xe cẩn thận một chút.”

“Đương
nhiên.”

Kết quả đúng như lời cô, nhiều người, xe cũng nhiều,
kẹt xe rất nghiêm trọng. Hai người bọn họ đến siêu thị thì đã mất mấy
tiếng, lại còn chẳng dễ dàng gì.

Hiển nhiên, những người có suy nghĩ giống bọn
họ rất nhiều. Siêu thị rất đông người, người đi tới đi lui. Rất ít
người đi một mình, phần lớn đều là đi theo tốp vài ba người.

Tả Dật Phi đi theo sau Giang Nhân Ly, bọn họ
giống như một đôi tình nhân thân mật. Bọn họ nổi bật giữa rất đám
đông, không ít người dừng lại nhìn mà cảm thán. Con người thật kì
lạ, nếu như xuất hiện ở đây là một đôi nam bình thường nữ không đặc
biệt thì chắc chắn sẽ bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ, nếu như nữ xinh
đẹp mà nam không ưa nhìn thì lập tức sẽ bị nhìn với ánh mắt dành
cho người đẹp và quái vật, nhưng mà nếu là một đôi vừa mắt chắc
chắn trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy xứng đôi.

Đương nhiên là người quan sát thỉnh thoảng cũng có
những ánh mắt hỗn tạp như vậy, hèn mọn và khinh miệt. Như lúc này, Ngô
Thúc Nguyên đang ở trong đám đông cùng bạn gái anh ta quan sát Tả Dật Phi
và Giang Nhân Ly. Miệng anh ta nhếch lên, cảm tình đối với Giang Nhân Ly
trực tiếp tụt xuống con số không.

Cô thích màu trắng nhưng mùa đông mặc quần áo
màu trắng rất thiếu độ sáng, cho nên cô lấy một chiếc áo khoác màu
vàng: “Anh thấy sao?”

Tả Dật Phi gật đầu, cầm lấy túi xách trong tay
cô: “Đi thử đi.”

Cô gật đầu, cầm áo vào phòng thử đồ.

Tả Dật Phi đứng bên ngoài đợi.

Lúc Giang Nhân Ly đi tới, Tả Dật Phi vừa nhìn
liền giật mình. Anh biết cô dù là ở chỗ nào cũng đều nổi bật. Năm
đó cũng chính vì ý nghĩ như vậy mà anh muốn sau khi tốt nghiệp kết
hôn với cô, anh sẽ đi làm kiếm tiền, để cô ở nhà không phải đi đâu
cả. Tốt nhất vẫn là cô cứ ở nhà, mỗi ngày chờ anh trở về. Anh đã
nghĩ như vậy, đã mong muốn đem cô cất giữ chỉ thuộc về riêng mình.
Mỗi lần anh rảnh rỗi sẽ cùng cô ra ngoài mua sắm, đi siêu thị, sau đó
cùng nhau làm cơm.

Nguyện vọng đơn giản như vậy, nhưng hôm nay đã
biến thành mơ ước xa xỉ.

Vì quá hiểu rõ cô cho nên anh biết mình không
còn cơ hội.

Giang Nhân Ly đứng trước gương quay người ngắm
mình trong gương. Nhân viên bán hàng liên tục khen cô mặc rất đẹp. Cô
trong lòng nghĩ, chỉ cần mua đồ ở đây thì ai cũng thành có khí chất
hết.

“Thế
nào?”

Anh gật đầu, “Không tồi.”

“Vậy
trả tiền đi!”

Cô hôm nay đã thu hoạch được tương đối, cái gì
cũng mua rồi. Tâm tình đã tốt lên rất nhiều: “Chúng ta leo núi Đông Á
đi!”

Anh gật đầu.

Núi Đông Á tuyết dày một mảnh, vẫn giống như
năm xưa.

Cô nhìn tuyết trắng cành cây, trắng cả núi,
mọi thứ dường như vẫn y nguyên, nhưng con người thì không thể.

Anh đem áo khoác khoác lên người cô: “Cẩn thận cảm
lạnh.”

Tay cô lạnh đến ửng hồng, nhưng cô lại rất hưng
phấn. Cô cúi người bốc một nắm tuyết ném lên cổ anh. Anh không kịp
phản ứng, hoàn toàn bị ném trúng. Qua một hồi lâu, anh mới bắt đầu ném
trả, có điều không còn như xưa. Giang Nhân Ly không quan tâm cứ bốc tuyết
lên ném anh, nhưng mà anh thì lại chỉ nhằm vào chỗ quần áo dày bao
bọc cô mà ném, rất cẩn thận.

Rốt cục bọn họ đều chạy mệt, liền tìm một chỗ
ngồi nghỉ.

Bởi vì chạy quá mệt mà hơi thở ra ngoài không
khí liền biến thành hơi nước, giống như mưa lất phất.

Tay cô lạnh cứng. Anh vươn tay ra muốn nắm lấy
nhưng cuối cùng lại thu về.

Đột nhiên, cô đứng lên, hai tay đặt ở bên miệng, cô
hô to, đem bao nhiêu ấm ức trong lòng cho ra ngoài hết. Một hồi âm thanh
vang lên, cô thở mạnh, không chú ý đến ánh mắt khó hiểu của người
khác.

Có cái gì đáng ngại chứ. Cô đi nhanh lên trước,
cô nhớ tới những lời này đột nhiên nở nụ cười: “Chúng ta đi bộ về
đi?”

Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng anh biết cô sớm
đã quyết định. Anh mà không đồng ý không chừng cô sẽ không để anh lái
xe lại.

“Được
rồi!” Câu trả lời vô nghĩa.

Đi bộ trong tuyết, rõ ràng gần mà lại thành
xa. Bọn họ là bọn họ, nhưng thực ra đã sớm không còn là bọn họ.

Hai người cùng nhau đi, vẫn theo con đường đó,
cũng không lên xe công cộng. Thực ra nơi này đến đường lớn cũng không
xa, chỉ mất một giờ đồng hồ. Nhưng cô kiên trì muosn đi bộ.

“Tả
Dật Phi, cho anh đoán một chuyện.” Cô đột nhiên nói.

Anh gật đầu.

“Anh
nói xem nếu chọn một phương tiện để về nhà em sẽ chọn cái gì? A là
phương tiện công cộng, B là xe máy, C là ô tô.”

Tả Dật Phi suy nghĩ sâu xa một chút, “C!” Bởi vì anh
cảm thấy phương tiện này thuận tiện nhất.

Giang Nhân Ly cười: “Anh sai rồi.” Cô vẫn cười,
có chút cô đơn, “Em sẽ lựa chọn đi bộ về nhà. Từng bước một thong dong.”

Tả Dật Phi trong ngực đau xót, cô căn bản là không
muốn cho anh lựa chọn. Cho dù anh chọn đáp án nào cũng vĩnh viến không
có được đáp án chính xác. Có thể cô cho tới bây giờ cũng không anh được
lựa chọn quyền lợi, cô cũng sẽ không cho anh cơ hội trả lời.

Anh hiểu ý tứ của cô, thậm chí anh tự hận
mình đã quá hiểu cô như vậy.

Rốt cục cũng đi tới đường lớn. Ở đây có rất
nhiều phương tiện cong cộng. Không giống như ở dưới chân núi chỉ có
một chiếc xe duy nhất.

Cô lên xe, anh cũng đuổi kịp. Hình ảnh vô cùng
quen thuộc, anh nhớ kỹ, anh vẫn luôn giữ chặt cô bên người, không cho cô
lại gần người khác. Rõ ràng như vậy, xa lạ như vậy…

Trên xe không có quá nhiều người, có thể là vì
đây là trạm đầu, bọn họ đều có chỗ ngồi. Trên mặt cô còn mang theo
nụ cười, còn anh, thế nào anh cũng không cười nổi.

Hoá ra, cảm giác mất đi chính là hoang vắng như
vậy.

 

Chương 54: Vậy đi thôi (P1)

 

Edit: Sahara

Mạc Tu Lăng và Bạch Sơ Tuấn cùng một đám người bước
vào “Non-sleep City”, vẫn là nơi tụ tập quen thuộc. Mạc Tu Lăng rất không
muốn đi, nhưng bị Ngô Thúc Nguyên liên tục oanh tạc điện thoại cho nên cuối
cùng cũng phải đầu hàng. Lần này tụ hội, chủ yếu là bởi vì kẻ luôn luôn
không màng đến hôn nhân – Lý Khánh Anh tiên sinh sắp cáo biệt cuộc sống độc
thân, chuẩn bị bước vào “nấm mồ hôn nhân”. Đối với bọn họ, giá trị
thật của hôn nhân quá ít, chỉ là vì gia tộc mà kết hôn với một người
môn đăng hậu đối, nếu may mắn thì cưới được một người hiểu lý lẽ,
còn nếu không may thì cả đời này chịu ai oán.

Tân lang Lý Khánh Anh không bi quan như vậy, vẻ mặt
như giáo viên chủ nhiêm mà nói: “Các cậu cũng nên thay đổi cái nhìn
về hôn nhân đi. Dù sao cũng vẫn phải lấy vợ, không bằng tự tìm cho
mình một người tính cách hợp mà sớm hạ thủ. Trước tiên phải biết rõ
ràng gia thế đối phương, đến lúc đó hai nhà biết nhau cũng sẽ vui vẻ. Như
vậy rất tốt, vừa được tránh được mâu thuẫn, mà trong lòng cũng dễ
chịu không ít.”

Bạch Sơ Tuấn yếu ớt cười: “Hoá ra là cậu chủ
động tấn công tiểu thư nhà họ Trương.”

Lý Khánh Anh vẻ mặt khinh bỉ: “Chúng mình là tự
do yêu đương.”

“Khoác
lác!” Ngô Thúc Nguyên cũng lắc đầu, thứ hôn nhân này, có thể không đi gặp
mặt thì tốt nhất đừng đi.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía người duy
nhất đã có gia đình: “Phát biểu cảm nhận một chút đi chứ! Cậu là
người duy nhất có tư cách lên tiếng đấy.”

Mạc Tu Lăng sờ cằm: “Uống rượu đi!”

Lý Khánh Anh hèn mọn nhìn hắn: “Thật không nể tình.
Không thể cho mình một chút ý kiến sao?”

Mạc Tu Lăng uống một ngụm rượu lớn: “Mình có ý
kiến thất bại, cậu muốn nghe không?”

Lý Khánh Anh đã nhận ra điểm không tốt, nhìn Bạch
Sơ Tuấn và Ngô Thúc Nguyên: “Cậu ta có ý gì thế?”

Bạch Sơ Tuấn tỏ ra không liên quan: “Sao mình
biết được.”

Ngô Thúc Nguyên nhìn Mạc Tu Lăng, lúc này mới ngồi
vào bên cạnh Mạc Tu Lăng: “Không phải phụ nữ duy nhất, đáng không?”

Bạch Sơ Tuấn cảm thấy hứng thú, nhưng không dám mở
miệng. Lý Khánh Anh không giống, cảm thấy hứng thú đương nhiên sẽ mở miệng:
“Đang nói ai vậy? Ai có thể khiến cho thiếu gia của chúng ta phải
mượt rượu tiêu sầu?”

Mạc Tu Lăng cũng không để ý tới bọn họ: “Các cậu thế
nào đều vây bắt mình? Uống đi!”

Ngô Thúc Nguyên nhìn không được: “Thật không biết cậu
nghĩ gì nữa. Năm đó sao lại cưới Giang Nhân Ly chứ? Diện mạo xinh đẹp
thì làm được cái quái quỷ gì. Trái tim vẫn đặt lên người khác. Hôm
qua mình trông thấy cô ta và Tả Dật Phi đi dạo phố, không khác gì một
đôi tình nhân. Mình còn đi theo bọn họ, thấy bọn họ vào một căn hộ,
hình như là chung cư. Người ta ở đó vui vẻ còn cậu ở đây uống rượu.
Mạc Tu Lăng, cậu còn tiếp tục như vậy mình thực không dám nhận là
quen biết cậu. Thật không có tiền đồ.”

Lý Khánh Anh vừa nghe, nhất thời tá hỏa: “Là tên
tiểu từ nào không muốn sống vậy? Bà xã của Mạc Tu Lăng cũng dám mơ
tưởng. Chúng ta phải cho hắn biết tay mới được, cho hắn biết trời cao
đất dày là gì. Chúng ta không làm thì thôi, đã làm thi fphari làm
đến nơi đến chốn, khiến hắn phá sản là được rồi, khiến hắn khóc
cũng không tìm ra được nguyên nhân.”

“Vậy
là quá dễ dàng cho hắn rồi.” Bạch Sơ Tuấn lắc đầu: “Tìm một người đưa
hắn đi giải quyết, đỡ phiền phức.”

Ba người bọn họ suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên phát
hiện mình đúng là đang hát kịch. Ngược lại, Mạc Tu Lăng vẫn ngồi thong
dong uống rượu: “Các cậu tiếp tục đi.”

Ngô Thúc Nguyên bao nhiêu hào hứng đều bị một
câu của Mạc Tu Lăng lau khô: “Cậu rốt cuộc muốn như thế nào, để mấy anh
trai này còn nghĩ cách chứ?”

“Mình
muốn gì?” Mạc Tu Lăng đột nhiên có chút cô đơn, anh cười: “Cô ấy hai năm
trước không được như ý muốn, bây giờ sẽ thành toàn cho ấy! Để cô ấy
đi, để cô ấy đi tìm cuộc sống cô ấy muốn.”

Ngô Thúc Nguyên và Lý Khánh Anh đều cảm thấy
khó tin.

Bạch Sơ Tuấn nhìn phản ứng của Mạc Tu Lăng,
thoáng ra vài phần lý trí: “Chắc chắn giữa hai người có chuyện nên mới
như vậy?” Anh lại suy nghĩ một chút: “Thật đúng là kỳ lạ, bên này xuất hiện
một Diệp Tư Đình chẳng biết từ đâu ra, bên kia cũng lại xuất hiện Tả
Dật Phi. Ông trời dường như rất muốn hai người đối địch nhau.”

Ngô Thúc Nguyên cũng cảm thấy Bạch Sơ Tuấn nói
có lý, anh ghé sát vào Mạc Tu Lăng: “Em Đình đó tôi cũng rất thích, không
yếu ớt, không kiêu ngạo, vẻ đẹp rất đáng yêu. Thật đáng tiếc. Có điều
hiện tại có một Diệp Tư Đình cũng không tồi.”

(Đúng là sở thích của những kẻ tầm thường!
Mờ mắt vì cái vẻ nhu mì giả tạo của con gái mà không biết!)

Mạc Tu Lăng trừng mắt: “Đừng nói lung tung, Đình
là Đình, Diệp Tư Đình là Diệp Tư Đình, bọn họ không giống nhau.”

“Không
giống, không giống.” Bạch Sơ Tuấn lập tức phụ họa.

Mạc Tu Lăng cảm thấy mất hứng: “Các cậu toàn
vây bắt chuyện mình. Bỏ đi, tâm tình muốn uống rượu cũng bị các cậu
làm biến mất sạch rồi.” Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ngô Thúc Nguyên còn muốn ngăn, nhưng bị Bạch Sơ Tuấn
kéo lại.

Mạc Tu Lăng đi hai bước liền xoay người nhìn bọn họ:
“Chuyện của mình, các cậu không cần lo.”

Đây là anh tỏ thái độ để bọn họ không ra tay
với Tả Dật Phi.

Mạc Tu Lăng đi rồi, Ngô Thúc Nguyên mới nhìn Bạch
Sơ Tuấn: “Cậu vừa rồi sao lại ngăn mình chứ?”

Ngay cả Lý Khánh Anh đều đã nhìn ra, anh lắc đầu:
“Cậu không thấy tâm tình không cậu ta không tốt sao? Cậu đề cập đến Diệp
Tư Đình làm cái gì chứ, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?”

“Tu
Lăng không phải luôn đối xử với Đình rất đặc biệt sao?”

Lý Khánh Anh vẻ mặt hiểu rõ, anh lắc đầu: “Đặc biệt
cũng không phải là tình yêu.”

(yeah! Em thích anh Khánh Anh rồi à nha :X)

“Có
ý gì?”

“Mình
nghĩ Tu Lăng không hẳn thích Đình, cậu ấy đối tốt với cô ta là một
chuyện, nhưng thích thì không phải. Cậu ấy không bao giờ giữ khoảng
cách với Đình, giống như em gái vậy. Nhưng các cậu xem, vừa rồi cậu
ta như vậy, Giang Nhân Ly và Tả Dật Phi ở cùng một chỗ, cậu ta còn có thể
thong dong không sợ hãi, một là vì không bận tâm, hai là vì quá yêu.
Mình nghĩ, cậu ấy là loại thứ hai.”Lý Khánh Anh phân tích một hồi. (Oa,
anh Lý Khánh Anh, wo ai ni a~~~)

Bạch Sơ Tuấn rất tán thành: “Đúng vậy. Nếu như là
người khác, trước mặt mọi người bị nói ra chuyện vợ hắn đi cùng
một người đàn ông khác chắc chắn sẽ nổi giận. Đó là tôn nghiêm tối
thiểu. Nhưng Tu Lăng thái độ như vậy là sao chứ? Ý của cậu ta là
Giang Nhân Ly hai năm trước không thể cùng Tả Dật Phi, nếu bây giờ cô
muốn đi, cậu ta sẽ thành toàn giúp bọn họ. Làm được việc này,
chứng tỏ tình cảm cất giữ trong lòng cậu ta cũng đủ sâu lắm rồi.”

 

Ngô Thúc Nguyên vẫn còn không hiểu: “Vẫn không
hiểu, chẳng lẽ là sau khi kết hôn tình cảm nảy sinh?”

Cái này, Bạch Sơ Tuấn nở nụ cười: “Không hẳn. Các
cậu còn nhớ rõ bộ dạng Tu Lăng trước đây không? Chính là bộ dạng
ngây ngô dễ xấu hổ. Rõ ràng không giống hiện tại. Cậu ta trước đây luôn
không dám nói chuyện về Giang Nhân Ly, sợ bị người khác phát hiện tình cảm
này. Nếu cậu không thích người kia thì tốt rồi, tùy tiện nói cái
gì cũng sẽ không đỏ mặt, cảm thấy đương nhiên.”

“Tên
này cậu đúng là hiểu chuyện.” Ngô Thúc Nguyên cười nhạt nhưng hoàn toàn
đồng ý: “Cũng đúng, cậu nói làm mình nhớ tới Tu Lăng vì Giang Nhân Ly
mà còn chơi mộ trận bóng rổ, lúc đó thật không hiểu nổi cậu ta.
Giờ thì hiểu rồi.”

Lý Khánh Anh cũng gật đầu: “Ba người chúng ta hình
như thành chuyên gia phân tích tình cảm Tu Lăng mất rồi, vậy mới nói,
hôn nhân đều không đáng sợ như vậy. Tìm một người phụ nữ phù hợp rồi
kết hôn thôi.”

“Chính
một mình cậu là đủ rồi, đừng lôi bọn mình vào.”

Lý Khánh Anh khinh bỉ: “Luật hôn nhân mới bổ
sung thêm điều lệ, các cậu không động tâm sao?”

“Đâu
phải mới chứ? Cũng phải để cho cậu tiên phong thử nghiệm mới được…”

Lý Khánh Anh uống rượu, tìm bọn họ ra đây đúng
là sai lầm.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3