Y nhân hạo nguyệt - chương 34 - 35
Chương 34: Giang
Bách Hàn
Chuông di động
vang lên thời điểm Tô Nhược đang ngồi ở trên ghế sofa xem một bộ phim. Liếc qua
số điện tới nàng đón nâng điện thoại.
“Ca ca, có việc gì thế?”
“Ừ… Có rảnh hàn huyên một chút ? Anh hình
như gặp phải phiền toái.” Giọng nam tử vẫn như cũ ôn hòa, lại nghe được ra có
chút buồn bực.
Tô Nhược đã mơ hồ
đoán được Sở Hạo nói “phiền toái” là chỉ cái gì. Nàng có thể giúp đỡ nổi không…
Hẳn là về người đó ? Tô Nhược sảng khoái đáp ứng: “Có thể.”
“Đi ra ăn khuya?
“Được rồi ~ Anh mời?”
“Đó là đương nhiên. Đúng rồi nhớ rõ nói rõ
ràng với vị kia nhà em không anh sợ có người ăn bậy hơi dấm. Anh ta là ta đại cổ
đông của công ty anh đó.” Sở Hạo cười trêu đùa.
Tô Nhược nghiêng
đầu liếc một cái người đang chuyên chú trong thư phòng nhìn chằm chằm máy tính:
“Hi, mới không. Anh ta biết rõ đem em ăn đến
sao .”
“Là em xơi tái hắn đến sít sao…”
“Hắc hắc!”
“Chờ anh lái xe đến dưới lầu nhà em đón được
không?”
“Ok~
“Ừ, vậy anh đến gọi lại cho em.”
“Ok, lát gặp ~ “
Tô Nhược tắt TV,
thay y phục đi vào thư phòng.
Nghe được tiếng
bước chân, Đường Triệu ngẩng đầu lên, đem ghế ngồi hướng lui về phía sau cách
bàn đọc sách: “Đã trễ thế này còn đi?”
“Ừ, ca ca có việc muốn thỉnh giáo em ~ “
“Hả? Sở Hạo muốn thỉnh giáo… em? Em xác định?”
Hắn cố ý đem chữ “Thỉnh giáo” cùng “em” nhấn cực kỳ nặng.
“Không được ư? Em hiện tại là chuyên gia
tình cảm ~” Tô Nhược lên mặt nói.
Đường Triệu cố
làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Hắn muốn đuổi theo anh
” Tự – Yêu – Cuồng!”
Đường Triệu một bộ
vô tội nói: “Bằng không hắn tìm em làm gì thế? Đeo đuổi nữ sinh mà nói… Không
phải là cần phải tìm anh hay sao “
Tô Nhược nghiêm
trang phản kích nói: “Kia chiếu theo ý của anh là… anh ấy nếu như là tìm anh,
chẳng phải là muốn đuổi theo em sao?”
“Ách… Vậy hay là tìm em đi.”
Tiếng chuông lại
một lần nữa vang lên. Tô Nhược nhìn thoáng qua màn hình di động: “Ca ca đến, em
đi xuống đây ~ “
Đường Triệu ngoéo
một cái khóe môi, cánh tay dài kéo eo của nàng, tại môi nàng nhẹ hôn:
“Đi đi, sớm một chút trở lại.”
“Ừ.” Tô Nhược trên mặt hiện lên một tầng mỏng
hơi hồng, cầm lấy áo khoá
…
“Thật sự có bận rộ sao?” Sở Hạo khó hiểu.
“Cái này… Không thể nào, em nhớ được chương
trình học cả bạn ấy cùng em không khác lắm. Tuần vừa rồi chấm dứt 3 bài luận
văn chuyên ngành, em lại cảm thấy… Gần đây so với thời gian trước còn nhẹ lỏng
hơn một ít. Hơn nữa theo em được biết, Mạch Dao gần đây cũng không có việc gì đặc
biệt.”
“Vậy thì cô ấy gần đây có cái gì khác thường
không?”
Tô Nhược níu lấy
lông mày suy nghĩ hồi lâu: “Không có, em hôm trước còn cùng cô ấy ăn cơm trưa
thấy cô ấy rất bình thường.”
Sở Hạo vẻ mặt rối ren than nhẹ.
Tô Nhược trong tay đùa bỡn cái dĩa ăn xinh
đẹp : “Anh nói… cô ấy là cố ý đang trốn anh
Sở Hạo nhún vai: “Anh vừa tán gẫu với cô ấy
thì cô ấy đã đi xuống tuyến, anh tìm không ra chuyện gì nên không có giải thích
hợp lý.”
“Làm sao sẽ đột nhiên như vậy? Mạch Dao
không giống như là 1 cô gái có tố chất thần kinh. Này… anh cảm thấy cậu ấy biết
rõ ý của anh sao?”
“Anh đã biểu hiện rất rõ ràng như thế nào
cũng sẽ có chút không cảm giác chứ? Mà ngay cả u Yết cũng biết…” Sở Hạo giọng
nói chưa phát giác ra gì rất bất đắc dĩ.
“Vậy ý của anh là..cậu ấy cự tuyệt anh?”
“Chỉ mong không phải thế…”
“Anh đừng vội…cô ấy có thể là thật sự có
chuyện gì nên không có phát giác, hoặc là nhất thời không biết trả lời thế nào
thôi. Em sẽ giúp anh thăm dò một chút.”
Mạch Dao gối đầu lên đệm giường mềm, Laptop
để ở trên bàn nhỏ cạnh gi
Game là không lên, Mạch Dao tiện tay mở ra
diễn đàn trò chơi. Diễn đàn trang này trang kia là chủ đề về thi đấu pk, hơn nữa
phần lớn là topic về nam tử so tài thế nào.
Vòng bán kết là cho phép người chơi xem cuộc
chiến, không biết là ai trên diễn đàn thả một đoạn video vòng bán kết Trường
Phong Hạo Nguyệt đối chiến bang chủ Nhất Kiếm Thiên – Nhất Kiếm Tận Thiên.
Mạch Dao mở ra video chỉ liếc mắt liền thấy
được sân thi đấu có 1 dáng người trắng thuần. Trong trí nhớ bạch y thích khách
lúc này lại lộ vẻ càng xa xôi.Thân ảnh kia như 1 loại tiên giáng trần chỉ là đứng
lặng im ở giữa sân, trong ra lộ ra một loại khí thế cường giả làm cho người ta
không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Đã không rảnh chú ý kỹ năng gì, di động thế
nào Mạch Dao ánh mắt chỉ theo sát áo trắng kia từng cử nhất động, đều cực kỳ giống
nam nhân ngày đó ung dung như vậy, thoải mái không rối loạn.
Mạch Dao yên lặng nuốt một tia khổ sở: cho
dù là mặt đối với đối thủ cũng có thể ưu nhã, nàng còn cho răng hắn cười đối với
mình có chỗ bất đồng… Không đầy mấy phút thắng bại đã công bố.
Video phía dưới là liên tiếp có bình luận.
Ngay cả “Nhất Kiếm Tận Thiên từng tìm Trường Phong Hạo Nguyệt luận bàn bị một
tiếng cự tuyệt” loại tin đồn này không biết thật hay giả đều bị tám ra. Trong
lúc thời quần chúng phân vân khen chê không đồng nhất. Có người chỉ trích như vậy
khinh thường quá mức càn rỡ; cũng có người cảm thấy Trường Phong Hạo Nguyệt là
có tư chất cuồng vọng.
Một topic khác thảo luận khí thế ngất trời
chuyện chính là nghề nghiệp của Trường Phong Hạo Nguyệt. Trong trò chơi lại ít
người biết rõ Trường Phong Hạo Nguyệt là thích khách!
Mạch Dao cười khẽ. Lúc biết được nghề nghiệp
của đại thần nàng cũng giống như vậy rất khiếp sợ. Khi đó Mặc Thất Tần còn là một
thầy thuốc không có danh tiếng gì mà Trường Phong Hạo Nguyệt sớm đã là đại thần.
Nhưng bây giờ cho dù là đồng dạng đứng ở vị trí “đại thần”, khoảng cách của
nàng cùng hắn vẫn như cũ cách xa vạn dặm…
Mạch Dao lật qua một trang topic khác:
chung kết bên nam tử là Trường Phong Hạo Nguyệt với Minh Trạch, cho nên vô địch
là vật ở trong túi của anh ấy đi?
Cho dù là hạ quyết tâm muốn cách người này
rất xa, Mạch Dao vẫn không tự chủ được muốn đi thu thập từng ly từng tý về hắn.
Dù sao hơn một tháng chung đụng tạo thành thói quen không phải nói bỏ có thể từ
bỏ . Từ từ sẽ quen đi… Nàng an ủi mình như vậy.
Đến giờ cơm trong phòng học trống trơn . Mới
vừa đánh xong một chương luận văn Bùi Lạc ngửa mặt về phía sau, thở phào một
cái lại nghe thấy sau lưng truyền đến “Pằng” một tiếng. Nàng quay đầu, trông thấy
một bàn tay thon dài đang cầm ly nước ở trên bà
“Ách… Xin lỗi.” Bùi Lạc nhỏ giọng nói xin lỗi.
Người nọ ngẩng đầu cười cười.
Bùi Lạc sững sờ, tại sao lại là người này?
Gần đây mặc kệ đi đến chỗ nào, tựa hồ cũng có thể cùng cái âm hồn bất tán này
“Không hẹn mà gặp” . Bùi Lạc rất buồn bực:
“Tại sao lại là cậu?”
Người nọ cười khẽ: ” Không muốn gặp tôi như
vậy sao?”
Bùi Lạc yên lặng liếc mắt.
“Điện thoại di động của em… Có khỏe không?”
Vừa nhắc tới cái này Bùi Lạc tiểu vũ trụ liền
bộc phá
“Cậu còn có tốt hay không sao? ! Cậu đi
theo tôi rốt cuộc muốn làm gì? “
Người nọ tính tình phi thường tốt cười cười,
nói: “Đừng nóng giận, hai ta cũng là biết. Khụ… anh tên Giang Bách Hàn.”
Bùi Lạc trừng mắt liếc hắn một cái, không đếm
xỉa đến bàn tay người này duỗi ra: “Lão nương gọi Trần Tây! Được rồi, cậu có thể
lăn đi.”
“A, Trần Tây…” Giang Bách Hàn trong mắt
thoáng hiện lên một tia trêu tức, nâng lên tay trái quơ quơ hai ngón tay đang
lúc hé ra 1 tấm thẻ.
Bùi Lạc vừa sờ túi trong lòng nhất thời “Lộp
bộp” một tiếng:
“Cậu… Làm sao cậu trộm đồ của tôi! ?”
“Hả? Cái này lúc ở sân trường đúng lúc rớt
tại dưới chân của tôi, tôi liền thuận tay nhặt lên tại sao gọi là trộm chứ?
Cũng không biết là ai …”
“Trả lại cho tôi!” Bùi Lạc đưa tay đến đoạt,
đầu ngón tay chỉ khó khăn lắm cầm được 1 góc thẻ. Nàng tức giận tới mức giơ
chân:
“Cậu! ! !”
“Này…em như này là gì thế ? Thẻ này…” Hắn vụng
về cầm lấy thẻ nhìn nhìn.
“Ghi Bùi Lạc mà… Em biết cô ấy?”
Nhiều lần cướp đoạt không có kết quả, Bùi Lạc
tức giận vung quả đấm liền hướng vai Giang Bách Hàn đập tới.
“A…” Giang Bách Hàn đau đến hít một hơi.
“Của em ư? !”
Bùi Lạc hừ một tiếng, mở ra bàn tay lạnh
lùng liếc
“Cậu nói xem có trả hay không!”
Th nhẹ tới giữa tay, bên tai truyền đến một
tiếng nói nhỏ:
“Lạc, anh là Hàn Tuyết.”
“Cậu dở hả! Tôi đâu mù chữ? Mù chữ cũng biết
Hàn Tuyết là nữ!” Bùi Lạc tức giận trừng hắn.
Giang Bách Hàn
nghiêm trang lặp lại: “Anh nói… Anh là Bạc Giang Hàn Tuyết.”
“Cậu nói đùa gì vậy! Bạc Giang Hàn Tuyết
cũng là nữ được được? Cậu lừa dối người ta nên chọn 1 bản nháp tên nào hay chứ?
Cậu…” Bùi Lạc âm thanh im bặt đình chỉ rốt cục ý thức được có gì không đúng. Bạc
Giang Hàn Tuyết… Hắn làm sao biết Bạc Giang Hàn Tuyết? Hắn làm sao biết nàng biết
Bạc Giang Hàn Tuyết?
Bùi Lạc không khỏi
có điểm nói lắp: “Cậu cậ cậu… Cậu thật sự là Bạc Giang Hàn Tuyết?
Người nọ nhẹ
nhàng vuốt cằm, trong mắt thoáng hiện lên một tia hàm xúc không rõ quang mang.
Bùi Lạc tại chỗ
hóa đá, con mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm phía trước. Giang Bách Hàn nhịn
không được đưa tay tại trước mắt nàng quơ quơ: “Lạc…”
“Đừng nói chuyện!” Bùi Lạc bỗng nhiên lên
tiếng. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm nam sinh trước mắt, trong mắt tràn đầy không
thể tin:
“Cậu… Là Lãnh mỹ nhân? Cho nên, Lãnh mỹ
nhân là gay? Lãnh mỹ nhân tại sao có thể là nhân yêu…” Bùi Lạc âm thanh càng ngày
càng nhỏ, đến cuối cùng thành lẩm bẩm tự nói. Người kia đột nhiên biến thành
nam sinh còn “Sống sờ sờ” như vậy đứng ngay trước mắt mình thay đổi này ai đều
sẽ cảm giác khó có thể tiếp nhận…
Giang Bách Hàn
yên lặng nhìn Bùi Lạc, trong mắt xẹt qua quẹt một cái ảm đạm.
Bùi Lạc mơ mơ
màng màng đi về ký túc xá, Mạch Dao đang cầm lấy sách vở đi ra ngoài bị đụng
nhau. Mạch Dao sợ hết hồn vội vàng thối lui, đã thấy Bùi Lạc vẫn vẻ mặt đờ đẫn.
“Lạc Lạc cậu… có khỏe không?”
Bùi Lạc phun ra một
câu nói: “Mạch Dao… Lãnh mỹ nhân là gay…”
Mạch Dao chỉ cảm
thấy không hiểu ra sao: “Hả? Cái gì?”
Bùi Lạc rốt cục
tìm về một chút thần trí, nàng nháy mắt mấy cái, vẻ mặt rối ren nhìn Mạch Dao:
“Mạch Dao, Bạc Giang Hàn Tuyết – hắn là người nam .”
“Ách…” Lúc này đến phiên Mạch Dao ngây ngẩn
cả người, nàng há to miệng, nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Mạch Dao
tự nhiên biết rõ người này là bạn tốt của Bùi Lạc, còn nhớ rõ có một hồi Bùi Lạc
lời thề son sắt nói “Bọn họ đều là nói bậy, Lãnh mỹ nhân khẳng định không phải
là nhân yêu”. Mạch Dao lập tức cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn.
“Cái kia…” Mạch Dao vẻ mặt hoạt động một lần
cứng ngắc.
“Làm sao cậu biết hắn là người nam ? Hắn chọc
cậu chơià?”
“Mình đều nhìn thấy người của hắn, khoa máy
tính năm ba, nam nhân hàng thật giá thật
“Trường mình ?”
Bùi Lạc gật đầu.
“2 người… Như thế nào gặp phải ? Không
đúng… cho dù đụng phải cũng không nhận ra được!”
“Oan gia ngõ hẹp.” Nói đến việc này, Bùi Lạc
còn có chút giận dữ.
Nghe Bùi Lạc nói
xong, Mạch Dao chỉ còn một cái cảm tưởng: thế giới này….
Chương 35: Chung
kết quyết đấu!
Đảo mắt đến thứ
tư, chung kết thi đấu pk rốt cục đến. Cuối cùng tham gia thi đấu chỉ có tám người,
người ở Vô Huyết trong thành thậm chí so với sơ tuyển còn nhiều hơn, khắp nơi đều
là đánh chơi. Mà ngay cả người không có báo danh tham gia thi đấu cũng muốn thấy
phong thái cao thủ.
Bùi Lạc đã sớm
trên mặt đất tại Vô Huyết thành treo máy. Lúc này nàng đang vừa nhai hạt dưa, vừa
mơ hồ nói chuyện vớ vẩn.
“Mạch Dao, hôm nay mặc kệ thắng thua thi đấu
pk này vô địch sẽ là của cậu! Lãnh mỹ nhân quá không hiền hậu, rõ ràng ở chỗ
này bắt nạt con gái!”
Biết được Bạc
Giang Hàn Tuyết là nam sinh, Mạch Dao áp lực ngược lại nhỏ hơn không ít, nàng
cười nói:
“Không sao, dù sao 3 người đứng đầu 3 nam 3
nữ đều có huyễn khí có vô địch hay không đều đồng dạng. Huống chi mình cũng rất
muốn biết mình chống lại Lãnh mỹ nhân nhà cậu rốt cuộc có phần thắng hay
không?”
“Cái gì nhà mình chứ!” Bùi Lạc phản bác.
“Hả? Cậu trước kia không phải là mở mồm là
‘Lãnh mỹ nhân nhà mình’ sao?”
“Kia… Kia là lúc trước! … Bây giờ thì
không!” Bùi Lạc có điểm lúng túng. Trước kia không biết hắn là nam, lời nói gì
đều nói qua với hắn bây giờ nhớ tới thật muốn đàò cái hang chui vào
Mạch Dao ánh mắt
quét qua Bùi Lạc mặt đang khẽ hồng như có điều suy nghĩ nhíu mày.
Trước bắt đầu thi
đấu năm phút đồng hồ, Vô Huyết thành mặt đất cách đó không xa xuất hiện bốn cái
viên cầu cực đại trong suốt. Mạch Dao còn chưa kịp nhìn kỹ người đã bị truyền
vào trong sân.
Sân thi chung kết
thiết kế có thể nói là đường nét độc đáo. Bốn viên cầu bên ngoài đều là trong
suốt, người xem có thể rõ ràng trông thấy mọi cử động của tuyển thủ. Nhưng từ
trong nhìn ra phía ngoài tuyển thủ lại chỉ có thể nhìn là 1 màu trắng hình
cung, hành vi người xem toàn bộ sẽ không ảnh hưởng đến tuyển thủ.
Đối diện cô gái
ngân y lẳng lặng đứng thẳng. Cổ võ thuật gia đai lưng dính sát ở trên người,
thư thái thon dài linh lung, một thanh trường kiếm đặt ở trên lưng. Lãnh mỹ
nhân… ngược lại danh xứng với thực. Cảm giác được đối diện người tản mát ra khí
thế bén nhọn Mạch Dao trong lòng ngọn lửa nhỏ “Vụt” bốc cháy lên – - đó là một
loại hưng phấn của kỳ phùng địch.
Bất quá nghĩ đến
màn hình đầu kia là nam sinh, Mạch Dao đã cảm thấy囧 .
Lúc này, Giang
Bách Hàn cửa sổ tán gẫu đang nháy lên
Thiên Lạc: anh là
một đại nam nhân khi dễ 1 tiểu cô nương, anh cũng không biết xấu hổ?
Giang Bách Hàn vô
cùng ủy khuất.
Bạc Giang Hàn Tuyết:
khi anh tạo acc không nghĩ tới sẽ có tình huống thế này.
Thiên Lạc: Dẹp,
anh chính là bụng dạ khó lường, không có hảo ý!
Bạc Giang Hàn Tuyết:
… Người ta Trường Phong Hạo Nguyệt là tên thích khách còn phi cái da dê, anh tạo
acc nữ thì có làm sao?
Thiên Lạc: Ít nói
nhảm, có gan anh qua bên nam mà đánh!
Bạc Giang Hàn Tuyết:
Anh cũng muốn nhưng trò chơi không để cho, anh cũng không có biện pháp…
Tr đếm ngược “Đinh”
một tiếng nhảy tới “0″. Các thong tin thi đấu toàn bộ bị che giấ
Mạch Dao hít một
hơi thật dài – - rốt cục bắt đầu rồi. Không giống với dĩ vãng một lần pk, không
khí thi đấu trong tràng làm cho nàng có chút tung tăng như chim sẻ phảng phất
đây mới thực sự là đọ sức. Vô địch đối với nàng mà nói đã không phải là trọng yếu,
quan trọng là trận đấu của mình.
Mặc dù đối 1 cô
gái là “Mặc Thất Tần” cái tên này lại làm cho Giang Bách Hàn cảm thấy bội phần
áp lực.
Người nào không
biết cái tiểu thầy thuốc nhìn như nhu nhược này kì thực là ngang cơ với Trường
Phong Hạo Nguyệt đại thần. Trong trò chơi, diễn đàn khắp nơi đều là tin đồn về
cô gái này. Còn nghe nói từ thi đấu vòng loại đến vòng bán kết mỗi một lần pk
cô nàng đều thắng không hề áp lực.
Khi Giang Bách Hàn
“Đánh đòn phủ đầu” vĩnh viễn là một chân lý. Cho nên trận đấu ngay từ đầu, cô
gái ngân y liền phi thân hướng Mặc Thất Tần tới gần, trường kiếm hiện ra ánh
sáng dày đặc lạnh, nhắm thẳng đối thủ.
Mạch Dao cả kinh:
tốc độ thật nhanh! Nhớ rõ Minh Trạch từng nói qua, Lãnh mỹ nhân kia tốc độ thậm
chí trên Trường Phong Hạo Nguyệt Mạch Dao giờ mới hiểu được, lời của bang chủ đại
nhân nói không ngoa.
Hoàng y mới vừa
thối lui một bước, cô gái ngân y thân hình tựa như xoa bóp sắt đồng dạng lập tức
dính lên. Vì tránh đi thanh trường kiếm kia áo vàng liên tiếp lui về phía sau,
ngay cả thời gian thêm trạng thái cho mình cũng không có.
Mạch Dao lúc này
mới cảm nhận được “Tốc độ” có bao nhiêu quan trọng, đối phương mau thế căn bản
không có thời gian phản ứng giống như nàng mỗi đi một bước cũng có thể bị dự liệu
được. Đột nhiên cảm giác giống cùng đại thần luyện tập pk…
Bị động tránh né
cảm giác rất tệ, mỹ nhân ngân y từng bước ép sát, Mạch Dao dần dần bắt đầu luống
cuống tay chân, hơi không cẩn thận cũng sẽ bị kiếm của đối phương đánh trúng,
máu từng chút từng chút giảm xuống. Không hổ là sư huynh khoa máy tính… Mạch
Dao bắt đầu có chút hối hận, nếu như lúc trước nghe đại thần nói 1 chút tiến
công chiếm đóng bây giờ cũng sẽ không chật vật như vậy? Bất quá lúc này hối hận
hiển nhiên là quá muộn.
Càng khẩn trương
càng hoảng loạn người thường thường lại càng dễ dàng phạm sai lầm. Trong điện
quang hỏa thạch máu của Mặc Thất Tần lại đi xuống 1 đoạn thật lớn. Mạch Dao nín
thở chăm chú nhìn màn hình, ngón tay nhỏ nhắn ở trên bàn phím gõ lung tung vang
lên.
Thật vất vả bắt
được một cái khoảng cách nho nhỏ, áo vàng trong tay cần “Nến Vũ ” không chút do
dự giương cao điểm một cái bạch quang đi ra, hướng đỉnh đầu đi máu rốt cục tăng
trở lại. Mạch Dao khẽ thở ra một hơi .. nguy hiểm thật.
Mạch Dao hết sức
chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt trước nay chưa từng ngưng trọng như vậy….
tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, sớm muộn đèn cạn dầu. Làm sao bây giờ
Qua lại xuyên dầy
đặc kiếm quang, Mạch Dao chợt phát hiện đỉnh “Nến Vũ ” chung quanh bao một tầng
vòng sang màu hồng mông lung. Loại hào quang này nàng trước kia cũng đã gặp vài
lần chỉ là cũng không lưu tâm. Hôm nay vì nàng tinh thần khẩn trương tư duy lại
không hiểu rõ ràng.
Mạch Dao như người
giật giây ở sân thi đấu chạy, vừa dùng dư quang quan sát cửa sổ trò chơi. Rốt cục
nàng phát hiện, trong bảng nhân vật hình cái đầu phía dưới giá trị sp chẳng biết
lúc nào đã phình lên, kỹ năng lan bên phải nhiều hơn một cái nút hồng phấn.
Vì vậy, khi bén
nhọn kiếm quang lại một lần nữa quét tới, Mạch Dao quyết đoán ấn xuống cái nút
hồng phấn kia. Chỉ thấy “Nến Vũ ” ngoài bao phủ hồng phấn hào quang phút chốc nổ
tung, áo vàng một cái nhẹ nhàng xoay người, trên màn hình bỗng xuất hiện ba Mặc
Thất Tần!
Chứng kiến trong
màn hình nhanh chóng lướt qua “Kĩ năng Thần khí ‘ảnh trong nháy mắt’ ” Mạch Dao
bừng tỉnh – - đây là kĩ năng liên tục bị nàng xem nhẹ “ảnh trong nháy mắt ” .
Mạch Dao trên màn
hình xem mới xuất hiện hai người bất quá là hư ảnh của Mặc Thất Tần nhưng khi
người khác nhìn đây chính là “Mặc Thất Tần”thật!
Ngồi ở một cái
máy tính khác xem cuộc chiến Bùi Lạc la thất thanh: “Mạch Dao, cậu còn có đòn
sát thủ này? !”
Lần này là hấp dẫn
! Mạch Dao kìm lại tâm tình mừng như điên thao túng ba người đứng thành một cái
hình tam giác vây quanh cô gái ngân y.
May là Giang Bạch
Hàn kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú cũng không bị biến cố bất thình lình
làm kinh đến… tình huống như này là hắn chưa bao giờ gặp qua . Hắn rất nhanh
đoán được đây là kĩ năng của thần khí đối phương. Tin đồn Mặc Thất Tần trong
tay “Nến Vũ ” là thanh thần khí, bây giờ nhìn lại lời
này mười phần là thật.
Giang Bách Hàn dù
sao cũng là Giang Bách Hàn cứ việc khiếp sợ, hắn nhanh chóng làm ra phản ứng.
Chỉ thấy cô gái ngân y trường kiếm rời tay, kiếm quang hướng bốn bề quét ngang
ra. ng ra là một công kích phạm vi cực lớn, mặc dù giá trị tổn thương rất thấp
nhưng chỉ cần đánh trúng mục tiêu, dù là chẳng qua rơi một giọt máu cũng có thể
nhanh chóng phân biệt ra đối thủ ở đâu.
Đối phương ý đồ
rõ ràng như thế, Mạch Dao như thế nào lại dễ dàng cho hắn thực hiện được? Chỉ
thấy trên màn hình ba “Mặc Thất Tần” dùng một cái tốc độ cực nhanh vòng quanh
ngân y chuyển động, Giang Bách Hàn chỉ nhìn thấy vây quanh là hư ảnh. Kí hiệu
giảm máu dâng lên, hắn lại hoàn toàn không phân biệt rõ Mặc Thất Tần là ở chỗ
nào.
Tìm không được mục
tiêu, công kích hoàn toàn mất hết kết cấu, công kích đơn muốn đánh trúng Mặc Thất
Tần quá khó khăn, quần công lực sát thương lại quá nhỏ. Không cách nào phán
đoán vị trí đối thủ mà ngay cả tránh né cũng dị thường gian nan. Từng đạo kỹ
năng từ bên ngoài các nơi hướng trung gian ném đến, tỉ lệ số mạng lại cao nhiều
hơn phân nửa, không hề nghi ngờ là nhiều chiêu
Cho dù Lãnh mỹ
nhân máu cao da dầy cũng trải qua không ngừng kỹ năng oanh tạc dày đặc như vậy
chỉ ở giữa sân kiên trì trong chốc lát rồi hào quang hoa lệ ngã xuống .