Hoàng tử yêu nói giỡn - Chương 10 - Phần 1

Chương 10

 

“Thiên
Thiên vẫn chưa trở lại sao?”

Khổng Ất Nhân cẩn thận cầm con diều mang theo nét đặc sắc của
A Lý Bất Đạt, đáy lòng buồn vui sợ hãi lần lượt thay đổi, ngực nóng rực đau đớn
hừng hực thiêu đốt.

Chiếc diều này là sáng nay Hải công công tìm được trong một
bụi hoa hồng, hắn vừa liếc qua con diều tràn ngập sắc thái đại mạc thanh diễm
này, đã biết đây chính là của Thiên Thiên.

Nàng tới Xuân Khánh cung vào lúc nào vậy?

Hy vọng không phải là lúc hắn đang cùng mẫu hậu “Tranh luận
ý kiến” hôm qua.

Hắn không ngừng nói với bản thân đừng có tự mình dọa mình,
có lẽ con diều nhỏ này là vô tình bay vào Xuân Khánh cung, nhưng mà dây diều
cùng ống dây đều hoàn hảo vô khuyết, chứng minh nó căn bản không thể theo gió
bay tới.

Chỉ có thể là do Thiên Thiên mang nó tới, sau đó vì lý do
nào đó mà đánh rơi nó trên đất.

Nàng tại sao tới rồi lại đi, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng
không có?

Hắn càng nghĩ càng khủng hoảng, cũng càng xác định dự cảm
trong đáy lòng mình là thật….

Nàng đã nghe được những lời hắn nói với mẫu hậu…

Nhưng nếu không phải như vậy, vì sao chỉ có con diều, không
thấy nàng? Mà lúc hắn nhận được con diều xong vội vội vàng vàng chạy đến tẩm
cung của nàng, làm sao cũng không tìm được, đợi không thấy người?

“Nguy rồi…”
Hắn lẩm bẩm tự nói, sắc mặt lo âu đến trắng bệch “Nàng nhất định là nghe thấy
cuộc nói chuyện giữa ta và mẫu hậu, cho nên thương tâm đến mức trốn tránh không
muốn gặp ta rồi.”

Hắn ảo não đến mức muốn hung hăng ra sức đánh mình một trận.

Dù nói thế nào đi chăng nữa, cố gắng tránh né không muốn đem
nàng thành đối tượng thành thân, nhưng hắn vẫn không có cách nào không thích
nàng, hắn cũng chân thành không muốn tổn thương nàng.

Đều là tại mẫu hậu, buộc hắn phải đối mặt với tình cảm còn hỗn
độn mập mờ không rõ, ép hắn xúc động nói ra câu không muốn lấy Thiên Thiên….

Nhưng người đáng chết nhất chính là hắn. Trong lòng Khổng Ất
Nhân biết rõ ràng.

“Không
được, ta nhất định phải tìm được nàng, giải thích rõ với nàng, ta…” Hắn hít sâu
một hơi, bật dậy muốn đi ra ngoài.

“Thiên
Thiên công chúa tới! Thiên Thiên công chúa tới!” Hải công công hưng phấn vui vẻ
kêu lên chạy vào.

Tròng mắt đen của hắn sáng lên, kích động túm lấy Hải công,
“Ông nói cái gì? Thiên Thiên tới? Ông tìm thấy nàng rồi? Ở đâu vậy?”

“Ta ở
đây.” Thiên Thiên cười nhẹ bước tới, ánh mắt thâm tình nhìn hắn.

Hắn quả nhiên đang tìm nàng, nàng cũng không phải không có
hy vọng đúng không!

Thiên Thiên cố nén nỗi xúc động muốn nhào vào ngực hắn khóc
lớn hay cười to, si tình nhìn thân ảnh cao ngất tuấn mỹ của hắn.

Vừa nhìn thấy nàng, trái tim Khổng Ất Nhân nóng lên, không
chút nghĩ ngợi liền xông tới ôm chặt nàng vào trong ngực.

“Thiên
Thiên, ngươi chạy đi đâu vậy? Ta tìm khắp nơi mà không thấy…” Trái tim khủng hoảng
của hắn cả một ngày, cuối cùng cũng trở lại chỗ ban đầu, nhưng cánh tay ôm nàng
vẫn còn đang khẽ run, giống như sợ nàng sẽ biến mất.

Nàng vẫn còn đang giận hắn sao? Nàng còn nguyện ý nghe hắn
giải thích sao?

“Ta ở
đây, chỉ cần ngươi nói một tiếng, ta sẽ không đi đâu hết.” Nàng lấy can đảm, đỏ
mặt dũng cảm nói ra miệng.

“Ta…” Hắn
ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm nàng, “Thiên Thiên, ta… có chuyện muốn
giải thích với ngươi.”

Nàng từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, trên mặt không biết là
vui hay là buồn. “Ngươi… muốn nói với ta… chuyện hôm qua ngươi cùng với Hoàng hậu
nương nương nói sao?”

“Hôm qua
ngươi quả nhiên đã tới Xuân Khánh cung.” Hắn không có đoán sai.

“Làm sao
ngươi biết?” Nàng có chút kinh ngạc.

“Con diều
kia, là ngươi mang đến đúng không?” Hắn chỉ vào con diều nhỏ đặt trên chiếc bàn
gỗ hoa hồng đàn.

Trái tim nàng nhảy lên, hai gò má nhất thời nóng ran khó kìm
lại được. “Phải. Nhưng hôm qua ta không phải cố ý nghe lén chuyện của ngươi với
Hoàng hậu nương nương, ta chẳng qua chỉ định mang con diều tới đưa cho ngươi,
vô tình nghe được thôi.”

“Vậy sao
hôm qua ngươi không đi vào?” Hắn nói xong liền âm thầm ảo não.

Ngu ngốc! Đương nhiên là do lời nói của ngươi ngày hôm qua
quá đả thương người!

“Ta đã
nghe thấy lời ngươi nói với Hoàng hậu nương nương, ngươi không lấy Tiêm Tiêm,
cũng sẽ không lấy ta.” Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, trái tim vẫn mơ hồ đau đớn
như cũ. “Ngươi… thật sự muốn như vậy sao? Hay là chỉ trước mặt hoàng hậu nương
nương mới nói như vậy?”

Nàng cuối cùng cũng hỏi ra miệng… Thiên Thiên không tự chủ
được ngừng thở, nhìn hắn thật sâu, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Hắn không thể nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy mong mỏi kỳ vọng
của nàng, bởi vì hắn vẫn chưa có cách nào hiểu được cảm giác chân chính của
mình.

“Thật
xin lỗi.” Hắn cuối cùng vẫn né tránh ánh mắt của nàng, cũng trả lại tình yêu
chân thành của nàng. “Thiên Thiên, ta thích nàng, nhưng ta không biết ta có thật
sự yêu nàng hay không… Ta cho tới giờ chưa từng nghĩ sẽ yêu một cô gái, ta cũng
không biết yêu là thế nào, ta… thật ra thì vẫn chưa nghĩ ra nổi.”

Thiên Thiên nhất thời cứng đờ, sống lưng dâng lên một trận
rét lạnh run rẩy, giống như hắn vừa mới lỡ tay hắt một chậu nước đá lên nàng.

“Nhưng
là… Nhưng là chàng cũng nói chàng thích ta.” Nàng liều mạng kìm nén sự lạnh lẽo
phát run từ tận trong xưởng tủy kia, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trông mong
nhìn hắn, “Có lẽ là bây giờ chàng còn chưa hiểu, nhưng mà ta có thể chờ, chỉ cần
một câu nói của chàng, ta sẽ không trở về A Lý Bất Đạt, ta ở lại kinh sư một
năm, hai năm… Mười năm, hai mươi năm, ta cũng chờ.”

Khổng Ất Nhân bị rung động mạnh mẽ nhìn chằm chằm nàng, lộ vẻ
cảm động thật sâu nhưng áp lực cũng tăng lên: “Thiên Thiên, ta không hy vọng nhất
là thấy nàng chịu ủy khuất. Tình cảm phải là không cần miễn cưỡng có thể nước
chảy thành sông một cách tự nhiên, cũng không cần thiết miễn cưỡng bất cứ ai hy
sinh bất cứ thứ gì.”

“Nhưng
ta không cảm thấy ủy khuất, ta cũng đâu hy sinh cái gì chứ, ta chỉ muốn ở bên
chàng cùng chàng, chờ chàng hiểu ra.” Hai tròng mắt của nàng chất đầy khát vọng
cùng niềm tin. “Chàng không cần cảm thấy có áp lực, cũng không cần thấy có cảm
giác áy náy.”

Lòng hắn tràn đầy áy náy nhìn nàng, nàng càng hiểu chuyện,
sâu sắc, hắn càng cảm thấy bản thân giống như một tên khốn kiếp tội ác tày trời!

Nhưng mà… cho dù hắn có ích kỷ, có khốn kiếp nữa, cũng không
thể để cho nàng hy sinh thời gian dâng hiến thanh xuân như vậy được!

“Thiên
Thiên, ta không thể làm như vậy.” Hắn hít một hơi sâu, ánh mắt đau đớn mà kiên
định nhìn chằm chằm nàng, “Thật xin lỗi.”

“Nhưng
ta là thật lòng…” Nàng đang phát run, lại vẫn khẩn cầu nhìn hắn như cũ.

“Ta cũng
là thật lòng…” Hắn tự trấn định bản thân bình tĩnh, giọng nói ôn hòa. Ngực lại
căng cứng xé rách khổ sở, giống như bị bỏng, phảng phất như đang báo trước với
hắn chuyện gì…

Nhưng giờ phút này, hắn không có cách nào suy nghĩ được nhiều
như vậy.

Tiếp tục như vậy nữa, tự mình ngộ nhận, cuối cùng sẽ có một
ngày biến thành sai lầm không cách nào vãn hồi.

Như vậy thật không công bằng với nàng!

“Nhưng
chàng hãy nghe ta nói…” Sắc mặt nàng trắng bệch, đôi môi đang rung động, cố gắng
giãy giụa một lần cuối cùng.

“Thiên
Thiên, thật xin lỗi, nàng không cần chờ ta.”

Đầu của nàng oành một tiếng, sắc mặt trong phút chốc nhợt nhạt,
không còn một chút huyết sắc.

Vẫn là… không được sao?

Nàng nhìn cặp mắt thâm thúy mà kiên định của hắn, một nỗi bi
thương tuyệt vọng xông lên trong tim, cơ hồ gặm nát lục phủ ngũ tạng.

Hắn quả nhiên vẫn chưa yêu nàng.

Nếu hắn từng có một chút yêu nàng, làm sao ngay cả một tia
hy vọng cũng không lưu lại cho nàng?

Nàng đau đớn tận trong xương tủy, hai chân cơ hồ ngay cả đứng
cũng không vững, nhưng mà.. nàng vẫn không có cách nào hận hắn.

Ai bảo nàng đã yêu thảm hắn, chuyện tới nước này, làm sao có
thể trách hắn, hận hắn?

A ma từng nói với nàng, chân chính yêu một người, là phải để
cho hắn cảm thấy vui vẻ.

Nếu như sự ra đi của nàng, có thể khiến cho hắn có được sự tự
do cùng vui vẻ chân chính, như vậy cho dù có thống khổ bao nhiêu, nàng cũng
nguyện ý.

Thiên Thiên nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn ra, sắc mặt tái nhợt,
vẻ mặt phiêu hốt, lại nở một nụ cười thê lương cố gắng vui vẻ với hắn.

“Được.”
Nàng ôn nhu nói.

“Được?”
Khổng Ất Nhân lại ngây dại, trợn to cặp mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm nàng.

Có, có ý gì?

“Ta sẽ
không lưu lại.” Nàng thấp giọng mở miệng, “Ta sẽ rời khỏi hoàng cung, rời khỏi
Trung Nguyên, trở lại A Lý Bất Đạt.”

Đây rõ ràng chính là điều hắn muốn, tại sao khi nàng thực sự
nói ra quyết định như vậy, hắn lại cảm thấy ngực giống như bị một lưỡi dao sắc
bén nặng nề đâm xuyên qua?

Đầu tiên một trận rét lạnh như băng, ngay sau đó là nóng rực
đau nhức tê dại lan đến khắp tứ chi bách hải…

Hắn hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, không cách nào hô
hấp, không cách nào nói chuyện, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng.

“Thật ra
thì ta đã sớm nghĩ phải trở về, nhưng mà vẫn luyến tiếc chàng.” Nàng liều chết
nén lại đau đớn ướt át nóng bỏng nơi hốc mắt, gượng cười nói: “Nhưng mà… đã
không sao rồi.”

“Thiên
Thiên….” Hắn miễn cưỡng nặn ra một tiếng.

“Ta sẽ
không để chàng phải khó xử.” Nàng khẽ mỉm cười, đáy mắt lại tràn ngập đau
thương. “Ta chỉ hy vọng chàng có thẩ mãi mãi tiêu sái, mãi mãi tự tại vui vẻ
như vậy.”

“Ta…”

Đây thật sự là điều hắn muốn sao? Thật sự là điều hắn muốn sao?

Nàng lảo đảo lui về phía sau một bước, hít sâu một hơi, ưỡn
ngực, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà đong đầy tròng mắt.

Giờ khắc này, nàng, vẫn anh khí như cũ, tuyệt diễm xinh đẹp
lại càng khiến trái tim của hắn kinh sợ đập nhanh.

“Cuối
cùng, ta chỉ muốn nói cho chàng biết…” Nàng khẽ nghẹn ngào, “Nếu có một ngày…
ta nói là nếu, chàng chợt nhận ra… Thật ra thì chàng vẫn có một chút xíu thích
ta… Như vậy ta hy vọng chàng biết được là…. ta vĩnh viễn đều ở A Lý Bất Đạt chờ
chàng…”

“Thiên
Thiên….” Cổ họng hắn nghẹn lại, hai trong mắt nóng rực không chịu nổi.

“Tốt lắm,
như vậy đi.” Nàng lắc đầu một cái, nước mắt dồn dập đổ xuống, nụ cười trên mặt
lại càng thêm kiên cường, rực rỡ. “Ta đi trước.”

“Nàng muốn
đi đâu?” Hắn kích động cầm lấy tay nàng, trong lòng nhức nhối.

Nàng nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay ấm áp của hắn, “Ta đã thu
thập xong hành lý, sáng mai sẽ lên đường trở về A Lý Bất Đạt.”

“Nàng…
Nhưng mà… Ta đâu muốn để nàng sớm như vậy đã… về nhà…” Hắn kinh hoàng thống khổ
đến mức nói không còn mạch lạc.

Nàng cười cười, đáy mắt ánh lên lệ quang. “Không quan trọng,
về sớm về trễ cũng vẫn phải trở về, đi lúc này so với sau này mới đi vẫn tốt
hơn.”

“Nhưng
mà… ta không…” Hắn hoàn toàn luống cuống tay chân. “Nàng không cần đi… Ta cũng
đâu muốn nàng rời đi… Bây giờ… ta nói là…”

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tràn ngập lo lắng cùng gấp
gáp của hắn, “Đứa ngốc, đừng giữ ta lại nữa, nếu không ta vạn nhất không bỏ đi
được nữa, thì làm thế nào?”

Vậy thì đừng đi, lưu lại đây đi mà!

Khổng Ất Nhân gần như thốt ra như vậy, nhưng lý trí không
chút lưu tình ép hỏi hắn: Ngươi muốn người ta lấy cớ gì, dùng thân phận gì vĩnh
viễn ở lại bên ngươi?

Hắn bị câu hỏi của bản thân làm cho á khẩu không trả lời được.

Nhưng hắn vẫn không thể để nàng đi được, vẫn luyến tiếc
không nỡ để nàng đi…

Hắn cũng sắp bị bản thân bức điên rồi!

Thiên Thiên không nói gì nữa, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng dịu
dàng vuốt ve lên gò má hắn một lần cuối cùng, ngay sau đó kiên cường xoay người
rời đi.

Hắn như bị sét đánh, chỉ có thể si ngốc, cứng nhắc nhìn chằm
chằm bóng lưng tiều tụy cô đơn rồi lại dũng cảm của nàng dần dần rời xa khỏi tầm
mắt của hắn.

Ngực trái giống như có thứ gì đó rạo rạo bể nát, đau đớn như
dao đâm nhanh chóng lan tràn, đau đến mức khiến hắn gập người xuống, ôm chặt ngực
trái.

Thiên Thiên rời khỏi kinh sư.

Mùa thu lặng lẽ không tiếng động qua đi, cái lạnh đầu đông lẳng
lặng phủ xuống.

Nàng rời đi hai tháng bảy ngày, đây là hai tháng bảy ngày lạnh
lẽo tàn khốc nhất trong sinh mệnh hắn.

Mấy ngày qua, phụ hoàng trách hắn, mẫu hậu giận hắn, huynh đệ
tỷ muội dùng ánh mắt thương hại đồng tình lại sầu não nhìn hắn, ngay cả Hải
công công cũng ngày ngày tránh hắn thở ngắn than dài.

Nhưng thống khổ nhất là từ khi nàng ra đi, nỗi bi thương cô
độc kia chẳng phân biệt được ngày đêm cứ quấn chặt lấy hắn.

Kể từ khi nàng bước khỏi cuộc sống của hắn, ngực của hắn liền
biến thành một lỗ hổng to, trống rỗng thê lương đến đáng sợ, vô luận dùng cái
gì cũng không lấp đầy nổi.

Hắn thường ngồi trong tẩm cung của nàng, ngồi xuống là cả một
ngày, si ngốc nhìn chiếc giường đỏ, bàn trang điểm, cái bàn hoa, chiếc ghế
tròn,… nàng đã từng dùng qua… Hai tròng mắt chứa đầy nhung nhớ cùng đau thương.

Hắn không biết mình đến tột cùng đang làm cái gì, cũng không
biết mình nên làm như thế nào.

Hắn chỉ biết linh hồn của mình không hiểu sao đã bay đi mất
rồi…

 

Báo cáo nội dung xấu