Tình yêu pha lê - Chương 08 - Phần 1

Chương 8:

Quả táo Thượng đế cắn dở

Một câu chuyện rất ngắn nhưng đã được khắc sâu vào lòng Minh
Nhật Lãng, từng câu chữ như những nốt nhạc đang nhảy múa và hợp thành một khúc nhạc,
cứ phát đi phát lại trong tim cậu…

Bên ngoài cửa sổ ánh nắng ngày đông cũng có thể sáng như thế.
Nắng vàng chiếu lên người cậu và xuyên vào trái tim cậu. Trong trái tim ấy có một
vết đen đã tích tụ ở đó rất lâu, giây phút này được nắng chiếu đã tan biến hết.

Love 1:

Dãy
phố này toàn quán ăn, rất đông người, quán nào cũng khói bay nghi ngút và nhem nhuốc,
Lâm Nguyệt Loan không muốn dẫn Minh Nhật Lãng đi vào đó ăn. Dù sao hàng ngày cậu
ăn uống cũng cẩn thận, những thứ này tốt nhất không nên cho cậu ăn nhiều. Nếu không
dạ dày mà gặp rắc rối là lại có chuyện. Vì thế cô dẫn cậu đi lòng vòng để ra ngoài
đường về.

Minh
Nhật Lãng bước vài bước là khựng lại, cậu biết đây là đường về: “Tớ không muốn về”.

“Chúng
ta đã ăn vằn thắn rồi mà”. Lâm Nguyệt Loan nhắc lại mục đích hai người đến đây.

“Con
phố này náo nhiệt thế cơ mà, tớ muốn đi thêm lúc nữa”.

Gương
mặt Lâm Nguyệt Loan hơi khó coi, chính vì nó náo nhiệt nên cô mới không muốn dẫn
cậu vào đây nữa. Quá đông người, cậu bị đẩy ra đẩy vào nhỡ may có chuyện gì thì
sao?

Thấy
cô im lặng nghĩ ngợi Minh Nhật Lãng nói với giọng trầm buồn: “Đi ra ngoài cùng tớ
phiền phức lắm phải không?”.

“Làm
gì có, chỉ là tớ thấy con phố này vừa ồn ã lại đầy mùi dầu mỡ, nên muốn đi ra ngoài
nhanh nhanh chút, chúng ta đi ra đường Tây Ninh đi, ở đó có rất nhiều cửa hàng bán
đồ mỹ nghệ và thủ công, nhiều người thích đến đó lắm”.

Minh
Nhật Lãng nghe đã thấy thích rồi, cậu hối thúc cô: “Ok, chúng ta mau đi thôi”.

Đường
Tây Ninh là nơi tập trung nhiều cửa hàng nhỏ, hai bên con phố dài có vô số cửa hàng
bày bán đủ mặt hàng muôn hình vạn trạng. Đồ gỗ điêu khắc, đồ thêu, socola DIY, tranh,
nến thủ công, tranh màu… tất cả đều là những mặt hàng cá tính và thịnh hành. Tuy
không thực sự đẹp và tinh tế nhưng đều là những thứ độc nhất vô nhị.

Cả
hai tản bộ dọc con phố, mỗi hàng đều ngó qua một chút, các mặt hàng bày bán đều
đặc sắc và hấp dẫn. Với những người ít ra ngoài như Minh Nhật Lãng mà nói, đúng
là có cơ hội mở rộng tầm mắt.

Đi
tới một cửa hàng nặn đồ thủ công gốm sứ, bà chủ béo tròn và thân thiện luôn tươi
cười giới thiệu hàng loạt đồ gốm sứ đáng yêu, bà chủ nói: “Nếu như các cháu không
thích món đồ nào ở đây thì hai cháu có thể tự làm”.

Trong cửa hàng có một gian làm đồ gốm.
Có một chiếc bàn dài và những chiếc bàn xoay được xếp lần lượt, đợi khách tự tay
làm thử.

Minh Nhật Lãng không muốn đi tiếp, cậu
nói: “Tớ muốn thử làm xem thế nào. Lâm Nguyệt Loan này, chúng ta cùng làm đi?”.

Nhìn gương mặt háo hức và hứng thú của
cậu, Lâm Nguyệt Loan không nỡ từ chối, thấy cũng còn sớm nên cô đồng ý.

Một thợ chuyên nghiệp của cửa hàng đến
dạy hai người làm.

“Hai cháu muốn làm gì, có mấy thứ đơn
giản như làm cốc, làm bát, làm bình hoa đấy”.

Cả hai không biết nên chọn làm cái gì, thấy các
khách trong quán đều có đôi có cặp và đều chọn làm cốc, trong bụng nghĩ thầm chắc
cốc dễ làm nhất, nên cứ bắt đầu làm từ cái đơn giản nhất vậy.

“Chúng cháu cũng làm cốc”.

Bác thợ cười, đầy hàm ý nhưng Lâm Nguyệt
Loan và Minh Nhật Lãng không để ý.

Những miếng đất sét trong tay hai người
dần dần thành hình. Minh Nhật Lãng dùng đất sét cứng làm cốc, làm thành một chiếc
cốc tròn tròn, béo béo, thêm hai cái quai cốc nữa, rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Lâm
Nguyệt Loan nghe ý kiến của bác thợ nên dùng đất sét mềm, có độ dẻo cao và màu sắc
rực rỡ. Cô nặn thành một chiếc cốc có hình hoa tulip, rất đẹp và tinh tế. Trên hai
chiếc cốc đều có khắc tên hai người.

Trong quán đã cho hai chiếc cốc vào
trong lò nung, chiếc cốc làm bằng đất sét mềm có màu sắc rực rỡ, giống như một đóa
hoa tulip. Chiếc cốc làm bằng đất sét cứng vẫn giữ nguyên màu nâu, mang hơi hướng
cổ kính.

Cốc hai người làm là tác phẩm đẹp nhất
trong số sản phẩm của các khách hàng, bác thợ khen hết lời. Mấy vị khách cũng tới
ngắm hai chiếc cốc, một đôi tình nhân xem xong, cô gái nói: “Nhìn hai em hình như
còn là học sinh, thế mà sớm đã hẹn ước cả đời rồi à?”.

Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan không
hiểu nên đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt toát lên sự hoài nghi.

“Hai em không biết ý nghĩa của chiếc
cốc à?”. Cô gái ấy tỏ ra rất bất ngờ.

Cả hai nhất loạt lắc đầu.

“Một chiếc cốc đại diện cho cả đời,
vì thế các đôi tình nhân đến quán này đều thích làm cốc, có ý nghĩa là sẽ cùng với
người mình yêu yêu nhau trọn đời”(29).

29.
Một chiếc cốc và một đời trong tiếng Trung phát âm giống nhau: yi bei zi (BTV).

Hóa ra chiếc cốc lại có ngụ ý như thế,
chàng trai và thiếu nữ sau khi hiểu ra đều đỏ bừng mặt.

Sau khi ra khỏi cửa hàng gốm, đôi má
hai người vẫn chưa hết đỏ.

Hai chiếc cốc được gói lại với nhau,
hiện Lâm Nguyệt Loan đang ôm nó trong lòng. Cả hai đi đến cuối đường Tây Ninh rồi
nhưng không muốn đi ngược lại mà đi đường vòng trở về. Con phố này vô cùng yên tĩnh,
nhà cửa hai bên phố đều chìm trong ánh đèn đêm, trên trời vài ngôi sao lẻ đang lấp
lánh. Bóng những cây ngô đồng bên đường nghiêng ngả vào nhau như đang thì thầm nói
chuyện mà cũng có phần giống những bức tranh thủy mặc họa trong đêm.

Màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng bước
chân thong thả của hai người. Không ai lên tiếng càng khiến cho màn đêm thêm phần
tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau Minh Nhật Lãng thì thầm
bên tai cô, phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Lâm Nguyệt Loan này, tớ…”.

Đột nhiên có tiếng xe máy xé gió lao
tới, không chỉ một chiếc. Hàng loạt âm thanh đinh tai nhức óc lấn át câu nói dang
dở của Minh Nhật Lãng.

Bảy, tám chiếc xe máy gầm rú xoẹt qua
hai người. Lâm Nguyệt Loan vội kéo Minh Nhật Lãng đứng sát vào tường tạm tránh.
Những người ngồi trên xe đều ăn mặc như các tay đua, áo da, găng tay, đồ bảo hộ,
mũ, nhìn qua giống như vừa đi đua xe về.

“Thật là, đây có phải là chỗ đua xe
đâu chứ, đường thì nhỏ mà đi thì nhanh”.

Lâm Nguyệt Loan vừa làu bàu nói mấy
người đua xe vừa kéo Minh Nhật Lãng ra ngoài đường. Đột nhiên ánh đèn phía xa lóe
sáng rồi tiến dần về phía họ, ánh đèn chiếu vào hai người khiến hai người chói không
mở được mắt. Lâm Nguyệt Loan cố gắng mở mắt ra nhìn, thấy một chiếc xe đang lao
về phía hai người.

Lâm Nguyệt Loan hoảng loạn đánh rơi
túi cốc xuống đất. Không có thời gian mà nghĩ đến hai cái cốc nữa, cô vội vàng xoay
người đẩy Minh Nhật Lãng ra xa. Vừa xoay người đã thấy người mình nhẹ bẫng và bị
đẩy văng bởi một bàn tay.

Là Minh Nhật Lãng đã đẩy cô ra trước.

Cô văng xuống nền đất, nhưng cô không
cảm thấy đau chút nào. Người cô mềm nhũn trên nền đất cứng lạnh toát, trong lòng
đã run rẩy, chờ đợi tiếng va đập mạnh phía sau. Nước mắt, đã lấm lem hết lên mặt
từ bao giờ.

Thế nhưng cuối cùng chỉ có tiếng còi
xe gào thét.

Trong lòng lóe sáng tia hy vọng, cô
đau đớn chống tay xuống đất lấy sức quay đầu nhìn lại.

Minh Nhật Lãng vẫn đứng thẳng trên mặt
đất, cách chỗ cậu đứng một ngón tay là một chiếc xe máy đang đỗ, tiếng động cơ vẫn
đang gào rú ầm ầm. Người ngồi trên xe bỏ mũ bảo hiểm xuống, nhếch mép cười: “Quả
nhiên là không thèm tránh, đúng là nhìn không ra tên công tử như cậu cũng có bản
lĩnh gớm”.

Bóng đêm vây quanh đã che khuất gương
mặt trắng bệch của Minh Nhật Lãng. Nhưng bóng cậu vững chãi như một ngọn núi.

Nhìn thấy Minh Nhật Lãng bình an vô
sự, Lâm Nguyệt Loan mới lấy lại tinh thần và sức lực. Cô lồm ngồm bò dậy, vội lau
nước mắt chạy tới mắng mỏ: “Lục Kiêu, anh thật quá đáng! Làm sao anh lại giở cái
trò này ra mà dọa người ta chứ, nếu như anh không thắng phanh kịp thì làm thế nào?”.

Người ngồi trên xe chính là người đi
cùng Bạch Vân Tịnh mà cô và Minh Nhật Lãng đã gặp ở công viên, là Lục Kiêu học cùng
trường Thanh Hà với Giang Vũ Phi.

“Không kịp bóp phanh thì anh đây lượn
một vòng quanh hai người, kỹ thuật lái xe của anh khá lắm, không tin có thể thử
lại?”. Lục Kiêu nhếch mép cười châm chọc, chiếc xe lại lượn một vòng tròn chuẩn
bị lao vào lại.

Lâm Nguyệt Loan vừa tức giận vừa kinh
ngạc: “Anh… đồ khốn kiếp, anh muốn khoe kỹ thuật thì đi mà tìm đối thủ xứng tầm
đi, ra uy với chúng tôi thì có bản lĩnh gì chứ?”.

Lục Kiêu mặc kệ tiếng gào thét của cô,
tay cậu ta vẫn lên ga đều đều, con xe lại nhằm hướng hai người lao tới. Lần này
Lâm Nguyệt Loan nắm chặt lấy tay cậu, cả hai ở yên vị trí không trốn không tránh,
mặc kệ xe đang lao tới. Ánh đèn càng lúc càng gần, cả hai nhắm chặt mắt lại, hai
bàn tay nắm chặt lấy nhau không rời.

Xe lao đến gần quả nhiên lại đổi hướng
vòng qua hai người. Thế nhưng do xe lượn lại quá gần, sức gió và chấn động kéo theo
khiến hai người đứng không vững nữa và ngã lăn ra đất.

Lâm Nguyệt Loan kinh hãi kêu lên: “Minh
Nhật Lãng, cậu có sao không?”.

“Không sao?”. Ngã nhẹ thế này Minh Nhật
Lãng vẫn chịu được.

Thấy hai người ngã lăn ra đất Lục Kiêu
càng hứng thú, mấy chiếc xe coi hai người là trung tâm cứ thế mà lượn vòng qua vòng
lại. Đều vô cùng nguy hiểm, lướt qua cơ thể hai người, chỉ xém chút nữa sẽ đâm vào.

Buông tay Lâm Nguyệt Loan ra, cậu quay
sang ôm chặt lấy cô. Giống như hai con lạc đà đang chiến đấu với bão cát trong sa
mạc, dựa vào nhau để tồn tại. Nước mắt Lâm Nguyệt Loan lại lần nữa tuôn rơi, rơi
vì cậu đã không quản tất cả để bảo vệ cho mình.

Bên tai lại vang lên tiếng động cơ xe
máy lại gần, từ phía xa một chiếc xe máy khác lao đến. Nghe qua tiếng ga và tiếng
động cơ cũng biết tay lái của người này lướt gió thế nào.

Đám dân đua xe đều là dân đua nên nghe
tiếng xe là biết cao thủ tới, tất cả vội dừng xe lại. Sau đó cả đám chiếu đèn về
phía chiếc xe đang lao tới, chiếc xe giảm dần tốc độ rồi lóe đèn lên báo hiệu sau
đó lại rồ ga vù đến.

Lâm Nguyệt Loan tinh mắt, nhìn cái đã
nhận ra đó là chiếc xe “Tuyệt đại giai nhân” độc nhất vô nhị của Nguyên Thần Dạ,
cô ngay lập tức hét lên: “Nguyên Thần Dạ, Nguyên Thần Dạ”.

Những kẻ lòng dạ đố kỵ luôn đáng sợ
nhất, Lục Kiêu đã trêu đùa hai người nãy giờ mà vẫn chưa chán. Lần này lại có thêm
Nguyên Thần Dạ đến nữa chỉ e đêm nay không biết bao giờ mới có thể ngừng lại được.

“Tuyệt đại giai nhân” lượn một vòng
rồi dừng lại, Nguyên Thần Dạ xuống xe bỏ mũ bảo hiểm ra rồi chau mày nhìn Lâm Nguyệt
Loan và Minh Nhật Lãng đang thê thảm ở đó, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đám người đang
đứng bên, cậu nói với vẻ khó chịu: “Sao, một đám người các cậu bắt nạt hai người
họ à?”.

Trong giới đua xe Nguyên Thần Dạ cũng
có chút tiếng tăm, cậu vừa lên tiếng cả đám kia im bặt, cúi đầu xuống không nói
gì, duy chỉ có Lục Kiêu không phục: “Bọn này chỉ đùa thôi, nhàn nhã không biết làm
gì nên tìm trò vui thôi mà, Nguyên công tử cũng quản cả những việc này sao?”.

“Cậu thích chơi thì tôi chơi cùng cậu.
Vừa may tôi đang rỗi rãi không có gì chơi” Nguyên Thần Dạ lạnh lùng buông lời và
nhìn Lục Kiêu, trên người cậu là bộ đồ da màu đen kiêu hãnh đứng đó nhìn phong độ
như một tay anh chị vậy.

Mặt Lục Kiêu biến sắc. Cậu ta tìm Lâm
Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng chơi, giờ thì Nguyên Thần Dạ nói tìm cậu kiếm trò
vui, cậu đã đánh giá thấp cậu ta rồi.

“Được, cậu chọn địa điểm đi, chúng ta
sẽ đi đâu chơi?”. Ánh mắt Lục Kiêu đang bùng cháy.

Ngược lại với cậu ta, ánh mắt Nguyên
Thần Dạ lại lạnh lùng như băng.

“Đường Đông Lĩnh Bàn Sơn, các cậu đến
đó trước đi, tôi đến sau”.

Lục Kiêu dẫn đám người xe kia rời khỏi
đó. Nguyên Thần Dạ bước lại gần chỗ Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng, cả hai đã
đứng dậy và đang phủi bụi cho nhau.

“Nguyên Thần Dạ, hôm nay thực sự cảm
ơn anh”. Lâm Nguyệt Loan nói, mắt vẫn lấp lánh giọt lệ. Hai bím tóc cũng rối tung,
tóc mai lòa xòa trước trán, mặt mày lấm lem nước mắt, nhìn vô cùng thảm thương.

Minh Nhật Lãng đưa mắt nhìn Nguyên Thần
Dạ, ánh mắt cậu vô cùng phức tạp. Cậu đã từng nói trước mặt Nguyên Thần Dạ rằng,
cậu sẽ bảo vệ Lâm Nguyệt Loan, sẽ không để Nguyên Thần Dạ làm hại cô ấy. Vậy mà
chuyện tối hôm nay phải nhờ Nguyên Thần Dạ tới mới giải vây được.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lâm Nguyệt Loan,
Nguyên Thần Dạ chau mày nói: “Minh Nhật Lãng này, buổi tối cậu không nên đưa Lâm
Nguyệt Loan đi chơi, gặp phải chuyện gì cậu cũng đâu bảo vệ được cô ấy”.

Nguyên Thần Dạ đang trách móc Minh Nhật
Lãng chẳng thể bảo vệ được Lâm Nguyệt Loan.

Minh Nhật Lãng nghe xong cứng đờ người,
cậu đứng đó không nói lời nào, cả người dường như hóa đá.

“Nguyên Thần Dạ, không được phép nói
thế. Sao anh biết Minh Nhật Lãng không bảo vệ được em chứ! Ban nãy cậu ấy đã dùng
cả tính mạng để bảo vệ em”.

Lâm Nguyệt Loan kích động phản bác lại
khiến Nguyên Thần Dạ sững người.

Minh Nhật Lãng cúi đầu, im lặng, quay
người bước đi. Đêm thu lạnh, bóng cậu mỏng manh yếu ớt, giống như tảng băng được
làm bằng nước, có thể tan chảy bất cứ lúc nào.

“Minh Nhật Lãng”.

Lâm Nguyệt Loan đuổi theo mấy bước rồi
lại bất an quay lại: “Nguyên Thần Dạ, anh với đám Lục Kiêu đến đường Bàn Sơn làm
gì, đua xe à?”.

Nguyên Thần Dạ gật đầu nói: “Chuyện
của anh em không cần lo lắng, cứ đuổi theo cậu ấy đi”.

Nhìn theo bóng Minh Nhật Lãng mỏng manh
như ánh trăng trong đêm tối, bước chân có phần xiêu vẹo, Nguyên Thần Dạ thấy ban
nãy hình như mình đã nói sai điều gì đó.

“Vậy… anh cẩn thận đấy, nhất định phải
cẩn thận”.

“Biết rồi, anh không sao đâu. Mau đuổi
theo cậu ấy đi”.

Dặn dò xong Lâm Nguyệt Loan mới yên
tâm đuổi theo Minh Nhật Lãng.

Thấy hai người đi xa rồi Nguyên Thần
Dạ mới về xe, bất giác chân cậu đá phải vật gì đó. Cúi đầu nhìn mới phát hiện ra
đó là chiếc cốc đã bị vỡ mất một nửa. Cách đó mấy bước là một chiếc cốc còn nguyên,
chiếc cốc hình bông hoa tulip khiến nó giống như một đóa hoa đang nở trong đất bụi.

Nguyên Thần Dạ nhặt chiếc cốc lên xem
xét, thấy đáy cốc có khắc tên Lâm Nguyệt Loan, như hiểu ra điều gì. Cậu quay lại
nhặt hết mảnh vỡ của chiếc cốc kia lên và thấy một mảnh có tên Minh Nhật Lãng.

Nguyên Thần Dạ đoán ngay hai người vừa
đi từ cửa hàng gốm sứ ra đến đây, gặp phải đám Lục Kiêu. Lúc nguy cấp quá đã đánh
rơi hai chiếc cốc. Cậu nhặt hết các mảnh vỡ lên rồi cho vào cốp xe, lái xe rời khỏi
chỗ đó.

Bác Hồng đợi gần ba tiếng mới thấy bóng
Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan đi ra, nhìn dáng vẻ của hai người bác Hồng giật
mình.

“Cậu chủ, cô Lâm, hai người làm sao
thế này? Đã xảy ra chuyện gì thế?”.

Bộ đồ trắng trên người Minh Nhật Lãng
đã lấm lem hết cả, bộ váy vàng liền thân của Lâm Nguyệt Loan tuy không bẩn như Minh
Nhật Lãng nhưng bác Hồng nhìn kỹ mới thấy đầu gối cô đang chảy máu.

“Cháu Lâm, cháu bị thương à? Rốt cuộc
là đã xảy ra chuyện gì thế?”.

Suốt dọc đường đến đây Minh Nhật Lãng
cúi mặt không nói điều gì cả, Lâm Nguyệt Loan đi theo sau cũng im lặng. Vừa nghe
bác Hồng nói thế cậu mới biết cô bị thương, cậu cúi ngay xuống xem vết thương của
cô như thế nào.

“Có phải bị thương lúc tớ đẩy ngã cậu
không?”.

Giọng nói cậu đầy vẻ tự trách và thương
xót.

Đúng là lúc cậu đẩy cô ngã, cú đẩy quá
mạnh khiến cô đập đầu gối xuống đất. Bây giờ nghĩ lại Lâm Nguyệt Loan vẫn thấy may
mắn vì mình đã không đẩy được Minh Nhật Lãng xuống, nếu không thì cú ngã mạnh như
thế này Minh Nhật Lãng không thể chỉ bị rách da như cô được.

“Không có gì đâu, chỉ bị ngoài da thôi,
tớ về nhà bôi thuốc là khỏi”.

“Không được, bác Hồng, bác đưa chúng
cháu đến bệnh viện ngay”.

Báo cáo nội dung xấu