Mê trước cưới sau - Chương 01 + 02
Chương 1: Hai năm, quá hạn chờ đợi
“Thần Xuyên, anh định đi nước ngoài bao lâu?”
“Chỉ hai năm thôi, nhanh lắm, em thật sự không đi với
anh sao?”
“Không đi. Trăng ở Trung Quốc tròn hơn, đồ ăn Trung
Quốc cũng ngon hơn, người Trung Quốc cũng thân thiện hơn nữa.”
“…… Vậy em chờ anh nhé, hai năm sau, nhất định anh sẽ
quay về cưới em.”
“Thẩm Thần Xuyên, không cho phép anh nói mấy lời yêu
thương, hứa hẹn đầu môi chót lưỡi dỗ dành con gái đó nha!”
“Không đâu, anh lại thích nghe con gái nói ‘Con mẹ
nó’……”
“Con mẹ nó! Vậy thì anh hãy nhớ những lời này đó,
lão nương đây chờ anh, đừng nói hai năm, em cũng muốn thử làm Vương Bảo Xuyến*
thứ hai!” (Sun: * Trước đây có một cô gái tên là Vương Bảo Xuyến rất giỏi chờ đợi.
Mười tám năm sống một mình trong căn nhà lá để chờ đợi người yêu. Thế mà gã đàn
ông đó lại không chết mà quay về, nhưng trước đó đã nằm trong vòng tay một cô
nàng khác mơ giấc mộng xuân thu, không còn nhớ gì đến Vương Bảo Xuyến. Yu: hu
hu, khổ hơn cả hòn vọng phu nhà mình.)
Khi đó Thẩm Thần Xuyên cùng Trình Tiểu Lộc, hai đứa
vừa mới tốt nghiệp đại học.
Cả hai còn rất nhiều thứ chưa cùng nhau làm vậy mà
đã kết thúc, thật chẳng khác nào đôi tình nhân bị thất tình, chia cắt, cách xa
trùng dương, từ nay về sau cắt đứt quan hệ……
Hai năm, bảy trăm ba mươi ngày đêm, Thẩm Thần Xuyên
không hề trở về.
Hai năm rưỡi, trên dưới chín trăm mười hai ngày đêm,
rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho Trình Tiểu Lộc trở tay không kịp, anh ta đã
trở lại.
Lúc này là cuối tuần, Tiểu Lộc lười nhác, dáng điệu
uể oải ôm máy vi tính ngồi trên sô-pha, tập trung nghiền ngẫm những ảnh chụp
trên màn hình máy vi tính, bốn phía, là những phương án ý tưởng bày bừa tán loạn.
Khoảng thời gian còn học ở trường, cô đã từng nghe các anh chị lớp trên nói
qua, con gái không thích hợp học ngành ý tưởng quảng cáo, đó là một công việc
không có ngày nghỉ.
Làm việc lâu như vậy, cuối cùng cô cũng hiểu rõ được
ý của câu này, đúng là một công việc vất vả, khó khăn.
“Khưu Sinh, tại sao mà mấy tấm của anh chụp lại đẹp
như vậy hả?” Ngáp một cái, cô ngẩng đầu lên hỏi. Đôi mắt đen láy lướt khắp
phòng nhìn quanh một vòng, mới phát hiện phòng khách trống không, không có bóng
dáng Khưu Sinh.
Ngạc nhiên một hồi lâu, đột nhiên một chiếc áo khoác
từ sau lưng của cô bay vèo tới, chính xác không sai một ly rơi ngay trên
sô-pha.
“Mặc vào.” Tiếp theo là một giọng ra lệnh lạnh lùng
vang lên.
Tiểu Lộc khẽ xoay người, thấy Khưu Sinh đứng tựa người
vào cửa phòng bếp, gương mặt rắn rỏi không có chút biểu lộ gì, môi khẽ nhếch
lên đầy quyến rũ, đôi mắt hơi nheo lại tản mát ánh nhìn lôi cuốn, tay còn cầm
tách cà phê. Màu trắng từ cái tách thật xứng với những ngón tay thon dài đang cầm
giữ tách của anh, rất hài hòa.
“Làm gì? Tôi không thấy lạnh gì cả.” Tiểu Lộc lấy lại
tinh thần, săm soi cái áo khoác mà Khưu Sinh vừa ném lên sô-pha, tức giận nói.
“Mặc vào.” Anh ta lặp lại một lần nữa.
Tiểu Lộc nhận ra mùi nguy hiểm, lập tức ngoan ngoãn
nghe theo lời Khưu Sinh mặc áo khoác vào. Vì công việc mà cô quen biết với gã
con trai này, mới đó mà đã được nữa năm rồi, cũng đã quen thuộc với cá tính của
anh ta, trầm mặc không nhiều lời, luôn lạnh lùng, cứ như đối với chuyện gì cũng
thờ ơ lạnh nhạt, không hề quan tâm. Nhưng mà, khi một câu nói được anh ta lập lại
lần thứ ba, thì hậu quả sẽ trở nên rất nghiêm trọng. Thật đúng là người khó ở
chung, Tiểu Lộc luôn cảm thấy những người làm nghệ thuật nói chung đều là những
người có tính tình kỳ quái kiểu vậy, dẫu sao chụp ảnh gia cũng miễn cưỡng xem
như là một loại nghệ thuật gia đi.
Những ngày đầu tháng tư, thời tiết vẫn khá lạnh,
trông thấy Tiểu Lộc ngoan ngoãn nghe lời mặc vào áo khoác xong, vẻ mặt Khưu
Sinh mới lộ ra một chút hài lòng,“Tôi đói bụng, đi nấu cơm đi.”
“Hả! Tôi chỉ là người công tác chung với anh thôi,
không phải nô lệ, anh cũng thật hay nha, anh đói thì liên quan gì tôi?”
“Cô cảm thấy nếu tôi chết đói, một mình cô có thể
hoàn thành công việc này sao?” Khưu Sinh thuận thế ngồi xuống sô-pha, gác hai
chân lên, miệng nhâm nhi thưởng thức tách cà phê, khẽ nhếch mép cười nhạt một
tiếng, kèm theo một câu nói thờ ơ.
“……” Cam chịu số phận, Tiểu Lộc phát cáu thở hổn hển,
để máy vi tính qua một bên, vừa nguýt mắt lườm hắn, vừa đi vào bếp.
Người nào đó còn cố tình được nước làm tới, “Nhớ tắm
luôn cho con mèo của tôi.”
“Bộ kiếp trước tôi thiếu nợ anh sao? Phải không?” Hết
nhịn nỗi nữa, Tiểu Lộc tức giận gào lên.
“Sao tôi biết được.” Khưu Sinh vẫn bình tĩnh, cầm lấy
máy tính của Tiểu Lộc, bắt đầu nghiên cứu mấy tấm ảnh chụp làm quảng cáo.
Được thôi! Anh ta không biết, nhưng Tiểu Lộc biết!
Không phải ứng với câu kia sao ‘Sai một bước thua cả
bàn cờ’.
Tất cả mọi chuyện, người bắt đầu chính là Tiểu Lộc.
Cô dành trọn thời gian rãnh rỗi đi làm thêm, tích cóp từng đồng, mãi mới mua được
chiếc kính viễn vọng đắt tiền. Đúng ra cô phải biết giữ khoản cách với Khưu
Sinh, có gặp hắn trên đường cũng đừng nên dừng lại chào hỏi. Tính tò mò có thể
hại chết con mèo nha. Nhớ ngày đó cô vô tình thấy được Khâu Sinh ở đối diện nhà
mình, hơn nữa đó lại là phòng làm việc của chuyên gia trang điểm hàng đầu Cổ
Húc Nghiêu.
Cho nên, Tiểu Lộc, một ‘hủ nữ’ (Yu: chú thích cho
các nàng ko rõ từ chuyên môn này. Hủ nữ là chỉ các nàng rất có hứng thú với
tình yêu namxnam) thuộc hàng sơ cấp, đã rất hào hứng dùng kính viễn vọng theo
dõi hành tung của bọn họ. Cô hi vọng thiên thời địa lợi sẽ giúp cô nhìn được tiến
trình ‘xuất nhập bình an’ của hai mỹ nam này.
Kết quả, mọi hy vọng đều tan biến, hóa ra hai gã kia
chỉ là bạn bè đơn thuần, không thấy chút gì gọi là kịch tính.
Kế tiếp, kết cục của Tiểu Lộc chính là tiền mất tật
mang, mãi đến một ngày, Khưu Sinh mang theo một con mèo tên là ‘Bò sữa’, hiên
ngang đi vào nhà cô, cô mới nhớ tới ….
——– trên thế giới này còn có một loại gọi là [Kế phản
gián]!
“Cô gái hai năm rưỡi sao rồi?”
Tiểu Lộc còn đang hồi tưởng chuyện khổ năm xưa,
ngoài phòng bếp đã vẳng tới giọng nói trêu chọc của Khưu Sinh.
Nghe vậy, động tác của Tiểu Lộc bỗng chốc cứng đờ,
trong phòng nhất thời yên ắng, chỉ nghe tiếng nước sôi sùng sục phát ra từ nồi
nước đang nấu trên bếp.
“Không phải nói chỉ hai năm, quá hạn thì không chờ nữa
sao?”
“Liên, liên quan gì đến anh? Tôi thích chờ, tôi yêu
chờ, không được à.” Tiểu Lộc nặng nề mở nắp nồi đang sôi trào trên bếp lên, ném
qua một bên, bĩu môi, cố chấp hét lại.
Ngoài phòng bếp một lúc lâu sau vẫn không có tiếng động,
đột nhiên thanh âm Khưu Sinh lộ vẻ cáu kỉnh lại truyền đến :“Ra đây.”
“…… Là anh nói đã đói bụng mà.” Tên này sao đột
nhiên lại thay đổi nhanh như vậy?
“Đói quá, giờ cũng thấy hết đói rồi, nhanh ra đây
làm tiếp.”
“Hả…… Nhưng mà tôi đói, sửa mấy thứ kia xong cũng
quá trưa rồi, tiện thể nghỉ một chút đi.” Cô thật nghi ngờ không biết công ty
có trả tiền cho Khưu Sinh đến đây giám sát công việc của cô không nữa, ngay cả
hai ngày nghỉ cuối tuần cũng không tha cho cô, lại còn vui buồn bất chợt.
“Không thể.”
“Tại sao chứ? Chả lẽ nghỉ ngơi một chút xíu cũng
không được à.”
“Tôi không thích người cộng tác của tôi lúc làm việc
lại nghĩ tới đàn ông.”
“……” Con mẹ nó, cô nghĩ tới đàn ông thì làm sao nào,
sợ hắn sao, cũng đâu phải nghĩ đến hắn, nghĩ tới đàn ông của mình cũng phạm tội
sao! Thói đời này không phải cũng quá lạ thường sao, chẳng lẽ người cộng tác
còn muốn giam cầm tư tưởng của người ta sao? Nói như hắn không lẽ cả đến lúc ăn
uống đi vệ sinh tất tần tật phải báo cáo lại sao.
Càng nghĩ càng tức, Tiểu Lộc quả thực không chịu
thua thiệt, nhanh chóng khóa van bếp ga lại, chạy ra phòng ngoài, còn chưa kịp
ngồi xuống sô-pha, chuông cửa bỗng vang lên. Dựa vào kinh nghiệm làm việc chung
với Khưu Sinh trước đây, Tiểu Lộc e ngại đưa mắt nhìn anh, ngập ngừng nói: “Tôi
có thể ra mở cửa không?”
“Cô có thể mở cửa sổ rồi nhảy xuống luôn cũng được.”
Khưu Sinh nheo mắt, nửa cười nửa không nhìn cô.
Tiểu Lộc thầm oán đưa mắt lườm Khưu Sinh, rất tức giận
nhưng lại không dám xả, tiếng chuông cửa vẫn còn vang lên liên tục.
Cảm thấy cứ mãi giằng co như vậy thực vô nghĩa, Khưu
Sinh quay người đứng lên, bước ra mở cửa .
Ngay lúc cửa vừa mở ra, dấu chấm cho bức tranh chờ đợi
hai năm rưỡi qua của Tiểu Lộc cũng đứng đó.
Nhìn người đàn ông xa lạ đứng ngoài cửa, Khưu Sinh
hơi nghiêng người nhìn Tiểu Lộc. Cô lơ đãng ngẩng đầu, đơ người , tròn miệng, mắt
long lanh rạng rỡ.
“Thẩm Thần Xuyên……” Cô thì thào tự nói, sợ đây chính
là một giấc mộng nên không dám cử động mạnh.
Cứ ngỡ là không đợi được, cứ để nó trôi đi, cô cũng
muốn buông tay thì đột nhiên người ấy lại trở về.
“Thẩm Thần Xuyên?” Sau khi nghe Tiểu Lộc lầm bầm,
Khưu Sinh một lần nữa đánh giá lại người đàn ông đối diện, kiểu tóc chỉnh tề,
khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, dáng vẻ nhã nhặn, mặc âu phục, toát lên vẻ
nho nhã, nhìn từ đầu đến chân, là một người đàn ông rất phong độ
Rất nhanh sau đó, ánh mắt Khưu Sinh lập tức rời đi,
ngừng lại ở cô gái đứng cạnh Thẩm Thần Xuyên.
Theo trực giác đàn ông, Khưu Sinh vô thức đứng chắn
ngang che tầm mắt Tiểu Lộc, không để cô nhìn thấy người con gái kia. Anh có thể
cảm nhận được, kiểu xuất hiện này của Thẩm Thần Xuyên nhất định sẽ không phải
là vì lời hứa hẹn lúc xưa với Tiểu Lộc, sau tiết mục xuất hiện này cũng sẽ
không có cảnh tình nhân tương phùng, ôm nhau thắm thiết sau nhiều năm xa cách.
“Anh là?”
Không đợi Tiểu Lộc lên tiếng, Thẩm Thần Xuyên đã
nhíu mày nhìn về phía Khưu Sinh, dò hỏi.
“……”Bạn bè. Hai chữ này nghẹn ngay cổ Tiểu Lộc, thiếu
chút nữa đã bật ra, thế nhưng khi ánh mắt vừa chạm đến mười ngón tay đan vào
nhau của Thẩm Thần Xuyên và cô gái đứng cạnh anh ta, tự dưng cô bị á khẩu.
Bốn người, hai nam hai nữ, quan hệ mập mờ rối rắm, đối
mặt nhìn nhau, khung cảnh chợt như bị đóng băng.
“Tiểu Lộc! Mình nhớ cậu muốn chết!” Người đầu tiên
phá vỡ không khí trầm lặng là cô gái kia, đẩy Thẩm Thần Xuyên ra sau, cô ta lao
tới, ôm chầm lấy Tiểu Lộc, cười rạng rỡ.
“Cậu muốn mình chết sớm sao?” Tiểu Lộc đờ ra, đôi mắt
bình tĩnh khóa chặt vào Thẩm Thần Xuyên, đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh vừa
xảy ra cách đây vài giây, hai người kia tay trong tay, như một đôi thiên duyên
tiền định….. Một người là bạn thân của cô, người kia là người đàn ông cô chờ đợi
những hai năm rưỡi.
Chương 2
Phòng khách tĩnh lặng, Khưu Sinh thoải mái ngồi một
bên, tiếp tục vùi đầu vào công việc xem như mọi chuyện không liên quan đến
mình.
Bên kia, trên sô-pha, ba người có mối quan hệ kỳ
quái ngồi đối mặt nhau. Tầm mắt Tiểu Lộc trước sau vẫn dừng lại ở cái nắm tay của
Thẩm Thần Xuyên và cô gái kia.
Cô gái kia, tên là Nguyễn Linh, là bạn từ thưở nhỏ của
Tiểu Lộc, thân như người nhà. Một năm trước, do bị điều động công tác, nên ra
nước ngoài làm việc. Suốt một năm nay, cả hai vẫn duy trì liên lạc, đến tận lúc
này Tiểu Lộc vẫn không hề biết cô ấy và Thẩm Thần Xuyên có liên hệ với nhau.
Đây nhất định là trò đùa giỡn làm cho cô vừa kinh ngạc
lại vừa vui mừng khi gặp lại, Thẩm Thần Xuyên và Nguyễn Linh làm như vừa rồi
không có chuyện gì, mỉm cười mở đầu câu chuyện, lời dạo đầu của Thẩm Thần Xuyên
là câu: “Bọn anh tới là để đưa thiệp mời cho em”
Tiếp theo, một chiếc thiệp mời được đưa tới trước mặt
Tiểu Lộc.
Chữ ‘Hỷ’ thật to với màu đỏ vô cùng chói mắt.
Tân lang: Thẩm Thần Xuyên .…..
Tân nương:…… Nguyễn Linh……
Tiểu Lộc cứ như kẻ ngốc, cố hết sức đè nén bản thân
mình, hi vọng đây chỉ là giấc mộng hoang đường, chờ khi tỉnh lại, Thẩm Thần
Xuyên sẽ trở về, trở về thực hiện lại lời hẹn năm đó, hẹn sẽ cưới cô.
Kết quả, đau thương đến ngay cả nước mắt cũng phải
rơi, thiệp mời vẫn còn ở đó, hai người kia vẫn còn ung dung ngồi trên sô-pha
trong phòng khách nhà cô, chờ phản ứng của cô. Thật không thể hình dung rõ tâm
trạng này là loại tâm trạng gì nữa, Tiểu Lộc chỉ có thể mở miệng, mệt mỏi thốt
lên một câu hỏi hoàn toàn tối nghĩa:“Tại sao?”
Cô muốn được nghe thật nhiều lời giải thích, vì sao
bọn họ lại kết hôn? Rồi vì sao đợi mãi cho đến lúc trước đêm kết hôn mới chịu gặp
cô? Vì sao lại hứa hẹn nhưng vừa xoay lưng đi đã vội quên? Nhưng kết quả nhận
được chỉ là Nguyễn Linh mỉm cười nhẹ nhàng, hời hợt trả lời: “Mình mang thai,
nên ba mẹ muốn chúng mình mau chóng làm lễ.”
Đối với đáp án có lệ như vậy, Tiểu Lộc quả thật bất
ngờ, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Thần Xuyên, chờ anh mở miệng. Cuối cùng thật
quá thất vọng, anh ta vẫn cúi đầu, gương mặt đăm đăm, không nói được lời nào.
“Chúc mừng.”
Câu nói chúc phúc được phát ra thật to này xuất phát
từ Khưu Sinh, người vẫn im lặng ngồi cạnh đó nãy giờ. Tiểu Lộc quay đầu lại,
nén cơn nghẹn ngào nhìn anh, gã đàn ông này luôn bắt nạt cô, giờ lại khiến cô cảm
thấy thật ấm áp, anh đã giải vây cho cô, ít nhất anh cũng đã cho cô bậc thang để
leo xuống.
Khưu Sinh đứng dậy, đi đến cạnh Tiểu Lộc, thật tự
nhiên nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, thản nhiên cầm thiệp mời lên mở
ra xem, khẽ nhướn mày, cười nhạt nhìn Thẩm Thần Xuyên: “Kiểu dáng rất tầm thường,
xem ra khẩu vị của anh không được tốt lắm.”
Một lời hai nghĩa khiến mọi người đều lâm vào trạng
thái xấu hổ, không ai rõ anh đang nói về kiểu dáng của chiếc thiệp mời kia, hay
đang nói về Nguyễn Linh.
Tiểu Lộc hiểu rõ Khưu Sinh là loại người dù cho khiến
bầu không khí trở nên lạnh băng, lạnh đến nổi có thể nuôi được cả con gấu Bắc cực,
anh cũng sẽ tìm ra cách để cứu nguy cho cô. Giống như lúc này, khi mọi người
không ai biết phải mở lời như thế nào thì anh lại lần nữa lên tiếng: “Nếu hôm
đó Tiểu Lộc có thời gian rảnh, sẽ đến tham dự hôn lễ hai người đúng giờ, quà mừng
tất nhiên sẽ chuẩn bị chu đáo. Thật ngại quá, bọn này còn nhiều việc phải làm,
không tiễn hai người được, xin thứ lỗi.”
“Không cần khách sáo, chúng tôi đi trước.”
Tuy không rõ thân thân của người đàn ông này, nhưng
đối phương đã rõ ràng muốn dùng thân phận chủ nhà lên tiếng đuổi khách, Thẩm Thần
Xuyên cũng là người biết điều, đứng dậy mỉm cười, lịch sự nhã nhặn cáo từ.
Trước khi đi, có người dường như cảm thấy còn chưa đủ.
Nguyễn Linh đứng lại, trong khoảnh khắc trước khi cánh cửa khép chặt, với vào một
câu: “Tiểu Lộc, cậu sẽ đến chứ?”
“……” Đến để làm gì? Phá hỏng lễ cưới à?
“Tớ hy vọng cậu có thể đến, chúng mình muốn có lời
chúc phúc của cậu.”
Cửa phòng bị đóng chặt lại trong nháy mắt, lời nói
cuối cùng của Nguyễn Linh cũng qua đó truyền vào tai Tiểu Lộc, cô nghẹn họng
nhìn trân trối, ngồi ngây ngốc ở trên sô-pha, hận không thể dùng mắt bắn thủng
cửa phòng. Đôi mắt vẫn còn đang ngân ngấn lệ, cô cố chấp không muốn để cho lệ
tràn mi, cố chịu đựng, nhẫn nhịn đến muốn vỡ tung, nhưng làm như không có gì mà
miễn cưỡng cười vui, “Anh nhìn tôi làm gì, lại còn ôm tôi nữa.”
Nhớ đến Khưu Sinh vẫn còn ở đó, lại nhận thấy tay
anh vẫn còn khoác trên vai cô, Tiểu Lộc mất tự nhiên, khẽ nhún vai để tay anh
trượt ra, buông thỏng xuống. Cô nén lệ, cười ngây ngô nhưng trong giọng cười lại
không dấu được sự run rẩy.
Khưu Sinh khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn cô, lặng lẽ
không lên tiếng.
“Tôi chém! Anh nói thử xem, hai người kia, con mẹ nó
có phải là quá hay rồi không?” Nàng vờ như không có gì, chửi ầm lên, kèm theo
là trận cười khan nức nở, “Ha……Cười chết mất, ha ha, lại còn, lại còn đi mời
tôi dự hôn lễ…..”
“Cô muốn khóc thì cứ khóc ra đi, được không? Nhìn
như vậy xấu quá.” Khưu Sinh không nể tình mà phang ra một câu đã lột bỏ lớp mặt
nạ của cô.
“Nếu khóc thì có dễ chịu hơn chút nào không?” Tiệu Lộc
gần như không nén nỗi nữa, giọng nói càng lúc càng run rẩy, hỏi.
“Làm sao tôi biết được, tôi chưa từng bị bạn thân phản
bội, cũng chưa từng bị ai bỏ rơi.”
“Oa……” Một câu nói quá hàm súc cũng thật quá tàn nhẫn,
khiến Tiểu Lộc phải cất tiếng rống lên, nước mắt nước mũi thi nhau chảy không
ngừng, “Anh rốt cuộc … là, có phải con người không vậy, không an ủi tôi thì
thôi ……… Còn, còn đi nói như vậy nữa…. Anh thích làm người chỉ biết cười trên nỗi
đâu của người khác thôi phải không? Đều là do anh xấu xa, cứ hay nói…. Nói cái
gì mà cứ chờ đi, chờ… chờ đến một lúc nào đó bị con anh ta gọi tôi là dì, giờ
thì đúng như ý nguyện của anh rồi, anh nhất định rất….. rất vui có đúng không?”
“A, cô nghĩ vậy sao?” Khưu Sinh hỏi lại, nhưng đáp
án cứ như khắc trên mặt anh.
Nụ cười sáng lạng kia cho thấy tâm tình hiện giờ của
anh là vô cùng tốt, khiến Tiểu Lộc hết sức chướng mắt, tự nhiên càng kích thích
tuyến lệ của cô, khiến nước mắt cô càng không ngừng tuôn rơi.
Tiểu Lộc khóc thật lâu, khóc đến sức cùng lực kiệt
nhưng vẫn không thấy dễ chịu hơn chút nào, cô đành lôi Khưu Sinh rời trận địa,
đi mua rất nhiều bia, sau đó đến phòng tối* của Khưu càng không ngừng uống,
càng không ngừng oán giận. (Yu: phòng tối* là phòng để rửa ảnh đó mí nàng.)
“Này, anh biết không? Tôi vốn dĩ rất chán ghét cái
thành phố này, không khí ô nhiễm, vật giá đắt đỏ, con người chỉ biết buôn bán lọc
lừa, thật không thể nào so sánh được với quê tôi. Chỉ vì Nguyễn Linh tôi mới
thi vào đại học ở chổ này, vì Thẩm Thần Xuyên tôi mới yêu thích nơi này…… Hai
năm rưỡi, tôi khăng khăng không chuyển nhà, cho dù chủ nhà không ngừng tăng tiền
thuê; Tôi chết cũng không đổi điện thoại, dù nó có rớt lên rớt xuống mấy lần, lần
nào cũng lượm lại đem đi sửa rồi xài tiếp, anh biết không, thủ tục sửa điện thoại
rắc rối phiền hà biết bao. Ê, còn nữa nha…. Tôi còn mòn mõi chờ hắn, aaa, nghĩ
thế nào cũng không ra…..”
Lúc đầu, Khưu Sinh còn im lặng làm đúng vai trò một
thính giả, nhưng dần dần, anh không nén được nữa, “Trước đây cô nói không chuyển
nhà là vì có tôi ở đối diện.”
“Ơ….” Tiểu Lộc đắc ý, rung đùi làm vỡ ly rượi, “Nói
vậy mà anh cũng tin sao, đúng là đồ ngốc mà.”
Ngốc? A, quả là một câu làm bừng tỉnh người trong mộng.
Khưu Sinh chau mày, cảm thấy mình không nên tiếp tục ngốc nghếch ngồi đây nhìn
cô cô khóc lóc om sòm.
Vừa nghĩ vậy, anh lập tức đẩy Tiểu Lộc ra, động tác
không hề có chút nào gọi là thương hương tiếc ngọc. Đứng dậy, cương quyết bỏ
đi. Lúc đó, bỗng nhiên có một đôi tay trắng nõn mềm mại vươn ra nắm chặt ống quần
anh, giọng nói của chủ nhân đôi tay này cũng tràn đầy thương tâm, kêu lên: “Chẳng
lẽ ngay cả anh cũng không cần tôi sao? Tôi cũng thảm lắm rồi nha, không phải
người ta thường nói nhân gian đâu đâu cũng có chân tình sao? Anh lại nhẫn tâm đứng
nhìn một cô gái bị tình bạn và tình yêu đồng thời cùng nhau vứt bỏ một lần sao?
Anh nhẫn tâm vậy sao?”
Nhẫn tâm, rất nhẫn tâm.
Khưu Sinh dùng hành động trả lời vấn đề của cô. Hiển
nhiên, đối với những lời lảm như một đoạn tự thoại trong mấy bộ phim thần tượng
của Tiểu Lộc, anh không hề thấy cảm động tí nào.
Nhìn thấy anh đi đến cửa phòng, tay cũng đặt trên nắm
tay cửa, sau lưng lại có tiếng hứ nhẹ khó chịu của Tiểu Lộc, sau đó lại nghe thấy
một câu lầm rầm có vài phần thương cảm, “Chúng ta đi kết hôn đi, đừng yêu, đau
khổ lắm.”
Đừng yêu, rất đau.
Lời này nếu là người khác nói, Khưu Sinh sẽ xem như
vô can, không chút bận tâm mà cười cho qua.
Thế nhưng, lại xuất phát từ một cô gái ngốc nghếch,
mọi việc đều lơ đễnh, mỗi lần cười thì lộ cả hàm răng mà nói lại khiến người ta
cảm thấy trong lòng có một chút cảm nhận sâu sắc, có chút gì đau đớn.
Khưu Sinh dừng bước lại, xoay người, quan sát dáng vẻ
say túy lúy, ngã nghiêng gật gù không mấy đẹp đẽ gì của Tiểu Lộc, nghe cô lẩm
nhẩm không ngừng ba chữ “Thẩm Thần Xuyên”. Lúc ấy, anh chợt tỉnh ngộ, nheo mắt
lại, ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ hai má cô.
Không có phản ứng.
Cuối cùng, Khưu Sinh dứt khoát đỡ cô từ dưới đất
lên, bế cô rời khỏi phòng tối.
“Đi, đi kết hôn.”

