Mê trước cưới sau - Chương 10 part 2 + 11 part 1
“Giả cái đầu ông đó, tôi chỗ nào giống cái nấm, ông
bị bệnh thần kinh hả.” Tiểu Lộc dùng cái khay gạt tay ông ta ra, đề phòng nhìn
ông ta. . Không phải xui xẻo như vậy chứ, gặp phải tên đàn ông bỉ ổi thích mặc
đồng phục sao?
“Có chút phiền phức rồi, không ngờ là một người điên
vũ lực.” Sau khi nói xong câu này, chú cảnh sát đưa tay lên sờ sờ cằm, đăm
chiêu tìm cách xử lý. Tiếp đó, động tác đặc biệt nhanh nhạy, quả thực hoàn toàn
không phù hợp với tuổi tác đã cao của ông ta, phút chốc liền túm chặt lấy cổ áo
Tiểu Lộc, dùng sức lôi cô ra ngoài, , miệng còn lẩm bẩm, “Không sao, người điên
vũ lực mình cũng không sợ, ba đời nha mình đều là đầy tớ của nhân dân, đối phó
với những người như thế là sở trưởng của mình. Không cần phải ầm ĩ, không cần
náo loạn, bệnh viện gần nhất thức ăn cải thiện, ngoan ngoãn trở về đi……”
“Con mẹ nó, ông mới là đồ điên. Buông tay, buông
tay, buông tay!” Sức lực thực sự chênh lệch rất nhiều, mặc dù Tiểu Lộc vừa gào
vừa nhảy, vẫn không có cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của ông, suy cho cùng quả
thật đúng là người đầy tớ của nhân dân cha truyền con nối nha.
Xem ra chỉ có thể lựa chọn bảo toàn lại chút thể diện
còn sót lại của bản thân, bất cứ giá nào cũng không thể để Khưu Sinh phát hiện
ra mình. Vì thế Tiểu Lộc nhanh tay giơ cái khay lên che khuất mặt, tay kia thì
cầm lấy cái túi xách che khuất đầu, che đậy hoàn toàn.
Phía sau, truyền đến một tiếng than thở yếu ớt: “Ai
da, còn nói không phải giả thành cái nấm.”
“Giả thành mẹ mày, giả thành bà ngoại mày, giả thành
cả nhà mày!!” (Yu: thật ra Yu thích chữ mày hơn chữ khác, có thể các bạn sẽ nói
TL nhà mình dữ, nhưng xét cho cùng, ngay từ đầu đã nói TL là cô gái ăn nói hơi
thô bỉ T^T các bạn thấy sao?)
Bất chợt có xôn xao nên đã thu hút ánh mắt tò mò của
rất nhiều người, Khưu Sinh chau mày, lập tức xoay người lại. Cho dù hoàn toàn
không nhìn thấy khuôn mặt kia, thì anh cũng đại khái có thể đoán được cô gái
đang bị cảnh sát kéo ra ngoài kia là ai.
“Hình như là người điên thì phải?” Cô gái ngồi đối
diện nhìn xong, bình luận.
“……”Quả thực anh cũng thấy Trình Tiểu Lộc đúng là
người điên, thế nhưng chỉ có anh mới có thể nghĩ như thế.
“Anh…. Không phải là anh biết cô ta chứ?” Cảm giác
ánh mắt của Khưu Sinh có chút không hài lòng, cô gái kia nuốt nước miếng, cẩn
thận, dè dặt hỏi.
“Bà xã.”
“Hả?”
“Người điên kia, là bà xã tôi.”
“……”
Cô gái kia hoàn toàn bị chấn động rơi vào tình trạng
bị sốc, Khưu Sinh nhún vai cười khẽ, rút từ ví một khoản tiền vừa đủ trả cho bữa
ăn này, sau đó đứng lên, không kịp lên tiếng gọi, chỉ cầm lấy điện thoại để
trên bàn rồi lao ra cửa. Mãi đến lúc này, Khưu Sinh mới bắt đầu hối hận, rốt cuộc
vì sao phải tìm đến nhà hàng Thái Lan lớn như vậy dùng bữa chứ?!
“Ơ! Anh……” Thật sự kết hôn rồi sao?
Cô gái kia cũng không có cơ hội nói cho đầy câu, thì
đã không còn nhìn thấy bóng dáng Khưu Sinh rồi. Đúng là có nghe qua tin Khưu
Sinh đã kết hôn, nhưng họ đều cho đó chỉ là cái cớ anh ta dùng để trốn tránh.
Giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Tiểu Lộc dùng ánh mắt ai oán trừng mắt nhìn về phía
Khưu Sinh, nhìn thấy anh trả tiền, nhìn thấy anh đứng dậy, nhìn thấy anh đuổi
theo…… Thế nhưng cô lại không hề thấy có chút cảm động nào cả, còn cảm thấy tức
giận, hết sức tức giận! Anh ta lại đi mời người khác dùng bữa à, mỗi lần cả hai
ra ngoài ăn, đều là do cô chi nha!
“Ầy, ánh mắt dịu lại chút đi, đừng tràn ngập oán khí
như vậy, cô còn trẻ, không nên oán trời trách đất như vậy, con đường tương lai
còn rất dài mà. Ngoan, tôi đưa cô đi chữa bệnh…..” Giọng nói chú cảnh sát rất
điềm đạm mềm mỏng, nhưng động tác lại rất thô bạo, dùng sức nắm chặt vào cần cổ
của cô đè về phía trước ép dẫn đi.
“Tôi cảm thấy tôi sắp nghẹt thở rồi……” Tiểu Lộc khó
khắn thốt lên một câu, muốn thoát ra khỏi bàn tay của cảnh sát. Giờ cô có chút
hiểu được tâm trạng của‘Mã giáo chủ gào thét’* khi nói những lời này rồi. Không
có chổ cho cô dãy dụa, Tiểu Lộc bị áp vào ghế sau xe cảnh sát, chỉ có thể trơ mắt
oán trách nhìn Khưu Sinh vừa chạy ra khỏi cửa nhà hàng, sau đó lại nghĩ tới
chuyện anh mời người khác dùng bữa, “Cao xanh ơi, đất dày ơi, chuyện này thật
ra là vì sao? Vì sao anh ta chưa bao giờ mời tôi đi ăn món Thái chứ, thật ra là
vì sao?!” (Yu: giải thích cho bạn oki * chính là diễn viên Mã Cảnh Đào, anh này
khi đóng phim thường diễn tả rất thống khổ, rất thích gào thét, Yu đã từng giải
thích trong tr BSVGPT, nhắc thêm 1 lần cho các bạn nào chưa rõ :”>)
Hóa ra là vì món ăn Thái Lan mà nổi điên? Viên cảnh
sát lắc đầu, lòng cảm khái: “Tiểu cô nương à, cô chấp nhất như vậy làm cái gì
chứ? Đồ ăn Trung Quốc trong bệnh viện so với chổ này cũng gióng nhau thôi à.”
Tiểu Lộc không để ý tới ông ta, xe cảnh sát khởi
động chạy về phía trước, hai mắt cô đẫm lệ ghé sát vào cửa kính xe, hàm dưới
run rẩy, vô cùng đáng thương nhìn Khưu Sinh đang từ từ lùi xa dần ở đằng sau.
Ánh mắt cứ như vậy, thầm nghĩ nhắn nhủ một thông tin…… Cô không trách anh gì cả,
cần anh có thể chứng minh cô là người bình thường, có thể cứu cô ra ngoài, cô sẽ
không so đo tính toán những hiềm nghi đã qua!: “Đang bận, đêm nay về.” Đầu dây điện thoại bên kia
im lặng một lúc lâu, mới vang lên giọng nói của Khưu Sinh.
“Vậy à, vậy đêm nay anh có thể đến chổ tôi không?
Tôi còn muốn ở đây thêm một ngày nữa, vừa nãy khách hàng có gọi điện bảo ngày
mai còn có cuộc triển lãm cá nhân muốn tôi cùng tham gia, nói là để hiểu rõ hơn
sản phẩm. Thật sự không thể ở lại thêm một ngày sao?” Đột nhiên Tiểu Lộc cảm thấy,
bản thân mình thật giống như người phụ nữ thô kệch đi bắt kẻ thông dâm.
“Muốn tôi đến sao?” Lại một lúc lặng im thật lâu, đột
nhiên anh thốt lên một câu như vậy.
“Hả?” Nhất thời, Tiểu Lộc không biết nên ứng đối như
thế nào, cái này không hợp lẽ thường nha, lúc này chẳng phải anh ta nên cảm thấy
bối rối hoang mang, sau đó tiếp tục nói dối sao?
“Công việc có chút vấn đề, tôi phải nhanh chóng trở
về, cô ngoan ngoãn một chút. Sáng nay tôi đã hỏi qua, khách sạn này trước nay vẫn
để một đôi dép sẵn trước cửa phòng tắm, đừng ở đó suy nghĩ bậy bạ. Nếu thật sự
cảm thấy sợ, trên bản đồ có một khách sạn nhỏ khác nằm kế khách sạn cô đang ở,
tôi đã đặt giúp cô một phòng.”
“Cái gì, đặt phòng?” Gì chứ, chẳng lẽ khi đàn ông
làm sai, sợ bị phát hiện, chột dạ nên có cử chỉ hành động khác thường sao? Cô đổi
phòng làm gì chứ, cơ bản là khách hàng có cần cô tham gia cái triển lãm chó má
gì đó đâu, vé may bay trở về là đêm nay nè. Khó lắm mới nói dối, cũng không cần
vạch trần cô sao?
“Lại nói, cô chỉ muốn tôi đi cùng thôi sao?”
“Không, không cần, anh đang bận mà, anh tiếp tục bận
rộn đi.” Tiểu Lộc thất vọng ngắt điện thoại. Rõ ràng là chồng cô sai đường lạc
lối, chúa ơi, vì lẽ gì người rơi vào tình thế bất lợi luôn là cô chứ?
Tiểu Lộc vẫn còn đang suy nghĩ chưa ra, thì có một
chú cảnh sát thái độ rất nhã nhặn đến gần, ngồi xổm trước mặt cô, nhếch môi ,
cười vô cùng thân thiết, còn hòa nhã đưa tay lên xoa xoa đầu cô, “Cô gái, cô
đang giả thành cái nấm sao?”
Chương 11
May mắn là tư duy của Khưu Sinh không giống như Tiểu
Lộc, anh nhanh chóng bắt taxi, đuổi theo xe cảnh sát, không bao lâu cũng đuổi kịp
Tiểu Lộc.
Chỉ là, anh giải thích suốt cả một đêm, nhưng ông
chú cảnh sát kia vẫn không muốn tin Tiểu Lộc là bình thường. Cuối cùng, đành phải
đưa đến bệnh viện khoa tâm thần kiểm tra, thật là có chút phiền toái, nhưng mà
tốt xấu gì cũng đã trả lại cho Tiểu Lộc một công đạo.
“Ồ? Thì ra là cô không phải người điên hả.”
“……”
“Người giám hộ, ông xã của cô rất tuấn tú nha, có thể
chịu được cô cũng không dễ dàng, cô bé, cô phải quý trọng đấy.”
“……”
“Này, người giám hộ à…… ừm, ngài Khưu, sau này dành
nhiều thời gian bên bà xã một chút, đừng để cho bà nhà giả thành người điên ở
nơi công cộng nữa, làm tăng thêm gánh nặng cho chung tôi. Nói đi, hai người sống
ở đâu, tôi phái người đưa cả hai về, nhà tôi ba đời đều là viên chức cho dân,
tuyệt đối không bắt bừa người vô tội.”
“……”
Được lắm, Trình Tiểu Lộc nhớ kỹ, khắc sâu nhớ kỹ. Ở
phương bắc Trung Quốc, trong cái thành thị nào đó, có một viên cảnh sát ba đời
đều là viên chức phục vụ nhân dân! Ông ta tuyệt đối không bắt người bừa bãi,
nhiều lắm cũng chỉ là hại cô không gặp được khách hàng, không bắt kịp chuyến
bay, bị sếp mắng…… Còn bị hạ tối hậu thư, làm không xong hạng mục này thì cứ việc
về nhà mà tự xử.
Xem tình huống như bây giờ, có phải là cô đã bị thất
nghiệp rồi không?
“Ô…… Tôi gây ra nghiệt gì cơ chứ……” Tiểu Lộc ngồi xuống
bên bồn hoa ven đường, khẽ nức nở, tâm trạng rối bời, dùng bàn phím điện thoại
làm nơi phát tiết.
Suy nghĩ trong đầu gần như hỗn loạn, không ngừng lập
đi lập lại câu nói vừa rồi của khách hàng, cũng không ngừng lý giải ý nghĩa của
nó…….. “Khỏi cần nói nữa, tôi không rãnh rỗi như vậy.” Là thế nào đây? Không phải
cô ta cũng rãnh sao, hôm đầu tiên chẳng phải cô ta đã tự hủy cuộc hẹn đó thôi!
Là do ông đày tơ của dân kia không phân biệt tốt xấu mà!
“Đi.” Ồn ào muốn chết, Khưu Sinh không thể nhịn được
nữa .
“Đi đâu hả?” Tiểu Lộc đang ngỡ ngàng thì bị anh kéo
đứng lên, lúng búng chạy đuổi theo cho kịp bước chân anh.
“Ăn cơm.” Trả lời một cách vô cùng nhàn nhã, vô cùng
bất cần.
“Bọn họ nói không muốn nói chuyện với tôi, tôi sắp
thất nghiệp rồi, còn ăn cơm cái gì nữa chứ!” Anh có biết như vậy là sắp không
có cơm ăn, là sắp đói nhăn răng hay không hả? Nếu thật sự vuột mất công việc
này, cô lại phải đi tìm việc, tìm không thấy phải về nhà. Về nhà cũng không phải
là không tốt, chỉ là, con mẹ nó phải thừa kế sự nghiệp, mà sự nghiệp kia …. Thật
phiêu lưu nha!
“Thất nghiệp cũng phải ăn cơm.” Anh bắt đầu cau mày
lại, không để ý tới cô, tiếp tục bước đi.
“Con mẹ nó……” Đồ mặt trắng, thật ra anh có biết tình
huống bây giờ nghiêm trong biết chừng nào không?
Khưu Sinh dừng bước, tròng mắt se lại, nhìn sát vào
cô, “Đừng để tôi nghe thấy mấy câu thô tục này lần nữa.”
“Tôi đã nói như vậy bao nhiêu năm rồi, giờ lại bắt sửa,
anh thích nghe hay không kệ xác anh. Hứ, đồ chủ nghĩa đàn ông, không biết thưởng
thức, ngay cả Thần Xuyên trước kia còn nói thích tôi nói ‘Con mẹ nó’ ……” Tiểu Lộc
nói không chút suy nghĩ, cứ theo phản xạ mà phản bác lại. Mới nói được một nữa,
cô đột nhiên ngậm miệng lại. Không phải bởi do ánh mắt Khưu Sinh càng lúc càng
làm cho người ta sợ hãi, mà lúc này, cái tên ‘Thẩm Thần Xuyên’ càng khiến cô
kinh hãi gấp bội.
Hóa ra, có một số ký ức đã khắc cốt ghi tâm, trở
thành thói quen. Giống như một bộ phận trong cơ thể cô, cho dù không cố ý, nó vẫn
tự nhiên khiến cô nhớ đến.
“Nói thích cô, thì sẽ phải có trách nhiệm với tương
lai của cô, còn cứ thích như vậy thì có ích lợi gì?” Im lặng một lúc, anh thử dịu
dàng nhìn cô, tuy sắc mặt không chút đổi nhưng lại chủ động nắm tay cô dắt đi.
Tiểu Lộc chớp chớp đôi mắt còn chút ươn ướt, khẽ trộm
nhìn anh, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh. Gương mặt thì lạnh lùng như vậy lại
có thể dịu dàng thế này sao? Cô há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết
nên nói gì. Cuối cùng, chỉ biết im lặng suy nghĩ, thích như vậy cũng không phải
không có tác dụng. Chí ít, cũng khiến cô hiểu, tình yêu hay tình bạn đều không
đáng tin cậy.
Bữa cơm trưa này đột nhiên ở một nơi rất kỳ quái, là
nơi nào đó trong một nhà hàng sang trọng tráng lệ …. Phòng bếp!
Nhưng nghe Khưu Sinh nói bữa này anh mời, cho nên Tiểu
Lộc đành im lặng không lên tiếng, đương nhiên là người nào trả tiền người đó chọn
chổ. Cô chỉ có thể âm thầm oán trách, tại sao anh mời cô gái khác ăn đồ Thái mà
lúc mời cô lại chạy đến nhà bếp ồn ào đầy dầu mỡ chán ghét này?! Tuy cô thật sự
cũng thích đồ ăn Trung Hoa, thế nhưng loại đãi ngộ khác biệt này thật dễ làm
băng giá trái tim người ta nha.
“Kẻ xông vào nhà bếp đòi ăn chỉ có mình cậu.” Trang
phục đầu bếp, đội mũ trắng cao phồng to thì đích xác là đầu bếp rồi. Anh ta đẩy
đến một chiếc xe chứa đầy thức ăn, tất cả đều còn đang bốc khói nghi ngút, “Nè,
tất cả đều chiếu theo khẩu vị của cậu mà làm đó, phần ăn cũng tuyệt đối nhiều hơn
với bên ngoài nha.”
“Wow…” Đây gọi là vào bếp luồng cửa sau kiếm chổ ăn
tốt sao? Tiểu Lộc liếm môi, tròn mắt nhìn chiếc mâm đầy thức ăn, nhìn sơ cũng
biết là không phải tầm thường rồi.
“Đừng có mà nói nhiều, không để người khác ăn à?”
Khưu Sinh nhìn thấy ánh mắt Tiểu Lộc, rồi tức giận quát đầu bếp.
“Cậu xem tôi là đầu bếp chuyên dụng à? Nấu cho cậu
ăn, chưa gì đã muốn đuổi tôi đi sao? Đã lâu không gặp rồi, tâm sự chút đi.” Nói
xong, đầu bếp móc gói thuốc lá từ trong túi áo ra, quen tay ném sang cho Khưu
Sinh.
“Nhẫn”
Anh đầu bếp không tin vào mắt mình, trợn tròn mắt,
nhìn sang Tiểu Lộc lúc này cũng đứng cạnh đó mà không nói thêm lời nào, “Nghe
nói cậu kết hôn?”
“Hử” Tin tức lan truyền quả là nhanh chóng, anh quả
là không nhìn lầm, tên lắm mồm kia đúng là huynh đệ tốt.
“Vẫn còn chơi nhiếp ảnh?” Chuyện này cũng do lần họp
mặt bạn bè cùng lớp có nghe tên anh em bảo bối của Khưu Sinh nói lại.
“Cứ cho là vậy đi.” Khưu Sinh trả lời mơ hồ, như là
thế nào cũng được, so ra, trước kia mới gọi là chơi, còn giờ thì…….Anh dựa vào
thứ này để kiếm sống. So với mộng tưởng ban đầu thì đã nhuốm rất nhiều mùi phàm
tục, nhưng anh biết, anh hiểu có được sẽ mất được.
“Vẫn là chụp ba cái hình cây cỏ hoa lá nhàm chán,
sông nước núi non?”
“……” Không nói gì chống đỡ. Cái đẹp mà đến miệng cậu
ta đều trở nên không đáng một đồng.
“Chán chết, chụp người đi, bà xã cậu xinh đẹp như vậy,
người mẫu tự nhiên, đừng có mà phung phí của trời. Thật là……” Vừa nói, anh đầu
bếp vừa nháy mắt cười với Tiểu Lộc, đang nói nửa chừng, thì có tiếng gọi cách
đó không xa, “Bận rồi, không quấy rầy vợ chồng son hai người nữa, đám cưới nhớ
đưa thiệp cho tôi.”
“Phì, xinh đẹp?” Mẹ ơi, Trình Tiểu Lộc sống hơn hai
mươi năm, thật đúng đây là lần đầu tiên được nghe người ta khen như vậy, thật
là làm cho cô phải nở hoa trong lòng, ngây ngất con tim.
Ngay cả chính cha mẹ của cô cũng đều nói: “Bề
ngoài bình thường
không xinh đẹp, chúng ta sẽ khen nó thanh tú; Không
thanh tú, chúng ta khen nó có khí chất; Về phần con, ha ha…, coi như thuần khiết
lương thiện”. (Yu: hiểu lun, ha ha =)) )

