Mê trước cưới sau - Chương 17 part 2 + 18 part 1

“Ăn nhiều một chút.” Khưu Sinh hoàn toàn xem nhẹ lời của cô, tiếp tục gắp.

“Hai người các ngươi có cần phải ân ái như vậy không hả, làm phiền suy nghĩ một chút cho nam nữ đồng nghiệp còn độc thân đang ngồi ở đây một chút được không, đừng có làm người ta ớn lạnh quá đi.” Nhìn không được bọn họ người này ta một câu ngươi một câu đưa đẩy, Cổ Húc Nghiêu lớn tiếng trêu chọc.

“Người mới vừa kết hôn đều là như vậy, chiều nay không có anh ở đây, anh Tưởng vừa cho biết tổ quảng cáo máy chụp ảnh kia của Tiểu Lộc đang chờ xếp lịch sắp xếp chụp studio, anh ta lại có thể tiếp nhận còn những công việc khác đều từ chối, lại còn liều mạng bán sống bán chết nhất định trong đêm nay phải làm xong mẫu quảng cáo ô tô này nữa chứ.” Những người khác trong Studio cũng đều theo nhau phụ họa hẳn lên, thật khó có được cơ hội để chọc phá Khưu Sinh, sao lại có thể buông tha.

“Ah, hóa ra anh là vì tôi mới liều mạng như vậy hả.” Đột nhiên Tiểu Lộc thầm oán giận bản thân không biết quan tâm anh, trước đó còn giận anh vì chuyện anh xuất viện mà không báo với cô, kết quả, người ta là vì cô mà không thể nghỉ ngơi.

Môi Khưu Sinh mím chặt, khẽ trừng mắt nhìn đám đồng nghiệp nhiều chuyện kia, buông đũa xuống, quay qua phía Tiểu Lộc, tựa như đang đùa, khẽ véo vào chóp mũi cô: “Anh ta đánh rắm, không cần nghe, thực thối.”

“Phì…… Khưu Sinh, cậu rất ấu trĩ nha.” Người nọ không cam lòng bị trêu tức, bật lên một tràng cười lớn, phản bác lại. Anh ta rõ ràng chỉ là đang thuật lại tình hình thực tế mà thôi, có thế nào một câu là nói sai rồi .

“Theo như tôi thấy hả, tiến độ chụp ảnh đêm nay có thể thuận lợi vậy, lão đại của chúng ta cũng có công lao nha, nếu không phải cô ấy cùng Khưu Sinh phối hợp ăn ý, chúng ta sao có thể hoàn thành nhanh như vậy, ít nhất còn phải kéo thêm vài ngày.” Đột nhiên lên tiếng là tổ viên trong tổ của Nguyễn Linh, cũng do ở khác tổ, trước mắt còn đang tranh chấp lợi ích chưa phân thắng bại, cho nên, trước giờ cô ta cũng không có thiện ý gì với tổ Tiểu Lộc.

“Ăn ý?” Cổ Húc Nghiêu lên cao giọng, lời nói mang theo chút châm biếm: “Ăn ý đến nỗi ép Khưu Sinh đến gãy xương?”

“Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, chỉ là bởi vì vừa mới vào công ty, rất nhiều việc còn chưa quen thuộc, cho nên có chút nôn nóng.” Nguyễn Linh chủ động giải thích, ánh mắt trách cứ nhìn vào tổ viên mới phát biểu vừa rồi, lên tiếng khiển trách, “Sau này đừng có nói kiểu như vậy nữa, Khưu Sinh chỉ bảo tôi rất nhiều, nếu không phải anh ấy giúp tôi, Lê Nhược Lâm cũng sẽ không để cho chúng ta tiếp tục theo dõi hạng mục này. Còn có nha, tuy rằng chúng ta cùng Tiểu Lộc không cùng chung một tổ, nhưng nói như thế nào đi nữa cũng đều chung một công ty, cứ như vậy tranh đến tranh lui thật có ý nghĩa sao?”

Sau khi nói xong, Nguyễn Linh giống như hoàn toàn không có chút gì xích mích với Tiểu Lộc.

Tiểu Lộc khẽ nhíu mày, cảm giác Nguyễn Linh cô ý nói không rõ ràng, hại cô tò mò. Mục đích hẳn là muốn cô chủ động hỏi cho rõ ràng mà thôi, cô không hỏi đâu, hừ!

Đáng tiếc, Tiểu Lộc không hỏi, không có nghĩa là những người khác cũng không hỏi, cô đã quên ở đây còn có rất nhiều tổ viên trong tổ Nguyễn Linh: “Thế nào, hóa ra Lê Nhược Lâm muốn đem hạng mục này chuyển cho tổ của cô ấy sao?”

“Đúng vậy, ha ha, đều do tôi, rõ ràng làm không xong cũng không nên phô trương làm tàng, khiến Khưu Sinh bị thương. Lê Nhược Lâm thực sự rất tức giận, sáng hôm đó không chỉ đơn giản gọi tôi vào văn phòng thôi, mà còn giáo huấn một lúc lâu. Nhưng mà, cũng may Khưu Sinh giúp tôi nói tốt vài lời.”

Khưu Sinh nói tốt giúp Nguyễn Linh? Tiểu Lộc kinh ngạc nhìn về phía Khưu Sinh, chuyện này bản thân cô đã thấy rất kỳ quái, càng kỳ quái hơn là Lê Nhược Lâm lại có thể nghe theo lời của anh ta? Lơ đãng, Tiểu Lộc liền nghĩ đến những lời Nguyễn Linh đã nói trước đây ở trong bệnh viện…… Khưu Sinh cùng Lê Nhược Lâm thật sự quen thân đến như vậy sao?

Mà nãy giờ, toàn bộ sự việc, nam nhân vật chính lại không hề lên tiếng, chỉ ngồi yên lặng một bên, lo dùng bữa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quay về phía mọi người cười nhạ. Từ đầu tới cuối, đối với chuyện này, anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, khiến Tiểu Lộc càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.

 

Chương 18

Mãi cho đến khi trời gần sáng, tiệc mừng công mới
tính là kết thúc, nhưng mà đối với Tiểu Lộc mà nói, cơn ác mộng chỉ là vừa mới
bắt đầu mới đúng.

Trong phòng, chỉ có một ngọn đèn ánh sáng vàng, thật
ấm áp, thật mờ ám.

‘Bò sữa’ chạy đến bên sô pha, cọ thân mình vào chân
thạch cao của Khưu Sinh kêu meo meo làm nũng.

Thoạt nhìn thật sự đúng là một hình ảnh rất hài hòa,
nhưng điểm duy nhất không thích hợp chính là bầu không khí rất căng thẳng.

“Hai người cứ ngồi nói chuyện, tôi đi trước ngủ
đây.” Cổ Húc Nghiêu không hề có chút thông cảm với nỗi lòng của Tiểu Lộc, nhìn
có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, hơn nữa còn rất phối hợp nhảy
lên vũ đài cổ vũ Khưu Sinh giáo huấn bà vợ. Lúc sắp đi, không ngờ hắn vẫn còn
có chút ý tốt nhắc nhở Tiểu Lộc một câu: “Cả ngày nay Bò sữa chưa ăn chút gì,
Khưu Sinh rất cưng chiều nó.”

Ngụ ý chính là, thay vì ở đây căng thẳng, chi bằng
đi lấy lòng con mèo kia.

Tiểu Lộc bất lực lại ai oán nhìn theo bóng dáng của
Cổ Húc Nghiêu, cúi đầu quét mắt lướt nhìn cũng muốn tìm con mèo đáng chết đang
bất mãn kia. Mặc dù có nghìn vạn lần không cam lòng tự nguyện, cô vẫn chạy vào
bếp, đổ thức ăn vào cái bát của con mèo, dè dặt cẩn thận từng li từng tí bê đến
trước mặt bò sữa.

Đầu tiên là nó nhìn cô với ánh mắt khinh thường xa
cách, tiếp theo, lại vênh váo tự đắc chạy tới bên người Tiểu Lộc, thật tao nhã
từ từ ăn.

“……” Thật đúng là người sao thì nuôi ra cái loại mèo
vậy! Tiểu Lộc len lén véo lên người nó một chút, làm cho bò sữa kêu lên bi
thương, cô vội vàng làm bộ dường như không có việc gì đứng lên, “Không có gì để
nói, tôi đi ngủ trước?”

“Tư liệu quảng cáo camera cô đang giữ sao? Đưa tôi.”
Anh thoải mái dựa vào sô pha, lơ đãng hỏi.

“Ah, chờ một chút nha.” Tiểu Lộc bắt đầu tìm kiếm
trong túi xách, ôm ra một chồng tư liệu.

Sắc mặt Khưu Sinh cũng theo đó càng lúc càng khó
coi, anh nghĩ rằng, ít nhất cô cũng đã về nhà, nhưng mà theo tình huống bây giờ
xem ra, ngay cả tư liệu cô còn mang theo bên mình, nếu anh không gọi điện kêu
cô đến dùng bữa, có phải cô còn tính suốt đêm không về hay không?

“Cho anh, đều ở đây cả, đây là toàn bộ tư liệu
phương án quảng cáo, anh xem cái này là đủ rồi, cái khác chỉ là phác họa quảng
cáo, nếu anh cảm thấy cần dùng cũng có thể xem qua, còn có này…… Ah, là giới
thiệu sản phẩm……” Tiểu Lộc nói thao thao bất tuyệt, thế nhưng Khưu Sinh hoàn
toàn không để ý đến lời của cô.

Anh bèn khom người xuống, đưa ta ôm lấy bò sữa đang
hưởng thụ thức ăn ngon mà bế xốc lên.

Tiểu Lộc nheo mắt nhìn chằm chằm vào anh, mỗi lần
lúc nhìn thấy Khưu Sinh đùa giỡn với ‘Bò sữa’, cô đều cảm thấy trong ánh mắt
anh toát lên vẻ vô cùng quan tâm yêu chiều. Động tác kia, khỏi phải nói là có
bao nhiêu dịu dàng, anh chưa từng bao giờ lại dịu dàng âu yếm cô như vậy, hừ!
(Yu: mất mặt quá nha, ghen zới mèo lòa xao, hả)

“Người khác đưa thức ăn cho cũng không được tùy tiện
ăn.” Vừa nói, anh vừa dùng ngón trỏ khều khều cằm dưới bò sữa trêu đùa.

“Hmm……” Miệng Tiểu Lộc thì lầm bầm mắt lại nhìn vào
cái bát thức ăn của mèo, lại nhìn qua dáng vẻ cợt nhã của bò sữa, không cam
lòng mà hầm hừ vài tiếng.

“Mèo trong nhà phải ra dáng mèo trong nhà, ra ngoài
thật sự rất nguy hiểm ……” Anh ôm bò sữa, khóe miệng khẽ nhếch, liếc xéo Tiểu Lộc,
ánh mắt gay gắt, “Cẩn thận độc chết mi.” (Yu: cao thủ chửi xéo, hiểm quá nha
người.)

“Hả! Không phải chỉ là thức ăn cho mèo thôi à, đến mức
đó sao? Tôi là lấy từ trong bếp nhà anh ra mà, thích ăn hay không thích ăn,
cùng lắm thì tôi đem đổ đi.” Tiểu Lộc cảm thấy không hiểu gì cả. Từ khi nào mà
tên này lại thành ra thần kinh vậy chứ, tay cô cũng đâu có dính thuốc chuột.
Cùng lắm cô chỉ nghĩ hận không thể độc chết nó, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến thì
thấy chẳng qua nó chỉ là một sinh mệnh bé nhỏ vô tội thì lại mềm lòng. Lòng cô
có bao nhiêu đồng cảm, anh có cần biến cô thành kẻ tội ác tày trời như vậy
không.

Càng nghĩ càng giận, Tiểu Lộc phùng mang trợn mắt,
phát hỏa nổi giận đùng đùng, hung hăng cầm lấy cái bát thức ăn của mèo, chạy tới
phòng vệ sinh, đổ hết vào trong bồn cầu, nắm vào nút gạt bồn cầu, dùng sức giật
mạnh…… Toàn bộ thế giới bổng chốc yên tĩnh, Khưu Sinh cũng câm miệng .

Nhất cử nhất động của Tiểu Lộc, làm cho anh tức đến
nỗi nói không nên lời, trong đầu chỉ quanh quẩn duy nhất ý niệm…… Bóp chết cô.
(Yu: múc liền, ai khổ biết liền.)

Có đôi khi ý tưởng này quá mạnh mẽ, mãnh liệt đến nỗi
có thể ra tay hành động tức thời. Tỷ như ngay bây giờ, Khưu Sinh thật sự đang
bóp.

Thật đáng tiếc có vẻ như không may, nằm trong ở lòng
anh không phải Trình Tiểu Lộc, mà là bò sữa. (Yu: thành thật chia bùn cùng em
bò sữa T^T )

Yên lặng một lát sau, người ta nghe được một tiếng
kêu như xé lòng phát ra từ trong miệng bò sữa, phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này.

Tiểu Lộc kinh ngạc quay lại nhìn về phía sô pha, chỉ
nhìn thấy bò sữa tựa giống như nhìn thấy quỷ, nhảy xuống sô pha, nhanh nhẹn lẻn
đến trong góc phòng, sau đó lưng mình cong lên, lông dựng đứng, phòng bị nhìn
chằm chằm vào Khưu Sinh.

“Anh nổi điên à?” Theo sự hiểu biết của Tiểu Lộc đối
cầm thú mà nói, bò sữa có tư thế kiểu này nhất định là bị đánh, cho đến nay cô
vẫn cho rằng con mèo này mà chết thì tính mạng Khưu Sinh cũng không còn, thậm
chí khi nó tè lên máy chụp ảnh của anh, anh cũng quá lắm là làm bộ hù dọa cho
nó sợ mà thôi.

“Tôi cảm thấy đối với một con mèo không phân biệt được
bản thân mình là mèo nhà hay mèo hoang mà nói thì đây đã là nhẹ nhàng lắm rồi.”
Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng Tiểu Lộc.

“Anh cũng làm quá quá đi, không phải chỉ ăn vài miếng
thức ăn mèo do tôi làm thôi sao.” Nói xong, Tiểu Lộc tốt bụng muốn chạy tới
phía góc tường, an ủi tâm linh bé nhỏ đang bị tổn thương kia.

Bất ngờ ngoài dự liệu, Khưu Sinh lại đột nhiên đưa
tay giữ chặt cô lại.

Anh chụp lấy cổ tay cô, lộ vẻ không kiên nhẫn khóe
miệng khẽ nhếch lên, hơi dùng một chút lực, xoay người Tiểu Lộc lai đem đặt ngồi
trên sô pha .

Nhìn kỹ lại quần áo trên người cô đầy những nếp
nhăn, Khưu Sinh bỗng nhiên cảm thấy nếu anh tiếp tục uyển chuyển thêm nữa, thì
mặc kệ có nói bao nhiêu đi chăng nữa cũng đều là gà vịt nói chuyện, chỉ số
thông minh của cô vĩnh viễn cũng không hiểu rõ ngụ ý của anh.

“Uống hết bao nhiêu rượu?” Lúc mùi rượu nồng nặc kia
lần nữa xộc vào mũi, Khưu Sinh cuối cùng kiềm chế không được gằn giọng hỏi.

“Không nhớ, đã quên……” Chuyện trước lúc say rượu, có
trời mới nhỡ rõ á. Huống chi, anh lại còn mang vẻ mặt như hung thần ác quỷ dí
sát vào mặt cô, ép bức cô, khiến cô hoàn toàn không có chút thời gian nhớ lại.

“Hử?” Bắt đầu nhướn mày, còn có gan dám xác nhận, rõ
ràng là đã quên trong nhà còn có ông chồng.

“Một chút! Một chút, có một chút……” Oh, đừng sát lại
nữa! Cô sắp khống chế không được nữa rồi!

“Hử.” Đáp án này tạm được, ít ra cũng làm cho Khưu
Sinh định buông tha cho cô, “Sau này, muốn uống rượu, chỉ có thể, tôi với cô.”

“Được……” Đây là bằng mặt không bằng lòng, tuyệt đối
chỉ là bằng mặt không bằng lòng. Ai thèm hắn tiếp rượu! Anh ta còn đáng sợ hơn
Tô Phi, chỉ mới một lần mà đã hại cô bán đi cái chung thân đại sự, còn có lần nữa
hả, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, không may lại một lần nữa mà mơ mơ hồ
hồ đi ký giấy chứng nhận ly hôn. Mọi người trong công ty không phải đều nói cuộc
sống vợ chồng mà không êm thấm thì phải dẫn đến việc hôn nhân kết thúc thôi.

Cô và Khưu Sinh chính là thuộc loại điển hình này.

Anh hài lòng, mặc dù ánh mắt Tiểu Lộc thoạt nhìn
cũng không có chút nào thành khẩn. Khưu Sinh gượng người dậy, dáng vẻ hờ hững lạnh
lùng, “Đi tắm cho bò sữa đi.”

“Lại tắm?” Thật là nhàm chán, có thể nghĩ ra ý tưởng
gì mới hơn một chút hay không vậy.

“Vậy giúp tôi tắm.” (Yu: Hảo!)

“……” Nghe vậy, mặt Tiểu Lộc thoáng chốc đỏ ửng lên,
vội vàng di chuyển tầm mắt. Nội tâm có chút đấu tranh, lại lập tức nói vòng vo,
“Khưu Sinh, rốt cục chúng ta có là vợ chồng thật sự không nhỉ?”

“Muốn xem hôn thú?” Anh quơ quơ cái chân thạch cao,
“Hôm nay bất tiện.”

Có cần bất tiện dữ vậy không? Chẳng lẽ anh ta đem
hôn thú giấu ở trong bóng đèn sao?!

Chỉ có điều là hôm nay trong lòng Tiểu Lộc cảm thấy
rối rắm căn bản không phải là do tờ hôn thú, mà là Khưu Sinh quá nội tâm, tuy rằng
bình thường anh không nói gì, nhưng Tiểu Lộc có thể mơ hồ cảm giác được anh rất
tốt với cô, cuộc hôn nhân này, cô cũng muốn cố gắng thử tiếp tục duy trì, luôn
luôn muốn nổ lực gắng sức.

Nghĩ ngợi, cô ê a ngập ngừng chút, rồi bật ra một
câu: “Ý tôi muốn nói là…… Cái kia, người ta, chính là ở nhà người khác a…… Nhà
người khác vợ chồng buổi tối đều muốn làm cái chuyện kia, nghe nói như vậy mới
có thể linh thể hợp nhất, chúng ta đây…… Chúng ta có thể hòa hợp thân thể lẫn
nhau hay không, thật quá xa lạ nha?”

Mặc dù nói năng lộn xộn có chút không rõ ràng, diễn
đạt không hết ý, nhưng mà Tiểu Lộc tốt xấu gì vẫn là lấy hết toàn bộ dũng khí
nói ra những lời này.

“Muốn linh thể hợp nhất?” Khưu Sinh gắng hết sức lực,
mới có thể duy trì được vẻ mặt bình tĩnh, không phì cười ra tiếng.

“Tôi…… Tôi chỉ là, tiện thể thì nói vậy, chỉ là tùy
tiện ……” Đầu càng lúc càng cúi thấp, giọng nói cũng càng lúc càng nhẹ hẫng đi.
Thật mất mặt mà, loại chuyện này mà còn muốn cô chủ động lên tiếng.

Càng mất mặt hơn chính là, Khưu Sinh đưa tay, ôm cô
thật tự nhiên, lại một lần quơ quơ cái chân thạch cao, giọng nói nghe rất tha
thiết tình ý xâu xa: “Bà xã, suy nghĩ chút tình hình thực tế cho ông xã, gần
đây cử động hơi khó khăn.”

“Bỏ đi! Bỏ đi! Hừ, con mẹ nó!”

seriO �
To�� 0 n thật sự đúng là một hình ảnh rất hài hòa,
nhưng điểm duy nhất không thích hợp chính là bầu không khí rất căng thẳng.

 

“Hai người cứ ngồi nói chuyện, tôi đi trước ngủ
đây.” Cổ Húc Nghiêu không hề có chút thông cảm với nỗi lòng của Tiểu Lộc, nhìn
có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, hơn nữa còn rất phối hợp nhảy
lên vũ đài cổ vũ Khưu Sinh giáo huấn bà vợ. Lúc sắp đi, không ngờ hắn vẫn còn
có chút ý tốt nhắc nhở Tiểu Lộc một câu: “Cả ngày nay Bò sữa chưa ăn chút gì,
Khưu Sinh rất cưng chiều nó.”

Ngụ ý chính là, thay vì ở đây căng thẳng, chi bằng
đi lấy lòng con mèo kia.

Tiểu Lộc bất lực lại ai oán nhìn theo bóng dáng của
Cổ Húc Nghiêu, cúi đầu quét mắt lướt nhìn cũng muốn tìm con mèo đáng chết đang
bất mãn kia. Mặc dù có nghìn vạn lần không cam lòng tự nguyện, cô vẫn chạy vào
bếp, đổ thức ăn vào cái bát của con mèo, dè dặt cẩn thận từng li từng tí bê đến
trước mặt bò sữa.

Đầu tiên là nó nhìn cô với ánh mắt khinh thường xa
cách, tiếp theo, lại vênh váo tự đắc chạy tới bên người Tiểu Lộc, thật tao nhã
từ từ ăn.

“……” Thật đúng là người sao thì nuôi ra cái loại mèo
vậy! Tiểu Lộc len lén véo lên người nó một chút, làm cho bò sữa kêu lên bi
thương, cô vội vàng làm bộ dường như không có việc gì đứng lên, “Không có gì để
nói, tôi đi ngủ trước?”

“Tư liệu quảng cáo camera cô đang giữ sao? Đưa tôi.”
Anh thoải mái dựa vào sô pha, lơ đãng hỏi.

“Ah, chờ một chút nha.” Tiểu Lộc bắt đầu tìm kiếm
trong túi xách, ôm ra một chồng tư liệu.

Sắc mặt Khưu Sinh cũng theo đó càng lúc càng khó
coi, anh nghĩ rằng, ít nhất cô cũng đã về nhà, nhưng mà theo tình huống bây giờ
xem ra, ngay cả tư liệu cô còn mang theo bên mình, nếu anh không gọi điện kêu
cô đến dùng bữa, có phải cô còn tính suốt đêm không về hay không?

“Cho anh, đều ở đây cả, đây là toàn bộ tư liệu
phương án quảng cáo, anh xem cái này là đủ rồi, cái khác chỉ là phác họa quảng
cáo, nếu anh cảm thấy cần dùng cũng có thể xem qua, còn có này…… Ah, là giới
thiệu sản phẩm……” Tiểu Lộc nói thao thao bất tuyệt, thế nhưng Khưu Sinh hoàn
toàn không để ý đến lời của cô.

Anh bèn khom người xuống, đưa ta ôm lấy bò sữa đang
hưởng thụ thức ăn ngon mà bế xốc lên.

Tiểu Lộc nheo mắt nhìn chằm chằm vào anh, mỗi lần
lúc nhìn thấy Khưu Sinh đùa giỡn với ‘Bò sữa’, cô đều cảm thấy trong ánh mắt
anh toát lên vẻ vô cùng quan tâm yêu chiều. Động tác kia, khỏi phải nói là có
bao nhiêu dịu dàng, anh chưa từng bao giờ lại dịu dàng âu yếm cô như vậy, hừ!
(Yu: mất mặt quá nha, ghen zới mèo lòa xao, hả)

“Người khác đưa thức ăn cho cũng không được tùy tiện
ăn.” Vừa nói, anh vừa dùng ngón trỏ khều khều cằm dưới bò sữa trêu đùa.

“Hmm……” Miệng Tiểu Lộc thì lầm bầm mắt lại nhìn vào
cái bát thức ăn của mèo, lại nhìn qua dáng vẻ cợt nhã của bò sữa, không cam
lòng mà hầm hừ vài tiếng.

“Mèo trong nhà phải ra dáng mèo trong nhà, ra ngoài
thật sự rất nguy hiểm ……” Anh ôm bò sữa, khóe miệng khẽ nhếch, liếc xéo Tiểu Lộc,
ánh mắt gay gắt, “Cẩn thận độc chết mi.” (Yu: cao thủ chửi xéo, hiểm quá nha
người.)

“Hả! Không phải chỉ là thức ăn cho mèo thôi à, đến mức
đó sao? Tôi là lấy từ trong bếp nhà anh ra mà, thích ăn hay không thích ăn,
cùng lắm thì tôi đem đổ đi.” Tiểu Lộc cảm thấy không hiểu gì cả. Từ khi nào mà
tên này lại thành ra thần kinh vậy chứ, tay cô cũng đâu có dính thuốc chuột.
Cùng lắm cô chỉ nghĩ hận không thể độc chết nó, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến thì
thấy chẳng qua nó chỉ là một sinh mệnh bé nhỏ vô tội thì lại mềm lòng. Lòng cô
có bao nhiêu đồng cảm, anh có cần biến cô thành kẻ tội ác tày trời như vậy
không.

Càng nghĩ càng giận, Tiểu Lộc phùng mang trợn mắt,
phát hỏa nổi giận đùng đùng, hung hăng cầm lấy cái bát thức ăn của mèo, chạy tới
phòng vệ sinh, đổ hết vào trong bồn cầu, nắm vào nút gạt bồn cầu, dùng sức giật
mạnh…… Toàn bộ thế giới bổng chốc yên tĩnh, Khưu Sinh cũng câm miệng .

Nhất cử nhất động của Tiểu Lộc, làm cho anh tức đến
nỗi nói không nên lời, trong đầu chỉ quanh quẩn duy nhất ý niệm…… Bóp chết cô.
(Yu: múc liền, ai khổ biết liền.)

Có đôi khi ý tưởng này quá mạnh mẽ, mãnh liệt đến nỗi
có thể ra tay hành động tức thời. Tỷ như ngay bây giờ, Khưu Sinh thật sự đang
bóp.

Thật đáng tiếc có vẻ như không may, nằm trong ở lòng
anh không phải Trình Tiểu Lộc, mà là bò sữa. (Yu: thành thật chia bùn cùng em
bò sữa T^T )

Yên lặng một lát sau, người ta nghe được một tiếng
kêu như xé lòng phát ra từ trong miệng bò sữa, phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này.

Tiểu Lộc kinh ngạc quay lại nhìn về phía sô pha, chỉ
nhìn thấy bò sữa tựa giống như nhìn thấy quỷ, nhảy xuống sô pha, nhanh nhẹn lẻn
đến trong góc phòng, sau đó lưng mình cong lên, lông dựng đứng, phòng bị nhìn
chằm chằm vào Khưu Sinh.

“Anh nổi điên à?” Theo sự hiểu biết của Tiểu Lộc đối
cầm thú mà nói, bò sữa có tư thế kiểu này nhất định là bị đánh, cho đến nay cô
vẫn cho rằng con mèo này mà chết thì tính mạng Khưu Sinh cũng không còn, thậm
chí khi nó tè lên máy chụp ảnh của anh, anh cũng quá lắm là làm bộ hù dọa cho
nó sợ mà thôi.

“Tôi cảm thấy đối với một con mèo không phân biệt được
bản thân mình là mèo nhà hay mèo hoang mà nói thì đây đã là nhẹ nhàng lắm rồi.”
Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng Tiểu Lộc.

“Anh cũng làm quá quá đi, không phải chỉ ăn vài miếng
thức ăn mèo do tôi làm thôi sao.” Nói xong, Tiểu Lộc tốt bụng muốn chạy tới
phía góc tường, an ủi tâm linh bé nhỏ đang bị tổn thương kia.

Bất ngờ ngoài dự liệu, Khưu Sinh lại đột nhiên đưa
tay giữ chặt cô lại.

Anh chụp lấy cổ tay cô, lộ vẻ không kiên nhẫn khóe
miệng khẽ nhếch lên, hơi dùng một chút lực, xoay người Tiểu Lộc lai đem đặt ngồi
trên sô pha .

Nhìn kỹ lại quần áo trên người cô đầy những nếp
nhăn, Khưu Sinh bỗng nhiên cảm thấy nếu anh tiếp tục uyển chuyển thêm nữa, thì
mặc kệ có nói bao nhiêu đi chăng nữa cũng đều là gà vịt nói chuyện, chỉ số
thông minh của cô vĩnh viễn cũng không hiểu rõ ngụ ý của anh.

“Uống hết bao nhiêu rượu?” Lúc mùi rượu nồng nặc kia
lần nữa xộc vào mũi, Khưu Sinh cuối cùng kiềm chế không được gằn giọng hỏi.

“Không nhớ, đã quên……” Chuyện trước lúc say rượu, có
trời mới nhỡ rõ á. Huống chi, anh lại còn mang vẻ mặt như hung thần ác quỷ dí
sát vào mặt cô, ép bức cô, khiến cô hoàn toàn không có chút thời gian nhớ lại.

“Hử?” Bắt đầu nhướn mày, còn có gan dám xác nhận, rõ
ràng là đã quên trong nhà còn có ông chồng.

“Một chút! Một chút, có một chút……” Oh, đừng sát lại
nữa! Cô sắp khống chế không được nữa rồi!

“Hử.” Đáp án này tạm được, ít ra cũng làm cho Khưu
Sinh định buông tha cho cô, “Sau này, muốn uống rượu, chỉ có thể, tôi với cô.”

“Được……” Đây là bằng mặt không bằng lòng, tuyệt đối
chỉ là bằng mặt không bằng lòng. Ai thèm hắn tiếp rượu! Anh ta còn đáng sợ hơn
Tô Phi, chỉ mới một lần mà đã hại cô bán đi cái chung thân đại sự, còn có lần nữa
hả, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, không may lại một lần nữa mà mơ mơ hồ
hồ đi ký giấy chứng nhận ly hôn. Mọi người trong công ty không phải đều nói cuộc
sống vợ chồng mà không êm thấm thì phải dẫn đến việc hôn nhân kết thúc thôi.

Cô và Khưu Sinh chính là thuộc loại điển hình này.

Anh hài lòng, mặc dù ánh mắt Tiểu Lộc thoạt nhìn
cũng không có chút nào thành khẩn. Khưu Sinh gượng người dậy, dáng vẻ hờ hững lạnh
lùng, “Đi tắm cho bò sữa đi.”

“Lại tắm?” Thật là nhàm chán, có thể nghĩ ra ý tưởng
gì mới hơn một chút hay không vậy.

“Vậy giúp tôi tắm.” (Yu: Hảo!)

“……” Nghe vậy, mặt Tiểu Lộc thoáng chốc đỏ ửng lên,
vội vàng di chuyển tầm mắt. Nội tâm có chút đấu tranh, lại lập tức nói vòng vo,
“Khưu Sinh, rốt cục chúng ta có là vợ chồng thật sự không nhỉ?”

“Muốn xem hôn thú?” Anh quơ quơ cái chân thạch cao,
“Hôm nay bất tiện.”

Có cần bất tiện dữ vậy không? Chẳng lẽ anh ta đem
hôn thú giấu ở trong bóng đèn sao?!

Chỉ có điều là hôm nay trong lòng Tiểu Lộc cảm thấy
rối rắm căn bản không phải là do tờ hôn thú, mà là Khưu Sinh quá nội tâm, tuy rằng
bình thường anh không nói gì, nhưng Tiểu Lộc có thể mơ hồ cảm giác được anh rất
tốt với cô, cuộc hôn nhân này, cô cũng muốn cố gắng thử tiếp tục duy trì, luôn
luôn muốn nổ lực gắng sức.

Nghĩ ngợi, cô ê a ngập ngừng chút, rồi bật ra một
câu: “Ý tôi muốn nói là…… Cái kia, người ta, chính là ở nhà người khác a…… Nhà
người khác vợ chồng buổi tối đều muốn làm cái chuyện kia, nghe nói như vậy mới
có thể linh thể hợp nhất, chúng ta đây…… Chúng ta có thể hòa hợp thân thể lẫn
nhau hay không, thật quá xa lạ nha?”

Mặc dù nói năng lộn xộn có chút không rõ ràng, diễn
đạt không hết ý, nhưng mà Tiểu Lộc tốt xấu gì vẫn là lấy hết toàn bộ dũng khí
nói ra những lời này.

“Muốn linh thể hợp nhất?” Khưu Sinh gắng hết sức lực,
mới có thể duy trì được vẻ mặt bình tĩnh, không phì cười ra tiếng.

 

Báo cáo nội dung xấu