Thần thoại Ma vương- Chương 06 part 2

Đây là một
Đằng Tế hoàn toàn mới, tựa như một tên ác ma trưởng thành, hắn tuy rằng cuồng
ngạo không kềm chế được, âm trầm tàn bạo, nhưng hắn biết xu nịnh Thiên Thần,
lợi dụng lòng người. Hắn có thể suy nghĩ, có thể tấn công nhược điểm của kẻ
khác, có thể châm ngòi ly gián, lớn mật, cuồng vọng, âm hiểm, kiêu ngạo…… Hắn
chẳng khác nào hấp thu đặc tính linh hoạt khôn khéo của Đằng Tế, sau đó lại
thay đổi hoàn toàn những phẩm chất đặc biệt kia thành những điều xấu xa……

Thiên Thần vô
cùng thích tên Đằng Tế hoàn toàn mới này, nói thẳng hắn đúng là Ma Vương ông ta
thực sự muốn, ngay cả Bất Loạn cũng giống con ruồi thường xuyên dính bên người
hắn khiêu khích hắn, dụ dỗ hắn……

Mắt thấy Đằng
Tế từng bước trầm luân trong bóng tối, cảm xúc cô càng lúc càng phiền muộn, bởi
vì cô rất rõ, kết quả này cũng không có vấn đề, có vấn đề là trái tim cô.

Lúc đầu, mục
đích Thiên Thần lệnh cho cô bắt Đằng Tế không phải là biến anh thành Ma Vương
sao? Nay thành công rồi, cô nên vui mừng thay Thiên Thần, vì sao ngược lại cảm
thấy đau lòng?

Chẳng lẽ sự
biến mất của Đằng Tế, thật sự đối với cô ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Cô …… thật sự
thích anh như vậy sao?

Đã quen dùng
lý tính đi suy nghĩ bất cứ chuyện gì, đối mặt với phần tình cảm xảy ra bất ngờ
này, cô lại có vẻ bối rối lúng túng. Bởi từ sau vụ việc mười năm trước kia, cô
cho rằng cô không thể yêu ai nữa rồi, đổi tên thành “Bất Hoặc”, đóng băng trái
tim mình, cắt đứt tất cả nhân tính, quyết định theo Thiên Thần đi trên con
đường cố chấp máu tanh này……

Nhưng, sự xuất
hiện của Đằng Tế đã thu hút trái tim không hề lưu luyến đối với người đời kia
của cô , bóng dáng đặc biệt của anh, cách nói năng cơ trí, suy nghĩ linh tiệp,
và cả lòng can đảm kinh người, nhiều lần khích thích khói lửa chiến tranh trong
lòng cô. Anh là đối thủ khó gặp trong ván cờ nhân sinh của cô, cô không nhịn
được muốn cùng anh đánh một ván cờ, không nhịn được muốn cùng anh đọ cao thấp,
luận bàn trí tuệ, không nhịn được muốn tìm hiểu anh hơn, thấu hiểu rõ con người
anh……

Sau đó, bất
tri bất giác, cô dần dần phát hiện, anh càng nguy hiểm hơn so với tưởng tượng
của cô, bởi vì anh không chỉ có được năng lực khiến cô khuất phục, càng đáng sợ
là, anh còn có mị lực dễ dàng bắt giữ lòng người.

Trong quá
trình bọn họ giao thủ, anh luôn có thể tài tình thay đổi địch ý của cô đối với
anh, làm cho cô quên mất đối lập giữa bọn họ, vô hình trung, ván cờ này sớm đã
không có ý muốn giết người, ranh giới bạn thù trở nên mơ hồ. Cô lúc này mới
nhận ra được cô đã không có cách nào coi anh đơn thuần chỉ là đối thủ được nữa,
sự rung động không rõ từ bao giờ đã đâm chồi bén rễ trong lòng cô, làm lập
trường của cô cũng bắt đầu dao động……

Bởi vậy, khi
cô nhìn thấy Đằng Tế không phải là Đằng Tế, lại có ý muốn đánh thức xung động
của Đằng Tế, muốn biến anh trở lại thành Kỳ Lân Vương độc nhất vô nhị vốn dĩ.

“Bất Hoặc, cô
đang ngẩn người sao?”

Tiếng kêu bất
chợt vang lên của Bất Loạn gọi cô từ trong suy nghĩ trầm mặc trở lại, cô lạnh
lùng ngẩng đầu, Bất Loạn đang một tay vô cùng thân thiết ôm lấy Đằng Tế đi về
phía cô, một đôi mắt tô vẽ dày đậm đang nhìn cô chăm chú trong khi đó Đằng Tế,
vẻ mặt kỳ lạ nhìn cô.

Đôi mắt hẹp
dài sắc bén kia, là của Đằng Tế, nhưng ánh mắt đó, không phải là ánh mắt Đằng
Tế nhìn cô……

“Đâu có, tôi
chỉ là đang nghĩ một số chuyện.” Cô nói xong, đứng dậy bỏ đi.

Bây giờ ,
người cô không muốn nhìn thấy nhất chính là người đàn ông không hề có linh hồn
của Đằng Tế này.

“Chờ một chút,
cô đang suy nghĩ chuyện gì? Từ sau ngày cô nhận nhiệm vụ cùng Đằng Tế trở về,
cô liền trở nên là lạ……” Bất Loạn tựa vào vai Đằng Tế, cố ý gọi cô lại.

“Tôi đang
nghĩ…… cô thật là có dũng khí.” Cô quay đầu hừ lạnh.

“Dũng khí? Có
ý gì?” Bất Loạn ngẩn ngơ.

“Đi soi gương
đi! Dụ dỗ một thanh niên mười chín tuổi, cô thật đúng là không sợ bản thân mang
tiếng cưa sừng làm nghé.” Cô châm chọc bỏ lại những lời này, tự ý rời khỏi đại
sảnh bữa tiệc.

“Cô…… cô nói
cái gì? Xú nha đầu đáng ghét, cô đang mắng tôi già à? Tôi cũng chỉ mới hai mươi
sáu tuổi mà thôi!” Bất Loạn tức giận đến nỗi hô to gọi nhỏ, còn không quên quay
đầu dùng giọng nói có thể ngất chết người hỏi Đằng Tế: “Đằng Tế, anh nói xem,
em nhìn có vẻ rất già sao?”

“Coi chừng một
chút, nếp nhăn của cô xuất hiện kìa…...” Đằng Tế thoát ra một câu như vậy.

“Cái gì?” Bất
Loạn sợ tới mức lập tức lấy gương ra.

Bước chân của
Bất Hoặc đột nhiên cứng lại, những lời này của Đằng Tế cô cũng từng nói với Bất
Loạn, làm sao cô và anh thường xuyên có ý nghĩ và từ ngữ tương đồng vậy?

Khẽ nhíu mày,
lòng cô càng rối loạn.

Dọc theo con
đường rời xa ồn ào, cô quyết định đến phòng sách để được yên tĩnh bên tai,
không ngờ mới bước vào phòng sách không được bao lâu, cửa bị mở ra, Đằng Tế vậy
mà bước vào theo.

“Bất Hoặc, tôi
vừa hay có việc tìm cô……”

“Đi ra ngoài,
tôi không rảnh.” Cô xoay người trừng mắt nhìn hắn.

“Tôi thấy cô
không phải không rảnh, mà là muốn tránh né tôi!” Hắn cười lạnh.

“Tôi có lý do
gì mà phải tránh né anh?” Cô nhíu mày.

“Lý do rất đơn
giản, bởi vì em sợ……” Hắn chậm rãi đến gần cô.

“Sợ? Tôi có
cái gì phải sợ?” Cô vòng hai tay trước ngực, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

“Sợ tôi nhiễu
loạn tim em, sợ chính em càng lúc càng thích tôi…… thích con người tên Kỳ Lân
Vương của tôi……” Hắn sát vào cô, nở nụ cười xấu xa.

Lời nói của hắn
làm nàng kinh ngạc trợn to hai mắt. Chẳng lẽ người này biến thành……

“Đúng vậy,
‘Saint Angel’ khiến tôi biến thành người hai nhân cách, cái tên mà em thích
kia, đang ở trong cơ thể tôi ngủ say……” Hắn dường như lập tức nhìn thấu suy
nghĩ của cô.

Sắc mặt cô đột
nhiên thay đổi, là vì ý chí của bản thân Đằng Tế quá mạnh mẽ, cho nên dẫn đến
nhân cách của anh tách ra sao?

“ ‘Hắn’ rất
khó chơi, tôi đã tốn bao nhiêu công sức mới áp chế được ‘hắn’, bây giờ, là tôi
‘Ma Vương’ này đang chi phối thể xác này đây……” Hắn tà khí cười.

Trừng mắt nhìn
tư thái thắng lợi của hắn, tim cô từng đợt co rút đau đớn.

Là cô biến
Đằng Tế thành như vậy, là cô……

“Em đây là vẻ
mặt gì? Thương tâm vì ‘hắn’, em buồn sao?” Hắn nheo mắt lại, giọng điệu không
hờn giận.

Cô mím đôi
môi, không trả lời, chỉ muốn mau tránh khỏi người này, nhưng mới xoay người
bước một bước lại lập tức bị hắn túm lấy cánh tay, kéo về trước mặt hắn.

“Không cho
phép đi!” Hắn hừ lạnh.

“Buông tay.”
Lửa giận dấy lên trong đôi mắt lạnh như băng của cô.

“Vì sao em
luôn lạnh lùng như thế? Thực đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này của em……” Hắn
càn rỡ vuốt ve hai má cô.

Động tác này
làm ngực cô căng thẳng, lúc Đằng Tế bị thương cũng từng vuốt ve mặt cô như thế,
nhưng, người giống, đầu ngón tay giống, lại cho cô cảm giác hoàn toàn khác.

Khi đó, cô tim
đập thình thịch; mà hiện tại, cô chỉ cảm thấy chán ghét tức giận……

Không hề báo
trước, cô đột nhiên ra tay vung đến mặt hắn, hắn giống như đã sớm đoán trước
hành động của cô, nhanh nhẹn né tránh, một nắm bắt được cổ tay cô, sắc mặt âm
trầm nhìn chằm chằm cây băng châm trên nhẫn của cô.

“Vì sao? Vì
sao em chỉ thích hắn, mà không đón nhận tôi?” Hắn cả giận nói.

“Anh không
phải là Đằng Tế!” Giọng nói của cô không hề ấm áp.

“Sai rồi! Tôi
chính là ‘hắn’, tôi là một mặt khác của ‘hắn’, một mặt khác người ngoài không
thấy được! m hiểm, giả dối, đề phòng, đố kị, không tín nhiệm bất cứ ai, kiêu
ngạo, cuồng vọng, ngây thơ, tự cho là đúng, độc đoán, giữ lấy dục vọng mạnh
mẽ…… Tên đó cũng không giống bộ dạng đứng đắn mà em biết đâu, nội tâm hắn kỳ
thật cũng rất đen tối, ‘tôi’ chính là tổng hợp của những đen tối đó!” Hắn bắt
lấy hai vai cô, cúi đầu kề sát cô.

“Tôi biết.” Cô
yên lặng nhìn hắn.

Hắn giật mình.

“Tôi biết nội
tâm Đằng Tế có rất nhiều mâu thuẫn, anh ấy không phải thánh nhân, anh ấy mới chỉ
có mười chín tuổi, nhưng những mặt phải và mặt trái cảm xúc đó là kết quả yếu
tố anh ấy một mình cần có, chỉ có hai người nhân đôi, mới là ‘anh ấy’, mà anh……
không phải anh ấy!” Cô không nhịn được nói thay Đằng Tế, nhưng cũng không lưu
tình chút nào phủ định hắn.

Hắn bị chọc
giận, khuôn mặt tuấn tú nổi lên nụ cười độc ác hung dữ.

“Phải không?
Hóa ra em phân biệt rõ như vậy, có thể thấy em để ý hắn bao nhiêu, đã như vậy,
tôi sẽ dùng thân xác này của hắn để hủy diệt tình cảm em đối với hắn ta……” Lời
còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên ôm chặt cô, cúi đầu muốn xâm nhập đôi môi cô.

Cô kinh hãi,
ra sức ngửa về sau, gập đầu gối lên đụng mạnh vào bụng dưới của hắn.

Hắn nhảy về
phía sau, mũi chân điểm nhẹ trên tấm thảm, lập tức lại như tia chớp chạy tới,
động tác cực nhanh, làm cô kinh hãi.

Cô vội vàng
tránh sang bên trái, nhưng mới sắp chuyển động, hắn lại sớm một bước lướt tới
bên trái cô rồi, chặn đường cô, kéo lấy eo cô, cô liền lấy khuỷu tay ngăn cản
hắn xâm phạm, tiếp theo là một chuỗi cú đấm nhanh liên tiếp.

Nhưng hắn lại
ứng phó cực kỳ dễ dàng, chỉ thấy hắn trái phải né tránh, tay cô trước sau không
chạm được đến mặt hắn, đến cuối cùng, lại bị vấp phải đôi chân dài của hắn,
trọng tâm lập tức mất đi cân bằng, ngã ngửa về phía sau, rơi xuống thảm.

Chân hắn với
một cách kỳ lạ kẹp chặt hai chân cô, tay cô cũng bị hắn vây trên sàn nhà, cả
người liền bị khóa như vậy, không thể động đậy.

“Em không thể
thắng tôi được, Bất Hoặc.” Hắn cười khẩy nói.

“Thế thì đã
làm sao?” Cô đóng băng nghiêm mặt.

“Tôi muốn em
trở thành người của tôi……” Hắn nói xong chậm rãi cúi đầu, môi tựa như dán trên
cánh môi cô.

“Đó là điều
không thể.” Cô lạnh lùng u ám nói xong, xoay cổ tay, băng châm trên chiếc nhẫn
phút chốc vươn dài ra 10 cm, vừa vặn đâm thẳng vào cổ tay phải khống chế cô của
hắn.

“A!” Hắn đau
đớn hô một tiếng, rút tay về.

Cô thừa cơ
vùng lên, đầu châm sắc nhọn vạch qua áo sơ mi đen của hắn, khiến hắn phải buông
tay còn lại ra, sau đó nâng chân đạp lên ngực hắn, đá hắn ra.

Hắn ngã sang
một bên, cô đang muốn cho thêm một châm, hắn lại đột nhiên vẻ mặt biến đổi,
thấp giọng kêu: “Em muốn giết anh sao? Bất Hoặc.”

Tim cô nhảy
lên, trừng mắt nhìn hắn. “Đằng Tế?”

“Muốn tỉnh lại
thật không dễ dàng……Đầu của anh…… Đau muốn chết……” Anh tóm lấy mái tóc dài, thở
hồng hộc.

“Thật sự là
anh sao? Anh vẫn ổn chứ?” Cô tiến lên ngồi xổm bên người anh, vẻ mặt quan tâm
nâng anh dậy.

“Vẫn tốt……..”
Anh ngẩng đầu, cặp mắt đen dài thăm thẳm kia chợt lóe tia giảo hoạt.

Cô rùng mình,
cảnh giác quá muộn, còn không kịp phòng bị, đã bị hắn vặn tay phải, cả người
rơi vào trong đôi cánh tay mạnh mẽ của hắn.

“Anh……” Cô
không nghĩ đến hắn lại có thể giở loại thủ đoạn này, “Saint Angel” quả nhiên
khiến hắn trở nên càng xảo quyệt hơn.

“Thật là dễ
lừa! Chỉ cần tôi hơi lộ ra chút vẻ mặt của tên tiểu quỷ kia, em liền chui đầu vô
lưới rồi……” Hắn lặng lẽ cười lạnh.

“Buông tôi
ra!” Cô cả mặt lạnh lùng.

“Không dễ dàng
mới bắt được em, tôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?” Hắn vươn một bàn tay
ra, lấy đầu ngón tay quét nhẹ môi cô.

“Còn chạm vào
tôi, tôi sẽ giết anh!” Ánh mắt của cô như đao băng.

“Em không thể
giết tôi được, bởi vì, tôi là Đằng Tế mà!” Hắn đùa cợt nói.

“Anh không
phải……”

Hắn không cho
cô có cơ hội phản bác, lập tức che kín môi cô.

Cô hoảng hốt,
liều mình muốn né tránh, nhưng hắn ngược lại giữ gáy cô càng chặt hơn, điên
cuồng mà hôn cô.

Hơi thở nóng
rực, nhiệt độ cơ thể bỏng người, cô như bị mê hoặc trong nháy mắt, mê hoặc
trong nụ hôn hỗn loạn này……

Hắn không phải
Đằng Tế, nhưng đồng thời cũng là Đằng Tế, tình huống hoang đường phức tạp này,
ai có thể lý giải rõ ràng?

Thậm chí, tim
cô lại bị nụ hôn nồng nhiệt của hắn kích động, đập với một tốc độ nhanh kinh
hoàng chưa từng có.

Có lẽ trong
tiềm thức của cô cũng có một cái tôi khác, sớm đã ảo tưởng gần gũi như vậy, cái
tôi kia, so với cô còn sớm hiểu được, hiểu được giây phút cô mới nhìn thấy Đằng
Tế, đã rơi vào lưới tình rồi……

Đột nhiên,
cánh tay đang giữ cô buông lỏng ra, nụ hôn điên cuồng tùy tiện lại thay đổi,
trở nên nồng nàn dịu dàng, trở nên sâu sắc ghẹo người, tuy rằng vẫn thô bạo như
cũ, nhưng có thêm một thứ tình cảm sâu đậm.

Cô sắc bén
trừng lớn mắt, phát hiện khuôn mặt đang hôn cô cũng thay đổi rồi!

Bộ dáng hung
dữ thô bạo vốn dĩ, không biết khi nào đã chuyển thành thâm thúy ngóng trông……

Anh buông môi
cô ra, khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú, khóe miệng chứa ý cười trêu chọc
quen thuộc.

Đằng Tế!

Trái tim cô
lập tức nhảy đến tận cổ họng, không có lý do, hai gò má trắng bóc nhiễm một màu
hồng phấn.

“Anh nên dừng
lại sao? Tuy rằng anh rất tức giận một con người khác của anh đã giành làm
trước chuyện anh muốn làm nhất, nhưng…… bây giờ anh vẫn muốn tiếp tục….. Có
được không?” Giọng nói hơi khàn tràn ngập cám dỗ mê người.

Cô nín thở, đã
quên nên nói cái gì, bởi vì bộ não từ trước tới nay luôn linh hoạt của cô dưới
cái nhìn chăm chú nồng nhiệt của anh lần đầu tiên đã hoàn toàn trống rỗng.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3