Mê trước cưới sau - Chương 22 part 2 + 23

“Vậy còn cô?” Khưu Sinh khó khăn lắm mới giữ vững nụ
cười.

“…….Nói thật sao?” Tiểu Lộc định hỏi thử, lòng nghẹn
ngào, thật muốn tìm một người để giải bày.

Khưu Sinh rất muốn mở cửa sổ, ném thẳng cô ra ngoài.
Chỉ là lo rằng đây là lầu hai có quăng xuống cũng không chết, anh nhịn. Nghĩ
nghĩ một lát, anh kéo Tiểu Lộc ra phòng khách, chuyển sang ngồi đối diện với
cô, cười thật khả ái, giọng điệu nhu hòa, “Ngoan, muốn nói gì cứ nói, nghẹn lâu
rất khó chịu.”

Cái vẻ mặt thế này, rất thân thiết, khiến Tiểu Lộc lập
tức liên tưởng đến cô bạn tâm giao, đột nhiên liền dâng lên một cảm xúc muốn
moi gan móc ruột.

Hơn nữa, loại cảm xúc này còn được ánh mắt Khưu Sinh
cỗ vũ nhiệt tình, cuối cùng, làm cô không thể quay đầu, không chút suy nghĩ,
thành thật khai ra, “Thật ra, nếu anh ta không phải là bạn trai trước đây của
Nguyễn Linh, thì người đàn ông này quả là nhân vật hoàn mỹ nha. Tuy rằng hơi thủ
đoạn, tâm cơ phức tạp, nhưng mà so với người đơn giản, hẳn là nên tìm người biết
suy nghĩ. Nhưng mà anh ấy lại là bạn trai cũ của Nguyễn Linh, lại còn từng lên
giường với nhau, cho dù tôi với Nguyễn Linh trước đây là bạn thân nhưng cũng
không thể làm chuyện đổi chồng thưởng thức được. Anh biết không? Tôi cũng quen
anh ấy rất lâu rồi nha, kết quả giờ anh ấy lại nói thích tôi, có sớm qua không?”

“A.” Khưu Sinh tắt nụ cười, tựa lưng vào ghế, ngạo
nghễ nhìn Tiểu Lộc, muốn nén cảm xúc cũng không được, miêu tả thật sinh động,
“Có lẽ anh ta muốn mượn Nguyễn Linh để gần cô, âm thầm bảo vệ, thật cuồng si
ha.”

“Vậy càng không được, tôi ghét nhất đàn ông kiểu
này, làm gì có chuyện gọi là âm thầm bảo vệ, nói trắng ra là bắt cá hai tay
nha.” Tiểu Lộc kích động, bừng bừng phấn chấn, nói có đầu có đuôi.

Khưu Sinh nhấp nháy mi mắt, ánh mắt đột nhiên lạnh
đi. Đương nhiên anh biết cô ghét nhất loại đàn ông này, không cần cô cường điệu
như vậy, “Được.”

“Hả?” Được cái gì? Tiểu Lộc không hiểu gì trơ mắt
nhìn Khưu Sinh.

“Vào WC úp mặt vào tường, đem theo cả cái hoa hướng
dương kia nữa.” Cô nàng này cũng thật quá hay rồi, còn dám xem anh như chị em
tri kỷ, còn con mẹ nó ‘đổi chồng thưởng thức’, xem ra đã sa đọa đến cả chồng
mình là ai cũng không nhận ra nữa rồi.

“Là anh bảo tôi nói thật mà…….” Vì sao lại phải vào
WC úp mặt vào tường, vì sao còn phải đem theo hoa hướng dương kia theo nữa?

Chưa từng thấy qua người nào như vậy, Khưu Sinh giận
đến trừng mắt liên tục nhìn Tiểu Lộc, hy vọng cô nàng nhận ra được mình đã sai ở
đâu. Đáng tiếc, cho dù anh có trừng cả đời cô cũng không tỉnh ngộ được. “Tiện
thể mang theo cả mớ rau muống kia theo, rồi vào đó mà ăn sạch luôn đi.”

Mong chờ vào người vô tâm vô phế này thì chi bằng
phá cho hư hết cho rồi.

Sau khi nói xong, Khưu Sinh nhíu mày, chờ hành động
của Tiểu Lộc.

“Tôi cũng là người có tình cảm mà.” Gì chứ, luôn phải
là cô đi làm mấy chuyện thế này. Tiểu Lộc cong môi, đôi mi thanh tú chau thành
một hàng, bắt đầu van vỉ cầu xin tha thứ, “Đừng đẩy tôi vào cuộc sống bi kịch
như vậy nha, một tuần rồi tôi chưa có vệ sinh bồn cầu đó, hơn nữa rau muống lạnh
rất khó ăn. Tôi thu lại những câu vừa nói, vậy nè, Tô Phi chính là cái kẻ □,
cho dù tôi phải lấy chó lấy heo cũng không muốn theo loại người □ này.”

“Ừm, vậy ra tôi là heo hay là chó?” Tiếp tục giữ vững
giọng nói lạnh lùng.

“……….Anh là ông xã tôi đó thôi!” Thời điểm này, cho
dù phải nói trái với lương tâm dù sao vẫn hơn là vào WC ăn rau muống nha.

“Sao?” Cuối cùng, giọng nói cũng đã dịu đi một chút.

Hả? Thì ra anh ta thích nghe những lời này, Tiểu Lộc
suy nghĩ, sau đó cười nịnh, bước đến gần, ôm tay anh làm nũng, “Em nói anh là
ông xã em đó, cho dù anh là heo hay là chó a, em cũng cam tâm tình nguyện cùng
anh làm bậy, huống chi anh không phải vậy! Anh phong lưu phóng khoáng như vậy,
hoàn mỹ đến bi kịch, có thể gả cho anh, em cười còn không kịp nữa là.”

“Không muốn ăn sao? Vị món rau muống này cũng không
tệ.” Người kia đột nhiên mở miệng ra lại ngọt đến giả tạo như vậy, cố tình làm
Khưu Sinh thấy thoải mái.

“Không ăn, em không ăn ……….” Tiểu Lộc không ngừng lắc
đầu, cho thấy lập trường kiên định của mình.

“Vậy anh ăn em là được.”

Nói xong, anh đứng lên, kéo Tiểu Lộc vào lòng. May mắn
bị bó thạch cao là chân không phải là tay, còn có thể hành động nhanh chóng để
cô không có cơ hội tránh né. Nhìn thấy cô đang ngạc nhiên trong lòng mình, Khưu
Sinh cũng ngạc nhiên, nhìn kỹ mới phát hiện ngoài cái miệng dùng để nói chuyện
bô lo ba la kia ra, đôi môi mọng nước cũng thật yêu kiều. Món ngon bày ra trước
mặt, nếu không ăn sẽ bị sét đánh. Vì tránh không để bị sét đánh, Khưu Sinh thật
không chút khách khí cúi đầu, cắn lên môi cô.

“A……….” Đó là một cú ngoạm thật sự, làm Tiểu Lộc đau
điếng hồn, thét lên kinh hãi.

Ngay khi Tiểu Lộc vừa há miệng, lưỡi anh đã không
kiêng nể gì mà chui vào miệng cô. Cảm giác mềm mại trơn trượt, xúc cảm mới mẻ,
Tiểu Lộc có chút bối rối nhìn anh. Dần dần, cô bắt đầu tin người và cầm thú
cũng giống nhau, đều có bản năng nguyên thủy, theo như tình huống này, cô cũng
không kìm nổi lòng mà đáp lại anh.

Động tác cứ việc trúc trắc, chỉ là tiếng thở dốc của
Khưu Sinh bên tai, làm Tiểu Lộc cảm giác như đang được cổ vũ, cô dũng cảm lấy
lưỡi mình cuốn lấy anh, lại tự nhiên nhắm mắt lại, khe khẽ ngân nga.

Loại bản năng nguyên thủy này hễ nảy sinh là liên
miên không dứt, rất khó khống chế, giống như tên đã rời cung thì nhất định phải
bắn mới được xem là hoàn thành sứ mệnh. Cho nên, Khưu Sinh và Tiểu Lộc cũng như
tình cảm mãnh liệt giữa vợ và chồng, triền triền miên miên, đến lúc ngã lên giường,
động tác mới ngưng lại, □ tương đối, cả hai mới bắt đầu nhìn nhau.

“Đây gọi là đang làm phải không?” Cuối cùng, Tiểu Lộc
cũng ý thức được mình như miếng thịt nằm trên thớt, chờ người đến xâm lược.

“Em cảm thấy thế sao?” Anh hỏi lại, hai tay bận rộn
sờ soạng khắp người cô. Nếu cô nàng đòi dừng ngay lúc này, anh tuyệt đối không
chỉ đơn giản để cô ăn rau muống trong WC.

“Có phải là ……quá bất ngờ? Em còn chưa chuẩn bị tốt
nha.” Lời này là giả, ý, không đúng, là nửa thật nửa giả. Chính là tâm lý Tiểu
Lộc chưa chuẩn bị tốt, còn cảm giác sinh lý thì chuẩn bị rất tốt rồi.

“Anh chuẩn bị tốt là được rồi.” Tiếp tục sờ, từ ngực
đến eo rồi xuống tí nữa.

“Vậy, em phải làm gì đây……..” Cô sai rồi, thì ra,
cho dù có xem qua bao nhiêu động tác ái ân đi chăng nữa, thực tế vẫn là tương đối
khá rắc rối.

Anh thoáng dừng động tác, ngẩng đầu, ép sát vào tai
cô, nói nhỏ, “Nhắm mắt lại, hưởng thụ.”

“Ưm……” Đáng ghét, nói thì nói đi, cần gì phải liếm
tai cô, hại cô phân tâm, không có cách gì quan tâm chuyện này nữa.

“Lên trên đi, chân anh đau.”

“Sao?” Tiểu Lộc ngây ngốc, nhìn thấy anh đột nhiên
nghiêng người, nằm qua một bên, còn ác liệt vỗ mạnh mông cô, khiến cô nghĩ đến
ý nghĩa của đóa hướng dương kia, “Ừm….”

Khưu Sinh cũng không cho Tiểu Lộc quá nhiều thời
gian để do dự, tự động giúp cô cố định vị trí, vùi đầu vào ngực cô, đôi môi mất
hồn kia dao động trên người cô. Tự nhiên, còn tách hai chân cô ra. Cũng vì thế,
Tiểu Lộc ý thức lần này xe không thắng được nữa rồi, có chút sợ hãi, vội vàng bấu
vào người Khưu Sinh, bấu chặt đến tận lúc móng tay đâm vào thịt anh.

Nghe thấy mùi hương xà phòng trên người Khưu Sinh,
cô thở hổn hển, hỏi: “Anh……Không phải là lâu rồi không, không tắm sao……..”

“Vậy cùng tắm.” Anh nghĩ, lần sau có nên chặn miệng
cô trước không.

“Khưu Sinh……..”

“Sao?” Môi anh chậm rãi mân mê trước ngực cô, ánh mắt
mê ly dừng lại nơi trắng mịn đó, nhưng không vội xuống tay, ngược lại chỉ im lặng,
chờ cô lên tiếng.

“Ba em nói, đàn ông nếu không muốn quãng đời
sau……..”

“Anh đã biết.” Anh cắt ngang lời cô, về vấn đề này,
có cơ hội thông gia gặp nhau, anh sẽ tâm sự với ba cô sau.

Con bây giờ, còn có vấn đề quan trọng hơn đang chờ họ
tiếp tục, anh không muốn trong không khí này lại đi thảo luận phương thức giáo
dục của người già.

Chương 23

 

Vì sao đêm đầu lại không có máu?!

Vấn đề này khiến Tiểu Lộc trăm tư khó giải, còn cảm
thấy vô cùng rối rắm phức tạp.

Sáng sớm tỉnh dậy, Tiểu Lộc kích động cầm ra giường
sạch sẽ, đạp Khưu Sinh xuống giường, nghĩ là bên kia ra giường hẳn là có vương
lại vết máu.Trước đây, cô từng nghe Tiểu Bát nói, con gái mà tự giặt sạch vết
máu lần đầu tiên trên ra giường thì sẽ được thịnh vượng một năm. Kết quả….khiến
cô thất vọng rồi, thất vọng rồi, là thất vọng rồi nha!

Tiểu Lộc cầm ra giường, lăn qua lộn lại để nhìn, thậm
chí cả kính lúp cũng lấy ra xài, không có máu….ngay cả cái chấm bé như hạt mè
cũng không có……..

Vì thế, cả ngày nay, tâm tình Tiểu Lộc vô cùng uể oải.

Đến tận lúc Khưu Sinh lấy cớ vì cô vận động quá độ
mà không xuống giường được nên xin nghỉ phép hộ cô, tâm trạng cô cuối cùng mới
nở rộ cảnh xuân.

Thật là……..Cảnh ……. Xuân…….. Tươi ……..Đẹp!

Xuân đến nỗi không xuống giường được, người nhận điện
thoại là Tiểu Bát, sau này hẳn là Tiểu Lộc sẽ nổi danh khắp công ty rồi.

Hơn nữa trên thực tế, ngay cả cơ hội để Tiểu Lộc ngủ
nướng thêm một chút cũng không có, Khưu Sinh bỗng nhiên hạ quyết tâm, không đợi
đến cuối tuần, đòi đến bệnh viện tháo thạch cao ngay hôm nay.

…….. Tiếp theo, câu chuyện người vui kẻ sầu bắt đầu
trình diễn.

Chiếc đồng hồ treo tường cứ ‘lách cách lách cách’
vang lên, trong phòng, ba người hai mặt nhìn nhau, bi thương mà trang trọng.
(Yu: túm lợi là bi hùng đó mí nường. Y chang như lúc anh Kinh Kha chuẩn bị đi
hành thích bác Tần Thủy Hoàng zị đóa)

Người đầu tiên phá vỡ không khí yên lặng, là vẻ mặt
tươi cười sáng lạn của Tô Phi, “Khưu tiên sinh, có uống thuốc đúng cữ không?”

“Có.” Khưu Sinh gật đầu, nhếch mép, nét mặt ôn hòa
vô hại.

“Ừm, tốt lắm.” Nói xong, Tô Phi cúi đầu nhìn bệnh
án, múa bút thành văn, dáng vẻ đặc biệt không làm ….bộ áo trắng anh đang mặc phải
thất vọng, “Gần đây có làm qua hành động cật lực nào không? Tôi cần có trách
nhiệm với bệnh nhân của mình, loại hành vi kích động này ảnh hưởng rất lớn đến
sự khép miệng của vết thương, nếu có thì không nên tháo thạch cao sớm như vậy,
có điều tôi nghĩ anh hẳn là không có…….”

“Có.” Khưu Sinh lạnh nhạt cắt ngang lời Tô Phi, nói
cứ như chuyện này chẳng liên quan gì anh, “Nhưng tôi lại nghĩ nó cũng không ảnh
hưởng gì đến thạch cao này, bà xã tôi đã chăm sóc rất tận tình.”

“Có?!” Tô Phi choáng váng, không tin tưởng, trừng mắt
nhìn Tiểu Lộc, “Vì sao lại có? Có khi nào?”

“Anh, anh làm gì vậy?” Tiểu Lộc rất là vô tội, không
hiểu vì sao đột nhiên lại thấy Tô Phi như oán phu khóc lóc kể lể thê tử mình đã
không còn trinh vậy.

Khưu Sinh tiếp tục nhìn thẳng vào Tô Phi, hoàn toàn
lơ luôn bà xã mình cùng ảo tưởng muốn kìm lại hình ảnh hấp dẫn, nét mặt vô ý mà
đưa tình của người nào đó , “Tối qua, sau khi uống thuốc anh đưa, thuốc kia
cũng không tệ, có phải có tăng thêm thành phần Viagra trong đó không?”

“………..” Một cảm giác muốn chết đi cho xong dấy lên cồn
cào trong lòng Tô Phi, sau một cuộc đọ mắt, anh chậm rãi điều chỉnh hơi thở,
quét mắt khinh thường nhìn Khưu Sinh, “Thì ra nỗi băn khoăn của Tiểu Lộc không
phải là dư thừa, anh thật sự cần Viagra mới có thể khiến vợ mình hưởng thụ sao?
Nam khoa ở bệnh viện chúng tôi rất chuyên nghiệp, mỗi thứ bảy hàng tuần đều có
các chuyên khoa khám bệnh, nể mặt Tiểu Lộc, anh có muốn tôi giúp anh hẹn trước
không?”

“Vậy có nữ khoa không?” Trong không khí khẩn trương,
Tiểu Lộc run rẩy giơ tay đặt vấn đề.

“Cô không cần.” Tô Phi tức giận tặng Tiểu Lộc một
ánh mắt khi dễ, sau đó lại tiếp tục chủ đề, liên tục giằng co với Khưu Sinh.

“Cần nha, tôi đang rất bối rối.” Tiểu Lộc quả thật rất
bối rối, từ lúc không nhìn thấy tấm trải giường trắng tinh kia thì đã rất chi
là bối rối rồi, “Vì sao mà đêm đầu lại không có máu chứ?”

Lời này, lập tức khiến công lao nãy giờ của Khưu
Sinh bị hủy hoại hoàn toàn, anh kiềm chế cơn giận, buồn bã khẽ nhắm mắt. Thật sự
muốn nói với cô, đêm đầu tiên, chứ không phải kinh nguyệt, không có kiểu máu
không ngừng tuôn trào, huống chi tư thế của họ cũng khá đặc biệt, máu không để
lại trên ra giường, cũng không có nghĩa là không dính lên người anh.

“Đứng ở góc độ chuyên môn, tôi có trách nhiệm nói
cho cô biết, điều này cũng thật bình thường, không cần phiền não. Nếu có người
đàn ông nào lại đi để ý cái vết máu vô vị ấy, thì cứ cho hắn đi ăn c*t đi.” Mỉm
cười, kiên nhẫn giải thích, đương nhiên ánh mắt cũng làm như vô tình liếc về
phía cái người đàn ông nên đi ăn c*t kia.

“Không phải đâu……..” Tiểu Lộc che lấp khuyết điểm, vốn
định mở miệng giải thích hộ Khưu Sinh, đã bị trách móc.

“Bà xã.” Anh ôm chầm lấy cô, dùng một loại tư thế
khiêu khích nhìn người đàn ông đối diện, “Chuyện này cũng đủ chứng minh, sau
này em không cần đi bơi cùng người lạ rồi. Loại thể thao vận động kịch liệt như
vậy rất tổn hại tới màng trinh.”

“Hả?” Cô chỉ đi có một lần thôi mà, vậy mà đã có hậu
quả nghiêm trọng vậy sao?

“Hiểu chưa?” Anh đột ngột buông tay, nhìn sắc mặt
người kia càng lúc càng tối sầm, hi sinh quên mình mà hướng dẫn Tiểu Lộc.

“……..” Lắc đầu rồi lại gật đầu, chứng tỏ rằng cô có
cái hiểu cái không.

“Papa đã nói, đàn ông nếu không muốn giao nửa đời
sau cho người khác, thì em cũng không thể đem cái màng kia giao cho hắn. Cái loại
người chỉ biết dẫn em đi bơi còn xúi em ly hôn thì em tuyệt đối không thể thở gấp
dưới người anh ta, hiểu chưa?” Anh nhất thiết phải làm cho Tiểu Lộc phòng bị với
loại người thích đứng ngoài tường chờ Hồng Hạnh.

“Ai, ai thở gấp?” Tiểu Lộc chụp mạnh lấy Khưu sinh,
ngượng ngùng.

“Càng không thể rên rỉ mà cưỡi trên người hắn.”

“Nói tầm bậy, nói tầm bậy!” Tiểu Lộc nhanh tay che
miệng Khưu Sinh lại, không cho anh nói tiếp.

Cô nghĩ mình đã nhanh tay bịt miệng rồi, đã cho là vậy
rồi.

Đáng tiếc, Khưu Sinh lại dùng hành động thực tế làm
Tiểu Lộc thất vọng, “Sự hăng hái đêm qua của em đi đâu rồi? Bác sĩ Tô cũng
không phải là người ngoài, không cần phải ngại.”

“Tối qua ai mà không hăng hái chứ……..”

—— Xoảng.

Tiếng vỡ đồ vang lên, chiếc tách nhỏ trong tay bác
sĩ ca ca văng tung tóe khắp nơi, chất lỏng không rõ màu sắc vấy lên chiếc áo
khoác mày trắng, tạo thành một bức tranh trừu tượng kỳ quái, rất có nét phong độ.

Miệng Tiểu Lộc vẫn duy trì hình chữ O, kinh ngạc
nhìn hình tượng Tô Phi bị phá vỡ.

Trong nháy mắt, mọi người đều tụ tập ngoài cửa
phòng, vô số anh mắt tập trung nhìn vào.

Người bình tĩnh nhất chính là Khưu Sinh, anh nhếch
nhếch khóe môi, xoay người, liếc mắt nhìn ra ngoài, tỏ ý hỏi.

“Không có gì, không có gì, bọn tôi lỡ tay làm rớt
chén nước tương, mọi người cứ tiếp tục.” Người nào đó tay đang bị mảnh thủy
tinh ghim vào, máu thịt lẫn lộn nghe thấy liền cười lên, phá vỡ tình trạng căng
thẳng.

A, là tinh thần gì vậy, bị thương đổ máu còn có tinh
thần xem náo nhiệt, khiến Tiểu Lộc không khỏi phải sùng bái.

—— Rầm.

Tô Phi vẫn tiếp tục, lần này là đến ghế dựa, quan trọng
nhất chính là, Tô Phi đập thật sự soái, động tác thật tao nhã, hơn nữa còn chắc
chắn mảnh vụn ghế phải trúng Khưu Sinh. Xả giận xong, Tô Phi chỉnh trang lại quần
áo, như thể không có gì, lên tiếng nói, “Đi, cắt thạch cao.”

Người có tâm kêu lên: ngàn vạn lần đừng đi cắt thạch
cao, đắc tội bác sĩ thần thánh.

—— bởi vì hắn sẽ khiến bạn hưởng thụ mùi vị mất hồn
của cái gọi là ‘lấy đại đổi tiểu’.

Lúc Khưu Sinh rời khỏi bệnh viện, thạch cao trên đùi
cũng không còn, tạo hình soái ca trên cơ bản là đã hồi phục rất khá, còn có thể
bước đi như bay. Theo như vẻ mặt anh lúc này, có vẻ là đã rất vừa lòng, nụ cười
trên mặt còn chói lọi hơn ánh dương mùa hè.

Cứ như thế, Tiểu Lộc cảm thấy da đầu mình run lên,
không dám nhìn vào tay trái của anh, hơn nữa còn đặc biệt không dám nhìn vào
ngón giữa thẳng cao dễ thương kia …..

Bởi vì ngón giữa thon dài bị bó bột kia rất Q* rất
muốn bị đòn**.

Không khí thật tốt, đến tận lúc cái di động lỗi thời
của Khưu Sinh vang lên.

Không phải điện thoại, là tin nhắn. Tiểu Lộc cũng
không để ý lắm, từ trước đến giờ cô đều không quan tâm đến cuộc sống cá nhân của
Khưu Sinh, nhưng lúc này dường như có khác biệ, bởi Khưu Sinh vừa mỉm cười sau
khi đọc tin nhắn kia.

“Ai thế?” Xuất phát từ sự tò mò, Tiểu Lộc hỏi.

“Nhắn sai người.” Khưu Sinh trả lời qua loa, lấp liếm.

“Ồ.” Tiểu Lộc cũng không có ngốc, nhìn sao cũng
không thấy giống nhắn sai người.

Nhìn ra vẻ hoang mang của cô, Khưu Sinh không giải
thích không phải là muốn gạt cô, chỉ là không muốn cô suy nghĩ nhiều.

Dù sao, cả anh cũng không ngờ Nguyễn Linh đột nhiên
lại nhắn tin cho anh, muốn cùng anh ăn cơm, thật ra là có mục đích gì.

Ngày hôm sau, mọi chuyện so với dự đoán ban đầu của
Tiểu Lộc càng khoa trương hơn.

Từ Lê Nhược Lâm cho tới sạp báo ngoài cửa công ty,
ai cứ nhìn thấy cô, đều dùng ánh mắt âm u khác thường mà đánh giá từ trên xuống
dưới.

Càng khoa trương hơn chính là cô phụ trách vệ sinh,
cản cô lại, vỗ vai, nói lời chân tình, “Con chính là đứa đêm hôm vận động kịch
liệt đến không xuống nổi giường, Trình Tiểu Lộc đó phải không? Con còn trẻ, phải
biết kiềm chế, bây giờ đâu còn là thời phải sinh ra đứa con nít mới được con mẹ
nó vinh quang đâu. Cấp trên kêu gọi chúng ta phải nuôi con tốt, dạy con ngoan,
con phải gánh trách nhiệm rất lớn sau đó, thiếu niên mạnh, Trunh Quốc mạnh!”

Chu cha, có nói quá không vậy? Cô chỉ là xin nghỉ có
một ngày thôi, có cần đem chuyện phục hưng cả dân tộc đè lên người cô không?

Sau đó, sắc mặt Tiểu Lộc trắng bệch, hai đấm tay nắm
chắc, nhằm phía trước sân khấu, cách phòng họp, trong đó bay ra tiếng nói ngọt
ngào của kẻ đầu sỏ gây chuyện, Tiểu Bát: “Anh chờ chút nha, để tôi tìm Tiểu Lộc
giúp cho, gần đây thân thể cô ấy không khỏe lắm, hôm qua chồng cô ấy còn gọi điện
đến xin phép, nói là buổi tối rất…….”

“Câm, miệng!” Tiểu Lộc dùng một cước đá bay của
phòng họp, thi triển chiêu sư tử hống.

“Oái…..” Tiểu Tám ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cười
gượng, từ từ bước ra ngoài phòng, lết rồi lết, đến khi vượt qua người Tiểu Lộc,
dùng giọng điệu ngọt ngào chuyên nghiệp nhắc nhỡ, “Trầm đại nhân tìm cậu, hai
người từ từ hàn huyên nha, hôm nay tớ bận lắm.”

Tiểu Lộc không rảnh so đo với cô, ánh mắt kinh ngạc
chuyển sang Trầm Thần Xuyên, nửa ngày sau mới có phản ứng, “Anh tìm tôi?”

“Ừm, có vài việc tổng giám tổ ý tưởng nói tìm em
thương lượng sẽ tốt hơn.” Hai chân Thần Xuyên bắt chéo, nhàn nhã ngồi trên ghế
sô pha, cười thật nhã nhặn.

“Tôi không có gì để thương lượng với anh.” Đây là một
loại tâm lý bài xích bản năng.

Thái độ của Tiểu Lộc là ngoài dự đoán của Trầm Thần
Xuyên, nhưng vẫn duy trì nụ cười nghề nghiệp, nói nhẹ: “Là công việc.”

Công việc? Việc cái quỷ sứ! Ai con mẹ nó cũng chưa từng
nói cho cô biết, công việc của cô còn phải giao tiếp với tạp chí.

Thật muốn dùng câu Tô Phi nói tặng cho anh ta.

—— đi ăn c*t đi.

Nhưng mà Tiểu Lộc vẫn nén xuống, cô phải làm một phụ
nữ tân tiến biết công tư phân minh, “Sao, được thôi. Vậy anh cứ nói, nói xong
thì đi ăn c*t đi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3