Quỷ cái vận đồ Prada - Chương 16-P1

Theo kế hoạch Miranda sẽ ở Milan một tuần, hoàn tất các show
thời trang cùng các trợ lý người địa phương, sau đó bà đến Paris vào một buổi
sáng với tôi để cùng bàn thảo mọi chi tiết về bữa tiệc như hai người bạn gái
thân thiết (ha ha ha). Hãng Delta không chịu dễ dàng bỏ tên Emily trên vé bay
thành tên tôi, làm tôi đã bực sẵn lại càng bực thêm và đặt luôn vé mới 2.200
dollar, vì đang tuần lễ thời trang và tôi mua quá sát giờ . Tôi giật mình khi
báo số thẻ tín dụng của công ty. Mặc kệ, tôi nghĩ, chỉ bằng số tiền Miranda chi
mỗi tuần riêng cho giặt là.

Với chức danh trợ lý phụ cho Miranda, tôi là sinh vật cấp thấp
nhất ở Runway. Ngược lại, muốn đầu xuôi đuôi lọt thì Emily và tôi là 2 nhân vật
hung mạnh nhất thế giới thời trang: chúng tôi nắm quyền định đoạt , ai và bao
giờ được nhận lịch hẹn (ưu tiên giờ sáng sớm, khi son phấn còn mới và quần áo
chưa có lớp nhàu) tin tức của ai được chuyển tiếp (người nào không hiện tên
trên bản tin, người ấy không tồn tại trên đời)

Có nghĩa là khi một trong hai chúng tôi cần hỗ trợ thì toàn
bộ số nhân lực còn lại bắt buộc phải sẵn sàng. Đúng vậy, đồng thời chúng tôi lờ
mờ nhận biết là cả lũ này – nếu hai chúng tôi không tình cờ làm việc cho
Miranda Priestly – không ngần ngại gì dùng Limousine của công ty cán bét nhè
chúng tôi ra . Hiện giờ thì khi nghe huýt sáo là họ chạy thoăn thoắt đi tha về
khúc củi như những con cẩu được huấn luyện thuần thục

Công việc chuẩn bị số báo sắp ra bị dừng đột ngột. Bây giờ
quan trọng nhất là tạo cho tôi một hình ảnh tử tế khi sang đến Paris. Ba cô búp
bê của phòng thời trang khẩn trương tập hợp mấy bộ cánh thích hợp với những sự
kiện mà Miranda đòi có sự hiện diện của tôi. Cho đến khi cất cánh, sếp phụ
trách thời trang Lucia hứa sẽ lo cho tôi một sổ ghi chép với các ký họa chì
than chuyên nghiệp thể hiện mọi thứ trang phục mà tôi đem theo, dựa vào đó tôi
có thể kết hợp các phần trang phục với nhau theo đủ kiểu nhằm đạt phong cáhc tối
đa và hạn chế sai lầm xuống tối thiểu. Tóm lại: chừng nào tôi đừng dựa vào gu lựa
chọn và xếp bộ riêng của mình thì sẽ có cơ may – tuy rất mong manh – xuất hiện
một cách bảnh bao.

Giả sử khi tôi theo Miranda vào một quán nhỏ và phải đứng im
trong góc như một xác ướp trong khi bà nhâm nhi ly Bordeaux thì sao? Quần
Theory có gấu lơ vê màu than chì, đi kèm áo cổ lọ Celine lụa đen. Đến câu lạc bộ
tennis để bà tập với huấn luyện viên riêng, sẵn sàng đi lấy nước và, nếu có lệnh,
đem khăn trắng nếu bà toát mồ hôi - ở đó tôi sẽ mặc đồ thể thao từ đầu đến
chân: áo liền mũ có kháo kéo (hở rốn, tất nhiên) mặc trên áo lưới cắt gấu giá
185 dollar, giày da lộn – đều là đồ Prada cả. Còn nếu tình cờ - hoàn toàn tình
cờ - như mọi người thề sống thề chết là tôi được ngồi hàng đầu ở một show thời
trang thì sao? Lúc đó thì tha hồ lựa chon thoải mái. Cho đến nay (nhớ là bây giờ
mới là chiều thứ Hai) tôi ưa nhất váy xếp kiểu nữ sinh của Anna Sui, hợp với bốt
lửng Christian Labourtin rất khêu gợi và áo vest da hiệu Katayone Adeli bó chẽn
đến mức gọi là dâm đãng cũng được. Từ mấy tháng nay, quần bò Express và đôi
giày lười Franco Sarto của tôi nằm mốc trong tủ, và thú thật là tôi cũng không
nhớ chúng lắm.

Tôi cũng phát hiện ra là Allison, biên tập viên thẩm mỹ, xứng
đáng mang danh hiệu ấy trong công nghệ làm đẹp. Trong vòng 24h khi nhận thông
báo là tôi cần một chút make-up và rất nhiều hướng dẫn, cô đã tập hợp trọn gói
một bộ mỹ phẩm không thiếu thứ gì . Tráp mỹ phẩm Burberry ngoại cỡ mà không sân
bay nào cho phép đem theo lên cabin chứa phấn đánh mi mắt, kem giữ ẩm, son
bóng, kem, bút kẻ và make-up ở đủ dạng thức trên đời, son mội loại mờ, bóng, không
tan trong nước, mascara sáu độ đậm nhạt từ xanh da trời đến đen như mực Tàu, kẹp
long mi và hai chổi long đề phòng (lạy chúa), phấn vón cục.

Các loại phấn - tính ra chiếm đến nửa số mỹ phẩm – dùng để
lót hoặc nhấn hoặc làm dịu mi mắt, da mặt hay gò má, phong phú đến nỗi mọi bảng
pha màu của họa sĩ phải phát ghen: có loại để tạo nhũ, có loại chuyên gây điểm
nhấn, nhiều loaị khác dùng để gây ấn tượng to ra, nhỏ đi hoặc che bớt khiếm
khuyết.

Tôi được thoải mái chọn loại lỏng, rắn hay dạng bột, hoặc trộn
cả ba thứ để tạo máu mới. Kinh khủng nhất là lớp lót: cứ như ai dó lột một miếng
da mặt tôi và trộn thành một bát tô với màu sắc chính xác như bản mẫu. Gọi là
“tạo bóng” hay “che chỗ thô”- thú thật là mỗi một lọ tí xíu trong bộ mỹ phẩm đều
làm cho da mặt tôi đẹp hơn so với lúc cha sinh mẹ đẻ . Trong một cái ráp in ca
rô khác, không nhỏ hơn mấy, là các phụ kiện: nắm bong, giấy thấm, que bông bọt
biển, gần hai tá bàn chải, khăn tẩy trang, hai loại nước tẩy phấn mắt (giữ ẩm
và không pha dầu), và không dưới một tá – MỘT TÁ – kem giữ ẩm cho da mặt, cho
cơ thể, với tác dụng ngấm vào da, hệ số chống nắng 15, không làm bóng, trộn
màu, có hương không hương, chống dị ứng chống nếp nhăn, kháng khuẩn và – phòng
trường hơp trong tháng Mười mà ánh nắng Paris chết tiệt còn vớ được tôi – kem
lô hội.

Trong túi cạnh của tráp nhỏ hơn còn có them các tấm hình cỡ
lớn với những khuôn mặt in sẵn , đã được trang điểm hoàn hảo mà Allison cẩn thạn
cất vào làm tài liệu trực quan. Một trong những khuôn mặt mẫu ấy mang tiêu đề
khá lạ tai “KHÔNG THÍCH HỢP ĐẠI LỄ! QUÁ TẦM THƯỜNG!” Khuôn mặt tầm thường này
có lớp phấn lót mỏng, dùng phấn nhũ lấy màu và kết thúc bằng hai chấm son dạng
nước hay kem: hai mắt đóng viền thâm rất sexy, quầng đậm, lông mi chuốt đen
thui và son ướt có màu bóng lộn tô môi rất đại khái. Tôi lẩm bẩm nói với
Allison là tôi không thể làm được kiểu này, cô giận dữ đáp. “Hy vọng chị không
có dịp phải làm kiểu này” cô nói gay gắt, đồng thời cũng rất bức xúc, chắc vì
quá sức chịu đựng sự ngu dốt của tôi.

“Thế tại sao tôi phải đem theo ngót hai tá mặt mẫu và các hướng
dẫn sử dụng khác nhau?”

Ánh mắt khinh miệt của cô giống Miranda như tạc.

“Andrea, không đùa đâu. Chỉ đề phòng trường hợp khẩn cấp
thôi, nếu Miranda gọi chị đi theo vào đúng phút cuối cùng, hoặc thợ trang điểm
của chị không có mặt. Á nhân tiện tôi nhớ ra là tôi định cho chị xem những mỹ
phẩm làm tóc đã chuẩn bị.”

Trong lúc Allison bày tôi cách sử dụng bốn lọaị bàn chải
tròn khác nhau khi sấy tóc, tôi cô gắng đóan ý nghĩa những lời cô vừ nói. Theo
tôi hiể thì tôi cũng có nhân viên làm tóc và trang điểm? Tôi chỉ chuẩn bị cho
Miranda, thế ai sẽ chăm sóc tôi?

“Văn phòng Paris”, Allison thở dài trả lời. “Chị đại diện
cho Runway, hiểu không, và Miranda rất nhạy cảm với chuyện này. Chị sắp có mặt
tại một số nơi trong các sự kiện hoành tráng nhất thế giới, bên cạnh Miranda
Priestly. Chắc chị không định nói là chị sẽ tự trang điểm cho mình?”

“Không, tất nhiên là không. Nhất định có chuyên nghiệp hỗ trợ
thì sẽ tốt hơn. Cám ơn chị.”

Allison còn hành hạ tôi thêm hai tiếng nữa, cho đến khi cô
yên chí là nếu một trong mười bốn lịch làm việc với nhân viên làm tóc và trang
điểm của tuần tới chẳng may bị lỡ thì tôi sẽ không làm xấu mặt sếp bằng cách
bôi mascara lên môi, hoặc cạo trọc hai bên đầu chừa lại chỏm tóc chào mào. Khi
mọi việc xong xuôi, tôi tưởng có thì giớ chạy xuống căn tin mua bát xúp béo
ngây, song Allison đã vớ điện thoại của Emily – chính của cô ngày trước và gọi
cho Stef bên bộ phận phụ kện.

“Chào chị. Tôi đã xong rồi, cô ấy vẫn còn đây. Chị có lên
đây không?”

“Đợi đã. Tôi ăn trưa đã, trước khi Miranda quay về.”

Allison trợn tròn mắt, hệt như Emily. Tôi tự hỏi, liệu có phải
vị trí công tác này khiến người ta thể hiện bất bình giống nhau: “Thôi được.
Không, không tôi vừa nói với Andrea,” cô nói vào điện thoại và nhường mày – bất
ngờ quá, bất ngờ quá- giống hệt Emily. “Có vẻ như cô ấy đói bụng. Tôi biết,
vâng tôi biết mà. Tôi sẽ nhắn cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn nhất định muốn... ăn.”

Trong vòng ba phút tôi đã quay lại văn phòng với bát xúp kem
súp lơ xanh với pho mát cheddar và thấy Miranda ngồi ở bàn, bà giữ ống nghe
cách xa tai với vẻ kinh sợ, tựa như có đỉa quấn xung quanh. Không hiểu tôi có
còn sống đến tối nay để thấy bà bay đi Milan theo kế hoạch?

“Có chuông điện thoại. Andrea , nhưng khi tôi nhấc máy – vì
rõ ràng là chị không quan tâm việc đó – thì không nghe ai nói cả . Chị giải
thích cho tôi hiện tượng này được không ?”

Tất nhiên là tôi giải thích được, nhưng không phải cho bà.
Tuy rất hiếm khi nhưng có lúc Miranda một mình ở văn phòng, và nhấc máy khi có
chuông. Dễ dàng là người gọi tới sẽ bị choáng khi nghe tiếng bà và vội vàng đặt
máy. Không ai chuẩn bị tinh thần được nói chuyện với bà, vì khả năng được nối
máy bằng không. Trong mấy phút vắng mặt trong hộp thư của tôi có thêm hang chục
email của các biên tập viên và trợ lý báo cho biết – nếu tôi chưa biết - là
Miranda vừa tự cầm điện thoại “các cậu đi đâu rồi?” Là câu hỏi kinh hoàng trong
tất cả các email. “Bà ấy tự nhận điện thoại đấy!!!”

Tôi lầm bầm nói đại khái là thỉng thoảng vẫn xảy ra chuyện
có người gọi tôi rồi cúp máy, nhưng Miranda không còn muốn nghe. Bà không nhìn
tôi nữa, mà chuyển ánh mắt qua bát xúp trên tay tôi. Một vệt chất lỏng đặc sệt
rịn từ từ dọc theo thành bên ngòai bát. Nỗi ghê tởm nhận rõ ra nét mặt khi bà
nhận ra rằng tôi không chỉ cầm thứ đồ ăn gì đó trong tay mà còn có dự định sẽ
cho nó vào bụng .

“Chị vứt ngay đi hộ tôi!” Bà rống lên từ khoảng cách năm thước.
“Chỉ ngửi thấy mùi là tôi đủ phát ốm lên rồi”.

Tôi tống thủ phạm quấy nhiễu vào sọt rác và nuối tiếc nhìn
theo đồ ăn bị mất đi, trước khi tiếng bà kéo giật tôi về thực tại .

“Tôi đã sẵn sàng tổng duyệt”. Bà rít lên, dựa lưng vào ghế,
thanh thản hơn vì đã tống khứ được thực phẩm khỏi Runway. “Khi nào tổng duyệt
xong thì chị gọi phiên họp chính”

Mỗi lời nói của bà gây ra một luồng adrenaline chạy qua thân
thể tôi: chưa bao giờ tôi biết chắc chắn bà muốn gì, do đó luôn nghi ngại không
rõ mình có làm đúng hay không . Kỳ thực phân lịch tổng duyệt và họp hằng tuần
là việc của Emily. Nhìn vào lịch công tác, tôi biết 3 giờ chiều nay có mục Tổng
duyệt chụp ảnh Sedona, Lucis/Helen. Tôi vội bấm số máy của Lucia và nói ngay
khi khi thấy đầu knhấc máy.

“Sếp đợi.” tôi nói dứt khoát như truyền quân lệnh. Helen, trợ
lý của Lucia, đặt máy không nói một lời, và tôi biết cô cùng Lucia đã đi được nửa
đoạn đường đến văn phòng. Nếu trong vòng hai mươi lăm, tối đa hai mươi lăm giây
nữa mà chưa thấy ai đến thì tôi sẽ bị cử đi để tìm họ và trực tiếp nhắc nhở điều
mà thật ra họ đã biết rồi : nếu tô gọi điện và nói: “Sếp đợi” thì có nghĩa là
ngay lạp tức. Về nguyên tắc chỉ có một điều làm bực mình, đó là lệnh bắt đi
giày cao gót càng nhọn càng tốt . Chạy khắp văn phòng đi tìm những người chỉ
rình trón biệt trước Miranda đã là việc không có gì vui vẻ cả , khổ hơn nữa là
khi họ trốn vào phòng vệ sinh.bất kể việc người ta làm trong đó là việc gì nếu
không được coi là cớ để xin lỗi không xuất hiện được ở thời điểm đã định – bắt
buộc tôi phải tấn tới, nhiều khi phải đoán người qua giày dép lấp ló dưới cửa
toa lét rồi vừa nài xin vừa ra lệnh kẻ bị túm cổ hãy nhanh nhanh chấm dứt công
việc để đến trình diện ở phòng Miranda Priestly . Ngay lập tức

May mắn cho mọi người trong cuộc là Helen đến sau vài giây,
cô đẩy một giá treo nặng trĩu quần áo đến nỗi lệch hẳn sang một bên, kéo theo một
giá treo nữa sau lưng . Sau chút ngập ngừng, cô thấy Miranda vẫy tay lơ đãng và
cô đẩy cả hai giá treo qua cửa kép lên nền thảm dày.

“Hết rồi à? Hai giá thôi?” Miranda hỏi, thoáng ngẩng lên khỏi
tờ sửa bài.

Helen bị bất ngờ ra mặt khi bà hỏi cô trực tiếp, vì Miranda
không bao giờ nói chuyện với trợ lý của người khác. Nhưng khi Lucia chưa hiện
ra với giá treo thì chắc Miranda nói với cô.

“À, không Lucia đến ngay và đem theo hai gá treo nữa. Tôi có
được phép, à, bắt đầu cho bà xem những thứ chúng tôi đã đặt không ạ?” Helen luống
cuống hỏi và kéo chiếc áo quây trùm lên cạp váy.

“ Không”

Rồi thì : “Aan-dree-aa, đi tìm Lucia. Theo đồng hồ tôi là ba
giờ. Tôi có nhiều việc để làm hơn là ngồi đợi cho đến khi quý bà xong” Kể ra
cũng không đúng hẳn, vì bà vẫn đang sử bài, và từ khi tôi gọi điện đến giờ chưa
quá ba mươi lăm phút. Nhưng tôi ngậm miệng thì hơn.

“Không cần thiết, Miranda, tôi đây rồi,” Luca vừa nói vừa hổn
hển, tay kéo tay đểy hai giá treo qua trước mặt tôi khi tôi định dứng dậy đi
tìm. “Xin lỗi. Chúng tôi cứ ngồi đợi bên YSL đưa đến chiếc măng tô cuối cùng”

Cô dựng các giá treo đã phân loại (theo sơ mi, áo khoác, quần
và váy, áo dài) thành hình vòng cung trước bàn Miranda rồi khoát tay cho Helen
đi khỏi. Sau đó Miranda và Lucia tổng duyệt từng thứ một và tranh cãi xem đồ
nào đem đi chụp ảnh ở Sedona, Arizona. Lucia ủng hộ kiểu thời trang “nữ cao bồi
điệu” theo ý cô sẽ rất nổi trước dãy núi đá màu đỏ phía sau, nhưng Miranda
khăng khăng bác bỏ vì bà thích “điệu” thôi, bản thânn”cao bồi” và “điệu” là hai
khái niệm phản nhau rõ rệt . Có lẽ bà bị bội thực món “nữ cao bồi điệu” ở bữa
tiệc của em trai Mờ-Cờ-Đờ . Tôi chủ ý không góp lời nào vào cuộc tranh luận,
cho đến khi Miranda gọi tên tôi, sai đi gọ những người chịu trách nhiệm tổng
duyệt phụ kiện

Tôi lập tức xem lại sổ ghi chép của Emily, nhưng đúng như tôi
nghĩ, hôm nay không có chương trình tổng duyệt phụ kiện.

Tôi gọi điện cho Stef, báo cho cô biết Miranda đang đợi và cầu
Chúa là Emily chỉ quên ghi vào lịch thôi.

Vô ích. Họ chỉ có lịch hẹn chiều mai tổng duyệt phụ kiện; tối
thiểu một phần tư những sản phẩm họ cần còn đợi bên quảng cáo đem tới.

“Không thể làm được đâu,” Stef giải thích, nhưng giọng cô yếu
sức thuyết phục hơn những lời cô nói ra.

“Tôi biết nói gì với sếp bây giờ?” Tôi thì thào.

“Nói cho sếp biết sự thật: mai mới có lịch tổng duyệt, đa số
hàng chưa có đây, tôi nói nhiêm túc đấy. Bọn tôi đang đợi một chiếc túi dạ hội,
một ví đầm, ba chiếc ví có tua khác nhau, bốn đôi giày, hai dây chuyền, ba…”

“Okay, okay, tôi sẽ nói với sếp. Chị cứ đứng cạnh điện thoại
nhé, và nhấc máy khi tôi gọi lại. Ở địa vị của chị tôi sẽ thu xếp mọi thứ sẵn
sàng . Tôi cá với chị là sếp không quan tâm đến lịch tổng duyệt được bố trí lúc
nào.”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3