Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ - chương 25 -26

CHƯƠNG 25

Lúc cắt xong tóc, tôi kéo Ngân Xuyên đến bên gương, từ một
ông vua bóng đá Latin với mái tóc dài bồng bềnh lãng tử trong phút chốc trở thành
chú hổ con Tô Hữu Bằng.

Tôi ngạc nhiên thốt lên: “Wah, Tô Hữu Bằng!”

Ngô Vũ Phi nhìn một lượt rồi thêm vào: “Quá đúng! Là Tô Hữu
Bằng có bộ mặt khổ qua!”

Tôi nhìn lại, quả nhiên là vậy, có kêu cậu ta cười cũng
không chịu cười, trên đường về không còn thao thao bất tuyệt kể về game online
như lúc đi nữa, xem ra Xuyên vẫn còn ấm ức lắm.

Tôi nhớ lúc nhỏ mình cũng sợ đi cắt tóc như vậy, bởi vì các
anh chàng đẹp trai như Mộng Lưu Hương chẳng hạn đều để tóc dài trông phong độ lịch
lãm, ít ra cũng phải như Lâm Chí Dĩnh để đầu ngôi lệch chứ.

Nhưng lúc đó nhà trường có quy định rằng nam sinh nhất loạt
cắt bằng, nữ sinh tóc ngắn ngang vai; đúng rồi, chính là kiểu tóc điển hình của
các cô gái tiến bộ thời Trung Hoa dân quốc mà mọi người vẫn thấy trên tivi. Cả
trường cứ nhìn kiểu tóc là phân biệt ngay được nam sinh, nữ sinh. Kiểu đầu của
nam sinh đều được tạo ra từ một khuôn. Có lúc tôi nhìn thấy người khác giống hệt
kiểu tóc của mình, cảm thấy thật khó chịu, cứ như đầu của mình mọc nhờ trên cổ
người khác vậy.

Mỗi lần tóc chớm dài, tôi lại bị bố lôi đi cắt tóc, giống
như hôm nay chúng tôi lôi Quý Ngân Xuyên đi vậy. Không ngờ sau mấy năm, sự việc
lại luân hồi, tôi lớn lên lại trấn áp bạn bè mình…

31 tháng 12 ngày càng đến gần, tôi cũng thấy căng thẳng hơn.
Tựu chung thì Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên đều từng tham gia các hoạt động ngoại
khóa, còn tôi thì lại nuôi dưỡng tâm hồn nghệ thuật qua những chồng sách, thật
không dễ dàng gì, bởi thế lần đầu tiên tham gia hoạt động này có ý nghĩa thật đặc
biệt với tôi.

Ngày đó cuối cùng cũng tới, từ chiều cả trường đã nhộn nhạo,
núi Lô Gia như chìm trong trạng thấy điên đảo, tôi ở trong hội trường trang trí
sân khấu cũng cảm nhận thấy mặt đất đang khẽ run lên. Rồi đột nhiên bầu trời
bên ngoài như bốc cháy, chốc chốc lại lóe sáng, sau đó vọng lại tiếng đùng thật
to, thì ra là pháo hoa. Nhưng vì buổi dạ hội, ba người chúng tôi đến bữa tối
còn không màng ăn, bận rộn việc này việc kia, giống như đồng chí Bạc

Cầu n, dầu cho bầu trên bên ngoài rực rỡ từng chùm pháo hoa
đủ sắc màu lóe sáng, chúng tôi vẫn ở lì trong hội trường lo hoàn tất việc trang
trí.

Trong lúc giải lao 10 phút, chúng tôi tranh thủ ra ngoài xem
pháo hoa, tận hưởng chút không khí lễ hội. Không biết bọn họ nghĩ gì, còn tôi
khi nhìn thấy những bông hoa pháo nở bung trên không trung, cảm thấy một chút gợn
trong lòng rất nhiều cảm xúc đan chéo. Tôi thấy màn pháo hoa bao phủ khắp trời
kia như khói lửa chiến tranh lan tỏa. Sự hình dung đó kích thích cái cao ngạo
trong tôi lâu nay, tôi chợt nghĩ con người sống “thà một phút huy hoàng rồi chợt
tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”, rồi đau buồn phát hiện ra từ lúc được
sinh ra tôi đã sống cuộc đời thật phẳng lặng, cuộc sống của tôi giống như cuốn
tiểu thuyết của một bậc tiền bối nào đó giờ đang được diễn lại. Đột nhiên tôi
nghĩ mình không nên làm một thằng lính mà nên trở thành một tướng quân, vị tướng
trong cuộc chiến của đời tôi.

“Các cậu xem, có giống chiến tranh sắp nổ ra rồi không? Cuộc
đại chiến thế giới lần thứ 3!”

Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi gật đầu, rồi Ngân Xuyên nói: “Ừ!
Cậu xem nhân mã thần tộc của chúng mình ở đằng kia, họ sắp đánh tới đây rồi”.

Quý Ngân Xuyên chơi nhiều “Chiến tranh giữa các vì sao” nên
nhiều khi không phân biệt rõ thế giới hư và thực, thích coi mình thuộc thần tộc,
tôi thuộc tộc người còn Ngô Vũ Phi là loài sâu bọ. Có lúc đấu khẩu với Ngô Vũ
Phi, cậu ta còn chọc cười nói Ngô Vũ Phi giống con giun đất trong lớp sâu bọ,
cũng may Vũ Phi không hiểu về tinh cấp trong game nên chẳng so đo làm gì với cậu
ta. Nếu ai đó nói tôi là giun đất, chắc chắn tôi phải quyết đấu với hắn ta rồi.

Hôm nay Ngô Vũ Phi cũng đùa thâm hơn: “Ừ, họ đến đây làm
gì?”

Quý Ngân Xuyên chỉ tôi rồi nói: “Để tiêu diệt hắn ta”.

Rồi chỉ Ngô Vũ Phi: “Và cướp cậu đi”.

Ngô Vũ Phi đắc ý cười gượng.

Trước khi dạ hội bắt đầu, chúng tôi cùng cỗ vũ nhau. “Quý
Ngân Xuyên, cậu đẹp trai quá”, “Ngô Vũ Phi, cậu xinh lắm”, “Trương Văn Lễ thật
là thông minh, có duyên ghê”…

“Này dựa vào đâu, sao nói tớ là có duyên chứ?” Thật là làm tổn
thương lòng tự tôn của người khác. Hai người họ thì vui sướng chỉ có tôi là thấy
bứt rứt. Sau khi vào WC, tôi nhìn mình trong gương hồi lâu, lẽ nào thực sự tôi
chỉ có duyên thôi sao? Mặc dù tôi không đẹp trai, nhưng cũng có kiểu đẹp khác
chứ, chẳng phải trên mạng vẫn thịnh câu: “Là con trai thì đều đẹp trai hết” đó
sao.

Thế nhưng thực ra trước kia, cũng lâu rồi, hai người đó đã
muốn bắt tôi lộ diện trên sân khấu, nhưng đều bị tôi từ chối: “Người ta xấu hổ
mà”.

Ngô Vũ Phi lại nhắc đến chủ đề này, gọi dựng tôi: “Này, cậu
biết Alfred Hitchcock không, ông đạo diễn ngang ngạnh nhất đấy!”

“Đương nhiên là biết chứ, một trong những thần tượng của tớ
đấy”.

“Thế chắc cậu biết trong mỗi tác phẩm của mình ông ta đều
góp mặt đúng không?” – Ngô Vũ Phi nói tiếp.

“Đúng thế, nếu không vào vai người khách qua đường thì ông
ta cũng dán ảnh mình trên tường” – Quý Ngân Xuyên nói.

Ngô Vũ Phi lại chen vào: “Lần trước xem Lifeboard còn hay
hơn nữa, đó là một phim diễn ra hoàn toàn trên nước, nhưng không có du thuyền
hào hoa kiểu Titanic đâu nhé, trên thuyền chỉ chứa được một vài diễn viên chính
thôi, để được góp mặt, ông ta lúc đầu định diễn vai xác chết trôi trên biển”.

Quý Ngân Xuyên vội tiếp lời: “Sau đó bởi góc quay khó nên phải
thay đổi. Cuối cùng ông ta nghĩ ra một tuyệt chiêu, lấy ảnh mình lúc gầy và ảnh
lúc béo in trên một tờ báo, coi như là quảng cáo giảm béo trên báo chí! Cậu có
cần xuất hiện một lần thế không?”

 

“Đương nhiên tớ biết, tớ là đạo diễn hay các cậu là đạo diễn
đây. Mình nghĩ Hitchcock chắc chắn muốn được diễn nhưng lại sợ mình xấu, có lỗi
với người xem nên chỉ xuất hiện theo kiểu đó thôi. Nhưng tớ thì khác, tớ thì
tài sắc vẹn toàn! Tớ không cần lộ mặt, “vãn bối” không có cái sở thích đó” –
Tôi cao ngạo nói với Ngô Vũ Phi.

“Cậu tin không, hôm nay kiểu gì tớ cũng bắt cậu lên sân khấu?”
– Ngô Vũ Phi quả quyết.

Tôi dù miệng nói tin nhưng trong bụng thầm nghĩ: “Tớ chả tin
cậu có thể lôi được tớ lên đó, trừ phi cậu đánh ngất rồi cho tớ lên đó diễn vai
tử thi”.

Ngô Vũ Phi trước khi lên sân khấu còn nháy mắt với tôi. Nói
thực, Ngô Vũ Phi sau khi trang điểm đứng trước mặt tôi trông thật giống một
ngôi sao màn bạc, tôi có cảm giác như bị điện giật. Ngô Vũ Phi lại nói thêm một
câu: “Yên tâm, Alfred Hitchcock tương lai, tớ sẽ sắp xếp cho cậu lộ diện”.

CHƯƠNG 26

Khi màn đêm vừa buông xuống là lúc tấm màn của dạ hội được
kéo ra, đợi các vị lãnh đạo về chỗ của mình., Ngô Vũ Phi cùng một cậu dẫn
chương trình bước ra sân khấu. Tiếp đó là phần mở màn ca múa vì hòa bình. Tôi nấp
trong bóng tối quan sát mọi thứ đang diễn ra tuần tự theo kế hoạch của mình, thấy
giống như lúc nhỏ chơi cờ, mặc dù bản thân không trực tiếp tham gia nhưng bạn sẽ
phát hiện ra rằng cảm giác đó còn thích thú hơn là tự mình tham diễn, bởi vì
các diễn viên hào nhoáng dưới ánh đèn đều là những con cờ dưới tay bạn

Tôi đặc biệt chăm chú xem hai tiết mục. Một là màn đơn ca của
Quý Ngân Xuyên. Lúc Quý Ngân Xuyên ra sấn khấu trông thật sành điệu, ánh đèn
sân khấu tất thảy vụt tắt, trong bóng tối chợt sáng lên một ánh đèn, chiếu sáng
trên đầu Quý Ngân Xuyên, cả hội trường chỉ còn chỗ cậu ta là sáng rõ, rồi cậu ấy
bắt đầu hát.

Đây đúng là một bài hát buồn..

Tâm trạng của em thường bay bổng

Muốn bay bổng khắp chốn

Mong chớp lấy một chút an ủi

Em thường thích quanh quẩn giữa đám đông

Em sợ nhất cảm giác cô đơn

Con tim em mong manh thế, vừa chạm khẽ đã vỡ

Chỉ sợ làn gió thổi

Em muốn có nhiều người bên cạnh

Em sơ nhất bóng đêm đen mỗi ngày

Nhưng rồi trời vẫn tối và ngừoi vẫn sẽ đi

Không ai có thể ở mãi mãi bên một người

Và cảm giác cô đơn, ai cũng phải đối mặt

Sự kiệt quệ không chỉ có hai đứa mình cảm thấy

Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai

Em có muốn tìm một người ở bên cạnh

Niềm vui, nỗi buồn của em chỉ có anh hiểu thấu

Hãy để anh lại được cùng em sánh bước trên đường đời

Tôi im lặng ngồi trong bóng tối lắng nghe chú hổ con Quý
Ngân Xuyên giúp tôi thực hiện mơ ước bấy lâu nay của mình. Kì thực từ lúc nhỏ,
tôi đã tưởng tượng sẽ có một ngày tôi hát cho người con gái tôi yêu nghe bài
hát mà tôi muốn hát cho cô ấy nghe nhất. Nhưng bài hát này tôi nghĩ rất hợp với
để hát cho Ngô Vũ Phi nghe. Mặc dù co ấy luôn là tiêu điểm của đám đông, nhưng
tôi biết chắc chắn Phi rất sợ cô đơn, bởi thế Phi thường quanh quẩn chỗ đông
người, muốn có được sự an ủi. Khán giả phía dưới im lặng lắng nghe Quý Ngân
Xuyên biểu diễn, giọng hát có thoáng chút non nớt. Không ai biết, có một người
khác đang trốn trong bóng tối, cũng đang khe khẽ hát, nhưng cậu ta không hát bằng
miệng mà hát bằng trái tim

Tiết mục thứ hai tôi chăm chú xem chính là vở kịch đó, lúc
xem bản thân tôi thì thấy khó hiểu, nhưng cả hội trường chốc chốc lại rộ lên tiếng
cười và tiếng vỗ tay cổ vũ. Thực ta tôi nửa vui sướng nửa thấy bức rứt. Vui thì
thấy mọi người đều thích vở kịch và dường như đều hiểu, còn bức rứt vì chỉ có
mình tôi xem không hiểu. Cuối cùng tôi cũng hiểu những bài thơ hàm súc, bức
tranh trừu tượng hay bộ phiim đầy ý nghĩa được sáng tác như thế nào, xem ra
cũng giống như tôi đều trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, bản thân không biết gì là OK
rồi

Vở kịch là cao trào của buổi dạ hội. Sau tràng pháo tay
không dứt, Ngô Vũ Phi bước lên sân khấu giới thiệu: “Sau đây là chương trình cuối
cùng của buổi dạ hội hôm nay – bốc thăm giải thưởng lớn của năm mới, xin mời
các bạn lấy tấm vé vào cửa của mình ra, vâng trên mỗi tấm vé đều có một con số,
tiếp theo đây tôi xin bốc giải ba, đó là XXX, giải nhì là YYY…”

Tôi trước giờ không đặt hi vọng vào những trò bốc thăm trúng
thưởng thế này, bởi tôi giỏi tóan, quy luật xác suất chỉ cho tôi thấy những thứ
dưới 5 % đều là xác suất nhỏ, có thể bỏ qua không tính. Tôi đếm lướt qua số người
trong hội trường, ước tính xác suất trúng thưởng chưa đến 1 %

Quý Ngân Xuyên hát xong rời sân khấu liền đến ngồi cạnh tôi,
cậu ta hỏi: “Sao cậu không xem số vé trên tay?”

“Chẳng cần xem, kiến thức toán học chỉ cho mình rằng tuyệt đối
không có khả năng trúng giải” – Tôi nói

Trên sân khấu, Ngô Vũ Phi vẫn tiếp tục: “Tiếp theo, chúng ta
sẽ bốc thăm giải nhất, giải thưởng lớn nhất của đêm hội hôm nay , để tôi xem
nhé,giải nhất là 19800726”

Sao tôi thấy con số đó quen quen, nghĩ lại đây chẳng phải là
sinh nhật của tôi hay sao? Lúc nãy trước khi bắt đầu, Phi có đưa cho tôi và Quý
Ngân Xuyên mỗi người một vé vào cửa, tôi từ chối không nhận :”Tớ là đạo diễn,
ai dám chặn cửa tớ chứ, không cần đâu”…Sau đó cô ấy vẫn nhét vào tay tôi và
nói: “Tớ cố chọn ra đấy, số vé là ngày sinh nhật của cậu, giữ làm kĩ niệm cũng
được mà”.

Tôi liếc nhìn Quý Ngân Xuyên, trong bóng tối tôi biết cậu ấy
đang cười, chỉ thấy hàm răng trắng trắng trông rất gian. Tôi khẽ hỏi: “Thế này
chẳng phải là gian lận sao, nếu bị phát hiện thì chẳng ra làm sao cả”

Quý Ngân Xuyên khoe hàm răng trắng đáp lại : “Bọn mình vất vả
lâu rồi, đến giờ vẫn chưa ăn cơm, lấy chút phần thưởng thì có là gì ?”

Tôi định cãi lại: “Đành rằng là thế, nhưng không thể lừa
khán giả như thế này được”

“Được rồi, trên thế gian này có một số qui tắc phải tuân
theo, nhưng có một số cái thì nên được cải tiến, cậu nghĩ xem, bọn mình đã bạn
rộn với đêm hội này bao nhiêu ngày rồi, không có công lao thì cũng đã khổ công
vì nó”

Tôi công nhạn Ngân Xuyên linh hoạt hơn tôi, cậu ta nói đúng
, chúng tôi đã lao tâm khổ tứ bấy lâu nay, có lĩnh chút thưởng thì cũng công bằng,
chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Thế là tôi đứng lên, tay bụm miệng tỏ vẻ ngạc nhiên
nói liên tiếp mấy câu: “là tôi sai? Thật không thể tưởng tượng nổi”. Sau đó tôi
chạy lên sân khấu giữa ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Trước khi lên tôi còn kịp
thấy nụ cười ngụ ý “xác suất tóan học “ của Quý Ngân Xuyên

Vừa lên sân khấu, đứng trước đông đảo khán giả , mặt đỏ bừng
lên. Phần thưởng cho giải nhất là phiếu ăn miễn phí trị giá 300 tệ tại cửa hàng
lẩu Anh Hùng Tam Quốc cùng một cuốn truyện tranh. Vừa nhìn đã bước giải thưởng
này chuẩn bị hòan toàn theo chủ ý của Ngô Vũ Phi, bởi vì cuốn truyện tranh là
cuốn truyện cô ấy muốn mua lúc đi dạo trên đường với Quý Ngân Xuyên nhưng lại
chê nó đắt. Tôi nhận giải thưởng, sau đó mấy người trúng giải cùng chụp ảnh với
Ngô Vũ Phi. Tôi chỉ nhớ Ngô Vũ Phi và tôi đứng rất sát nhau, cô ấy khẽ nói vào
tai tôi: “Cậu đừng có vui sướng quá, lẩu cho cậu còn truyện tranh phải cho tớ..”

 

Báo cáo nội dung xấu