Mê trước cưới sau - Chương 47 + 48

Không khí hài hòa kết thúc sau bữa ăn, mẹ Khưu Sinh
liền đẩy Khưu Sinh và Tiểu Lộc vào một phòng, bảo là họ phải tranh thủ thời
gian trao đổi trước khi cưới, nhưng lại bỏ thêm một câu dặn dò: không được làm
nhàu ra giường. Câu còn chưa nói xong, chỉ nhiều đó cũng đủ khiến Tiểu Lộc hoàn
toàn xấu hổ và buồn bực.

Tiểu Lộc ngây ngốc đứng cạnh cửa, ôm một mớ quần áo
mẹ Khưu vừa đưa để tắm, chân tay luống cuống nhìn Khưu Sinh đang tựa người vào
thành giường xem tạp chí. Do dự hồi lâu, miệng há ra lại ngậm vào, khó nhọc
thanh thanh cổ, cuối cùng quyết định phải phá vỡ cục diện bế tắc này: “Ừm ….
Em, em muốn về nhà……….”

“Nhà của anh là nhà của em.” Nói mà đầu cũng không
ngẩng lên, Khưu Sinh lật sang trang tạp chí, trả lời ngắn gọn.

“Nhưng, ở nhà em còn một con mèo với một con chó
đang chờ ăn cơm……..”

“Lát nữa anh sẽ gọi cho Húc Nghiêu, nhờ cậu ấy lo
giúp, sáng mai anh với em đến lấy lại.” Chờ đã! Chó nào nữa?

Khưu Sinh muốn hỏi, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Tiểu
Lộc lôi ra cái cớ khác, “Nhưng quần áo em đều để ở nhà………..”

“Mặc của mẹ anh đi, chịu khó một đêm, mai anh với em
đi mua cái mới.”

Hết lần này đến lần khác bị cắt ngang, khó khăn lắm
mới tìm được một cái cớ thì lại bị bác bỏ, Tiểu Lộc ngậm miệng, khép mắt, một
lý do chính đáng như tiếng trống hăng hái lấy lại tinh thần được hô lên, “Chúng
ta cũng chưa đến mức phải tuy hai mà một nha! Tự nhiên đến nhà anh ở, xem em là
gì chứ, anh muốn em khi không lại cùng chung chăn gối với một người không biết
gì về họ à? Nghiêm túc mà nói, hôm nay em từ miệng mẹ anh mới biết được con người
thật của anh …….”

—— bốp!

Khưu Sinh gấp tạp chí lại, quất xuống giường, tiếng
vang không nhỏ lại lần nữa làm Tiểu Lộc phải ngậm miệng.

Nhướn chân mày, Khưu Sinh chuyển mình ra ngồi ở mép
giường, vài sợi tóc mềm còn nhỏ nước xuống, miệng cong lên, nở nụ cười yếu ớt.
Nghiêng đầu, ánh mắt chuyển sang Tiểu Lộc, vẫy tay với cô, “Lại đây.”

“……….” Không, kêu qua thì qua à, xem cô là gì hả? Ít
nhất cũng phải giữ được chút kiên cường làm quyền lợi chứ.

Không muốn lãng phí thời gian với cô, Khưu Sinh đứng
lên, chầm chậm đến gần Tiểu Lộc. Lúc đã đến gần trong gang tấc, anh đưa tay chống
lên tường sau lưng Tiểu Lộc, vây cô trong đôi cánh tay mình. Hít sâu một hơi,
anh mới nói thật dịu dàng, thật kiên nhẫn: “Vì sao lại muốn chạy trốn? Vì sao
không muốn ở cạnh anh, bỏ chút thời gian từ từ tìm hiểu anh?”

“Chúng, chúng ta ……” Cãi nhau như vậy, tan rồi lại hợp,
hợp rồi lại tan. Cô gần như không thể phân rõ khởi điểm của họ là ở đâu, phải
giải như thế nào.

Khưu Sinh cắn răng …., buông hai tay xuống, lại nhìn
cô, trong mắt là nụ cười bao dung, “Muốn nói gì thì cứ nói, đừng nhịn; muốn hỏi
thì cứ hỏi, anh sẽ không giấu em nữa đâu.”

“Anh có thể trở về không?” Khôi phục lại hơi thở, Tiểu
Lộc cũng hỏi được một câu hoàn chỉnh.

“Sao?” Vấn đề này có vẻ khác trừu tượng, anh bị cô
làm cho trở thành không hiểu gì cả, không thể nào trả lời.

“Về chỗ anh Tương, lấy máy ảnh, cùng em thu dọn tình
trạng rối rắm này nha.” Đó mới chính là Khưu Sinh mà cô quen thuộc, mới chính là
thế giới vốn có của cô.

“Không về được, anh không thể nào tùy hứng cả đời
như thế nữa. Thứ anh muốn, anh đã có, không tiếc nuối gì nữa, cứ thế đi.”

Anh nói thật kiên quyết, ánh mắt không chút cô đơn
hay lưu luyến, Tiểu Lộc nhìn anh không chớp mắt, có chút kinh hãi, người đàn
ông này khiến cô cảm thấy thật xa lạ. Loại thương nhân bày mưu tính kế, luôn tự
tin năm chắc tương lai, thành thục, cẩn trọng, đối với phụ nữ mà nói phải là có
sức hấp dẫn chí mạng, Tiểu Lộc cũng không ngoại lệ.

Chỉ là, nếu ngay từ đầu Khưu Sinh dùng chính tư thái
này xâm nhập vào cuộc sống cô, có lẽ tất cả sẽ như câu chuyện thần thoại, mà
bây giờ ….. cô cảm thấy tất cả những gì từng có giữa họ đều phải bôi xóa đi, cô
lại phải một lần nữa quen dần với người này. Anh không hề là một nhiếp ảnh gia
bình thường, đã trở thành người có tiền, có địa vị, là ‘BMWs vương tử’ người
người mơ ước; chỉ là với cô thì, không bằng cả cái rắm, một khoảng cách chắn
ngang bỗng dưng sinh ra.

“Bà xã.” Thấy cô im lặng, anh mở miệng, dùng một giọng
nói không khác gì lúc trước, cúi đầu gọi cô, “Anh không biết quan hệ giữa chúng
ta có mâu thuẫn gì. Anh đều theo em, thuận theo sự ngang bướng của em. Đừng
nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ cần ngoan ngoãn ở cạnh anh, học làm vợ, làm mẹ là được.”

Học làm vợ còn chưa tính, vì sao còn nói thêm vụ làm
mẹ hả? Tiểu Lộc bực đến muốn cạo đầu, đem ngũ quan nhồi thành một cục, dự định
chuyển đề tài, cố gắng không nói những chuyện áp lực này nữa: “Cái người vừa
cãi nhau dữ dội với mẹ anh, bà ấy nói anh làm hư con người ta kìa.”

“Chẳng lẽ em cho rằng trước khi quen em, anh chẳng
có ai khác?” Nguyên nhân chính là vì đã nhìn thấy qua quá nhiều phụ nữ tính
toán giữa tình yêu và bánh mì, mới có thể tìm được một ngọn đèn dầu yếu ớt yên ổn
nơi cô.

“Hai người thật sự là cái kia cái kia sao?” Cô đương
nhiên không quá kỳ vọng mình chính là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng không
nên nghĩ nhiều về quá khứ của anh. Ai cũng có quá khứ đó thôi, chỉ là khi đối
diện với quá khứ đó, khó mà không so đo nha.

 

“Anh cũng không phải kẻ bụng đói thì ăn quàng, không
phải kẻ đối với người xem như em gái mà xuống tay.” Nhìn thấy dáng vẻ cô khẩn
trương đến ăn nói lộn xộn, anh không nén được tâm trạng cực tốt này, “Giờ hẳn
là em có thể hiểu được vì sao anh lại để ý Thẩm Thần Xuyên đến vậy phải không?”

Anh cũng không muốn kể cho cô nghe chuyện quá khứ, tự
tìm buồn bực, loại cảm giác này cả hai đều vướng phải, thật khổ sở.

“Sao giống nhau được, em không có giận là bỏ đi
nha.” Căn bản là không thể đánh đồng được nha.

“Sau này sẽ không thế nữa……….” Anh hạ người, từ từ ngăn
môi cô lại, ban đầu chỉ định hôn nhẹ, nhưng trong khoảnh khắc vừa chạm vào đã
không còn khống chế được, rất nhớ nhung hương vị này, một khi đã chạm đến sẽ cứ
thế mà sa vào. Nghĩ nghĩ một chút, anh nhắm mắt lại, nhủ thầm sau này sẽ không
bao giờ bỏ cô lại nữa, loại cảm giác lo lắng, day dứt, cảm giác nhớ nhung một
người, thật sự dày vò con người ta.

Nụ hôn bất chợt này thật mãnh liệt, Tiểu Lộc không
có sự chuẩn bị trước, chỉ có thể dựa theo ý thức he hé môi, đáp lại theo bản
năng, thở gấp. Cô miễn cưỡng duy trì lý trí, mắt híp lại, thấy anh dường như
đang rút từ ví ra cái gì đó, đeo vào tay mình, cảm giác lành lạnh khiến cô có
chút tỉnh táo lại.

Giọng nói thân quen, nhưng Tiểu Lộc lại không dám mở
mắt ra nhìn kỹ, cô sợ nhìn kỹ lại không phân rõ người đàn ông này thật sự là
ai. Cảm giác tay ai đó bắt đầu không an phận, từ từ lần vào trong áo mình, Tiểu
Lộc vô lực, theo cảm quan mà tràn ra từng đợt rên rỉ.

Nhưng mà, ngay lúc cả hai thuận thế ngã xuống giường,
theo lý phải nên là lúc củi khô lửa bốc ………

—— khoan, ngừng?! Không hề như mong đợi, cứ thế mà
ngừng!

“Làm, làm sao vậy?” Tiểu Lộc chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu,
cũng bất chấp rụt rè, bất giác hỏi lại.

“Không tốt cho đứa nhỏ.” Anh chuyển người, giọng nói
có vẻ rất áp lực, tầm mắt khó khăn dời đi.

Lời này không khác gì sấm chớp ngàn cân, làm Tiểu Lộc
cứng người, há miệng, lâm vào trạng thái đơ người.

Quả nhiên là anh rất để ý đến đứa bé này, khiến Tiểu
Lộc không dám tưởng tượng nếu kiểm tra ra là không có, thì anh sẽ có phản ứng
thế nào. Khép đôi môi còn vương hương vị từ anh, Tiểu Lộc cúi đầu, mắt không có
tiêu cự chuyển loạn , chính là không dám nhìn anh, vừa chuyển thì chạm đến ngón
áp út của mình, “Á? Cái gì vậy?”

Thì ra cảm giác lành lạnh kia không phải là ảo giác
nha, ra là một chiếc nhẫn thật sự nha.

“Nhẫn cưới, thích không?” Anh chọn thật lâu, loại một
đống chỉ có vẻ bề ngoài, cuối cùng sau khi nhìn thấy chiếc có kiểu dáng đơn giản
này, liền cảm thấy thật thích hợp với cô. Giờ xem ra, đúng là rất hợp.

“………Thích.” Còn có quyền nói không thích sao? Đã đeo
vào rồi, hoàn toàn không có chỗ để cô biểu đạt ý nguyện, như anh mong muốn, trở
thành con rối bên cạnh anh.

Sau đó, dường như Khưu Sinh còn nói rất nhiều, hôn lễ,
áo cưới, thiệp cưới, tiệc rượu,……… Một đống chuyện vụn vặt, cứ như tán dóc,
không chút để ý, cảm giác càng lúc càng giống như đang bình luận chuyện hôn lễ
của người khác. Mà cô cũng hoàn toàn cảm thấy chẳng có chuyện nào liên quan đến
mình, vẫn tựa vào ngực anh, không lòng dạ nào nghe, càng không có lòng dạ nào
suy nghĩ gì nhiều, chỉ ngẩn người nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, đại
khái là vì nhìn quá lâu, mắt rất xót, nước mắt cũng vì thế mà theo khóe mắt nhỏ
xuống.

Còn chưa kịp hiểu được nước mắt này rơi là vì sao,
cô đã ngủ mất, lòng thật chua xót, nhưng đã lâu lắm rồi cô chưa có giấc ngủ nào
yên ổn như hôm nay.

Trong lúc còn đang mơ màng ngủ, cảm giác thấy có đôi
tay ai đó không ngừng quấy rầy mình, Tiểu Lộc bực bội gạt ra, nhưng hiệu quả chẳng
mấy khả quan.

Cuối cùng đành bỏ mặc nó, khó nhọc ráng mở đôi mắt
nhập nhèm, híp thành một đường tìm cái thứ đáng ghét gì đó. Rất nhanh, cái mặt
bừng bừng tinh thần của Khưu Sinh dội trước mắt cô.

“………., bực quá, làm gì không để người ta ngủ thêm
chút nữa.” Cô ôm gối nằm, lật người, không thèm để ý tới anh, ngủ tiếp.

Đáng tiếc, không được như ý muốn, lần này Khưu Sinh
đơn giản là xốc chăn Tiểu Lộc ra, bàn tay lạnh ngắt tà ác luồn vào cổ Tiểu Lộc,
“Giữa trưa rồi.”

“Ưm ……. Nhưng mà em mệt lắm……….” Tiểu Lộc từ từ nhắm
hai mắt, lười biếng, làm nũng không chịu.

Chiếc cổ nóng hầm hập đã làm bàn tay lạnh ngắt của
Khưu Sinh ấm lên, anh bất đắc dĩ đành rút tay ra, nhưng lại tiếp tục tập kích
vào bên hông Tiểu Lộc, “Anh đói.”

“Xuýt!” Tiểu Lộc hít hơi, lạnh quá lạnh quá, ý thức
cũng tỉnh vài phần, sau khi trợn mắt ai oán trừng Khưu Sinh, mới miễn cưỡng
chuyển mình, vùi vào lồng ngực anh mà cọ loạn, “Hôm nay anh không phải đi làm
sao?”

“Không, ở bên em thôi.”

“Ai, tốt vậy sao, vậy dậy làm gì?” Tiếp tục cọ, đến
khi cọ cho nước miếng hai bên má sạch sẽ rồi Tiểu Lộc mới ngẩng đầu trừng mắt
nhìn. “Dậy ăn cơm trước đã, anh có với hẹn người ta ăn cơm.” Chau mày nhìn động
tác của Tiểu Lộc, Khưu Sinh dở khóc dở cười đẩy đầu cô ra.

“Ai vậy?” Toàn thân Tiểu Lộc cứng đờ, trực giác mách
rằng chính là bác sĩ phụ khoa.

“Đi thì sẽ biết thôi, nhanh lên.” Nhận thấy nếu mình
cứ tiếp tục để yên, Tiểu Lộc có thể nằm trong ngực anh mãi, thế nên, Khưu Sinh
đành làm theo nguyên tắc, hất đầu cô ra, bước xuống giường.

Tiểu Lộc chu môi, ôm chăn ngồi dậy, ngáp một cái, cuối
cùng dưới cái nhìn lạnh lẽo của Khưu Sinh, ngoan ngoãn rời giường.

Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo ……. Liên tiếp một
loạt động tác, dưới sự áp bức của Khưu Sinh, Tiểu Lộc giải quyết chỉ trong vòng
mười phút, leo lên xe, nhìn sơ thì đã có dáng vẻ cũng ổn lắm rồi.

Trên đường đi, Tiểu Lộc cũng không hỏi nhiều, dù sao
thì có hỏi cho lắm cũng chỉ nhận được một câu: ‘Tới nơi rồi biết thôi’.

Cho nên đành lựa chọn phương án tiết kiệm sức lực,
nhắm mắt định thần, nhân tiện sắp xếp lại những chuyện xảy ra gần đây.

Cũng không biết là do mình suy nghĩ quá chuyên tâm,
hay do nhà hàng Khưu Sinh chọn quá gần, tóm lại là chỉ một chốc, họ đã đến nơi.
Theo đuôi Khưu Sinh vào nhà hàng, Tiểu Lộc nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi bên cửa
sổ, trông qua có vẻ là đôi tình nhân, ngoại trừ diện mạo xuất chúng, thì không
có điểm nào bất thường. Hút lấy tầm mắt cô, Tiểu Lộc cắn môi, nhớ lại, hai người
này nhìn rất quen mắt, nhất định là gặp ở đâu đó rồi, nhưng ngay bây giờ thì
không nhớ ra được.

Còn đang nghĩ ngợi, thì thấy người phụ nữ kia hướng
về phía Khưu Sinh và Tiểu Lộc, vẫy tay, cười thật ngọt.

Nụ cười này ………. “A!” Tiểu Lộc hô to, vẻ mặt như vừa
bừng tỉnh đại ngộ.

“Sao thế?” Khưu Sinh khó hiểu, quay đầu nhìn Tiểu Lộc.

“Đây …. Đây là cô gái mà em thấy!” Tiểu Lộc kích động,
vừa nói vừa hoa chân múa tay: “Lần trước lúc em đi công tác, đúng rồi! Chính là
lần đó, em thấy anh và cô ấy gặp riêng nhau, anh còn mời cô ấy ăn cơm, hại em
vì tò mò nhìn trộm mà bị cảnh sát tưởng là bệnh thần kinh bắt em về.”

“Ha, thì ra bữa đó em giả làm cây nấm thật à.” Khưu
Sinh ngộ ra, lúc ấy vẫn chưa hỏi qua cô đến nhà hàng đó làm gì, giờ rốt cuộc
cũng hiểu được.

“Ha cái rắm á, anh mời cô ấy ăn cơm nha! Anh còn cười
với cô ấy nữa nha!” Thù mới hận cũ, tất cả dồn lại xông lên não, Tiểu Lộc cảm
thấy mình rất có tư cách phẫn nộ.

“Ghen?” Khưu Sinh có vẻ trấn tĩnh hơn, còn có tâm trạng
cười.

“Hứ …….. Làm gì có! Tai em to hơn tai của cô ấy, mặt
cũng tròn hơn mặt cô ấy, tóc cũng ngắn hơn tóc cô ấy, sao phải ghen chứ?”

“Ừm, đúng thế, anh cũng thích phụ nữ tai lớn, mặt
tròn, tóc ngắn. A ….. còn phải là khẩu thị tâm phi nữa.” Miệng Khưu Sinh cong cớn,
tâm trạng cực tốt, nói thầm bên tai Tiểu Lộc, động tác tự nhiên toát ra vẻ vô
cùng thân thiết.

“……….” Nhất thời, Tiểu Lộc nghẹn lời, không nói nữa.

Ngay lúc Tiểu Lộc im lặng, Khưu Sinh đã kéo cô ngồi
vào chỗ đối diện, cô gái dáng vẻ phong tình kia quay đầu đi, cong môi, nở nụ cười
đẹp đến lạ thường, giọng điệu trêu chọc: “Thật hiếm có nhỉ, Khưu Sinh trước giờ
đều đúng nguyên tắc mà hôm nay lại đến muộn.” Khưu Sinh cười lại, sắp chỗ ngồi
yên ổn cho Tiểu Lộc xong, mới ngồi xuống, nhún vai, “Hôm nay anh cũng mới biết,
thì ra nhà anh lại nướng đến vậy.”

“Ha ha, là cô ấy nướng, hay là do cậu không biết tiết
chế?” Người đàn ông kia bắt chéo chân, tay choàng lên sau ghế của người phụ nữ
kia, khóe miệng nhếch lên, cười ám muội.

“Cái này hỏi cô ấy đi.” Khưu Sinh sợ Tiểu Lộc ngồi một
mình sẽ buồn chán, bất thình lình đem đề tài chuyển sang cô, để cô có chỗ tham
gia vào.

Nhưng hiển nhiên là anh quá đa tâm rồi, Tiểu Lộc
cũng chẳng để ý, cúi đầu chuyên tâm nghiên cứu thực đơn, còn lầm bầm làu bàu
nói gì đó. Ngay lúc Khưu Sinh nén không được định đánh cô, thì Tiểu Lộc mới nhớ
đến sự tồn tại của anh: “Khưu Sinh, Khưu Sinh……..”

“Gọi ông xã.” Anh nheo mắt, lạnh giọng nhắc cô.

“A, ông xã, ông xã, em muốn ăn cái này, cái này, …..
còn có …..” Tiểu Lộc vừa nói vừa lật thực đơn, còn không ngừng nhớ xem những
món nào muốn ăn, nhưng do đắt quá nên chưa ăn lần nào.

“Không cho.” Thấy cô chọn món, Khưu Sinh càng thêm
chau mày nhăn mặt, cuối cùng phang ra hai chữ đơn giản, tiêu diệt hết nhiệt
tình của cô.

Cũng làm cho nụ cười trên môi Tiểu Lộc cứng lại,
càng thêm thất vọng: “Vì sao vậy? Em muốn ăn mà………..”

“Không có dinh dưỡng, không tốt cho em bé.”

“…………Em là mẹ em bé mà.” Ngụ ý là, là không tốt cho
cả hai, sao cứ chụp vào đứa bé. Huống chi, tình huống bây giờ là —— đứa bé đó
chưa chắc có tồn tại!

Khưu Sinh vốn là không để ý đến lời biện bạch của Tiểu
Lộc, gọi phục vụ đến, chọn một mớ món có tên nghe rất dinh dưỡng, nhìn qua cũng
thấy có dinh dưỡng, nhưng mà mùi vị phải nói là tuyệt đối ác liệc.

Nhìn thấy Tiểu Lộc không vui, cô gái kia chủ động
lên tiếng giảng hòa: “Đừng như vậy, Khưu Sinh nhà chị cũng vì quan tâm đứa bé
thôi mà.”

“……….” Tiểu Lộc dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, không
biết nên cảm ơn sự an ủi của cô, hay phải nói cô an ủi như vậy chỉ càng khiến
Tiểu Lộc thêm buồn. Dựa vào đâu mà chỉ lo đứa bé mà không lo cho mẹ nó, so với
đứa bé thì cô cần phải được quan tâm nhiều hơn mới đúng chứ!

“Em ăn gì thì anh cũng ăn cùng em.” Anh cáu nhẹ mũi
Tiểu Lộc, nói yêu chìu.

“………Ai mà sinh em bé giúp anh thiệt là xui xẻo.” Tiểu
Lộc chun mũi, …. Dùng âm thanh lẩm bẩm nói cho chính mình nghe.

Cứ tưởng câu nói của mình chẳng ai nghe, không ngờ
Khưu Sinh lại nghe rõ mồn một, quay phắt đầu lại, nhíu mày, lớn tiếng hỏi: “Nói
cái gì?”

“Không có gì. . . . . .” Tiểu Lộc rụt cổ, thế thốt phủ
nhận.

“Nếu em còn lập lại câu đó lần nữa, không chừng Khưu
Sinh sẽ cho em biết mùi vị của cái gọi là một xác hai mạng đó.” Nghe rõ đoạn đối
thoại giữa hai người, người đàn ông ngồi đối diện với Khưu Sinh, vừa lên tiếng
trêu anh, còn thuận tay rút điếu thuốc, hướng sang Tiểu Lộc phóng mị nhãn.

“Đừng có phóng điện lung tung!” Để ý thấy động tác
nhìn trộm này của người đàn ông đó, người phụ nữ ngồi cạnh liền cầm thực đơn,
đánh lên đầu anh ta. Tiếp đó, không quan tâm xem anh ta đau thế nào, liền xoay
sang nói chuyện với Khưu Sinh: “Dì Khưu lần này không nói lung tung nha, cô ấy
thật sự có thai sao?”

“Không chắc lắm, anh có hẹn bác sĩ, hai ngày nữa dẫn
cô ấy đi kiểm tra.” Nói xong, Khưu Sinh chau mày, đưa tay rút điếu thuốc khỏi
miệng người đàn ông kia, ấn cho gãy.

Lo lắng cho người còn chưa rõ có thai hay không ngồi
bên này, người nọ đối với động tác của Khưu Sinh cũng không phản bác gì, chỉ
nhún vai, cất bật lửa vào túi, vừa oán giận lên tiếng: “Tìm bác sĩ làm gì, có sẵn
bác sĩ ngồi trước mặt cậu, cần gì phải xá cận cầu viễn nữa*, đúng là làm đau
lòng người ta mà.”

“Người ta là bác sĩ phụ khoa nỗi danh, cái tên bác
sĩ tâm lý như cậu thì nói làm gì, chẳng lẽ do tình hình kinh tế khó khăn mà
phòng khám của cậu kiêm thêm chuyện xét nghiệm à?”

“Nói gì chứ, đúng là không có chuyên môn gì cả, rất
nhiều phụ nữ mang thai thời kỳ đầu đều rất dễ có triệu chứng khó chịu bực bội.”

“Cho dù thật sự là vậy, Khưu Sinh cũng chẳng tìm
anh. Ngay cả chuyện xét nghiệm người ta còn phải tìm bác sĩ nổi danh hẹn trước,
ai thèm tìm loại bác sĩ kiếm cơm như anh.”

“Này, em có cần hạ thấp người đàn ông của mình vậy
không hả?”

Trông thấy cặp nam nữ đang đùa nhau thật sôi nổi, Tiểu
Lộc há hốc miệng …..bác sĩ nào cũng có cái tính linh tinh lang tang này sao?
Người này y chang Tô Phi nha. Nhìn kỹ lại, đột nhiên trí nhớ trổi dậy, đập tay
xuống bàn, kêu lên: “A a! Nhớ ra rồi, em từng thấy anh, anh và Nguyễn Linh ăn
cơm với nhau.”

Sau khi nói xong, Tiểu Lộc xoay đầu nhìn Khưu Sinh,
muốn tìm đáp án từ anh. Trông thấy Khưu Sinh khẽ gật đầu, Tiểu Lộc liền đắc ý,
“Thấy chưa, trí nhớ em đâu có tồi, hôm đó anh từng nói anh ấy là bác sĩ tâm lý,
còn nói từ trước tới giờ người bị anh ấy thôi miên thành công chỉ có một, đúng
không?”

Khưu Sinh mím môi, không muốn nói thêm về chuyện
này, chuyển đề tài khác, giới thiệu hai người kia với Tiểu Lộc: “Người này, em
không cần biết tên hắn là gì, dù sao cũng chỉ là kẻ thừa đi theo ăn chực.” Nói
xong, lại khẽ nhếch môi, chuyển sang người phụ nữ: “Cô ấy tên là Tống Thiến Du,
là con gái của người cãi nhau với mẹ anh ngày hôm qua.”

“Vị hôn thê?!” Tiểu Lộc buộc miệng, không thể trách
cô không biết kiềm chế, đơn giản đây là từ duy nhất nảy ra trong đầu cô.

“Phụt! Không phải như cô nghĩ đâu, đính hôn chỉ là lời
nói đùa của trưởng bối thôi, cô cũng thấy đó, tôi đã có bạn trai.” Tiểu Lộc là
người không biết che dấu suy nghĩ, phàm là người bình thường đều biết cô đang
nghĩ gì, Tống Thiến Du không nhịn được mà bật cười, đưa tay chọc chọc người đàn
ông bên cạnh, giải thích.

“Ha ha, hai người nhìn hạnh phúc ghê.” Tiểu Lộc
nghiêng đầu, nhìn hai người họ liếc mắt đưa tình, thật hâm mộ. Nghĩ lại mình và
Khưu Sinh, căn bản là không có ngang hàng gì hết, lần nào cô cũng bị nằm trong
thế yếu. Quả nhiên, phụ nữ mà dữ dằn một chút thì cũng tốt hơn.

“Nguyễn Linh là ai?” Tống Thiến Du không bị chuyển đề
tài mà quên đi trọng điểm.

“Em hỏi Khưu Sinh đi.” Vị bác sĩ tâm lý bại trận vứt
trách nhiệm lại cho bạn tốt của mình.

Không ngờ rằng, Khưu Sinh chẳng thèm ngước mặt lên
đã phang một câu, “Tôi không biết.”

“A ha, cậu không biết à.” Đuôi lông mày của bác sĩ
tâm lý bại trận nhếch lên, cười hì hì chồm sát người Tiểu Lộc: “Muốn nghe về lần
thôi miên thành công duy nhất của anh không, kích thích lắm nha.”

“Hay lắm, hay lắm.” Tiểu Lộc hưng phấn, gật đầu thật
mạnh.

Sắc mặt Khưu Sinh bắt đầu thay đổi, khụ khụ vài tiếng,
mắt lộ ra hung quang, thái độ bỗng chốc mềm đi: “Nguyễn Linh phải ……”

“Chờ đã! Em không thích nghe Nguyễn Linh kia là ai,
em muốn nghe chuyện lần thôi miên thành công của anh ấy đã.” Tống Thiến Du chẳng
chút khách khí, cắt ngang lời Khưu Sinh.

“Em cũng muốn nghe.” Tiểu Lộc nhanh miệng gật đầu phụ
họa, cô chưa từng thấy Khưu Sinh chịu thua qua bao giờ, đây là lần đầu tiên, có
thể biết quá trình thôi miên thật kích thích, không thể không nghe. Sau khi nói
xong, còn nói thầm bên tai Tống Thiến Du: “Chuyện Nguyễn Linh tôi biết, chờ
xong tôi kể chị cô nghe.” “……” Khưu Sinh tức giận, trừng mắt nhìn người khởi xướng.

Kẻ tự xưng là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp thì cứ xem
như chẳng có chuyện gì, cười cười, nhún vai, vẻ mặt như là lực bất tòng tâm.

“Vì sao không cho anh ấy nói, không phải từng nói là
em muốn hỏi gì thì hỏi, anh không bao giờ …. Dấu em nữa đó sao? Lại gạt người
ta.”

Khổ nhục kế, rõ ràng là khổ nhục kế! Cho dù biết rõ
là thế, nhưng nhìn thấy vẻ đáng yêu kia, dáng vẻ thất vọng cô đơn kia, Khưu
Sinh đành cắn răng, biết rõ là hố lửa, cũng cam tâm nhảy vào: “Người duy nhất
mà cậu ta thôi miên thành công chính là em, địa điểm là nhà em, thời gian là
lúc em uống say lôi anh đi đăng ký kết hôn. Nhưng mà giờ nhớ lại, cảm thấy sở
dĩ em cho rằng chúng ta đã kết hôn, không phải vì cậu ta thôi miên thành công,
mà là vì chỉ số thông minh của em có vấn đề.”

“………” Trăm phương ngàn kế, dàn dựng âm mưu, kết bè kết
cánh, vi phạm pháp luật, không chuyện ác nào từ! Trình Tiểu Lộc khóc không ra
nước mắt, kêu gào không thành tiếng, nhìn lại cuộc sống mấy tháng qua của mình,
thế mà lại bị cái tên không rõ đầu đuôi này đùa giỡn trong lòng bàn tay!

Thế này là thế nào hả? Lại là lừa, lại là gạt,
cướp đoạt quyền được biết của cô, rốt cuộc ….. có xem cô là người hay không hả

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3