Mê trước cưới sau - Chương 52 part 2 [ Hoàn Chính Văn ]

“Bà xã, chúng ta chọn nhẫn cưới lần nữa đi, cái kia
đổi thành nhẫn đính hôn, lần này kiểu dáng do em chọn?”

“Được.”

“Bà xã, khách sạn em quyết định.”

“Ừm.”

“Lễ mừng cưới bên công ty em làm chủ.”

“Ò.”

“Xe cưới em lo.”

“Ok.”

“Nhưng mà …….. có một chuyện, nhất định phải để anh
quyết định.”

“Cái gì?”

“Thiệp mời do anh phát, anh muốn đích thân đưa thiệp
mời cho Thẩm Thần Xuyên và Tô Phi, một mình!”

“………”

Hay lắm, Tiểu Lộc cực kỳ vui mừng, nhìn trời không
nói nên lời, ông xã nhà cô thật tôn trọng cô, chỉ là ….. bản chất của anh xem
ra vĩnh viễn không thể thay đổi, điển hình của một người lòng dạ đen tối hẹp
hòi!

Ngày kỷ niệm kết hôn của Khưu Sinh và Tiểu Lộc, từ
tiết thanh minh chuyển thành lễ bình an, quả nhiên vẫn là kết cục tốt đẹp của
chuyện cổ tích.

Duy chỉ có một điều không đủ tốt đẹp chính là, bên
kia đôi vợ chồng son đang nồng nàn ý tình ký tên kết hôn, bên này tại Khưu gia,
tứ đại đầu sỏ vẫn gây nhau túi bụi.

“Nghe nói con gái tôi hạ chiến thư với ông?” Lộc ba
uống pín nai do mẹ Lộc nấu, thản nhiên tự đắc ném ra con tám vạn.

“Đúng vậy, ngốc!” Ba Khưu nhíu mày nghiên cứu bài
trong tay, vất vả đánh xuống con tứ sách.

“Con mẹ nó ông mới ngốc, cả nhà ông ngốc. Ù! Tứ sách
ù!” Dám mắng ông ngốc, ba Lộc tức giận đến quang luôn cả pín nai.

“Ông đây là có ý gì? Vợ tôi đánh tứ sách sao ông
không ù? Ông cũng ngốc như con dâu thôi, ông nhìn bài tôi phải không?”

“Phi! Ai nói nó là con dâu ông? Ai đồng ý? Nó là con
gái tôi! Tôi ù đó, ông làm gì tôi, ông có gan thì nả pháo đi, pháo tre, pháo
tre!” (Yu: sự thiệt là Yu hok rành về mạt chược, T^T mí bạn thông cảm)

“Con gái cái rắm, có con gái giỏi lắm à. Con tôi dắt
nó đi đăng ký kết hôn, từ ngày hôm nay, nó chính là người nhà họ Khưu, đổi tên
thành Khưu Tiểu Lộc!” (Yu: đọc QT là Khưu Nai Con bùn cười quá)

“Ông ở đó mà nằm mơ đi.”

“Ông nằm mơ cũng không tới đâu, ăn têm nhìu pín nai,
ông cũng không sinh được đứa nào nữa đâu!”

………..

Càng cãi càng không thể ngừng, cụ bà thần bí lắc lắc
đầu, quyết định không nhìn nữ, bà biết chồng bà có bệnh, suốt ngày quấn lấy ông
thông gia chơi mạt chược, chơi thì tệ mà thua thì lại mắng người ta, gặp trúng
phải ba Lộc, thế là chưa thắng được nỗi một lần.

“Bà thông gia này, hôm này bà ăn nhìu hay ít, tôi ăn
được một ngàn. Đi thôi, mình đi ăn lễ bình an, tôi mời, bà dạy tôi mắng người.”
Cụ bà thần bí rất thức thời, đàn ông cãi nhau, đàn bà không nên chen vào, những
lúc thế này, tẩu vi thượng sách.

“Tôi mời tôi mời, tôi ăn ngàn rưỡi, nhờ ám hiệu lúc
nãy của bà.”

---Toàn Văn Hoàn---

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3