Cuồng kết hôn : Uông Bồng Khiết - Chương 06
Tuy
là miệng Uông Bồng Khiết nói không tin Chương Kính thích mình, nhưng cô lại
không có cách nào ngăn cản mình nghĩ đến chuyện đó.
Chương
Kính thích cô? Sẽ sao? Có thể sao?
Sau
khi rời khỏi nhà Lữ Tư Anh, trong đầu cô đều là suy nghĩ vấn đề này.
Quen
biết anh đã vài chục năm, cùng làm việc với nhau 7 năm, không phải cô khoe
khoang mà có thể nói so với bất kì ai cô rất hiểu tính cách, thói quen và sở
thích của anh, cũng bởi vì như vậy cô mới không tin anh sẽ thích cô, bởi vì
kiểu phụ nữ anh thích hoàn toàn trái ngược với cô.
Nhỏ
nhắn xinh xắn, yếu đuối, mảnh mai, ăn nói nhẹ nhàng, hơi thở như hoa lan, đây
chính là kiểu phụ nữ mà anh thích, là điểm chung bất kì ai cũng có thể thấy
trên người những người bạn gái cũ của anh, nhưng lại hoàn toàn xa lạ với cô.
Chương
Kính sẽ thích cô? Chuyện này đại khái so với việc nói mặt trời mọc ở đằng tây
càng khó tin hơn.
Nhưng
nếu như những lời này được nói ra từ miệng Mễ Mễ, người có lực hút lớn với đàn
ông, cũng hiểu rõ nhất trong đầu đàn ông nghĩ cái gì, cái này không thể không
khiến cho trái tim của cô giống như nai con chạy loạn.
Chương
Kính thật sự thích cô sao? Phản ứng của anh sáng sớm hôm đó thật sự là đang
ghen sao?
Còn
có một chuyện cô nghĩ mãi vẫn không thông, đó chính là vì sao anh biết tối hôm
trước cô không về nhà mà ở trong nhà Sóc Dã, chẳng lẽ mấy ngày qua, anh không
hề giống như cô nghĩ không hề quan tâm đến cô, mà lặng lẽ, lén lút chú ý nhất
cử nhất động của cô?
Chương
Kính sẽ làm những loại việc như vậy sao? Cô xem qua tình hình quen biết của anh
với mỗi người bạn gái cũ, từ trước đến giờ anh cũng không phải là một người bạn
trai kiểm soát ép buộc, cho dù người bạn gái chân đạp 2 thuyền, chỉ sợ anh cũng
là người cuối cùng biết, hơn nữa điều quan trọng nhất là, cô chưa từng thấy anh
vì một người phụ nữ nào mà ăn dấm chua.
Anh
sẽ vì cô ăn giấm chua sao?
Không
nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng xấu hổ.
Cô
chưa từng nghĩ đến cô luôn luôn phải đuổi theo người khác, luôn luôn thích
người khác cũng sẽ có người yêu thầm, sau đó chủ động yêu thích, đặc biệt người
kia lại là Chương Kính, người đàn ông ưu tú.
Người
đàn ông ưu tú?
Đúng,
ưu tú, cũng vì vậy cô đối với toàn bộ đàn ông cô gặp mặt có thể nói lời cầu
hôn, lại chưa từng nói với anh, bởi vì điều kiện của anh rất tốt làm cho cô e
sợ, làm cho cô cảm thấy chính mình không xứng với anh.
Nhưng
bây giờ không giống như vậy, nếu như anh thật sự cũng có hứng thú với cô….
Chờ
một chút, vừa rồi có phải là cô nói một từ ”cũng”?
Trời
a, sẽ không chứ? Cô luôn cho là tự mình biết khống chế sẽ không có một chút
tình cảm nào với anh, kết quả…
A a
a, khó trách ba mẹ lại hiểu lầm hai người bọn họ đang yêu nhau, thì ra là trong
vô thức cô luôn thể hiện tình cảm của mình với anh, lúc cô giúp anh dọn dẹp nhà
cửa, lúc nấu cơm làm đồ ăn.
Thì
ra, cô luôn luôn yêu anh.
Anh
thích cô, cô thương anh.
Ai,
cô giống như đang mơ vậy!
Nhưng
nếu như toàn bộ chuyện này đều là cô nằm mơ giữa ban ngày, thực tế Chương Kính
căn bản là không có ý gì với cô mà là Mễ Mễ hiểu nhầm anh ta, vậy làm sao đây?
Anh
không thích cô…
Gương
mặt rạng rỡ nhanh chóng sụp đổ, Uông Bồng Khiết nhíu chặt mày, buồn rười rượi,
bởi vì cô nhớ tới việc lần trước sau khi cô rời khỏi công ty anh gấp rút vội
vàng tìm trợ lý mới.
Có
lẽ anh định hù dọa cô, muốn ép cô trở về công ty đi làm, thật sự không muốn như
vậy. Có một giọng nói trrong đầu nói với cô như vậy.
Nhưng
anh thật sự đã nhận một trợ lý mới. Một âm thanh khác nói.
Vậy
có cách nào, ngươi không đi làm, công việc của ngươi lại cũng cần có người thực
hiện, ngươi cũng không thể nói chính anh ta tự mình đi làm đi?
Anh
ta có thể kêu tiểu Phan bọn họ làm giúp.
Ngươi
cho là tiểu Phan bọn họ không có việc gì làm sao?
Đúng
rồi, tiểu Phan bọn họ bình thường một tuần ít nhất cũng phải tăng ca một lần
mới có thể hoàn thành công việc của mình.
Vậy
thì đúng rồi, tìm trợ trý mới là chuyện hiển nhiên, cho nên ngươi không thể
trách anh ta.
Ai,
nói như vậy, từ đầu đến cuối người sai không phải đều là ta?
Cũng
không thể nói như vậy, ai kêu anh ta rõ ràng thích ta lại không nói ra, làm cho
ta khắp nơi cầu hôn, cũng làm cho anh ta ăn bậy giấm chua tóc tai rối loạn đến
nổi trở thành bộ dạng như bây giờ, cho nên anh ta thật ra cũng phải chịu một
nửa trách nhiệm.
Vậy
không phải toàn là lỗi của mình nữa?
Không
sai.
Quá
tốt, nói như vậy, mình mới có mặt mũi trở về tìm anh ta.
Tìm
anh ta làm gì, ngươi không nghĩ muốn cầu hôn anh ta chứ? Một giọng nói mang
theo nụ cười mờ ám hỏi.
“A a
a…” Uông Bồng Khiết không tự chủ được cười ngây ngô.
Không
biết sau khi Chương Kính nghe thấy lời cầu hôn của cô sẽ có phản ứng gì…ngô,
tốt nhất vẫn không nên cầu hôn anh ta, theo tính cách chuyên chế của anh nhất
định hi vọng loại việc cầu hôn này do đàn ông thực hiện.
Hãy
lấy anh. Anh sẽ nói như vậy sao hay vẫn là nói em có đồng ý lấy anh không?
Không, theo như tính cách của anh đại khái sẽ là trực tiếp ra lệnh cho cô, lấy
tôi.
A a
a…
Làm
sao đây, thật sự là càng nghĩ càng chờ mong khoảnh khắc kia có thể đến nhanh
nhanh.
A,
không quan tâm nữa, bây giờ liền đi đến công ty, cô đã chờ không được muốn gặp
anh.
Uông
Bồng Khiết nhấc chân, đi đến ven đường lên taxi đi thẳng đến công ty.
Cô
dường như nhìn thấy, hạnh phúc đang chờ cô ở không xa phía trước.
╃⊙_⊙╃
Chương
Kính buồn bực không có tâm trí làm việc, anh đang mãi suy nghĩ việc Viên Diêu
nói anh thích Bồng Khiết.
Anh
không hiểu Viên Diêu sao lại có loại ý nghĩa kỳ quái này, anh sao có thể ngay
cả bản thân mình thích một người đều không biết?
Chương
Kính dùng sức hít một hơi sâu dựa lưng vào thành ghế.
Anh
còn nhớ rõ lúc mới quen cô, cô vẫn là một học sinh tiểu học, mái tóc dài mỗi
lần đều làm kiểu tóc công chúa trông giống như một nàng công chúa nhỏ. Thời
gian nghỉ, mỗi lần đám bạn thân bọn họ hẹn nhau đi đá bóng, lúc nào cũng có thể
nhìn thấy cô rụt rè dính bên người Uông Hạo, cùng cậu ta đi đến trường, sau đó
yên lặng ngồi ở cạnh sân bóng nhìn bọn họ đá bóng. Cô rất thẹn thùng, không nói
nhiều, nhưng mỗi khi bọn họ đá bóng đuổi theo nhau tranh giành, cô sẽ ở một bên
cười khanh khách thật vui vẻ.
Sau
khi cô lên cấp hai, cơ hội nhìn thấy cô liền trở nên rất ít, lúc mới đầu bọn họ
còn không quen, cứ ầm ĩ muốn Uông Hạo lại dẫn cô đến, nhưng mỗi lần tụ tập chỉ
thấy một mình cậu ta đến, lý do đều là cô phải làm bài tập, cô có hẹn với bạn
học, cô hôm nay phải kiểm tra vân vân một mớ lí do.
Sau
này, qua vài năm anh mới biết nguyên nhân thật sự, cô không chịu đến gặp bọn họ
thì ra là vì sau khi lên trung học, mái tóc dài của cô bị cắt ngắn, cô cảm thấy
chính mình trở nên rất xấu xí, cho nên mới không chịu đến gặp bọn họ.
Lên
cấp ba bài vở nhiều hơn, thời gian vui chơi cũng tương đối ít đi, cho nên ngoại
trừ thỉnh thoảng nghe Uông Hạo nhắc đến cô, bọn họ thiếu chút nữa gần như quên
mất tam kiếm khách tiểu công chúa của bọn họ.
Lên
đại học bọn họ lại tiếp tục học cùng một chỗ, sau đó có lần bọn họ hẹn nhau đi
đá bóng, đến giờ rồi lại chẳng thấy bóng dáng Uông Hạo đâu, lúc gọi điện thoại
lại không có người nghe, bọn họ lo lắng chạy đến nhà cậu ta, tiếp đó sau hai
năm không gặp bọn họ cuối cùng gặp lại cô.
Cô
thay đổi rất nhiều, thay đổi đến nỗi anh và Viên Diêu đều nhận không ra cô, còn
cho rằng cô là em trai của Uông Hạo.
Nghĩ
đến lúc đó, Chương Kính không nhịn được lắc lắc đầu. Đúng lúc, từ phía cửa
truyền đến vài tiếng gõ, trợ lý Bành Bình mới của anh đẩy cửa đi vào.
“Lão
bản, đây là tài liệu mà anh muốn.” Bước chân nhẹ nhàng, Bành Bình đem bản báo
cáo trên tay khẽ đặt trên bàn của anh, dịu dàng nói.
Ánh
mắt Chương Kính không chuyển nhìn cô, ngay cả một giây cũng không đem ánh mắt
chuyển đến bản báo cáo cô đưa đến, cũng không lên tiếng
Nếu
như Bồng Khiết cứ giống như lúc tiểu học mà lớn lên, không có đột nhiên giống
như ăn quá nhiều “chất béo phương tây”, đột nhiên cao lên dữ dội, hẳn là cô
cũng giống như Bành Bình trước mắt, đáng yêu dễ thương, cả người tràn ngập sự
dịu dàng của phụ nữ mới đúng.
Bành
Bình bị ánh mắt chuyên chú của anh nhìn đến nổi tim đập mặt đỏ, nhịn không được
cụp mắt xuống, hơi cắn môi.
Không
khí trong phòng làm việc nhất thời trở nên ái muội.
Chương
Kính từ trên ghế từ từ đứng dậy, đi về phía cô. Anh nhìn cô trong lòng lại nghĩ
nếu như anh thật sự thích Bồng Khiết vậy hẳn là anh sẽ không muốn hôn người phụ
nữ nào khác ngoài cô mới đúng. Anh đứng trước mặt Bành Bình, cúi đầu nhìn đôi
môi đỏ căng mọng của cô.
Làm
thử xem, anh tự nói với chính mình, cứ coi như anh làm việc mệt mỏi đầu óc
choáng váng cho nên mới hôn cô. Anh đưa tay chậm rãi nâng cằm cô lên.
“Lão
bản?”
“Hư.”
Anh chầm chậm cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại của cô.
Không
có cảm giác gì đặc biệt, không biết có phải vì hôn chưa đủ sâu? Anh duỗi tay ôm
cô vào trong ngực, đầu lưỡi từ từ đưa ra khỏi miệng, nhưng tại lúc này, cửa
phòng làm việc không báo trước bị người ở ngoài đẩy ra.
“Chương…”
Không
nghĩ đến cửa phòng làm việc sẽ đột nhiên bị người khác đẩy ra, Chương Kính chưa
nhìn thấy người đến đã tức giận hướng về phía cửa quát một tiếng.
“Làm
quái gì, trước khi vào sao không gõ cửa…” Tiếng quát của anh tại lúc nhìn thấy
người ở cửa đột nhiên ngừng lại, cả người cứng đờ.
Bồng
Khiết, sao cô lại đột nhiên đến đây?
Một
giây sau, anh lập tức nhớ đến Bành Bình đang ở trong ngực, anh nhanh chóng rút
tay lại, sau một giây lại bất ngờ dừng lại.
Vì
sao anh phải làm như vậy, vì sao phải đẩy Bành Bình ra vì sự xuất hiện của cô?
Chẳng
lẽ giống như lời Viên Diêu nói, anh thích cô sao?
Sẽ
sao?
Anh
lặng lẽ chăm chú nhìn cô, cẩn thận cảm nhận cảm giác của chính mình.
Tim
đập so với bình thường nhanh một chút, hô hấp so với bình thường khó một chút,
sau đó có chút căng thẳng lại có chút mong đợi.
Nhưng
anh đang căng thẳng cái gì, mong đợi cái gì? Nếu như anh thật sự thích cô, hẳn
sẽ rất để ý khiến cô nhìn thấy anh hôn một cô gái khác, mà loại cảm giác đó nên
là hoang mang, bất an, lo lắng hoặc là sợ hãi không phải sao?
“Kính
ca, cô ấy là ai?” Bành Bình ôm lấy cánh tay Chương Kính, không cần nói ra tuyên
cáo địa vị của bản thân.
Từ
khi cô gái này xuất hiện, cánh tay Chương Kính vốn đặt ở trên eo của cô lại đột
nhiên rút lại trong nháy mắt đó, cô liền biết đ ịa vị mình vừa mới leo lên tràn
đầy nguy cơ.
Cô
ta là ai? Là bạn gái cũ của Chương Kính sao? Theo như tin tức cô nghe ngóng
được, nguyên nhân bọn họ chia tay là do bên nữ thay lòng đổi dạ, phải chăng bây
giờ cô ta cuối cùng phát hiện ra người tình cũ vẫn là tốt nhất cho nên mới quay
trở lại tìm anh?!
Chương
Kính cúi đầu, nhăn mày nhìn Bành Bình dính chặt bên người anh, không xác định
được chính mình phải chăng nên đưa tay đẩy cô ra.
“Kính
ca?” Uông Bồng Khiết nhẹ nhàng thốt ra.
Chương
Kính đột nhiên nhìn cô.
“Kính
ca?” Cô lại lặp lại lần nữa, sau đó lại khẽ cười một cái, tiếp theo liền nói:
“Xin lỗi.”
“Cái
gì?” Chương Kính trợn mắt.
“Xin
lỗi, quấy rầy hai người.” Mặt cô không biểu cảm nói xong xoay người rời đi,
thậm chí không nhìn anh một lần.
Chương
Kính ngơ ngác sửng sờ trừng mắt, sau đó lập tức đẩy Bành Bình bên người ra chạy
nhanh đuổi theo.
“Chờ
một chút.” Anh vươn tay bắt được cô đang chạy ra ngoài, xoay cô nhìn về phía
mình. Là anh hoa mắt sao? Anh vừa rồi giống như nhìn thấy sự phản bội cùng nỗi
đau bị phản bội trong mắt cô.
Toàn
bộ mọi người trong văn phòng đều dừng lại mọi việc trong tay, ánh mắt không
chuyển nhìn bọn họ.
Cô
yên lặng nhìn anh, trên mặt không có bất luận thái độ gì.
“Em…em
hôm nay đến công ty làm gì?” Anh do dự hỏi, một bên cố gắng muốn tìm kiếm cái
gì đó anh mới vừa nhìn thấy trong mắt cô. Không có, ngoại trừ sự thờ ơ cái gì
cũng không có.
“Xin
lỗi, tôi quên tôi đã không có tư cách để trở lại đây, bây giờ tôi liền rời đi.”
Mặt cô không một biểu cảm nói, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay đang bị anh nắm.
“Em
biết anh không phải có ý này mà.” Chương Kính buồn bực quát nhỏ, không thích cô
dùng loại thái độ thờ ơ này nói chuyện với anh.
“Mời
anh bỏ tay ra được không?” Cô vẫn nhìn vào tay của anh.
Chương
Kính không muốn buông tay, không biết vì sao, anh có một loại dự cảm vô cùng
không tốt, giống như anh vừa buông tay sẽ vĩnh viễn mất đi cô. Anh không muốn
buông tay.
“Kính
ca, đừng mãi giữ người ta như vậy, không lịch sự.” Bành Bình từ phía sau đi
đến, đưa tay kéo lấy tay của anh từ trên tay Uông Bồng Khiết ra.
Bốn
phía nhất thời một trận thì thầm, bọn họ đều không biết quan hệ của Bành Bình
và lão bản khi nào thì trở nên tốt như vậy, lại còn kêu lão bản là “Kính ca”.
Xôn xao, da gà đều nổi lên.
Uông
Bồng Khiết chăm chú nhìn nơi vừa mới bị anh nắm chặt, khóe miệng bất giác hơi
giật một cái, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy cô gái lúc nãy thân mật với anh trong
phòng làm việc đứng bên cạnh anh giống như chim nhỏ nép vào người anh.
Anh
quả nhiên vẫn là thích loại phụ nữ này, cô không nên mơ mộng giữa ban ngày,
nhưng cũng may, ít nhất cô còn chưa mở miệng cầu hôn anh hay bày tỏ, nếu không
nhất định sẽ làm trò cười cho người ta. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
“Cô
làm cái gì, Bành Bình.” Chương Kính lạnh lùng nói.
“Em…xin
lỗi.” Bị anh quát một tiếng, khóe mắt Bành Bình lập tức đỏ lên cúi đầu xuống.
Chương
Kính nhất thời cứng đờ, nhìn cô không biết làm sao mới tốt, lại nhìn về phía
Bồng Khiết.
Uông
Bồng Khiết không nói một câu xoay người liền rời đi, lần này anh không giữ cô
lại.
╃⊙_⊙╃
“Oa,
Khiết, cậu thật sự muốn cùng tớ tranh đoạt biệt hiệu ‘vạn nhân mê’ này nha, làm
chi đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy?” Đến Paris một chuyến trở về nhìn thấy
Uông Bồng Khiết gần như hoán đổi thành một người khác, Thời Mễ Mễ giật mình nói.
Lần
gặp trước cách đây cũng chưa đến nửa tháng, không nghĩ đến cô lại thay đổi lớn
như vậy, thật sự khiến cho người khác ngạc nhiên vui mừng.
“Xem
ra tớ đưa ra “chiêu bài Sóc Dã” quả nhiên không sai, nhìn nhìn cậu bây
giờ, nếu như còn có người đàn ông nào cự tuyệt cậu, hắn nhất định là bị mù!” cô
vui mừng nhìn Bồng Khiết một vòng, có loại cảm giác thành công khó có thể tả
được.
Uông
Bồng Khiết cười cười không nói.
“Đừng
khoa trương như vậy, tớ chẳng qua cũng chỉ gầy một chút, đem tóc đi uốn, tiếp
đó là không gù lưng khi đi đứng nữa mà thôi, tớ vẫn là tớ.” Cô nói.
“Vậy
sao? Nhưng xem ra giống như hoàn toàn biến thành một người khác.” Thời Mễ Mễ
mỉm cười nói.
“Trước
đây tớ thật sự thảm như vậy sao?”
“Thảm
chết luôn.” Cô khoa trương nói, chọc cho Uông Bồng Khiết nhịn không được hơi
hơi mỉm cười.
“Ai,
xin nhờ cậu lần sau lúc ở cùng tớ một chỗ đừng mỉm cười như vậy được không?”
Nhìn nụ cười của cô Thời Mễ Mễ đột nhiên nói.
“Vì
sao?” Uông Bồng Khiết không hiểu hỏi lại.
“Bởi
vì loại nụ cười mang chút buồn thương lại mang chút cô đơn này quả thật mê chết
người, cho nên để đề phòng danh hiệu vạn nhân mê của tớ biến thành trò
cười___vì đến lúc đó toàn bộ đàn ông đều chỉ nhìn cậu. Lúc cậu ở cùng tớ dù sao
cũng không thể lộ ra nụ cười như vậy biết không?” Cô trịnh trọng nói, trong đôi
mắt sáng lại xuất hiện ý cười.
Uông
Bồng Khiết lần thứ hai bật cười, lần này không chỉ mỉm cười, còn khẽ cười thành
tiếng.
“Như
vậy tốt hơn nhiều.” Thời Mễ Mễ chân thành nói, ý cười trong mắt cũng không nhìn
thấy nữa, đổi thành quan tâm sâu sắc. “Cậu biết không? Tư Anh và Thắng Nam đều
rất lo lắng cho cậu.”
Uông
Bồng Khiết nhất thời ngớ ra, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất không thấy.
“Thật
lòng muốn nói sao?” Thời Mễ Mễ yên lặng ngóng nhìn cô.
Cô
do dự một hồi, sau đó khẽ lắc đầu.
Thời
Mễ Mễ giống như suy tư nhìn cô một hồi, nhịn không được than nhẹ nói: “Cậu
không nói tớ đại khái cũng đoán được, có phải là liên quan đến Chương Kính?”
Uông
Bồng Khiết cứng lại, không nói gì.
Thời
Mễ Mễ nhìn cô thở dài một tiếng. “Rốt cuộc phát hiện tình cảm của bản thân rồi
sao? Mà tên đần độn kia lại vẫn vô tình đúng không?”
Cô
trầm mặc một hồi, đột nhiên lắc lắc đầu, sau đó miễn cưỡng vui cười nói: ” Đừng
nói những chuyện này nữa Mễ Mễ, hôm nay tớ đến tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp tớ
một việc.”
“Việc
gì?” Thời Mễ Mễ hỏi. Cô ấy đã không muốn nói cô cũng không muốn gượng ép.
“Cậu
có rất nhiều bạn trai đúng không?” Cô do dự hỏi.
Thời
Mễ Mễ trong thời gian ngắn không nghĩ ra cô muốn làm cái gì chỉ biết gật đầu.
“Vậy
trong đó có ai muốn kết hôn lại tìm không được bạn không?”
“Cậu
muốn làm gì?” Mễ Mễ hoài nghi nhìn cô chằm chằm.
“Có
thể giúp tớ giới thiệu không?”
“Cậu____”
Thời Mễ Mễ đột nhiên ngậm miệng, một mưu kế bất ngờ lóe lên trong cái đầu xinh
đẹp của cô. Cô thấy khéo miệng Bồng Khiết mỉm cười cô đơn và đôi mắt ưu sầu.
“Cậu muốn tớ thay cậu sắp xếp cuộc hẹn?” Cô hỏi.
Uông
Bồng Khiết gật gật đầu.
”
Được rồi.” Cô giống như là nghiêm túc, do dự một hồi, “Cần những điều kiện gì?”
“Cậu
cảm thấy không sai là được.” Chỉ cần đồng ý cưới cô.
“Nghĩa
là toàn bộ do tớ quyết định phải không?”
Cô
gật đầu.
“Được,
giao cho tớ.” Cô nhận lời.
╃⊙_⊙╃
7
giờ tối là lúc nhà hàng Quất viên (vườn quýt) bận rộn nhất, nhân viên phục vụ
mặc đồng phục chỉnh tề qua lại như con thoi trong nhà hàng, hoặc dẫn khách vào
bàn, hoặc mang đồ ăn bận rộn không ngừng.
Đột
nhiên trong lúc đó, bà chủ xinh đẹp đứng sau quầy tính tiền bận rộn không biết
nghe người phục vụ nói cái gì vội vàng bỏ xuống công việc trong tay đi ra ngoài
cửa đón người.
“Chương
Kính, là ngọn gió nào đem người bận rộn như cậu thổi đến đây!” Lâm Tranh nhanh
chóng ôm lấy biểu đệ, vui vẻ hỏi.
“Chị
ôm em như vậy không sợ anh rể ghen sao?” Chương Kính cười như không cười nhướn
mày.
“Anh
ấy đi công tác, tuần này cũng không ở nhà.” Lâm Tranh đắc ý cười.
“Chẳng
trách chị lại to gan như vậy.”
Lâm
Tranh cười cười. “Cậu đến tìm Bồng Khiết phải không, cô ấy mới đến, chị dẫn cậu
đi.”
“Cô
ấy cũng ở đây?” Chương Kính giật mình, trên mặt giấu không được thái độ kinh
ngạc.
Từ
sau khi bất hòa lần trước, anh đã một tháng không thấy cô, không biết cô bây
giờ thế nào? Có phải vẫn như trước ở cùng một chỗ với người đàn ông họ Vương
kia, tiếp đó dại dột chờ đợi anh ta đồng ý cho cô một đám cưới.
“Cậu
không phải đến tìm cô ấy sao?” Lâm Tranh khinh ngạc hỏi.
“Em
đến ăn cơm.”
“Chị
tưởng rằng người cô ấy chờ là cậu.”
“Cô
ấy đang chờ người?” Bước chân đang bước về phía trước đột nhiên dừng lại,
Chương Kính quay đầu nhìn biểu tỷ.
Lâm
Tranh gật đầu. “Hôm nay cô ấy ăn mặc rất đẹp đó, cảm giác cùng lúc trước khác
rất nhiều, còn có, cô ấy có phải là đang giảm cân không? Bởi vì chị thấy so với
trước đây gầy rất nhiều, nhưng sắc mặt không tốt lắm.”
Chương
Kính nhanh chóng nhăn mày lại.
“Cậu
muốn ngồi chung bàn với cô ấy không?” Lâm Tranh hỏi.
“Không.”
Anh lập tức lắc đầu nói, sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của biểu tỷ đang nhìn
mình giải thích, “Cô ấy đã có hẹn với người ta chứng tỏ có việc muốn nói, em
tốt hơn vẫn là không nên quấy rầy cô ấy.”
“Được
rồi, vậy chị kêu người chuẩn bị cho cậu một cái bàn khác.”
“Lâm
Tranh, có thể giúp em tìm một vị trí có thể nhìn thấy cô ấy lại không bị cô ấy
phát hiện được không?” Anh nhịn không được không suy nghĩ nói ra yêu cầu.
Lâm
Tranh nghi ngờ nhìn anh một cái.
“Chương
Kính, không phải là cậu theo dõi Bồng Khiết đến đây chứ?”
“Em
theo dõi cô ấy làm gì?”
“Không
phải sao? Nếu không phải vậy sao cậu không dám để cô ấy biết cậu ở đây, lại
muốn tìm một chỗ ngồi có thể nhìn thấy mọi hành động của cô ấy?”
“Em…tóm
lại không phải giống như chị nghĩ như vậy, em chỉ là…chỉ là…”
“Chỉ
là thế nào?” Lâm Tranh ánh mắt không chuyển chăm chú nhìn anh. “Nói thật,
Chương Kính, hai đứa bọn em tuổi không còn nhỏ nữa, vì sao không nhanh chút
đính ước đi?”
“Hai
đứa bọn em? Đính ước?” Thái độ trên mặt Chương Kính giống như bị dọa thành đần
độn.
“Kết
hôn nha.” Lâm Tranh nói một cách đương nhiên.
“Vì
sao ngay cả chị cũng đem em và cô ấy ghép vào một chỗ, em và cô ấy căn bản
không phải chuyện như vậy, vì sao mọi người ai cũng nói một câu giống nhau?”
Anh
nhịn không được đề cao giọng nói.
Lâm
Tranh nhăn mặt. “Cậu có thể lần nữa lớn tiếng một chút không sao, nếu như
cậu muốn làm cho Bồng Khiết…di?
Người
đàn ông ngồi cùng cô ấy là ai? Đến lúc nào sao chị không biết?”
” Ở
đâu?” Chương Kính lập tức quay đầu tìm hình bóng của cô.
“Hướng
1h.”
” Ở
đâu?” Anh không tìm thấy cô, ở hướng đó chỉ có một cô gái tóc uốn.
“Là
người mặc trang phục màu phấn lam.”
“Cô
ấy?” Chương Kính không kìm chế được nhăn mày, “Nhưng Bồng Khiết là tóc thẳng.”
“Cô
ấy đi uốn tóc, uốn lơi, rất dễ thương, rất thích hợp với cô ấy.”
Chương
Kính nghẹn họng nhìn trân trân nói không ra lời.
“Dễ
thương thích hợp với cô ấy?” Thái độ của anh cổ quái chằm chằm nhìn bóng lưng
của cô, “Chị đang nói đùa sao? Trên người cô ấy căn bản không có nửa điểm hương
vị phụ nữ.”
“Đó
là con mắt của cậu dính đầy thịt cóc nhái mới nói như vậy, cũng khó trách Bồng Khiết
chậm chạp không đồng ý gã cho cậu.”
“Chị
nói đi đâu vậy?” Anh kháng nghị nói, “Biệt hiệu của cô ấy là cuồng kết hôn nha,
chị không biết sao?”
Lâm
Tranh nhún nhún vai, không muốn cùng anh tranh luận.
“Ngồi
ở tầng hai được không? Còn nữa, cậu muốn ăn cái gì?” Cô hỏi.
“Tùy
tiện, chị quyết định đi.” Anh vẫn nhìn Bồng Khiết, đồng thời hi vọng cô có thể
đột nhiên quay đầu, để cho anh có thể chính diện nhìn cô. Xinh đẹp? Thật sự rất
khó tin tưởng hai chữ này có thể dùng trên người cô.
“Chỉ
cần vị trí có thể theo dõi cô ấy là được sao.” Lâm Tranh gật đầu nói, lập tức
nhận lấy ánh mắt khinh khỉnh không vui của Chương Kính. Cô không thèm để ý,
vươn tay gọi một người phục vụ đến dặn dò một chút, từ từ cùng anh đi lên tầng
hai.

