Cực phẩm thục nữ - Chương 09 part 1

Ánh mặt trời xuất hiện báo hiệu một ngày mới bắt đầu,
bầu không khí ấm áp sung sướng tràn ngập khắp Đường gia. Quản gia từ lúc sáng
sớm đã vất vả chuẩn bị, cầm bao tay cùng giẻ lau đi tới đi lui.

Gần nhất mấy ngày nay, cuộc sống ở Đường gia đều bắt đầu
từ rất sớm. Vì Khoản Khoản kiên trì cùng Đường Tâm cầu xin, Đường Bá Vũ cuối
cùng cũng đồng ý để cho cô bé được đến trường, học cách để hòa đồng cùng mọi
người. Cô bé đã gần bảy tuổi, cũng sắp đi học tiểu học. Tuy rằng kiến thức của
cô bé đã sớm vượt qua lứa tuổi nhà trẻ nhiều lắm, nhưng Khoản Khoản vẫn kiên
trì muốn để cô bé được đi học như bình thường.

Bất quá căn cứ vào sự an toàn, Đường Bá Vũ muốn đích thân
tiếp đưa con gái đi học.

Việc này đối Đường gia mà nói, là việc trước nay chưa từng
có. Tất cả mọi người đều phát hiện, ông chủ gần đây thay đổi không ít, nguyên
bản lạnh lùng tính cách dưới sự thu hút của Khoản Khoản, dần dần mềm hoá, càng
ngày càng nhiều gia nhân ở Đường gia bắt gặp hai người họ đang thân mật với
nhau. Lời nói của Khoản Khoản phần lớn đều có thể làm cho Đường Bá Vũ cố chấp
bá đạo phải nghe theo. Mọi người đều suy đoán việc Khoản Khoản trở thành nữ chủ
nhân của Đường gia sẽ là tương lai không xa.

Có lẽ cuộc sống ở trường học rất thú vị, cũng có lẽ vì bị
cô độc lâu lắm, lần đầu tiên được tiếp xúc với các bạn cùng tuổi khiến cho
Đường Tâm hưng phấn có mức thái quá. Cô bé mỗi đêm đều hưng phấn tới không ngủ
được, lôi kéo Khoản Khoản lải nhải nói không ngừng, nói xong chuyện ở trường
học, cô bé còn thường xuyên cố ý bỏ qua ba ba cả đêm rõ ràng ám chỉ, nhất định
không cho Khoản Khoản rời khỏi phòng.

Cô rất vui mà, có thể được đi học, được kết bạn với nhiều
người, cuộc sống như vậy khiến cho cô như cảm thấy mình đang nằn mơ vậy.

Mỗi buổi sáng, phía chân trời vừa sáng, cô bé liền tinh
lực dư thừa tỉnh lại, khi phát hiện Khoản Khoản không ở phòng riêng cho gia sư,
cô liền kinh nghiệm chu đáo chạy tới phòng ngủ của ba ba gõ cửa, dùng thật lớn
tiếng đập cửa đánh thức trong phòng hai người.

“Đường Tâm đang gõ cửa.” Khoản Khoản khó khăn mở mắt, thấp
giọng rên rỉ. Tối hôm qua ngủ quá muộn, mà hắn lại quấn quýt lấy cô cho tới nửa
đêm, giống như vừa mới nhắm mắt lại đã nghe thấy tiếng Đường Tâm gõ cửa. Cô ôm
lấy gối che hai tai lại. Rất muốn tiếp tục ngủ.

“Không cần để ý tới con bé.” Đường Bá Vũ kêu lên, ôm cô
quay người lại, hưởng thụ sự mềm mại trên người cô, không để ý tới con gái đang
gào thét ngoài cửa. Hắn có chút hối hận đáp ứng yêu cầu của Đường Tâm để cho cô
bé đến trường, khiến cho mỗi buổi sáng hắn đều phải chịu một lần tra tấn như
vậy.

Nhưng Đường Tâm cũng không đơn giản bỏ cuộc, cô bé kêu
càng lúc càng lớn tiếng, cố ý muốn mọi người đến chia sẻ niềm vui được đến
trường cùng cô.

“Ba ba, rời giường thôi, ba nên đem cô Khoản Khoản trả lại
cho con. Cô ấy là gia sư của con, phải chăm sóc con, ba không được suốt ngày
tranh cô ấy với con chứ!” Cô bé có chút mất hứng kêu lên. Từ khi Khoản Khoản
vào nhà họ Đường, quan hệ giữa hai cha con liền có tiến bộ rõ rệt, nhưng điểm
chung lớn nhất giữa hai người chính là thích tranh giành Khoản Khoản. Tình
huống như vậy kéo dài từ ban ngày cho tới tận đêm khuya, từ ngày này qua ngày
khác.

“Không lâu nữa cô ấy sẽ trở thành mẹ con, đừng có mơ tưởng
cướp đi bà xã của ba.” Đường Bá Vũ đối với cửa phòng hô, hai tay càng dùng sức
ôm chặt thân thể trần trụi mềm mại trong lòng, không muốn buông tay.

Đường Tâm mở miệng, không chấp nhận thua cuộc. Cô bé đầu
tiên là cười hắc hắc hai tiếng, sau đó tung ra tuyệt chiêu cuối cùng, dùng
giọng nói tình cảm nhất hô lên.

“Mẹ, mẹ mau rời giường, con sắp đến muộn rồi, mẹ phải đến
giúp con chứ!” Cô bé kêu gọi, giọng nói đáng thương giống như đứa trẻ bị người
ta bỏ rơi. Cô bé hiểu rất rõ cá tính thiện lương của Khoản Khoản. Cô nói như
vậy, Khoản Khoản tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, chiêu này lúc nào cũng hữu dụng.

Quả nhiên, vốn đang nằm trên giường, Khoản Khoản đột
nhiên mở to hai mắt, ý thức trách nhiệm lớn lao làm cho cô mặc quần áo nhanh
như bay, vô tình đem Đường Bá Vũ vứt bỏ lại trên giường. Cô nhanh chóng mở cửa,
dắt tay Đường Tâm, bắt đầu giúp cô bé chuẩn bị quần áo đến trường.

“Đường Tâm cần em, em phải đi xuống đây.” Cô quay đầu lại
ném ra một câu sau đó liền biến mất sau cánh cửa.

“Đừng đi……” Đường Bá Vũ tuyệt vọng nhìn cô ra khỏi phòng
ngủ, chỉ có thể nằm trên giường thở dài.

Đường Tâm trước khi đi còn quay lại khoe khoang với người
nào đó đang tức giận tới thổi râu trừng mắt.“Ba ba, hôm nay con lại thắng rồi.”

Cướp đoạt sự chú ý của Khoản Khoản trở thành công việc
hàng ngày giữa hai cha con.

“Chiêu này của con rất không công bằng.” Đường Bá Vũ che
lại trán rên rỉ, dùng chăn bông bao lấy thân hình trần trụi.

Đã không có Khoản Khoản bên người, hắn đột nhiên cảm thấy
rất lạnh, ổ chăn cũng không hấp dẫn nữa, hắn đơn giản đi xuống giường, mặc vào
áo ngủ vừa bị thô lỗ ném bỏ tối qua.

“Đương nhiên phải dùng thủ đoạn rồi!” Đường Tâm giả mặt
quỷ, sau đó đi theo Khoản Khoản, nhảy bước một như thỏ ra khỏi phòng. Chiến
thắng ba ba, là nàng mỗi ngày khoái trá cuộc sống bắt đầu.

Khi Đường Bá Vũ xuống lầu, Đường Tâm đã chuẩn bị xong tất
cả, đeo túi sách đứng trước cửa chính, vẻ mặt chờ mong nhìn Đường Bá Vũ.

“Ba ba, động tác nhanh một chút, con hôm nay phải trực
nhật, phải đi từ sớm để dọn dẹp. Lần trước con còn quét rất sạch, cô giáo còn
khen con nữa đấy!” Cô bé vui vẻ nói, còn không ngừng thúc giục.

“Quét rất sạch sẽ? Ở nhà ngay cả cái khăn tay cháu cũng
không giặt, xem sách xong vứt lung tung khắp nơi. Cháu chỉ cần giữ sạch sẽ bản
thân là ta đã vui tới sắp khóc rồi.“Quản gia đứng bên cạnh, nhịn không được
kháng nghị, oán giận thái độ thiên vị của cô bé. Ông bắt đầu lo lắng có nên hỏi
giáo viên của Đường Tâm làm như thế nào mới có thể làm cho cô bé được chiều
chuộng thành tánh như Đường Tâm ngoan ngoãn đi dọn dẹp phòng ở.

Đường Tâm không hài lòng bị vạch trần, cau mày trừng mắt
nhìn quản gia. Cô quyết định hôm nay nhất định phải lăn lộn trên mặt đất, đem
quần áo dính đầy bùn đất mang về cho quản gia làm lễ vật.

Khoản Khoản đứng bên cạnh mỉm cười, ngửa đầu nhận Đường Bá
Vũ hôn.“Anh dậy rồi ?” Cô mỉm cười hỏi hắn.

“Bị tiểu ác ma này quấy rối làm sao còn có thể ngủ được?”
Hắn thật sâu thở dài một hơi, nhận lấy cà phê từ tay quản
gia, tùy ý uống lên. Hắn thấy dưới mắt của cô có quầng thâm thì đau lòng, dùng
ngón tay nhẹ nhàng chạm tới, tựa vào bên tai cô nói nhỏ: “Chờ một chút lại trở
về ngủ đi, tối hôm qua em cũng không được ngủ lâu lắm.”

Tiếng nói trầm thấp của hắn làm cho cô nhớ lại tối hôm qua
hai người triền miên, Khoản Khoản đỏ bừng mặt, không biết phải trả lời thế nào.
Bọn họ quan hệ càng lúc càng thân mật, cơ hồ đến mức không rời được đối phương,
chỉ là không gặp nhau mấy giờ cũng khiến hai người nhớ mong không thôi.

Trong khoảng thời gian này, hắn dạy cho cô rất nhiều, vào
ban đêm hắn dạy cô cách để trở thành người phụ nữ của hắn. Cô cũng dần dần vì
hắn mà thay đổi, không còn vẻ e lệ nh ư trước mà là càng nhiều vẻ quyến rũ.

Cô cũng không lo lắng tương lai sau này, ngược lại rất
thích cuộc sống bình thản như hiện nay. Cô không cần lời hứa hẹn nào cả, chỉ
cần thấy rõ tấm lòng của hắn với cô, cô có thể như vậy ở bên hắn suốt đời. Thứ
mà cô muốn chính là bản thân hắn, mà không phải cái danh hiệu Đường phu nhân
kia.

“Làm ơn, đưa con đến trường xong, ba có thể trở về cùng
với cô Khoản Khoản, hôm nay con đi học cả ngày, trong thời gian con đến trường,
Khoản Khoản đều là của ba.” Đường Tâm khẳng khái nói, hai tay ôm túi sách đã
muốn khẩn cấp.“Nhanh chút a, con lên xe trước chờ ba.” Cô bé dẫn đầu lên xe.

Trong lúc đó điện thoại vang lên, một người gia nhân cầm
điện thoại nhanh chóng đưa cho Đường Bá Vũ.

“Ông chủ, điện thoại từ New York gọi tới, bọn họ nói có chuyện quan
trọng muốn tìm ông.”

Đường Bá Vũ nhíu mày, nhìn Khoản Khoản liếc mắt một cái.
“Ba ba, nhanh lên một chút a!” Ngoài cửa Đường Tâm đang
thét chói tai.

“Nói không chừng là chuyện quan trọng cần anh xử lý, anh
đi tiếp điện thoại đi, hôm nay để em đưa Đường Tâm đi học.

“Đừng lo, em rất nhanh sẽ trở lại.“Khoản Khoản mỉm cười
nói, xoay người đi ra cửa lớn, ngồi vào trong xe.

Đường Bá Vũ nhìn theo xe rời đi, sau xoay người đi đến cầm
lấy điện thoại.“Là ai?” Hắn hỏi, trong điện thoại không có tiếng động nào, sau
khi nghe thấy giọng nói của hắn, đối phương liền tắt điện thoại.

Một dự cảm xấu làm cho hắn khó thở. Hắn nắm chặt hai đấm,
rồi đột nhiên hét lên một tiếng.

“Lão Mạc!” Hắn hô.
Quản gia nhanh chóng xuất hiện, không rõ nhìn ông chủ của
mình.

“Lập tức liên lạc lái xe -, muốn hắn đem xe quay về.”
Đường Bá Vũ lo lắng ra lệnh, dồn dập đi về phía cửa.

Nhưng chiếc xe đã ra khỏi phạm Đường gia, không có khả
năng nhìn thấy bóng dáng. Quản gia cũng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, vội
vàng vọt tới bàn để điện thoại, gọi điện thoại trên xe. Vang vài tiếng, điện
thoại rốt cục có người nhận, nhưng người tiếp điện thoại cũng không phải lái
xe, mà lại là giọng của một người phụ nữ.

“Đường Bá Vũ sao?” Người phụ nữ kia hỏi.
Quản gia sắc mặt tái nhợt, đem điện thoại giao cho Đường
Bá Vũ.

Trong nháy mắt, mơ hồ hắn đã đoán ra đối phương đến tột
cùng là loại người nào.

“Khâu Nhược Nhã.” Hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra, biết
tất cả quỷ kế này đều do cô ta gây lên.

“Đúng vậy, là tôi. Đường Bá Vũ, con gái của anh lại rơi
vào tay tôi, hơn nữa lúc này còn có người đàn bà xấu xí kia nữa.” Khâu Nhược
Nhã ở đầu dây bên kia cười to, vô cùng hưởng thụ thắng lợi trước mắt.

“Anh có muốn đoán xem tôi sẽ “chiêu đãi” bọn họ thế nào
sao?”

“Khâu Nhược Nhã!” Hắn điên cuồng hét lên, dường như muốn
bầm thây cô ta ra thành trăm mảnh.

Sau đó là một một trận cười to, điện thoại bị cắt đứt.
Đường Bá Vũ trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, tức giận
tới mức toàn thân run lên, dã tính bị khơi dậy, hắn giờ phút này phẫn nộ muốn
giết chết Khâu Nhược Nhã.

“Đi báo cho mấy người cán bộ cao cấp, muốn bọn họ bằng tốc
độ nhanh nhất đến Đường gia ngay.” Hắn công đạo, khuôn mặt bình tĩnh đi vào thư
phòng.

Khi tỉnh lại, Phương Khoản Khoản chỉ cảm thấy cả người đau
đến sắp nứt ra.

Cô rên rỉ tỉnh lại, phát hiện Đường Tâm đang ghé trước
ngực cô mà khóc. Thấy cô tỉnh lại, cô bé vừa khóc vừa ôm chặt lấy cô, hai cánh
tay gầy yếu gần như muốn xiết chặt tay cô.

“Cô Khoản Khoản, con cứ tưởng cô bị người ta giết chết
rồi.” Đường Tâm lên tiếng khóc to, nỗi lo lắng trong lòng giờ phút này mới tạm
yên xuống.

Xe chở hai người vừa ra khỏi Đường gia không lâu, bên cạnh
bỗng có ba chiếc xe hơi điên cuồng va vào xe của họ.

Lực va đập quá lớn khiến cho lái xe vì bị thương mà ngất
đi, mà hai người đang ngồi ở ghế sau bị một đám đàn ông thô lỗ lôi ra khỏi xe.

Khâu Nhược Nhã cười lạnh nhìn hai người họ, Khoản Khoản vì
bảo vệ Đường Tâm trong lòng nên bị Khâu Nhược Nhã dùng cây gậy đập vào đầu,
kịch liệt đau đớn làm cho cô ngất đi. Đường Tâm nghĩ Khoản Khoản đã bị giết,
khóc hô xông lên vừa cào vừa cắn Khâu Nhược Nhã, lại bị đánh cho mấy cái tát
thật mạnh, đến nỗi khoé miệng của cô còn có vết máu, trước mắt một mảnh đen
kịt.

Mấy người đàn ông nghe theo lệnh của Khâu Nhược Nhã, đem
hai người họ đưa tới một căn phòng để trống sau đó khoá lại, Đường Tâm hai gò
má đau đớn, chỉ có thể vô lực ghé vào trên người Khoản Khoản mà khóc.

“Nơi này là chỗ nào vậy?” Khoản Khoản vuốt vết thương sau
đầu lại cảm thấy đau tới chảy nước mắt. Cô vẫy vẫy đầu, nhìn cách bố trí cũ kĩ
xung quanh đoán rằng hai người bọn họ đang bị nhốt ở một kho hàng nào đó.

“Con không biết, lúc bọn họ bắt con lên xe cũng lấy
miếng vải bịt mắt con lại rồi.” Đường Tâm tiến đến, giúp Khoản Khoản xoa xoa
cái gáy đang sưng lên.

“Rất đau sao? Con thấy cô ta đánh rất mạnh, ba ba nói đúng
cô ta thực sự điên rồi. Sao lại để người nguy hiểm như vậy ở bên ngoài chạy
loạn chứ?” Cô bé run run, hai gò má bởi vì đau đớn mà tức giận không thôi.

Khoản Khoản quay đầu, lại thấy hai gò má Đường Tâm sưng
đỏ, tức giận liền bao phủ lấy cô.

“Trời ạ! Cô ta đánh con sao?” Cô cầm lấy khuôn mặt cô bé,
đau lòng an ủi.

“Không cần sợ, không sao đâu, ba con nhất định sẽ đến cứu
chúng ta.” Tuy rằng trong lúc nguy cấp, nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn tin
tưởng Đường Bá Vũ sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Cô đoán trước khi ra khỏi nhà, cuộc điện thoại từ nước Mỹ
kia cũng là quỷ kế của Khâu Nhược Nhã, dùng điện thoại giả để lừa đi Đường Bá
Vũ, sau đó lại tập kích chiếc xe, bắt cóc hai người.

Trong lúc trầm tư, cửa kho hàng bị người mở ra, Khâu Nhược
Nhã chậm rãi đi vào, giống như đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật nhìn hai
người đang tức giận cùng với đầy người là thương tích.

“Cỡ nào xinh đẹp cảnh tượng a, Đường Bá Vũ không thể tưởng
được đứa con gái đáng kiêu ngạo nay lại rơi vào trong tay ta. Lúc này ta sẽ
không thất bại, hắn sẽ phải quỳ gối trước mặt van xin ta, cầu xin ta trở lại
bên người hắn.” Cô ta điên cuồng mà cười.

“Cô đừng có mà nằm mơ, loại người như cô ngay cả lau giày
cho ba tôi cũng không xứng.” Đường Tâm mắng to, trong mắt tràn đầy tức giận.

“Con bé vô lễ mỏ nhọn kia, mày còn nói nữa xem tao có tát
cho mày gãy răng ra không.” Khâu Nhược Nhã uy hiếp, quần áo cao nhã cường điệu
ra dáng người thon thả của cô ta. Tuy rằng bề ngoài xinh đẹp, nhưng trong ánh
mắt vẩn đực của cô ta lại thể hiện một tâm hồn điên cuồng.

Cô ta đã điên hoàn toàn, bởi vì không muốn thừa nhận thất
bại, cho nên sau khi xuất viện lại quyết định ngóc đầu trở lại, lại một lần nữa
bắt cóc Đường Tâm.

Tầm mắt cô ta dừng lại trên người Khoản Khoản, lại thêm
vài phần ghen tị.

“Về phần mày, còn lại là râu ria, tuy rằng hắn hiện tại mê
muội mày, nhưng một khi so với ta, hắn sẽ phát hiện mày xấu xí căn bản không
bằng được tao.”

Khâu Nhược Nhã cười lạnh, dùng gót giầy nhọn đá về phía
Khoản Khoản.

Lợi hại đau đớn làm cho Khoản Khoản thở dốc, chỉ có thể
đem hết toàn lực bảo vệ Đường Tâm trong lòng.

“Mày so với tao còn thông minh hơn, biết phải tranh thủ
con bé này, lại tiến thêm một bước đến gần hắn.” Khâu Nhược Nhã ghen tị nói
xong, tùy tay cầm lấy một chiếc gậy sắt, chậm rãi giơ cao, muốn làm cho Khoản
Khoản hoàn toàn biến mất.

Cô ta không muốn thừa nhận, xinh đẹp xuất chúng chính
mình, thế nhưng so ra lại kém Phương Khoản Khoản? Đường Bá Vũ thế nhưng ném bỏ
cô ta, lựa chọn người đàn bà xấu này!

“Dừng tay!” Đường Tâm ở trong lòng Khoản Khoản thét chói
tai, kinh hoảng nhìn chiếc gậy sắt thẳng tắp đánh xuống. Cô bé giãy dụa, lại bị
ôm chặt ở trước ngực Khoản Khoản, như thế nào cũng không thể nhúc nhích, chỉ có
thể sợ hãi nhìn chiếc gậy kia hạ xuống. Nhưng ngay trong lúc đó, cửa kho hàng
bị mạnh mẽ mở ra, một chiếc xe ủi đang đứng trước cửa. Trên xe nhảy xuống vài
người đàn ông thân thủ nhanh nhẹn, đi đầu rõ ràng chính là Đường Bá Vũ.

Mấy người được Khâu Nhược Nhà thuê tới cơ bản đều là đám ô
hợp, vừa thấy người cứu viện thế tới rào rạt, khí thế tự nhiên liền giảm đi một
nửa. Trong đó có một tên thức thời xoay người ra cửa sau chạy trốn, nhưng vừa
mới ra cửa sau, liền đón nhận một cú đấm thật mạnh, lập tức ngã xuống không
đứng dậy nổi.

Thương Trất Phong từ cửa sau thong thả đi ra, tao nhã phủi
tro bụi trên người, giống như một đấm kia chỉ đơn giản như đang đấm bao cát.

Còn có người đàn ông cầm lợi hại dao nhỏ, không sợ chết
hướng Đỗ Phong Thần đâm tới.

Người đàn ông ngày thường dong lười, trong giây lát ngay
cả ánh mắt đều thay đổi, sắc bén con dao vừa xông tới, chuẩn xác chém về phía
cổ tay đối phương. Chỉ một thoáng dao nhọn trong tay hắn bay lên, bén nhọn đau
đớn làm cho hắn ôm cổ tay thét chói tai.

“Vẫn không tìm được nhân vật nào lợi hại hơn một chút hay
sao? Xem ra Khâu tiểu thư so với vài năm trước vẫn không tiến bộ được bao
nhiêu.”

Đỗ Phong Thần cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía một người
đàn ông khác đang run lên bần bật.“Mày có muốn thử không?”

Tên kia liền kịch liệt lắc đầu, ở tại chỗ ngoan ngoãn quỳ
xuống.

Khâu Nhược Nhã thấy kế hoạch trong nháy mắt đã bị thất
bại, tức giận hét lên.“Chết tiệt, các ngươi vì sao có thể tìm được nơi này, kế
hoạch của ta hoàn mĩ như vậy, không có khả năng dễ dàng bị phá hỏng!” Cô ta
nghĩ mãi không hiểu chỉ phải nắm chặt chiếc gậy sắt trong tay.

Đường Bá Vũ chậm rãi tiến đến, sau khi nhìn thấy Khoản
Khoản và Đường Tâm đang ôm nhau mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lúc trên
đường tới cứu hai người, trong đầu hắn nghĩ tới trăm ngàn loại tình huống đáng
sợ khiến hắn muốn phát điên lên. Tầm mắt của hắn dùng lại trên người Khoản
Khoản, cơ khát cắn nuốt thân ảnh của cô, chính mắt xác định cô vẫn bình an vô
sự.

“Cô cho là đã xảy ra chuyện trước dây, ta sẽ không có đề
phòng gì sao? Trên quần áo của Đường Tâm đều có gắn thiết bị định vị có thể cho
ta trong thời gian ngắn nhất tìm được vị trí của con bé.” Hắn lạnh lùng tuyên
bố, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khâu Nhược Nhã, phát thề lúc này nhất định sẽ không
buông tha cô ta.

“Ba ba, con với cô Khoản Khoản không sao. Nhưng người đàn
bà kia đánh con, mà mấy người đàn ông ngoài kia dùng chiếc gậy đập vào đầu cô
Khoản Khoản.”

Đường Tâm thấy cứu binh tới, lập tức đem oan tình báo lên.
Cô bé từ trong lòng Khoản Khoản giãy ra, đối với ba mình kêu to.

Mấy người đàn ông quỳ trên mặt đất liều mình lắc đầu, khi
nhìn thấy sắc mặt Đường Bá Vũ trở lên xanh mét thì trong lòng tràn ngập sợ hãi.

“Mày dám dùng gậy đánh cô ấy?” Đỗ Phong Thần mỉm cười mang
theo hơi lạnh của tử thần, trong lúc đối phương chưa kịp giải thích hắn đã chém
ra một quyền, dễ dàng đánh ngất tên đàn ông đang quỳ trên mặt đất.

Khâu Nhược Nhã nắm chặt gậy sắt trong tay, phẫn nộ nhìn
hết thảy trước mắt. Thất bại tuyệt vọng kích thích cô ta, làm cho cô ta phát ra
bén nhọn tiếng cười, cô ta không làm gì được Đường Bá Vũ, liền quay đầu lại
nhìn Khoản Khoản.

“Xem ra hắn thực để ý mày, thế nhưng tự mình đến cứu mày.”
Cô ta mở to hai mắt, tới gần Khoản Khoản.

“Nhưng mày cũng không yêu hắn phải không? Mày yêu cũng chỉ
là tiền của hắn. Không ai sẽ đi yêu ác ma như hắn, mày cũng giống tao đều yêu
tiền của hắn. Tao đã hạ mình cho hắn cơ hội, hắn lại đối với tao hờ hững. Đây
là không đúng, không ai có thể cự tuyệt tao, không ai!” Cô ta ngẩng đầu lên
cười, thanh âm kia nghe vô cùng chói tai.

Khoản Khoản nhẫn nại đã tới cực hạn.
Cô rốt cuộc không thể chịu được phải nghe những lời làm
tổn thương Đường Bá Vũ. Vì thế cô phẫn nộ tiến lên, đem Khâu Nhược Nhã đẩy ngã
trên mặt đất.

Hai người đàn bà nặng nề va chạm vào vách tường, đụng ngã
thùng nước trên mặt đất, phát ra thật lớn tạp âm, nghe có chút dọa người.

“Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn anh ấy! Có nghe thấy
không? Tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy một xu cũng không có, tôi vẫn sẽ cùng anh
ấy cùng một chỗ. Tôi không giống loại người như cô!” Khoản Khoản đem Khâu Nhược
Nhã đè xuống, ngồi trên người cô ta, hung ác kêu to, cảm xúc khi bùng nổ thực
đáng sợ.

Khâu Nhược Nhã thử dùng gậy đánh cô, nhưng lại bị Khoản
Khoản ngăn lại, Khoản Khoản nắm chặt hai đấm, dùng sức hướng cằm cô ta vung
lên, đánh cho cô ta tối mắt tối mũi.

“Đây là vì Đường Tâm mà đánh, cô lại dám đánh con bé ư?”
Khoản Khoản phẫn nộ chất vấn, hai tay nắm vạt áo của Khâu Nhược Nhã cố gắng lắc
mạnh. Cô không thể hiểu vì sao Khâu Nhược Nhã có thể không vì lí do gì lại đi
đánh một đứa nhỏ. Đối với cô điều đó quả thực là tội ác tày trời.

Đường Tâm cùng Đường Bá Vũ một bên nhìn xem trợn mắt há
hốc mồm, chưa bao giờ từng thấy Khoản Khoản tức giận, mà trước mắt Khoản Khoản
làm cho bọn họ xem tới choáng váng.

“Ba ba, con nghĩ về sau con sẽ thực ngoan.” Đường Tâm nhỏ
giọng đảm bảo.

Đường Bá Vũ gật đầu, miễn cưỡng duy trì tôn nghiêm. Hắn
nghi ngờ chính mình cho dù không tới, Khoản Khoản cũng có biện pháp ứng phó tất
cả. Hắn có được, là người phụ nữ tốt đẹp nhất, cô ấy dịu dàng xinh đẹp nhưng
khi bảo vệ người mình yêu lại giống như sư tử mẹ kiêu ngạo.

Hắn đi ra phía trước, từ sau ôm lấy Khoản Khoản, đem cô
mang ra khỏi người Khâu Nhược Nhã đang khóc lóc om sòm.

“Khoản Khoản, đủ rồi, em đừng đánh nữa, anh nghĩ cô ta
chịu trừng phạt thế là đủ rồi.” Hắn khuyên bảo, sau đó đem cô ra bên ngoài.

“Nhưng cô ta dám mắng anh, con đánh cả Đường Tâm nữa.”
Khoản Khoản vẫn chưa nguôi giận hung ác trừng mắt nhìn Khâu Nhược Nhã.

Cô rất ít khi nổi nóng, nhưng nếu có người giám thương tổn
người cô yêu, người đó nhất định sẽ phải đối mặt với một con hổ đói khát.

Đường Bá Vũ ôm cô đi ra ngoài, mang cô đặt vào trong xe,
để cô ngồi trên đùi hắn.

“Đường Tâm nói em bị đánh, ở đâu vậy? Em còn đau nữa
không?” Hắn hỏi, hai tay di chuyển trên người cô, muốn xác định cô không bị
thương. Cũng may trên người cô chỉ có mấy vết trầy da, cũng không nghiêm trọng,
sau vài ngày là có thể khỏi hẳn.

Khoản Khoản lúc này mới cảm thấy đau, cô đáng thương hề hề
chui vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn. Tuy rằng vẫn tin tưởng hắn sẽ đến,
nhưng khi Khâu Nhược Nhã cầm gậy sắt chuẩn bị cho cô một gậy trí mạng thì cô
thật sự rất sợ, rất sợ. Cô cũng không phải sợ hãi tử vong, mà là sợ từ nay về
sau sẽ không còn được gặp lại hắn, thẳng đến sinh tử thời điểm, cô mới hiểu rõ,
cô lại yêu hắn nhiều đến vậy

Đường Bá Vũ khó có thể tưởng tượng, từ mới gặp mặt tới
giờ, sau khi cô đi vào cuộc đời của hắn, hắn lại thay đổi nhiều đến vậy. Nguyên
bản lãnh khốc hờ hững biến mất, dần dần chỉ còn lại sự dịu dàng sủng nịch.

Hắn phát hiện khối sưng ở gáy cô, đau lòng xoa nhẹ.
“Có đau không?” Hắn hỏi.
“Đau quá.” Cô hít mũi, tựa vào trong lòng hắn, nghe tiếng
tim đập của hắn, vô cùng hưởng thụ sự yêu thương hắn mang lại.

“Nếu thế anh mang em đi bệnh viện kiểm tra một chút được
không?” Hắn nói, lo lắng không biết cô có bị nội thương gì hay không.

Nghe thấy phải đi bệnh viện, Khoản Khoản nhịn không được
nhíu mày. Cô không muốn đi bệnh viện, vừa trải qua chuyện nguy hiểm như vừa
rồi, giờ phút này cô chỉ muốn quay về Đường gia, trở lại gia đình ấm áp của cô.
Cô chỉ muốn nằm trong ngực hắn, đón nhận ham muốn của hắn, cảm nhận cảm giác an
toàn mà hắn mang lại cho cô.

Chẳng bao lâu, cô đã thực sự coi Đường gia trở thành gia
đình của chính mình, khiến cho người nhà của hắn cũng là của cô, cả đời này sẽ
không tách ra.

“Em không sao, không cần đi bệnh viện, chỉ là có chút đau
đầu, chỉ cần về nhà trườm đá là được.”

Cô tựa vào ngực hắn, ngón tay mềm mại lướt qua ngực hắn.

Báo cáo nội dung xấu