Dị bản - Chương 02
Chương 02. Những sợi len đan rối vào nhau.
Đã có lúc hồn lìa khỏi xác
Để bước vào một cuộc phiêu linh…
Sẩm tối, nàng ngồi trong góc khuất của quán café cặm
cụi đan một đôi tất chân kiểu Hirajuku, một đôi tất sẽ dài quá đầu gối, ôm lấy
đùi với sọc hồng – đen xen ngang vào nhau. Nàng cũng đã đứng tuổi chẳng còn
teen để mang thứ trang phục có phần quái dị và trào lưu như thế. Nhưng nàng
thích, nàng cứ đan thôi, đan xong rồi có thể nàng cũng chẳng bao giờ xỏ chúng
vào đôi chân của mình để đi ra đường cho thiên hạ ngắm nhìn. Trời không lạnh,
trời chỉ thỉnh thoảng man mát, se se một chút. Cái xứ nhiệt đới này lấy đâu ra
mùa đông, vậy mà nàng vẫn cứ đan. Cần mẫn. Nàng đan hầu hết những lúc ngồi một
mình, đan đủ thứ linh tinh vụn vặt, dây cột tóc, thắt lưng, khăn, mũ, găng tay,
tất (vớ)… chỉ mỗi áo, quần là nàng chưa thể đan vì nó quá to và nàng thì thiếu
lòng kiên trì.
Trước đây nàng chỉ đan ở trong nhà. Nàng e ngại người
ở cái xứ này nhìn thấy nàng đan đồ len thì sẽ cười ngặt nghẽo tưởng nàng dở
hơi, mát dây gì đó… Nhưng lâu lâu sự mẫn cảm bị mòn, nàng chẳng quan tâm người
ta ì xèo gì khi lạ lẫm nhìn nàng đan nữa. Có hề gì, nàng đã học được cách gạt
phăng dư luận sang một bên để sống theo ý thích. Mỗi khi buồn nản, nàng lại
xách túi len chui vào góc của quán café nào đó, rồi ngồi đan cho tan phiền muộn
mới trở về nhà.
Đôi lúc nàng mơ mộng sẽ có một chàng trai hiếu kỳ về
hành vi của mình mà đến làm quen. Nếu đó là một người tốt, nàng sẽ yêu. Yêu
theo đúng kiểu số phận an bài hạnh phúc cho nàng. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có
chàng nào đến làm quen với một cô gái kỳ cục và nhan sắc không nghiêng nước
nghiêng thành như nàng. Khách đến uống café thường đi theo đôi, theo nhóm. Lác
đác có người ngồi một mình thì lại cắm mặt vào những chiếc laptop gõ gõ, bấm bấm…
Vậy là chả ai đến làm quen như trong mơ mộng của nàng cả. Có lẽ hoàng tử của đời
nàng chưa xuất hiện.
Nàng cứ ngồi đan. Đan như người ta tụng kinh để tìm
sự thanh thản trong tâm hồn vậy. Lòng nàng nặng trĩu nhưng cũng chẳng rõ buồn
phiền xuất phát từ đâu, phải chăng mỗi đoạn quá khứ trôi qua lại khẽ lắng đọng
xuống một chút cặn sầu. Quá khứ dài đằng đẵng, cặn sầu lớp lớp đóng thành một tảng
dầy đeo bám cõi lòng nàng. Nàng cứ ngồi đan. Đan trong dòng chảy của thời gian
và mong rằng dòng chảy đó mài mòn phần nào tảng đá nặng trịch trong lòng…
Nàng cứ ngồi đan. Bất giác thấy một đôi chân đứng cạnh
nàng, không phải là phục vụ quán. Nàng ngẩng đầy nhìn lên… Sững sờ! Tim nàng co
bóp mạnh, mặt nàng tái đi, đôi mắt nàng bỗng nhiên tối thẫm. Nàng cố giữ bình
tĩnh, nàng giả tảng thản nhiên. Nàng cố ngồi đan với cõi lòng rối bời. Người đứng
đó là chàng, là người nàng yêu tha thiết, là người đột ngột biến mất khỏi cuộc
sống của nàng không một lời từ biệt,…
- Anh muốn nói chuyện với em một chút – chàng mở lời.
- … - nàng mấp máy môi nhưng không thoát được âm
thanh ra khỏi cổ, cứ trân trân nhìn chàng với đôi mắt tối đầy ắp bối rối.
- Em đi ra ngoài với anh được không? – chàng nghiêm
túc đề nghị, nhũn nhặn mà như một mệnh lệnh.
Nàng líu ríu thu dọn túi len rồi đi theo chàng. Nàng
thấy lý trí của mình thực sự không muốn đi, nhưng dường như có một ma lực đang
điều khiển bước chân của nàng, bắt ép nàng trèo lên chiếc xe của chàng. Chàng
ngồi vào ghế, thắt dây an toàn rồi điều khiển chiếc xe lăn bánh vun vút qua những
cột đèn cao áp. Nàng vẫn chưa nói bất cứ câu nào với chàng.
Hoàng hôn tím thẫm, khuôn mặt cũng tím nhưng có phần
tái dại của nàng đầy ắp bóng tối. Nàng khẽ liếc trộm chàng. Ba tháng không gặp
chàng khác đi nhiều. Nước da của chàng xạm đen và đôi mắt ẩn giấu vô vàn trăn
trở. Sao chàng ra đi, sao chàng thay đổi? Nàng không hiểu nổi sự thể, miễn cưỡng
chấp nhận và vùi những ký ức về chàng xuống dưới đáy lớp cặn sầu trong tim. Cuộc
sống của nàng đã lử khử cõng buồn thảm lê từng bước về tương lai. Nàng bất động
như tấm bia đón những mũi tên dĩ vãng ồ ạt bắn tới…
***
Chàng dừng xe, mở cửa bước ra. Xộc vào mũi nàng
hương biển mằn mặn tanh tanh. Chàng đưa nàng về nơi hai người đã gặp nhau, yêu
nhau, đã ngất ngây trong hạnh phúc, khoái lạc. Đôi chân nàng bị cuốn theo những
hấp lực từ chàng. Nhẹ tênh. Như linh hồn mỏng manh của nàng đang bước đi mà
không phải kéo theo cái xác phàm nặng nhọc. Nàng đi theo chàng trên bờ cát sát
mép biển. Hai cái bóng lặng lẽ di chuyển trong tiếng sóng rì rào. Chênh chếch một
mảnh trăng bạc phía xa xa.
- Em còn nhớ nơi này không? – chàng dừng lại, hướng
mặt về phía đại dương và hỏi nàng.
- Dạ nhớ! – tiếng trả lời của nàng mỏng như hơi
sương.
- Đây là nơi anh bắt đầu yêu em – chàng cúi mặt nhìn
con sóng nhỏ liếm vào chân mình, bất thần cao giọng – và cũng sẽ là nơi kết
thúc!
Nàng không phản kháng, câm lặng nhìn xoáy vào đêm.
Chàng định làm gì? Chàng đang muốn gì? Đột nhiên chàng mất tích khỏi nhịp sống
của nàng, không để lại bất kỳ một dấu vết tìm kiếm nào. Nàng khắc khoải đau, thầm
lặng sầu. Giờ chàng xuất hiện với bộ dạng một ác thần bí hiểm và đòi kết thúc?
Kết thúc điều gì? Chẳng phải từ lúc chàng biến mất thì cũng là một cách kết
thúc rồi sao?
Chàng rút trong túi ra một chiếc phong bì chìa về
phía nàng. Thoắt chốc nàng bừng tỉnh khỏi những mộng mị.
- Thiệp mời đám cưới anh sao? – Nàng với đôi mắt vô
thần đẩy từng từ một thoát ra khỏi miệng.
- Em mở ra xem để biết chính xác là gì đi. – có chút
gì đó mỉa mai trong câu nói. Nàng khó nhọc đón lấy phong bì và mở ra….
- Sao lại là tiền?
- Mười triệu đấy! Anh trả cho những tháng ngày em đã
làm người yêu của anh. – càng lúc lời nói của chàng càng chua chát
- Em không hiểu…
- Làm sao em hiểu được cái cảm giác của tôi khi nhìn
thấy em vào khách sạn cùng một gã đàn ông khác? – Chàng quay hẳn mặt về phía
nàng, gằn giọng lên để đe dọa một nỗi đau.
- Em…
- Em yêu tôi, em vẫn ngủ với thằng khác để kiếm tiền.
Em cần tiền sao không nói với tôi? Chẳng lẽ tôi không thể cho em tiền? – chàng
hét sa sả vào khuôn mặt tái dại của nàng.
Những thầm lặng dồn nén trong tim nàng chợt ào ạt ùa
ra không gì ngăn nổi, như quán tính của xúc cảm nàng rút số tiền trong phong bì
ra, xòe trước mặt mình, nhìn ngắm ngây dại, rồi ném nó về phía chàng. Những tờ
polime rơi lả tả trước ánh nhìn hằn học, đắng ngắt của chàng. Nàng cười sằng sặc,
cười như một mụ điên…
- Chẳng phải em cần tiền sao? Chẳng phải vì tiền mà
em phản bội tôi sao? Chẳng phải vì tiền mà em dẫm đạp lên tình yêu sao? Tôi
không giàu nhưng tôi đã nguyện cho em cả cuộc đời mình. Vậy mà có đủ với em
đâu? Em vẫn chạy theo gã đàn ông khác lắm tiền hơn. Có đáng không? Tôi mắc lỗi
gì mà em đối xử với tôi như thế? Em nói đi… Em nói đi chứ?... – chàng quát ầm
lên, dồn dập. Tim nàng đang bị ngàn nhát búa đập rầm rầm…
- Tại sao anh biến mất? – nàng gào lên – Tại sao anh
không nói cho em biết lỗi của mình? Tại sao ngay sau đó anh không hỏi em? Tại
sao anh tự hành hạ mình và dày vò em? Em mắc lỗi, anh không hỏi, không nghe em
giải thích, anh biến mất như hồn ma, và giờ đây quay lại chất vấn em, đòi kết
thúc cái việc đã kết thúc từ khi anh bỏ đi… - nàng nức nở, nước mắt nước mũi
nhoe nhoét trên gương mặt dúm dó, khổ đau.
- Vậy thì tại sao? Em nói đi…- giọng chàng cao vút lạc
hướng.
Nàng khịu xuống bờ cát, quỳ gối nhặt những tờ tiền
vương vãi, nàng vo viên chúng lại. Chỉ có mười triệu mà nàng nhặt mãi, nhặt mãi
không hết. Chàng đứng như trời trồng đầy vẻ miệt thị.
- Anh nghĩ là em cần tiền lắm sao? Anh đem tiền ra
thì muốn chà đạp em thế nào cũng được sao? Anh nghĩ em yêu anh vì tiền sao? Anh
nghĩ là dùng tiền thì mới kết thúc được mối quan hệ của chúng ta sao? – nàng vò
những tờ tiền nhoe nhoét cát, nước biển và cả nước mắt của mình lại thành một cục
to, nàng đứng phắt dậy một cách đầy kiên cường. – Anh giữ lấy tiền của mình đi!
Còn em sẽ giữ lấy sự sỉ nhục của anh… - dứt lời nàng lao mình xuống biển, nàng
nhỏ bé giữa mênh mông nước đen ngòm và nhấp nhô những con sóng phủ lên đầu
nàng, nhấn chìm nàng và những cay đắng xuống đáy sâu đầy sóng ngầm…Chàng đứng
trên bờ cát, chết lặng, đôi mắt nhòe nước trước cảnh tượng nàng lao mình xuống
biển. Chàng đã đẩy nàng vào tay thần chết.
Thể xác nàng chìm dần, chìm dần,… và rồi linh hồn
nàng thoát ra khỏi thân xác, chồi lên khỏi mặt biển và bay lơ lửng. Nàng thấy
chàng khóc, chàng lao ra biển và gào thét tên nàng, chàng vô vọng tìm kiếm nàng
trong những day dứt hối hận. Vậy là đã kết thúc. Kết thúc bằng chính sinh mạng
của nàng chứ không phải là mười triệu của chàng. Nàng ôm sự sỉ nhục nơi đáy biển,
còn tiền của chàng theo những con sóng cuốn dạt tứ tán.
Kết thúc rồi, nàng sẽ không còn vương vấn gì về chàng nữa. Nàng đã là một
hồn ma, đã cách biệt với chàng cả một thế giới, nàng sẽ xóa sạch ký ức về
chàng, về những đắng cay lầm lạc để có thể bình an qua những kiếp luân hồi. Nếu
trở lại làm người, nàng mong một cuộc sống tốt hơn. Nàng đã lạc lối trong kiếp
này, nàng đã cố gắng thay đổi, vậy mà …
Quá khứ, nàng đã trượt dài trong sự suy đồi đạo đức. Đàn ông muốn ngủ với
nàng phải mất tiền. Nàng nghĩ làm đĩ giống như việc đi “bán lẻ” cho hết thằng
nọ thằng kia chà đạp thân xác, mà mỗi lần ngủ với một gã đàn ông mới thì cảm
giác phẩm hạnh bị bào mòn đi một lớp. Nàng sợ đến lúc nào đó phẩm hạnh của nàng
kiệt quệ, nàng sẽ trơ ra như gỗ đá. Nên nàng đủ khôn để kín đáo biến mình thành
một loại gái bao trá hình dưới chữ “tình”, nàng bán thể xác mình nhưng không hề
cùng hệ với những con đĩ rẻ mạt chất đầy trong các bar, vũ trường, lố nhố ở các
tụ điểm ăn chơi. Gần mười năm nàng cũng chỉ mới “bán buôn” cho chưa tới mười
người đàn ông. Họ có tiền nhưng ngặt nỗi đều có gia đình. Dĩ nhiên nàng chẳng
yêu ai. Tình đổi tiền, yêu sao nổi.
Cặp với người đàn ông có vợ, những ngày lễ nàng luôn một mình, họ phải trở
về với nghĩa vụ của mình. Trong một dịp lễ lớn nàng lang thang ra biển đổi gió,
gặp chàng, trò chuyện, trao nhau số điện thoại, thỉnh thoảng café ở thành phố.
Qua một dịp lễ nữa, chàng rủ nàng ra biển, về nơi hai người gặp nhau lần đầu
tiên. Chàng ngỏ lời yêu. Nàng hiểu là mình cần chàng trong cuộc đời. Cần thực
sự.
Nàng giấu nhẹm quá khứ của mình, đoạn tuyệt với những người đàn ông cũ và
yêu chàng một cách vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt. Chàng tuyệt nhiên cũng chẳng
bao giờ hỏi về cuộc sống trước đây của nàng. Chàng thấy nàng nhu mỳ đúng điệu
gái ngoan, ngoài việc theo một vài khóa học, hầu hết thời gian còn lại nàng ở
nhà thêu đan, cắm hoa, luyện thư pháp và cả vẽ tranh nữa. Nàng muốn vẽ một bức
tranh “Hoa hướng dương” thật lớn, thật đẹp tặng chàng. Hoa hướng dương tượng
trưng cho lòng ngưỡng mộ. Nàng yêu chàng.
Trao trọn con tim cho chàng được gần năm, một buổi tối nàng đứng trước căn hộ
nhỏ của mình, tiễn chàng về. Chàng đi khỏi, nàng đảo gót định quay vào nhà thì
chiếc ô-tô dừng gần đó nháy đèn, rọi luống sáng vào nàng. Nàng nheo mắt nhìn và
hoảng hốt với biển số rất quen. Chủ nhân chiếc xe đó là một người đã từng bao
nàng. Bước đến gần chiếc xe, người đàn ông ra dấu nàng mở cửa ngồi vào. Ông ta
kể đã li di vợ và tự nhiên giờ đây ông thấy rất cần nàng. Nàng từ chối ông,
nàng nói đã có người yêu, nàng muốn một cuộc sống yên ổn,… nàng bỏ mặc ông ngồi
đấy và bò vào nhà. Thời gian sau đó ông tìm mọi cách tiếp cận nàng, ngọt nhạt
rồi cuối cùng đe dọa sẽ kể cho chàng nghe về quá khứ của nàng. Nàng cầu xin ông
buông tha, ông nhất quyết phải được ở bên nàng một lần cuối. Nàng miễn cưỡng
chấp nhận để bảo vệ sự bình yên của mình. Nàng là một con điếm đã hoàn lương,
song đời luôn thích khuấy động trớ trêu.
Sau cái thỏa thuận với người đàn ông cũ, đột nhiên chàng biến mất. Điện
thoại khóa, nhà đổi chủ, cứ như chàng bốc hơi khỏi trái đất. Sau cuối nàng tự
an ủi lấy lòng, chắc chàng đã chán nên mới bỏ trốn khỏi cuộc đời nàng, dẫu sao
nàng cũng đâu có xứng đáng với chàng… ba tháng sau, chàng lại ngưng đọng thành
một thực thể trước mặt nàng, ném cho nàng mớ tiền để sỉ nhục, nghiền nát trái
tim nàng. Nàng không chịu được nỗi đau đó, nên nàng chết. Đơn giản như bao câu
chuyện trên đời. Chết cũng nhanh chóng như biết bao cuộc tự sát khác. Nàng
chết. Nàng đã chết!
***
Linh hồn nàng lơ lửng gần chỗ chàng một lúc, chứng kiến sự đau khổ tuyệt
vọng trong việc tìm kiếm thi thể nàng, thấy rõ ràng linh hồn đã vô cảm. Vậy là
nàng bay, phiêu diêu trong gió, chấp chới trong những mảng tiềm thức. Hửng
sáng, linh hồn nàng lơ lửng trước căn hộ của mình. Nàng bay xuyên qua cửa để
vào. Trên sàn nhà vương vãi những sợi len màu đen, màu hồng. Con mèo mướp tinh
nghịch đang vờn cho những cuộn len rối tung vào nhau. Đôi tất kiểu Hirajuku
cũng đã đan xong, nhưng bị con mèo tha mỗi góc một chiếc. Nàng đảo mắt nhìn
quanh căn phòng thân thuộc, trên chiếc giường kê ở góc phòng, nàng thấy thể xác
mình đang ngủ, yên lành trong tấm chăn màu hồng, ấm áp trên tấm đệm trải drap
màu xanh. Thể xác nàng vẫn thở đều đều, nhịp nhàng. Linh hồn nàng vơ vẩn một
lúc trong căn phòng rồi là là bay đến bên gường, nhìn ngắm cái xác phàm tràn
đầy nhựa sống rồi nhẹ nhàng nhập vào đó.
***
“Meooooooo…… Meoooooooooo…….”
Nàng mở mắt và thấy con mèo đang nũng nịu kêu trước mặt mình. Nàng kéo nó
vào lòng, khẽ vuốt ve… Lúc sau nàng chui ra khỏi chăn và tá hỏa khi thấy những
sợ len rối tung, rối mù dưới sàn. Nàng lôi con mèo ra, tét một phát rõ đau vào
đít nó. Con mèo ré lên rồi phi qua cửa sổ chạy mất. Nàng cặm cụi thu dọn mớ len
rối và cần mẫn ngồi gỡ. Quá khứ của nàng rối bù như đống len hiện tại. Nàng
nhất định phải khiên nhẫn gỡ ra từng mối rối. Nàng là một con điếm đã hoàn
lương, nàng không thể sống bất cần như trước đây, nàng phải có trách nhiệm với
tương lai của mình. Dù chàng đã đột ngột rời bỏ nàng, dù nàng không hề còn bất
cứ chỗ dựa nào, dù nàng phải sống chật vật thì cũng không thể nào quay lại con
đường đen tối đã qua. Nàng không quay lưng về phía mặt trời, nàng đang hướng về
ánh sáng, dù con đường đó bỏng rát.
Nàng tỉ mẫn gỡ len. Những sợi len đang rối vào nhau. Màu hồng ra màu hồng,
màu đen ra màu đen. Rạch ròi như cách nàng vạch ra lối đi cho tương lai.
Cuộc sống của nàng rồi sẽ lại nguyên sơ xúc cảm….

