Dị bản - Chương 11

Chương 11. Rao bán trái tim

Chàng nói với nàng: con gái chẳng ảnh hưởng đến ý
chí của chàng trong cuộc sống, tất cả đã được lập trình sẵn, như một cỗ máy tự
động hóa, nhưng chàng lại có số sát gái, nên chính điều đó sẽ giết chết chàng.
Hai điểm mạnh vượt trội đối nghịch nhau trong một con người liệu có làm nên một
vụ nổ? Sự công phá thường đeo theo thiệt hại nhiều hơn là lợi ích.

- Em tạo cho anh một cảm giác bất an… ngần ngại khi
đến gần… có lẽ chúng ta không nên gặp nhau!

- Tại sao? Chính anh đã tìm đến với em… vậy thì anh
chỉ cần lặng lẽ ra đi. Nói làm gì cho em đau lòng?

- Anh không muốn sẽ hoài nghi và chờ đợi. Anh muốn
em quên anh thật nhanh.

- Anh có quên được em sau 2 giây không?

- Nếu anh hỏi em: “Có quên được anh sau 2 giây
không?”, liệu em có trả lời được chính xác và không hề lừa dối bản thân mình?

- Em chỉ muốn biết: Anh có quên được em sau 2 giây
không?

- Có thể…

- Vậy thì hãy quên đi! Còn em thì vẫn nhớ…

Nàng buông sõng hai tay, mặc cho thứ tình yêu đã cố
công níu giữ, phút chốc vút bay theo mây gió. Giờ nàng bất mãn, nhỏ bé đứng trơ
giữa chợ đời. Nàng bày tình yêu của mình ở một góc thưa bước chân người, kiêu kỳ
không chịu bán với bao lượt khách hàng qua. Cho đến khi chàng dừng chân, nàng
tình nguyện trao tặng, tất cả, trong một lần duy nhất, miễn phí. Lạ thay, vị
khách hàng này quá đặc biệt, hoặc thừa mứa đến mức không muốn nhận thêm bất cứ
món đồ nào vào giỏ hàng của mình. Vậy tại sao chàng lại dừng chân nơi nàng?

***

Nàng chưa bao giờ có ý nghĩ làm thay đổi bất kỳ điều
gì nơi chàng. Nhưng nàng thích chàng, rất thích. Một đêm khuya khó ngủ, nàng đứng
nơi lan can tĩnh lặng trong con hẻm nhỏ, nhìn xuống mảng đường thuỗn dài đơn
côi, vài khoảng sáng hăn hắt loang lổ. Nàng xoay xoay chiếc di động trong tay,
bấm bấm, đưa lên, bỏ xuống và ngần ngại, nàng không dám chắc về quyết định của
mình. Cuối cùng, nàng cũng bạo gan chờ đầu máy bên kia cất tiếng “alo” trả lời,
từ ngữ trôi ra thật nhanh trong thái độ ngập ngừng của nàng:

- Anh, chúng ta yêu nhau một thời gian đi! Em sẽ chẳng
phiền lòng nếu có bất cứ điều gì xảy đến sau này, đơn giản là chỉ yêu một thời
gian thôi, khi nào anh thấy không muốn tiếp tục thì sẽ ngừng lại…

- Em suy nghĩ kiểu gì thế? Anh không muốn vội vàng
trong chuyện tình cảm. Em biết gì về anh nào? Và anh cũng đâu có biết gì về em.

- Nhưng chúng ta quen nhau cũng đã nửa năm rồi. Chẳng
lẽ anh không thích em?

- Nếu không thích, thì anh đã chẳng chơi với em lâu
như thế! Anh có những kế hoạch riêng cho tương lai, và hiện tại anh không muốn
có ai xen vào kế hoạch đó.

- Em đâu có cản trở gì anh. Em chỉ cần chúng ta yêu
nhau một thời gian thôi mà!

- Anh không thích sống vội vã theo kiểu Tây. Việc đó
anh đã từng trải rất nhiều rồi và anh thực sự không muốn mình bị cuốn vào những
cuộc tình không có kết quả nữa.

- Phải chăng anh không có cảm giác gì với em?

- Không phải! Dù em chẳng có gì nổi trội hơi bất cứ
cô gái nào anh quen. Nhưng anh vẫn rất tôn trọng em, thì em phải hiểu tình cảm
anh dành cho em như thế nào chứ?

- Vậy tại sao anh không chấp nhận yêu em, chỉ một thời
gian thôi!

- Anh không muốn mình đi theo những con đường cũ. Nó
làm anh tha hóa, vốn dĩ anh là một kẻ rất xấu. Chẳng lẽ em cũng muốn những điều
tồi tệ sẽ xảy đến với mình?

- Em mặc kệ, em chấp nhận được hết. Dù có chuyện tệ
hại đến mức nào em cũng sẽ không trách móc gì anh cả. Để em yêu anh đi…

Tình cảm của nàng lớn nhanh như chiếc bóng của chàng
lúc mặt trời xuống núi, dài mãi và phủ ngập cả không gian. “Tình yêu là cướp giật,
hạnh phúc dành cho kẻ nhanh tay”, ai đó đã từng nói với nàng như thế! Nhưng giản
đơn và nhẹ nhàng hơn, nàng cho rằng đã gặp được người mình thực sự yêu thương,
nên nàng cần nỗ lực giành lấy cơ hội trở thành một nửa của chàng. Bởi nếu chàng
ra đi tất cả sẽ không còn kịp nữa. Nàng cần phải nói cho chàng biết, nàng muốn
đến sát bên chàng, cạnh bên và chạm vào chàng…

***

Nàng nhìn chàng đau đáu, đôi mắt ủ một bọng nước như
sắp vỡ. Chàng không thích nàng hay chàng quá kiên định? Nỗi tủi thân của người
con gái mang cả trái tim ra rao bán ngập lút tâm hồn. Vậy mà chỉ thấy chàng cúi
mặt, đăm chiêu vào hai bàn tay lồng chéo từng ngón, nghiêm nghị như trong một
buổi hội nghị. Chàng lắc đầu chầm chậm như nhịp quay của trái đất trước mỗi lời
nói khẩn thiết của nàng…

- Em muốn đánh mất chính mình sao? Em muốn chuốc lấy
khổ đau sao?

- Chỉ cần anh chấp nhận em là được. Em sẽ không quan
tâm đến những chuyện đó.

- Chúng ta khác nhau ở một điểm: Em chẳng bao giờ cần
biết kết quả của những việc mình làm. Còn anh dự đoán trước được tương lai, vì
thế anh biết chắc rằng không nên để em yêu anh.

- Tại sao phải cần biết điều gì đang chờ đợi mình
phía trước? Sao anh không quan tâm đến cảm xúc hiện tại của em? Sao anh không
hiểu rằng em thích anh và muốn yêu anh?

- Vì anh biết chắc rằng sẽ có chuyện gì sẽ xảy đến.
Nên anh muốn làm điều tốt nhất cho em, đó là ngăn không để em yêu anh.

- Nhưng em muốn, điều lớn lao nhất với em là tình
yêu của anh. Em cần anh và mặc kệ tất cả mọi điều.

- Anh chỉ còn ở lại Việt Nam một tháng nữa. Anh còn
phải học rất lâu, anh không có thời gian dành cho em… Ngốc ạ!

- Đừng gọi em là Ngốc. Em đủ thông minh để biết anh
là người đàn ông em cần, vì thế hãy yêu em trong một tháng nữa thôi cũng được.

- Xin lỗi! Nhưng em đừng khờ khạo vì tình yêu ngộ nhận
như vậy được không?

- Yêu em một tháng thôi! Để em biết rằng mình đã
không hề bị từ chối…

Con gái khi đã yêu, thường táo bạo và tội nghiệp đến
lạ. Nàng bất chấp định kiến của bản thân, gạt phăng lý lẽ e thẹn của nữ giới chỉ
mong được ở thật gần chàng. Nàng vòng ra phía sau lưng chàng, vòng tay ôm ngang
cổ và áp sát đầu xuống vai chàng, thủ thỉ: “Hãy cho em được yêu anh đi…”. Chàng
nhíu mày, không bất ngờ về hành động của nàng, để yên một lúc rồi chàng từ từ gỡ
hai cánh tay của nàng ra và đứng dậy. Gạt chiếc ghế ra một bên, chàng quay lại,
mặt đối mặt với nàng, giữ hai vai nàng trong tầm tay của mình, để nàng không thể
áp sát vào chàng trong một tư thế thuận lợi nữa, chàng nghiêm nghị:

- Anh quá từng trải để biết em đang sai lầm. Đừng chạm
vào anh gần quá! Em sẽ phải khổ đau và anh thì không vui vẻ chút nào.

- Sao anh cứ cố tình đẩy em ra xa? Nếu như anh đã từng
có những cuộc tình ngắn ngủi, vậy xin hãy cho em làm một trong số đó. Em cũng
chỉ cần anh yêu em một thời gian thôi, em đâu bắt anh hứa hẹn gì hay phải yêu
em trọn đời…

Nước mắt nàng bắt đầu ứa ra hai bên khóe mắt, chảy
thành dòng từ một mạch nguồn dồi dào. Chàng bất nhẫn quay mặt qua một bên,
tránh cả một trời đau đáu sau làn nước.

- Anh không muốn nhìn thấy con gái khóc, nhất là vì
anh. Đừng làm anh cảm thấy khó khăn khi là bạn của em.

- Em…

- Muộn rồi, chúng ta phải về thôi.

Chàng quay lưng bỏ nàng đứng chơ vơ giữa quán khuya
vắng. Chàng hết kiên nhẫn với sự đeo bám dai dẳng, cố chấp của nàng. Chàng thực
sự muốn tốt cho nàng, không muốn nàng rồi cũng như bao người người khác đã từng
yêu, từng đau và từng oán hận chàng sau những cuộc tình nhẹ nhàng, hời hợt mà lại
mang nặng cảm giác xác thịt, trần tục. Đôi lúc tự hỏi: sao ai đến với chàng
cũng muốn được yêu hết mình trong khi chàng không hề xác định bất cứ một tương
lai nào cho họ, ngoài sự chia ly khi đã chán hoặc bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Nàng biết chàng như thế! Vì chàng đã nói điều đó rất,
rất nhiều lần. Nàng hiểu mình không đủ khả năng làm bất cứ điều gì để chàng sống
khác ngày xưa. Nhưng nàng càng lúc càng yêu chàng, yêu vô vàn. Chính sự kiên định
nhẫn tâm của chàng khiến mối tình của nàng cứ lớn lên như một con quái vật,
càng đói sống càng dai dẳng, trong khi no quá lại dễ chết. Có phải chàng khác
biệt, tài giỏi đến mức biết cách hữu hiệu nhất để nuôi dưỡng tình cảm nơi trái
tim nàng, cho đến khi nàng không thể gánh nổi phải rao bán với hình thức đại hạ
giá xuống mức cho không, biếu không. Vậy mà chàng vẫn từ chối…

 

 

Báo cáo nội dung xấu