Tà vương diễn tỳ - Chương 06 part 1
Vì
muốn gặp mặt Nguyệt Nga Nhi, Hắc Mộc Điệp chủ động trao đổi cùng tỳ nữ được
phái tới hầu hạ Nguyệt Nga Nhi.
Tỳ
nữ kia tuy rằng không dám tuỳ tiện đáp ứng nàng, những nghĩ đến nàng là tỳ nữ
bên người thiếu chủ, nếu trao đổi công tác cùng nàng, vậy chẳng phải được thân
cận thiếu chủ tuấn mỹ vô trù sao, vì lí do này cũng đủ để đáp ứng.
Thừa
dịp Nam Cung Mị không ở gần đấy, Hắc Mộc Điệp lẻn đi thăm hỏi tình hình của
Nguyệt Nga Nhi một chút.
Thấy
Nguyệt Nga Nhi không bị ngoại thương, những vẫn trong tình trạng mê man bất
tỉnh, nàng đoán được đại khái là Nam Cung Mị lẻn vào “Huyền Minh Thành”, thừa
dịp Nguyệt Nga Nhi không chú í đánh nàng hôn mê, sau đó mang về “Ma kiếm sơn
trang”.
Trong
lúc Nguyệt Nga Nhi vẫn đang ngủ say, Hắc Mộc Điệp bèn đi tới phỏng bếp bừng
chút trà bánh mang lên, khi nàng quay trở lại phòng, Nguyệt Nga Nhi đã tỉnh lại.
Mới
đầu, Nguyệt Nga Nhi vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, sau khi
nhìn rõ ràng dung mạo của nàng, không khỏi khiếp sợ trừng lớn mắt.
“Như
thế nào lại là ngươi?!” Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc kinh hô.
Rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra ? Đường đường “Minh vương” muội muội, tại sao lại
thành tỳ nữ xuất hiện ở trong này ? Hay là nàng ta bị làm sao ?
“Xuỵt.”
Hắc Mộc Điệp ý bảo nàng nói nhỏ thôi, nhanh chóng quay người đóng chặt cửa
phòng lại.
Nguyệt
Nga Nhi ngẩn ra, vội vàng che miệng mình lại. Nhìn thái độ của Hắc Mộc Điệp,
nàng biết tình cảh hiện tại của mình không hề an toàn.
Nhìn
Hắc Mộc Điệp cầm khay trà bánh trong tay đặt lên bàn, nghi hoặc trong lòng
Nguyệt Nga Nhi một câu nối tiếp một câu xông ra, rốt cuộc cũng nhịn không được
đè thấp thanh âm hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy ? Nơi này là nơi nào? Ta bị ai
bắt tới đây vậy ?”
“Nơi
này là chỗ ở của Nam Cung Mị, là Nam Cung Mị bắt ngươi đến đây.” Hắc Mộc Điệp
trả lời nàng từng vấn đề một.
“Cái
gì?!” Nguyệt Nga Nhi khiếp sợ thiếu chút nữa đã quên khống chế âm lượng. “Ngươi
vừa nói… tên thích khách lẻn voà “Huyền Minh Thành” bắt ta đi… Là Nam Cung Mị?!”
“Đúng
vậy, là hắn.”
“Nhưng
mà… làm sao có thể như thế được ? Hắn… Hắn tại sao lại muốn làm như vậy?” Trong
lòng Nguyệt Nga Nhi vẫn tràn đầy hoang mang, trong thời gian ngắn khó có thể
tiếp nhận được chuyện này.
Lúc
trước nghĩ huynh Phượng Thư Dương của nàng hứa gả nàng cho Nam Cung Mị, mà nàng
trên đường đi lấy chồng lại bị Hắc Mộc Dạ cướp đi, mà nay Nam Cung Mị lại đem
nàng bắt về, là đang muốn lấy lại thê tử từ đầu phải thuộc về hắn sao ?
Có
điều là nàng băn khoăn là, cho dù Nam Cung Mị lẻn vào “Huyền minh thành” là vì
muốn “cứu” nàng ra, vậy cũng không cần đánh nàng hôn mê sau đó mới mang nàng đi
nha !
“Còn
không phải vì ngươi rất cao giá sao! Hoặc là nói chính xác hơn một chút, hắn
muốn mược quyền thế từ nghĩa huynh của ngươi, để làm lớn mạnh thanh thế của ‘Ma
kiếm sơn trang’.”
Nguyệt
Nga Nhi khiếp sợ nói không thành lời, câu trả lời của Hắc Mộc Điệp chẳng những
không cởi bỏ được nghi vấn trong lòng nàng, ngược lại làm cho nàng càng thêm
hoang mang hơn.
Nam
Cung Mị là vì quyền thế của nghĩa huynh nên mới muốn cưới nàng? Hắn ta thật là
người như vậy sao?
Kinh
ngạc mất một lúc lâu, Nguyệt Nga Nhi phục hồi lại tinh thần, hỏi tiếp một vấn
đề mà từ đầu nàng đã thắc mắc…
“Tại
sao ngươi lại ở chỗ này ?”
“Ta
giả trang thành tỳ nữ trà trộn vào Nam Cung gia, cũng được vài tháng rồi.” Nói
tới đây, Hắc Mộc Điệp cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Lúc
trước nàng còn lớn miêng nói trước mặt đại ca, gi mà sẽ giúp hắn thám thính
động tĩnh ở trong “Ma kiếm sơn trang”, kết quả là nàng tuy rằng tiếp cận Nam Cung
Mị thành công, thế nhưng cũng chẳng tìm ra được nửa điểm manh mối hữu dụng,
thậm chí phải đọt Ân Nhược Nhược nói, mới biết chuyện Nguyệt Nga Nhi bị bắt đến
“Ma Kiếm Sơn Trang”.
Ai,
chuyện tới nước này, nàng cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, phải nghĩ thử xem có
biện pháp gì giúp Nguyệt Nga Nhi thoát thân.
Nhìn
vẻ mặt Nguyệt Nga Nhi đan xen lo sợ nghi hoặc bất an, Hắc Mộc Điệp nhẹ giọng an
ủi nói: “Tẩu tử (chị
dâu) đừng lo lắng, có ta ở
đây, ta sẽ bảo vệ ngươi. Với lại, ta cũng đã nghĩ ra cách đưa tin tức về chỗ
đại ca, ta tin nhất định đại ca sẽ sớm tới đây cứu tẩu.”
Nguyệt
Nga Nhi gật gật đầu. Cứ nghĩ tới vị hôn phu âu yếm của nàng, tất cả những lo
lắng bất an hoàn toàn tiêu biến.
Nàng
tin tưởng Hắc Mộc Dạ, nàng biết hắn nhất định sẽ đến cứu nàng !
Thấy
Nguyệt Nga Nhi nghĩ đến đại ca liền an tâm hoàn toàn, Hắc Mộc Điệp cũng không
khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng
mỉm cười nói: “Xem ra giấc mộng nhiều năm của đại ca cũng thành hiện thực rồi.
Vì ngươi, đại ca đã bỏ rất nhiều công sức !”
Nguyệt
Nga Nhi ngẩn người, vội vàng hỏi: “Giấc mộng nhiều năm? Ngươi nói như vậy là có
ý tứ gì ?”
“Di?
Chẳng lẽ ngươi không biết gì cả ?” Hắc Mộc Điệp có chút kinh ngạc nhướn cao
đuôi lông mày. “Chẳng lẽ từ trước đến nay đại ca không nói gì cho ngươi biết
sao ?”
“Nói
tới cái gì? Ngươi nói mau nha!” Nguyệt Nga Nhi vội vàng truy vấn.
Đối
với Hắc Mộc Dạ, nàng chỉ biết là hắn là “Huyền minh thành” thành chủ, chỉ biết
hắn là người đem nàng bắt đi trong ngày nàng lấy chồng, cũng là nam nhân cưỡng
bức nàng phải gả cho hắn, còn lại, cái gì hắn cũng chưa từng nói ra. Tuy rằng
nàng nghĩ bọn họ trước đây có từng gặp qua nhau thì phải, nhưng mà nàng không
nhớ được một chút nào về chuyện đó cả.
“Ách…
Này thôi… Kỳ thật đại ca cũng chưa từng nòi cho ta biết, chỉ là ta thu thập manh
mối xong đoán già đoán non được đại khái mà thôi.”
Hắc
Mộc Điệp nhẹ giọng nói những chuyện tình mà nàng biết, bao gồm vào một đêm
trước đây, đại ca ở một rừng cây từng gặp qua Nguyệt Nga Nhi, cùng với hắn vì
muốn bảo vệ Nguyệt Nga Nhi, thà rằng bị su phụ đánh đập trừng phạt, cơ hồ mất
đi nửa cái mạng, cũng không hé ra nửa lời có liên quan đến nàng.
“Rừng
cây…” Nguyệt Nga Nhi cố gắng nhíu mi hồi tưởng, thậm chí nghĩ muốn đau đầu, vẫn
không có nửa điểm ấn tượng.
Nàng
cắn thần (môi) cánh hoa, cả người uể oải
cực kì.
“Ta
không nhớ rõ… Ta chỉ biết, nghĩa phụ ta nhặt được ta đang hôn mê trong một cánh
rừng, khi đó ta bị cảm nặng, sốt cao mấy ngày mấy đêm mới khỏi, mà trí nhớ lúc
trước của ta cũng theo đó mà mất đi một ít…”
“Bởi
vì từng bị sốt cao mà mất đi trí nhớ?” Hắc Mộc Điệp giật mình hiểu chuyện gật
gật đầu, nói. “Nguyên lai là như vậy, chẳng trách ngươi sự tình gì cũng không
nhớ rõ.”
“Rốt
cuộc ta đã quên cái gì? Ta đã làm cái gì ?” Nguyệt Nga Nhi cực ảo não, nàng
muốn biết về quan hệ trước đây của bọn họ, nhưng mà lại không nhớ được bất cứ
cái gì.
“Ta
cũng chỉ đoán dược đại khái mà thôi, còn chi tiết tình huống thể nào có lẽ chỉ
đại ca mới biết được. Bất quá, với cá tính của hắn. Ta nghĩ hắn sẽ chẳng nói
lời nào đâu.” Hắc Mộc Điệp dừng một chút, nói tiếp: “Tóm lại, đại ca ta thực sự
rất yêu ngươi, điểm này là điều không cần bần cãi.”
“Yêu?”
Từ này làm hai gò má Nguyệt Nga Nhi đỏ bừng.
Lúc
trước, khi nàng vừa bị bắt đến “Huyền minh thành”, cực sợ con người ác liệt
lãnh khốc như Hắc Mộc Dạ, cũng cực giận hắn cưỡng bức nàng phải gả cho hắn.
Nhưng
mà, không biết vì sao, bất kì ngôn hành cử chỉ gì của hắn đều dễ dàng tác động
tới cảm xúc hỉ nộ ái ố của nàng, thân hình tuấn dật của hắn làm ánh mắt nàng
không tự chủ luôn dõi theo, mãi đến sau này nàng mới bừng tỉnh, hoá ra nàng đã
sớm yêu thương hắn mất rồi …
Nay
nghe Hắc Mộc Điệp nói như vậy, nàng mới hiểu được, từ nhiều năm trước
kia, vận mệnh đã gắt gao buộc họ vào chung một chỗ.
“Đúng
vậy!” Hắc Mộc Điệp khẳng định gật đầu.
Nghe
nàng nói, Nguyệt Nga Nhi trong lòng Nguyệt Nga Nhi rung động, lồng ngực tràn
ngập ấm áp. Có thể được một người nam nhân cam tâm tình nguyện, mãnh liệt yêu
thương, đây là một chuyện hạnh phúc cỡ nào a !
Hắc
Mộc Điệp mỉm cười nhìn Nguyệt Nga Nhi đang cực kì cảm động, tiếp tục còn nói:
“Năm đó đại ca thà rằng bị sư phụ đánh cho thương tích đầy mình, cũng nhất định
không chịu để lộ ra chuyện đêm đó, với hành động thái độ liều lĩnh muốn đem
ngươi bắt về ‘Huyền minh thành’ của hắn quả thực giống nhau như đúc, ta tin
tưởng hắn nhất định yêu ngươi thực lòng, hơn nữa yêu thật sâu, thật sâu.”
Những
giọt nước mắt cảm động tràn ra khỏi hốc mắt của Nguyệt Nga Nhi, cảm giác hạnh
phúc nháy mắt trần đầy tâm can nàng, làm lòng nàng có một loại khát vọng bức
thiết muốn gặp Hắc Mộc Dạ.
“Nam
Cung Mị đánh ta hôn mê bắt đến đây, rốt cuộc tính làm cái gì? Chẳng lẽ hắn
không biết ta đã thành thân với Mộc Dạ ?”
“Làm
sao mà hắn không biết ? Ta thấy mục đích của hắn, chắc chắn là không cam lòng
kế hoạch của mình bị người khác phá, hiện tại bắt ngươi không phải để uy hiếp
Phượng Thư Dương, mà chính là tính uy hiếp đại ca.”
“Cái
gì?” Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
“Theo
ta thấy, khả năng Nam Cung Mị uy hiếp nghĩa huynh của ngươi có vẻ thấp, ta thấy
mục tiêu của hắn thập chi bát cửu (mười phần chắc tám) là nhằm vào đại ca !”
“Vậy
làm sao bây giờ?” sắc mặt Nguyệt Nga Nhi bỗng nhiên trở nên tái nhợt.
“Hiện
tại cũng chỉ có thể ngồi chờ.”
Nguyệt
Nga Nhi lo lắng lo mi tâm nhăn lại (>”<),
nhịn không được hỏi: “Nam Cung Mị… Hắn là người như thế nào ?”
Đối
với người vỗn dĩ trở thành phu quân của nàng, nàng cũng mới chỉ gặp qua hắn một
lần mà thôi, căn bản không hiểu nổi hắn là dạng người gì. Có lẽ, Hắc Mộc Điệp
trà trộn vào trong này làm tỳ nữ của hắn sẽ hiểu hắn hơn.
“Hắn
hả ? Hừ! Một tên xấu xa bại hoại !” biểu tình Hắc Mộc Điệp đột nhiên trở nên
không được tự nhiên.
Nhắc
đến hắn, nàng sẽ bất giác nghĩ lại việc hắn đã hôn nàng mãnh liệt như thế nào,
lại bất giác nghĩ về chiếc ao tắm bốc lên nhiệt khí kia, đại chưởng của hắn đã
vuốt ve âu yếm thân thể nàng thế nào, làm dấy lên ngọn lửa tình dục cuồng nhiệt
trong người nàng ra sao …
Nhìn
Hắc Mộc Điệp biểu tình trở nên bất bình thường, một tia nghi hoặc nổi lên trong
lòng Nguyệt Nga Nhi.
Xem
ngữ khí của nàng giận giữ, vẻ mặt muốn làm bộ như không có chuyện gì, quả thực
giống như đúc chuyện nàng nghĩ muốn kháng cự mị lực của Hắc Mộc Dạ trước kia!
Chẳng
lẽ… Chẳng lẽ Hắc Mộc Điệp với Nam Cung Mị…có gì sao? Chẳng hiểu nàng ta đang
suy nghĩ chuyện gì nha ?
Nguyệt
Nga Nhi kinh ngạc sửng sốt trong chốc lát, lấy lại tinh thần muốn thử hỏi nàng,
nhưng Hắc Mộc Điệp lại đột nhiên đem nàng đẩy lên giường.
“Tiểu
thư, ngài tỉnh rồi?” Hắc Mộc Điệp vừa đem Nguyệt Nga đẩy lên giường, vừa cố í
nói to, như là cố í muốn cho người khác nghe thấy.
Thấy
hành động của Hắc Mộc Điệp, Nguyệt Nga Nhi lập tức đoán ra có người đến, vì thế
liền phối hợp giả bộ hoảng hốt thanh âm,bất lực kinh hãi nói: “Ngươi là người
nào? Nơi này là chỗ nào vậy?”
“Mấy
vấn đề này, bao giờ ngươi gặp thiếu chủ sẽ rõ.”
“Thiếu
chủ của ngươi là ai ? Vì sao lại bắt ta đến nơi này ?”
“Này
thôi…”
Hắc
Mộc Điệp còn chưa kịp trả lời xong, cửa phòng đã bị mở ra. Hai nữ nhân nhìn
lại, người tiếng vào đúng là Nam Cung Mị!
***
Nhìn
nam nhân vốn trở thành phu quân của nàng, Nguyệt Nga Nhi không biết phải xử trí
ra sao, đành phải kéo chăn bước xuống giường.
Cặp
mắt sâu không lường được của Nam Cung Mị, đầu tiên là lưu lại trên ngườiNguyệt
Nga Nhi trong chốc lát, sau đó quay sang hướng người không nên xuất hiện trong
này – Hắc Mộc Điệp, trong mắt hắn hiện lên một chút thần sắc hiểu biết.
“Ngươi
đi xuống trước đi !”
“Ách…
Nhưng mà… Tiểu thư vừa mới tỉnh lại, chắc là cần Điệp Nhi hầu hạ.” Hắc Mộc Điệp
tìm cớ muốn lưu lại.
Nam
Cung Mị nghe vậy nhướn cao đuôi lông mày, cười như không cừoi ta nghễ nhìn
nàng. “Làm sao vậy ? Ăn giấm chua sao ? Không muốn ta cùng Nguyệt Nga Nhi
ở chung một mình ?”
Ăn
giấm chua !?
Trên
gương mắt xinh đẹp của Hắc Mộc Điệp xinh xẹt qua một tia không tự nhiên, hai gò
má min màng bỗng nhiên đỏ bừng.
Nàng
có chút lắp bắp phủ nhận nói: “Điệp, Điệp Nhi làm sao có thể… làm sao có thể ăn
giấm chua được ? Thiếu chủ nghĩ nhiều rồi…”
Nam
Cung Mị nhìn nàng chằm chằm, í cười sâu xa khó hiểu bên môi càng thêm sâu sắc.
“Nếu
chưa ăn dấm chua, vậy lui xuống trước đi ! Khi nào cần, ta sẽ kêu ngươi sau.”
“Vâng,
nô tỳ cáo lui.”
Tuy
rằng Hắc Mộc Điệp cũng không yên tâm để cho Nguyệt Nga Nhi cùng Nam Cung Mị ở
chung một chỗ, nhưng mà không muốn Nam Cung Mị sinh lòng nghi ngờ, nàng tốt
nhất nên rời đi trước.
Nhưng
mà, bởi vì lo lắng cho an nguy cuả Nguyệt Nga Nhi, sau khi nàng bước ra khỏi
cửa, không rời đi khỏi đó, mà lén lút nhiễu đến bên cửa sổ, tránh ở bên ngoài
nghe lén bọn họ nói chuyện với nhau.
“Tại
ngươi lại đem ta bắt đến nơi này ?” Nguyệt Nga Nhi hỏi.
“Bắt
?” Nam Cung Mị cảm thấy nàng dùng chứ này có chút buồn cười, nói. “Chẳng lẽ
ngươi đã quên, nghĩa huynh ngươi đã đem ngươi gả cho ta, Hắc Mộc Dạ mới là
người bắt ngươi đi, ta chỉ là đem thê tử của ta cứu trở về thôi.”
“Không.”
Nguyệt Nga Nhi kiên định nói. “Ta không thể trở thành thê tử của ngươi, bởi vì
ta đã cùng Hắc Mộc Dạ bái đường thành thân.”
“Phải
không? Một khi đã như vậy, ta cũng chỉ có thể thay đổi kế hoạch ban đầu.”
“Kế
hoạch ban đầu ? Ý của ngươi là… Lúc trước ngươi tính lấy ta là có mục đích
riêng? Có phải ngươi… Ham quyền thế của nghĩa huynh ta ?”
Nghe
Nguyệt Nga Nhi chất vấn, Nam Cung Mị đột nhiên cất tiếng cười to.
“Đúng
vậy, ngươi nói đúng rồi, ta thật sự nhìn trúng quyền thế của Phượng Thư Dương
mới muốn lấy ngươi.” Hắn thản nhiên thừa nhận.
Đáng
giận! Nàng đã biết nhất định sẽ như thế ! Tránh ở ngoài cửa sổ Hắc Mộc Điệp
nghe đến đó, thiếu chút nữa nhịn không được chửi ầm lên.
Cứ
nghĩ đến Nam Cung Mị có thể vì quyền thế, mà lấy một nữ nhân mình không yêu làm
vợ, lòng của nàng bỗng tức giận vô cớ.
“Ta
không tin!” Nguyệt Nga Nhi lắc đầu không ngừng, nói. “Nghĩa huynh của ta sao có
thể đem ta gả cho người như ngươi được ? Trừ phi là ngươi lừa gạt hắn!”
Vừa
nghe nàng nói như vậy, Nam Cung Mị nhịn không được cười nói: “Ngốc Nga Nhi,
ngươi cho là Phượng Thư Dương là người dễ lừa như vậy sao ?”
Nguyệt
Nga Nhi ngây ngẩn cả người, lời nói của Nam Cung Mị làm cho nàng lâm vào cảm
xúc không thể tim cùng khiếp sợ.
“Ngươi…
Ý tứ của ngươi… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ nói…” Chẳng lẽ nghĩa huynh của nàn biết rõ ý
đồ của Nam Cung Mị, nhưng vẫn đem nàng gả cho hắn ?!
Cả
căn phòng trở nên im ắng lạ thường, Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc đến không nói
thành lời.
Kỳ
thật, đừng nói là Nguyệt Nga Nhi không thể chấp nhận sự thật đó, đến ngay cả Hắc
Mộc Điệp cũng quá khó khăn để tin vào điều này.
Phượng
Thư Dương cần gì phải làm như vậy ? Hắn trông không giống kẻ bán rẻ muội muội
cầu vinh nha ! Huống chi, hắn còn là “Giang Nam đế vương” đầy đủ tài phú
cùng quyền thế, căn bản đâu cần làm đến mức như vậy !
“Ngươi
cũng không cần thất vọng quá như vậy !!! ,” Nam Cung Mị cười nói. “Phượng Thư
Dương sở dĩ đáp ứng chuyện hôn sự này, bởi vì hắn biết sau khi ngươi gả vào “Ma
Kiếm Sơn Trang”, nhất định có thể sống cả đời hạnh phúc, hắn cũng biết ta không
bao giờ khắt khe với nữ nhân của mình. Dù sao, có một chỗ dựa vững chắc
như Phượng Thư Dương, ta tuyệt đối không có khả năng khắt khe với ngươi.”
“Vậy…
Hiện tại… Ngươi tính là cái gì?” Nguyệt Nga Nhi bất an hỏi.

