Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh- Chương 06
Chương 6
Bụng Josie qua
mỗi giây lại thêm quặn thắt. Rick trễ hẹn. Mười phút trước, anh gọi điện nói
anh vừa rời một cuộc họp ở khu tài chính ngân hàng và đang trên đường đến đây.
Anh bảo cô cứ nói tên mình với ông chủ nhà hàng và thoải mái chờ anh đến. Vậy
là Josie ngồi nép trong ngăn nhỏ dành cho hai người gần quầy rượu, trong lòng
rối bời bao suy nghĩ và cảm xúc xáo trộn, còn mắt thì dán vào hai cánh cửa ra
vào.
Có lẽ Rick
luôn luôn đến trễ. Có lẽ đó là nhược điểm trong tính cách của anh. Nhưng biết
đâu còn điều tệ hơn, phải không nhỉ? Trong hệ thống nhược điểm của tính cách,
thì điểm này thậm chí vẫn có thể tha thứ được. Nghĩ thế nhưng Josie vẫn lo - có
lẽ đấy là một trong những nhược điểm mà có thể được coi là dễ thương trong
những ngày đầu gặp gỡ, nhưng khi quen nhau được một tháng trở đi, rất có thể nó
trở thành nỗi khó chịu kinh khủng với cô. Cô đã có quá nhiều kinh nghiệm về
những chuyện tương tự.
Nhưng mà, có
thể sự trễ tràng của anh lại xuất phát từ những hoàn cảnh nằm ngoài tầm kiểm
soát. Có thể anh bị xe điện cán. Có thể anh chứng kiến cảnh một toán cướp chĩa
súng vào bà già, nên anh đuổi theo hạ gục kẻ xấu, và bây giờ anh đang khai báo
với cảnh sát trong lúc đám đông người qua đường vây quanh hoan hô rầm trời.
Hoặc có thể anh đang... bước qua cửa kính xoay của nhà hàng!
Ôi, lạy Chúa.
Rick cười tươi rói đưa tay vuốt mái tóc bị gió bên ngoài làm rối khi đứng
chuyện phiếm với ông quản lý nhà hàng. Mắt anh nhìn quanh tìm kiếm Josie khi
anh sải bước đến ngăn nhỏ dành riêng cho họ. Anh mặc bộ vét màu xám sẫm và cà
vạt sọc xanh lá cây và xanh dương sậm màu. Anh nhàn tản đút một tay trong túi
quần tiến đến gần Josie. Phần trên hình xăm cầu kỳ của anh lấp ló sau cổ cồn
của chiếc áo sơ mi trắng muốt.
Rõ ràng, Rick
là anh chàng hấp dẫn nhất Josie từng gặp trong đời. Cảm giác quặn thắt dưới
bụng cô giờ chuyển lên cổ họng khiến Josie phải khó nhọc nuốt xuống.
Rick nhất định
không rời mắt khỏi cô. Tuy càng đến gần cô, nụ cười của anh càng dịu xuống
nhưng nó vẫn còn đó. Ánh mắt anh dán chặt vào cô như thể ngoài Josie, trên đời
không còn ai khác.
Rick đến bên
bàn lúc nào không hay. Thay vì ngồi xuống anh cúi xuống cầm lấy tay cô và kéo
cô đứng dậy khỏi ngăn ngồi.
Rồi anh hôn
cô. Không rào trước đón sau. Không lời chào hỏi. Rick chỉ làm mỗi việc là kéo
cô sát lại gần và áp môi anh lên môi cô. Đó không phải là cái hôn khiến những
thực khách khác phải nhắc hai người họ đi tìm không gian riêng, nhưng chắc chắn
đấy cũng chẳng phải cái hôn thoáng qua.
Đôi môi anh
như lụa là bỏng rãy. Một tay anh nắm phần trên của cánh tay cô, còn tay kia đỡ
ở phần dưới cùng của sống lưng cô. Cảm giác hồi hộp làm cổ cô tắc nghẹn giờ tan
biến hẳn. Nó đã bị làn sóng khao khát nhục thể dâng lên trong cô cuốn trôi,
cũng như làn sóng ấy đã cuốn hết mọi thứ trên đường đi của nó. Bao gồm cả khả
năng suy xét của não bộ cô. Josie không thể nhúc nhích tay chân. Toàn thân cô
nóng bừng. Cô đã bị tan chảy thành dòng nham thạch hừng hực ham muốn. Đầu lưỡi
mềm mại của Rick len vào giữa hai môi cô. Cô đã quên mất cảm giác của một nụ
hôn như thế ra sao. Mà không - thực ra cô chưa từng biết đến mùi vị của một nụ
hôn như thế.
Josie rên lên
khe khẽ vì ngỡ ngàng và hạnh phúc đúng lúc chiếc hôn kết thúc. Rick chầm chậm
rời khỏi cô.
“Anh nghĩ ta
nên bắt đầu từ đoạn dở dang hôm trước,” Rick cười rạng rỡ. “Hy vọng em cũng
đồng tình với anh.”
Mạch đập của
Josie rần rật điên loạn, khiến cô thấy quay cuồng. Cô nhìn sâu tận đáy mắt xanh
lục bảo đẹp mê hồn của anh, trong đầu thầm xác nhận thêm một điểm trong bản
liệt kê hôm nọ, vì Rick Rousseau, ông trùm cung cấp thú cưng này, là một người
biết hôn mê đắm.
“Tất nhiên em
đồng tình với anh,” Josie vừa đáp vừa tự nhắc bản thân nhớ mình đang ở đâu. Đột
nhiên cô hoảng hồn. Cô liếc nhanh ra cửa và bổ sung thêm phần trả lời vừa rồi.
“Miễn là không có ai chờ nã súng vào đầu em là được rồi.”
Rick bật cười.
Anh dẫn cô trở lại chỗ ngồi, còn mình ngồi xuống ghế bành cổ điển bằng da đối
diện cô. “Một lần nữa, anh xin lỗi vì màn súng ống hôm trước nhé.” Anh tựa cùi
chỏ lên bàn và rướn người tới trước, hạ thấp giọng. “Dạo này mọi người trong
công ty anh đang trong tình trạng cảnh giác cao độ. Mới đây có người đe dọa anh
nên anh phải tăng cường hoạt động an ninh.”
Josie trợn
tròn cả mắt hỏi. “Đe dọa như nào? Như là đe dọa hành hung ấy à? Họ muốn gì từ
một ông chủ cửa hàng chuyên phục vụ thú cảnh chứ?”
Rick mỉm cười.
“Anh cũng nghĩ giống như em vậy. Có thể đó chỉ là lời dọa nạt vu vơ. Nói chung,
đôi khi đó là dấu hiệu của sự việc chẳng lành, nhưng hầu hết người mang chức
danh tổng giám đốc đều có chính sách an ninh riêng và rất cụ thể. Đó là một
phần của công việc hàng ngày mà em.”
Josie nhíu
mày. “Vậy lúc nào anh cũng có nhân viên an ninh bên mình ư?”
“Ừ, đa phần là
thế.”
“Thế có nghĩa
mình đang nói chuyện thế này thì ngoài kia có người nghe hết ư?”
“Chỉ mình
Teeny thôi. Cậu ấy đang ngồi ở cuối quầy rượu kia kìa.”
Josie vươn cổ
ngó nghiêng phía ngoài vách ngăn. Teeny kia rồi, ngồi sát ngay cửa, anh chàng
khổng lồ đang ngật ngưỡng trên chiếc ghế cao sát quầy bar. Anh ta khẽ gật đầu
với cô kèm theo nụ cười cũng khẽ khàng không kém.
Josie hoảng
kinh. Cô quay lại nhìn Rick, còn anh cứ thản nhiên như không. “Vậy ra anh ấy
thấy chúng mình hôn nhau ư?”
“Ừ,” Rick đáp
và chậc lưỡi khe khẽ. “Mà chắc là anh chàng tội nghiệp ấy vẫn chưa hết sốc.”
Josie vừa định hỏi anh nói vậy là có ý gì thì bồi bàn đã đến bên họ.
Nói rằng Josie
tận hưởng từng giây phút ăn trưa với Rick là lời nói giảm nói tránh nhất trên
trần đời. Anh thông minh. Giọng nói anh nhẹ nhàng truyền cảm. Anh điển trai
nhưng hình như lại không quan tâm đến điều đó lắm. Josie bàng hoàng khi thấy
mình không sợ sệt khi ở bên anh, cũng không thấy lo rằng mình không xứng. Anh
làm cô thấy dễ chịu. Hình như anh cũng vui vẻ khi nói chuyện cùng cô và thậm
chí còn nhìn cô tán thưởng sau khi Josie từ nhà vệ sinh quay lại. Cái nhìn của
anh khiến cô hai má cô hồng rực.
Vừa ăn, anh
vừa yêu cầu cô kể về cuộc sống của mình. Josie kết thúc phần tự giới thiệu ngay
sau khi họ dùng xong món xúp khai vị.
Kế đến, Rick
tự kể nhiều chi tiết về anh. Vốn là gã trai con nhà giàu bang Rhode Island. Mẹ anh qua đời khi anh đang
theo học khoa kinh tế trường đại học danh tiếng Yale. Tốt nghiệp xong, anh đi
du lịch vòng quanh thế giới để tìm kiếm chính mình.
“Vậy anh đã
tìm ra chưa?” Josie hỏi.
Rick cười
gượng gạo. “Anh đánh mất chính mình thì đúng hơn.”
Anh tâm sự với
cô rằng tham vọng duy nhất của anh hồi ấy là càng tiệc tùng hoang đàng bao
nhiêu càng tốt bấy nhiêu, và suốt sáu năm ròng, anh tìm đủ cách để không phải
làm việc. Rồi giọng anh đanh lại khi bảo, “Đến lúc 28 tuổi, anh bị tai nạn mô
tô hết sức thảm khốc. Anh nhanh chóng trắng mắt ra.”
Josie có thể
nhận ra anh đang tránh nhắc vài chi tiết đau lòng, thế nên cô chỉ lắng nghe,
gục gặc, lặng lẽ ngắm anh nói chuyện. Càng nghe cô càng hiểu vì sao ở Rick có
nhiều đặc điểm của con nhà giàu có. Anh có khung quai hàm sang trọng và sống
mũi quý phái. Răng trắng đều tăm tắp. Ánh nhìn của anh thân thiện nhưng sắc sảo
giấu sau làn mi đẹp hiếm có. Cô dễ dàng hình dung cảnh anh ở nhà, mặc áo choàng
lụa đứng trước lò sưởi nhàn tản uống sâm panh đựng trong ly pha lê mài tao nhã.
Hình ảnh tưởng tượng ấy làm Josie rùng mình phấn kích, vì cô chỉ quen với cảnh
đàn ông mặc quần đùi ngồi tu bia thẳng từ lon và dán mắt theo dõi truyền hình
cáp.
“Cách đây sáu
năm, sau khi bố anh qua đời, anh chuyển đến lập nghiệp ở đây. Anh chuyển tiền
và điền sản do bố để lại thành hiện kim và đến vùng này thành lập doanh nghiệp
mới.” Rick mỉm cười với cô và Josie đọc được từ nét mặt anh một thoáng ngượng
ngùng.
“Vậy là anh
bắt đầu lại từ đầu.”
“Em nói thế
cũng đúng.”
Josie tựa hẳn
vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn Rick. Chắc chắn là có quá nhiều thông tin cô cần
thẩm thấu. Việc anh có một quá khứ muôn màu muôn vẻ chẳng phải ngạc nhiên gì -
hầu hết những người trong độ tuổi ba mươi mấy đều từng có hành động bốc đồng,
không ít thì nhiều. Tất nhiên là, ngoại trừ cô ra.
Cô mỉm cười
nói với Rick. “Vậy để em nhắc lại xem em đã hiểu hết chưa nhé.”
“Được thôi.”
Rick nheo nheo mắt trái nhìn cô.
Josie rướn
người tới trước. “Anh là một gã hoang đàng đẹp trai hấp dẫn đã hoàn lương, sở
hữu tính khôi hài tinh tế, lẫn một đế chế tập đoàn lớn, cùng kỹ năng hôn điêu
luyện.”
Rick hé môi
nhưng không nói được gì.
“Cho em xin
lỗi, nhưng em không rõ liệu anh có phải thuộc tuýp người dành cho em không
nữa.”
Lần này thì
Rick phải phá ra cười thật to, thật hồn hậu, cả người rung lên bần bật. Josie
có thể thấy Teeny đang chênh vênh trên chiếc ghế nhỏ xíu cũng phải nghiêng
người nhìn về phía họ xem có chuyện gì bất thường không. Cô nghển cổ nhìn qua
bức vách của ngăn và vẫy tay chào anh.
“Anh mến em
thật đấy, Josie à,” Rick vui vẻ. “Anh mong mình lại đi ăn với nhau lần nữa.”
“Hẳn rồi. Hay
có lẽ hôm nào em lại nấu ăn mời anh.”
Rick sáng mắt lên.
“Hoặc anh nấu cho em cũng được.”
Nghe đến đó,
Josie lặng lẽ đánh dấu xác nhận một đặc điểm nữa trong bản liệt kê của cô. Cô
vừa định hỏi anh vì cớ gì, nhân danh toàn vũ trụ thiêng liêng, mà chưa có cô
nào túm lấy anh từ bấy lâu nay, nhưng người phục vụ bàn lại chọn đúng lúc ấy để
mang hóa đơn ra chỗ họ.
Rick hỏi Josie
rằng trước khi về tòa soạn, cô còn thời gian đi dạo với anh một quãng chăng.
Sau khi cô gọi nhanh về văn phòng và kiểm tra hộp thư thoại, Josie cùng Rick
tản bộ trên hè phố.
“Mình đi từ phố
Market ra bến phà nhé, Josie?”
Josie cười
tươi tắn, xốc lại quai túi trên vai và nói rằng cô rất thích đoạn đường ấy.
Đó là một
chiều tháng Năm dịu dàng của San
Francisco, với gió lộng và bầu trời xanh trong sáng.
Phố Market đông đúc dân lao động, ai nấy đều có việc cần giải quyết nên họ cắm
cúi rảo bước thật nhanh. Ngược lại với số đông, Rick và cô nhàn tản thả bộ dọc
đường phố nhộn nhịp.
Josie ngỡ
ngàng khi Rick nắm lấy tay cô và siết nhè nhẹ. Cô chỉ muốn bật cười - đây là
cô, cách xa chàng Lloyd vô dụng cả tỷ năm ánh sáng, đang thong dong tay trong
tay trên phố với một người đàn ông được vũ trụ tạo ra cho riêng cô, trong một
buổi hẹn hò thú vị đến nỗi nó biến thành đáng sợ. Nếu không có Teeny đang theo
dõi chỉ cách họ chừng hai mươi bước chân, thì khoảnh khắc này đây sẽ là trọn
vẹn.
Bennett
Cummings cho rằng đây là vấn đề của cá nhân, là một điều sai trái mà chỉ có tự
tay mình mới chấn chỉnh được, với bí mật tuyệt đối. Cả hệ thống tòa án hình sự
đã làm ông thất vọng ê chề. Vụ án dân sự của ông ta sẽ được tòa kéo dài thêm
nhiều thập kỷ nữa. ông sống đủ lâu để biết rằng có đôi khi, nếu muốn công lý
ông phải tự lên đường tìm công lý cho mình.
Ông quay sang
ngắm nhìn người vợ đang say ngủ dù đèn đọc sách ở đầu giường bên phía ông vẫn
còn tỏa sáng. Trong bảy năm qua, bà già đi trông thấy. Buồn đau dễ khiến phụ nữ
như thế. Ông tháo kính đeo mắt, day day sống mũi xương xẩu và thở dài. Mấy năm
nay, ông quyết định không để vợ can dự vào chi tiết kế hoạch. Bà không biết gì
lại hóa hay. Julia tất nhiên là muốn công lý được thực thi, nhưng bà không quan
tâm ông muốn thực thi theo cách nào. Bà đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi.
Ông Cummings
tắt đèn và cuộn mình trong bóng tối bên phần giường của mình, kéo tấm chăn bằng
sa tanh quấn chặt quanh người. Tuy nhiên, ông không hiểu tại sao mình còn để ý
đến chăn mền làm gì. Suốt bảy năm qua, không đêm nào ông ngủ ngon giấc. Và từ
buổi sáng cách nay hai tuần - khi Margot vĩnh viễn bỏ vợ chồng ông mà đi - đầu
ông không ngừng choáng váng và nhức buốt lấy một giây.
Richard Rousseau
không ngu dại gì. Thằng nhãi này kín kẽ và cẩn trọng hệt như cha hắn ngày xưa
vậy, và Cummings phải thán phục cách hắn bảo toàn mạng sống và tài sản của
mình, cả căn nhà trên đồi trong thành phố San Francisco và đồn điền trồng nho
làm nơi nghỉ dưỡng của hắn đều được canh gác cẩn mật - máy cảm ứng cử động kỹ
thuật số, cảm ứng nhiệt, hệ thống thắp sáng tự động và cả một đội quân nhân
viên an ninh được huấn luyện bài bản. Rủi thay, Cummings chưa tìm ra cách tiếp
cận bất cứ ai trong số họ - tất cả bọn họ đều được trả lương hậu, nhiều bổng
lộc và tuyệt đối trung thành với Rousseau. Còn nữa, cả gia đình Rousseau đều
qua đời và gã thanh niên này không hề có bất cứ mối quan hệ xã hội nào, nên
Cummings không thể dùng bất cứ ai làm đòn bẩy chống lại Rick được.
Rousseau cũng
lợi dụng mọi kẽ hở luật pháp của mỗi bang và tất cả những nơi ẩn náu an toàn ở
nước ngoài để bảo vệ cho tài sản thừa kế của hắn khỏi bị tranh chấp. Nói trắng
ra là Cummings phải thú thật rằng Rousseau đã chọn theo con đường mà chính ông
cũng sẽ theo nếu ở vào hoàn cảnh tương tự - tức là nếu ông cũng giết hại con
gái nhà lành, thoát tội với chỉ một án phạt nhẹ hều, rồi bỏ xứ đến đầu đảng kia
của nước Mỹ mà trốn tránh như một tên hèn hạ.
Ông Cummings
nhắm nghiền mắt, lắng nghe cơn thịnh nộ đang trào sôi trong huyết quản, ông
biết quá rõ là Rousseau đã “sang trang khác” như người ta thường hết sức vô tâm
mà nói, nhưng hắn chỉ cố gắng vô ích mà thôi. Một nếp sống độc thân đơn chiếc,
hằng hà việc thiện, và lao động hết mình bên vùng Bờ Tây vẫn không bao giờ gột
bỏ hết sự tàn khốc mà hắn đã bỏ lại Bờ Đông. Hàng trăm quỹ từ thiện nặc danh
lẫn hàng nghìn lần tu tâm dưỡng tính cũng không thể khiến Margot sống lại được.
Ông Cummings
úp mặt xuống gối và nghiến răng chịu đựng nỗi đau. Rousseau đã cướp đi mạng sống
của con gái ông và hủy hoại cuộc sống của những người thương yêu con bé.
Rousseau đã giết chết đứa con gái bé bỏng của ông, cô con gái rượu vui tươi,
đứa con duy nhất của ông. Thằng nhãi ấy cũng đã bị thương tích ghê gớm, nhưng
hắn còn được sống. Những vết thương trên người hắn lại lành. Thế là không công
bằng. Chỉ khi nào Rick Rousseau chết đi, bằng không trên đời sẽ không bao giờ
có công bằng.
Ông Cummings
buông xuôi để tâm trí mình trôi theo dòng ký ức. Ông nhớ lúc nắm tay Margot đi
dạo trên bờ biển. Lúc dạy cho con sang số lái xe. Lúc dõi theo con bước xuống
cầu thang trung tâm vào một buổi sáng tháng Mười, khi bất chợt ông nhận ra chỉ
qua một đêm, đứa con gái bé bỏng của ông bỗng lớn lên thành một thiếu nữ xinh
đẹp.
Ông Cummings
khóc thỏa sức. Ông biết bà Julia đã uống thuốc quá nặng nên có đánh thức bà ấy
dậy thì ông cũng phải đánh thức người chết dậy trước bà.

