Hoàng Hậu Anh Túc- Chương 029-030
Chương 29: Chuyện quốc sự
hoàng triều
Mang
theo túi nhỏ, ít nhất có khoảng năm ngàn lượng đó nha!
“Cô
nương thực sự là có bản lĩnh” Ai đang khen tôi đó? Tôi quay lại, thì ra là ông
chủ Mặc Viện. “Ông chủ tìm tôi có việc sao? Tôi nhớ rõ tiền thuê tháng đã giao
xong rồi mà!”
Nhìn
ông ta cười giả lả, chỉ biết là không tốt rồi, cứ tưởng giả vờ trước mặt tôi vậy,
còn chưa lới lượt ngươi đâu.
“Ha
ha….Cô nương cũng thật là, lần này ta tới là chúc mừng cô nương thôi”
Tôi
hừ nhẹ một tiếng nghiền ngẫm cười, “Có gì hay mà chúc mừng chứ?”
“Cô
nương ngắn ngủn mấy ngày mà tiếng đồn đã vang đi khắp nơi, thanh danh lan truyền,
chuyện này không đáng để chúc mừng sao?”
“Còn
không phải là do danh tiếng Mặc Viện của ông nổi tiếng, danh tiếng lan truyền,
tôi cũng không dám chiếm một chút công nào đâu nha”
Lời
tôi nói có chút mơ hồ ý tứ hàm xúc cười nhạo, phải biết rằng, lúc tôi mới tới
chỗ này, đã bị ông ta làm cho tức không ít, tôi chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông
thôi mà.
“Sao
vậy chứ, sao vậy chứ! Tiếng tăm của cô nương đã trùm nặng lên mặc viện của
chúng ta rồi, mặc viện chúng ta còn muốn dựa vào nổi tiếng của cô nương mà!”
Tốt
bụng đến vậy sao? Tôi tin chắc lấy mặt mũi lão chủ sớm đã nhìn thấy vẻ không
kiên nhẫn của tôi rồi.
“Vậy
cô nương, ta không làm phiền nữa, sau này có việc gì cứ nói một tiếng, ta sẽ hết
sức giúp đỡ”
“Tỷ
tỷ à, nhìn biểu hiện của ông ta đi kìa, đúng là làm cho người ta chán ghét chết
lên được!”
Tiểu
Thuý Tiểu Lan đứng bên nói xen vào. “Không quan trọng, người như thế coi ông ta
là không khí cũng không được, trên thế giới này làm gì tồn tại loại người ăn
không đâu!”
Tôi
vội vàng đếm bạc trắng cũng chẳng thèm quan tâm đến cái khác nữa.
“Ba
ngàn, ba ngàn năm trăm, năm ngàn…”
Tôi
đang tính toán trong lòng, tiền dù không phải là vạn năng, nhưng nếu không có
tiền thì cái gì cũng không thể làm được, tiền đúng là thứ tốt nhất đó!
Tôi
là người ở hiện đại hiểu chuyện có khác, chính là có đầu óc, trí nhớ tốt, vô
cùng đa dạng, sau này tôi không cần phải suy nghĩ nát óc nữa, cứ phát huy tư tưởng
kỳ diệu của mình, sống vì ngòi bút, cũng tốt hơn nhiều so với kẻ có tiền. Tôi bắt
đầu cảm thấy chuyện xuyên qua đến cổ đại này cũng không phải có gì là không tốt
cả.
Nè!
Hình như tôi ngửi thấy quanh mình có mùi của soái ca vậy đó, khoé mắt thấy choi
chói, tôi nhìn sang phía bên bức mành nhìn lại, vừa thấy tôi sợ tới mức đông cứng
lại, mắt trợn tròn lên. Trời ơi! Chàng đứng bên đó đã bao lâu rồi? Chàng đã
nhìn thấy hết sao? Bộ dạng quái dị của tôi? Tôi đối với tiền thèm thuồng như thế?
Lại còn có vừa rồi châm chọc khiêu khích ông chủ nữa? Trời ơi! Vẻ thục nữ ngây
thơ của tôi đã bị tiêu rồi.
Tiểu
Thuý Tiểu Lan sớm đứng bên đó cười cười, sao hai tiểu nha hoàn này không nhắc nhở
tôi một tiếng nhỉ, làm tôi mất mặt quá hà, hừ! Khi nào về tôi sẽ tính sổ với
các nàng.
Thu
tiền xong xuôi, tôi đi tới bóng dáng thon cao kia, “Chàng tới đây từ lúc nào vậy?”
Thầm oán trước. Quá Ngọc Hoán chàng đứng trước cửa quán thơ đối diện, hôm nay mặc
một bộ màu vàng nhạt, tôn lên nét phong thần tuấn tú, làm cho người ta nhìn vào
chói mắt, khoé miệng khẽ nhếch cười, “Không lâu lắm”
Quỷ
mới tin! Trong lòng tôi nghĩ ngợi, bỏ đi, bỏ đi, trước tiên cứ cho chàng thích ứng
đã, tôi vốn là kẻ yêu tiền như mạng người mà, sau này không cần….Có sau này
sao? Gả cho chàng ư?
Đáy
lòng nhỏ bé của tôi hỏi, tôi quên cả ý nghĩ này trong đầu, cứ nhìn chằm chằm
vào bộ dạng tuấn tú kia của chàng! Gả cho chàng thì có gì không tốt chứ? Sau đó
lại bổ sung thêm một câu, “Chàng đến đây là mời em ăn cơm sao?”
Tôi
không đổi dược kiểu nói ngoài miệng của hiện đại, tung ra một câu. Soái ca có
chút kinh ngạc, nghĩ ngợi chút hiểu ra, cười khẽ, “Buôn bán của nàng phát đạt vậy,
có phải nàng nên mời hay không?”
“Chàng
cũng thật chọn đúng ngày ha, có phải đã tính toán chính xác hôm nay tiền tài tới
tìm em không?”
Tôi
không khách sáo cãi lại, cũng không nghĩ tới ở hiện đại tôi nổi tiến là “Vua
cơm” nha! Nhưng mà? Tôi ở nhà chàng đúng là được ăn khuya không ít, như vậy có
phải ăn thịt nhà người ta có thể hay không rất….?
“Như
vậy được rồi! Hôm nay em sẽ cố mời chàng một chút được lắm! Một chàng là sư phụ
của em, hai là ăn mừng việc làm ăn phát đạt của em, đi nào! Chúng ta tới nhà
hàng Thiên Duyệt nhé”
Bị
tôi lôi kéo, tiếng tăm Quá ngọc Hoán có thể nói là nổi tiếng như cồn, trên đường
đi, ai cũng vô cùng tôn kính với chàng, huyện Giang Đô này ai mà không biết TRạng
nguyên văn võ song toàn tài hoa xuất chúng chứ?
Đột
nhiên tôi cảm thấy mình nên hãnh diện vì chàng mới đúng khi được đi bên chàng,
mặc kệ ánh mắt tốt đẹp của người khác, tôi nhận ra có ánh mắt ái mộ của bốn cô
gái, tuy mặt trời chói chang chiếu trên đầu, nhưng tôi còn cảm thấy nổi cả da
gà nữa.
“Chàng
đoán xem em trong lòng các nàng có vị trí gì?”
Tôi
hỏi nhỏ Ngọc Hoán. “Gì cơ?”
Chàng
sửng sốt, “Tiểu nha hoàn của chàng đó” Tôi cắn răng nói. Quá Ngọc Hoán nghe
xong thì môi khẽ cong lên một chút, “Vậy nàng làm cô nhóc bên người của ta được
không?”
Đầu
tôi ong ong gào thét, cô nhóc bên người sao? Nghe tuyệt lắm, vị trạng nguyên
này, cho chàng một chút nhan sắc thì chàng đã bị nhiễm rồi, nếu cho chàng nước
sông chắc cỏ dại sẽ mọc lan tràn khắp nơi chắc.
“Phải
vậy không? Nếu nói vậy chàng có thể hầu hạ tốt người nào đó mới được”
Tôi
hung hăng nhéo tay chàng một cái, nhân cơ hội kiểm điểm tiện nghi, ai cho chàng
là bộ dạng ngọt ngào khát nước tới như vậy, làm cho tôi không thể nào cự tuyệt
nổi, “À, vậy ta phải hầu hạ thế nào đây?”
“Vậy
phải xem bản lĩnh của chàng thế nào đã!” Tôi vênh mặt, ra vẻ đắc ý, tiểu Thuý
tiểu Lan là hai cô gái ngoan biết điều đi trước rồi. Cuối cùng nhà hàng Thiên
Duyệt cũng hiện lên trước mặt. Nhìn thấy chúng tôi tiến vào, tiểu nhị đã sớm nhận
ra Quá Ngọc Hoán, nhanh chân tiếp đón nhiệt tình, “Quá công tử, xin mời lên lầu”
Quá
Ngọc Hoán tựa hồ là khách quen vậy, tiểu nhị dẫn chúng tôi vào một phòng riêng,
đợi chúng tôi ngồi xuống gọi món xong thì mới vội vàng rời đi. Lúc này tôi đã
đói mềm rồi, vội vàng rót một chén trà uống, giương mắt nhìn thấy đúng lúc đó một
mỹ nữ duyên dáng đáng yêu đứng ở cửa, thật đúng là người đẹp mà! Mắt ngọc mày
ngài, thanh thoát tinh tế, đôi mắt đẹp nhìn quanh, ánh mắt của nàng dừng lại bị
mỹ nam ngồi bên cạnh tôi đây.
Đối
với nghệ thuật mà nói, chỉ cần đồ vật đẹp tôi đều thích, chính cái gọi là vùng
sông nước nhiều mỹ nữ, vị em gái này có thể coi là tuyệt sắc rồi.
“Quá
ca ca” Giọng nghe như chuông rung, ôn nhu lãng đãng. Trời ơi! Giọng nàng cũng
siêu tốt đến thế!
Lúc
này Quá Ngọc Hoán mới chú ý tới cô gái đứng trước cửa, trên mặt hiện lên cười,
vui vẻ nói “Dương muội muội?”
Đi
sau cô gái là một tiểu nha hoàn. xem ra vị con gái này nhất định là cành càng của
quan lại rồi, cử chỉ thần thái rất giống phong cách của tiểu thư khuê các.
“Vị
này là?”
Người
đẹp để ý tới vẻ uống trà như khát của tôi, lên tiếng nghi vấn. Tôi lập tức đứng
lên tự giới thiệu, “Ta là bạn của Quá công tử”
Thân
phận của tôi nhưng không ai có thể nói rõ ra được. “Ồ, Vũ nhi, vị này là thiên
kim của đương kim lễ bộ thượng thư, Dương Tư Tư cô nương”
Quá
Ngọc Hoán giới thiệu. Cừ thật, cha nàng dĩ nhiên là làm quan lớn như vậy, chẳng
trách dạy dỗ được một cô con gái trong sáng ngây thơ như thế. Lòng tôi thầm
khen ngợi, gia cảnh nhà nàng và Quá Ngọc Hoán không kém nhau nhiều, vài ngày
trước từ chỗ lão Lý hỏi thăm được chút, cha Quá Ngọc Hoán là đương kim Hình Bộ
Thượng thư, gia cảnh quyền lực mạnh mẽ, ở trong kinh đô, phủ Quá cũng chính là
thiết kế cho Quá Ngọc Hoán, chính thức ở trong Quá phủ kinh thành. Nhưng theo
ánh mắt Dương mỹ nhân nhìn Quá Ngọc Hoán, trong có có thể còn có gì đó nảy sinh
chẳng!
Tôi
ở bên nhìn cảnh tượng, đảo mắt ngắm nghĩ ngợi. “Tiểu muội đang định đi tới Quá
phủ chơi, ai ngờ khéo thế lại được gặp mặt nhau lúc này”
“Đúng
vậy! Dương Bá phụ khoẻ không? Đã nhiều ngày rồi ta cũng chưa trở về được”
Dương
Tư Tư thở dài, trên mặt hiện vẻ lo lắng, “Có gì mà không khoẻ, Quá bá phụ và
cha ta đều hao tổn hết tâm tư vì trong cung đó. Vậy mà cũng bất lực”
Lần
đầu tiên tôi nghe tới hoàng cung ở thời đại này, trong lòng vô cùng kinh ngạc,
nghe giọng của nàng, hình như đương kim hoàng triều đang có chuyện không vui
nha! Sao lại thế chứ?
Quá
Ngọc Hoán cũng cảm kích vậy, lắc lắc đầu theo, “Không biết bệnh tình hoàng thượng
có đỡ hơn không, lần này hoàng tử tranh giành nhau, người ngoài khó nhúng tay
vào, cả văn võ bá quan đều bất lực cả, chúng ta muốn nhanh cũng không giải quyết
được, chỉ có thể nhìn hoàng thượng an bài thôi”
Tôi
đứng cạnh nghe mà thấy sợ, thiên hạ sắp phát sinh đại loạn sao? Họ nói tới
hoàng tử đang tranh giành, đầu óc tôi bay lộn tứ tung, chỉ sợ lạp nhìn thấy đại
Hoàng triều gặp phải vấn đề khó, bệnh tình Hoàng đế nguy kịch, các hoàng tử
tranh đấu gay gắt kịch liệt không thể tránh khỏi chẳng nhẽ đương kim hoàng triều
đang diễn cảnh tranh giành ngôi vị của Hoàng đế sao?
Đây
là chuyện lớn khó lường nha! Cái gọi là thần dân trong lúc đó, như sợi tơ liên
quan, chặt đứt rất khó, ai khổ phải chịu tội đều đổ lên hàng trăm dân chúng vô
tội nha!
Tiền
lệ Lịch sử tranh đoạt kia không phải là một trận tràn ngập giết chóc sao? Trời
ơi! Thực sự xuyên qua đây, trăm năm khó gặp cảnh kinh hãi tột cùng của kiểu
vương triều gì đây, Ôi, cầu trời phù hộ cho chúng tôi là một minh quân đi!
Dương
mỹ nhân cúi đầu chớp chớp, “Ai….Đương kim hoàng hậu là mẹ ruột của đại hoàng tử,
mà đại Hoàng tử lại được hoàng thượng trước phong cho làm thái tử, xem ra lần
này hắn là bị bắt buộc thôi”
Chương 30: Dị tình
Quá Ngọc Hoán cau mày, trong mắt hiện lên nét sầu lo,
đây là lần đầu tiên tôi chưa bao giờ nhìn thấy, nét mặt tuấn tú của chàng đang
bình tĩnh ổn định, bỗng đột nhiên biến đổi, nghiêm túc nói, “Hành vi xử sự của
Đại hoàng tử có thể chắc chắn đảm được trọng trách đó chăng? Thiên hạ rơi vào
tay hắn thực sự nguy cơ, không biết biến thành kiểu gì nữa đây/”
“Quá ca ca, làm sao bây giờ đây? Hoàng thượng không
thể vô duyên vô cớ từ bỏ thái tử được! Hơn nữa còn có hoàng hậu ở trong cung
ngăn cản, chống đỡ, chắc không có chuyện gì đâu!” Dương mỹ nhân trông lo lắng
nói, “Vậy nhị điện hạ, tam điện hạ đâu rồi? Họ có phản ứng gì không? Chẳng nhẽ
họ cứ ngồi yên nhìn xem giang sơn bị huỷ trong tay một người vô dụng sao?”
“Nhị điện hạ tuy xử sự chín chắn, nhưng lại là ứng cử
viên với đương kim thái tử đầu tiên, hành vi của hắn mơ hồ, gần nhất trong cung
đều ít nhìn thấy bóng hắn, ta cũng không rõ cho lắm, mỗi ngày tam điện hạ thì
say mê tập võ, hoàn toàn biến thành một võ sĩ rồi, hắn sẽ không để ý tới triều
chính đâu”
Quá Ngọc Hoán thở dài thật mạnh một hơi,. “Sao lại biến
thành như vậy chứ! Trong cung đã xảy ra chuyện lớn vậy, nhị điện hạ sao lại
không quan tâm chứ! Chuyện này là do chính thái tử phải chịu trách nhiệm sao?
Không được, mai ta phải hồi kinh mới được”
“Quá ca ca, muội bị chuyện này làm cho hoảng sợ không
chịu nổi để mà sống rồi, lần này cũng đi ra là để giải sầu, ngày mai muội và
huynh cùng nhau về nhé!”
Tôi đứng nghe một bên như lọt vào tầng sương mù, đại
để tình hình đã nắm khá rõ, nghe những lời của họ nói tới thái tử này, chả nhẽ
hắn là một kẻ ngực lớn không chí hướng, ngu ngốc ham hưởng lạc sao?
Vậy nhị hoàng tử tam hoàng tử có chuyện gì xảy ra thế?
Hay là nói họ có vẻ hy vọng kẻ sẽ kế vị là nhị điện hạ?
Ai, việc hoàng triều này cũng phức tạp quá ha, “Ngọc
Hoán à, ngày mai chàng muốn vào kinh sao?’
Cuối cùng tôi tính nói ra, “Ừ! Vũ nhi à, nàng cứ ở
đây cho tốt nhé! Đợi khi nào chuyện hoàng cung xử lý xong, ta sẽ trở lại”
Tuy tôi rất muốn giữ chàng bên người, nhưng sự tình lần
này liên quan tới sự tồn vong của hoàng triều, tay tôi có thể níu giữ chặt lấy
chàng được sao? Tôi giơ hai tay tán thành. “Đi đi! Quốc sự quan trọng hơn, em
không có vấn đề gì!”
Lúc này vẻ mặt Dương Mỹ nhân nghi hoặc nhìn hai chúng
tôi, kinh ngạc nói, “Hai người các ngươi …” Quá Ngọc Hoán và tôi liếc mắt nhìn
nhau, cầm lấy tay tôi, nói rõ ràng, “Ta thích Vũ nhi”
Muốn chết sao, da mặt tôi rất mỏng đó! Nhưng đúng là
con gái có khác, ở tình trạng như vậy, trong lòng lúc nào cũng thấy ngượng, tôi
cúi đầu xuống, lúc này nghe thấy bên tai truyền xuống tiếng thở dài nho nhỏ.
Tôi kinh ngạc ngẩng lên, nhìn thấy trong mắt Dương Mỹ nhân ánh lên tia cô đơn,
mắt nàng hàm xuân nhìn trên mặt Quá Ngọc Hoán loé lên, tôi lập tức hiểu ra, rút
vội tay ra khỏi tay Ngọc Hoán, “Ngọc Hoán à, thời gian không còn sớm nữa, chúng
ta dùng cơm xong rồi thì phải về! Sớm ngày mai chàng còn phải lên kinh thành nữa
mà!”
“Được! Tốt lắm! Chúng ta ăn cơm trước đi!”
Cơm nước xong, chào tạm biệt Quá Ngọc Hoán, tôi nhằm
khách sạn bước tiêu sái, trong lòng vẫn còn chuyện không gỡ ra được. Dương Mỹ
nhân đối với Ngọc Hoán không ngờ có tình như vậy, trong lúc đó họ có phát sinh
chuyện gì không?
Trong lòng Quá Ngọc Hoán, đối tượng tương tư định
nghĩa như thế nào đây? Bạn bè ư? Muội muội sao? Hay là..? Ai! Sĩ diện sống bị tội,
vừa mới đồng ý với Ngọc Hoán sẽ đi đến phủ không được dùng mọi cách nghi ngờ n
lần vậy chứ. Tôi rầu rĩ chẹp chẹp miệng!
Lúc này đang là buổi chiều, người đi trên đường náo
nhiệt vô cùng, quán trà quán rượu, cờ bay phấp phới, nhưng tâm tình của tôi
cũng không đỡ hơn chút nào!
“Tỷ tỷ à, chúng ta trước tiên chưa về khách sạn vội,
tìm chỗ nào dừng chân chút đi!” Tiểu Thuý quan tâm nói, “Được! Cũng tốt! Dù sao
trở về cũng buồn” Tôi đáp ứng.
Cả buổi chiều, chúng tôi ngồi trong một gian phòng ở
quán trà giải sầu, nói chuyện trên trời dưới đất, con nhóc bị tôi kể chuyện cười
cừ cười khanh khách, mãi cho tới khi có nhiều người nhìn vào, chúng tôi mới ngừng.
Trời rất nhanh đã chạng vạng tối, trên đường vẻ náo
nhiệt cũng tan dần, nhà nào cũng thắp đèn lên, chúng tôi rảo bước về khách sạn.
Bỗng dưng lòng tôi trào lên một niềm xúc động khó tả, tôi nghĩ muốn tới một chỗ
của người nào đó chút!
“Các ngươi cứ về khách sạn trước đi, một mình ta đi một
chút, thời tiết này ở trong phòng cũng chán lắm”
Hai người tuy không hiểu tâm tình của tôi nhưng cũng
không hỏi nhiều, ngoan ngoãn về khách sạn.
Lúc này trên đường chỉ còn lại một mình tôi, ngạo mạn
thong thả đi về phía trước. Nhớ rõ trước kia tôi có một nguyện vọng thật buồn
cười.
Một mình đeo ba lô thật to đi du lịch, đi Vân Nam,
Tây Tạng, có một truyền thuyết rất hay, là nơi sâu xa đơn thuần, không biết hiện
giờ ở thời đại này có Vân Nam hay Tây Tạng không. Nói đến Vân Nam, tôi vô cùng
vui vì ở đó có một loại hoa, là hoa thuốc phiện. Nó đẹp nhưng vô cùng độc, quyến
rũ mê hoặc con người, cứ như là phụ nữ vậy, trăm ngàn lần đừng dễ dàng động vào
nhé.

