Hoàng Hậu Anh Túc- Chương 035-036-037

Chương 35: Thổ lộ

Rất
lâu sau tôi liếc trộm một cái, trong lòng thầm mắng mình, một đôi mắt sáng quắc
kinh người, bắn toé ra, có vẻ nhìn như xuyên thấu lòng người vậy, thực biểu đạt
rõ ý tưởng của hắn!

Tôi
bất thình lình rùng mình một cái, cả người nổi tầng tầng lớp lớp da gà, không
thể nào nha! Ông chủ Mặc Viện này nói thế nào chắc cũng là một vị văn nhân đọc
đủ thơ từ chứ! Chữ sắc trên đầu như một con dao, cầm đầu vạn ác dâm đạo lý này
hắn chưa học bao giờ sao?

Tôi
sẽ không vì hắn tự nhận mình tà ác bằng ánh mắt mà trốn tránh, thích giương mắt
nhìn, muốn so thị lực chắc! Tốt! Nên biết bản tiểu thư đây không phải là loại
con gái lúc nào cũng khiếp sợ xấu hổ đâu nhé, ta – Diệp Vũ thích nhất là không
làm theo lẽ thường!

“Công
tử tuấn tú như con gái, sẽ không vì ta là loại bồ liễu chi tư này mà có
hứng thú đấy chứ! Hay là ngấy ăn thịt cá rồi, muốn đổi khẩu vị chăng?”

Hàm
Mặc rời mắt, giống như chuyện trừng mắt to nhỏ với hắn chẳng ảnh hưởng gì, vẫn
dùng giọng thản nhiên như cũ nói, “Cô nương có biết cái loại gì gọi là cách vạn
hoa toả đầy hương không?”

“Đương
nhiên biết rồi, đây là hình dung cảnh sự tích công tử phong lưu, cái gì cách vạn
hoa toả đầy hương chứ, chó má nó! Tôi cho rằng nam nhân đùa bỡn nữ nhân chỉ là
lấy cớ, muốn dùng cách này để che giấu ác ý của bản thân với lý do đàng hoàng
thôi”

Nghe
câu thế tôi sẽ không thích, những lời giải thích cứ lòng vòng một hồi, xét cho
cùng, cách toả hương, thể hiện ý tứ chỉ đơn thuần vậy thôi sao? Không cần thiết
vậy đâu!

Hàm
Mặc kinh dị ngắm liếc tôi một cái, nhếch nhếch khoé miệng, “Nhân giả gặp nhân,
trí giả gặp giả, lý giải của cô đúng là cách độc đáo duy nhất, cô cũng biết vừa
rồi là ta ám chỉ người nào rồi chứ?”

Ai
biết tên đàn ông phong lưu này còn có bao nhiêu phong lưu đây, nói vậy thì có
liên quan gì đến tôi chứ. Chả nhẽ việc này cũng còn có thể lấy ra khoe nữa sao?
Trong lòng tôi rầu rĩ nghĩ ngợi, đáp, “Lấy thân phận công tử mà nói, hương vị
này đã chỉ ra một người, vừa rồi vị bà chủ tuyệt sắc kia không phải là một người
đó sao?”

Hắn
lắc lắc đầu biểu tình có chút ưu tư, ánh mắt đẹp bắn ra hào quang liên tục,
“Nàng không phải! Nàng chỉ là một người mà ta đã biết, có lẽ cô không tin, ta
chân chính muốn chỉ có một người là cô!”

Tôi
đang uống trà bỗng “Phụt” bắn ra, trừng to mắt, hắn điên rồi sao? Hay là bị mù
rồi? Tôi không thân thiết gì với hắn sao lại lòi ra quan hệ vớ vẩn kia chứ? Chả
nhẽ tôi đây là đang đi xem mắt sao? Hay vị nam tử lạnh nhạt này là một kẻ hài
hước nhỉ?

Nghĩ
đến đây thì phía sau truyền tới tiếng cười ha ha của Tiểu Thuý Tiểu Lan, tôi
cũng “cạch” một cái phì cười, không kiềm chế nổi cười to run lẩy bẩy cả người,
mãi lâu sau mới dừng lại cố nén cười, “Hàm công tử à, chuyện cười này cười sẽ
làm chết người đó, sau này đừng có đùa vậy nữa, nếu không tôi sẽ bị nội thương
ngài lại phải mất tiền để đền đó nha!”

Nói
xong không kìm được lại phụt cười, mặt hắn đối diện đỏ bừng lên một mảng rồi cuối
cùng đen sì lại.

Lúc
này, vị phụ nữ có tên gọi là Bạch Lăng kia đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh này của
chúng tôi mà ngẩn người, sau đó phản ứng nhanh cười duyên đi tới, “Diệp cô
nương có chuyện gì buồn cười sao? Xem cô cười đều chảy cả nước mắt rồi kìa”

Sau
đó nhìn vẻ mặt đen sì của Hàm Mặc lo lắng đi tới bên người hắn hỏi nhỏ, “Chàng
làm sao vậy?”

Tôi
nở nụ cười một lúc, cũng hiểu được là quá khoa trương rồi, lấy tay che miệng, nỗ
lực kiềm chế, Hàm Mặc lúc này mới lên tiếng, cũng là nói với Tiểu Thuý Tiểu Lan
và Bạch Lăng, “Các người đều đi ra ngoài hết đi, ta muốn nói chuyện cùng nàng”

Tiểu
Thuý Tiểu Lan dùng ánh mắt hỏi ý tôi, tôi gật gật đầu, rất có hứng thú muốn biết
xem vị huynh đài này nói gì với tôi!

Mọi
người đi hết rồi, trong phòng trang nhã, tinh xảo chỉ còn lại hai người chúng
tôi, tôi đã bình tĩnh trở lại, nhìn thoáng qua Hàm Mặc đang ngồi uống trà,
“Công tử có gì muốn nói với tôi sao?”

“Cô
luôn luôn coi thường người tới gần cô sao? Sự cảnh giác của cô có thể quá ngốc
nghếch hay không?” Tự dưng tung ra một câu làm tôi không biết nói gì! Hiện giờ
tôi mới phát hiện ra cùng hắn một chỗ tính cách tôi chả biết biến đâu cứ như là
bị ai dắt mũi vậy đó, đâu còn khí thế nữa!

“Tôi
không rõ công tử muốn nói gì?”

“Cô
đương nhiên sẽ không rõ rồi, Diệp Vũ à, cô hãy nghe cho kỹ đây! Tranh của cô hấp
dẫn ta, nhưng con người của cô lại càng hấp dẫn ta hơn, ta thích cô, đã hiểu
chưa?”

Hắn
đây là đang thổ lộ với tôi sao? Một chút cảm giác điện giật cũng không có nha!
Tôi trừng mắt nhìn, đối với chuyện này tôi lại luôn luôn bình tĩnh không kinh
hoàng hoảng hốt, thong dong ứng đối, hắn nhìn tôi đang nghe, tiếp tục nói,

“Ta
vốn là một người ngẫu nhiên đi vào quán của cô, khi đó người đông lắm, cô vốn
cũng không để ý tới ta, nhưng ta vẫn chú ý tới cô, lúc cô cười, lúc cô nhíu
mày, lại lúc cô đếm tiền, không có cái gì mà không hấp dẫn ta nhìn trên người
cô, ta cũng không hiểu, cô so với người khác không đẹp, không xinh, không tài
hoa như những người con gái ta biết, nhưng sao ta không thể quên được cô! Cô thấy
có kỳ lạ hay không đây! Nhưng cô lại thích Quá Ngọc Hoán, đại tài tử kinh
thành”

Tôi
vốn đang nửa tin nửa ngờ lắng nghe chăm chú, nhưng khi hắn nhắc tới tên Ngọc
Hoán thì điều này làm tôi không thể không quan tâm rồi, chả nhẽ hắn nói là thực
ư? Nhưng mà… Tôi nhíu mày nghĩ ngợi một lát, mất nửa ngày tôi mới thấy tức, tôi
thực sự là chưa gặp hắn lần nào mà.

Nhìn
thấy tôi cố sức nghĩ ngợi, hắn lạnh nhạt bỗng thoáng cười, “Cô không thể nhớ ra
nổi ta đâu, bởi vì lúc ta ở bên cạnh cô, cô cũng chưa bao giờ chú ý đến ta cả”
Nhớ không ra thì không phải lỗi của tôi nhé, tôi tức giận nói, “Đúng vậy! Tôi
không nhớ nổi ra ngài, ai bảo ngài ngốc như thế chứ, lúc ấy nếu ngài quàng trước
ngực một tấm bài gỗ, trên đó viết là ta có rất nhiều tiền hoặc ta rất tuấn tú,
nhất định tôi sẽ nhớ tới ngài” Tôi vốn định nói thực soái nhưng sợ hắn không hiểu
nên đổi lại thành thực tuấn tú.

Đến
lượt hắn kinh ngạc, bỗng chốc không có phản ứng gì, đương nhiên cách này chỉ có
mình tôi là nghĩ ra thôi. Một hồi lâu hắn có vẻ nghĩ ngợi rất kỹ sau đó thì nhoẻn
cười, đôi mắt to nhìn vào tôi, “Từ nhỏ bên cạnh ta không ít phụ nữ, ta chưa từng
động tâm với một người phụ nữ nào, mà chỉ có phụ nữ tìm mọi cách để tiếp cận ta
thôi, mà ta lại chỉ động tâm với một mình cô” Nói xong hắn dùng loại ánh mắt
khác thường nhìn vào tôi.

Chương 36-37: Thân phận

Ô long, thuần tuý là ô long thôi, trong thiên hạ thế
nhưng lại có sự tình này sao? TRên trời tự dưng rớt xuống Lâm muội muội tôi đây
tin tưởng, nhưng bước kế tiếp trên trời sẽ có Tống Ngọc xuống mà đánh chết tôi
tôi cũng không tin. Nhìn thẳng vào mắt của hắn, tôi có cảm giác không biết là
nên khóc hay cười nữa, ông trời đúng là biết trêu cợt người quá đi! Nhưng loại
tình yêu được thổ lộ bất thình lình thế này thực ra cũng kích thích ghê lắm,
tôi buồn cười mỉm cười, “Hàm công tử à, Diệp Vũ tôi đây cũng chỉ là một người
con gái rất chi là bình thường thôi, lại có tài đức gì mà được công tử để ý tới
chứ, ý tốt của công tử tôi đây vô phúc tiêu thụ”

Ha ha! Thoả mãn một chút hư vinh của tôi đi mà! Nhưng
với soái ca tôi vốn không có định lực miễn dịch sao tôi lại còn cự tuyệt cực lực
thế chứ!

Tôi âm thầm buồn cười vài tiếng. Nhìn thấy khoé miệng
tôi nhếch lên, hắn có chút ảm đạm thê lương, hai lông mày nhăn lại dính vào
nhau, một lúc lâu sau ánh mắt của hắn lại khôi phục giống như trước lạnh nhạt,
tự mình rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống, mắt phượng mỉm cười, “Cô
nương cảm thấy buồn cười lắm sao? Ta là một người không biết biểu đạt, nếu cô
nương cảm thấy thành ý của ta chưa đủ, ta còn có một vật muốn đem tặng cho cô,
xin đừng cự tuyệt”

Hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp gấm, đưa cho
tôi, tôi thấy tò mò muốn biết là cái gì! Vừa mở nắp hộp ra bỗng ngẩn cả người,
rõ ràng là viên hàn băng ngọc châu mà hôm nay mua kia! Hắn định đem vật này tặng
cho tôi sao? Tôi không phải là gặp được một vị cực giàu thích tiêu tiền như nước
chứ?

Tự dưng chợt nhớ tới chuyện phát sinh giữa trưa, tôi
nhanh chóng đưa lại cho hắn, “Công tử cứ giữ lấy đi! Tôi không cần”

“Là vì hôm nay ta nói sao?” Hắn hiểu được cười cười,
giương mắt nhìn tôi. Cho dù không phải lí do kia, tôi cũng sẽ không nhận. Thiên
hạ chẳng bao giờ có gì miễn phí cả, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn,
cũng đừng bảo tôi nói thêm nữa, vừa mới cự tuyệt tình ý của hắn, nếu nhận hạt
châu này, tôi còn mặt mũi nào nữa?

Bỏ đi, bỏ đi, cùng vị công tử âm nhu này tôi thấy thần
kinh của mình trở nên không bình thường rồi, hay cứ sớm chào hắn đi rồi nhanh
chóng trở về khách sạn vậy.

Vị Hàm công tử này mời ăn cơm nhưng nửa ngày đã qua
mà đến cả bóng thức ăn vẫn chẳng thấy đâu, tôi đói tới nỗi ngực như dán chặt
vào lưng rồi, cộng thêm giữa trưa chưa được ăn gì vào bụng nữa! Coi như được ăn
ké bữa tiệc tối nên cũng không chịu ăn trước mà!

Cái này thì hay rồi, mặt mũi để đâu, tham lắm mất
công toi, lúc này chịu đói cũng không chỉ có mình tôi, Tiểu Thuý Tiểu Lan nhất
định là đói chết lên rồi. Nghĩ tới đây, tôi cố duy trì phong độ đứng dậy,

“Vô công không chịu lộc, hay công tử mang bảo bối này
đi tặng hồng phấn giai nhân của ngài đi! Tin chắc các nàng sẽ rất vui mừng, đối
với tình ý của công tử càng thêm tình nồng, thân càng thêm thân, a, đúng rồi,
canh giờ không còn sớm, bữa cơm này xin để công tử chậm rãi dùng, tôi muốn về
khách sạn nghỉ ngơi, hẹn gặp lại”

Nói xong thì nhìn hắn coi thường rồi bước chân ra cửa.
Quả nhiên ra tới ngoài cửa đã nhìn thấy Tiểu Thuý tiểu Lan có vẻ sắp chết đói tới
nơi rồi nghe chừng sắp xỉu, thấy tôi thì miệng nhếch cao lên, ‘Tỷ tỷ à, các người
nói chuyện gì vậy ha! Sẽ không phải là chuyện đàm luận việc hôn gả đó chứ! Sau
lâu như vậy!”

“Con bé này ăn nói gì thế?” Tôi ở bên trong cũng buồn
hỏng cả rồi đây này, cái loại đàn ông chủ nghĩa nam nhân này một chút cũng
không hiểu lòng phụ nữ, nói cái gì chả bao giờ thiếu đàn bà, tôi hoài nghi hắn
không biết có phải mắc chứng tự kỷ không đây, hừ!

“A! Diệp cô nương đi nhanh vậy sao, sao không ngồi lại
một lát nữa?” Bà chủ Thiên Duyệt quyến rũ thắt đáy lưng ong chặn chúng tôi lại,
mắt phượng long lanh, “Không được, chúng tôi có việc phải về khách sạn, lần sau
lại đến gặp bà chủ vậy”

Tôi mỉm cười trả lời, đang định bước chân ra khỏi cửa,
Bạch Lăng giữ chặt tay tôi lại, “Muội muội chờ một chút, tỷ tỷ có lời muốn nói
mới muội” Tôi thấy rùng mình, bị cô ta kéo sang một bên, “Có phải Hàm công tử
biểu lộ tình ý với muội muội không?”

“Tôi với Hàm công tử không hữu tình thì sao mà biểu lộ
tình ý được?” Tôi nhíu mày, “Hì hì, muội muội nếu biết thân phận chân chính của
Hàm công tử chắc sẽ không nghĩ vậy đâu. Trên đời này có bao nhiêu người muốn hắn
đó, muội muội có phúc mới bị hắn nhìn trúng, cũng đừng nên bỏ qua chứ! Lần đầu
ta thấy hắn vì phụ nữ mà suy nghĩ nhé! Muội nha thực sự ở trong phúc mà không
biết hưởng phúc”

Vẻ mặt Bạch Lăng bí hiểm, trên mặt loé lên nét cười
ám muội, “Hắn là ai vậy ha?”

Tôi không bị những lời nói bí bí ẩn ẩn của Bạch Lăng
này mà cảm thấy hứng thú. Bạch Lăng nhìn khắp bốn xung quanh rồi đến gần bên
tai tôi thì thào như gió thoảng, “Hắn là đệ đệ của đương kim hoàng thượng đó,
dòng họ vương”

Tôi mở to con mắt, thở dốc vì kinh ngạc, khoa trương
kêu to “A…”  một tiếng, Tôi cảm giác mình như biến thành một pho tượng bị
trật khớp cằm vậy! Cả ánh mắt cũng như sắp lòi ra, có lầm không đây? Vì sao
không nói sớm với tôi chứ! Tôi thế nhưng lại đắc tội với chủ nhân lớn như vậy
ha?

Bạch Lăng nhìn thấy tôi kêu lên vậy thì lấy tay bịt
miệng tôi lại, làm động tác không được lên tiếng, “Muội muội trăm ngàn lần đừng
có nói bí mật này ra nhé, mấy người hầu của muội cũng vậy, nếu không mất đầu
như chơi đó”

Tôi ra sức đỡ chiếc cằm, cố khép miệng lại, gật gật đầu,
“Tôi biết rồi, có đánh chết tôi cũng không nói”

Bạch Lăng thở dài một hơi, làm như có tâm sự vô hạn vậy,
“Muội muội khác người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, xác thực trên người
của muội có một cỗ ma lực hấp dẫn người khác, cũng khó trách khiến cho hắn hứng
thú, ta chỉ cảnh tỉnh cho muội biết, miễn chọc cho thân vương mất hứng! Xem
tình hình vừa rồi, cô nương dường như đã chọc giận tới hắn rồi!”
“Vậy phải làm thế nào đây?” Tôi nhanh chân hỏi lại, toàn thân lông tóc đều dựng
đứng cảnh giác, đây là liên quan trực tiếp đến sinh mạng của tôi nha!

Biểu hiện của Bạch Lăng làm tôi cũng thấy ổn hơn,
nhìn thấy tôi lo lắng phát cuồng lên vậy thì có vẻ cười tốt lắm, vỗ nhẹ tôi một
cái, “Muội muội đừng lo, thân vương cũng phải là loại người giết người thành bản
tính, hắn chỉ trừng phạt những kẻ không nghe lời thôi, muội muội đáng yêu như vậy,
tin chắc hắn cũng sẽ không làm vậy với muội đâu!”
Đáng yêu ư? Từ nhỏ tôi cũng không phát hiện ra mình rốt cục có ưu điểm chỗ nào
mà bị người ta nhìn thấy, nhưng tôi là vui tới mức không chịu nổi, vẻ mặt vẫn
đau khổ như cũ, Bạch Lăng đương nhiên là không lo lắng gì, mạng cũng không phải
của nàng ta mà!

Nàng ta cũng biết tôi trước mắt vị thân vương này nói
năng chẳng nể nang gì. Nếu thần chí tỉnh táo mà nói, tôi còn nhớ rõ mình nói
hơi bẩn, tư thế bất nhã, lời mang vẻ đùa cợt, mặt mũi châm biếm. Tôi xong rồi!
Ngẫm lại tôi lúc đó tâm tình chỉ biết là mình đã dùng sai chỗ, tôi dùng ánh mắt
khinh bỉ sắc lang mà khinh bỉ vị dòng họ vương này.

Càng nghĩ càng cảm thấy đau cả đầu, tôi giả bộ lâm
vào tận thế rồi, hiện giờ tôi có một kế hoạch bức thiết, tôi muốn nhanh chân trốn
khỏi nơi đây, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại vị thân vương này nữa.

“Cảm ơn tỷ tỷ đã khuyên bảo, tôi sẽ nhớ kỹ trong
lòng, nhưng hiện giờ tôi có việc phải đi trước, lần sau lại tới chỗ của tỷ vậy”
Nói xong thì kéo hai cái mặt mơ màng ra cửa, “Đi thôi! Nhanh chút nào!”

“Tỷ tỷ sao lại muốn chạy ha!”

“Đừng có hỏi, cứ chạy là được”

Mấy con nhóc sao mà không ngừng cứ lải nhải liên hồi,
“Tỷ tỷ người gây chuyện gì à?”

“Tỷ tỷ chả nhẽ chúng ta lại bị quan binh đuổi bắt nữa
sao?”

Đối với vấn đề của các nàng, tôi trừ chuyện mím chặt
miệng ra thì vẫn chỉ mím chặt miệng lại, tôi sợ nếu buông thì sẽ phun hết ra mọi
chuyện, tôi cũng nghĩ muốn tìm một nhân vật lớn nào đó phun hết một lần mới được!

Ban đêm gió lớn, tối như bưng, nhưng vẫn không thổi
bay nội tâm buồn bực của tôi. Xem ra sau này phải thận trọng mới được, cẩn thận
vẫn hơn, đừng giống như đêm nay lại hồ đồ mà đắc tội vị nhân vật lớn này. Nghĩ
tới đây tâm lý của tôi cũng kích động hẳn, chạy trốn càng nhanh hơn. Tiểu Thuý
Tiểu Lan chưa từng gặp tôi bị kích động như thế, miệng cũng mím chặt đi sau
tôi.

Trở lại khách sạn, ba người chúng tôi mềm nhũn, ngã
ngồi phịch xuống đất, chưởng quầy thấy vậy, cười bảo, “Đằng sau các cô có hổ đuổi
bắt sao?”

Tôi hoàn hồn nói một câu, “Hổ cũng chưa đáng sợ như vậy”

Tiểu Thuý Tiểu Lan nghe ra manh mối, vẻ mặt kinh ngạc
nhìn tôi, “Tỷ tỷ, rốt cục là có chuyện gì vậy?”

Lòng tôi thầm kêu không ổn, nếu bị hai nha hoàn này
túm lấy kỳ nhèo, chưa biết chừng tôi lại phun ra manh mối ấy chứ, tôi đành tươi
cười dẹp lại, “Không có gì, Bạch Lăng tỷ bảo đêm nay có quỷ thần hay lui tới, bảo
buổi tối chúng ta đừng có ra ngoài, nhất định là phải ở trong khách sạn, nếu
không sẽ bị quỷ quấn chân”

Tôi nhe răng múa vuốt doạ cho các nàng nhảy dựng lên,
hai nàng sợ quá chạy thục mạng về phòng của mình.

Tôi bảo chưởng quầy đun nước ấm, vào phòng, trong
lòng không nhịn được mắng to, vị thân vương láo xược này, ngươi không kiểm lại
tác phong của ngươi xem, thật đáng tởm, cứ hạ thấp như vậy sao! Là ngài ngồi ở
trên cao thì sao, thân vương thì có gì đặc biệt hơn người chứ, làm theo lời
ngươi  sẽ không có đạo lý, không thèm sợ ngươi đâu, là ngươi tự tìm, gặp
phải Diệp Vũ ta đây là người không đủ hương sắc, phúc cầu không đủ, nhanh chân
chạy về phủ của người mà ngồi an ổn đi, đừng có tới tìm tôi nữa, tôi chẳng có
chút đáng yêu nào đâu.

Nghĩ vậy mà kinh, tôi cảm thấy hắn chẳng đáng sợ chút
nào, có lẽ Bạch Lăng nói đúng, hắn thích tôi nên sẽ không xử phạt với tôi đâu!

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chân bước, tôi đoán
chắc là chưởng quầy mang nước lên mới thò mặt ra nhìn, tuấn tú thì có thiên lý
gì chứ, tôi hít một hơi sâu, dòng họ thân vương này thật sự thích đột nhập
phòng con gái lúc nửa đêm sao?

Tôi bỗng chốc ngẩn người, nói không ra lời, nghẹn họng
trân trối nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng cười, tay chạm nhẹ vào mặt tôi, hắn hành động
nhẹ nhàng như thế, tôi sợ tới mức lùi lại từng bước, hắn cười ra tiếng, “Mồm miệng
to gan lớn mật của cô chạy đi đâu cả rồi vậy? Bổn vương giá lâm, cô sẽ không cự
tuyệt chứ!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3