Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 06 phần 2
5
_Giáo sư La nói tiếp: "Dưới đây tôi sẽ đọc và giải
thích từng câu, câu thứ nhất 'tử tôn hữu nan, tôi suy đoán chữ nan này, chắc là
chỉ đại nạn mà vương triều Tây Hạ gặp phải, chẳng hạn như khi thời kỳ đất nước
gặp hoạn nạn, cũng ý nói là con cháu hậu duệ, nếu như đến lúc gặp đại nạn; câu
thứ hai ‘tứ bình hợp nhất’, câu này tôi trăn trở suy nghĩ mãi, ngẫm nghĩ mãi mà
chẳng ra, nhưng sau đó tôi phân tích xong toàn bộ, lúc quay lại nhìn cầu này mới
ngộ ra, bởi vậy chúng ta tạm thời không xem câu này, tiếp tục; hai cầu sau là
‘thiên sơn vạn thủy, cửu tử nhất sinh’, hai câu này về mặt chữ nghĩa không khó
giải thích, chúng nói về gian nan, nguy hiểm, gian nan và nguy hiểm gì nhỉ ?
Tôi nghĩ chắc là chỉ con đường gian nan, vượt qua sông núi ngàn trùng, thập tử
nhất sinh; xem tiếp câu sau ‘Hạn Hải Mật Thành’, Hạn Hải Mật Thành là ý gì đây?
Tôi lúc đầu cũng nghĩ không ra, nhưng tôi liên kết câu này với hai câu trước lại
với nhau thì gần như đã hiểu ra, vượt qua sông núi ngàn trùng, thập tử nhất
sinh là vì đi đâu đây? Là bởi vi đi đến Hạn Hải Mật Thành".
"Hạn Hải Mật Thành? Đây là nơi nào mà phải vượt qua
sông núi ngàn trùng, thập tử nhất sinh mới tới được? Bí mật thật đấy!"
-Lương Viện hỏi giáo sư La
Giáo sư La lắc lắc đầu: "Cả đời ta nghiên cứu lịch sử
Tây Hạ nhưng cũng chưa bao giờ nghe thấy nơi nào tên là Hạn Hải Mật Thành cả".
"Có khi nào nghĩa là thế này không nhỉ, Hạn Hải là một
địa danh, Mật Thành là một địa danh, ‘Mật Thành’ nghe có vẻ giống tên của một
thành phố" -Lương Viện đoán mò.
Đường Phong cũng suy đoán theo: "Hạn Hải, tôi thấy
không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, chính là chỉ sa mạc, Hạn Hải Mật Thành, ghép lại
là nói về một thành trì bí mật trong sa mạc, gọi là Mật Thành".
Giáo sư La nghe Đường Phong phân tích, khẽ gật đầu điểm này
tôi đồng ý với quan điểm của Đường Phong, Mật Thành rất có khả năng là một
thành trì ẩn giấu trong sa mạc. Chúng ta xem tiếp, câu sau ‘nại trường sinh
thiên tí hựu, câu này chắc là không có ý nghĩa thực tế gì, chỉ là ý nghĩa cầu
nguyện ông trời phù hộ. Trung Quốc cổ đại, rất nhiều dân tộc du mục phương bắc
như Mông Cổ, Khiết Đan, Đảng Hạng... đều sùng bái ông trời. Khi ra ngoài chinh
chiến, săn bắn, phàm là có hoạt động gì quan trọng, họ đều phải cử hành nghi thức,
cầu nguyện ông trời phù hộ. Hai câu sau, ‘khả đâc phục quốc chi tư, phục quốc
chi nhân’, theo như suy đoán của tôi, nghĩa là nói vượt qua sông núi ngàn
trùng, thập tử nhất sinh, tìm thấy Hạn Hải Mật Thành là có thể có được tài
nguyên phục quốc, nhân lực để phục quốc, ‘phục quốc chi tư’ may mà còn dễ lý giải,
chính là của cải, của cải có thể đủ để phục quốc các bạn thử nghĩ xem phải có
bao nhiêu?"
"Tôi đã hiểu ra chút ít rồi, thảo nào mấy trăm năm nay,
bao nhiêu người muốn có được kệ tranh ngọc này, hóa ra không chỉ là vì báu vật
này, mà còn vì kho tài nguyên phục quốc khác thường đó!" -Lời của Đường
Phong khiến mọi người đều bừng tỉnh.
Trước mắt mọi người bừng lên ánh sáng, gắn như chuỗi sự việc
này đã lần ra đầu mối, nhưng giáo sư La vẫn chau mày băn khoăn: "Các bạn đừng
vui mừng vội, việc này không đơn giản chi là tranh giành một đống của cải khổng
lổ. ‘Phục quôc chi tư’ thì dễ lý giải, nhưng ‘phục quốc chi nhân thì nên lý giải
thế nào đây?"
Phục quốc chi nhân! Lẽ nào là một đội quân? Sao lại như vậy
được, mọi người đều chìm trong im lặng. Giáo se La nói tiếp: "Được! chúng
ta tạm thời không để ý tới ‘phục quốc chi nhân’ này nữa, xem tiếp hai câu cuối
cùng, ‘phi ngã tử tôn, tất thụ huyết chú’ "
Khi mấy từ "tất thụ huyết chú" thốt ra từ miệng
giáo sư La, trong lòng tất cả mọi người trong mật thất đều run rẩy, huyết chú
! Huyết chú đáng sợ! Hóa ra chính là nội dung khắc trên kệ
tranh ngọc này.
'Phi ngã tử tôn, tất thụ huyết chú. Hai câu này tuy đáng sợ
nhưng lại dễ hiểu, đây là lời nguyển rủa lúc đó của người sáng tác ra kệ tranh
ngọc này, nếu như người nào không phải con cháu Tây Hạ đoạt được kệ tranh ngọc,
tìm thấy Hạn Hải Mật Thành, thì sẽ bị huyết chú". Giáo sư La giải thích
xong, nhìn mọi người, ai ai cũng nặng trĩu tâm trạng, đến ngay cả Hàn Giang và
Triệu Vĩnh vốn không tin quỷ thần mà sắc mặt cũng sầm xuống.
Vẫn là Lương Viện hỏi trước: " Vậy thì chúng ta cũng sẽ
gặp phải lời nguyền của huyết chú?"
Giáo sư La cười đáp: "Thực ra, đầy phần lớn là cách người
xưa dùng để đe dọa người khác"
"Giáo sư, có lẽ ngài vẫn chưa biết, nửa tháng nay,
ngoài Lương Vân Kiệt ra, đã có một số người vì kệ tranh ngọc này mà mất mạng"
-Hàn Giang rút cuộc cũng mở miệng.
Lời của Hàn Giang khiến giáo sư La cũng kinh ngạc, trầm ngâm
một hồi, giáo sư La mới khó nhọc nhoẻn một nụ cười: "Mọi người không cân
phải lo lắng, dựa vào bao năm nghiên cứu của tôi, sau khi vương triều Tây Hạ bị
diệt vong, rất nhiều người Đảng Hạng đã gia nhập đại quân Mông Cổ, người Mông Cố
gọi những người Đảng Hạng này là quân ‘Đường Ngột Thích’, trong đó có một nhánh
sau này đã lấy chữ ‘Đường’ làm họ của mình, định cư tại nội địa, do đó mà nói,
Đường Phong, cậu xem ra rất có khả năng là hậu duệ của người Đảng Hạng đấy! Vì
đã là con cháu của người Đảng Hạng, nên cũng không nhất thiết phải lo lắng huyết
chú gì đâu, khà khà".
"Cái gì ? Tôi là hậu duệ của người Đảng Hạng! Giáo sư
La, ngài đừng an ủi chúng tôi như thế chứ!" -Mọi người đều biết giáosư La
bịa ra một lý do để an ủi mọi người, nhưng Đường Phong vẫn cứ bóc mẽ ông.
"Được rồi, đừng loanh quanh với cái ‘huyết chú’ nữa,
chúng ta khi đã gia nhập lão K, thì sẽ không sợ huyết chú nào cả!" -Lời của
Hàn Giang cất lên rất đanh thếp và đấy cương quyết.
6
_Hàn Giang nhìn khắp mọi người trong phòng một lượt, rồi
nghiêm túc nói: "Bóc gỡ bí mật của kệ tranh ngọc vốn rất nguy hiểm, nhưng
tôi không tin huyết chú nào hết.
Lẽ nào con người mấy trăm năm trước còn có thể sống lại để cản
trở chúng ta? chỉ có những đối thủ tham lam, hung tàn,
họ mới thực sự là kẻ thù của chúng ta! Giáo sư La, ngài vẫn
chưa giải thích xem cầu thứ hai nghĩa là gì?"
Giáo sư La nhìn Hàn Giang, tiếp tục giải thích: "Trước
đó tôi đã nói rói, ban đầu tôi cũng không hiểu câu thứ hai ‘tứ binh hợp nhất’
nghĩa là gì? Nhưng khi tôi đọc và giải thích
xong toàn văn, quay lại xem cầu thứ hai, hình như bắt đầu lý
giải hàm ý của tứ bình hợp nhất. ‘Tứ bình hợp nhât\ tôi suy đoán chắc là có bốn
kệ tranh ngọc.."
"Bốn kệ tranh ngọc?" -Giáo sư La nói tới đây, mọi
người đều tròn mắt kinh ngạc.
"Đúng vậy, bốn kệ tranh ngọc, chỉ có ghép bốn kệ tranh
ngọc lại với nhau, mói có thể biết được vị trí chính xác của Hạn Hải Mật Thành,
các bạn xem..." vừa nói, giáo sư La vừa đeo găng tay trắng vào, lật úp mặt
sau kệ tranh ngọc lên, chỉ vào một vài chỗ lõm, nói: "Mọi người hãy nhìn
viền những chỗ lõm xuống ở mặt sau, theo như suy đoán của tôi, mặt sau kệ tranh
ngọc là một tấm bản đồ được khắc chìm".
"Bản đồ?"
"Nói chính xác là bản đổ hướng tới Hạn Hải Mật
Thành".
"Liệu đó có phải là một bức bản đồ kho báu?"
-Lương Viện hỏi.
Giáo sƯ La cười đáp: "Cháu muốn nói vậy cũng được,
nhưng chỉ có một bức thì không đủ, phải tập hợp bốn kệ tranh ngọc này, ghép
chúng lại với nhau, mới có thể nhìn rõ bản đồ hướng tới Hạn Hải Mật
Thành".
"Ổ !" -Lương Viện gật gật đầu.
"Cũng với ý nghĩa như vậy, văn tự Tây Hạ trên mặt chính
của kệ tranh ngọc, trừ phấn thứ nhất mà chúng ta đã giải mã được ra, phần chữ
chính to hơn ở phía dưới, theo tôi suy đoán thì chính là địa điểm mà bốn kệ
tranh ngọc được cất giấu, cũng có khả năng vẫn còn một số tin tức liên quan tới
Hạn Hải Mật Thành. Dưới đây chúng ta sẽ xem xem phần chữ chính trên kệ tranh ngọc,
thông qua bước đầu phiên dịch, phần chính của kệ tranh ngọc dịch sang chữ Hán
là " Hắc đầu Thạch Thất hoang thủy vực, xích diện phụ chủng cao hà, trường
miên di dược nhân quốc tại bi’ "
Giáo sư La đọc tới đây rồi im bặt. Lương Viện thúc giục:
"Giáo sư, sao ông không đọc tiếp ạ?"
"Hết rồi, ông đã đọc hết rồi."
"Cái gì ? Phần chữ chính chỉ có mấy.chữ này thôi
sao?", mọi người vô cùng thất vọng.
"Đúng vậy, phần chữ chính của kệ tranh ngọc này chi có
21 chữ".
Đường Phong nghe mấy câu chữ Tây Hạ mà giáo sư La phiên dịch,
bỗng nhiên kinh ngạc: "Mấy... mấy câu này hình như tôi đã được nghe qua,
đúng rồi, chính là bảy bức thư đó, thư của viện sỹ Alekseev viết cho Menshikov,
ở cuối bức thư đó, Alekseev đột nhiên viết thêm một đoạn, nói rằng năm đó, trước
khi Ivanovich Ivanov chết, đã từng nhắc tới mấy câu thơ, chính là mấy câu
này".
"Đúng! Đường Phong, khi tôi phiên dịch ra mấy câu này,
tôi cũng đã rất ngạc nhiên, điều đó cho thấy năm đó Ivanovich Ivanov đã từng giải
mã được mấy câu thơ này, đáng tiếc sau đó ông đã qua đời, không thế tiếp tục
nghiên cứu được nữa".
"Vậy bài thơ đó nghĩa là gì nhỉ? Có liên quan gì tới kệ
tranh ngọc?" -Đường Phong hỏi.
"Câu thơ này thuật lại địa điểm mà chắc là thời kỳ đầu
người Đảng Hạng đã từng sinh sống, ‘bạch cao hà, tôi cho rằng đó là chỉ lưu vực
Bạch Hà thuộc tây bắc Tứ Xuyên hiện nay, đây vốn là nơi tụ tập sinh sống của
người Đảng Hạng thời kỳ đầu, còn Hắc Đẩu Thạch Thất rất có khả năng chính là nơi
cất giấu một trong ba kệ tranh ngọc còn lại. Nếu như suy đoán của tôi đều chính
xác thì sẽ có ý nghĩa học thuật vô cùng trọng đại đối với việc viết lại toàn bộ
lịch sử Tây Hạ
Có thể nhận thấy, giáo sư La đã cất cao giọng khi nói tới
đây.
"Nói như vậy, tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất chính là mục
tiêu tiếp theo của chúng ta rồi!" -єriệu Vĩnh vừa nói vừa đưa ánh mắt thăm
dò về phía Hàn Giang.
Mọi người đéu nhìn Hàn Giang, nhưng Hàn Giang vẫn im lặng,
và Đường Phong lại là người cất lời: "Các vị, không phải tôi nghi ngờ
trình độ nghiên cứu của giáo sư La nhưng chỉ dựa vào chút chứng cứ hiện giờ rồi
suy đoán là có bốn kệ tranh ngọc, rồi lại nói Hắc Đầu Thạch Thất gì đấy có giấu
các kệ tranh ngọc khác, thi tôi vẫn chưa thể tin được.
Hơn nữa, chúng ta cũng không biết vị trí cụ thể của Hắc Đầu
Thạch Thất này ở đâu thì đi tìm thế nào đây?"
Giáo sư La rất bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, tất cả
những điều này đều chỉ là suy đoán của cá nhân tôi, nhưng câu hỏi vừa rồi khiến
tôi nhớ ra, trên kệ tranh ngọc có một chứng cứ có thể chứng minh cho phán đoán
của tôi, có thể các bạn vẫn chưa biết trên kệ tranh ngọc này còn có một chữ
Hán".
"Ổ! Trên kệ tranh ngọc có một chữ Hán, sao tôi không
nhìn thấy nhỉ ?" -Đường Phong tỏ rõ vẻ nghi ngờ.
Giáo sư La xoay kệ tranh ngọc chếch đi một chút rồi, chỉ lên
vách bên cạnh kệ tranh ngọc và nói với mọi người:
Mời các vị xem, ở đây có một chữ Hán rất nhỏ".
Mọi người quây lại gần hơn, chăm chú quan sát, quả nhiên, tất
cả đều nhận ra, trên vách bên cạnh kệ tranh ngọc, có một chữ "Bạch"
nho nhỏ.
"Chữ ‘Bạch’ này lại nói lên điều gì đây?" -Đường
Phong thắc mắc.
"Nói lên điều gì? Chữ ‘Bạch’ này thực ra là tên của kệ
tranh ngọc!"
"Tên? Tên của nó không phải là kệ tranh ngọc nổi gân có
chạm châu báu Tây Hạ sao?" -Đường Phong cảm thấy đầu óc càng mụ mị hơn trước.
"Tôi đã từng nói rồi, tôi suy đoán tổng cộng có bốn kệ
tranh ngọc, chỉ tới khi nào ghép bốn kệ tranh ngọc này lại với nhau mới có thể
hoàn toàn biết được trên kệ tranh ngọc viết những gì, mới có thể nhìn rõ bản đồ
phía sau kệ tranh ngọc Vậy thì, người chế tác lúc tạo ra bốn kệ tranh ngọc này,
nhất định đã đánh số hiệu cho từng kệ tranh ngọc Chữ ‘bạch’ viết bằng chữ Hán
này, chính là số hiệu của kệ tranh ngọc này hoặc là tên của nó: tên gọi đầy đủ
của kệ tranh ngọc này chắc phải là: kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây
Hạ tên Bạch".
"Kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm chầu báu Tây Hạ tên Bạch?
Vậy những kệ tranh ngọc khác thì đánh số hiệu gì đây?" -Đưòng Phong hỏi.
"Hãy nghe tôi từ từ nói, mọi người biết rồi đấy, tên gọi
‘Tây Hạ’ này là tên gọi trong sử thi Hán văn, vốn không phải là quốc hiệu, mà
người Đảng Hạng tự đặt. Quốc hiệu mà người, Đảng Hạng tự đặt, trong giới học
thuật có rất nhiều cách gọi khác nhau. Rất nhiều học giả đều cho rằng, người Đảng
Hạng tự xưng quốc gia của mình là ‘Đại Bạch Cao Quốc’ hoặc 'Bạch Cao Đại Quốc’
Còn có một cách nói khác, cho rằng người Đảng Hạng tự xưng quốc gia mình là ‘Bạch
Cao Đại Hạ Quốc’, tên gọi này là do học giả nước Nga Evgenij Ksmovich Kychanov
nghiên cứu Tây Hạ, căn cứ vào cuốn "Đại tàng kinh Tây Hạ văn" được bảo
tổn trongviện bảo tàng nhân loại học tại Stockholm Thụy Điển, phiên dịch từng
chữ thành chữ Hán mà có được. Bản thần tôi cũng đồng ý hơn với cách nói này. Lại
nói về kệ tranh ngọc trước mặt chúng ta, từ những văn tự khắc trên bề mặt có thể
phán đoán, kệ tranh ngọc này chắc là kệ đầu tiên trong bốn kệ tranh ngọc, bởi
vì, đối chiếu với bốn chữ ‘Bạch, Cao, Đại, Hạ mà tôi suy đoán, ba kệ tranh ngọc
còn lại sẽ lần lượt là kệ tranh ngọc chữ ‘Cao’, kệ tranh ngọc chữ ‘Đại’, kệ
tranh ngọc chữ ‘Hạ Suy đoán mới của giáo sư La khiến mọi người tăng thêm lòng
tin, và dường như càng lúc càng cận kể hơn với chân tướng của sự việc.
Giáo sư La tiếp tục nói: "Tôi bổ sung thêm một điểm, nếu
như chúng ta thực sự tìm ra Hạn Hải Mật Thành, vậy thì ở đó sẽ có gì đây? Kho
báu, cái này đương nhiên là có, thậm chí còn có rất nhiều rất nhiều kỳ châu dị
bảo, nhưng tôi lại không hứng thú với kho báu. Năm 1908, Coats Ivanov đã phát
hiện ra Hắc Thành và đã khai quật với con số lên tới hàng vạn văn vật Tây Hạ.
Tôi nghĩ cái Hạn Hải Mật Thành này chắc chắn sẽ to hơn Hắc Thành, còn trọng đại,
hoành tráng hơn thì tôi không dám tưởng tượng. Ở đó có thể chôn giấu bao nhiêu
di sản văn hóa, làm chấn động thế giới, có lõ sẽ có một bộ "Đại tàng
thư" hoàn chỉnh bằng chữ Tây Hạ, có lẽ sẽ có vô số tượng phật tinh xảo,
còn huy hoàng hơn cả Đôn Hoàng vĩ đại, có lẽ còn có rất ahiểu những kỳ tích mà
chúiig ta có nghĩ cũng không nghĩ tới..." -giáo sư La đã không thí giấu được
sự hưng phấn, ông đã hoàn toàn say sưa trong Hạn Hải Mật Thành của mình.
Cuối cùng, Hàn Giang đứng thẳng dậy, tổng kết với mọi người:
"Tôi cho rằng, suy đoán của giáo sư La là hợp tình hợp lý, mục tiêu tiếp
theo của chúng ta là bắt buộc phải vượt mặt đối thủ, tìm đủ bốn kệ tranh ngọc,
giải mã bí mật của Hạn Hải Mật Thành".
"Nhưng, bước tiếp theo chúng ta phải hành động thế nào
đây?" -Đường Phong hỏi Hàn Giang.
Hàn Giang không trả lời, giáo sư La lên tiếng: "Muốn
tìm kệ tranh ngọc Hắc Đầu Thạch Thất, tôi lại nhớ tới một manh mối. Vào thập
niên 20, 30 của thế kỷ trước, nhà thám hiểm người Mỹ Joseph Rock hoạt động sôi
nổi tại khu vực phía tây Tứ Xuyên. Rồi vào những năm cuối đời, trong một bài viết
của mình, ông đã nhắc tới thông tin sau chuyến khảo sát núi tuyết Minya Konka nằm
ở tận cùng tây bắc Tứ Xuyên, do một trận lở bùn đá đáng sợ nên ông đã tới nhầm
một đào nguyên ngoại thế. Ở đó non xanh nước biếc, dân chúng hồn hậu, người dân
sùng bái đạo Phật, nhưng lại gìn giữ một số lượng lớn phong tục tôn giáo nguyên
thủy. Thủ lĩnh địa phương và Lạt ma tiếp đãi Rock vô cùng nhiệt tình, cuối cùng
đã dẫn ông ra khỏi đào nguyên bên ngoài nhân gian đó. Rock nhiều năm sinh sống
tại Trung Quốc, am hiểu sâu sắc văn hóa Trung Quốc, ông phát hiện ra phong tục
tập quán và tướng mạo của những người sinh sống ở đó rất khác biệt với cư dân của
khu vực phía tây Tứ Xuyên khác. Bởi vậy ông cho rằng, cư dân ở đây là từ nơi
khác di cư tới. Tiếp đó Rock đã táo bạo suy đoán: cư dân ở đó chính là hậu duệ
người Đảng Hạng di cư tới khu vực phía tây Tứ Xuyên, để chạy trốn sự truy sát của
thiết kị binh Mông Cổ".
Đường Phong nghiêng đầu ngẫm nghĩ hồi lầu rồi hỏi giáo sư
La: "Tôi cũng từng nghe qua tại khu vực Xuyên Tây có hậu duệ người Đảng Hạng,
nhưng trong trí nhớ của tôi, đó hình như là chỉ khu vực Mộc Nhã. Rock đã từng
cho rằng người Mộc Nhã chính là hậu duệ của người Đảng Hạng nhưng sau này vì
ông tới đào nguyên ngoại thế đó nên đã thay đổi quan điểm. Ông cho rằng cư dân
sống ở đó càng giống hậu duệ của người Đảng Hạng hơn. Sau này Rock vẫn muốn đi
tìm lại vùng đào nguyên đó, nhưng ông đi khắp động vách núi thuộc dải tây bắc Tứ
Xuyên mà cũng không tìm thấy vùng đào nguyên ngoại thế này. Vậy là, Rock đã gọi
vùng đất đó là ‘Shangri La cuối cùng’ trở thành điều nuối tiếc cuối cùng của cuộc
đời ông".
"Lẽ nào Rock không để lại vật gì đó, như một tấm ảnh chẳng
hạn?" -Đường Phong hỏi.
Giáo sư La lắc lắc đầu, "Không có, bản thân ông nói rằng,
trước khi ông đi vào vùng đào nguyên ngoại thế đó, ông đã gặp phải một trận lở
bùn đá đáng sợ. Ông đã thất lạc những người đồng hành khác, máy ảnh cùng những
thiết bị khác mà ông mang theo cũng bị trôi theo bùn đá, bởi vậy không thể lưu
lại hình ảnh hay tài liệu gì. Còn về lần đi lạc đó, ông chi đế lại những dòng
ghi chép ngắn gọn. Trong đoạn ghi chép này, Rock còn đặc biệt nhắc tới ngọn núi
ở gần đó mà người địa phương sùng bái, và kể lại trong hang núi trên tuyết sơn
có cả thánh vật của họ. Điều này hình như có mối liên hệ nào đó với Hắc Đầu Thạch
Thất trong truyền thuyết".
"Ý ngài là Hắc Đầu Thạch Thất rất có khả năng ở
đó?" -Lương Viện ngạc nhiên hỏi.
Giáo sư La khẽ gật đầu, đáp: "Khả năng này rất lớn, nếu
giống như Rock từng suy đoán, ở đó có hậu duệ của người Đảng Hạng sinh sống, vậy
thì, hang núi mà người địa phương thường nói rất có khả năng chính là Hắc Đầu
Thạch Thất. Còn bản thân tôi vô cùng ngưỡng mộ Lock, ông là một nhà thám hiểm rất
cẩn thận và nghiêm túc, đồng thời cũng là một học giả, tôi nghĩ độ tin cậy
trong những lời nói của ông khá cao".
Đường Phong hình như đã hiểu ra ý của giáo sư La. "Giáo
sư La, ý của ông là muốn chúng tôi đi tìm kiếm đào nguyên ngoại thế mà Lock gọi
là ‘Shangri La cuối cùng’ tìm kiếm hậu duệ của người Đảng Hạng ở đó, tìm hiểu
tình hình liên quan tới Hắc Đầu Thạch Thất?"
"Đúng vậy, hiện naỵ đây chính là manh mối duy nhất
chúng ta, tôi tin chắc địa danh đó thức sư tồn tại" – Giáo sư La nói rất
kiên định.
Đường Phong nhìn nhìn giáo sư La, rồi lại nhìn Hàn Giang,
như muốn nghe ý kiến của anh. Hàn Giang trầm tư hồi lâu lúc này mới cất lời:
"Tôi tin tưởng vào phán đoán của giáo sư La, tìm thấy đào nguyên ngoại thế
mà Rock đã từng đến chính là mục tiêu của chúng ta". Hàn Giang lại nhìn một
lượt mọi người đang ngồi bên dưới, đưa ra mệnh lệnh:
"Hành động lần này của chúng ta phải tiến hành trong
tình trạng bảo mật, do tôi và Đường Phong thực thi, những người khác ở lại đây
trấn thủ, khi tôi không có mặt, công việc ở đây do Triệu Vĩnh phụ trách"
Nói xong, Hàn Giang quay ra bàn giao cho Triệu Vĩnh:
Sau khi tôi đi phải luôn luôn giữ liên lạc với tôi, đồng thời
đảm bảo tốt viện trợ..." -Hàn Giang đang nói thì Lương Viện liền ngắt lời
anh, hỏi thẳng thừng: "Sao lần hành động này không cho tôi đi theo?"
Hàn Giang quay đầu lại nhìn Lương Viện, nghiêm mặt nói: Lần
hành động này, rất có khả năng chúng ta phải thâm nhập vào hang sâu trên tuyết
sơn, có khi còn gặp phải sự công kích của kẻ thù, cô là con gái, sao mà đi được!"
"Vậy thì tôi làm gì?"
"Cô hãy ở đây chăm sóc giáo sư La, đợi tôi trở về"
Lương Viện vẫn muốn tranh luận nhưng Hàn Giang không buồn để
ý đến cô nữa, anh cùng Triệu Vĩnh đi ra khỏi mật thất, chỉ còn lại Lương Viện
bĩu môi, đứng ngây trước cửa… Đường Phong thấy bộ dạng Lương Viện như vậy không
nhịn cười, đúng lúc đó thì bị Lương Viện nhìn thấy, cô trợn mắt lườm Đường
Phong một cái, nói không chút hào khí: "Anh cứ cười đi, không cho tôi đi,
tôi cũng sẽ đi bằng được, hừm! Từ bé đến lớn, chưa có ai từng ngăn cản được bổn
cô nương".
Đường Phong thu lại nụ cười, cũng bắt chước điệu bộ của Hàn
Giang, nghiêm mặt với Lương Viện: "Tiểu thư Lương, đây không phải là nơi để
cô dở thói đỏng đảnh đâu nhé, tôi thấy cô nên ở lại đây chăm sóc giáo sư La
đi".
Lương Viện bị Đường Phong chọc tức như vậy bèn đẩy xe lăn của
giáo sư La, thở hổn hển bỏ đi, trong mật thất chỉ còn lại Đường Phong. Đường
Phong đứng bên cửa sổ, vén một góc tấm rèm cửa dày cộm lên, phía xa xa, những
dãy núi tĩnh mịch, trong lòng Đường Phong bỗng trào lên một dự cảm không lành.