VHKB, Quyển 01, Chương 05

Chương 5: Bằng chứng
tồn tại. (P1)

Dịch & Biên tập:
CuòngLong

Mình chết rồi
sao?

Trịnh Xá ngẩn tò
te đứng đó, tình hình một giây trước còn nguyên trong mắt hắn, con quái vật chỉ
tồn tại trong những cơn ác mộng nhẩy xổ vào hắn, móng vuốt đã sát đến mặt, chỉ
khoảnh khắc nữa là hắn bị xé xác thành từng mảnh nhỏ.

Vậy là mình đã chết
rồi sao?

Trịnh Xá mang
nhiên nhìn xung quanh, hắn đang đứng trên một cái quảng trường vô cùng lớn,
xung quanh không khoáng, chính giữa quảng trường là một quả cầu sáng rực, cự đại,
cung ấp ánh sáng cho cả quảng trường như một mặt trời. Bốn xung quanh quảng trường
là bóng tối, loại bóng tối u ám, không một tia ánh sáng, chỉ cần nhìn một lúc
cũng khiến hắn chóng mặt.

- Sống rồi! Mẹ
nó! Đúng là xém chết! Cuối cùng thì bọn mình cũng sống sót rồi.

Giọng Trương Kiệt
vang lên ông ổng, Trịnh Xá quay lại nhìn, trên quảng trường ngoài hắn còn có
Trương Kiệt, Chiêm Lam, Lý Tiêu Nghị bốn người, không, không chỉ bốn người, còn
có một cô gái vừa khóc vừa chạy ra từ một căn phòng bên cạnh quảng trường, hướng
về phía Trương Kiệt. Lần đầu tiên, người đàn ông hiên ra ánh mắt nhu hòa, tràn
đầy yêu thương, chạy đến và ngay trước mắt mọi người ôm chặt lấy cô gái mà hôn
thật mạnh.

- Có gì chưa hiểu
thì hỏi Chủ thần, chỉ cần dùng ý thức nghĩ thôi. Trừ việc chế tạo cho mình một
người đàn bà, đùng trao đổi gì vội, chờ mai hẵng nói, tự chọn lấy một căn
phòng, muốn thế nào cứ tưởng tượng ra là được.

Trươc Kiệt bế cô
gái, không thèm quay đầu, buông lại mấy câu nói rồi chạy mất tích vào phòng,
đám Trịnh Xá mắt mũi trợn tròn, nửa ngày trời mới nhũn nhùn nhùn ngã lăn ra đất.

- Cai tay này thật
là lợi hại, giờ mà còn chạy nhanh được như thế, lại còn tâm thái để làm tình nữa-
Chiêm Lam nằm ngửa trên mặt đất, giọng mói mềm xèo- Lúc nãy em sợ quá đi, đến
giờ chân tay còn mềm nhũn, không ngờ lão ấy cứ như không có gì cả.

Cô nàng nói một
lúc không thấy ai trả lời, quay nhìn lại mới thấy hai người đàn ông đang nhắm mắt
đứng dưới quang cầu, cứ nhìn đũng quần cao vổng lên đủ biết đang kết cấu người
đàn bà mình muốn.

- Hai thằng ngốc,!
Đàn ông là bọn ngốc, may mắn sống sót trở về là nghĩ ngay đến chuyện dâm dục.
Đàn ông đều là đám ngu ngốc!

Chiêm Lam tức giận
xông đến trước cánh cửa một căn phòng, giật mạnh cửa xông vào, đóng cửa lại
đanh rầm một tiếng. Tiếng đóng cửa khiến hai gã trai mở mắt ra nhìn nhau, bẽn lẽn
cười rôi lại tiếp tục sự nghiệp chế tạo người tình.

Đó là một cảm
giác vô cùng kỳ diệu, Trịnh Xá thấy mình như hòa tan vào luồng ánh sáng, trước
mắt hắn hiện ra một màn hình điều khiển vi tính ba chiều, trên đó liệt kê bốn
loại sản phẩm, có khoa kỹ, ma pháp, cường hóa, giải trí. Sáu loại thuộc tính
thân thể gồm: Trí lực, tinh thần lực, tế bào hoạt lực, miến dịch lực, phản xạ
thần kinh, lực lượng cơ bắp, cuối cùng là điểm thưởng và Chi tiết kịch tình.

Trịnh Xá thấy sáu
thuộc tính của mình gồm: Trí lực 107; tinh thần lực 122,;tế bào hoạt lực 97; phản
xạ thần kinh 131; Miễn dịch lực 103; sức mạnh cơ bắp 112, xem ra ngoài việc thường
xuyên tập luyện khiến thân thể hắn khỏe mạnh ra thì các thuộc tính đều không
cao hơn người thường là mấy, riêng tinh thần lực và phản xạ thần kinh do chủ thần
thưởng 20, 30 điểm nên cao hơn hẳn.

Điểm thưởng của hắn
là 6502 điểm, trong đó 1000 là điểm thưởng cơ bản, 5000 là do cứu Matt, 500 là
thương đột phá, còn 2 điểm chắc là do giết mấy chục zombie có được.

Tự chế tạo một
người con gái! Tự chế tạo một người con gái…

Trịnh xá không định
dùng điểm thưởng mua cái gì hay cường hóa, trải qua một trận sinh tử, hắn đã học
được tính cẩn thận, tốt nhất là chờ đến mai hỏi ý kiến Trương Kiệt hẵng cường
hóa. Phút này trong đầu hắn chỉ ngập tràn ý nghĩ: La Lệ, có thể tạo ra được La
Lệ không?

Luồng sáng của chủ
thần dường như hiểu được TRịnh Xá đang nghĩ gì, lập tức hạng mục thứ tư mở ra,
dừng lại ở mục chế tạo người. Một giọng đều đều trang nghiêm vang lên:

- Lần đầu tiên chế
tạo sinh mệnh dạng người miễn phí, sau này mỗi lần tốn 500 điểm, xin mời đưa ra
loại hình sinh vật, giới tính, chiều cao, hình dáng, chủng tộc, tuổi tác, màu
da.

Trịnh xá dần dần
chìm vào ký ức, hồi ấy là thời thiếu niên ngây thơ, một chút tình ý mơ màng, một
chút xúc cảm mông lung,trong hắn nhớ rõ nhất vẫn là mùi hương từ tóc nàng, nụ
cười của nàng, lời nàng nói, ký ức về nàng.

Hóa ra chỉ vì
không còn nàng, hắn mới sống một cuộc sống vật vã, đọa lạc, thối rữa dần đi,
hóa ra cuộc đời hắn đi vào bóng tối chỉ vì không còn bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

- Chỉ cần có em ở
bên, trái tim anh vĩnh viễn không bao giờ đọa lạc!

Từ đôi mắt Trịnh
Xá rơi xuống một giọt lệ, chạm đất, vỡ tan và biến mất.

KHi hắn mở mắt
ra, trước mặt hắn là một người con gái đang cười hi hi nhìn hắn, mái tóc dài
tha thướt, làn da trắng mịn màng, đôi mắt mênh mang, đôi môi đỏ thắm, rõ ràng
là hình ảnh mãi không chết trong lòng hắn, La Lệ.

Từ bé lớn lên bên
nhau, có nhau tự nhiên như một làn gió, tự nhiên như hơi thở, như việc ăn cơm,
uống nước, đến mức hầu như không chú ý đến, nhưng hai người đều hiểu sự quan trọng
đối với nhau. Sự cô đơn của những đứa trẻ thành thị, lạc lõng trong khu rừng bê
tông cốt thép, bị khóa chặt sau những cánh cửa sắt, ở mấy năm có khi cũng không
biết mặt hàng xóm, vì thế mà những đứa trẻ thành thị rất cô đơn. Trịnh Xá từ bé
đã cảm giác rất may mắn, bố mẹ hắn là loại người rất hào sảng, thích nói chuyện
lớn tiếng, thích đem món ăn ngon của nhà sang mời hàng xóm, cũng đúng lúc nhà
hàng xóm cũng lại có tính cách y như vậy, loại người như thế tại đô thị vô cùng
ít gặp. May mắn hơn nữa, nhà hàng xóm có một cô bé ít hơn hắn 1 tuổi.

Nàng giống như được
ân sủng của các vị thần, hoàn mỹ như một tạo phẩm thủy tinh mong manh, không tỳ
vết, nàng thông minh ngoan ngoãn, hiền lành nhưng kiên cường. So với ngoại hình
nhu mì, thực chất nàng lại khác hẳn, thích cười đùa lớn tiếng, không bao giờ ngần
ngại trước khó khăn, thích ôm lấy cổ hắn mà thổi vào tai hắn.

Hắn đã nghĩ, chỉ
cần có nàng ở bên, lòng hắn sẽ không bao giờ khô lạnh.

Nhưng sinh mạng
con người thật yếu ớt, năm nàng 15 tuổi, nằm đó trên giường bệnh trắng toát,
mái tóc dài đã rụng hết vì hóa trị, khuôn mặt trắng bệch mất đi sắc hồng thường
ngày, chỉ còn tiếng cười lanh lảnh, nhưng hắn biết tiếng cười ấy chỉ là để an ủi
người thân,… và hắn.

Sinh mệnh con người
là cái gì, sao giây phút trước còn nói còn cười, chớp mắt đã thành tro cốt
trong bình sứ? Hắn không muốn thế, hắn chỉ muốn thấy nụ cười ngọt ngào của
nàng, muốn nàng đùa nghịch trên ngực hắn, thổi hơi vào tai hắn…

Giữa biển người
chìm chìm nổi nổi, những trận đánh nhau trong trường học, trường đại học lẫn lộn
xác thịt với tuổi thanh xuân trong truyền thuyết, tốt nghiệp rồi đi làm, không
ngừng chứng minh sự tồn tại của mình bằng cách thối rữa dần, biết bao người đàn
bà, lên giường rồi chia tay, những quán ba, những con say, thuốc lắc, ma túy và
gần nhất là bạch phiến….

- Hóa ra, chỉ cần
có em ở bên là anh sẽ không còn đọa lac…

Khi hắn tỉnh dậy,
đồng hồ trên tường chỉ 11h, hắn vừa định với tay lấy bao thuốc lá thì chạm phải
một thứ vô cùng mềm mại.

- Ách! Đừng làm
phiền em, để em ngủ thêm đi nào…

Một giọng nói động
hồn vang lên từ trong chăn, Trịnh Xá ngẩn người, hắn vô ý nắn nắn cái thứ tròn
tròn mềm mại trong tay, một cái gì đó nho nhỏ từ từ cứng lên, âm thanh từ trong
chăn chuyển thành tiếng rên ngọt ngào.

Sự lựa chọn trên
màn hình máy tính, luân hồi trong phim kinh dị, Resident Evil, chết chóc, La Lệ…

Ký ức trong đầu hắn
xoay mòng mòng, hắn đột nhiên mở chăn ra, quả nhiên ở đó có một người con gái
vô cùng mỹ lệ đang cuộn tròn trong lòng hắn, làn da còn trắng hơn cả tấm drap
trắng như tuyết, trên khuôn mặt xinh xắn còn đọng lại vết nước mắt. Trịnh xá
nhìn xuống dưới và thấy giữa hai đùi nàng và trên giường vẫn còn lốm đốm vết
máu.

NGười con gái kéo
kéo cái chăn đáng ra đang đắp trên người, không thấy nên lại dịch về phía TRịnh
Xá, đôi mắt vẫn nhắm nghiền mê hồ, thậm chí tóm lấy cây đoản côn cứng ngắc của
hắn vẫn không hay biết.

Trịnh Xá chỉ nhớ
lúc đang chế tạo người thông qua chủ thần, hắn không ngừng nhớ đến La Lệ, nhớ lại
rất nhiều kỷ niệm, cuối cùng tạo ra một La Lệ hoàn chỉnh, khi nàng hiện ra, hắn
đã không kìm nén được cảm tình hơn 10 năm áp ức, bế bổng nàng, chọn đại một căn
phòng, lao vào phong cuồng cho đến khi nàng kêu khóc van xin mới dừng lại.

Lúc này, đôi bàn
tay nhỏ của nàng vẫn giữ chặt cây côn của hắn khiến khắn không dám cựa quậy,
nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vô cùng lại vừa rất xa lạ của nàng, trong lòng hắn
có ngàn vạn điều muốn nói, khuôn mặt hắn giàn giụa những giòng lệ nóng bỏng.

Người con gái có
lẽ cảm thấy lạnh, nàng quơ tay tìm chăn không thấy, he hé mắt nhìn và thấy Trịnh
Xá đang nhìn nàng chăm chú. Cô bé lập tức cực kỳ xấu hổ, bật dậy giật lấy chăn
trong tay Trịnh Xá, quấn chặt mấy vòng quanh người, lúc này mới bật khóc vì cơn
đau ở hạ thể truyền đến.

Cô bé vừa khóc vừa
mắng:

- Trịnh Xá xấu,
Trịnh Xá hư, hôm qua làm người ta đau thế, sáng sớm lại trêu người ta, mà tháng
này người ta còn làm cơm sáng cho ăn, đã nói rõ là đến khi nào anh 18 tuổi tặng
nhẫn cho người ta, hai mươi hai tuổi kết hôn mới được như thế này, đồ xấu xa,
người ta còn mấy tháng nữa mới 16 tuổi cơ mà…

Trịnh xá nghe
xong mà cả tâm hồn chấn động:

- Em… La Lệ… em vẫn
còn nhớ à, vẫn còn nhớ mọi chuyện lúc trước à?

Cô bé khóc một
lúc thì ngừng lại, nhìn trộm Trịnh Xá, nghe hắn nói vậy thì ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì mà nhớ với
không nhớ, nói năng linh tinh gì ai mà hiểu! Còn nữa, thưa ngài sắc lang, mời
ngài mặc quần áo rồi mau sang nhà em lấy bộ váy dài màu xanh sang đây, tối qua
xé nát hết cả quần áo người ta rồi, hừm, may mà bố mẹ đều đi làm, nếu không xem
anh làm sao giải thích đây!

Trịnh xá nghe mà
chấn động tâm thần, cô bé trước mặt hắn từ cách nói, cách hừm hừm xinh xắn, từng
động tác chính là La Lệ mà hắn có trong ký ức, không phải là giống hệt mà là
cùng một người! Hăn lại chú ý đến căn phòng, rõ ràng là phòng ngủ của hắn khi
mười mấy tuổi ở cùng bố mẹ không sai.

- Trời ơi, hôm
qua âm thanh của bọn mình bác trai bác gái đều nghe thấy rồi, chắc chắn họ sẽ
nghĩ người ta là loại con gái hư, đồ xấu xa, đại sắc lang, đã định là kỳ nghỉ
này theo bác gái học nấu ăn, hại người ta không còn mặt mũi nào gặp bác gái nữa.

Cô bé nói một lúc
rồi lại khóc khe khẽ, hình dáng như đóa hoa trong cơn mưa khiến Trịnh Xá ngơ ngẩn,
cô bé khóc một lúc thì bắt đầu lấy tay đập đập hắn, do sợ tuột chăn quấn quanh
mình nên đánh vài cái lại quấn chăn rồi đánh tiếp, dễ thương đến nỗi Trịnh Xá
say đắm tâm hồn.

- Từ từ đã, chẳng
lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ, cả việc em bị bệnh cũng chỉ là một giấc mơ, ha ha
ha, hóa ra mình chỉ nằm một cơn ác mộng.

Trịnh xá vừa cười
lớn vừa ôm chặt La Lệ, mặc cho cô bé giẫy giụa trong lòng hắn, cắn hắn, khóc khấp,
một lúc sau La lệ không giãy giụa nữa mà ôm chặt lấy hắn

(Thật là tốt quá,
hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ, loại tương lai như thế ta không muôn, không
muốn)

Đúng lúc ấy vang
lên tiếng gõ cửa, la Lệ lập tức xấu hổ chui tọt vào chăn gấp gáp nói:

- Bác trai bác
gái về rồi, ô ô, đồ xấu xa, đại sắc lang, làm sao người ta ra gặp mọi người,
quàn áo bị xé nát hết rồi!

Trịnh xá lại lạnh
ngắt trong lòng vì hắn nghe thấy tiếng người gọi, là giọng TRương Kiệt, như thế
không phải hắn nằm mơ, còn La Lệ chẳng qua là sinh mệnh do hắn chế tạo ra mà
thôi. May mà La Lệ chúi đầu trong chăn, chỉ hừm hừm vài tiếng rồi nằm im, không
thấy được biểu tình trên khuôn mặt hắn. TRịnh Xá lẳng lặng thở dài, mặc quần áo
đi ra phòng khách, quả nhiên mọi bố trí giống hệt như nhà hắn ở lúc mười mấy tuổi.
Trinh Xá mở cửa , bên ngoài quả là Trương Kiệt ba người, hắn nhìn ra xa hơn, đằng
sau TRương Kiệt là quảng trường, quả cầu sáng Chủ thần rực rỡ ở chính giữa quảng
trường.

- Mọi người chờ
tôi một lát!

Hắn hướng về ba
người nói gấp rồi chạy đến dưới chủ thần.

- Chủ thần, hãy
cho tôi biết, cô ấy không phải là sinh vật do người tạo ra sao? Tại sao lại có
ký ức của La Lệ? Tại sao lại không hề biết gì về nơi đây, chuyện này là như thế
nào?

Chương 5: Bằng chứng
tồn tại (P2)

Dịch & Biên tập:
CuòngLong

Trịnh Xá nhắm mắt,
trút hết những nghi vấn của mình cho Chủ thần, chờ một lúc mới nhận được hồi
đáp bằng cái giọng đều đều trang nghiêm:

- Cô ta là do người
chế tạo, ký ức, tính cách, hình dáng, thân thể, dung mạo đều đến từ ký ức của
ngươi với cô ta, cô ta là người trong ký ức của ngươi.

Trịnh Xá trầm xuống,
hắn lại nói:

- Ta không hiểu ý
người, ta không quan tâm nàng có phải là người trong ký ức không, ta chỉ muốn
biết nàng có phải là một con người thật sự không? Lời nàng nói, hành động của
nàng, nước mắt của nàng, là chân thật hay chỉ là trình tự máy tính do người tạo
nên?

Chủ thần lại trả
lời:

- Đúng vậy, sinh
mạng được chế tạo hoàn thành, trừ phi người chế tạo chết hay sinh mạng bị giết,
nếu không thì là một con người thật sự hoàn toàn.

Trịnh Xá đại khái
đã hiểu chuyện gì xảy ra, chủ thần đem La Lệ từ trong ký ức của hắn phục chế
ra, vì thế cũng là La Lệ, tuy chỉ là phục chế, La Lệ thật sự đã chết năm 16 tuổi,
còn La Lệ này được phục chế vào thời điểm 15 gần 16, thời điểm nàng đẹp nhất
trong ký ức của hắn.

- Chủ thần, vấn đề
cuối cùng, có phải nếu ta kiếm đủ 50000 điểm, nàng có thể cùng ta trở về hiện
thực?

- Người chon trở
về nguyên điểm được mang theo những thứ sau đây: Một, tất cả những vật phẩm đã
mua, hai, các điểm thuộc tính đã cường hóa, ba sinh mệnh đã được chế tạo, bốn,
sinh mệnh được triệu hoán ra, năm, các cường hóa huyết thống biến dị. Năm điểm
trên một khi đã mua sẽ vĩnh viễn thuộc quyền sở hữu của người mua, cả khi trở về
nguyên điểm cũng sẽ vĩnh viễn được bảo lưu.

Trịnh xá từ từ cảm
thấy an tâm, hắn đã mất nàng một lần, khi ấy hắn chỉ có thể giương mắt lên nhìn
nàng ra đi không làm gì được, nhưng lần này thì không thế, hắn có sức mạnh để
thay đổi mọi thứ, chỉ cần hắn có thể sống sót qua những bộ phim kinh dị, kiếm đủ
điểm số, hắn có thể đưa nàng trở về hiện thực, vĩnh viễn có được nàng.

Bọn Trương Kiệt vẫn
đứng trước cửa nhìn hắn không hiểu gì hết, TRịnh Xá hướng bọn họ cười xin lỗi,
hắn đưa mọi người vào phòng, theo TRương Kiệt nói, chỉ cần hắn cho phép là mọi
người có thể vào, nếu không thì không thể. Đưa mọi người vào phòng khách, hắn
nói:

- Mọi người chờ một
lát, tôi trở lại liền.

Dứt lời hắn đi
vào phòng ngủ, không quên đóng cửa lại sau lưng. La Lệ thò đầu ra khỏi chăn hỏi:

- Sao rồi, sao rồi?
Bác trai bác gái không nói gì chứ?

Trịnh Xá đến bên
giường âu yêm vuốt tóc cô bé, nghiêm túc nói:

- Lệ, có chuyện
này anh phải nói với em, nhưng em phải hứa dù thế nào cũng phải bình tĩnh, được
không?

La Lệ trợn tròn
đôi mắt trong như nước hồ, tròng mắt trở nên ướt dần, cúi đầu nói:

- Muốn nói chuyện chia tay phải không? Quả
nhiên đúng như người ta nói, đàn ông có được thân thể của con gái sẽ trở nên vô
tình vô nghĩa, em lại cứ nghĩ anh sẽ mãi ở ben em, yêu em. Nếu nói chuyện chia
tay thì không cần nói nữa, em không muốn nghe anh nói những lời như thế.

Trịnh Xá ôm nàng dậy, lớn tiếng nói:

- Em nói linh tinh cái gì thế, không phải
như em nghĩ đâu, mà anh vẫn luôn yêu em dù em đã chết gần 10 năm rồi.

Sau đó hắn kể lại 10 năm trước La lệ ốm chết
ra sao, từ từ nói đến những điều kỳ dị mà hắn phải trải qua, tất nhiên giấu
biên 10 năm đọa lạc, chỉ nói đến chủ thần.

- Lệ, em chính là La Lệ, mười năm trước anh
phải ngồi yên nhìn cái chết mang em đi, bây giờ anh có thể dùng đôi tay này bảo
vệ em, hãy tin anh, anh nhất định kiếm đủ điểm đưa em trở về hiện thực.

Trịnh Xá không ngừng nói, nhưng hắn phát hiện
La Lệ trong lòng hắn im lặng khiến hắn rất bất an, vội nhìn nàng và phát hiện
La Lệ đang ngơ ngẩn nhìn đôi tay của mình. Hắn vội cầm lấy tay nàng nói:

- Lệ, em làm gì thế, có gì cứ nói ra, anh
biết là biết được chủ thể của mình đã chết rất khó chịu, nhưng dù sao cũng
không được làm thương hại chính mình, trong lòng có gì hãy nói với anh, được
không?

La Lệ bỗng hi hi ha ha cười ầm lên, ngồi thẳng
lên trong lòng hắn, hai tay véo vào mặt hắn nói:

- Chẳng trách tại sao em lại thấy anh lớn
như thế, mà trên người lại có rất lắm lông. ách. con gái ngoan không được nói
thế, nói chung là như vậy, được sống một lần nữa thật là tốt, sao em lại khó chấp
nhận chứ? Cứ nghĩ là anh định chia tay em, trong lòng thấy rất đau, rất đau…Lần
sau mà nói chuyện không rõ ràng như thế em sẽ xé miệng anh ra cho biết tay.

Trịnh Xá ngẩn ra một lúc lâu mới an tâm cười
phá lên, đấy mới là La Lệ, người con gái kiên cường nhưng mê hồ mà hẵn vẫn luôn
yêu.

Sau đấy mọi chuyện rất dễ giải quyết, theo
Trương Kiệt nói thì căn phòng này tất cả đều có thể thay đôi chỉ bằng suy nghĩ,
La Lệ do TRịnh Xá tạo ra nên cũng có thể thay đổi mọi thứ trong phòng. Sau khi
biết điều đó. La Lệ hoan hô ầm lên, chạy đến tủ không ngừng lôi ra một đống quần
áo, trang sức, sau đó lại đẩy Trịnh Xá ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại.

Trong phòng khách, bọn Trương Kiệt ba người
đều dài mặt ra, nhưng Trịnh Xá có thể thấy bên mép mấy người không ngừng co co
giật giật. Hắn gãi đầu nói:

- Muốn cười cứ cười, đừng nhịn như thế, cái
mặt như bị ăn đấm thế kia khó coi lắm.

Bọn Trương Kiệt đều ha ha cười ầm cả lên,
chỉ có Chiêm Lam cười không được tự nhiên lắm.

Trương Kiệt vừa cười vừa nói:

- Lạ thật, không ngờ cậu lại thích loại con
gái có tính cách như thế, trông có vẻ rất đanh đá.

Trịnh Xá ngồi trên Sô pha cười khổ đem lai
lịch của La Lệ ra nói cho mọi người nghe, sau đó lại nhăn nhó cười:

- Tôi cũng không biết sẽ như thế, vốn chỉ
muốn tạo ra một người có hình dáng, tính cách giống như thế, không ngờ lại phục
chế nguyên bản.

TRương Kiệt mấy người nghe xong đều vô cùng
kinh ngạc, Trương Kiệt nói:

- Không thể tin được là chủ thần có thể phục
chế được người trong ký ức ra, tôi đã sống sót qua bốn bộ phim mà không biết
chuyện này, xem ra còn rất nhiều bí mật, chúng ta mới chỉ biết được sơ sơ bên
ngoài mà thôi.

Trịnh Xá gật đầu nói:

- Đúng thế, chỗ này chưa từng nghe nói đến,
chính mình tham gia vào phim, tiếp xúc với các nhân vật, thậm chí thay đổi cốt
truyện, có khả năng mất mạng trong phim, các vật phẩm có thể mua cũng không thể
tin nổi, súng đạn không nói làm gì, các dạng cường hóa mới đang kinh ngạc, mấy
người nghĩ rằng chuyện này có thể xảy ra trong hiện thực sao?

Mọi người đều trầm xuống im lặng, Trịnh Xá
hít một hơi dài rồi lên tiếng:

- Tôi không quan tâm nơi này là cái gì, do
ác ma hay các vị thần chế tạo, tôi chỉ muốn sống còn, kiếm đủ điểm đưa nàng về
hiện thực, tôi nghĩ mọi người đều không muốn chết trong phim phải không? Vì thế
chúng ta nên đoàn kết lại, không ai biết bộ phim tiếp theo là gì, sức mạnh cá
nhân rất hữu hạn, chúng ta phải kết hợp thành đội ngũ, giúp đỡ nhau vượt qua
khó khăn, mọi người bảo tôi nói có đúng không?

Nghe xong, cả ba người đền im lặng suy
nghĩ, Chiêm Lam kinh ngạc cười nói:

- Chỉ một đêm mà anh thay đổi rất nhiều,
ngay Lý Tiêu Nghị vừa hết trai tân cũng không so sánh được, cô bé đó quan trọng
vậy sao?

Lý Tiêu Nghị lập tức mặt mũi đỏ bừng, ngọ
nguậy không yên, Trương Kiệt cười hà hà nói:

- Xấu hổ cái gì, thành đàn ông thật sự có
gì đáng xấu hổ chứ? Chú em cũng lợi hại, tạo ra một con mèo Ba tư tóc vàng, cản
thận kẻo bị hút khô cong đấy nha.

Mặt Lý Tiêu Nghị biến thành đỏ muốn ứa máu
ra, Trương Kiệt mới quay sang nói với Trịnh Xá:

- Tôi cho là cậu nói đúng, sức mạnh cá nhân
chỉ hữu hạn, trước khi tự cường hóa thành siêu nhân, chúng ta không có sức mạnh
vượt qua phần lớn các phim kinh dị, tôi đã trải qua ba bộ phim, rất hiểu sức mạnh
đoàn kết của đội ngũ quan trọng thế nào, trừ những con quái vật trong phim, những
người đồng đội bên cạnh cũng có thể gây uy hiếp không kém. Vì thế tôi cho rằng
chúng ta nên kết hợp, chia sẻ thông tin tình báo, trong phim giúp đỡ nhau một
cách tương ứng, nếu có người mới gây chia rẽ nội bộ, tôi đề nghị giết chết.

Chiêm Lam kinh ngạc hỏi:

- Không phải anh nói là giết người mới sẽ bị
trừ điểm sao?

Trương Kiệt cười hung ác nói:

- Đúng, bị trừ 1000 điểm, nhưng tôi có giết
đâu, chỉ bẻ gẫy hết tay chân hoặc quẳng cho quái vật thôi mà, không phải do
mình tự tay giết thì đâu có bị trừ điểm

Chiêm lam và Lý Tiêu Nghị đều rùng mình, Trịnh
xá gật đầu nói:

- Không sai, tôi sẽ không cố ý làm hại người
mới nhưng nếu có kẻ gây nguy hại cho đội ngũ, tôi sẽ không ngần ngại ra tay
tiêu diệt sâu bọ có hại. Chúng ta phải sống, sống để trở về hiện thực. Bây giờ
tôi có một thông tin muốn chia sẻ với mọi người. Tôi nghĩ là đại khái biết được
làm sao để có Chi tiết kịch tình rồi.

Trịnh Xá nghiêm túc nói:

- Có lẽ là thay đôi một số chi tiết cốt
truyện nhất định, cứu một nhân vật chắc chắn chết chẳng hạn. hoặc giết hết quái
vật trong phim hay hoàn toàn nghịch chuyển cốt truyện, tôi nghi làm như vậy sẽ
hoàn thành được Chi tiết kịch tình.

Sau đó Trịnh Xá đem kinh nghiệm bản thân
nói ra, khi mọi người biết được cứu đội trưởng da đen có được Chi tiết cấp B và
5000 điểm, mọi người đều ngẩn ngơ há hốc mồm không biết nói sao.

Chiêm Lam cẩn thận hỏi:

- Thế điểm số của anh là bao nhiêu?

- 6502 điểm và 1 Chi tiết cấp B.

Mọi người đều ghen tị nhìn hắn, TRương Kiệt
nhăn nhó cười:

- Anh liều mạng đủ kiểu, tí chết mấy lần
cũng chỉ kiếm được hơn 4000 điểm, chú ngay bộ phim đầu tiên đã kiếm được 6502
điểm và một chi tiết cấp B, đúng là người chọc tức người mà, xem ra sau này anh
đành theo chú kiếm ăn thôi.

Trịnh Xá cười nói:

- Ai theo ai cái gì chứ, nếu lần trước anh
không cùng với bọn tôi ở lại phòng máy chủ, dù có được điểm thưởng cũng vô dụng,
không khéo tôi chết dưới răng zombie hay vuốt Licker lâu rồi, bọn tôi phải cảm
ơn anh mới đúng.

Chiêm Lam cười hì hì nói:

- Dù sao cũng tốt, ít ra là biết được làm
cách nào kiếm được chi tiết rồi, tuy không ít khó khăn nhưng còn hơn là không
biết gì, xem ra mội chi tiết kịch tình đều có điểm thưởng thêm, lúc trước nghĩ
đến từng bộ phim kiếm một thấy bất khả năng, giờ ít ra cũng có cái mục tiêu.

Trương Kiệt cũng thu lại sự ghen tị, hắn
cũng biết Trịnh Xá chịu nói ra cũng là có nghĩa khí lắm rồi, lên tiếng nói:

- Được rồi, tôi sẽ trình bày về các thuộc
tính cường hóa và vật phẩm có thể mua, chúng ta còn chín ngày đêm để chuẩn bị
cho bộ phim tiếp theo. Mọi người từ từ chon hướng cường hóa và vật phẩm để mua,
tất cả vì bộ phim tiếp theo.

“Không, vì sự sống còn” - Trịnh Xá thầm
nghĩ trong lòng, hắn nhìn về phía cửa phòng ngủ, anh mắt vô cùng hiền hòa.

 

Báo cáo nội dung xấu