Đạo phi thiên hạ - Tập 1: Lâm Giang Tiên - Chương 023 - 024

 

Chương 23 - Bị ám sát

Cảnh
đẹp hòa theo tiếng nhạc, một mảnh lụa mỏng màu hồng bay tán loạn, vài
nữ tử chuẩn bị vào múa phối hợp cùng tiếng nhạc. Mạc Tầm Hoan cúi đầu,
ánh mắt hơi nhắm lại, cũng không cần nhìn vào cây đàn, giống như cả
người đã say mê hòa mình vào tiếng đàn và khúc nhạc.

“Một khúc đàn
hay như thế lại không có một giọng ca xứng đáng, thật là tiếc.” Dạ Vô
Nhai nhẹ giọng nói, đôi mắt đen yên lặng nhìn Sắt Sắt, vẻ mặt tràn đầy
tiếc nuối.

Sắt Sắt cười gượng nói: “Ngũ hoàng tử nói rất đúng!”
Nàng biết đêm đó Dạ Vô Nhai nghe nàng hát một khúc nên mới nói như vậy.
Nhưng nàng biết giọng hát của mình uyển chuyển hàm xúc, không thích hợp
với cảnh tượng này.

Giọng hát cao vút của Y Doanh Hương mới là
thích hợp nhất. Nhưng bây giờ nàng đã là chính phi của Tuyền vương, cũng
không phải là ca nữ nên thân phận không thích hợp để hát.

Nghĩ
vậy, Sắt Sắt liền quay đầu nhìn Y Doanh Hương, chỉ thấy hai tròng mắt
nàng bình tĩnh dừng ở phía đối diện, không biết bị tiếng đàn mê hoặc hay
là vì sao mà dáng vẻ có vẻ mất hồn.

Trong lòng chợt có chút kinh
dị, khóe mắt hốt hoảng nhìn một bóng người, người kia thân mặc quần áo
Bắc Lỗ, hướng về phía vị khách chính chậm rãi đi tới, đoán chừng là thị
vệ Bắc Lỗ muốn gặp công chúa Y Doanh Hương.

Nhưng không biết vì
sao trong lòng Sắt Sắt lại dâng lên một cảm giác bất an. Rất nhanh nàng
liền biết được sự bất an của mình đến từ đâu.

Mặt trời chiếu sáng, theo góc độ của Sắt Sắt thì thấy trong ống tay áo của người đó có một thứ hình như là một vật nhọn.

Vương tôn yến lần này mặc dù không phải cá rồng hỗn tạp (ý nói không có người thường tham dự)
nhưng dù sao tân khách cũng rất phức tạp, thậm chí còn có một hoàng tử
mất nước ở đây. Những người trung thành khó tránh được ôm hận trong lòng
đối với Nam Việt quốc, muốn ám sát cũng là có khả năng.

Sắt Sắt
nâng chén rượu lên, khẽ nhấp một hớp, chỉ thấy người đó đã đi đến bên
cạnh Y Doanh Hương. Người đó bỗng nhiên lật ống tay áo lên, có một vật
màu đen từ trong áo phóng ra, vật kia cực kì sắc bén hướng đến Dạ Vô
Yên, một tia sáng chói mắt như sét đánh không kịp bưng tai hướng đến
ngực của hắn.

Đôi mắt Dạ Vô Yên nhíu lại, khóe môi hàm chứa ý cười
nhẹ như nước. Chính là nhìn vào con ngươi đen của hắn sẽ phát hiện ý
cười của hắn vẫn chưa thể hiện trong đôi mắt, ánh mắt của hắn là một
mảnh băng lạnh buốt.

Cánh tay hắn buông ra phất lên, duỗi tay không quên đem Y Doanh Hương né sang một bên.

Trên tay Sắt Sắt cầm chén rượu đang định âm thầm tương trợ Dạ Vô Yên.

Xem
ra lúc này không cần nữa, Dạ Vô Yên có thể nhàn hạ để ý đến Y Doanh
Hương, hắn tất nhiên không đem tên thích khách kia để vào mắt. Quả
nhiên, chỉ thấy Dạ Vô Yên ôm Y Doanh Hương hất chiếc khăn trải bàn nhanh
chóng xoay người một cái liền có thể tránh được mũi kiếm đang chém tới.
Thích khách lần thứ nhất không thể đâm trúng nhưng ánh mắt lại không hề
kinh ngạc, kiếm trong tay cũng không thu lại mà thẳng tắp hướng đến
phía sau Dạ Vô Yên đâm vào Sắt Sắt.

Nếu nàng không có võ công thì một kiếm này chắc chắn đã đâm vào cơ thể nàng, lấy mạng nàng.

Đôi
mắt lạnh của Sắt Sắt nhìn thế kiếm hung hãn đâm tới, còn có cặp mắt
sáng như tuyết lạnh lùng mãnh liệt của thích khách, nàng thản nhiên nở
nụ cười. Lúc này lòng nàng như ngọc lưu ly đã nhìn rõ, người mà thích
khách này muốn giết không phải Dạ Vô Yên mà là nàng, người ngồi phía sau
Dạ Vô Yên.

Với võ công của tên thích khách này, muốn một kiếm
giết chết Dạ Vô Yên thì còn kém xa. Hắn đánh về phía Dạ Vô Yên chính là
làm cho Dạ Vô Yên không rảnh bận tâm đến nàng, liền một chiêu lấy mạng
nàng.

Nhưng nàng không nghĩ ra ai lại muốn lấy mạng của nàng.


thiên kim của Giang phủ, dường như nàng chưa bao giờ đắc tội với kẻ
nào. Là Tiêm Tiêm công tử, nàng thực ra bênh vực kẻ yếu đắc tội với
không ít người. Nhưng nàng biết cũng không phải những người đó. Bởi vì
nếu biết nàng là Tiêm Tiêm công tử thì làm sao dám dại dột ám sát nàng.

Mặc kệ thế nào, hôm nay nàng đã làm cho thích khách thất vọng rồi.

Sắt
Sắt nhấp chén rượu cười gượng, ánh mắt trong sáng như sóng nước mênh
mông. Trong mắt người khác, dáng vẻ của nàng tựa như bị dọa ngây người,
nhưng chỉ có Sắt Sắt biết, nàng đã âm thầm vận nội lực trên chén rượu.

Nhưng
còn chưa kịp ra tay, một luồng lực mạnh mẽ liền ngăn trước người nàng,
ngay sau đó Sắt Sắt nghe được âm thanh của kiếm đâm vào da thịt.

Dạ Vô Nhai ngã trên mặt đất! Là hắn trong thời khắc nguy cấp đã đẩy nàng ra, dùng chính thân mình đón nhận lưỡi kiếm!

Sắt Sắt không khỏi cười khổ, cả người có chút tê dại.

Dạ Vô Nhai, ngươi tội gì phải làm vậy?

Tiếng
đàn của Mạc Tầm Hoan vẫn tiếp tục nhưng không còn mang theo niềm vui
sướng mà có vẻ lạnh lùng, xơ xác tiêu điều, thêm một chút bi thương. Sắt
Sắt ngay trong tiếng đàn bi thương kia chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy tay
chạm nhẹ vào vết thương trên vai Dạ Vô Nhai.

Tuy vết thương không
nguy hiểm nhưng sức lực rất lớn làm cho miệng vết thương rất sâu, chảy
máu không ngừng, ngón tay nàng chạm vào vết thương của hắn đã bị dính
một chút máu tươi. Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, Sắt Sắt hỏi: “Có đau
lắm không?” Thanh âm vô cùng dịu dàng.

“Không đau!” Dạ Vô Nhai cúi đầu nói.

“Ngươi thật là ngốc!” Sắt Sắt lẳng lặng nói.

Hắn cũng yếu ớt nở nụ cười, mẫu hậu cũng thường nói hắn ngốc, không tàn nhẫn bằng thái tử, không thông minh bằng Tuyền vương.

Nhưng
trong tình thế cấp bách, ngay lúc chỉ mành treo chuông hắn căn bản
không kịp nghĩ nhiều. Hắn chỉ có một ý niệm trong đầu là phải bảo vệ
nàng. Tuy nàng không phải nữ nhân của hắn nhưng cũng là nữ nhân hắn
thích, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã thật sự yêu nàng.

Hắn tình nguyện dù có chết cũng phải bảo vệ nàng.

Thích
khách lúc này đã bị bọn thị vệ bắt giữ, Dạ Vô Trần giận dữ ra lệnh cho
thuộc hạ thẩm vấn hắn xem rốt cuộc là người nào ra lệnh.

“Không
sao chứ?” Dạ Vô Yên phái người giúp Dạ Vô Nhai đứng lên, đỡ đến chiếc
giường trên xe ngựa, bọn thị nữ đang cầm thuốc trị thương đến thoa cho
Dạ Vô Nhai.

Dạ Vô Nhai liều mình cứu trắc phi của Tuyền vương, mọi người ai cũng cảm thấy thắc mắc. Nhất là Dạ Vô Yên.

Theo
hiểu biết của Dạ Vô Yên về Dạ Vô Nhai, hắn biết hắn sẽ không vô duyên
vô cớ đi cứu một nữ nhân, ngay cả nữ nhân kia là trắc phi của hoàng đệ
hắn.

Hắn rất ít thân cận với ai, tính tình đạm bạc, đối với người
hay với sự đều không có dã tâm. Hắn thậm chí còn đối với mẫu hậu hắn rất
lạnh nhạt thản nhiên, không quá thân thiết, đối với ngôi vị hoàng đế
lại càng không có chút mơ tưởng.

Nhưng một người như vậy sao có thể cố tình liều chết để cứu trắc phi của hắn?

Hắn thật sự đã xem thường Giang Sắt Sắt rồi!

Điều càng làm cho hắn không ngờ tới là có người muốn ám sát nàng.

Lúc
đầu hắn còn tưởng có người muốn ám sát hắn nên mới tránh mũi kiếm đó.
Theo lý thuyết, thích khách kia hẳn là sẽ trở lại hướng đến hắn, vì hắn
có một thân võ công, hắn đánh giá thị vệ cũng không cần chạy đến giúp.

Nhưng mà hắn không ngờ mũi kiếm của thích khách lại đâm thẳng về phía trước, hướng về phía nàng.

Khi
đó hắn mới giật mình nhận ra, thì ra mục đích của thích khách vốn không
phải hắn, tuy rằng nhìn qua là vì thu lại không được nên hướng về phía
nàng.

Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng nàng? Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Vô Yên nheo lại, khuôn mặt tuấn tú trở nên mờ mịt.

Thật
ra trong lòng hắn thấy vô cùng bực bội, trắc phi của hắn tuy chỉ là
trên danh nghĩa, tuy hắn không thích nàng nhưng mà để người khác bảo vệ
nàng, trong lòng hắn có chút giận dữ.

Chương 24 - Tình cảm dây dưa

Thiên
hạ thái bình, giang sơn thống nhất, vậy nên trong một yến tiệc của
vương tôn như thế có ai nghĩ sẽ có người đến ám sát, e rằng ngoại trừ
người chuyên ám sát ra thì không ai có thể đoán được.

Các vương
tôn quý tộc lúc này quần áo vẫn hoa lệ, phục sức trên người toàn châu
báu, lấp lánh phản chiếu dưới ánh mặt trời cuối xuân. Bọn họ nhìn qua
vẫn gọn gàng như trước nhưng trên mặt đều có một vẻ kinh ngạc.

Họ cẩn thận e dè đi lại, sợ tội ám sát sẽ liên lụy mình.

Dạ
Vô Trần vẫn không thể thẩm vấn ra thân phận của tên ám sát kia, tên
thích khách trước đó đã ăn độc dược, lúc này dĩ nhiên bỏ mạng. Nhưng khi
hắn ám sát lại mặc trang phục của Bắc Lỗ quốc nên rất nhiều người phỏng
đoán người phía sau ra lệnh là Bắc Lỗ quốc.

Dạ Vô Yên lúc này lại phản bác phỏng đoán đó.

“Bắc
Lỗ quốc cùng Nam Việt quốc vừa kết thân, Bắc Lỗ quốc tuyệt đối không ám
sát bổn vương. Nếu đúng là Bắc Lỗ quốc ra lệnh thì sao lại mặc trang
phục của dân tộc mình, chỉ có một giải thích duy nhất đó là giá họa. Là
có người muốn phá hoại tình hữu nghị của Nam Việt cùng Bắc Lỗ.” Dạ Vô
Yên thản nhiên nói, âm thanh nhẹ nhàng thoải mái lại có ma lực trấn an
lòng người.

“Yên ca ca, cám ơn ngươi đã tin tưởng sự trong sạch của chúng ta.” Y Doanh Hương nghe vậy nước mắt rưng rưng .

Dạ Vô Yên khẽ vỗ vai nàng, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười.

Phong
Noãn ngồi trên bàn, ngón tay ngọc nâng chén rượu lên, nét mặt thong
dong, dường như không hề biết tội ám sát lúc nãy sẽ nguy hại đến tình
hữu nghị giữa hai nước, cũng có lẽ hắn căn bản không cần.

Tình
cảnh hỗn loạn rốt cuốc yên lặng trở lại, mọi người vẫn vui vẻ trò chuyện
như trước, tiếp tục yến tiệc, tất cả đều bình thản như chưa từng có
chuyện gì xảy ra.

Nhưng Sắt Sắt ngồi trong bữa tiệc nội tâm không
thể bình tĩnh. Điều nàng lo lắng không phải là ai muốn ám sát nàng, kẻ
muốn lấy mạng nàng, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha, chỉ cần có thời
gian chắc chắn sẽ điều tra ra manh mối. Điều bất an trong lòng nàng
chính là Dạ Vô Nhai.

Nàng luôn tự xưng phóng khoáng, nhưng dù sao
vẫn là một nữ tử trẻ tuổi, tại đây đột nhiên diễn ra tình cảnh lúc nãy,
khó tránh khỏi có chút bối rối. Nhưng nàng cũng rất hiểu tâm ý của mình,
nàng sẽ không thích hắn.

Nàng cảm thấy rất áy náy. Trước một tình cảm vô cùng trong sáng thuần khiết, nàng cảm thấy áy náy vô cùng .

Sau khi yến hội kết thúc, Sắt Sắt theo Dạ Vô Yên cùng Y Doanh Hương đi lên xe ngựa.

Xe
ngựa chưa kịp chạy thì thị vệ của Dạ Vô Nhai báo lại, Dạ Vô Nhai muốn
theo xe ngựa của họ rời phủ. Tuy phủ đệ của Dạ Vô Nhai cùng Dạ Vô Yên
cách nhau không xa, nhưng đường đường là một hoàng tử, ai lại muốn đi
nhờ xe ngựa của người khác, thực là có chút làm người ta bất ngờ.

Ánh mắt Dạ Vô Yên thêm sâu, bên môi hiện lên một chút ý cười nghiền ngẫm.

Màn xe chậm rãi bị người xốc lên, Dạ Vô Nhai được các thị vệ đỡ từ từ lên xe ngựa.

Trong xe có hai cái giường, Dạ Vô Yên ngồi cùng Y Doanh Hương, Sắt Sắt ngồi đối diện với họ.

Dạ
Vô Nhai vừa tiến vào trong xe liền tự mình ngồi bên cạnh Sắt Sắt. Sắc
mặt của hắn tái nhợt, đầu vai quấn vải trắng, Sắt Sắt nhíu nhíu mày, hắn
không yên tĩnh dưỡng thương lại sang đây làm gì?

“Ngũ ca, thương thế sao rồi?” Dạ Vô Yên cười ôn hòa tao nhã, trên mặt đều biểu hiện tình cảm thân thiết.

“May mà lục đệ có thuốc trị thương rất tốt, nếu không máu sẽ không ngừng chảy nhanh như vậy.” Dạ Vô Nhai khép mi nói.

“Đây
là loại thuốc các tướng sĩ ở biên quan dùng để trị thương, công hiệu
tốt vô cùng , miệng vết thương không tới năm ngày chắc chắn sẽ khỏi.” Dạ
Vô Yên lại cười rồi dừng lại một chút, chớp mi nói: “Yên muốn tạ ơn ngũ
ca, nếu không hôm nay tính mạng của Sắt Sắt đã không giữ được.”

Hắn
chưa bao giờ gọi thẳng tên Sắt Sắt, lúc này khi nhắc đến giọng điệu lại
dịu dàng uyển chuyển, làm cho người ta tưởng rằng Sắt Sắt rất được hắn
thương yêu.

Sắt Sắt nghe xong, tay nhịn không được hơi run lên.

Dạ
Vô Nhai nghe vậy, ánh mắt xẹt qua một vẻ đau xót, hắn nhìn lướt qua Sắt
Sắt, trầm giọng nói: “Lục đệ, ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi sang
xe ngựa của ta đi.”

“Hương Hương cùng Sắt Sắt cũng không phải
người ngoài, ngũ ca có việc gì cứ nói thẳng ra đi.” Dạ Vô Yên nói một
cách thản nhiên, đôi mắt phượng sâu thẳm không thấy đáy.

Dạ Vô
Nhai trầm mặt một lúc, muốn nói lại thôi, thật lâu sau mới lên tiếng:
“Lục đệ, ngươi không biết đối đãi với Sắt Sắt như vậy là có chút tàn
nhẫn sao?”

“Sắt Sắt? Không ngờ ngũ ca cùng cơ thiếp lại thân thiết
như vậy, có thể gọi thẳng tên. Ngũ sao nói đi, Yên làm sao mà tàn
nhẫn.” Khóe môi Dạ Vô Yên hiện lên ý cười nhạt nhẽo, đôi mắt tối đen
càng thêm sâu không lường được.

“Vô Yên, ta biết ngươi hận nhất là
kẻ bạc tình bạc nghĩa, vô tình vô nghĩa, nhưng thật không ngờ ngươi lại
trở thành loại người như vậy. Tuy có nhiều chuyện ta cũng không tự mình
chứng kiến, nhưng lúc này phố phường đều truyền đi những tin đồn rất
huyên náo ồn ào. Họ đều nói ngày đó nàng bị bắt cóc làm nhục ngươi cũng
không ra tay cứu giúp. Gả vào phủ của ngươi, nàng giống như bị đẩy vào
lãnh cung. Trước ta vẫn không thật sự tin nhưng hôm nay tại buổi tiệc,
ngươi căn bản có thể dùng một chiêu đẩy lùi thích khách kia, nhưng ngươi
vì cứu vương phi của mình mà xoay người tránh đi, để lại nguy hiểm cho
người phía sau. Ngươi cảm thấy ngươi làm như vậy còn không đủ vô tình
sao?” Dạ Vô Nhai một hơi nói ra tất cả, vì quá mức kích động nên nhịn
không được ho khan.

Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Nhai lại bênh vực kẻ
yếu như nàng, trong nhất thời trong lòng cười khổ liên tục , Dạ Vô Nhai
này sao lại phải khổ như vậy chứ? Nàng càng không để ý chuyện này thì
hắn là càng để ý….aizz….

Dạ Vô Yên ôm trọn cái eo nhỏ của Y Doanh
Hương, nghiêng đầu nghe Dạ Vô Nhai dõng dạc nói,chờ cho hắn nói xong thì
ngửa đầu cười dài. Trong tiếng cười mơ hồ có một loại cảm xúc sắt đá,
hoặc là dòng nước chảy xiết dưới lớp băng tuyết làm cho người nghe xong
không thể nhận ra tình cảm thật của hắn.

Dạ Vô Nhai bị hắn cười cảm thấy tức giận, khuôn mặt tái nhợt đỏ lên.

Sắt
Sắt đã quen với dáng vẻ thản nhiên của Dạ Vô Yên, chưa từng thấy qua
hắn cười phóng đãng như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc. Đây có được
tính là đã đánh vỡ sự bình tĩnh và tao nhã của hắn không?

“Lại đây!” dừng lại ý cười, hắn bỗng nhiên hướng về Sắt Sắt ngoắc tay.

Sắc mặt Sắt Sắt trở nên nghiêm trọng nhưng vẫn làm theo lời hắn đứng dậy.

Vừa
đứng dậy, Dạ Vô Yên liền duỗi cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng,
khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một tia tà mị, dáng vẻ hớn hở, hắn cúi đầu
sát xuống, âm thanh mềm nhẹ khác thường đang ở bên tai nàng thì thầm:
“Bổn vương lạnh nhạt ngươi sao?”

Tuy hắn là phu quân của nàng
nhưng ngoại trừ đêm động phòng hôm đó, họ chưa bao giờ dựa vào nhau gần
như vậy, mà giờ phút này hắn ôm nàng thật chặt trong lồng ngực, đôi môi
lạnh đang ở bên tai nàng thổi khí nhẹ nhàng .

Sắt Sắt ngây người,
nàng cứng ngắc nằm trong lồng ngực hắn, không biết làm sao, chỉ cảm thấy
một luồng xúc cảm ấm áp khiến nàng hoảng hốt. Nàng biết hắn đang cố ý,
cố ý thân mật với nàng trước mặt Dạ Vô Nhai.

Muốn nàng đối phó với đao kiếm của kẻ địch, nàng không sợ, nhưng đối với chút ôm ấp này thì nàng có chút không thể chống đỡ.

Nàng
có nên đẩy hắn ra không? Nhưng Dạ Vô Yên vô tình còn Dạ Vô Nhai lại có
tình sâu khiến nàng đau đầu, có lẽ làm như vậy Dạ Vô Nhai sẽ hết hy vọng
đối với nàng.

Sắt Sắt đang hoảng hốt do dự thì môi của hắn đã hạ xuống.

Giống
như khiêu khích lại giống trêu cợt, hắn ở trên môi nàng di chuyển. Hơi
thở nam tính phả vào mặt nàng, trong nháy mắt đầu óc Sắt Sắt trở nên
trống rỗng, may mà ý thức vẫn chưa hoàn toàn trầm mê, vẫn còn duy trì
một chút tỉnh táo, vẫn tỏ tường thấy được ánh mắt có chút bỡn cợt của Dạ
Vô Yên.

Ánh mắt nàng nhìn chăm chú, nàng cảm giác được mình chính là một con chuột đang bị một con mèo đùa giỡn.

Nàng
tức giận há miệng định cắn hắn một cái, lại bị hắn nhân cơ hội này dùng
đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào miệng nàng, cùng nàng dây dưa một chỗ.

Triền miên, lưu luyến, nóng bỏng…

Người
ngoài nhìn vào thấy hai người thân mật khăng khít, hôn nhiệt tình dường
như rất say mê. Nhưng Sắt Sắt biết, nàng không có say mê, hoảng hốt ban
đầu đi qua, lúc này đáy lòng nàng là một sự tỉnh táo. Nàng biết, Dạ Vô
Yên cũng không có say mê.

Hai người đều mở to mắt, trong gang tấc, đều có thể nhìn thấy đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh của đối phương.

Hắn
hôn nàng bất quá chỉ vì những lời nói khi nãy của Dạ Vô Nhai, hắn làm
vậy là để dịu cơn giận đồng thời cũng để thức tỉnh Dạ Vô Nhai nàng là
người của hắn, cho dù hắn đối đãi với nàng thế nào Dạ Vô Nhai đều không
có quyền hỏi.

Nàng bị hôn, nhưng không giãy dụa bất quá cũng chỉ vì muốn chặt đứt hoàn toàn tình ý của Dạ Vô Nhai đối với nàng.

Nụ hôn của họ không liên quan gì đến tình yêu nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy vô cùng nóng bỏng và triền miên.

“Đủ
rồi!” Một âm thanh lạnh lùng đáng sợ vang lên, Dạ Vô Nhai vội vàng nhảy
xuống xe ngựa, thân hình suy yếu loạng choạng sắp ngã xuống. Giờ phút
này, hắn thấy mình thực sự rất ngốc.

Bọn họ tình chàng ý thiếp, ngay cả khi Dạ Vô Yên đối đãi với nàng không tốt, nàng vẫn vui vẻ chịu đựng.

Hắn làm sao lại khổ sở thay nàng ! Quả nhiên là tự mình đa tình!

Dạ
Vô Nhai rời đi làm động tác của Dạ Vô Yên dừng lại, hai người giống như
bị điểm huyệt, Dạ Vô Yên vẫn ôm Sắt sắt, vẫn duy trì tư thế mờ ám.

Đôi
mắt phượng của hắn dừng lại ở con ngươi đen tỉnh táo trong sáng, không
có lấy một chút dục vọng của Sắt Sắt, bỗng nhiên hắn nguy hiểm nhíu lại.

Mặc
dù hắn không phải là một cao thủ trong việc khống chế tình dục, nhưng
không đến mức kém như vậy chứ? Hắn đã từng hôn qua nữ nhân, nhưng có thể
bình tĩnh thong dong như nàng, thật sự là một châm chọc lớn đối với
hắn! Là sức hấp dẫn của hắn không đủ, hay nàng là một khối đầu gỗ không
có cảm giác?

Nàng là Giang Sắt Sắt quyến rũ hắn đêm động phòng sao?

Sắt
Sắt thấy hắn không có ý định buông nàng ra, nhịn không được lên tiếng:
“Vương gia, người đã đi xa, có diễn cũng nên hạ màn, nếu không vương phi
của ngươi sẽ ghen đó.”

Sắt Sắt nói một cách lạnh lùng, trong âm thanh có vẻ trào phúng.

Dạ
Vô Yên nghe vậy cúi đầu, đôi mi dài không chớp, đôi mắt phượng lạnh
lùng trừng mắt nhìn nàng. Hai tròng mắt của hắn có một màu đen tự nhiên,
tối đen giống như màn đêm không một tia sáng. Sắt Sắt nhìn thẳng vào
mắt hắn, tự nhiên cũng có cảm giác bị hút vào.

Sắt Sắt bị hắn nhìn trong lòng khẽ run lên, nhưng lại kiên cường ngẩng cao đầu, không để cho hắn nhìn ra lòng mình.

Dạ
Vô Yên nhíu mi, ánh mắt lạnh thấu xương bỗng nhiên hóa thành tà mị đầy
mê hoặc. Môi hắn ghé sát vào tai Sắt Sắt, hơi thở nhẹ nhàng như lông
chim làm mấy sợi tóc của nàng bay lên: “Không, màn trình diễn cũa chúng
ta chỉ vừa mới bắt đầu.”

Lưỡi của hắn khẽ chạm vào sau gáy nàng,
bàn tay to của hắn nhân cơ hội này thâm nhập vào bộ ngực nõn nà mềm mại
của nàng, vuốt ve nơi tròn đầy của nàng, con ngươi đen mang vẻ lạnh
lùng.

Sắt Sắt hít vào thật sâu, đôi mắt bỗng nhiên nhắm lại rồi mở ra, con ngươi đen cũng tràn ngập ý lạnh lùng.

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.

Khi
hắn hôn nàng, trong ánh mắt có chán ghét. Khi hắn sờ nàng, thái độ mang
theo sự khiêu khích. Hắn đối với nàng không có một chút tình ý, làm vậy
với nàng không thể nghi ngờ chính là khinh thường. Tuy hắn là phu quân
trên danh nghĩa của nàng nhưng nàng cũng không thể cho phép hắn làm
nhục, nhục nhã nàng như vậy.

Nàng ngửa đầu nhìn hắn cười lạnh, ánh
mắt trong sáng lấp lánh. Sau đó đột nhiên co chân hướng xuống phía dưới
của hắn đá một cái.

Dạ Vô Yên bị đôi mắt trong sáng lung linh của
Sắt Sắt mê hoặc nên không kịp đề phòng bỗng cảm thấy dưới thân đau
nhói. Hắn không đoán được nàng sẽ dùng chiêu này, bàn tay buông lỏng,
dừng động tác khiêu khích nàng. Hắn lật cánh tay, đem cả người nàng áp
chế trên giường, không thể nào động đậy được.

“Nữ nhân, ngươi thật
ranh mãnh nha.” m thanh lạnh lùng khốc liệt của hắn vang lên bên tai
nàng, làm cho trong lòng Sắt Sắt không ngừng run rẩy.

“Vương gia,
ngài biết đó Sắt Sắt từng bị làm nhục một lần cho nên…Cho nên trong lòng
lưu lại bóng ma, cử chỉ vừa rồi chỉ là làm theo bản năng, xin vương gia
thứ tội. Thiếp thân sẽ không dám nữa.” Sắt Sắt nũng nịu nói, cố gắng
làm cho âm thanh của mình nghe điềm đạm đáng yêu nhưng đáy lòng lại cười
lạnh một tiếng.

Chân mày của Dạ Vô Yên giãn ra, khóe môi hiện lên ý cười nghiền ngẫm.

“Vậy
ngươi cho rằng bổn vương là người thô lỗ, thế thì đêm nay ngươi đến thị
tẩm, bổn vương nhất định sẽ đối với ngươi thật dịu dàng.” Dạ Vô Yên nói
thong thả .

Trong lòng Sắt Sắt kinh ngạc, tầm mắt chống lại ý
cười trong đôi mắt của Dạ Vô Yên, ánh mắt kia trừ bỏ trêu ghẹo còn có
thêm vài phần chuyên chú tìm tòi nghiên cứu.

“Vương phi người xem,vương gia thật xấu!” Sắt Sắt hướng về phía đối diện nơi Y Doanh Hương ngồi cười khanh khách nói.

Y
Doanh Hương vẫn lẳng lặng nhìn họ, lúc này đôi mắt đen hiện lên một
mảnh sóng nước mênh mông, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần thê
lương.

Dạ Vô Yên ngẩng đầu lên, vẻ tươi cười thoáng chốc cứng ngắc, chậm rãi đứng dậy.

Sắt Sắt cũng lẳng lặng đứng dậy, sửa sang lại quần áo, cười nhẹ rồi nhìn ra phía ngoài xe.

Những
chiếc lá xanh theo xe ngựa chạy nhanh, bị gió thổi bay về phía sau.
Những nhánh tơ liễu đang bay tự do trong gió, ngẫu nhiên có hai mảnh rơi
xuống búi tóc người đi đường, mang theo hơi thở ấm áp của mùa xuân.

 

Báo cáo nội dung xấu