Đạo phi thiên hạ - Tập 1: Lâm Giang Tiên - Chương 037 - 038
Chương 37 - Một cái chớp mắt tao nhã
Đêm
Ánh
trăng bắt đầu nhô lên chiếu xuống ánh sáng dìu dịu. Những bông hoa
trong hoa viên được ánh trăng chiếu vào trở nên tỏa sáng như hoa hải
dương.
Gió đêm thổi phất qua, ánh trăng sáng tỏ, bóng hoa sum suê.
So với ánh trăng thì hoa đẹp hơn, so với hoa thì người còn đẹp hơn.
Sắt
Sắt đứng ở ven hồ, nghe thấy âm thanh của những tiếng cười đùa mơ hồ
truyền vào tai, nàng phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa hồ có một
mảnh đất bằng, những bóng dáng đẹp rực rỡ thoắt ẩn thoắt hiện, tay áo
thanh thoát nhẹ bay trong gió.
Sắt Sắt chưa từng đoán được Dạ Vô
Yên lại là người lãng mạn như vậy, tổ chức sinh nhật cho Y Doanh Hương ở
giữa hồ. Nàng mơ hồ thấy được giữa hồ là một khối đất, xung quang đèn
treo sáng lấp lánh.
Trên trời ánh trăng sáng tỏ, dưới đất một mảnh lấp lánh, thật là một ý tưởng lí thú và độc đáo.
Một chiếc thuyền tinh xảo nhẹ nhàng ngừng ở bên bờ, Sắt Sắt cùng Tử Mê lên thuyền bơi ra rồi bước lên đảo nhỏ ở giữa hồ.
Sắt Sắt dường như đến trễ, nếu có một chút khả năng quyết định, nàng tình nguyện không đến.
Một
ngôi sao lớn rực rỡ được tạo thành trên đảo nhỏ, lộ ra những chiếc đèn
cung đình nhỏ bằng ngọc lưu ly, ánh sáng mờ mờ hòa vào ánh trăng, khung
cảnh tuyệt đẹp, tạo nên một bầu không khí giống như giấc mộng.
Bên
cạnh thảm bày ra chính hồng nạm vàng, hướng nam là hai cái ghế đặt song
song nhau của chủ vị, dành cho Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương ngồi, phía
sau là ghế dành cho cơ thiếp của Dạ Vô Yên, Sắt Sắt ngồi ở vị trí đầu
tiên dành cho cơ thiếp. Khóe môi Sắt Sắt hơi cong lên, nở một nụ cười
lạnh, nàng thật quá may mắn vì được làm thị thiếp đứng đầu.
Sắt
Sắt yên lặng không một tiếng động ngồi vào chỗ của mình, không muốn
người khác chú ý nhưng cũng không ngờ có người lại không buông tha cho
nàng.
“Ui, ai đó thật là kiêu kì nha, trễ như vậy mới chịu đến!” Một nữ tử ngồi kế bên lạnh giọng châm chọc.
Sắt
Sắt trở về phủ mấy ngày từng có cơ thiếp của Dạ Vô Yên biết nàng là
trắc phi nên đến Đào Yêu viện bái kiến, Sắt Sắt đều nhất định cự tuyệt
không gặp mặt. Nàng đối với Dạ Vô Yên không có hứng thú, cũng không cần
biết cơ thiếp gì của Dạ Vô Yên. Nhưng người trước mắt nàng vẫn biết mặt,
hôm đó khi trở lại phủ Nhu phu nhân này đã từng xảy ra va chạm với
nàng.
Nhu phu nhân hiển nhiên ăn diện rất tỉ mỉ, một thân váy vàng
nhạt, áo khoác đơn giản thêu hoa phù dung màu bạc, tóc búi lên, gài lên
một cây trâm ngọc, trên trán đeo một chuỗi vòng hạt tinh tế, khiến nàng
nhìn qua rất xinh đẹp cao quý.
Nàng dường như có ý muốn làm Sắt Sắt khó xử, thanh âm không lớn nhưng rất bén nhọn, làm cho tầm mắt mọi người đều rơi vào nàng.
Y
Doanh Hương nhìn thấy Sắt Sắt thì hai tròng mắt sáng ngời, mỉm cười
trong sáng nói: “Vương gia, Giang tỷ tỷ đến rồi, yến hội có thể bắt
đầu.”
Nàng là nhân vật chính của đêm nay, mặc trang phục của Bắc Lỗ quốc.
Trước
kia Sắt Sắt từng nghe nói phục sức của nữ tử quý tộc Bắc Lỗ quốc xinh
đẹp vô cùng. Ngày họ trở về thành, Sắt Sắt từng thấy quần áo trang sức
của Y Doanh Hương nhưng không cảm thấy xuất chúng, tối nay Y Doanh Hương
ăn diện như vậy làm cho nàng được diện kiến phục sức tuyệt đẹp của Bắc
Lỗ quốc.
Trên đầu nàng đội vòng hoa sen hình mũ phượng, làm nổi
bật khuôn mặt ngọc cực kì trắng nõn xinh đẹp. Quần áo màu đỏ ôm sát
người, đem dáng người xinh đẹp bày ra không bỏ sót chút nào. Gió đêm
thổi qua, táy áo bay bay trông rất thanh tao.
Y Doanh Hương thật
sự xinh đẹp, mặc kệ nàng mặc quần áo hoa mĩ cỡ nào đều không làm mất đi
phong thái riêng của mình. Quốc sắc thiên hương không từ nào có thể miêu
tả, trên đời này sợ là không người nào có thể xinh đẹp như nàng.
Một tiếng động vang lên, đánh tan suy nghĩ của Sắt Sắt.
Nàng không ngờ tới lúc nàng đang nhìn người khác thì có người cũng đang nhìn nàng.
Vị khách ngồi đối diện đánh rơi chiếc đũa ngọc, đũa ngọc cùng chiếc đĩa chạm vào nhau phát ra một tiếng đinh.
Sắt Sắt vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy con ngươi đen của Phong Noãn.
Phong
Noãn luôn luôn trầm ổn lạnh lùng, con ngươi đen lúc này hiện lên các
loại cảm xúc phức tạp, có kinh ngạc, có chút không tin tưởng, có mất
mát, có hối hận, còn có cả nỗi đau kịch kiệt…Sắt Sắt lần đầu tiên nhìn
thấy một Phong Noãn luôn trầm ổn lại có biểu tình thất lễ như vậy, lại
còn làm rơi chiếc đũa ngọc trong tay, xem ra hắn đã kinh động không nhỏ.
Sắt
Sắt không đoán được Dạ Vô Yên lại mời Phong Noãn đến yến tiệc. Bất quá
nếu hắn là nhị hoàng tử Bắc Lỗ quốc, tới tham gia buổi tiệc sinh nhật
của công chúa hòa thân cũng không có gì lạ.
Phong Noãn, hắn đã nhận ra nàng.
Biết được ngày ấy ở núi Hương Miểu, nữ tử hắn làm nhục là người ơn cứu mạng của hắn, lão đại của hắn, Tiêm Tiêm công tử.
Xem ra hắn đã bị chấn động kinh hãi không nhỏ!
Sắt
Sắt thản nhiên cười cười, đôi mắt long lanh như nước, trong trường hợp
này nàng vẫn nên giả vờ như không biết hắn là thỏa đáng nhất.
“Hách Liên hoàng tử, xảy ra chuyện gì?” Dạ Vô Yên không chút để ý liếc mắt nhìn Sắt Sắt một cái, cười gượng hỏi.
Nụ cười của Phong Noãn trở nên cứng ngắc, trầm giọng nói: “Vương gia, chỉ là không cẩn thận đánh rơi thôi.”
Dạ
Vô Yên nheo mắt, âm thầm bắt giữ cảm xúc trong mắt Phong Noãn, khẽ cười
nói: “Hoàng tử cẩn thận một chút, người đâu còn không mang cho hoàng tử
một đôi đũa mới.”
Thị nữ phía sau vội vàng bước lên nhặt đôi đũa bị rơi xuống đất, lại lấy một đôi mới trình lên.
“Yến hội bắt đầu.” Hắn trầm giọng tuyên bố.
“Vương
gia, các tỷ muội có chuẩn bị vài tiết mục ca múa mừng ngày sinh nhật
của vương phi, không biết có thể bắt đầu không?” Nhu phu nhân nhẹ giọng
hỏi.
Dạ Vô Yên thản nhiên cười cười, nói: “Bắt đầu đi!”
Nhu
phu nhân mắt lạnh nhìn lướt qua Sắt Sắt, nhìn thấy Sắt Sắt không mang
theo nhạc cụ gì, ánh mắt hiện lên một vẻ sắc bén. Nàng ôm một cây đàn
ngọc mới lên, đoán chừng vì cây đàn cũ bị hư nên Dạ Vô Yên đã ban cho
nàng.
Nàng ngồi xổm ở giữa, ngón tay hơi hơi cong lên, những ngón tay trắng như tuyết, gảy ra một tiếng nhạc du dương mà uyển chuyển.
Thanh âm lượn lờ, quyến rũ động lòng người.
Nhu phu nhân kiêu căng như thế cũng không lạ, quả nhiên có chút tài nghệ.
Tiếng đàn ngừng lại, đổi lấy là một đợt vỗ tay.
“Rất tốt, nhạc hay, người càng đẹp hơn!” Dạ Vô Yên thản nhiên khen tặng.
Đôi mắt đẹp của Nhu phu nhân đưa tình nhìn Dạ Vô Yên, thân hình mềm mại không xương hướng về vị trí của mình.
Sau đó một nữ tử mặc áo quần màu xanh lục bước lên sân khấu, nhảy một vũ khúc.
Tay áo xanh phất nhẹ, kĩ thuật nhảy điêu luyện, cũng là một điệu vũ đẹp.
Sắt
Sắt không biết cơ thiếp của Dạ Vô Yên, chỉ thấy tiếp sau nữ tử mặc áo
quần xanh lục là một nữ tử mặc áo quần màu hồng bước lên sân khấu, ngươi
vừa diễn xong, ta liền lên đài…
Dao cầm, tỳ bà, đàn tranh, múa , ca ,…Đủ các loại tài nghệ, từng cái từng cái diễn ra.
Các nữ tử đó, người người đều muốn chiếm được sự ưu ái của Dạ Vô Yên, tự nhiên cũng bày ra hết các chiêu thức của mình .
Cô
thiếp của Dạ Vô Yên người nào cũng có tài nghệ không tầm thường, tất
nhiên có thể được quan viên tuyển chọn, dâng vào Tuyền vương phủ, sao có
thể không có tài nghệ gì.
Liền ngay cả Tử Mê cũng xem đến hoa mắt, trong lòng âm thầm lo lắng.
Dạ
Vô Yên ngồi ở vị trí chủ vị, một thân màu tím thường phục, đầu đội mũ
quan bằng bảo thạch, một thân áo bào nhẹ nhàng , thật nho nhã thanh
thoát, lại không mất đi vẻ tự tin và khí phách.
Khóe môi hắn hơi cong lên một chút ý cười, sắc mặt trông rất bình tĩnh.
Rốt cuộc màn biểu diễn của nữ tử cuối cùng cũng kết thúc, đến phiên Sắt Sắt biểu diễn.
Nhu phu nhân mỉm cười nhìn Sắt Sắt, nhẹ giọng hỏi: “Không biết Giang trắc phi chuẩn bị tiết mục gì đây?”
Sắt Sắt hơi nhăn mày nhíu mi, vẫn chưa thèm để ý tới nàng.
“Hình như có người chưa biểu diễn thì phải?” Một tay Dạ Vô Yên nâng chén rượu lên, một tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, hỏi.
“Vương
gia, mẫu thân Giang tỷ tỷ vừa qua đời, tỷ tỷ có thể tới tham gia yến
tiệc hôm nay Hương Hương đã rất vui mừng rồi, vương gia đừng bắt tỷ tỷ
phải biểu diễn.” Y Doanh Hương nhẹ giọng nói.
“Hương Hương, người
ta vì sinh nhật của ngươi đã chuẩn bị biểu diễn, ngươi làm sao có thể cự
tuyệt ý tốt của người ta, như vậy sẽ làm người khác đau lòng biết
không!” Dạ Vô Yên khẽ cười nói.
“Vương gia…” Y Doanh Hương còn muốn nói gì nhưng Sắt Sắt đã đứng dậy rời khỏi bàn của mình.
Chuyện
của nàng, chưa bao giờ cần người khác phải cầu tình giúp đỡ, gặp phải
chuyện gì, cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ muốn chạy trốn.
Bóng hình xinh đẹp nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi, trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người nàng.
Y
phục mĩ lệ đơn giản, quần áo trang sức nàng cũng không hề ăn diện, nhìn
qua mặc dù có chút cũ kĩ nhưng khi nàng từ nơi đó đứng lên, cả người
mang một khí chất khiến người khác không thể rời mắt. Vừa mới đứng lên
đã toát ra một phong thái xuất thần, khiến người ta cảm thấy tao nhã vô
cùng . Đôi mắt ướt át như nước kia giống như một làn nước cuối thu, ánh
mắt bình tĩnh trong sáng khiến người nhìn vào không tự chủ cảm thấy tự
xấu hổ.
Trong tay nàng không có một loại nhạc cụ nào, mọi người
đang đoán xem cuối cùng nàng sẽ biểu diễn tài nghệ gì đây? Thậm chí vài
cơ thiếp bắt đầu khe khẽ nói nhỏ: “Xem nàng ta không có lấy một loại
nhạc cụ nào, không phải danh tài nữ đế đô chỉ là lời đồn nhảm thôi chứ?”
Dạ
Vô Yên không có biểu tình gì ngồi ngay ngắn một chỗ, trong tay cầm một
chén ngọc lưu ly, chậm rãi xoay tròn, ánh mắt sâu không lường được, bên
môi mang theo một ý cười nghiền ngẫm.
Phong Noãn lẳng lặng ngồi
một bên , khuôn mặt tuần tú vẫn bình tĩnh không một gợn sóng nhưng hai
con ngươi đen lại đan xen những tia u ám phức tạp đã tiết lộ cảm xúc
chân thật của hắn. Hắn chỉ biết công phu khinh công cùng ám khí của Sắt
Sắt rất tốt, không biết Sắt Sắt còn có tài nghệ khác.
Mọi người ở
đây không ngừng ngờ vực vô căn cứ, Sắt Sắt thuận tay cầm từ trên bàn lên
hai cái chén nhỏ thanh hoa tiểu từ điệp, kẹp ngón giữa vào, giả làm cái
phách. (phách: nhạc khí dùng để đánh nhịp, từ: đồ sứ)
“Sắt
Sắt bất tài, nguyện biểu diễn một vũ điệu mừng sinh nhật vương phi, gia
mẫu vừa qua đời, Sắt Sắt không thể động vào nhạc cụ, đành phải lấy từ
điệp mua vui, mong vương phi đừng ghét bỏ.” Nói xong nàng lay động cổ
tay, vài tiếng đinh đương phát ra, thanh thoát như tiếng kim loại chạm
vào ngọc, thanh như ngọc lưu ly.
Trong nhất thời, tiếng người yên tĩnh, gió dường như cũng ngừng thổi.
Tiếng
đinh đinh đang đang thanh thoát vang lên, cổ tay trắng nõn của nàng nhẹ
lay động, dần dần tạo nên một khúc nhạc tuyệt vời. Tiếng nhạc kia không
giống với tiếng đàn trong sáng, không giống với tiếng sáo du dương,
không giống với tiếng đàn tỳ bà uyển chuyển,…Chỉ phát ra âm thanh trong
veo êm ả, thuần túy như một cơn gió, một tia sáng, hay một áng mây.
Nàng ngay trong làn gió mát cùng tiếng nhạc êm tai, mũi chân kiễng lên một chút, nâng tay, phất tay áo bắt đầu động tác múa.
Dáng
người nhẹ nhàng giống như mây bay , trăng sáng, kĩ thuật nhảy tuyệt
diệu giống như mưa sa gió thổi, tay áo mềm mại bay bay ở giữa không
trung biến ảo thành từng dòng nước chảy, nhẹ nhàng giống như gió, cùng
mái tóc đen phất phới đan vào nhau, tạo nên một khung cảnh thuần khiết
và diễm lệ không thể tả xiết.
Tiếng nhạc bỗng nhiên trở nên dồn
dập, những bước nhảy cũng bỗng nhiên trở nên gạn đục khơi trong. Không
thấy bóng người, chỉ thấy tay áo đang phất phới bay lên, cùng đôi chân
ngọc không ngừng nhảy múa, tâm trí của mọi người đều bị lạc trong tiếng
nhạc đinh đinh đang đang thanh thoát tuyệt vời .
Nhưng vào lúc này, tiếng nhạc bỗng nhiên trở nên trầm thấp, dần dần tan trong vô hình.
Bóng người nhảy múa cũng ngày càng chậm, giống như một đóa sen trắng đang vươn mình đón gió, dần dần dừng lại.
Quần
áo đang bay phất phới dần rũ xuống, trông như áng mây mềm mại, mái tóc
dài đang bay nhảy trên không cũng rũ xuống, giống như một dòng thác đổ
xuống bên hông nàng.
Yên tĩnh, mọi thứ đều rơi vào một cảnh yên tĩnh.
Chương 38 - Sóng gợn tình tố
Sắt
Sắt lẳng lặng đứng dậy, dưới ngọn đèn mê ly, một đôi mắt đen trong sáng
như nước, bình tĩnh không mang theo một gợn sóng. Nàng không nhìn người
nào, trong lòng chỉ có sự bình tĩnh, vươn bàn tay trắng nõn thon thả
đem hai chén nhỏ có hình hai chú bướm nhỏ bằng sứ đặt trên bàn, sau đó
trước những ánh mắt vô cùng hâm mộ và ghen tị của mọi người lặng yên
không một tiếng động lui về chỗ ngồi.
Sau khi nàng ngồi xuống một lúc lâu mới nghe được một tiếng than kinh ngạc không biết của ai thốt ra.
“Những
vũ điệu tuyệt vời đã từng thấy qua rất nhiều nhưng chưa từng xem qua
một vũ điệu thanh khiết tuyệt vời như vậy! Tiếng nhạc êm tai cũng nghe
qua không ít nhưng chưa từng nghe qua tiếng đàn trong trẻo như vậy. Hơn
nữa lại dùng bát điệp tấu ra.”
Khiếp sợ đã không đủ để hình dung tâm tình của các nàng trong giờ phút này.
Các nàng chỉ biết là mới vừa rồi nữ tử kia đã có một cái chớp mắt thật thanh nhã, vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí của các nàng.
Không
có tiếng vỗ tay, không có tiếng ca ngợi, có lẽ tất cả những thứ đó cũng
không thể biểu đạt hết tâm tình của các nàng cho nên đành chọn cách
trầm mặc. Trong không khí trầm mặc, mọi người bắt đầu dùng bữa.
Dạ
Vô Yên vẫn như trước ngồi ở bàn của mình, nhưng nét điềm tĩnh trên
khuôn mặt hắn đã bị phá vỡ, con ngươi đen dâng lên một cảm xúc cuồn cuộn
khác thường.
Nàng hẳn là quá kiêu ngạo, Sắt Sắt cười lạnh nhạt , ánh mắt ướt át khẽ gợn sóng, nụ cười nhẹ như phù dung nở rộ trong nước.
Phong
Noãn không nhìn Sắt Sắt, chỉ cúi đầu, đôi mắt dừng trước những món mĩ
vị, ăn mau chóng , không biết thật sự đói bụng không hay đang dùng
chuyện ăn uống để che dấu sự khiếp sợ trong lòng.
Sơn hào hải vị được thay phiên bày biện trên bàn, Sắt Sắt cầm đũa tùy ý gấp mấy miếng.
Mọi người dùng bữa xong liền cùng nhau tụ lại ngắm trăng hoặc ngắm hồ nước hay du ngoạn…
Sắt
Sắt lẳng lặng đứng chỗ ánh sáng tối nhất, mắt nhìn ngắm dòng nước trong
xanh, chỉ chờ đợi yến tiệc kết thúc liền trở về Đào Yêu viện.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn thấy Phong Noãn chậm rãi tiến đến bên cạnh nàng.
Phong
Noãn mà nàng biết đang ở trước mặt nàng, hắn luôn trầm mặc bình tĩnh,
tựa như chưa từng có việc gì có thể khiến hắn biến sắc. Một lần không
thể khống chế được trên núi Hương Miểu kia làm cho nàng biết được hắn
cũng không trầm mặc như vẻ bề ngoài của mình. Mà lúc này trong bóng tối,
nàng nhìn thấy được ánh mắt Phong Noãn đang cháy lên một loại cảm xúc
phức tạp, nàng bỗng nhiên phát hiện đây là một nam tử vô cùng cuồng dã.
Sự trầm mặc trước kia của hắn chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, vì còn chưa tới lúc bùng nổ.
“Ngươi chính là hắn?” Thanh âm của hắn không chút nghi vấn nào mà chỉ có sự khẳng định.
Sắt Sắt ngước mắt lên cười nhẹ nói: “Hách Liên hoàng tử, ngươi nói hắn là đang nói người nào?”
Phong
Noãn nghe vậy, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm, dừng dung nhan
thanh lệ của nàng, hơi uất giận nói: “Tiêm Tiêm công tử, ngươi còn muốn
phủ nhận sao?” Chẳng bao lâu sau hắn cũng đã hoài nghi nàng là nữ tử,
nhưng đều bị nàng khôn ngoan che giấu. Mắt hắn đúng là bị mù mới không
nhận ra nàng là nữ tử, đầu hắn đúng là mê muội mới tin tưởng nàng là nam
tử.
Ý cười bên môi Sắt Sắt chậm rãi đọng lại, nàng không ngờ khi
Phong Noãn biết nàng là nữ tử sẽ có phản ứng dữ dội như vậy. Theo hiểu
biết của nàng về hắn thì hắn cho dù núi có sập xuống cũng không thay đổi
sắc mặt, nàng là nam hay nữ hắn cũng sẽ không chớp mắt, nhưng hắn lại
đang kích động như vậy, hình như đã thực sự giận dữ.
Hắn còn dám giận dữ? Người nổi giận phải là nàng mới đúng!
Trên
núi Hương Miểu, hắn ngoại trừ chán ghét né tránh môi thì hình như đã
hôn từ gáy xuống ngực nàng. Nhớ tới những dấu hôn hắn để lại trên người
nàng, nhớ tới hắn đem nàng không mảnh vải che thân của nàng lộ ra trước
mắt mọi người thì trong lòng Sắt Sắt liền dâng lên một sự tức giận.
Phong Noãn vốn không biết Giang Sắt Sắt chính là nàng nên khi mặt đối
mặt nàng còn có thể làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra , nhưng lúc
này thân phận bị vạch trần thì không khí xấu hổ lại bao trùm giữa hai
người họ. Nhất là việc Phong Noãn nhìn thẳng vào mắt nàng như vậy làm
cho Sắt Sắt cảm thấy xấu hổ vô cùng .
“Xin lỗi Hách Liên hoàng tử,
ta muốn trở về, thỉnh cầu ngài tránh ra!” Sắt Sắt lẳng lặng mở miệng,
ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn lên vầng trăng trên bầu trời
đêm.
“Công tử, ta…” Ánh mắt chim ưng của Phong Noãn hiện lên một
vẻ đau đớn, sâu như vậy, sâu đến nỗi làm cho người ta đau lòng. Bỗng
nhiên hắn cất bước tiến lên ngăn Sắt Sắt lại, nhẹ giọng nhưng uất giận
nói: “Ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết ngươi chính là hắn, ngươi
biết hay không, ta thiếu chút nữa đã…”
Chữ phía sau hắn cũng không
nói ra, là hắn muốn nói thiếu chút nữa đã làm nhục nàng sao? Xem ra
không đúng bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt đó không chỉ đơn giản có hối
hận. Sắt Sắt đang muốn hỏi lại thì thấy Y Doanh Hương uyển chuyển , nhẹ
nhàng chậm rãi bước đến, cười vui vẻ hướng đến chỗ họ.
“Nhị hoàng
tử, sao ngươi lại ở đây, Hương Hương tìm ngươi rất lâu rồi.” Dưới bóng
đêm, nụ cười của nàng kiều diễm như ánh nắng, ánh mắt long lanh làm lòng
người mê muội.
“Giang tỷ tỷ cũng ở đây sao, Giang tỷ tỷ, điệu
nhảy vừa rồi của tỷ thật sự là cực kì xinh đẹp, Doanh Hương xem chăm
chú. Ngươi lại có thể dùng chén điệp để tấu nhạc, Doanh Hương rất bội
phục, Giang tỷ tỷ khi nào rảnh hãy dạy cho ta được không!” Y Doanh Hương
cười khẽ nói.
Sắt Sắt chớp mi cười nhẹ : “Giọng hát trầm bổng của
vương phi không người nào có thể sánh kịp, sao phải học chút tài nghệ
nhỏ này. Sắt Sắt còn có việc, xin cáo lui.”
Nàng chậm rãi rời đi, trong bóng tối, tà áo trắng như tuyết không thể che giấu thân hình thon gầy của nàng.
Nàng đứng ở ven hồ, vốn định quay về Đào Yên viện, đáng tiếc chiếc thuyền kia không biết đang ở nơi nào?
Trong
yến hội đèn đuốc mông lung, Dạ Vô Yên ngồi chỗ kia, hai bên trái phải
là một đám oanh oanh yến yến vờn quanh, rất vui vẻ . Xem ra yến hội nhất
thời không thể kết thúc được, Sắt Sắt đi dọc ven hồ muốn tìm chiếc
thuyền kia.
Một đợt tiếng bước chân từ xa dần tiến lại gần, Sắt
Sắt tưởng là Tử Mê nên cũng không để ý, nhưng có một người từ sau lưng
đẩy nàng một cái, thân mình Sắt Sắt chao đảo rồi “bùm” một tiếng liền
rơi xuống nước.
Lần này Sắt Sắt trở về Tuyền vương phủ vì tránh sơ
ý lộ ra võ công nên đã để cho Tử Mê phong tỏa nội lực của nàng, lại
không ngờ làm cho người khác hại mình, Sắt Sắt giãy giụa vài cái rồi yên
lặng chìm xuống đáy hồ.
Mẫu thân của nàng từng là cướp biển nên
làm sao nàng lại không biết bơi? Chỉ là không cử động để nhìn xem rốt
cuộc là ai muốn đưa nàng vào chỗ chết.

