Mỹ nhân ốm yếu - Chương 02 part 2
Đáng tiếc là, Tiết gia
gia đã qua đời, không thể tra hỏi, mà A Tô vẻ mặt mờ mịt, chỉ nói: “Tiết gia
gia cũng không nói cho muội biết đây là bí quyết nội công gì, ông dạy muội học,
muội liền học!”
Tóm lại một câu, việc này
đã xem như án chưa giải quyết, không đáng truy hỏi!
Dù sao nội thương của hắn
hoàn toàn khỏi hẳn là hàng thật giá thật, cho nên sau khi thương thế lành liền
mang theo nàng đi hít thở không khí, lại không đoán được sẽ ở tửu lâu nghe được
việc hắn phản bội Huyền Cực Môn trên giang hồ truyền ra đã như lửa cháy lan
trên đồng cỏ.
“Phải không? Vậy là tốt
rồi!” Nghe vậy, nàng cảm thấy yên tâm, sau khi nghiêng tai lắng nghe, cánh môi
hiện ra nụ cười. “Hết mưa rồi!”
Ánh mắt chuyển ra ngoài
cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy mưa to tầm tã đã ngừng, ở xa xa núi non trùng điệp
xanh biếc tú lệ, sau cơn mưa vầng dương từ trong đám mây hiện ra, biểu thị sau
giữa trưa thời tiết sẽ rất tốt, cánh môi mỏng của Huyền Thương không khỏi hơi
cong lên...... Đây là tượng trưng cho bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi khói mù
u ám, sắp có được cuộc sống tương lai tươi sáng, đúng không?
“Đi thôi!” Giúp nàng đứng
dậy, vẻ mặt Huyền Thương đầy dịu dàng trầm tĩnh.
“Ừm.” Mềm mại để hắn đỡ
mình, cánh môi A Tô vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
Khi hai người tựa vào
nhau đi ngang qua bàn bên cạnh để xuống lầu, đại hán mặt chữ quốc vẫn ba hoa
đàm luận cuồn cuộn không dứt vang lên, cao hứng bừng bừng phát biểu quan điểm
của mình về đại sự oanh động giang hồ “thủ cấp ‘Câu Hồn Tu La’ treo giải thưởng
vạn kim” này......
Mưa to qua đi, ánh mặt
trời bắt đầu chiếu rọi, đám tiểu thương ven hồ thấy du khách trú mưa đều ra
ngắm cảnh trí Tây Hồ tươi đẹp sau cơn mưa, lập tức lại chăm chỉ mở sạp, nhiệt
tình mời chào, rất nhiều người dùng chút tiền này để nuôi sống một nhà già trẻ,
cho nên trong lúc nhất thời, ven hồ có vẻ náo nhiệt dị thường.
Dựa vào nam nhân trầm
tĩnh ít lời bên cạnh cẩn thận đỡ, A Tô mặc dù mù, nhưng vẫn có thể an toàn đi
trong đám người náo nhiệt, hoàn toàn không bị người bên ngoài va chạm.
“Thương, có thể chứ?” Tai
nghe tiếng người ồn ào quanh mình, nàng bỗng nhiên tung ra câu hỏi rất kì lạ.
“Cái gì?” Hiển nhiên, cho
dù Huyền Thương hiểu biết nàng rất sâu cũng không hiểu ý nghĩa, cúi đầu hỏi lại
thiên hạ trong lòng.
“Chúng ta có thể không
chút nào che giấu mà hiện thân như vậy sao?” Huyền Cực Môn hiện đang truy tra
tung tích bọn họ, bọn họ nên tìm một chỗ trốn mới đúng, sao có thể nhàn hạ
thoải mái ở Tây Hồ Hàng Châu náo nhiệt ngắm cảnh? Không sợ bị tìm được sao? A Tô
trong lòng khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.
“Không sao! Mấy ngày nay
chúng ta ẩn nấp ở khách điếm dưỡng thương, những người đó không tìm thấy tung
tích chúng ta, khẳng định sẽ nghĩ rằng chúng ta đã rời khỏi Giang Nam, đuổi theo hướng khác!” Huyền
Thương quá rõ phương thức làm việc của những người trong Huyền Cực Môn, nhàn
nhạt giải thích cho nàng.
“Nơi nguy hiểm nhất là
nơi an toàn nhất, phải không?” Rốt cục cũng hiểu ra, nàng nhịn không được cười
khẽ.
“Phải.” Thấp giọng hưởng
ứng, đáy lòng Huyền Thương cũng rất rõ ràng đối phương một khi truy không ra
tung tích bọn họ, khẳng định sẽ phát hiện khác thường, rồi quay lại tìm kiếm từ
đầu, cho nên Giang Nam này cũng không phải nơi có thể ở lâu, song, hắn cũng
khôn ngoan mà không nói ra để khiến nàng lo lắng.
“Huynh nói, chúng ta có
cần phải mai danh ẩn tích, đổi tên, để né tránh ‘Huyền Cực Môn’ truy tung?”
Nghĩ nghĩ, nàng lại có câu hỏi.
“Nàng sẽ quen gọi ta bằng
tên khác?” Huyền Thương nhíu mày hỏi lại.
Thói quen của con người
rất khó sửa! Gọi tên nhiều năm như vậy, theo tính tình đơn thuần của nàng,
khẳng định hai ba câu liền để lộ, vô tình mà bật gọi lên tên thật của hắn.
Nghĩ đến phải muốn dùng
tên khác gọi hắn, A Tô cảm thấy không được tự nhiên, không thể tưởng tượng dùng
một cái tên xa lạ để khoác vào người hắn. Từ khi có trí nhớ tới nay, hắn đã tên
“Huyền Thương”, cũng cảm thấy tên này thích hợp nhất với hắn.
“Muội, muội nghĩ muội có
thể sẽ không quen!” Thở dài thừa nhận. Nếu thật muốn làm như vậy, nói không
chừng nàng hai ba câu nói sẽ phá tan.
“Được rồi!” Cười khẽ,
Huyền Thương thản nhiên nói: “Ta cũng không muốn dùng tên khác gọi nàng.” Bởi
vì sẽ làm cho hắn cảm thấy giống như đang kêu người xa lạ.
“Vậy......”
“Vậy làm theo câu châm
ngôn của giang hồ đi, chúng ta liền tiếp tục ‘Đi không đỏi tên, ngồi không đổi
họ’ đi!” Mỉm cười tiếp lời.
Hắn không muốn bởi vì
“Huyền Cực Môn” mà thay đổi bất cứ chuyện gì của bọn họ, cho dù chỉ là tạm thời
cũng không được.
Mỉm cười, biết suy nghĩ
của hắn, nàng điểm nhẹ trán rồi nói sang chuyện khác. “Sau này chúng ta sẽ đi
đâu?” Thiên hạ to lớn, hắn có nghĩ tới muốn định cư ở đâu, nuôi nấng con bọn họ
trưởng thành?
“Sau này à......” Nghĩ
đến sau này, trong lòng hắn ấm áp, cười nhẹ nói: “Chúng ta tìm nơi thâm sơn u
cốc ở lại, ta săn thú nuôi sống nàng cùng con, cuộc sống bình an, được không?”
“Làm thợ săn sao?” Trong
đầu tưởng tượng thấy hắn săn bắn, nàng chăm sóc con cái cuộc sống bình an, A Tô
nhất thời cười thỏa mãn lại dịu dàng. “Tốt! Muội nghĩ huynh nhất định sẽ là thợ
săn xuất sắc nhất.”
Nghe vậy, hắn nhịn không
được gắt gao đem nàng ôm vào ngực, trong lòng tràn đầy cảm động. Nữ tử quan
trọng nhất sinh mệnh hắn, nữ tử luôn không oán trách đi theo hắn, hắn thật may
mắn có thể có nàng làm bạn cả đời!
“Làm sao vậy?” Cảm nhận
được hắn tràn ngập tình cảm ôm chặt, A Tô vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn dật,
cố ý trêu đùa, “Huynh lo lắng mình không trở thành thợ săn xuất sắc nhất, sợ
làm mất mặt muội sao?”
“A Tô, nàng đây là đang
trêu ta sao?” Vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy!” Chậc! Giọng
điệu hắn làm gì phải chăm chú nghiêm túc như vậy chứ? Thật sự nghe không hiểu
nàng đang trêu chọc hắn hay sao?
“Ta không muốn cười to,
sẽ dọa đến người khác.” Vẫn vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen sáng lại lóe ý
cười. Trước kia khi ở Huyền Cực Môn, hắn ít cười, thỉnh thoảng cười to lại
thường khiến người bên ngoài vẻ mặt kinh hoảng, nghĩ rằng hắn giận quá hóa cười
muốn giết người.
“Phải không?” Tiếc hận
thở dài, nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. “Chờ khi chỉ có hai người
chúng ta, huynh lại cười cho muội nghe là được! Cho dù tiếng cười khó nghe,
muội cũng tuyệt không ghét bỏ huynh.”
Biết nàng cố ý làm hắn
vui vẻ, Huyền Thương nhịn không được lắc đầu nhẹ nở nụ cười.
Nghe tiếng cười trầm thấp
dễ nghe của hắn vang lên bên tai, A Tô mỉm cười, đang định nói thêm gì nữa,
phương xa chợt bay tới tiếng sáo nhạc, nhất thời hấp dẫn lực chú ý dạt dào
trong lòng nàng.
Thấy nàng tập trung
chuyên chú lắng nghe, Huyền Thương nhìn về nơi phát ra tiếng nhạc, chỉ thấy
giữa hồ có mấy chiếc thuyền hoa, tiếng đàn sáo ca múa đúng là từ thuyền hoa
truyền đến.
“Là tiếng hát của ca kỹ
trên thuyền hoa.” Vì nàng mà giải thích.
“Thì ra là thế!” Khuôn
mặt nhỏ nhắn bừng sáng, nàng có vẻ vui sướng. “Tiết gia gia từng nói, ca kỹ Tây
Hồ không chỉ kiều mỵ động lòng người, ca nghệ lại càng phi phàm, khi ông còn
trẻ ở chỗ này chung chạ không ít ngày đâu, khi ấy người là nhân vật phong lưu
hàng đầu đó! Nghe lão nhân gia nói rất sống động, nhớ mãi không thôi, khiến
muội cũng thật muốn xem thử có thật là như thế hay không!”
“Tiết gia gia đem lịch sử
chơi bời trăng hoa lúc trẻ của mình nói cho nàng nghe?” Nghe vậy, Huyền Thương
vẻ mặt quỷ dị, không dám tin lão nhân gia lại đem chuyện đi mua vui nói cho
nàng nghe.
“Đúng vậy! Nói rất vui vẻ
phấn chấn!” Nàng gật đầu cười nói.
“Lão nhân kia lại......”
Lắc lắc đầu không nói gì, đột nhiên rất muốn đào hài cốt của lão nhân nào đó đã
qua đời, trừng phạt ông tùy tiện ‘đầu độc’ nàng.
“Muội muốn đi!” Nhìn
không thấy bất đắc dĩ của hắn, A Tô hưng phấn yêu cầu.
“Cái gì?” Mắt đẹp trừng,
nghĩ rằng mình nghe lầm.
“Muội muốn đi!” Nhắc lại
một lần, mỉm cười nói thêm. “Đi thuyền hoa nghe ca kỹ xướng khúc.”
“A Tô, nơi đó là chỗ để
nam nhân tìm hoan mua vui.” Tiếng nói gượng gạo hiếm thấy, Huyền Thương rất
hiểu trên thuyền hoa tuyệt không chỉ là xướng khúc đơn giản như vậy! Ca kỹ cùng
những người tự xưng là văn nhân mặc khách đùa cợt buông thả, cảnh tượng phóng
túng, hành vi phóng đãng, hắn không muốn nàng bị dọa sợ.
“Muội biết!” Lại gật đầu,
A Tô tự nhận không phải trẻ con vô tri, đương nhiên rất rõ ràng. “Muội không
định làm gì, chính là đi nghe hát một chút mà thôi! Tiết gia gia nói ca kỹ trên
hồ tiếng ca uyển chuyển mềm mại đáng yêu sẽ làm người ta xương cốt tê dại như
nhũn ra, sóng mắt tình tứ lưu chuyển sẽ câu dẫn người mất cả bán hồn, muội
không nhìn thấy sóng mắt câu hồn, chỉ có thể nghe một chút tiếng ca xem có đúng
như Tiết gia gia hình dung hay không.”
Lại là Tiết gia gia! Có
chút hối hận năm đó đem A Tô giao cho lão nhân gia, Huyền Thương thật lâu không
biết nói gì.
“Không được sao?” Cả buổi
không thấy hắn hưởng ứng, A Tô giấu không được thất vọng.
Biết nàng bản tính kỳ
thật hoạt bát hồn nhiên, chỉ là sau khi hai mắt bị mù hành động không tiện,
tính tình mới chậm rãi chuyển thành hơi trầm tĩnh, bản chất hoạt bát hiếu động vẫn
giấu sâu trong đáy lòng, nghe Tiết gia gia miêu tả rất sống động, trong lòng tò
mò muốn biết là chuyện thường! Nàng vì mắt mù đã mất đi nhiều lắm, hắn sao có
thể coi nhẹ lời thỉnh cầu khó gặp của nàng? Không tiếng động than nhẹ, Huyền
Thương cả đời này chỉ chịu khuất phục trước nàng.
“Đi! Nếu nàng thật muốn
đi, ta đương nhiên sẽ đưa nàng đi.” Dứt lời, ôm ngang người, chân vận lực bay
vút ra giữa hồ, khinh công cao đến kinh người.
“Cám ơn!” Cánh tay nhỏ
vòng lên cổ rắn chắc, vẻ thất vọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã biến mất trong
lồng ngực dày rộng, thoáng chốc cười đến sáng lạn như hoa, nhịn không được lại
trêu chọc, “Thương, sóng mắt câu hồn huynh liền giúp muội xem đi!”
“Nàng rất hào phóng,
nhỉ?” Lại kêu vị hôn phu nhà mình đi nhìn cô nương khác, không ăn giấm sao?
Huyền Thương mặc dù mặt không chút thay đổi, lại cảm thấy vừa bực mình vừa buồn
cười.
“Huynh là mắt của muội a!
Đương nhiên phải cẩn thận nhìn, sau khi trở về khách điếm lại hình dung cho
muội nghe......”
Nghe vậy ngực căng thẳng,
Huyền Thương thở dài không nói, ánh mắt sắc bén nhanh chóng đảo qua, lập tức
chọn một chiếc thuyền hoa điêu khắc tinh xảo tao nhã, không có nhiều quá khách
làng chơi tìm hoan mua vui để đặt chân.
Nào biết mới buông A Tô,
trong khoang thuyền đã truyền đến một trận cười trong trẻo --
“Thủy Tiên cô nương, cô
có khách mới tới chơi kìa!”
“Làm sao có thể? Hôm nay
thiếp chỉ chiêu đãi một mình Nam Cung công tử, hơn nữa thuyền cũng đã đi vào
giữa hồ, sao có thể còn có người đến được? Nam Cung công tử đừng nói đùa!”
Tiếng cười dịu dàng kiều mỵ nói gót, giọng nói mềm mại nhu tình như nước thấm
đến tận xương.
Nghe vậy, Huyền Thương
trong lòng rùng mình, không khỏi cảnh giác......
Xem ra, nam tử trong
khoang thuyền không phải khách tìm hoan bình thường, là một người học võ bản
lĩnh cao cường, nếu không sao có thể nhận thấy được động tĩnh ngoài khoang
thuyền?
Hiển nhiên, A Tô cũng
cảnh giác điểm này. “Thương, chúng ta đi thôi!” Hiện nay, mỗi một người giang
hồ đều tùy thời muốn lấy mạng Huyền Thương, nàng thầm nghĩ tránh càng xa càng
tốt.
“Ừ.” Có cùng suy nghĩ,
khi hắn đang muốn ôm nàng rời khỏi thuyền hoa, nam tử trong khoang thuyền tựa
hồ nghe được bọn họ nói chuyện, tiếng cười trong trẻo lại lan ra.
“Vị huynh đài này, nếu
đến đây cần gì phải đi vội thế? Lên cùng thuyền chính là hữu duyên, sao không ở
lại để kết giao bằng hữu? Còn nữa, Thủy Tiên cô nương khẳng định sẽ rất vui khi
có tri âm muốn nghe nàng đánh đàn xướng khúc! Ta không nói sai chứ? Thủy Tiên
cô nương?”
Lời nói cố tình giữ người
khiến Huyền Thương hơi dừng chân, vẻ mặt thoáng chốc lạnh lùng như băng...... Nam tử trong khoang thuyền đến tột cùng là
ai? Vì sao lại có gắng giữ hắn lại?
“Nam Cung công tử nói
đúng.” Tiếng cười lấy lòng thanh lại nổi lên, vội vàng sai tiểu nha hoàn. “Tiểu
Hồng, còn không mau đi nghênh đón khách quý.”
Kiều ngữ chưa dứt, trong
chớp mắt, khoang thuyền chui ra hai nha hoàn búi tóc khoảng mười ba, mười bốn
tuổi, vẻ mặt cười uyển chuyển đứng trước mặt bọn họ. “Hai vị khách quý, tiểu
thư nhà ta cho mời!”
“Thương?” Lặng lẽ nắm
quần áo hắn, A Tô có chút bất an.
Nếu đối phương nhiệt tình
mời mọc, không nhận thành ra chột dạ, khiến người hoài nghi! Hơn nữa từ trong
lời nói cũng không cảm nhận được địch ý, tựa hồ chỉ là rất hiếu khách mà
thôi......
Quên đi! Cho dù cho dù
thực sự có ác ý, chẳng lẽ “Câu Hồn Tu La” là nhân vật có thể để người ta muốn
làm gì thì làm sao? Quan trọng nhất là, A Tô muốn nghe hát, hắn đương nhiên
không muốn để nàng thất vọng!
Lạnh lùng cười, Huyền
Thương quyết định tìm hiểu xem sao. “A Tô, không phải nàng muốn nghe hát sao?
Nếu người ta hiếu khách mời, chúng ta sao có thể phụ lòng tốt?”
Hừ! Đối phương là địch
hay bạn, chốc lát liền biết ngay thôi!

