Mỹ nhân ốm yếu - Chương 04 part 1
“Lần này miệng vết thương
của huynh thật dài thật sâu!” Vội vàng giúp thiếu niên bôi thuốc chữa thương,
tiểu cô nương mười tuổi đột nhiên xúc động đến muốn khóc.
“Không có gì đáng ngại!”
Thiếu niên mười lăm tuổi mở rộng quần áo nửa người trên, mặc tiểu cô nương tiến
hành bôi thuốc băng bó miệng vết thương sâu trước ngực mình, khuôn mặt tuấn dật
trầm ổn không chút dao động. “Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, có thể hoàn thành sứ
mệnh còn sống trở về, xem như không tệ!”
“Huyền Thương ca ca, muội
không thích nhìn huynh bị thương.” Tiểu cô nương thấp giọng nói, mơ hồ sắp khóc.
Ánh nhìn ngưng đọng như
đang suy nghĩ điều gì, thiếu niên gật đầu đáp ứng. “Được! Về sau ta sẽ cố hết
sức không để bị thương.”
“Ừm!” Được câu trả lời
chắc chắn, tiểu cô nương lúc này mới rưng rưng cười rạng rỡ, sau khi cẩn thận
vì hắn băng bó vết thương, đột nhiên tò mò hỏi: “Huyền Thương ca ca, sinh nhật
huynh là ngày nào?”
“Không biết!” Thản nhiên,
gương mặt thiếu niên không chút gợn sóng.
“Sao lại không biết?”
Tiểu cô nương kinh ngạc vội la lên: “Ngay cả A Tô cũng có sinh nhật mà!”
“Ta là cô nhi được nhặt
về, làm sao biết sinh nhật mình?” Thiếu niên trầm tĩnh nói, không chút phật
lòng.
“A!” Tiểu cô nương khẽ
kêu, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Cha mẹ A Tô tuy rằng
đều đã chết, nhưng đại nương ở trong bếp đối tốt với A Tô, giúp A Tô làm sinh
nhật! Huyền Thương ca ca, ngày mai là sinh nhật A Tô, đại nương làm bếp sẽ nấu
bát mì thọ chúc mừng cho A Tô, cái kia...... Cái kia......”
“Hửm?”
Rụt rè cười, cố lấy dũng
khí nói tiếp: “Huynh, huynh muốn có cùng ngày sinh nhật với A Tô hay không? Bát
mì thọ kia, A Tô bưng tới cùng huynh ăn, được không?”
Chưa bao giờ từng có
người quan tâm hắn có sinh nhật hay không, trong nội tâm thiếu niên không khỏi
lặng lẽ lướt qua một cỗ thuỷ triều ấm áp, đôi mắt đen sâu nhìn nàng thật lâu,
cuối cùng, đôi môi xinh đẹp đột nhiên nở nụ cười mê người.
“Được!”
******************************
Hậu viện rộng lớn, hơn
mười tân tú của các các đại môn phái có danh hiệu trên giang hồ đều tề tụ trong
lương đình, thân thiện trò chuyện với nhau, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía
hai bóng người đang tỷ thí trên cỏ, thảo luận ưu khuyết điểm của chiêu thức của
song phương.
Khác hẳn với sự náo nhiệt
trong lương đình, cách lương đình không xa dưới gốc đại thụ có ba bóng người
đang đứng trầm tĩnh quan sát tỷ võ.
“Quái! Hai vị bên cạnh
Nam Cung huynh kia là ai? Sao không giới thiệu cho chúng ta làm quen, lại đứng
dưới gốc cây vậy?” Rốt cục, trong đám người sôi nổi cười nói, Lâm Nhạc Bình --
đệ tử Điểm Thương phái, ngoại hiệu “Ngọc Diện kiếm khách” mắt sắc phát hiện.
“Ai nha! Đôi vợ chồng kia
mấy ngày trước ta có gặp qua, là khách sống một mình ở ‘Tuyết Tùng Viện’. Nghe
hạ nhân nói ngày thường cũng không quan tâm tới người khác, hơn nữa người nam
kia lại lạnh lùng, không ngờ Nam Cung đại ca chịu được, không chút so đo mà dối
đãi, đúng ngày liền hỏi han ân cần, nhiệt tình quan tâm.” Xinh đẹp bức người,
nữ đệ tử của Hoa Sơn phái -- Thượng Quan Tử Yến đối với Nam Cung Dịch có lòng
ngưỡng mộ mơ hồ có chút không vui nói.
Mấy ngày nay, Nam Cung
Dịch rảnh rỗi liền đến “Tuyết Tùng Viện” tìm bọn họ, liên lụy nàng tìm không
được cơ hội để thân cận với người trong lòng.
“Ra vẻ như vậy sao? Đến
tột cùng là có bản lãnh gì mà khiến Nam Cung huynh đối đãi đặc biệt như thế?”
“Còn không phải sao! Thật
đúng là làm người ta tò mò!”
“Nếu thực sự có bản lãnh,
tại hạ cũng muốn cùng luận bàn một phen!”
“Cũng không biết là môn
phái gì, có danh hiệu gì?”
Trong lúc nhất thời,
trong lương đình tiếng tò mò nghị luận không dứt bên tai, cuối cùng, có người
tiếng đề nghị --
“Nếu mọi người muốn biết
như vậy, tiến đến kết bạn không phải được sao!”
Lời vừa nói ra, mọi người
nhìn nhau, trong lòng tâm tư giống nhau, lập tức không cần nói rõ, một đám
người liền ăn ý chậm rãi đi về phía ba người dưới đại thụ hạ.
***
Một chỗ khác, dưới đại
thụ --
Nhìn hai bóng người triền
đấu trên cỏ, Huyền Thương mặt không chút thay đổi, chỉ chốc lát sau, hắn đột
nhiên tâm sinh phiền chán. “A Tô, chúng ta trở về!”
A Tô chỉ nghe tiếng đao
kiếm giao kích leng keng, nhìn không thấy thân thủ hai người giao đấu nghe vậy
có chút kinh ngạc, đang muốn hỏi hắn vừa mới đến vì sao lại vội vã đi, Nam Cung
Dịch đã mở miệng trước --
“Thương đệ, sao vừa xem
tới đã muốn đi?” Trong tiếng cười tựa hồ ẩn ẩn biết nguyên nhân vì sao y không
thèm xem, chính là biết rõ còn cố hỏi.
“Chỉ có mã ngoài, khoa
chân múa tay, xem nhiều cũng vô dụng!” Lạnh lùng dò xét, Huyền Thương thản
nhiên tung một lời bình ngoan độc cũng là sự thật. Cái loại chiêu thức đẹp mắt
xinh đẹp nhưng không thực dụng này, nếu thật sự gặp gỡ địch thủ, chỉ có kết cục
đi gặp Diêm Vương trước thời hạn mà thôi.
Hiện nay tân tú các đại
môn phái chỉ có thực lực như vậy sao? Thật khiến cho người ta muốn lắc đầu,
thúc giục các môn phái mau mau đem đệ tử nhà mình chạy khắp các nơi trên giang
hồ triệu hồi, đóng cửa khổ luyện ba, năm năm hãy cho ra ngoài!
Thiếu chút nữa cười to ra
tiếng, Nam Cung Dịch tuy biết sự thật, cũng không thể không biết xấu hổ nói
thẳng giống y vậy, chỉ có thể cố nén buồn cười. Dù sao, hắn thân là chủ nhân,
không thể cười nhạo khách nhân trong phủ học nghệ không tinh, chỉ biết ỷ vào uy
danh của môn phái để hành tẩu giang hồ.
“Thương!” Nhẹ giọng khiển
trách, A Tô vừa bực mình vừa buồn cười, cực kì ngượng ngùng. Aiz...... Nam nhân này nếu không phải không buồn hé
răng, thì chính là nói không đúng lúc, thật sự là không có cách gì với huynh ấy!
Đối mặt nàng khiển trách,
lại nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của Nam Cung Dịch, Huyền Thương không phát hiện
mình có gì sai, ngược lại bắt đầu hoài nghi...... Nam Cung Dịch này ai đến cũng
không cự tuyệt, thực khách cả nhà, ngay cả cái loại “võ lâm tân tú” trình độ
này cũng thân thiện cho bọn họ ở trong phủ làm khách, ngoài mặt giống như hiếu
khách, kết giao rộng rãi, kỳ thật là muốn chế giễu sao?
Không biết vì sao, hắn
đột nhiên mãnh liệt có loại cảm giác này.
Đang lúc Nam Cung Dịch
buồn cười, A Tô vạn phần áy náy, Huyền Thương lòng tràn đầy hoài nghi, từ lương
đình đại quân đã rừng rực mà đến, liền ngay cả hai “tân tú” vừa so võ xong kia,
hơi thở còn có chút không xong cũng không hiểu vì sao lại gia nhập trong hàng
ngũ.
“Nam Cung huynh, hai vị
này là?” Đệ tử Điểm Thương phái “Ngọc Diện kiếm khách” Lâm Nhạc Bình dẫn đầu
đặt câu hỏi, đáy mắt rõ ràng có hiếu kì.
“Huyền Thương, nghĩa đệ
kết bái của ta, còn vị cô nương này là phu nhân của nghĩa đệ ta.” Nam Cung Dịch
tao nhã mỉm cười giới thiệu.
Nghĩa đệ? Mọi người nghe
vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đối với nam nhân lạnh lùng trước
mắt này càng thêm tò mò! Phải biết rằng, Nam Cung Dịch tuy rằng kết giao rộng
rãi lại hiếu khách, võ lâm danh nhân trong phủ nhiều như nước chảy, thanh danh
trên giang hồ cực cao, rất nhiều người mở miệng xưng huynh gọi đệ, đều muốn
cùng hắn kết nghĩa kim lan, để đề cao địa vị của mình trên giang hồ, nhưng chưa
từng nghe qua hắn cùng ai chân chính kết bái, nhưng hôm nay, người này đã xuất
hiện!
Đến tột cùng nam nhân tên
Huyền Thương này có bản lĩnh cao cường gì, làm cho Nam Cung Dịch thưởng thức
như thế, còn cùng hắn kết nghĩa làm huynh đệ? Người được Nam Cung Dịch chấp
nhận, tương đương có hơn một nửa giang hồ chấp nhận!
Đang lúc mọi người vừa
kinh ngạc lại nhịn không được yêu thích và ngưỡng mộ, Huyền Thương lại không
thấy có chút vinh hạnh nào.
Kết bái nghĩa đệ? Không
uống máu ăn thề, cũng không dâng hương báo trời đất, hắn cũng không thừa nhận!
Đối với quan hệ người nào đó không biết xấu hổ áp đặt, hắn cũng lười phủ nhận,
càng lười làm rõ, lập tức nắm tay A Tô, thái độ lãnh đạm ngay cả chào hỏi một
tiếng cũng không, nắm tay người muốn đi.
“Chậm đã!” Bỗng dưng, Lâm Nhạc Bình một lòng
muốn có thanh danh lớn hơn nữa ở giang hồ xông ra vươn tay ngăn cản, nghĩ rằng,
đã là nghĩa đệ kết bái của Nam Cung Dịch, võ công khẳng định không tệ, chỉ cần
mình đả bại hắn, không chỉ ở trước mặt mọi người có uy danh, truyền ra giang hồ
lại càng nở mặt nở mày, thanh danh tăng vọt.
“Có việc?” Ngắn gọn hai
chữ, ngữ điệu băng hàn làm mọi người nghe được không khỏi sởn cả gai óc.
Lâm Nhạc Bình trong lòng
run lên, hàn ý từ đâu đó xông lên làm người ta sợ hãi, nhưng lại nghĩ đến trên
giang hồ căn bản chưa từng nghe qua danh hiệu của “Huyền Thương” này, hẳn là
cũng không phải nhân vật trụ cột gì, mà mình ở danh môn đại phái tập nghệ nhiều
năm như vậy, sao có thể kém hơn nam nhân trước mắt?
Nghĩ đến đây, lá gan hắn
lại lớn lên, cười lớn nói: “Tại hạ Lâm Nhạc Bình của ‘Điểm Thương phái’, luôn
ham võ thành si, thấy bội kiếm trên người Huyền công tử, chắc hẳn có một thân
võ nghệ, này đây muốn lãnh giáo Huyền công tử vài chiêu.”
Lời này nói thật hợp tình
hợp lý, khó mà cự tuyệt, nhưng Huyền Thương chỉ lạnh lùng dò xét hắn, ngay cả
hưởng ứng một tiếng cũng không, hất cánh tay cản trở, cất bước bỏ đi.
“Ngươi!” Cảm giác nhục
nhã vì bị coi thường mãnh liệt xông lên ót, Lâm Nhạc Bình không kịp nghĩ nhiều,
cánh tay vươn ra muốn bắt người, ai ngờ không biết là Huyền Thương động tác quá
nhanh, hay là hắn võ công quá kém nhắm không chuẩn, một trảo này không bắt được
Huyền Thương, lại bắt trúng cánh tay A Tô mờ mịt đi theo phía sau, đau đến nàng
nhịn không được kêu lên.
Nghe tiếng, Huyền Thương
nhanh chóng trở lại, kinh sợ một chưởng đánh vào bàn tay to tìm lầm mục tiêu
của hắn, lắc mình bảo vệ A Tô, đồng thời tiếng nói như hàn băng lại vang lên.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đụng tới một sợi tóc của thê tử ta!”
Nếu không phải còn ở Nam
Cung phủ đợi đại phu đã đến mà không muốn phát sinh nhiều chuyện, Lâm Nhạc Bình
trước mắt này đã sớm đầu thân hai nơi.
Sớm từ những cử chỉ ngày
thường mà thấy hắn cực kì thương yêu ái thê, Nam Cung Dịch bên cạnh thấy thế
liền biết hắn rất giận, lập tức vội vàng ra mặt hoà giải. “Tin chắc Lâm thiếu
hiệp chỉ là nhất thời thất thủ, không phải là cố ý, đừng nóng giận như vậy......”
“Ta, ta mới không thất
thủ! Ta chính là cố ý làm như vậy, ép Huyền công tử cùng ta luận bàn một phen!”
Đỏ mặt phủ nhận, Lâm Nhạc Bình tuyệt không thừa nhận, nếu không việc mình ngay
cả bắt người cũng trúng sẽ truyền ra ngoài, chẳng phải danh dự mất hết, người
giang hồ nghe thấy cười đến rụng răng sao! Kể từ đó, hắn sao còn có mặt mũi ở
trên giang hồ?
Tên ngốc này, vì hắn giải
vây còn không biết phối hợp! Nam Cung Dịch nhịn không được âm thầm thở dài.
“Là cố ý sao?” Nghe vậy,
Huyền Thương bỗng dưng nở nụ cười lạnh. “Nếu các hạ có lòng luận bàn mãnh liệt
như thế, tại hạ sẽ thanh toàn cho ngươi!” Dứt lời, đỡ A Tô ngồi xuống dưới tàng
cây, cởi bội kiếm bên hông giao cho nàng.
Động tác này làm cho
những người khác ở đây buồn bực khó hiểu, Lâm Nhạc Bình lại mở miệng chất vấn:
“Không phải muốn luận bàn so kiếm, vì sao lại cởi bội kiếm xuống?”
Nghe vậy, ánh mắt Huyền
Thương hiện lên vẻ quỷ dị lại sâu xa khó hiểu. “Kiếm của ta vừa ra liền muốn
thấy máu, ngươi muốn nuôi nó à?”
Thật sự là vẻ mặt, ngữ
điệu của hắn quá mức biến hoá kỳ lạ âm trầm, nhất thời làm cho Lâm Nhạc Bình
chậm chạp không dám tiếp lời, về phần những “võ lâm tân tú” khác thở cũng không
dám thở mạnh, chỉ có A Tô vẫn như cũ khóe miệng thản nhiên mở nụ cười yếu ớt,
mà Nam Cung Dịch lại bất đắc dĩ chờ xem kịch vui.
Thấy đối phương chần chờ
không nói, Huyền Thương nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn, tiện tay bẻ một
nhánh cây khô, phóng người một cái, đã ở xa xa trên bãi cỏ.
Không muốn để những người
khác xem thường, Lâm Nhạc Bình cũng lướt ra, đi vào trên cỏ rút kiếm cùng hắn
giằng co, trong miệng không vui quát: “Ngươi dùng cành khô cùng ta tỷ thí là
xem thường ta sao?”
Huyền Thương không muốn
nói nhảm lãng phí thời gian, thản nhiên hừ lạnh. “Ra chiêu đi!”
Cảm giác nhục nhã vì bị
người xem thường lại nảy lên, Lâm Nhạc Bình không nói hai lời, đạot chiêu đánh
ra, thoáng chốc, bóng kiếm tung bay đầy trời, dưới ánh mặt trời lóe ra trăm
ngàn đóa hoa kiếm xinh đẹp huyền ảo, hư thật khó dò, đánh thẳng về phía Huyền
Thương.
Nhưng mà, chỉ thấy Huyền
Thương lạnh lùng cười, cành cây khô trong đám công kích phiền phức hoa lệ, nhìn
như thong thả, kì thực nhanh như tia chớp lọt vào kiếm quang, tiện tay một
chút, một chiêu, bóng kiếm xinh đẹp đầy trời nháy mắt trôi đi, chỉ để lại một
chút ngân quang trên không trung, chốc lát đã cắm trên cỏ không ngừng lay động,
mà nhánh cây khô trong tay đang để trên ngực kẻ đang dồn dập thở dốc.
“Ngươi hiểu chưa? Một
chiêu của ta có thể giết ngươi!” Cười lạnh, ném cành khô đi, nháy mắt cắm ngay
bên cạnh ngân kiếm còn chưa ngừng lay động.
Không để ý phần đông ánh
mắt kinh nghi của “võ lâm tân tú”, Huyền Thương xoay người đi tới đại thụ nâng
A Tô dậy, tự ý bỏ đi.
Ha ha, không hổ là nghĩa
đệ hắn chủ động làm quen, võ nghệ quả nhiên tốt! Mỉm cười thầm nghĩ, Nam Cung
Dịch quay đầu nhìn Lâm Nhạc Bình trên cỏ, chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt như tờ
giấy, tựa hồ không dám tin tưởng mình bị nhất chiêu đánh bại.
Thời gian dùng cơm bận
rộn đã qua, trong khách điếm chỉ có mấy bàn khách còn ngồi, khiến tiểu nhị
trong điếm luôn bận rộn có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi trong quầy.
Đột nhiên, một bóng dáng
đỏ rực như lửa vào cửa, tiểu nhị ca mắt sắc, vội vàng ra đón, nhưng mới ngẩng
đầu thấy rõ cô nương trước mắt dung mạo diễm lệ như mẫu đơn, lập tức sửng sờ
tại chỗ..
“Nhìn cái gì? Còn
nhìn, ta móc mắt ngươi!” Đồ Diễm Dao ngang ngược mắng mỏ, trong lòng vạn phần
không vui. Đáng ghét! Vẻ đẹp bị tên tiểu nhị thô bỉ trừng mắt nhìn, tuyệt không
vinh dự! Muốn nhìn, ít nhất cũng phải là nam tử giống Huyền Thương mới có tư
cách thưởng thức dung mạo xinh đẹp của nàng!
“Tiểu, tiểu nhân không
dám! Xin hỏi cô nương dùng cơm hay ở trọ?” Hoàn hồn trong tiếng mắng mỏ, tiểu
nhị bị nàng ngang ngược hung hãn làm hoảng sợ, vội vàng gục đầu xuống không dám
nhìn nữa, chỉ sợ gặp phải nữ la sát, trong lòng nhịn không được nói thầm -- cô
nương này tuy đẹp, tính tình lại chua ngoa ngang ngược như thế, dọa chết người!
“Đều phải!” Hừ lạnh một
tiếng, hào phóng quăng một thỏi vàng cho tiểu nhị, tự mình tìm vị trí dựa vào
cửa sổ ngồi xuống, không kiên nhẫn ra lệnh: “Đem toàn bộ những món ngon nhất
lên cho ta, mau!”
“Dạ! tiểu nhân lập tức
đi, lập tức đi......” Tiếp được thỏi vàng thật, tiểu nhị cúi đầu khom lưng cười
không ngớt. Buôn bán mà! Chỉ cần có tiền chính là lão đại, dù bị chọc tức nhiều
hơn nữa cũng phải nhịn xuống!
Đang lúc tiểu nhị vừa mới
xoay người lui ra, cửa tiệm lại có một bóng dáng cao gầy đi tới, hắn lại vội
vàng ra tiếp đón.
“Khách quan, xin hỏi chỉ
dùng cơm hay là ở trọ?” Nụ cười nghề nghiệp treo trên mặt, câu chào hỏi của
tiểu nhị lại vang lên.
“Cả hai! Tiện thể cho bầu
rượu.” Giọng điệu lười biếng, nam nhân cao gầy tùy ý tìm bàn trống gần mình
nhất ngồi xuống.
“Dạ! Tiểu nhân lập tức
đưa rượu đến cho ngài!” Theo thói quen lau bàn, tiểu nhị nhanh chóng lui ra.
Rất nhanh, một mâm đồ ăn
ngon nóng hổi cùng rượu ngon được bưng đến cho hai tân khách, tiểu nhị sau khi
đưa đồ ăn xong, lại trở về quầy tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Bên cửa sổ, Đồ Diễm Dao
đang ăn cơm, ánh mắt căm tức vọt tới nam nhân cao gầy dáng vẻ lười nhác ở cách
bàn, tựa hồ hận không thể dùng mắt đốt thủng thành một cái hố, cho hắn đi đời
nhà ma, nhưng mà nam nhân cao gầy tựa hồ hồn nhiên không thấy, không coi lửa
giận của nàng vào trong mắt, một lòng đều đặt vào rượu ngon trên bàn.
Cũng bởi vì như thế, lại
làm cho cô nương kiêu căng trong cơn giận dữ càng thêm tức giận.
“Huyền Dạ, không cho phép
ngươi tiếp tục đi theo ta!” Rốt cục, nàng nhịn không được mắng ra, khiến không
ít người trong tiệm dòm ngó. Đáng ghét! Từ Huyền Cực Môn đi ra, Huyền Dạ này
tựa như kẹo dẻo dính chặt đá không đi, dọc đường vững vàng đi phía sau nàng,
làm người ta nhìn thấy thật chướng mắt!
Dường như không nghe
thấy, Huyền Dạ rót rượu vào ly, giống như người nàng kêu căn bản không phải là
mình.
Thấy thế, Đồ Diễm Dao lửa
giận càng tăng, mới vừa định mở miệng mắng chửi người, một cái tên quen thuộc
bỗng nhiên từ bàn nào đó gần cửa bay tới, khiến nàng lập tức dời lực chú ý,
không nói gì tập trung lắng nghe......
“...... Một chiêu đánh
bại Lâm Nhạc Bình của Điểm Thương phái, người võ nghệ cao cường như thế sao
trước kia lại chưa từng nghe qua danh hiệu của hắn? Đến tột cùng nam nhân tên
Huyền Thương kia lai lịch ra sao?”
“Ai biết? Tóm lại mọi
người về sau đừng chọc hắn, nếu không sẽ giống như Lâm Nhạc Bình vậy, đừng nói
quăng mặt mình, ngay cả mặt mũi của sư môn cũng mất!”
“Ha ha, lời này nói đúng
cực kỳ! Có điều nói trở lại, nếu thật muốn dò xét về Huyền Thương người này,
trực tiếp đến hỏi Nam Cung huynh không phải được sao!”
“Vô dụng! Tại hạ lúc
trước từng lén hỏi qua Nam Cung huynh, nhưng huynh ấy cái gì cũng không
nói......”
Vài “võ lâm tân tú” chính
mắt thấy cuộc tỷ thí trong Nam Cung phủ kia ở trong khách điếm bàn luận sôi
nổi, giọng to như vậy hoàn toàn không đè thấp, nỗi một câu chữ đều vào trong
tai người có ý.
Đồ Diễm Dao lại nghe một
hồi lâu, từ trong lời bọn họ nói biết được vị nam tử tên “Huyền Thương” kia,
mấy ngày nay làm khách ở Nam Cung thế gia tiếng tăm lừng lẫy, cánh môi đỏ tươi
không khỏi nỏ nụ cười đắc ý...... Sát thủ Huyền Cực Môn người ta vừa sợ, e ngại
lại thống hận, hận không thể giết chết cho thống khoái, không nghĩ tới lại lớn
mật làm khách ở Nam Cung thế gia thanh danh hiển hách, cho dù là ai cũng không
ngờ được, không phải sao?
Khá lắm Huyền Thương,
cuối cùng cũng tìm được huynh!
“Ụa......”
“Làm sao vậy?” Nhanh mắt
nhìn A Tô che miệng muốn nôn, Huyền Thương lo lắng hỏi. “Chỗ nào không thoải
mái?”
“Không, không có gì!” Cố
nén cảm giác nôn mửa, nàng để bát đũa lại trên bàn, đẩy cách mình thật xa, mới
nhẹ giọng nói: “Gần đây khẩu vị không tốt, không thể ngửi được một số mùi.”

