Mỹ nhân ốm yếu - Chương 08 part 2
“Cho ta xem ngọc bội này
làm gì?” Trừng mắt nhìn ngọc bội xanh biếc trong tay Nam Cung Dịch, Huyền
Thương cả người cứng lại, vẻ mặt máy móc không biểu lộ tình cảm, dưới đáy lòng
mơ hồ có cái gì đó, bởi vì ngọc bội kia...... ngọc bội kia cùng khối từ nhỏ hắn
mang ở trên người kia, cơ hồ không có sai biệt.
“Thương đệ......” Than
khẽ, Nam Cung Dịch chặt chẽ theo dõi vẻ biến hóa trên mặt hắn. “Đệ nên hiểu
dụng ý khi ta cho đệ xem khối ngọc bội này.”
“Không rõ!” Chém đinh
chặt sắt, trực tiếp coi như không biết.
“Thương đệ!” Nhịn không
được nhẹ trách móc, Nam Cung Dịch lật mặt sau của ngọc bội, mặt sau có khắc chữ
“dịch”, cố nhịn tình cảm mãnh liệt trong lòng, thấp giọng nói: “Ngọc bội này là
cha ta tự mình chạm khắc, khi ta vừa tròn trăng (đầy
tháng), tự tay đeo lên cổ ta. Năm ta năm tuổi, vui sướng đón thêm
một đệ đệ ruột, cha ta cũng điêu khắc một khối ngọc bội giống vậy cho đệ đệ,
chính là khối mặt trái có khắc chữ ‘thương’.
“Nhưng mà, vào lúc em
trai ta vừa tròn ba tuổi, cha ta cùng cả nhà đi thăm bạn bè, trên đường bị
người ta trả thù, trong lúc hỗn loạn, cha ta mang theo ta, nương ta ôm đệ đệ
chạy đi. Đến khi cha giải quyết kẻ địch xong, ở chung quanh tìm kiếm bọn họ,
chỉ thấy nương ta đã chết trên vách núi, mà thân đệ ba tuổi kia của ta liền
không thấy bóng dáng, chúng ta đã lần tìm cả ngọn núi, còn xuống vực xem xét,
nhưng vẫn không tìm thấy.
“Từ đó về sau, ta cùng
cha ta vẫn không buông tha hy vọng tìm đệ đệ về. Vài năm trước, khi cha ta lâm
chung, trong lòng vẫn còn nhớ việc này.”
“Vậy...... thì sao hả?” Tay lặng lẽ nắm chặt, Huyền Thương vẫn như cũ chết không
chịu nhận.
“Khối ngọc bội trên người
đệ muội kia là từ nhỏ đệ đã mang ở trên người đúng không?” Mỉm cười, đôi mắt
hơi ươn ướt. “Ngọc bội kia cùng khối trên người đệ đệ thất lạc từ nhỏ kia của
ta giống nhau.”
“Chỉ dựa vào một khối
ngọc bội cho rằng ta là em ruột đã thất lạc của ngươi?” Mày nhíu lại, Huyền
Thương hừ lạnh làm rõ.
Buồn cười! Cách nhận
người thân này không khỏi cũng quá tùy tiện rồi.
Lại nói, một sát thủ
Huyền Cực Môn bồi dưỡng ra, sẽ là hậu nhân của Nam Cung thế gia vang danh giang
hồ à? “Câu Hồn Tu La” cùng “võ lâm mạnh thường quân” hai người hoàn toàn khác
biệt sẽ là huynh đệ ruột thịt? Nói ai cũng không tin! Nếu không đồng ý với A Tô
cho dù không tin đến thế nào cũng phải nghe xong, hắn đã sớm phất tay áo chạy
lấy người.
Biết hắn không có khả
năng dễ dàng nhìn nhận, Nam Cung Dịch dứt khoát cùng hắn đối chất nghiệm chứng.
“Thương đệ, đệ biết Đồ Bá Thiên nhặt đệ từ đâu về không?”
Ở đâu? Hơi sửng sốt, nhớ
lại tựa hồ từng nghe Đồ Bá Thiên nhắc qua, Huyền Thương có chút không cam lòng,
nhưng vẫn trả lời. “Tuyết Phong sơn.”
“Có thế chứ!” Mỉm cười,
càng thêm xác định. “Nơi nhà ta bị kẻ địch vây khốn, ấu đệ thất lạc chính là
Tuyết Phong sơn.”
“Có lẽ mọi chuyện đều là
trùng hợp thôi!” Vịt chết vẫn mạnh miệng.
“Được! Cho dù mọi chuyện
đều là trùng hợp, trên vai phải của em trai ta kia có một vết bớt hình mặt
trăng......” Dừng một chút, nhìn trộm một cái, cười đến thật tao nhã vô hại. “Thương
đệ, đệ không phải cũng có chứ?”
Nếu dám nói không có,
liền thoát y chứng minh a!
Đâm trúng tử huyệt! Chết
tiệt, hắn thực sự có!
Không lời nào để nói,
Huyền Thương không buồn hé răng thật lâu sau, nghĩ đến mình là hậu nhân của Nam
Cung thế gia mỗi người trên giang hồ đều tôn sùng, không khỏi có khí lạnh vọt
lên.
“Làm sao vậy? Thực sự
có?” Cười thật vui vẻ, thật muốn nhào lên vừa khóc vừa kể lể huynh đệ thâm tình.
Đáng tiếc người nào đó
“lòng dạ cứng rắn, không nhận người thân”, chỉ lạnh lùng hỏi: “Nói xong?”
“Xong rồi!” Mong đợi cảm
động ôm nhau.
“Tốt lắm!” Cuối cùng cũng
làm đúng lời hứa với A Tô, rốt cục cũng nghe người ta rầy rà xong rồi! Huyền
Thương gật đầu, dưới sự ngạc nhiên của người nào đó, trực tiếp quay đầu chạy
lấy người.
“A? Thương đệ......
Thương đệ...... Đệ còn chưa gọi ta một tiếng đại ca a......”
Do Nhậm Viên lấy cớ A Tô
thân mình gầy yếu, thai nhi không ổn, phải điều dưỡng dài lâu, trải qua một
phen thương thảo, cuối cùng mọi người quyết định A Tô vẫn là về Nam Cung phủ
trước, thứ nhất có thể an tâm điều dưỡng thân thể, thứ hai có thể tiến hành trị
mắt.
Vì thế đoàn người lại
quay trở về Nam Cung phủ đệ, mà trong đó không chỉ có thêm Nhậm Viên đi chung,
đương nhiên còn bao gồm cả tên thợ rèn nào đó khiến người ta chán ghét.
Dọc đường đi, bọn họ
khiếp sợ nghe thấy một việc lớn làm người ta ngạc nhiên trên giang hồ -- Huyền
Cực Môn bị giết, Đồ Bá Thiên đầu thân đôi ngả.
Đến tột cùng là người
phương nào làm? Không có ai biết!
Dù sao vụ rắc rối không
đầu mối này vẫn lan truyền ồn ào huyên náo trên giang hồ.
Chuyện này làm cho Nam
Cung Dịch trong lòng không khỏi buồn bực. Dù sao đêm đó, mọi người chẳng qua
chỉ quăng oanh thiên lôi, phá phòng ốc quấy nhiễu sự chú ý của người trong
Huyền Cực Môn mà thôi, cũng không có giáp mặt giao chiến.
Nhưng mà, Huyền Thương
nghe nói xong, trong lòng dĩ nhiên đã biết nhưng không nói gì thêm, chỉ thấy
may mắn từ nay về sau, hắn cùng A Tô rốt cục cũng có thể sống những ngày bình
thường.
Ngày hôm đó, mới trở lại
Nam Cung phủ, còn chưa kịp thở một hơi, tên thợ rèn nào đó chuyên chọc phá
người ta đã thì thầm, “Quái! Rõ ràng Viên nhi nhà ta trời sinh bát tự cùng
Giang Nam không hợp, sao lại nguyện ý tới chỗ
này ở hơn nửa năm chứ? Hại ta cũng phải theo đến, hơn nửa năm không có cách nào
đúc kiếm.”
Xoa xoa cằm, Việt Nguyên
trăm tư không thể giải.
“Rèn sắt, nếu huynh không
muốn đến, có thể chạy trở về mà! Chúng ta chỉ mời lệnh phu nhân thôi, không gồm
huynh trong đó!” Nam Cung Dịch cười vô hại, vẻ mặt tao nhã, nhưng lời trong
miệng phun ra một chút cũng không nhã nhặn.
Nghe vậy, Việt Nguyên
tính tình cổ quái ngược lại cười ha hả. “Lão Tử sẽ không cút, càng muốn ở lại
nơi này của huynh làm thực khách!”
A...... Mỗi người đều nói
hắn âm tình bất định khó lấy lòng, nhưng hắn lại rất thích ông bạn già Nam Cung
Dịch này không nóng không lạnh chế giễu.
Hai nam nhân nhàm chán! Thờ
ơ lạnh nhạt, Huyền Thương không để ý tới bọn họ, đỡ A Tô vào bên trong, chuẩn
bị về “Tuyết Tùng viện” nghỉ ngơi, đột nhiên, một tiếng cười vui mừng đột nhiên
vang lên --
“Thương đệ, ở lại quản lý
nơi này, được không?” A...... Thấy hắn không có vẻ xa lạ như khách, quen thuộc,
tự do hoạt động trong Nam Cung phủ, căn bản chính là đương gia nơi này mới có
thể như thế a!
Nghe vậy, Huyền Thương
thân mình bỗng dưng cứng đờ, cân nhắc xem rốt cuộc muốn tiếp tục đi vào, hay là
nên đi đến khách điếm đây?
Đang lúc hắn nghiêm mặt
suy xét, chỉ thấy A Tô cười vỗ vỗ hắn, không biết thấp giọng nói gì đó, cuối
cùng hắn cứng ngắc ôm A Tô đi vào “Tuyết Tùng viện”, trực tiếp làm như không
nghe thấy.
“Chậc! Huynh làm huynh
trưởng như thế nào như vậy? Người ta căn bản không muốn nhận huynh đâu!” Cười
to, Việt Nguyên không lưu tình chút nào trêu chọc bạn già. Về tin đồn thú vị
người nào đó đau khổ vì không nhận được đệ đệ, mấy ngày qua, hắn đã đem ra trêu
chọc ngày ba bữa rồi.
“Thương đệ nhà ta chỉ là
xấu hổ, ngại đem tình cảm huynh đệ bày ra thôi!” Xem thường, rất muốn đá người
nào đó trở về hang ổ của hắn, miễn cho ở chỗ này chướng mắt.
“Hai người từ từ chậm rãi
tán gẫu, ta đi xem Huyền phu nhân.” Lắc đầu, Nhậm Viên không muốn để ý tới hai
đại nam nhân này, cũng đi rồi.
“Thương, huynh thật sự
không nhận Nam Cung đại ca à?” Trở lại phòng ở “Tuyết Tùng viện”, A Tô mới ngồi
xuống ghế liền nhịn không được cười hỏi. “Hay là huynh không tin Nam Cung đại
ca thật sự là thân nhân của huynh?”
Rót chén trà nóng cho
nàng giải khát, Huyền Thương trầm mặc thật lâu, dường như suy nghĩ gì đó, cuối
cùng cũng mở miệng. “Đột nhiên nhảy ra một người thân, cảm giác rất quái lạ! Ta
không biết nên dùng thái độ gì để ở chung với hắn.”
Ngụ ý,xem như gián tiếp
thừa nhận quan hệ của Nam Cung Dịch cùng hắn.
Biết hắn từ nhỏ ở Huyền
Cực Môn, không có kinh nghiệm ở chung với người thân, A Tô không khỏi dịu dàng
nói: “Hay dùng thái độ đối đãi với muội hoặc Tiết gia gia để đối đãi với Nam
Cung đại ca là được!”
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn lắc
đầu. “Đó không giống nhau!”
Đối với nàng, là tình cảm
từ nhỏ cùng tình yêu; Đối với Tiết gia gia, là tôn kính cùng cảm kích, tổng
không thể bảo hắn dùng tình yêu, tôn kính, cảm kích để ở chung với Nam Cung
Dịch chứ?
Hiểu rõ ràng tính tình
của hắn, tình cảm cũng không dễ dàng phóng thích, cần thời gian đề tích lũy bồi
dưỡng, A Tô đành phải mỉm cười, đưa ra yêu cầu thấp nhất. “Ít nhất đừng đối xử
với Nam Cung đại ca lạnh như băng, hai người dù gì cũng là huynh đệ ruột thịt.”
“Ta cố hết sức!” Nhàn
nhạt cười, Huyền Thương biết rõ Nam Cung Dịch là thật tâm đối tốt với hắn, chỉ
là hắn còn cần chút thời gian để thích ứng tầng quan hệ mới này của hai người.
Nghe vậy, A Tô không khỏi
nở nụ cười, đang muốn nói thêm gì nữa thì, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng đập
cửa.
“Ta đi mở cửa.” Đi lên mở
cửa phòng, đã thấy Nhậm Viên mang theo hòm thuốc đến, Huyền Thương vội vàng mời
nàng vào, miệng quan tâm hỏi, “Việt phu nhân, hôm nay sẽ bắt đầu khám bệnh sao?”
“Đúng vậy! Bắt đầu sớm
một ngày, cũng sớm một ngày để Huyền phu nhân thấy lại ánh sáng.” Mỉm cười
hưởng ứng, Nhậm Viên đi đến trước mặt A Tô, vạch mí mắt nàng coi một lúc lâu.
Không lâu, nàng từ hòm
thuốc lấy ra một đóa “Lệ Nhãn Ngưng” Huyền Thương vất vả tìm về, sau khi đảo
nát trong bát ngọc, lại lấy một ít vật dạng cao màu xanh trộn đều vào, cuối
cùng đem thuốc mỡ này vẽ loạn trên mắt A Tô, lập tức cầm vải trắng sạch sẽ quấn
quanh mắt.
“Như vậy là được?” Huyền
Thương hỏi.
“Đúng vậy! Thuốc này còn
phải đổi hai ba lần, đợi một tháng sau, mắt Huyền phu nhân hẳn là có thể nhìn
thấy.” Cười giải thích, lại từ hòm thuốc lấy ra một đơn thuốc đã sớm viết xong
cho hắn. “Còn nữa, phiền huynh cầm đơn thuốc này đến dược phòng bốc thuốc.”
“Đây là?” Hiện lên nghi
ngờ.
“Thuốc bồi bổ cho Huyền
phu nhân! Đối với cô ấy cùng thai nhi có ích rất lớn.” Nhậm Viên mặt không đổi
sắc trả lời. Kỳ thật đơn thuốc kia là muốn giúp A Tô đối kháng với của độc
tính“Huyết Đỗ Quyên”, có thể chống được tới khi sinh con.
“Ta lập tức đi!” Vừa nghe
có ích với A Tô cùng con, Huyền Thương lập tức nhanh chóng ra cửa.
Thấy hắn trong nháy mắt
đã không còn bóng dáng, Nhậm Viên không khỏi mỉm cười, mà khuôn mặt nhỏ nhắn
quấn băng của A Tô lại nghiêm túc lên.
“Việt phu nhân, Thương
huynh ấy đi rồi sao?”
“Sớm đã không thấy bóng
người.”
“Như vậy nên mời Nam Cung
đại ca đến một chuyến.”
“Đúng vậy!” Nhậm Viên gật
đầu cười nhẹ, ra ngoài gọi tiểu nha hoàn lại, muốn nàng đi mời Nam Cung Dịch
đến.
Không bao lâu, Nam Cung
Dịch tâm tình sung sướng mà đến, nhưng chỉ qua thời gian một chén trà nhỏ, đã
thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng ra khỏi “Tuyết Tùng viện”, vội vàng đến viện có
phần đông thực khách đang ở trong phủ.
Sau nửa canh giờ, phần
đông thực khách vừa mới oanh tạc xong Huyền Cực Môn đều chuẩn bị rời khỏi Nam
Cung phủ, theo bốn phương tám hướng mà đi.
Ban đêm, mọi vật yên
tĩnh, đêm khuya vô cùng thanh vắng, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua song
cửa, quanh co khúc khuỷu chiếu tới người chưa ngủ trên giường, giống như dát
một lớp ánh sáng bạc mờ nhạt lên trên người bọn họ.
“Cảm giác như thế nào?”
Nghiêng người nằm, dưới ánh trăng mờ mờ nhìn không rõ ngắm người bên cạnh, ánh
mắt Huyền Thương tràn ngập nhu tình, chỉ cảm thấy chưa từng mỹ mãn như thế, lại
chưa từng sợ hãi như thế.
Đã không có sự uy hiếp
đuổi giết của Huyền Cực Môn, mắt A Tô sắp hồi phục thị lực, mấy tháng sau nữa,
con sẽ ra đời...... Được rồi! Lại có thêm một người thân đột nhiên nhảy ra, bọn
họ sắp có những ngày bình thường. Hạnh phúc theo đuổi rất lâu này đã gần trong
gang tấc và dễ như trở bàn tay như thế, thật khiến người nhịn không được sợ hãi
chỉ là giấc mộng đẹp có ngày tỉnh lại, sau khi tỉnh mộng mới phát hiện là hư ảo
mà thôi.
“Băng lành lạnh, rất
thoải mái.” Biết hắn hỏi chuyện đôi mắt, A Tô mỉm cười trả lời.
“Vậy là tốt rồi.” An
lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng.
Cười nhẹ hứng lấy dịu
dàng của hắn, thẳng đến khi hắn thoả mãn ngẩng đầu lùi lại, A Tô đột nhiên đẩy
hắn ra, sờ soạng bò lên thân hắn, dán sát vào thân hình mạnh mẽ, không bao giờ
muốn xuống, giống như tối nay sẽ ngủ trên người hắn như vậy.
Có chút kinh ngạc, hai
tay Huyền Thương ôm eo nhỏ của nàng, khóe miệng cong lên thành nụ cười yếu ớt.
“Làm sao vậy?” Lúc trước, nàng chưa từng như vậy.
“Muội muốn dựa vào
huynh.” Má phấn dán trên trong ngực dày, nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, A Tô
không khỏi sợ hãi...... Nàng còn có thể dán vào huynh ấy, ghé lên người huynh
ấy, nghe tiếng tim đập của huynh ấy như vậy bao lâu nữa đây? Thời gian nàng có
không còn nhiều lắm...... không còn nhiều......
Nghĩ đến đây, mũi đau
xót, miệng lại nở nụ cười. “Đêm nay, muội muốn ngủ trên người huynh.”
“Đồ ngốc!” Dịu dàng cười
trách, lại tùy ý để nàng nằm. “Đêm đã khuya, ngủ đi!” Hai tay vòng chặt, thực
sự định cho nàng ngủ trên người mình cả một đêm.
“Muội còn chưa muốn ngủ!
Cùng muội tâm sự đi......” Thời gian không còn nhiều, nàng muốn nắm chắc từng
thời khắc ở bên cạnh hắn.
“Tán gẫu cái gì?” Mỉm
cười, vì hứng thú hiếm gặp của nàng.
“Nói về tương lai
đi......” Ngừng một chút, lập tức cười. “Huynh nói xem, con lớn lên giống
huynh, hay là giống muội?” Có lẽ, nàng vĩnh viễn không cơ hội nhìn thấy con,
tưởng tượng trước một chút, an ủi mình cũng tốt.
“Nàng hỏi đố ta à!” Môi
mỏng khẽ nhếch, thật sự tưởng tượng không ra, đành phải hỏi lại: “Nàng nói xem?”
“Ừm......” Trầm ngâm một
chút, nhớ lại ấn tượng của mình về dáng vẻ cùng mặt mũi của hắn, nàng cố gắng
chắp vá nên bộ dạng của con. “Lông mi giống huynh thì tốt, nồng đậm, có vẻ anh
khí......”
Lặng lẽ sờ mi mình, Huyền
Thương mỉm cười, chưa từng chú ý mình có mày rậm anh khí như vậy.
Không biết suy nghĩ cùng
động tác của hắn, A Tô tiếp tục hình dung, “Ánh mắt thì...... Giống huynh đi!
Dài hẹp sâu sắc, xinh đẹp phát sáng như sao trên trời......”
Tay trượt tới khóe mắt, không hiểu mắt
mình chỗ nào có ánh sao?
“Cái mũi cũng giống huynh
tốt, cao thẳng có cá tính......”
Sờ sờ mũi, hoài nghi cá
tính ở chỗ nào?
“Miệng tốt nhất cũng
giống huynh, hơi mỏng, khi cười môi cong lên thật tuyệt đẹp......”
“Nàng căn bản là hy vọng
sinh ra tiểu Huyền Thương giống ta như đúc à?” Sau khi nghe xong, Huyền Thương
nhịn không được cười khẽ ra tiếng, chưa bao giờ biết mình trong trí nhớ nàng,
diện mạo lại tuấn dật như thế. Nói thật, có chút mừng thầm, bởi vì người ca
ngợi là nàng a!
“Huynh phát hiện?” Nàng
cười.
Rõ ràng như thế, rất khó
mà không phát hiện a? Bật cười, Huyền Thương vỗ về mái tóc đen mượt của nàng,
nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Ta hy vọng nàng sinh một tiểu A Tô.”
Giống nàng, hắn sẽ thương
đến tận xương.
A Tô giật mình, khuôn mặt
nhỏ nhắn không tự giác buồn bã. “Không! Đứa nhỏ giống huynh tốt hơn.” Nếu con
giống nàng, về sau nàng đi rồi, hắn mỗi ngày nhìn thấy mặt con sẽ nhớ tới nàng,
chỉ tăng thêm đau lòng thôi!
Trầm mặc một chút, Huyền
Thương không khỏi cười than. “Xem chúng ta thật ngốc, nói nghiêm túc sôi nổi
như vậy! Đứa nhỏ đến tột cùng sẽ giống ai, chỉ cần sinh ra liền thấy, không
phải sao?”
“Đúng vậy!” Nàng mỉm cười
đáp nhẹ sau đó liền thật lâu không nói, lâu đến nổi Huyền Thương nghĩ nàng đã
ngủ, lại đột nhiên nghe tiếng nói yếu ớt của nàng vang lên, “Thương, nếu có một
ngày, muội......”
Chần chờ một chút, không
biết nên tiếp tục nói hay không.
“Uh?”
“Không, không có gì!”
Quên đi! Vẫn là đừng nhiều lời, miễn cho khiến huynh ấy nghi ngờ. A Tô cười
cười, nhẹ giọng lẩm bẩm. “Muội mệt mỏi, muốn ngủ......”
“Ừm.” Tay
tự động vỗ nhẹ lưng thon, giống như đang dỗ con ngủ.
Cảm nhận được ấm áp khẽ
vỗ trên lưng, môi cười nhưng lại tràn ra một chút tiếng than nhẹ như có như
không, bay bay dưới bóng đêm, phảng phất như đang nỉ non thì thầm --
Giả như có một ngày, muội
có bất trắc gì, huynh đừng quá đau khổ...... Đừng quá khổ sở a......

