Quá thời hạn- Chương 12 part 2

Lo
lắng một hồi lâu vẫn là không chịu được, lấy điện thoại gọi cho Quan Đại Bảo.

“Ối,
hôm này trời mọc hướng tây sao? Cố đại tiểu thư lại gọi điện cho tiểu nhân cơ đấy?”
Quan Đại Bảo và Quan Tiểu Bảo bộ dạng thật giống nhau không khác. Cố Bình An
theo thói quen không để ý đến cái tính bỡn cợt của hắn, hỏi thẳng vào vấn đề.

“Nói
thật cho em biết, thật ra Thẩm An Bình đã xảy ra chuyện gì?”

Quan
Đại Bảo giật mình, không lên tiếng, có chút khó xử nói:”Chuyện này rất phức tạp,
khó mà nói được”

“Không
sao cả cứ nói cho em biết.”

“Em
đây không phải là đang làm khó anh sao! Tên tiểu tử Thẩm An Bình kia chắc cũng
còn chưa biết a! Chỉ toàn nói chuyện tốt, không muốn đề cập chuyện xấu.”

Cố
Bình An vừa nghe đến đó, trong lòng nhiều cảm xúc thật rối rắm, nóng vội nói:”Bảo
anh nói sao mà anh cứ vòng vo nhiều vậy làm gì”

Quan
Đại Bảo đành đầu hàng:”Được được được, cô nãi nãi thật là khó qua mặt mà! Chuyện
của Thẩm An Bình tại sao lại đến hỏi anh, anh là ai của hắn chứ! Muốn chết à”

“Đừng
nói lời vô nghiã nữa, mau nói vào trọng điểm đi.”

Quan
Đại Bảo giơ điện thoại ra nhìn, nhớ lại hai ngày nay bộ dáng ủ rủ khó coi kia của
Thẩm An Bình, lại nói tiểu tổ tông này không ngừng hỏi hắn vòng vo này nọ, lại
cũng không dám hỏi thẳng Thẩm An Bình, lòng hắn đương nhiên cũng đoán được một
ít ngọn nguồn. Nghĩ nghĩ một hơi trong lòng đã có chủ ý, hắn liền thanh giọng
ra vẻ thâm trầm nói:”Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là…”

Cố
Bình An im lặng nghe, càng nghe mày càng nhíu chặt.

Công
ty Thẩm An Bình hiện đang bị dính liếu vào một chuyện vay tiền. Chuyện này
trung tâm chính là một tên rất nổi danh trong ban lãnh đạo ở thành phố A, nghi
ngờ là kẻ hai mặt, Thẩm An Bình vì thế mới bị liên quan, nói giả cũng đúng mà
nói thật cũng không sai, Thẩm cha kia là lão nhân rất nghiêm khắc thế nào hẳn mọi
ngừi cũng biết, khẳng định sẽ không bỏ qua cho Thẩm An Bình.

Cố
Bình An cũng không lo chuyện không giải quyết được, cô chính là không nghĩ Thẩm
An Bình cùng Thẩm cha lại xung đột lần nữa.


đang suy nghĩ không biết có nên hay không gọi điện cho Thẩm An Bình, nhưng suy
nghĩ cả buổi vẫn không đưa ra được quyết định gì.

Đứng
dậy định đi pha cho mình một ly cà phê, nhưng mở bình máy nước nóng ra mới biết
đã hết mà cô quên không gọi báo ngừơi đến thay, chỉ đành tự mình đun nước nóng.

Bột
cà phê gặp hơi nước bắt đầu hoà nhập, tạo thành chất lỏng màu nâu đen, hương
thơm cũng dần dần lan tỏa, cà phê từng giọt ngưng tụ, rơi xuống, khi chạm vào
đáy lan ra thành những vòng tròn lăn tăn. Mùi thơm cà phê nồng đậm hòa cùng
không khí tràn ngập khắp gian phòng.

Nhấp
nháp vị cà phê nhưng lòng lại có chút chua xót, Cố Bình An cho thêm một ít đường
cát vào.

Thẩm
An Bình ghét nhất là hương vị này bị phá hỏng, lần nào đến nhà cô cũng đem mấy
chuyện này mà cằn nhằn.

Cố
Bình An đưa tách lên trên miệng, khí nóng tỏa ra, trước mắt một mảnh mông lung,
hớp một ngụm cà phê, Cố Bình An thấy dù cô đã bỏ thêm đường nhưng cà phê vẫn
còn vị đắng chát trong đó. Cô đứng lên, đưa mắt hướng về phía ngoài cửa sổ.

Mưa
dầm cứ tiếp tục ngân rả rích, màn mưa làm cho tầm nhìn của thế giới bên ngoài
càng  mờ mịt, ánh sáng đèn nê ôn chiếu rọi
giữa màn mưa mông lung lúc sáng lúc tối. Thành phố phồn hoa như vậy liền bị che
lấp, người bị rơi vào trong đó liền bị mất phương hướng.

Tayphải
cầm di động đã lâu, cuối cùng tâm một cái cũng trổi dậy liền nhanh chóng bấm
vào dãy số sớm đã rất quen thuộc kia.

Chuông
reo hơn mười tiếng mới có người bắt máy, cảm thấy thời gian chờ đợi dài chưa từng
thấy, vừa có người nhận máy tâm Bình An cơ hồ khiếp sợ xém chút nữa thì đã ngắt
máy.

Lúc
này Thẩm An Bình đang ngồi gục tại bàn làm việc, hôm nay cả ngày anh đã phải
tham gia không biết bao nhiêu cuộc họp lớn nhỏ, mỗi một thời khắc đều tập trung
rất căng thẳng, chỉ sợ lỡ lời nói sai.

Anh
không có xem ai gọi thì đã bắt máy, giọng nói không hề phát hiện ủ rũ chút
nào:”Uy”. Hắn vừa trả lời xong liền hướng điện thoại ra xa nhìn, lập tức nhíu
mày hỏi:” Bình An?”

Cố
Bình An đầu óc “oanh” một tiếng, vừa rồi vẫn nghĩ gọi điện thoại cho anh nhưng
đến lúc đã thông máy lại không biết nói gì, chỉ lắp bắp nói:”Không, nhầm số rồi.”

Thẩm
An Bình nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên, anh cố áp chế lòng mình đang xao động,
thản nhiên nhưng lại rất uy ngiêm nói:” Cho em cơ hội, nói trọng yếu đi”

Cố
Bình An thè lưỡi, có thể tưởng tượng biểu tình giờ đây của Thẩm An Bình, chắc
là đang cau mày, kiên nhẫn, tiêu soái bước đến bên cửa sổ để nhận tín hiệu tốt
hơn.

Quan
Tiểu Bảo trước kia thường nói, chắc chắn Thẩm An Bình vì cô đã tôi luyện tính
kiên nhẫn như gang thép nên đã thành thói quen.

Cố
Bình An nghe xong chỉ cảm thấy lòng dâng lên một cỗ cực kỳ ngọt ngào thoải mái,
tư vị đó làm cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được, dù cho máu chảy đầu
rơi cũng lao vào, lại không ngừng lo được lo mất.

Suy
nghĩ hồi lâu cô mới cẩn thận nói:” Anh có phải trong công ty đã gặp chuyện gì
không hay rồi không?”

Thẩm
An Bình giọng hơi trầm xuống:”Ai nói?”

Cố
Bình An rất phóng khoáng, liền đem Quan Đại Bảo bán đứng, ra vẻ rất hợp tình hợp
lý nói:”Quan đại Bảo nói”

Thẩm
An Bình cười:”Chuyện hắn nói có chỗ nào đáng tin a, chỉ toàn là nói hưu nói vượn
thôi, thêm mắm thêm muối thật chẳng khác nào đàn bà.!”

Cố
Bình An tâm như nhẹ đi một nửa, nhưng vẫn không muốn tin hết:”Thật sao? Nhưng
em nghe người ta nói ba anh cũng đã biết. Anh xác định không có việc gì sao?”

Thẩm
An Bình ngồi xuống, vai có hơi đau nhức”Không có chuyện gì to tác cả, có thể giải
quyết được.”

“Nhưng
mà…”

Không
có nhưng mà, người lớn làm việc, con nít không được xen vô.”

Cố
Bình An vừa nghe xong ngay lập tức liền ủ rũ, cô rất rõ Thẩm An Bình, chỉ cần
không muốn giải thích hoặc cố ý không nói cho người khác biết liền dùng thái độ
này mà tránh né, điều này cũng nói lên sự tình rất nghiêm trọng, không phải như
anh nói. Trong trí nhớ của cô, Thẩm An Bình là người rất ngoan cố, kiên cường,  từ trước đến giờ chỉ cần chuyện nằm trong
lòng bàn tay mình, anh chưa bao giờ cho phép mình bị thua, cũng không vì phía
trước có rào cản mà rụt rè chùn bước, mặc dù trước mắt này có chút gian nan
nhưng anh vẫn như cũ duy trì tâm trạng ổn định bình tĩnh.

Đây
cũng là điều làm Cố Bình An lo lắng nhất, gia thế như anh, chuyện đến mức xấu
nhất thì có thể về nhà tìm ba mình, nói ngọt chút xíu liền có thể giải quyết được
ngay. Khổ nỗi Thẩm An Bình lại là một tên cứng đầu cứng cổ, không bao giờ đề cập
đến những chuyện xấu, nói chi đến chuyện trở về hướng ba anh ta mà chịu thua. Đến
lúc đó một khi chuyện rơi vào tai Thẩm ba, thì chỉ e sợ tình hình càng thêm
căng thẳng.

Đây
không phải là chuyện Cố Bình An muốn nhìn thấy, cô ngẩng đầu nhìn tờ lịch bàn rồi
nhỏ giọng nói:” Thẩm An Bình, cuối tuần này chúng ta cùng nhau về nhà đi.”

“Vì
sao?”

“Không
có vì sao cả.” Cố Bình An nhún nhún vai:”Đột nhiên em muốn làm con ngoan.”

“Anh
kêu tài xế đưa em về, anh còn bận chút việc.”

Cố
Bình An ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cuối cùng nghẹn ngào nói:”Chúng ta
vì sao lại trở nên xa lạ thế này?”

Thẩm
An Bình trầm mặc, cuối cùng cũng thở dài một hơi:”Đừng có mà mít nướt như thế,
anh cùng em trở về là được.”

“…”

Thẩm
An Bình vĩnh viễn vẫn không thắng được Cố Bình An, anh càng hiểu rất rõ đạo lý
này. Mặc kệ khi nào, ở đâu, chỉ cần hai mắt Cố Bình An đỏ lên thì lòng anh liền
đau như cắt, chỉ hận không thể quỳ xuống nan nỉ.


đôi khi duyện phận cũng thật trêu ngươi, trong lúc dường như mất hết hy vọng lại
cho người hy vọng.

Điện
thoại vừa tắt, liền thấy Quan Đại Bảo gọi đến. Anh em mười mấy năm cũng chưa hề
gọi đến, chỉ vì chuyện này mà hắn không thể không gọi một cú.

“Thế
nào, Cố  tiểu thư đã gọi cho cậu rồi
sao.”

Thẩm
An Bình miễn cưỡng nhắm mắt lại, quai hàm nghiến chặt, ẫn nhẫn lửa giận, lại cố
không thét lớn:”Cậu nói thật cho mình biết, cậu đã nói bậy bạ cái gì?”

Quan  Đại Bảo cười rất sảng khoái, gật đầu
nói:”Mình chỉ là ăn ngay nói thật, bất qua có kể chuyện tình xảy ra ngày hôm
qua.”

Thẩm
An Bình cười cực kỳ nham hiểm:”Cậu hãy mau chuẩn bị cho tốt.! Chờ đến khi nào gặp
mặt xem mình sẽ thu thập cậu thế nào đây!”

“A,
a cậu muốn qua cầu rút ván sao? Nếu không nhờ mình Cố tiểu thư sẽ chủ động gọi
điện cho cậu sao! Cậu đúng là lòng dạ lang sói đáng bị xem thường mà!”

“Thật
không?”

Quan
Đại Bảo không để ý đến sự uy hiếp của anh, hơi đè thấp thanh âm:”Thẩm thiếu gia
phong lưu phóng khoáng có gì mà không làm được, nhưng khổ nỗi giờ đây lại động
phải phàm trần.”

Thẩm
An Bình khẽ cười, mắt lơ đãng liếc ngang, hướng điện thoại từ từ phun ra một chữ:’Cút!”

***

Quyết
định cuối tuần về nhà, Cố Bình An không thể nào không gọi điện thoại báo cho mẹ
cô một tiếng. Cố mẹ trước giờ vẫn luôn đau lòng không thôi không nghĩ Cố Bình
An lại làm việc ở một nơi xa như vậy. Cô từ nhỏ chưa từng rời qua mẹ, trong chốc
lát đã xa đến nỗi muốn chạm cũng không tới được, Cố mẹ đương nhiên không tránh
khỏi trong lòng có chút vắng vẻ. Cứ mỗi lần cô gọi điện thoại về, tuy luôn
không ngừng quở trách nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, hân hoan. Bất quá miệng
bà cũng không chịu thua, không thuận theo lòng nghĩ mà buông tha, cứ phải trách
cứ.

“Như
thế nào, muốn coi ông bà già này chết chưa phải không?”

Cố
Bình An da mặt cũng thật dày, đối với chuyện này cũng không xem là lạ:”Cũng
không có chuyện gì quan trọng, chỉ là con nhớ nhà.”

“Phì”
Cố mẹ phun một ngụm:”Mẹ mới không tin đấy!”

Cố
Bình An quẹt miệng, ra vẻ như khó xử nói:”Vậy được rồi, vốn muốn trở về nhà, mẹ
lại không nghĩ vậy, thôi thì con không về”. Nói xong còn như rất bất đắc dĩ mà
thở dài một hơi.

“Làm
càn! Ngươi nha đầu chết tiệt kia muốn chọc giận mẹ sao! Ngươi chết ở bên ngoài
luôn đi! Đỡ cho ta phải tốn tiền cho của hồi môn.”

Cố
Bình An cười ha ha, “Ba ba cuối tuần cũng ở nhà chứ!”, cô còn muốn nhờ cậy ba
mình, nếu lỡ Thẩm ba giận quá ít ra thì cũng có ba cô ở đó giúp đỡ mà nói vài lời.

“Cô,
nha đầu chết tiệt kia lúc nào cũng chỉ biết có ba cô thôi hả! Mẹ đối với cô thật
tốt mà cô chỉ biết có ông ấy.”

“Đừng
ăn dấm mà mẹ! Con chẳng phải cũng giống mẹ sao.”

“Cô
cút đi!” Cố Mẹ khóe miệng mỉm cười,cảm thấy như mình đang tự mắng chính mình,
cuối cùng dường như vừa nhớ ra chuyện gì đó rất nhạy cảm, thu lại cơn giận,
trong lời nói đầy thâm ý:” Bình An, con ra ngoài sống hai năm, có phải hay
không vẫn còn giận mẹ?”

Cố
Bình An đang tươi cười, khóe miệng đột nhiên cứng ngắt, có chút miễn cưỡng
không muốn  nhắc đến đề tài này, thanh âm
cũng trở nên lạnh lùng:”Tại sao lại nói đến chuyện này”. Cố Bình An nhíu
mày:”Con sớm đã quên rồi!”

Cố
Mẹ chỉ cảm thấy thật chua xót, hầu gian lại có hơi ngột ngạt khó thở:”Đứa nhỏ
này, con cũng đừng giận mẹ, con phải biết rằng mẹ sinh ra con trên đời này cũng
không dễ dàng gì.”

“Biết
rồi.” Tim Cố Bình An đập nhanh, trong lòng lại có một dự cảm xấu:”Mẹ, người sao
vậy?.”

Cố
Mẹ âm thầm lau đi nước mắt, hít một hơi, thẳng thắn nói ra:”Bình An, con sau
này đừng đi xa, không có con bên cạnh mẹ thật rất nhớ con.”

“Rốt
cuộc là làm sao vậy, mẹ?”

Cố
Mẹ thầm nghĩ chuyện đã đến có muốn trốn cũng không xong, lòng không ngừng cân
nhắc quyết định nói:” Đứa nhỏ Mạc Phi kia, đã trở về nước.”

“…”

 

Báo cáo nội dung xấu