Hoàng Hậu Anh Túc- Chương 071 phần 2

Ông
lão cân nhắc một lát rồi hỏi, “Cậu là ai?”

Tôi
nói rất nhanh, “Ta là bạn ở kinh đô của công tử, lần này lên kinh là muốn đến
thăm anh ấy”

Ông
lão nghĩ một lúc sau đó mời tôi vào, đập vào mắt là mấy cái hành lang dài dằng
dặc, chỉ nhìn mà không thấy cuối đâu toàn thấy đình đài lầu các trông vô cùng
hoa lệ, ông lão nhìn tôi cười cười, chỉ chỉ đường, “Công tử xin chờ ở đây, ta
đi bẩm báo thiếu gia!” Tôi ngẩn người, trong lòng điên cuồng gào thét, chàng ở
nhà, chàng ở nhà…

Tôi
kìm không nổi lòng vui sướng, cứ chậm rãi đi theo sau vị quản gia, thấy ông ta
cứ vòng vèo mấy vòng trước mắt rồi biến mất sau hành lang, một lát sau ông ta
xuất hiện trước mặt tôi, “Thiếu gia mời công tử tới thư phòng!”

Tôi
gật gật đầu, ai bảo tôi mặc quần áo đàn ông chứ! Nếu tôi mà là con gái có phải
Ngọc Hoán sẽ trực tiếp chạy tới tiếp đón ân cần không đây?

Trong
lòng tôi loạn lắm nghĩ ngợi, dần dần đến gần một gian phòng trước mặt, lão quản
gia chỉ chỉ, “Thiếu gia đang xem sách, mời công tử vào!” lão quản gia nói xong
thì xoay người đi làm việc khác.

Tôi
tiến dần vào trong phòng, trong mắt không kìm được long lanh lệ, tôi hít một
hơi thật sâu, lấy tay gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng nói quen thuộc, “Mời
vào!”

Tôi
khịt khịt mũi cay cay, nước mắt trào ra, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy hình
bóng người đàn ông mặc bộ quần áo màu vàng đang xem sách, tấm lưng đó, vẻ mặt
đó, lại còn người đó bên cạnh, Ngọc Hoán hiện rõ ràng trước mắt tôi, chàng liếc
mắt nhanh nhìn tôi một cái, chỉ loáng qua sau trong mắt hiện lên sự kinh hãi,
chàng xúc động buông cuốn sách trên tay đứng lên, trong mắt cũng giống tôi nước
mắt dâng lên, gọi to tên tôi, “Vũ nhi!”

Tôi
khóc nghẹn ngào, ra sức gật đầu, tiếp theo đó liền vọt thẳng vào lòng chàng,
chàng ôm tôi thật chặt, chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, ra sức ôm, tưởng chừng
như muốn đem đối phương tiến sâu vào trong thân mình vậy!

Ngọc
Hoán nỉ non, “Vũ nhi…Vũ nhi…”

Cổ
họng như nghẹn lại, tôi một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức ôm
chàng thật chặt thật chặt. Chúng tôi ôm nhau rất lâu rất lâu, tôi mới nghĩ đến
tiểu Thuý tiểu lan còn ở bên ngoài, tôi giãy ra, Ngọc Hoán ôn nhu lau nước mắt
cho tôi, tôi nín khóc mỉm cười, lại một lần nữa lao mình vào trong lòng chàng,
vùi ngừơi thật sâu vào trong ngực chàng, hít hơi thở của chàng, “Ngọc Hoán à…Ngọc
Hoán…” Cuối cùng tôi cũng thốt lên lời.

Rốt
cục tôi tham lam chui ra từ trong lòng chàng, bảo tiểu Thuý tiểu Lan

iến
vào, tôi chỉ có thể nói một câu điển cố là “gặp sắc quên bạn” mà thôi. Tiểu
Thuý tiểu Lan được ở cùng nha hoàn của Ngọc Hoán, tôi và Ngọc Hoán cùng nhau đứng
trong thư phòng, đem nỗi tương tư trong nửa năm tâm sự.

Hoá
ra đều không giống như tôi nghĩ, Ngọc Hoán ở đây nửa năm có trở lại kinh đô tìm
tôi khắp mọi nơi hai lần, đối với anh tựa như biến mất trong không khí chẳng có
chút tin tức gì. Tiêu Thuý tiểu lan cũng không thấy bóng dáng đâu. Chàng có tới
Mặc viện một lần, ở đó người ta có nói nhìn thấy tôi đã không bán tranh được một
tháng rồi. Thấy vậy Ngọc Hoán rất sốt ruột, nhưng sự tình trong hoàng cung lại
bất tiện, Ngọc Hoán đứng giữa không biết làm sao. Tôi nghe thấy trong lòng thực
chua xót quá, làm cho chàng chạy ngược xuôi hối hả, tôi băn khoăn ghê lắm.
Chàng muốn được nghe tôi kể chuyện của tôi, tôi bỗng chốc giật mình ngẩn người,
biết nói sao cho chàng đây?

Tôi
lại nói dối chàng hay sao? Tôi có nên nói dối chàng không? Sau này chàng sẽ là
vị hôn phu mà tôi chọn, tôi lừa chàng sẽ vui vẻ lắm sao?

Trong
lòng tôi hỗn loạn ghê lắm, bỗng nghĩ ra đối sách, Ngọc Hoán xem chừng thấy tôi
có vẻ không muốn nói, cười khẽ bảo, “Nàng có phải mệt mỏi lắm hay không? Nghỉ
ngơi vài ngày đi nhé, sau này kể cho ta nghe cũng được mà”

Tôi
cảm kích nhìn chàng một cái gật gật đầu, tiến sát vào trong lòng chàng, “Vâng!
Sau ngày em sẽ từ từ kể cho chàng nghe!”

Ngọc
Hoán nghe được từ lời của tôi về một ít chuyện Long Kỳ, chàng vội vã từ Kinh đô
về Kinh thành, phát hiện ra nhị hoàng tử không ở trong cung, các đại thần đều
nóng như kiến bò miệng chảo, mong mỏi người duy nhất là nhị hoàng tử thì chẳng
thấy đâu, cho nên bọn họ trừ phái thêm nhiều binh lực tìm kiếm bên ngoài, thì
chỉ còn cách ngồi chờ, khi đó bệnh tình của Hoàng thượng cũng nặng dần thêm.

Mắt
thấy dã tâm của đại hoàng tử sắp thành, lòng mọi người đều nóng ruột, nhưng dường
như Hoàng thượng cũng không sốt ruột, ông ấy vẫn như trước ngày nào cũng lên
triều nghe báo cáo, hơn nữa cũng không ngờ vực gì đối với địa Hoàng tử. Mọi người
cũng không rõ ý tiên hoàng là gì, cho mãi tới khi nhị hoàng tử trở về, giữa triều
đình đưa ra chứng cớ tố cáo dã tâm của đại hoàng tử ác ôn kia, Hoàng Thượng lúc
đó mới tuyên bố tước bỏ ngôi vị thái tử của đại hoàng tử. NHững tưởng sẽ bị tử
hình thì nhị hoàng tử lại niệm tình anh em thân thiết, chỉ đày hắn tới biên
cương sung quân, để cho hắn hối lỗi mà sửa chữa lỗi lầm. Còn nhị hoàng tử thắng
lợi kế vị thái tử, nay tiên hoàng băng hà, nhị hoàng tử giờ đã là Thiên tử
đương triều, dẫn dắt hoàng triều Vĩnh Hán đi tới con đường phồn vinh hưng thịnh.

Ngọc
Hoán nói kích động không thôi, làm như nói hết cả hơi vậy, tôi chỉ có thể mỉm
cười, tiến sát lại trong lòng chàng, trong lòng tối đen một mảng, cái gì cũng
không muốn nghĩ, tôi chỉ có thể nắm chặt lấy hạnh phúc trước mắt thôi.
Ăn tối xong tôi được gặp cha mẹ Ngọc Hoán, cha Ngọc Hoán là hình bộ thượng thư,
là đại thần nhất phẩm đương triều, Quá Thái An lão tiên sinh, mẹ chàng là Quá
phu nhân hiền lành cao quý, vô cùng hoà ái, nhìn thấy tôi thì họ hơi sửng sốt,
lão tiên sinh Quá Thái An tiện đà nhìn tôi cười nói, “Vị này là….”

Ngọc
Hoán liếc mắt nhanh nhìn tôi một cái, “Nàng là con….” Mặt chàng có chút hồng,
không nói tiếp được, tôi mỉm cười, nói tiếp, “Cháu là bạn ở Kinh đô của Ngọc
Hoán tên Diệp Vũ, bái kiến Quá đại nhân, Quá phu nhân!”

Tôi
hạ mình xuống làm lễ, Quá đại nhân cười to, “Nếu đã là bạn của khuyển tử, cũng
không cần lễ tiết gì, sau này là người một nhà thì được rồi!”

Làm
quan lớn quả nhiên khác thật, rộng lượng hào sảng, không câu nệ tiểu tiết gì.

Bữa
tối chúng tôi ăn cơm rất vui vẻ, nói nói cười cười, cảnh tượng hoà thuận này
vui vẻ quá, làm cho tôi cảm thấy rất thân thiết, đã lâu rồi chưa từng được ăn bữa
cơm như thế, Ngọc Hoán không ngừng gắp rau vào bát cho tôi, tôi đỏ mặt nhìn trộm
chàng vài lần. Trong mắt mọi người chúng tôi tựa như đôi vợ chồng nhỏ vậy, anh
tình tôi nguyện. Tôi đương nhiên không muốn bị mất mặt trước mặt bác trai bác
gái rồi nên chỉ có thể đỏ mặt thôi.

Bữa
tối ăn xong, Quá phu nhân ra cửa, Quá đại nhân cũng đi ra ngoài, tôi và Ngọc
Hoán ngồi ở trong đình đài, kể ra nỗi khổ tương tư, dần dần tôi phát hiện ra,
hoá ra chúng tôi trong lúc đó còn có nhiều chuyện nói mãi mà không hết, chỉ là
trong lòng tôi có chút áy náy mãi, nhìn chàng đối đãi như thế, mà tôi thì lại
trao trái tim cho người khác, tôi thực sự băn khoăn, có chút bất an, tôi sợ nếu
đem chuyện nửa năm đã qua nói ra, chàng sẽ thất vọng vì tôi, bởi vì tôi không
trung trinh với chàng. Có lẽ do tôi nghĩ nhiều quá rồi đi! Trong cuộc sống làm
gì có chuyện nào cũng vừa ý chứ? Chỉ cần độ lượng khoan dung tha thứ, mọi chuyện
chẳng phải được giải quyết rồi sao?

Chàng
nói cho tôi biết, tôi đã bỏ lỡ đêm giao thừa vui vẻ, ngắm hoa đăng, đoán chữ đố.
Chàng nói chàng lúc đó nghĩ nhiều muốn cùng tôi đi chơi, tôi cũng muốn vậy nha!
NHưng mà giao thừa này tôi lại cùng người khác cùng nhau vượt qua, hơn nữa tâm
tình thực sự không ổn! Tôi không muốn nói cho chàng biết lúc đó, tôi chỉ ôn nhu
cười, “Ngọc Hoán à, thiếu giao thừa năm nay, sau này chúng mình cùng nhau qua
nhé, chúng mình cùng xem hoa đăng, đoán chữ đó có được không?”

Ngọc
Hoán ôn nhu đáp lại tôi, ôm tôi vào trong lòng, “Được, nàng nói gì cũng được.
Chỉ là….”

Tôi
nghe kỹ lời chàng nói, vội hỏi, “Chỉ là sao?” Chàng cười cười không đáp. Nhìn
thấy vẻ tươi cười của chàng, tôi lập tức bị cảm giác chột dạ, lấy tay đánh
chàng, “Chàng xấu lắm!”

Chàng
nắm lấy tay tôi, đặt vào trong ngực mình, “Không có gì, bởi vì ta nhớ nàng sắp
chết rồi! Thực sự nhớ nàng lắm. Từ lần từ biệt trước, nàng tra tấn ta sắp chết!
Ngày không ăn, đêm không ngủ nổi!” Tôi ôm chặt chàng cúi đầu khẽ nói, “Rất xin
lỗi, rất xin lỗi…”

Chàng
khẽ cười bảo, “Có muốn bị trừng phạt không?’ Tôi xoa xoa miệng, không hiểu hỏi
lại, “Trừng cái gì….” Còn chưa kịp nói xong đã bị Ngọc Hoán hôn bịt lại, cả người
tôi nóng ran, hưởng ứng đến nóng bỏng, không biết là vì đáy lòng muốn bồi thường
sự áy náy với chàng hay là cái gì nữa, nụ hôn của chàng mát lạnh ngọt ngào như
thế, cả người tham luyến vị ngọt trong miệng chàng, chỉ cảm thấy cả người cứ
nóng lên, thở nặng nhọc, Ngọc Hoán cũng ôn nhu ôm chặt lấy tôi, tưởng như tôi sẽ
biến mất vậy.

Đêm
nay tôi ở lại trong phủ Ngọc Hoán, Ngọc Hoán bảo đã khuya rồi, ba cô gái ở
trong khách sạn không an toàn, tôi cũng không muốn rời xa chàng, nên cứ ở tạm
trong phòng khách. Tôi và Ngọc Hoán ở lại trong thư phòng khuya lắm, chàng lấy
bức tranh trước kia tôi vẽ ra, khe khẽ thì thầm, ‘Nguyện ta như trăng sao đêm
đêm toả sáng!” Tôi cười một cái, đúng vậy. Có người đàn ông ôn nhu như thế, tôi
còn mong gì nữa đây? Chàng yêu tôi, che chở cho tôi, giống như hôm qua vậy.

Hôm
sau, mọi việc trong cung cũng bình ổn, Ngọc Hoán cũng thoải mái đôi chút. Sáng
sớm, chúng tôi bắt đầu đi dạo phố. Chàng cái gì cũng chiều tôi, chỉ cần tôi
thích thì chỉ một lát là được ngay. Tuy tôi biết chàng rất tốt với tôi nh xem,
nhưng tôi không muốn chàng cái gì cũng mua hết cả, có vài thứ cứ để cho chàng để
lại, bởi vì chỉ có thể thưởng thức mà thôi, lại thấy vui mừng một lần.

Không
biết Ngọc Hoán dẫn tôi tới chỗ nào, đâu đâu cũng thấy người người chào Ngọc
Hoán rất nhiệt tình, “Quá công tử tới!” Ngọc Hoán mỉm cười, dẫn theo tôi đến ngồi
bên một chiếc bàn trống. Tôi hơi khó hiểu nhìn khắp nơi thì phát hiện ra trừ
đàn ông ra thì còn có rất nhiều cô gái, phần lớn đều mặt hoa da phấn thanh tú,
cùng ngồi cùng nói chuyện ngăm hoa rất vui vẻ thản nhiên. Lúc này có người nhìn
thấy người ngồi cạnh Ngọc Hoán, thấy là gương mặt mới có nhiều người tò mò, cuối
cùng cũng có người chịu không nổi, tiến đến hỏi, “Quá công tử, vị này là?”

Ngọc
Hoán nghĩ ngợi rồi đáp, “Là bạn của ta” Tôi cười lạnh nhạt, trước mặt ngừơi
khác, tôi và Ngọc Hoán là bạn cùng bàn, tôi và chàng có danh phận hay không thì
không đáng nói, trừ là bạn bè ra thì không có cách gọi nào khác.

Vị
áo lam công tử kia “a” một tiếng, sau đó vị cô nương ngồi bên ngắm tôi rất kỹ,
lấy cảm giác nữ tính thì tôi khẳng định nàng ta nhất định sẽ đối xử với tôi
không ra gì rồi. Quả nhiên, nàng ta mượn cơ hội thử tới, “Cô nương có sở trường
gì không?” Tôi mỉm cười, “Sở trường thì nhiều nhưng mà sở trường nhất của ta là
vẽ”

Báo cáo nội dung xấu