Khoảng cách tình yêu - Chương 04 - Phần 3

Theo
quan sát thì có thể nhận ra nơi đây khá kín đáo và trật tự. Mọi người giúp việc
được phân công chặt chẽ, không ai có thể tùy tiện bước qua khu vực dọn dẹp của
người khác trừ khi có lệnh của người quản lý. Nhã Phương là người mới vào, cô
chỉ có thể bước trong phạm vi rất nhỏ. Đừng nói đến việc điều tra, cả một cơ
hội tìm hiểu nơi đây có bao nhiêu phòng còn mập mờ nữa là.

Chỉ thấy
lâu lâu có khách khứa ra vào cho nên dì Dung bận rộn nấu thức ăn, Nhã Phương vì
thế cũng bận rộn theo.

Cho đến
một buổi tối, dường như tất cả mọi người đều đã đi ngủ. Bảo Phương bỗng nghe có
tiếng xe chạy vào bên trong, nghe ra có nhiều tiếng bước chân hấp tấp và nhiều
tiếng động lạ. Cô lập tức trở mình ngồi dậy và hé cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Dưới ánh
trăng sáng mờ và những bóng đèn mờ ảo của khu vườn. Có rất nhiều người, họ đang
vận chuyển mấy cái thùng gì đó rất nặng vào bên kia khu nhà.

Nhã
Phương nghi ngờ bên trong chứa vũ khí. Bọn chúng đang buôn bán vũ khí trái phép
nhưng chỉ là cô không ngờ rằng, bọn chúng lại dám vận chuyển về ngay nhà của
mình. Bọn chúng nhanh chóng khuân hết số thùng vũ khí đó vào bên trong và cho
xe lui đi. Bảo Phương lén lút mở cửa bám ra ngoài theo dõi xem chúng cất giấu
số vũ khí đó ở đâu.

Đó là
lần đầu tiên cô bước sang lãnh địa không được phép bước qua.

Tim ép
chặt lại, cố gắng bước thật nhẹ trên nền gỗ của sàn nhà kiểu Nhật này, men theo
vách tường lén lút theo dõi hành động của chúng. Cô thấy chúng dời mấy cái
thùng hàng đó vào một căn nhà kho được xây dựng chắc chắn bằng tường gạch chứ
không phải bằng gỗ như những nơi khác.

Cô nhận
ra ông Vương đang chỉ huy bọn chúng khuân hàng vào bên trong, bình thường cô
thấy ông ấy tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, ít nói, cũng không tỏ vẻ gì bởi ông chỉ là
một người gác cổng. Ấy vậy mà lúc này, trong ông ta cứ như một người quản lý
cao cấp.

Đang mải
miết theo dõi hành động của chúng thì một ánh đèn bất ngờ quét về phía cô, Nhã
Phương hoảng hốt nép vào bên trong. Không ngờ chính vì thế mà đá trúng một vật
gì đó khiến nó lăn ra ngoài gây tiếng động. Giữa đêm khuya tĩnh lặng, một âm
thanh nhỏ cũng khiến cho những người làm chuyện xấu vốn luôn quan sát xung
quanh như họ dễ dàng phát giác ra.

Bọn
chúng im lặng nhìn nhau, rồi rút súng ở thắt lưng ra, bắt đầu tiến về phía phát
ra tiếng động.

Nhã
Phương thấy tim như ngừng đập trước tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, muốn
nhanh chóng rút lui nhưng như vậy sẽ khiến kế hoạch được sắp xếp đổ bể cả lên.
Cũng chưa chắc cô có thể chạy thoát hay không.

Cho nên
cô quyết định liều lĩnh ở lại, chỉ cần cô giả câm giả điếc, biến mình thành kẻ
mộng du đi lang thang thì biết đâu sẽ có cơ hội thoát thân thì sao.

Những
tên kia chỉ còn vài bước nữa là đến nơi cô nấp, Nhã Phương hít mạnh một cái
chuẩn bị giả vờ nhắm mắt như kẻ mộng du bước ra thì.

Bốp! Một
bàn tay vỗ nhẹ vai cô.

Nhã Phương
giật mình quay đầu nhìn về phía sau mình. Hoá ra là dì Dung, dì làm dấu ra lệnh
im lặng với Nhã Phương, trên cánh tay ra dấu của dì ấy đang nắm chặt đầu một
con chuột, cô có thể thấy rõ bốn cái chân của nó đang giãy giụa tứ phía.

Mấy tên
kia đã bước đến khá gần hai người, dì Dung lập tức quăng con chuột xuống đất.
Con chuột nãy giờ bị siết chặt, bỗng được thoát ra thì vui mừng phát ra tiếng
kêu chói tai phá tan không khí vốn căng thẳng nãy giờ.

Bọn người
kia bất giác khựng lại, lưỡng lự nhìn con chuột vừa bò ngang chúng vừa kêu the
thé. Dì Dung lập tức ngoắc tay cho Nhã Phương cùng mình lui lại phía sau, nhanh
chóng rút khỏi nơi nguy hiểm này.

Vào tới
được phòng, Nhã phương mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn sắc mặt thâm trầm có
phần xanh xao của dì Dung cắn răng khẽ nói:

- Cám ơn
dì!

- Không
có chi. - Dì Dung lạnh nhạt đáp.

Nhã Phương
cúi đầu im lặng, cô biết mình đã quá hấp tấp vội vàng xém chút bị lộ thân phận,
thậm chí cả dì Dung cũng có thể bị bại lộ và nguy hiểm đến tính mạng. Có lẽ dì
ấy đang rất giận cô.

- Dì
biết cháu nóng lòng tìm hiểu tin tức nhưng mà cháu phải biết rõ, ở đây đặc biệt
nguy hiểm. Mà dì thì không muốn nhìn thấy cháu hy sinh oan uổng. - Giọng dì
Dung bỗng vang lên thâm trầm nhưng hàm chứa sự lo lắng hơn là trách móc.

Nhã
Phương không nói gì, cô ngẩng đầu nhìn dì Dung. Trông dì lúc này cứ như một
người mẹ lo lắng cho sự an toàn của con gái, bất giác lòng thấy xúc động vô
cùng.

Dì quay
lại nhìn cô khẽ cười:

- Dì ở đây
cũng được một thời gian rồi nhưng cũng chỉ tra ra được một số tin tức mà thôi,
chưa có chứng cứ gì trong tay hết. Dì cũng không muốn chúng ta hoài công vô ích
thêm nữa cho nên ngày mai dì sẽ giúp cháu qua bên kia phục vụ nhưng cháu phải
hết sức cẩn thận, tránh lộ hành tung. Không điều tra ra chứng cứ được cũng
không sao. An toàn phải được đặt lên hàng đầu có hiểu không?

- Cháu
hiểu, nhưng làm sao họ mới cho cháu bước chân qua bên kia? - Nhã Phương nghiêng
đầu nhìn Dì Dung hỏi, ánh mắt chứa đầy sự phấn khích.

- Thật
may mắn là ông trời đã ban cho chúng ta một cơ hội. Chúng ta sẽ nắm bắt cơ hội
lần này. - Dì Dung chớp mắt nhìn Nhã Phương khẽ cười đáp.

***

Nhã Phương
bước chân theo ông Vương đi qua khu bên kia của căn nhà. Quả thật là một nơi
sang trọng cao cấp. Từng món đồ trang trí ở đây nhìn thôi cũng đã khiến người
ta lóa mắt.

- Tất cả
những món ở đây đều rất đắt tiền cho nên phải lau chùi cẩn thận hằng ngày có
biết không? - Ông Vương chỉ tay vào những thứ xung quanh rồi liếc nhìn Nhã
Phương nói.

Cô lặng
lẽ gật đầu, tỏ ý mình sẽ cố gắng cẩn thận và hoàn thành tốt mọi thứ. Ông Vương
quay người đi rồi gật đầu tiếp tục hướng dẫn cô về công việc. Trong mắt ông ta,
Nhã Phương là một cô gái quê có chút lanh lợi và nhanh nhẹn. Biết điều, hiểu
chuyện. Cho nên ánh mắt của ông đối với cô cũng không khó chịu như lúc đầu nữa.

Điều đặc
biệt hơn, cô không biết nói chuyện, ngoan ngoãn hơn những người ở đây và cũng
không lấm lét sợ hãi mỗi khi nhìn thấy ông như những người khác khi mắc phải
sai phạm nào đó.

Nhã
Phương đánh giá vị trí mạnh của ông ta trong ngôi nhà này. Nhìn vào thì thấy
ông ta chỉ là một người gác cửa đơn thuần nhưng từ vị trí của ông ta dễ dàng
quan sát được động thái khi ra vào của những người xung quanh, dễ dàng đánh giá
được những người đó. Nên có thể nói, ông Vương không phải chỉ đơn thuần là
người gác cổng, ông ta có thể là người báo cáo và quan sát điều tra của ông chủ
ngôi nhà này.

Khi ông
Vương quay lưng bỏ đi, Nhã Phương khẽ cười hài lòng, cuối cùng cô cũng đã thuận
lợi bước vào bên đây. Dì Dung đúng là quá khôn khéo, lựa chọn ngay dịp nhà có
khách ra vào, lén lút bỏ thuốc vào thức ăn của mấy người phục vụ khiến họ phải
nhập viện. Trong tình trạng thiếu người, buộc lòng phải điều cô sang. Một phần cũng
nhờ dì Dung cứ giả vờ kể lể về đứa cháu gái ngoan ngoãn, biết an phận của mình
trước mặt ông Vương.

Khi Nhã
Phương đang làm việc, cô nhìn thấy có một đám người ăn bận áo vest đi ngang qua
chỗ cô đang lau dọn. Cô cúi đầu xuống, giả vờ an phận, chờ sau khi họ đi qua
hết mới lén lút nhìn theo.

Có một
dáng người khiến cô thấy ấn tượng mạnh. Bởi vì dáng người ấy khá cao, đi giữa
dòng người, lưng thẳng, bước đi kiên định, cách nói chuyện cũng thu hút. Nói
chung vừa nhìn đã thấy anh ta nổi bật giữa đám đông.

Bọn họ
bàn việc gì đó, Nhã Phương muốn đến gần nghe ngóng nhưng cô nhanh chóng rút lui
ý định của mình, khi thấy bên ngoài có ba kẻ mặc áo vest đen to lớn đứng gác. Nhã
Phương được sai bảo mang trà nước lên, cô chậm rãi bê lên, trong đầu không
ngừng tính toán làm cách nào có thể đặt máy nghe lén vào bên trong. Bộ tách trà
trên tay cô hoàn toàn bóng mượt không có chút tỳ vết, nếu gắn máy nghe trộm vào
sẽ dễ dàng bị phát hiện.

- Nhanh
lên! - Tiếng ông Vương thúc giục phía sau khiến Nhã Phương thoát khỏi suy nghĩ.

Cô vội
vàng bê nước đến trước cửa trao cho một cô gái có nhiệm vụ phục vụ trong đó.
Vào cái giây phút cánh cửa được mở ra, Nhã Phương nhanh chóng quét mắt nhìn vào
bên trong, những người bên trong đang bàn luận gì đó với sắc mặt có vẻ căng
thẳng. Nhã Phương còn thấy cái dáng cao ráo lúc nãy ngồi xoay lưng vể phía cửa,
vẫn dáng vẻ thẳng lưng đầy uy nghiêm như vậy.

***

Sân bay.

Thục
Quyên cuối cùng cũng trở về nhà. Cô muốn gặp Bảo Phương đầu tiên nhưng nhấc
điện thoại lên gọi cho bạn thì đáp lại chỉ là những tiếng tút dài. Bảo Phương
từng nói với cô, khi làm nhiệm vụ phải tắt điện thoại đi. Thục Quyên nghĩ Bảo
Phương hiện đang làm nhiệm vụ nên không nhận điện được, cô đành đón xe trở về
nhà một mình.

Căn nhà
của cô ngoại trừ người giúp việc ra thì cũng chẳng còn ai nữa, ba cô hiện đang
ở Mỹ. Thục Quyên bèn tắm rửa rồi ngủ một giấc dài sau chuyến đi mệt mỏi.

Khi cô
thức dậy, cô nhớ Bảo Nam
phát điên lên được, đau khổ đến rơi nước mắt. Nhất là thái độ lạnh lùng ra đi
không một chút luyến tiếc của cậu càng khiến Thục Quyên đau lòng nhiều hơn.
Trong lòng cậu, cô không hề có chút địa vị nào, thua xa em gái Bảo Phương.

Thục
Quyên giơ tay cầm lấy điện thoại gọi lại cho Bảo Phương, một phần cô rất nhớ Bảo
Phương, một phần vì câu nói của Bảo Nam trước lúc bỏ đi. Thục Quyên thở dài áp
điện thoại vào tai, nhưng vẫn là những tiếng tút tút vô nghĩa.

Thục
Quyên nhíu mày nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ đêm, thông thường giờ này Bảo Phương
đã ở nhà rồi. Trong lòng bỗng phát sinh cảm giác bất an.

Sáng hôm
sau, Thục Quyên vội vã chạy đến nơi công tác của Bảo Phương tìm nhưng chỉ nhận
được thông tin rằng cô đã thôi việc. Hốt hoảng, Thục Quyên chạy ngay đến nhà
ông Văn Lâm tìm kiếm. Cô gặp thím Hà ra mở cửa.

- Thím
Hà, Bảo Phương hiện giờ thế nào? Cháu nghe nói cô ấy đã nghỉ việc. - Vừa nhìn
thấy thím Hà, Thục Quyên hỏi ngay lập tức.

- Thục
Quyên! - Thím Hà khá bất ngờ khi nhìn thấy Thục Quyên, reo lên mừng rỡ. - Cháu
về khi nào?

- Cháu
mới về hôm qua. - Thục Quyên trả lời. - Bảo Phương đâu ạ?

Sắc mặt
thím Hà bỗng sầm lại, đôi mắt nhuốm đầy u buồn.

Vào
trong nhà, Thục Quyên nghe thím Hà kể lại tình hình của Bảo Phương. Thím thở
dài nói:

- Vốn dĩ
thím đang định năn nỉ chú Lâm của tụi con tìm cách giúp đỡ con bé. Không ngờ
sáng hôm sau, con bé lại bỏ đi đâu mất rồi.

- Bỏ đi?
- Thục Quyên kinh ngạc kêu lên.

- Đúng
vậy! - Thím Hà giọng buồn rầu đáp. - Đã hơn một tháng rồi, không có chút tin
tức nào của Bảo Phương cả.

Thục
Quyên nhìn dáng người gầy rộc, vầng trán nhiều nếp nhăn và đôi mắt trũng sâu
thì biết rằng thím Hà đang rất lo lắng cho Bảo Phương. Thục Quyên bèn đưa tay
vỗ vai an ủi thím:

- Thím
đừng lo, chắc Bảo Phương đi đâu đó cho khuây khỏa thôi. Khi suy nghĩ bình tâm
lại cô ấy sẽ trở về.

- Chú
Lâm cũng bảo như vậy nhưng mà con bé ở bên ngoài không biết sống thế nào, rồi
ăn uống ra sao? - Giọng thím Hà vỡ ra, nước mắt bắt đầu rơi.

- Bảo
Phương rất kiên cường, cô ấy nhất định sẽ không sao. - Thục Quyên cố gắng an ủi
thím Hà.

Trở về nhà,
Thục Quyên suy nghĩ đắn đo không biết có nên báo cho Bảo Nam biết hay
không nữa. Cô lưỡng lự nhìn chiếc điện thoại trong tay mình. Vốn đã dứt khoát
muốn quên anh mới trở về Việt Nam
nhưng nỗi nhớ, nỗi khao khát được anh ôm vào lòng khiến Thục Quyên nhấn nút gọi
điện.

Nhưng
sau đó cô nhanh chóng tắt máy, cô sợ… cô đang lừa dối lòng mình, không phải vì
cô muốn thông báo tin tức của Bảo Phương cho Bảo Nam biết mà là cô muốn nghe
giọng nói của anh.

Nhưng
nghe được rồi thì sao? Chỉ càng khiến cô tham lam muốn nhìn thấy anh hơn mà
thôi.

Cuối
cùng Thục Quyên quyết định nhắn một tin nhắn: “Bảo Phương mất tích rồi”.

=.=

Đã mấy
ngày rồi mà vẫn không thể tìm hiểu được chút tin tức gì cả. Nhã Phương sốt ruột
muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này để có thể về đội. Có lẽ tuổi trẻ
thiếu kiên nhẫn, cô không muốn mình cứ phải ẩn mình hết mấy năm như dì Dung.

Dù dì
Dung có căn dặn cố chờ đợi thời cơ thích hợp nhưng dạo này kẻ ra người vào càng
ngày càng nhiều, ồn ào, rồi bọn chúng lại kéo vào phòng đóng cửa kín mít bàn bạc.
Nhã Phương sợ rằng khi bọn chúng trao đổi xong sẽ nhanh chóng dời lô hàng đi
nơi khác. Cậy thì mọi manh mối sẽ bị cắt đứt.

Suy nghĩ
mãi, cuối cùng cô cắn răng quyết định, chờ đêm tối sẽ hành động, ít nhất cũng
có thể đặt máy nghe trộm bọn chúng nói gì.

Một cơn
mưa đêm trút bỏ hết mọi vật trên trời xuống đất, khiến cho mặt đất lầy lội,
cành lá rơi rụng đầy sân, cả cái hành lang dưới mái hiên gỗ cũng bị tạt ướt
nhẹp.

Mới sáng
sớm, những người làm đã được triệu tập đến dọn dẹp thật sớm. Nhã Phương cũng nhanh
chóng có mặt trong hàng ngũ dọn dẹp. Ai lo phần việc của người nấy, không ai để
ý đến ai.

Có một
cô đã hơn 40 tuổi thường được gọi là cô Tư được giao nhiệm vụ dọn dẹp bên trong
căn phòng họp đó. Nhã Phương nhanh chóng rắc lên hành lang trước cửa phòng một
ít xà phòng. Cố tình dọn dẹp gần đó chờ đợi.

Lát sau,
cô Tư khệ nệ khuân một cái thùng nước đi tới, bước đến gần hành lang ẩm ướt có
chứa bột xà phòng, cô Tư bị trơn trượt mà ngã xuống. Nhã Phương chạy vội lại
đỡ. Dường như cú ngã quá mạnh khiến phần lưng đập mạnh xuống sàn, làm cột sống
bị đau. Cô Tư nhăn mặt, cố gắng ngồi dậy.

Nhã
Phương đang muốn chớp lấy thời cơ này nhưng cô đang làm một người câm, cô Tư
lại không thể hiểu cô nói gì. Đang bối rối chưa biết nên diễn tả bằng tay thế
nào thì sau lưng đã vang lên tiếng nói của dì Dung:

- Hay để
con bé dọn dẹp giúp chị đi, lớn tuổi rồi, đừng có cố gắng quá sức, nằm nghỉ
chút đi! Nếu không ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, chị còn nuôi cháu nhỏ, chị
có bề gì thì ai nuôi nó đây.

Lời dì
Dung nói trúng ngay tâm sự của cô Tư, cô lưỡng lự một lúc rồi mới gật đầu. Quay
sang Nhã Phương khẽ nói:

- Nhờ
cháu giúp cô dọn dẹp ở đây. Nếu không lát nữa ông chủ về thì sẽ la mắng cô mất.

Nhã
Phương vui vẻ mỉm cười gật đầu.

Dì Dung
bèn dìu cô Tư đi nhưng trước khi đi không quên đưa mắt ra hiệu cho Nhã Phương
hàm ý nhắc nhở cô không được liều lĩnh. Nhã Phương chớp mắt ra hiệu hiểu rõ.

Chờ hai
người kia đi rồi, Nhà Phương quan sát xung quanh hai bên, xác định không có
người cô mới hít thật sâu mở cửa bước vào. Tay sờ lên con thiết bị nghe trộm
nhỏ xíu trong túi mình, ánh mắt thoáng lên tia hy vọng.

Nhưng
khi cánh cửa mở ra, quan sát xung quanh, Nhã Phương không khỏi thất vọng. Đó là
căn phòng hoàn toàn trống, tường gỗ và sàn nhà trơn láng không một vết tì.
Trong phòng chỉ đặt đúng một chiếc bàn thủy tinh trong suốt. Có thể nói, một
con ruồi lọt vào cũng dễ dàng bị nhận ra. Hoàn toàn không có một chỗ để cô gắn
thiết bị nghe trộm. Thật không thể ngờ, chủ nhân ngôi nhà này lại là một tên bí
ẩn và cảnh giác cao độ đến như thế.

Nỗi thất
vọng tràn đến. Nhã Phương thở dài bắt tay vào dọn dẹp bên trong phòng rồi nhanh
chóng quét dọn bên ngoài. Đành nhẫn nhịn chờ cơ hội khác.

Nhã
Phương không biết có người đứng từ xa nhìn theo dáng vẻ quét dọn của cô với ánh
mắt ấm áp.

- Này,
đừng nhìn nữa! Nhìn nữa người ta sẽ bốc cháy đó. - Một giọng khàn khàn cười
khùng khục trêu chọc.

- Đi
thôi! - Người thanh niên mặc đồ vest luyến tiếc nhìn cô thêm một chút rồi quay
lưng bỏ đi.

***

Đó là
một sự quyết tâm vô cùng lớn mà trước giờ Thục Quyên chưa bao giờ dám làm. Cô
bước vào trong hộp đêm lần nữa. Cô lại lần nữa bước thẳng đến bên Bảo Nam nhìn anh
đặt điều kiện:

- Một là
đi với em, hai là em lập tức gọi điện thoại về bên đó.

Bảo Nam sắc mặt sầm
xuống, anh nhìn Thục Quyên với ánh mắt sâu thẳm. Ánh mắt cô không chút e sợ,
cũng không hề chớp mắt, nhìn anh một cách dứt khoát. Đẩy nhẹ cô gái trong lòng
mình ra, Bảo Nam
lạnh lùng đứng lên, ánh mắt quét qua người Thục Quyên một cách đáng sợ.

Sau đó
anh kéo tay Thục Quyên ra khỏi hộp đêm. Quẳng cô lên một chiếc xe màu xám, anh
ngồi vào xe, đóng sập cửa lại rồi phóng xe chạy đi. Anh chạy về địa chỉ mà Thục
Quyên đọc lần trước, không hề quay đầu lại nhìn cô lấy một lần.

Thục
Quyên bị Bảo Nam
ném vào trong xe, mất thăng bằng một lúc cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế
ngồi cho ngay ngắn. Cô lén lút nhìn Bảo Nam, thấy anh chú tâm lái xe, hai
chân mày chau lại đầy khó chịu thì lo lắng, cô biết mình đã chọc giận anh nên
ngồi im mặc anh đưa đi. Dù sao anh cũng không ném cô lên taxi nữa.

Chỉ là
Thục Quyên không ngờ, Bảo Nam
lại đưa cô về nhà. Cô thở dài biết rằng, mình chẳng thể làm gì được, đành mở
cửa bước ra định lên nhà. Không ngờ Bảo Nam cũng mở cửa bước xuống theo cô,
anh nắm tay cô kéo đi vào trong thang máy.

- Lầu
mấy? - Âm thanh khô khốc của Bảo Nam vang lên.

- Lầu 7.
- Thục Quyên lí nhí trả lời.

Bảo Nam đưa tay
nhấn nút rồi dựa người vào tường chờ đợi.

Tong… Tiếng
thang máy vang lên, cánh cửa mở ra. Bảo Nam nắm tay Thục Quyên kéo ra khỏi
thang máy. Thục Quyên bị Bảo Nam
kéo đi hết lần này đến lần khác, tay cô bị cậu kéo đến đỏ bầm nhưng chẳng dám
hé môi rên lấy một lần, mặc dù đôi mắt vì sự đau đớn mà mọng nước.

- Căn
nào? - Giọng Bảo Nam
lại vang lên.

Thục
Quyên liền chỉ tay vào căn bên phải. Bảo Nam hất đầu nói:

- Mở
cửa!

Thục
Quyên vội vàng mở túi xách lấy chìa khoá ra mở cửa, tay cô hơi bị ê ẩm vì đau
nên mở cửa có chút khó khăn. Bảo Nam thấy vậy liền nắm lấy tay cô giữ lại, cái
chạm nhẹ nhàng lại khiến Thục Quyên run lên một cái. Bảo Nam rút chùm chìa khoá
trong tay cô lại rồi mở cửa, đẩy mạnh cô vào nhà, đóng sầm cửa lại.

Sau đó
cậu kéo Thục Quyên vào lòng mình, cúi đầu hôn lấy môi cô một cách điên cuồng.

Thục
Quyên bị cậu hôn một cách bất ngờ thì đờ cả người ra, hai mắt mở to nhìn Bảo
Nam trân trối. Cậu cảm nhận được ánh nhìn của Thục Quyên, nhếch môi cười khinh
bạc một cái, càng kéo sát cô vào người mình rồi đưa nụ hôn rời xuống cổ cô, lên
mang tai cô khiến Thục Quyên run rẩy. Cô thể đang căng cứng bỗng nhiên mềm
nhũn.

Đây là
nụ hôn đầu của cô, không ngờ lại vào tình huống này. Không ngờ lại là một nụ
hôn cuồng bạo như thế, không chút dịu dàng không như một khúc nhạc dịu êm, cũng
không có sự rung động.

Cho tới
khi bàn tay của Bảo Nam bắt đầu luồn vào trong áo cô, Thục Quyên mới bắt đầu
giật mình tỉnh táo lại, cô đẩy Bảo Nam ra, giơ tay tát vào mặt anh nhưng dường
như đã đoán trước, Bảo Nam chụp lấy tay Thục Quyên, cậu cười lạnh bảo:

- Anh
ghét nhất là bị người ta uy hiếp. Nếu em còn xuất hiện trước mặt anh thêm lần
nữa, không chỉ có bấy nhiêu đâu. Lần sau anh sẽ lột sạch đồ em rồi thẳng tay
ném em lên giường.

Nói xong
cậu thô bạo xô Thục Quyên ra rồi mở cửa bỏ đi. Để lại Thục Quyên với một sự tổn
thương và sợ hãi. Cậu thay đổi quá nhiều so với tưởng tượng của cô.

Giật mình
tỉnh giấc sau cơn mơ hồi ức, Thục Quyên phát giác nước mắt mình lăn dài trên
gối.

>.<

Đợi tới
đêm tối, Nhã Phương thức dậy, âm thầm lẩn ra bên ngoài, cô đi đến cái kho mà
bọn chúng đang canh giữ. Cô phát hiện có hai tên canh giữ cửa kho, vội vàng nép
vào bên trong, cô cắn môi suy nghĩ.

Vì là
một người câm nên dù có tiếp xúc với những người giúp việc thì Nhã Phương cũng
không thể hỏi họ từng đường đi nước bước ở đây. Cô chỉ có thể âm thầm điều tra
và vẽ lại từng vị trí theo trí nhớ của mình.

Cộng với
bản vẽ quan sát được của dì Dung, Nhã Phương nhanh chóng phát hiện có một cái lỗ
thông khí sát mặt đất khá nhỏ nhưng với thân hình của cô, cô tin mình có thể
chui vào. Vấn đề là làm sao có thể thu hút những tên canh gác cổng để chúng bớt
cảnh giác mà không chú ý đến việc đột nhập của cô.

- Này! -
Một cánh tay khều vai cô.

Nhã
Phương giật mình quay lại thì thấy dì Dung đang ra hiệu im lặng. Dì ra dấu hiệu
ý hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa, Nhã Phương gật đầu. Dì Dung lại đưa dấu bảo cô
chờ đợi.

Dì lập
tức di chuyển sang nơi khác, Nhã Phương quay đầu nhìn chăm chăm về phía bọn
canh gác cửa kia. Chờ đợi bọn chúng lơ là thì chạy nhanh đến bến kia tường, nơi
có lỗ thông khí bên dưới.

Dì Dung đã chuẩn bị một một cái máy tạo khói, dì đã
giấu kỹ nó trong lúc đi làm việc, chỉ cần khởi động một cái chiếc máy lập tức
tạo ra khói giống như một vụ hỏa hoạn ở gần kho chứa hàng. Chắc chắn bọn chúng
sẽ sợ hãi mà lo tìm cách dập lửa để tránh lây lan đến kho hàng, bởi kho hàng
toàn chứa súng ống đạn dược có thể nổ bất cứ lúc nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3