Khoảng cách tình yêu - Chương 08 - Phần 1

8

Hãy ở bên em

Sau phát
súng khiến tất cả mọi người đều hoảng hốt, cảnh sát đã nhanh chóng bao quây lấy
Lăng Phong khiến cậu không thể chạy lại xem Bảo Phương và tên kia thế nào, chỉ
có thể đứng nhìn chiếc xe dừng lại.

Đang lúc
sốt ruột định mặc kệ chạy lại xem sao thì đã thấy Bảo Phương xuống xe chạy
ngược lại, cậu vội vàng hét lên gọi:

- Em
không sao chứ?

Nhưng Bảo
Phương không nhìn cậu, cô cũng không chạy về phía cậu mà chạy về hướng bên kia,
nơi Bảo Nam
đang ở đó. Linh tính mách bảo có chuyện không lành, cậu liền nhìn các đồng chí
cảnh sát đang bao quanh mình.

- Có một
quả bom trong bãi xe, mau chóng phong tỏa khu vực xung quanh đó. Có một đồng
chí cảnh sát cùng người được bảo vệ bên trong xe đặt bom. Chung cư đối diện
hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

Tiếng
gọi của cậu làm các cảnh sát chú ý đến Bảo Phương, họ nhận ra cô nên mới hỏi Lăng
Phong:

- Anh
quen với cô ấy?

- Tôi nổ
súng cũng là vì muốn ngăn cản tên sát thủ đang uy hiếp cô ấy. - Lăng Phong vội
vàng đáp, cậu sốt ruột muốn thoát khỏi sự bao quây để chạy đến chỗ cô. - Các anh
hãy mau đuổi theo cô ấy đi, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nói xong
cậu lách người chạy đuổi theo, mấy người cảnh sát cũng không gây khó dễ nữa, không
cản trở cậu nhưng họ chạy sát theo phía sau.

Lăng
Phong nhanh chóng đuổi kịp Bảo Phương, hai người đứng trước thềm chung cư, cậu
giữ tay cô lại lo lắng hỏi:

- Chuyện
gì vậy?

- Trái
bom dưới xe là trái bom giả. Trái bom thật sự nằm ở trên đó, Bảo Nam đang ở đó,
anh mau thả tay em ra, em phải đi lên đó. - Bảo Phương giải thích nhanh rồi
vùng tay ra khỏi tay Lăng Phong.

Nhưng Lăng
Phong đã ôm cô giữ chặt:

- Nguy
hiểm lắm, em đừng lên!

- Buông
em ra, em phải lên đó. - Bảo Phương giận dữ quát lên. - Bảo Nam đang ở trên đó,
anh trai em đang ở trên đó, mau thả em ra!

Nhưng Lăng
Phong càng giữ chặt cô lại mặc cho cô điên cuồng kháng cự lại cậu. Cậu quan sát
tình hình rồi nghĩ nhanh. Chung cư này đang xây dựng dở dang, vì trục trặc gì
đó nên đã ngừng xây ba ngày nay. Vì vậy tên sát thủ mới lợi dụng thời cơ cài
đặt bom, để bảo đảm không có người thiệt mạng. Tên này xem ra cũng không muốn
gây chú ý lắm. Đặt bom chỉ là muốn cầm chân người đến mà thôi.

- Bảo
Nam sẽ không sao đâu, anh ấy biết cách tự lo cho mình mà… em bây giờ chạy lên
lỡ nó phát nổ thì em sẽ phải bỏ mạng oan uổng đó. - Lăng Phong bị Bảo Phương
cắn vào bả vai để ép cậu buông cô ra nhưng cậu nhăn mày cố gắng chịu đựng cơn
đau cũng nhất quyết không để cô chạy lên trên.

- Mặc kệ
em, anh bỏ em ra! Em xin anh đó, xin anh đó! - Bảo Phương vẫn một mực giãy giũa
không ngừng nhưng thấy Lăng Phong vẫn không chịu buông cô ra, cô khóc òa van
xin cậu thả mình ra.

- Bảo
Phương, nghe anh nói đi, quả bom đến giờ vẫn chưa phát nổ tức là nó cũng giống
như quả bom kia, nghĩa là chỉ cần Bảo Nam vẫn đứng yên thì sẽ không sao,
nếu chúng ta cứ đồng loạt ùa vào chẳng khác nào kích hoạt cho quả bom nổ. Bây
giờ chúng ta phải đợi thôi. - Lăng Phong vỗ về cô khuyên can.

Bảo
Phương nghe những lời Lăng Phong nói, sự đau khổ đến bóp nghẹn kia mới dịu lại.
Cô nhìn cậu, ánh mắt cậu toát lên sự chắc chắn khiến cô an tâm.

- Em
muốn nói với anh ấy vài lời. - Cô khẽ thì thào.

Lăng
Phong gật đầu rồi nới lỏng tay một chút cùng cô đứng lùi lại bên ngoài, Bảo
Phương dùng hết sức hét lên:

- Bảo
Nam! Anh có nghe em nói không? Anh thế nào rồi? Anh ráng đợi một chút, mọi
người sẽ đến giúp anh.

Chẳng có
tiếng trả lời khiến Bảo Phương hoang mang lo lắng, Lăng Phong ở bên cạnh vỗ về:

- Đứng
lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Em
không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì đâu, em chỉ còn có mỗi anh ấy là người thân
thôi… xin anh… xin anh đừng để anh ấy xảy ra chuyện gì hết… - Bảo Phương nắm
vạt áo của Lăng Phong, gục đầu vào ngực cậu khóc.

Thục
Quyên và Trí Lâm cũng nhanh chóng biết được quả bom trên xe họ là giả nhưng vẫn
phải đợi các chuyên gia đến xác nhận rồi mới có thể tin chắc mà bước xuống.

Sự việc
lần này quá gây kích động, toàn lực lượng cảnh sát đều ùa đến, người dân cũng
bu đông nghẹt, báo chí phóng viên cũng bao quây khắp nơi. Huyên náo một góc
trời.

Ông Văn
Lâm và ông Hoàng Danh, hai cán bộ cấp cao của ngành công an cũng vội vã chạy
đến xem xét tình hình. Ra lệnh chỉ huy mọi việc.

Trái bom
trên xe của Trí Lâm và Thục Quyên nhanh chóng được nhận định đúng là bom giả.
Trí Lâm và Thục Quyên thở phào nhẹ nhõm, cả hai nhìn nhau cười, nãy giờ tâm
trạng đều căng thẳng vô cùng, đến hít thở mạnh cũng không dám, người cứng cả
lên vì ngồi yên bất động, chân tay tê hết nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Thục
Quyên được một nữ cảnh sát dìu xuống, cả người cô gần như không cử động được,
cô ngồi bệt xuống đất thở dốc. Ông Văn Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm khi biết con
trai mình không sao. Ông Hoàng Danh vỗ vỗ vai ông Văn Lâm chúc mừng:

- Anh đã
có thể bớt lo lắng rồi.

Ông Văn
Lâm cười gật đầu.

Một đồng
chí chạy đến làm động tác chào nghiêm trang rồi lớn tiếng:

- Báo
cáo thủ trưởng, đã sơ tán hết mọi người của những căn hộ chung quanh rồi, chúng
ta có thể bắt đầu tiến hành phá dỡ quả bom bên trên.

- Tiến
hành đi! - Ông Văn Lâm ra lệnh.

Người đó
liền nhanh chóng nhận lệnh bỏ đi. Trí Lâm đứng bên cạnh nghe vậy hơi thắc mắc
mới tò mò quay đầu hỏi ba mình:

- Còn
quả bom nào nữa sao?

- Đúng
vậy, còn một quả bom thật sự được đặt ở khu chung cư đang xây dựng dở dang đằng
kia. Nghe nói có một người hiện đang mắc kẹt ở đó. - Ông Hoàng Danh thay ông
Văm Lâm trả lời.

Thục
Quyên nghe xong, toàn thân thấy lạnh toát, người chạy về hướng khu chung cư đó
chẳng phải là Bảo Nam
hay sao, tuy vờ như không thấy nhưng cô vẫn thầm quan sát Bảo Nam. Người bị
kẹt với quả bom thật là Bảo Nam.
Tim co thắt mạnh, khiến tay chân cứng ngắt của Thục Quyên run lên, cô bật dậy
lao người về phía đó.

Chẳng
thà người bị nổ chết là cô còn hơn, tại sao ông trời lại nhẫn tâm như thế, cô
đã mong muốn gặp mặt cậu lần nữa dù phải đánh đổi bất cứ thứ gì. Cuối cùng Bảo Nam cũng đã trở
về, cô đã gặp mặt anh ấy nhưng cái giá phải trả lại quá lớn, cái giá đó là sinh
mạng của Bảo Nam.

Cô sai
rồi, tất cả đều là lỗi của cô, nếu như cô không vì sự ích kỷ muốn gặp cậu mà
nhắn tin nhắn đó, Bảo Nam sẽ yên ổn bên đó, có lẽ cậu sẽ không trở về và gặp
phải sự việc này. Tất cả là lỗi của cô.

Thục
Quyên không ngừng trách móc bản thân, nước mắt cô nhòe hết gương mặt, cô chạy
thật nhanh về phía đó. Phía sau mọi người cũng vội vã đuổi theo.

Khi cô
vừa chạy đến, một tiếng nổ vang lên làm cho gạch vỡ văng xuống mặt đất, bụi rơi
mù mịt. Tất cả mọi người hét lên sợ hãi. Lăng Phong đã dùng người che chở Bảo
Phương khỏi những mảnh gạch vụn vỡ rơi xuống.

Bảo
Phương gào lên:

- Không…
Bảo Nam…
- Cô giơ tay đấm vào người Lăng Phong. - Anh gạt em… anh gạt em… Bảo Nam…

Thục
Quyên chạy đến đã nghe tiếng khóc nức nở của Bảo Phương, cả người cô rụng rời.
Cô đờ đẫn đứng lặng yên nhìn Lăng Phong đang dỗ dành Bảo Phương. Cảnh sát đã
phong tỏa không cho mọi người đến gần, cô ngước nhìn lên khu nhà chung cư xây
dở dang này - đã trở nên hoang tàn hơn sau tiếng nổ, bụi rơi đầy - ánh mắt trở
nên ngây dại.

Cô không
còn nghe tiếng động xung quanh được nữa, hai tai của cô bị tiếng nổ vừa rồi làm
cho ù đi. Tim cô cũng vỡ tung ra theo tiếng nổ. Nước mắt không thể rơi được
nữa.

Mọi
người dáo dác ùa vào bên trong xem xét hiện trường sau vụ nổ, họ va vào cô
nhưng cô lại không có cảm giác gì hết, cô cứ đứng chết lặng nơi đó. Trời đất
quay cuồng, cô từ từ ngã xuống đất.

Khi Thục
Quyên tỉnh lại, trước mắt cô là một màn tối đen như mực nhưng cô nhận ra được
mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, cô biết mình đang nằm trong bệnh viện. Nghe
được tiếng khóc của Bảo Phương. Có lẽ trên thế gian này giờ đây chỉ có cô mới
hiểu được nỗi đau của Bảo Phương, cả hai người cùng mất đi người thân yêu nhất.
Bảo Nam đã chết rồi. Nhưng chắc cậu không muốn thấy Bảo Phương đau lòng vì cậu,
có lẽ chỉ có cô mới an ủi được Bảo Phương lúc này, cô mệt mỏi khẽ gọi:

- Bảo
Phương!

Cô giơ
tay lên, muốn tìm kiếm Bảo Phương trong đêm tối. Bảo Phương nghe tiếng cô gọi
ngẩng đầu lên rồi bước đến nắm tay cô.

- Mình
đây.

- Sao
lại không mở đèn lên? - Thục Quyên khẽ khàng hỏi.

Bảo
Phương giật mình quơ tay trước đôi mắt đang mở của Thục Quyên, kinh hoàng khi
thấy đôi mắt vẫn đang mở kia không có một chút chuyển động nào.

- Phương
sao vậy, sao không nói gì? - Thục Quyên thấy tự nhiên Bảo Phương im lặng thì
lên tiếng hỏi.

- Thục
Quyên… mình có mở đèn. - Bảo Phương run run trả lời rồi quay sang một người
khác cũng có mặt trong phòng kêu lên. - Mau gọi bác sĩ đến đây!

Thục
Quyên nghe Bảo Phương đáp thì chấn động, cô quơ tay trước mắt mình, cố mở to
hết sức nhưng trước mắt cô chỉ là một màu đen.

- Đây là
hiện tượng bị mù tạm thời. - Bác sĩ khám mắt cho Thục Quyên xong thì đưa ra
chuẩn đoán. - Là do thần kinh bị chấn động mạnh tác động lên dây thần kinh thị
giác làm mù mắt. Cần phải nghỉ ngơi và chăm sóc tốt nếu không thì có thể trở
thành mù lòa thật.

Bảo
Phương nghe xong cũng nhẹ nhõm, cô ngồi nhìn bác sĩ đắp thuốc và băng mắt cho
Thục Quyên. Lúc mọi người đi lên thì chỉ thấy một đống gạch nằm rơi rãi nhưng
tuyệt nhiên không thấy một cái xác nào cả, điều này làm Bảo Phương mừng rỡ vô
cùng. Bảo Nam
không biết đã biến đi đâu mất rồi, nhưng không sao, chỉ cần Bảo Nam bình an,
anh trai của cô không chết, cô cũng xem như đã cất được tảng đá trong lòng
mình.

Cho nên
dù mọi người khuyên cô về nhà nghỉ ngơi, cô cũng đều từ chối, vì cô lo lắng cho
Thục Quyên nên quyết ở lại bên cạnh bạn. Cô nắm tay Thục Quyên mừng rỡ nói:

- Mắt của
Quyên sẽ không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi tốt thôi.

- Mình
không sao, đừng lo lắng cho mình, mình muốn về nhà. - Thục Quyên bèn nói.

- Nhưng
mà mắt bạn… - Bảo Phương ngập ngừng.

- Mình
sẽ đến khám thường xuyên, mình muốn về nhà hơn. - Thục Quyên kiên quyết nói.

Về nhà,
không cần mở đèn, cô nằm trên giường, đưa tay sờ vào đôi mắt được quấn băng của
mình. Rồi lại đưa tay đặt lên ngực, cô vẫn cảm nhận được nhịp đập của trái tim
mình nhưng lại không còn cảm giác ấm áp của nó nữa mà chỉ cảm thấy một cảm giác
lạnh lẽo khôn cùng.

Dù bác
sĩ đã dặn cô không được khóc nữa, sẽ ảnh hưởng đến mắt của mình nhưng cô không
thể nào ngăn chặn được tiếng nấc của bản thân, không ngăn được cảm giác đau
lòng này. Ba cô vừa mất, người con trai cô yêu nhất ra đi. Cô không dám hỏi Bảo
Phương về Bảo Nam, cô sợ nhắc tới Bảo Nam sẽ khiến Bảo Phương đau lòng nên chỉ
có thể dồn nén nỗi đau này vào trong mà thôi.

Trong
đêm tối, giữa không gian yên tĩnh, tiếng khóc của cô khiến cho xung quanh càng
ảm đạm hơn. Đột nhiên một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má cô.

Ông trời
thường rất công bằng, lấy cái này đi sẽ trả lại cái khác. Đó là lí do những
người mù đặc biệt thính tai, dù tiếng động rất khẽ họ vẫn có thể nghe thấy.

Thục
Quyên nằm im lặng trên giường của mình, không gian vô cùng yên tĩnh nhưng tiếng
mở cửa rất khẽ, bình thường khi người giúp việc mở ra đi vào cô cũng không hay,
vậy mà bây giờ cô lại nghe rất rõ. Là ai đã bước vào, đứng gần bên giường của
cô sao lại không lên tiếng.

Là Bảo
Phương hay là ai khác… cũng có thể là tên sát thủ do ông Kiến Quốc phái đến
giết cô. Là ai cũng được, cô không còn quan tâm nữa, sự sống đối với cô hiện
giờ hoàn toàn vô nghĩa.

Thục
Quyên buông xuôi người, tiếng khóc đau đớn vẫn không ngừng chảy ra. Bàn tay ấm
nóng chạm vào má cô, vuốt ve những giọt nước mắt đã làm ướt đẫm cả cái vải quấn
quanh mắt, chảy dài trên gương mặt cô.

Thục
Quyên như bị chấn động, là cô quá đau thương, quá nhung nhớ nên sinh ra ảo giác
hay sao? Cô nhận ra cái bàn tay vuốt ve trên gương mặt cô này, cô luôn luôn
khao khát lần nữa lại được sự vuốt ve như thế. Cô vội vã giơ tay vơ quào chụp
lấy bàn tay đó.

Bảo Nam không rút
tay lại, cứ để mặc cô nắm chặt tay mình, vuốt ve tay mình, luồn những ngón tay
thon nhỏ của cô vào trong bàn tay to lớn của cậu, để cô cảm nhận sự tồn tại của
cậu.

Bàn tay
Thục Quyên lần lần theo cánh tay lên cao chạm vào gương mặt cậu, Bảo Nam phối
hợp cúi người xuống một chút để cô dễ dàng chạm vào mặt mình.

Đó là sự
xúc động dâng trào không gì có thể diễn tả trong lòng của Thục Quyên. Bảo Nam còn sống…

Cô bèn
buông thõng tay xuống, kìm nén tiếng nấc, từ từ xoay người ngược lại hướng của
cậu. Cô im lặng, không nói câu nào, căn phòng vốn có tiếng nấc của cô giờ đã
không còn, càng trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết.

Thục
Quyên cảm thấy sau lưng mình là một hơi thở nóng ấm đang sát vào người cô. Bảo Nam đã nằm
xuống ôm chầm lấy cô, vòng tay của cậu rất ấm làm xoa dịu nỗi đau trong lòng
cô.

- Xin
lỗi! Anh đã về trễ.

Lời vừa
thốt ra đã xóa bỏ sự tuyệt vọng và đau khổ trong lòng cô, Thục Quyên xoay người
lại cô đối diện với cậu, Bảo Nam
vẫn ôm lấy cô trong vòng tay mình.

- Em đã
tưởng anh chết, em tưởng anh đã chết… - Cô khóc nấc nghẹn, đưa tay đấm vào ngực
của Bảo Nam. - Em đã nghĩ anh không cần em. Anh có biết không ba em đã mất rồi,
bây giờ chỉ còn một mình em trên thế gian này. Anh có biết em đã sợ hãi thế nào
không? Có biết em đau khổ thế nào không? Có biết em nhớ anh đến thế nào không?

- Anh
biết… anh xin lỗi… đừng khóc nữa! Nếu không sẽ ảnh hưởng đến mắt. - Bảo Nam
siết chặt cô, vội vàng xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.

- Không
cần… em chẳng thà mù mắt cả đời này, còn hơn là sáng mắt mà cả anh cũng rời bỏ
em. - Thục Quyên lắc đầu khóc lóc nói.

- Đừng
nói những câu ngốc nghếch này. - Bảo Nam trầm giọng bảo. - Chẳng lẽ em muốn
tương lai sống mãi trong mù lòa sao.

- Em
chẳng thà là người mù. Em ước gì mình vốn là một người mù, như vậy sẽ không gặp
anh, sẽ không yêu anh. Sẽ không đau khổ đến phát điên khi bị anh bỏ rơi. Em đau
lắm anh có biết không? Anh thật là tàn nhẫn. - Cô nức nở khóc khiến cho lòng
cậu đau nhói. Tay cô đấm mạnh vào vai Bảo Nam, cậu để yên
cho cô đánh, chỉ muốn cô có thể bỏ đi nỗi đau trong lòng.

Bảo Nam
kéo Thục Quyên sát vào lòng cậu, để cằm cậu tì vào đầu cô, nhìn thân thể bé nhỏ
không ngừng run trong lòng mình tim cậu như ai cứa từng nhát dao. Nỗi chua xót
dâng trào trong lòng, làm sao có thể xoa dịu nỗi đau này của cô, vết thương này
là do cậu tạo ra.

- Thật
ra anh đã đấu tranh quyết liệt với chính bản thân mình. Anh nói với bản thân,
em là một cô gái đơn thuần, có cuộc sống bình thường không vướng bận. Còn anh
là một kẻ rất phực tạp, nay đây mai đó, thậm chí là nguy hiểm vô cùng nên anh
không muốn em lạc vào. Người như anh nên tránh càng xa càng tốt.

- Vậy
anh đến đây làm gì? Anh mau đi đi! - Thục Quyên tức giận đẩy Bảo Nam ra xa.

- Nhưng
mà anh rất nhớ em… - Giọng Bảo Nam
điềm đạm khẽ khàng bộc lộ sự dịu dàng và thương cảm.

Cô xúc
động khóc òa, thôi không kháng cự nữa, lẳng lặng tựa người vào lòng cậu.

- Anh
rất sợ em rời xa anh, sợ sau này sẽ không ai nói với anh: “Em rất lo lắng cho
anh”. Khi ôm em trong vòng tay, anh không còn thấy mệt mỏi, được nhìn thấy đôi
mắt yêu thương của em, anh thấy mình không còn cô đơn nữa.

Thục
Quyên đưa tay kéo dải băng mắt ra, Bảo Nam kinh hãi kêu lên:

- Em làm
gì vậy?

- Em
muốn được nhìn thấy anh. - Cô trả lời.

- Anh
nghe nói mắt của em… - Bảo Nam
ngập ngừng, cậu đau đớn nhìn vào đôi mắt của cô trong đêm tối, đưa tay vuốt ve
đôi mắt lấp lánh như vì sao của cô.

- Mở đèn
lên đi anh! - Cô khẽ yêu cầu.

Bảo Nam với tay bật
chiếc đèn ngủ ngay đầu giường. Ánh sáng đèn dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng, ánh
sáng bất chợt khiến đôi mắt trong tối của Bảo Nam phải chớp chớp mấy cái. Thục
Quyên phải nhắm nghiền hai mắt lại, vẻ mặt khó chịu hiện ra khiến Bảo Nam hốt
hoảng:

- Chói
mắt à?

Cậu định
với tay lần nữa tắt đèn đi nhưng Thục Quyên đã giữ tay cậu lại.

- Đừng… một
chút nữa sẽ quen thôi, em muốn được nhìn thấy anh. Em muốn xem anh thế nào, có
bị thương hay không? Khi trái bom nổ, tim em cũng muốn nổ tung theo. Em thật sự
rất sợ.

Cả người
cô run lên trong vòng tay của Bảo Nam, cậu siết chặt cô hơn, đem hơi
ấm trong người truyền sang cho cô.

- Anh đã
không sao rồi. Anh đã kịp bay người tránh qua một bên trước khi bom nổ. Tuy có
bị gạch đá văng trúng người khá đau nhưng anh không sao. Vì anh không muốn bị
chú ý, nhất là có phóng viên đầy rẫy nên nhảy xuống tường nhà bên cạnh bỏ đi. -
Cậu khẽ khàng giải thích.

- Vậy
sao anh còn lén lút đến đây, anh chắc chắn là có bị thương. - Thục Quyên sợ hãi
đưa tay sờ nắn khắp người Bảo Nam, cô chạm vào vạch băng quấn trên tay cậu,
chạm vào vết thương trên vai khiến Bảo Nam nhăn mặt khẽ rên một tiếng, cô không
khỏi đau lòng.

Bảo Nam nắm tay cô
giữ lại, nhìn cô vì cậu đau lòng khóc, Bảo Nam thở dài vuốt nước mắt cô lần
nữa bảo:

- Anh
lại làm em khóc nữa rồi.

- Em
không khóc. - Cô gạt nước mắt đi ấm ức đáp.

- Được
rồi, em không khóc. - Cậu nhìn gương mặt phụng phịu của cô khẽ cười, môi cậu
lướt nhẹ qua vành tai rồi dừng lại trên đôi mắt mở to nhưng trong veo không chất
chứa một hình ảnh nào, hôn vào giọt nước mắt đang đọng lại trên gương mặt cô.

Môi cậu
tiếp tục lướt nhẹ xuống và dừng lại trên đôi môi mềm mại của cô, cách tiếp xúc
này khiến gương mặt Thục Quyên đỏ bừng. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt Bảo Nam, cảm nhận nụ
hôn của cậu càng lúc càng mặn nồng, cậu ngậm lấy vành môi cô rồi vào sâu bên
trong.

Đây
không phải là lần đầu Bảo Nam
ôm cô, những vòng tay lần trước đều dịu dàng và vô hại, chỉ làm cô đắm chìm
trong mê mẩn và hạnh phúc. Nhưng lần này, lần đầu tiên cô cảm nhận được dục
vọng không chút kiềm chế của Bảo Nam.

- Anh
rất sợ, anh sợ em xảy ra chuyện, sợ anh mãi mãi không còn gặp được em nữa.
Trước khi trái bom nổ, anh đã rất hối hận, hối hận vì chưa kịp nói với em một
điều: Thục Quyên, anh yêu em!

Lời thì
thầm vừa thốt ra của Bảo Nam
còn hơn cả nụ hôn và những cái vuốt ve của cậu, nó như một cơn bảo vô hình ập
đến nhấn chìm cô. Đó là cái cảm giác vui sướng và ngập tràn hạnh phúc, cô đã
đợi để nghe được lời này biết bao nhiêu lâu.

Trước
đây mặc dù là cô tự nguyện nhưng đều là Bảo Nam chủ động quấn lấy cô. Còn hôm
nay, phút giây này, cô thật sự muốn có cậu. Cô đưa tay vòng tay lấy cổ cậu, kéo
cậu sát vào cô hơn nữa, sau đó trở người nằm trên người Bảo Nam, hôn lên môi
cậu, chiếc lưỡi nhỏ chui vào môi cậu, lướt nhẹ vào mấy chiếc răng đều tăm tắp
kia rồi cuốn thẳng vào bên trong khoang miệng cậu

Bảo Nam cũng khẽ
khàng đáp lại nụ hôn của cô, tay cậu giữ lấy gáy cô để nụ hôn càng sâu hơn. Bàn
tay cô bắt đầu di chuyển xuống những khuy áo của cậu lần mở từng nút một. Đôi môi
mềm mại của cô hôn lên cổ rồi lướt nhẹ qua vai cậu, trượt xuống lồng ngực. Thục
Quyên có chút thẹn thùng.

Thật ra
dù là cô ở thế chủ động nhưng kinh nghiệm của cô rất ít, đành phải trả quyền chủ
động cho Bảo Nam,
cô thích tận hưởng niềm hân hoan của cơ thể, đắm chìm trong sự yêu thương vỗ về
của cậu.

Mái tóc
dài của thục Quyên xõa dài rũ xuống vòm ngực vạm vỡ, quét qua cơ bắp săn chắc
của Bảo Nam,
cảm giác mơn trớn kích thích từng thớ thịt cùng với nụ hôn táo bạo của Thục
Quyên, cơ thể Bảo Nam
như bị đốt cháy. Lần đầu tiên cậu cảm thấy cần phải kiềm chế bản thân mới có
thể nén từng rung động của cơ thể.

Hai cơ
thể hòa hợp vào nhau bắt đầu một vũ điệu không ngừng, họ vuốt ve từng đường
cong cơ thể của nhau, hòa quyện hơi thở hổn hển vào trong không gian yên lặng
xung quanh.

Đối với
thục Quyên cảm giác khoái lạc của cơ thể không thể nhấn chìm cô, điều cô xem
trọng là cái cảm giác thân mật khi hai cơ thể hòa vào nhau, duy chỉ lúc đó cô
mới có cảm giác mình thật sự có được tình yêu của Bảo Nam.

Sự thăng
hoa đó dù có hòa quyện thân mật đến mấy, có lượn lờ siết chặt đến đâu thì cũng
có lúc kết thúc.

- Hãy ở
bên em! - Thục Quyên mệt mỏi thều thào.

- Ngủ đi! - Bảo Nam không trả lời câu hỏi của Thục
Quyên nhưng cậu dùng hành động luồn những ngón tay vào bàn tay cô siết chặt như
một lời khẳng định.

Báo cáo nội dung xấu