Cô là dân chơi hả - Chương 07-P1

1 2 phút tự chấp vấn mình, Minh nghe
được tiếng bước chân liền xoay lại, trên môi cậu đột nhiên nở 1 nụ cười tươi
rói vì cuối cùng nó cũng lên đây tìm cậu, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt buồn rầu,
giận dỗi nhìn nó hỏi:

- Cậu lên đây làm gì? Bây giờ đang
là giờ học đó, định cúp tiết luôn à! Mà sao cậu biết tôi trên đây mà tìm?

Nó nhăn mặt với người con trai trước
mặt, cậu ta có phải con trai không vậy, sao cái miệng cứ luyên thuyên thế nhỉ,
tính tình thì khỏi phải nói, giận dai như đĩa, chắc mụ bà đã nắn lộn ổng với
con nhỏ nào rồi chăng, nếu không nhờ cái bề ngoài thanh lịch, mạnh mẽ, cao to,
thì ai cũng có thể ngợ Minh là giống cái.

- Cậu có cho tôi nghỉ mệt 1 chút
được không hả, chưa gì đã hỏi tới tấp, cậu định ngày mai trên tờ báo có bản tin
về tôi luôn đấy à- nó thiều thào nói.

- Bản tin gì?- Minh cũng không hiểu
nó nói gì.

- Vì chạy mệt đến đứt hơi mà chết
đó.- Nó hung hăn nói, nhưng kèm theo vẻ mặt chọc ghẹo nên chẳng làm cho Minh sợ
mà ngược lại.

Minh chỉ cười rồi im lặng nhìn nó
ngồi cạnh mình, anh thật sự rất vui khi thấy nó lên đây tìm anh đó, Minh cứ
tưởng nó cũng như lũ bạn kia, chê cười anh và bỏ mặt anh rùi chứ…hix hix.

- Tại sao cậu lại biết mã khóa cửa
mà vào được sân thượng vậy, hồi nãy tôi cũng định không lên đây rồi, nhưng đi
giữa chừng thì nghe tiếng hét của cậu nên mới quay lại đó!- Nó thành thật nói,
mà không để ý sắc mặt Minh đang dần chuyển màu.

- Giời, chuyện đó thì dễ thôi mà,
tôi là ai chứ, tôi là Hoàng Gia Minh, chỉ số IQ của tôi cao ngất ngưỡng, những
chuyện này tôi chỉ suy nghĩ vài giờ là ra rồi.- Minh nở mũi khoe.

- Chặc, tôi chỉ hỏi nguyên nhân
thôi, có cần khoe khoang quá không?- Nó không tin nói.

- Không phải là khoe, mà là nói sự
thật ấy chứ, tôi từ trước đến giờ luôn thông minh tột đỉnh, chẳng ai bì được
đâu (ọe ọe)- Minh lại bắt đầu nổ nữa rồi, chạy đi thôi. (*loay hoay, loay hoay*
dở dép lên, aaaa… dép tui sao lại dính nhiều miễng dậy nè)

- Đúng đúng, cậu là giỏi nhất, cậu
tài nhất, được chưa!- Biết Minh đang lên hương, nó đành nịnh nọt vài câu, biết
đâu cậu ta hết giận luôn thì sao.

- Vậy mới được chứ!- Minh xoay sang
nó cười híp mắt làm tim nó đập mạnh liên hồi.

“ỊCH ỊCH, ỊCH ỊCH” (cái này hình như
giống mấy người béo phì đi hơn)

- “Cái gì đang xảy ra vậy nè, tim
mình sao đập nhanh dữ vậy, chẳng lẽ…không được, nhất quyết không được thích ai
nữa, chưa giải quyết được chuyện với Nam thì mình không cho phép bản thân được
thích ai hết, chỉ xem cậu ta là bạn thôi, nhất định là như vậy.” - nó sờ lên
trái tim rồi khẽ lẩm bẩm tự trấn an mình.

- Cậu đã bớt bực chưa!- Nó nhìn Minh
hỏi thăm.

- Rồi! Nhưng chỉ bớt chút chút
thôi,…- Minh im lặng một chút rồi nói tiếp- mà đó là lỗi của cậu nên cậu phải
chịu trách nhiệm chuyện đó- Mặt Minh đầy vẻ trách tội.

- Được rồi, được rồi, cậu muốn làm
gì tôi cũng được, miễn là cậu hết giận là được thôi!- Nó đồng ý nói, nhưng mặt
đầy vẻ lo lắng, chả biết Minh sẽ hành hạ nó bằng cái gì đây.

- Tôi không ác đến nổi đem cậu ra
bầm dập tôi mới hết giận đâu, chỉ cần cả buổi chiều hôm nay của cậu để tôi toàn
quyền xử lý thì được rồi.- Mắt Minh long lanh sáng rỡ như bắt được vàng hông
bằng.

Nó chăm chú nhìn cậu rồi khẽ gật
đầu, nhìn anh cười vui và kể ra tiếp theo nên đi đâu làm gì, đi đến những đâu
cũng đủ làm tim nó thêm vài phần ấm áp rồi, thấy Minh đầy hứng thú như thế làm
nó cũng hứng thú theo, mong rằng buổi chiều hôm nay sẽ là một kỉ niệm đẹp đáng
nhớ của nó.

Minh nắm lấy tay nó rồi chạy ngay
xuống dưới khu giữ xe, làm nó thở hòng hộc, chưa kịp “ca bài ca con cá” cho
Minh nghe thì nó đã bị anh kéo ngay lên chiếc mô tô đen bóng của mình.

Lần này là bực thật sự rồi đấy, sao
anh ta tự ý dẫn mình đi mà chưa xin phép mình vậy nhỉ! Hôm nay anh ta nhầm gan
hùm rồi à, muốn chết lắm đây mà.

Nó phùn man, trợn mắt nhìn Minh,
nhưng anh chỉ nhún vai và nháy mắt với nó, còn cười nữa chứ, hay là anh muốn nó
potay.com với anh chăng! Nếu Minh thực sự nghĩ thế thì anh đã thành công rồi
đấy, nó giờ như một con ma-nơ-canh tùy ý Minh lôi đi đâu cũng được, nhưng khác
1 cái là nó vẫn có cảm xúc, vẫn luôn la hét khi anh chạy chậm rồi lại nhanh,
làm đầu nó cứ đập mạnh vào lưng anh, khiến nó đau điếng, nó quýnh uỳnh uỵnh vào
lưng anh làm anh vừa khum xuống và cười hy` hy` làm nó càng quýnh mạnh hơn làm
cậu la chói lói, nhưng chứng nào tật nấy, chạy 1 chút anh lại thắng mạnh, có
khi nhanh quá cả người nó cũng chồm lên trước ôm cả người cậu làm Minh xướng
run người (ý ý, anh này biết vận dụng thời cơ nè), suốt quãng đường đi mấy cây
số, Minh đâu có biết bên trong vẻ mặt giận dỗi, hung hăn của người ngồi sau cậu
đâu đó cũng len lõi những nụ cười tinh nghịch, hồn nhiên.

….

Nó ngước nhìn lên cái phòng game cao
cấp trước mặt, nó không biết Minh đưa nó đến đây làm gì nhỉ, chẳng lẽ cậu ta là
1 tay nghiện game và nhờ có thời gian rãnh rỗi nên cậu ta muốn đến đây chơi.
Nếu như thế thì cậu ta chẳng xem mình ra gì cả, dù sao ngày đầu hẹn hò cũng
phải lựa những nơi lãng mạn hoặc vui vẻ một chút chứ ai đời dẫn bạn gái vào
quán game để hẹn hò chứ, thiệt là…! Mà vừa nãy mình nghĩ cái gì chớ, hẹn hò
sao, ôi trời ơi mình nghĩ lạc qua đâu vậy nè, sao lại có thể nghĩ mình và cậu
ta đang hẹn hò chứ, mình chỉ đi theo cậu ta để xả stress thôi mà, sao cần phải
nghĩ sâu xa như thế, haizz…

- Cậu chờ mình lâu không?- Tiếng
Minh bên tay phải nó vang lên, nãy giờ cậu đi gửi xe chẳng biết nó đợi lâu có
giận không nên cậu lo lắng hỏi.

- Cậu định đưa tôi đến đây à?- Nó
nói và nhìn lên tiệm game Thiên Hà. (lịch sự không chỉ chỏ nhá *đan tay vào
nhau* hình như đôi lúc ta cũng có chỉ và chỏ, hehe)

- Uhm, nào, tụi mình vào trong nhé!-
Minh nói rồi nắm tay nó bước vào trong, trên môi vẫn giữ nụ cười. (sao cười
woai` vậy anh Minh).

Tiệm game này không hổ là tiệm game
cao cấp nhất nước (cái nì ta chém nhá), đủ loại trò chơi, không gian lại quá
rộng, nhìn mà phát chóng mặt, nhưng xen lẫn thích thú. Nó chưa nghĩ ra mình nên
chơi trò gì thì Minh lại 1 lần nữa kéo nó đi, mặt cho nó nhăn nhó, ỉ ôi. Vì hôm
nay là ngày đầu tiên 2 người đi chơi riêng mà, cho nên phải trân trọng từng
giây từng tí thời gian quý báo này chớ, phải làm ngày hôm nay là 1 ngày khó
quên đối với nó, thì anh mới chịu nha.

Giờ đây trên tay nó đang cầm 1 cây
búa, tay Minh cũng cầm 1 cây khác, hai người trong tư thế sẵn sang ra trận.

- Hãy tưởng tượng những con chuột
này là những kẻ mà mình ghét, gặp những kẻ đó đến đâu mình cũng không buôn tha,
gặp là đập, đập thật mạnh vào, cho những kẻ đó sống không bằng chết luôn.- Minh
căn dặn, mặt cậu ta bây giờ thật ngớ ngẩn, đưa tay lên ngang mặt nắm thành đấp
và tự tin nói : Ta sẽ giết sạch lũ thối tha tụi bây.

Tuy hành động đó có chút ngốc nghếch
nhưng nó cũng muốn thử 1 lần.

- Nó đưa tay lên ngang mặt nắm thành
đấm (ăn cắp bản quyền à), đôi lông mày chau lại, mắt híp híp đi, miệng chu lên
và nói: Các ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi tay ta, hahahaaa (e0, cái này là
lố oy chị ơi)

Mọi người đang nhìn chăm chăm lấy
nó, mặt đơ ra, nó hơi xấu hổ nên cúi mặt xuống, xoay sang Minh thì cậu ta cũng
đang nhìn nó và cười, “giờ này còn cười, đúng là cái tên chết tiệt này, sau bọn
họ cứ nhìn quài như vậy thiệt ngượng chết đi được”-  nó nhăn nhó nghĩ.

- Không sao đâu, bọn họ là đàn em
của mình không hà, chẳng việc gì phải mắc cỡ hết.- Minh vừa nói vừa gỡ đôi tay
nó, đang che hết cả khuôn mặt.

Nó nghe xong cũng dần dần mở tay ra,
mắt liếc ngang liếc dọc, xem phản ứng của bọn họ, đúng là không còn cười trộm
nữa, ai làm việc nấy hết rồi, giờ đây nó mới để tay xuống hết, thở phào nhẹ
nhỏm.

- Mình không ngờ cậu cũng biết mắc
cỡ nữa cơ đấy!- Minh chọc ghẹo.

Nó không thèm đếm xỉa tới Minh nữa,
có khi cãi với cậu ta 1 hồi, mình sẽ trở thành tâm điểm cũng không chừng, nó
tạm dẹp chuyện đó sang 1 bên, tiếp tục mục tiêu diệt chuột của mình.

Thấy nó vẫn hào hứng với trò chơi,
anh cũng không muốn nó tức giận nên cũng đánh trống lảng, tập trung vào trò
chơi này.

Bùm

Bum

Cho mày chết nè

Hahahahaaa..

Có con thôi mà cũng không đập được
nữa, đồ dở tệ

Con nhỏ này nói ai dỡ tệ hả, haha
con gần xịu mà đánh hông trúng nữa, còn nói ai.

Con đó của tui mà,0aaa

Ai biểu hông nhanh tay chi rồi la,
weee…v.v…

30’ sau…

- Oaa ha, của tui tới 173, còn của
ông mới có 158 hà, con trai gì mà đập dở ẹc, yếu xìu như con gái ấy.- Nó cầm
trên tay phần thưởng của người chiến thắng là 1 con heo un ỉn màu hồng kem khá
dễ thương.

- Bàn này không tín, pà chơi ăn
gian, chơi lại đi- Minh thua cuộc đã không vui rồi, giờ nghe nó nói sốc nữa
chắc nỗi điên luôn quá.

- Nè nè, không được nói hay lời nha,
ai thắng làm vua thua làm giặc chớ, đâu phải tại tui ăn gian mà tại ông quá kém
cõi, nên chơi bàn này rồi không chơi lại nữa.

- Được thôi, vậy ta chơi trò khác
vậy!- AAA, Minh lại kéo nó đi nữa rồi, cậu ta quả thực không thiết song nữa mà.

- Gì đây?- tự nhiên Minh đưa cho nó
cây súng làm nó khó hiểu.

- Phải không vậy tiểu thư, bà không
biết đó là cây súng à.- Minh cứ tưởng nó không hiểu trên tay đang cầm cái gì
nên mới trêu ghẹo.

- Ý tôi không phải vậy, cậu đưa sung
cho tôi đừng nói để tôi bắn mấy con ma gớm ghiết trong đó chứ.- nó e dè chỉ vào
mấy con ma ăn thịt người, mình mẩy máu me nhìn mà phát ớn lạnh.

- Chứ gì nữa, nhưng bà đừng nói với
tui là bà sợ ma nhá.- Minh nói rồi cười đểu.

- Tui..tui…ai nói là sợ mấy thứ ảo
ảnh này chứ, muốn chơi thì chơi, tui không ý kiến.- nó nói cứng.

- Vậy xem ai giết được nhiều ma hơn
nhé! À mà có sợ thì núp sau lưng tôi nhé, tui sẽ bảo kê không lấy tiền đâu- Minh
cười gian tà nói.

- Xí, ai them tôi sẽ dẫn đường trước
cho coi!- nó nói xong thì gỡ cái mắt kính ngố ra, đeo kính của trò chơi vào, nó
đứng ưỡng ngực, chọn nhân vật cô gái nhìn khá cute, tóc vàng hoe, mặc bộ quần
áo khá sexy, nhưng không che giấu được vẻ nam tính.

Còn Minh thì sau, cậu chọn 1 nhân
vật nam tóc đỏ chét, quần áo toàn là vải quấn, hên là chỉ ở trong game thôi chứ
ở ngoài thì chỉ cần 1 cơn gió nhẹ thôi cũng đủ để bàn dân thiên hạ chạy đi mua
thuốc nhỏ mắt.

Lúc đầu nhân vật của nó đi trước,
cũng hùng hồn lắm nha, gặp cái bao hoặc cái thùng nào đó ở 2 bên đường là nó
bắn bỏ không tha, nhưng đi gần đến hẻm cụt thì đâu đó nghe sột soạt, tiếng bước
chân nga ỳ càng lớn, làm nó hơi hơi run nắm không vững cây sung nữa. Gáng thêm
vài bước nữa,…tự nhiên con quỷ mắt đỏ, mình đầy gai góc, lưỡi dài tới rốn, to
con kịch cợm, móng tay móng chân thì dài cả mét, trên thân hình con quái vật đó
chỉ vỏn vẻn có 1 miếng vải che thân, nhìn mà phát tội (giờ này còn nghĩ như vậy
nữa hả, trời).

Phía tay phải cũng xuất hiện 1 con
khác, tương tự như con này nhưng mình đầy nước, nhể nhảy, trên tay còn cầm cái
gì đó ấy nhỉ? AAAAAAAAA……là…là…cái..cái….đầu của ai đó “lỡ” vướng lại trên cái
móng tay của con quỷ, còn nước đang ướt và rơi tí tách dưới đất đó có màu đỏ,
nó choáng váng với cái mình nhìn, đó chẳng phải là máu sao, AAAAAAA, lại 1
tiếng hét nữa, lần này là cả đám luôn chứ không phải là 1 2 con nữa, nó xoay
đầu lại thì nhìn thấy con nhân vật của Minh, nhưng bây giờ đầu óc nó bấn loạn,
có nhớ ai là ai nữa đâu, nó cố chạy chạy thật nhanh ra cái chỗ khủng khiếp
này…..mà chạy quài sao không ra được vậy nè, đâu đâu cũng tối lại nghe mấy
tiếng rên hú của bọn quỷ nữa chứ, chắc ai yếu tim thì chết ngợp ngay tức khắc
quá.

Minh thấy nó hốt hoảng cố chạy nhưng
trong phòng game đâu có thể chạy đi đâu được nên anh đành kéo tay nó lại gỡ mắt
kính trên mắt nó ra, anh hơi bất ngờ vì nó đang khóc, nó ngồi thụp xuống và
khóc 1 cách ngon lành, còn dậm chân, đập tay xuống ghế bình bịch nữa chứ, nhìn
nó bây giờ chẳng khác đứa trẻ 5 tuổi là mấy, thiệt là khó xử quá mà, phải làm
sao cho nó hết khóc đây, Minh gãi đầu gãi tay, liên tục xin lỗi, mong nó có thể
nín vì xung quanh ai cũng đang nhìn 2 người tụi nó, nó khóc lớn quá, họ xúm lại
tưởng cậu bắt nạt nó nên nó mới khóc om sòm như thế.

- Cho tôi xin lỗi mà, xin cậu đấy
đừng khóc nữa có được không?- Minh đang quýnh không biết làm thế nào, chỉ biết
lấy 2 bàn tay chụm lại, lại lại nó.

0AAAAAA…..

- Khóc gì ghê thế!- Minh nhìn nó
nhăn nhó, chợt ý kiến lém lỉnh xẹt qua đầu cậu- Bây giờ cậu muốn khóc thì tôi
cho cậu khóc đã luôn.- Minh thấy nó vẫn không chịu cử động gì, tiện tay ẫm nó
lên bước ra khỏi tiệm game, làm cho bao người nhìn nó bằng cặp ngưỡng mộ, nó
thẹn thùng đỏ mặt, dùi mặt vào ngực Minh, anh thấy thế cũng khẽ ôm nó chặt hơn
như không muốn nó rời đi nữa bước.

Minh lần này là chở nó đến quán lẩu
cực ngon, ở tuy không lớn bằng các nhà hàng nhưng mọi người đều đến đây nườm
nượp, 2 người cố chen lắm mới kiếm được cái bàn để ngồi.

- Cậu mà cũng đến những nơi này sao?-
nó thắc mắc hỏi.

- Tôi cũng là người mà, cũng biết
hưởng thụ cuộc đời 1 chút chứ, đâu nhất thiết phải cấm đến những nơi này.- Minh
nghe câu nói của nó có hơi thất vọng, chẳng lẽ nó nghĩ anh xấu xa lắm sao.

- Không phải tôi có ý đó đâu, chẳng
qua là…- nó vội xua tay giải thích.

- Không sao đâu mà, tại trong trường
tôi cũng hơi ương ngạnh nên cậu nghĩ như vậy cũng đâu có sai đâu- Minh cười
ngượng nói.

- Không, tôi thấy cậu rất tốt, tôi
biết cậu không giống những người thiếu gia khác, tôi tin cậu mà!- Nó nói như
chắc chắn.

- Có cậu tin mình là đủ lắm rồi, nào
ăn đi lần này cho cậu khóc xức mướt luôn- Minh cảm thấy ấm áp vì nó đã tin anh,
nhưng trong lòng thì thế nhưng ngoài miệng vẫn là nhưng lời trêu ghẹo nó. (cái
này là cách biểu hiện tình cảm lập dị nhứt mà tui gặp đó nha!)

Nó vẫn chưa hiểu ý Minh nói và mở to
mắt ra ngạc nhiên tột độ khi Minh lấy cả 2 hủ bột ớt đổ hết vào nồi lẩu cá hồi
trước mặt.

- Cậu làm gì vậy hả, đổ như thế thì
làm sao mà ăn được!- Nó đang nghĩ cậu ta có phải chưa uống thuốc hay không.

- Cậu chắc không biết cách ăn ở đây
rồi, ở đây phải ăn thiệt cay mới ngon được, cậu cứ thử đi ngon lắm đấy!- Minh
nói rồi múc cho nó miếng cá lẫn rau, nước thì đã chuyển sang màu đỏ đậm.

Nó hơi lưỡng lự nhưng khi thấy Minh
ăn một cách ngon lành thì bụng nó cũng bắt đầu kêu réo, cứ ăn thử xem sao,….ai
da, quả là ngon thật đấy nhưng mới ăn có 1 miếng mà đã cai đến như vậy rồi,
không biết ăn 1 2 chén chắc thở ra lửa luôn quá. Nó liếc sang nhìn Minh cậu ta
đang hít hà mà ăn, nước mắt nước mũi chảy tèm lem (ọe ọe), những ăn vẫn hoàn
ăn, trông thật buồn cười.

Minh thấy nó cứ nhìn mình mà không
ăn nên cậu cứ gắp tới tấp vào chén nó, rồi phán:

- Cậu mà không ăn hết thì coi như
những gì cậu làm ngày hôm nay coi như bị hủy bỏ.

Hả??? Ăn hết cái chén này sao, cay
lắm đó, câu mà cậu ta nói chính xác là đang ép bức mình mà, thật quá đáng quá
đi.

Nó nhăn mặt ăn từ từ rồi nước mắt
của nó cũng tuôn ra, dần dần cũng chảy ra như suối, 2 người ở đó ăn mà nước mắt
chảy đầm đìa làm ai ai cũng nhìn, nhưng tụi nó không thèm để ý, gắp đồ ăn cho
nhau rồi nhìn nhau vừa khóc vừa cười….

Ăn xong nó thấy cảm giác vui phơi
phới, trông mình khỏe khoắn hơn rất nhiều, nó thật sự vui lắm.

Giờ đã 18 h rồi, nhanh thiệt nha,
nhưng nó vẫn muốn đi chơi nữa cơ, đi cùng Minh thiệt là có cảm giác lạ hơn
những người khác.

Minh dẫn xe mô tô ra định kéo nó lên
nhưng lần này nó có lẽ nhanh nhẹn hơn, bước lên xe ngồi trước còn ôm eo Minh
nữa chứ, làm cậu thoáng giật mình, xoay ra sau nhìn nó nhưng nó chỉ lè lưỡi ra
cười làm cậu cũng hiểu ra vài phần, lấy tay mình nắm tay nó, nó không giựt ra
mà để yên cho Minh nắm, nó biết tim mình đã cộng thêm cho Minh 30% nữa rồi, nó
nhẹ nhàng dựa đầu vào lưng Minh nghe tiếng tim anh đang nhảy nhót mà lòng nó
thấy ấm áp.

- Anh đưa em đến nơi này nữa! Nhất
định em sẽ bất ngờ cho mà coi!- Minh nhẹ nhàng xoa xoa tay nó, tay còn lại vẫn
chạy xe với tốc độ cực đỉnh.(keke, đổi cách xưng hô rùi à, khắc..khắc)

Nãy giờ nó ôm chặt Minh gần như muốn
ngủ gụt rồi, nghe đến có điều bất ngờ nó liền tỉnh ra ngay.

- Anh định đưa em đi xem bất ngờ gì
dạ, em tò mò quá hà!- nó nũng nịu nói. (rồi rồi, dính chấu rồi nè)

- Ngoan nào, 1 lát nữa em sẽ biết
thôi, anh tin chắc em sẽ thích đấy.- Anh véo má nó làm nó phụng mặt xuống trông
dễ thương lắm cơ.

- Anh phải đi nhanh lên đấy, không
thì em sẽ không cho anh yên đâu đấy.- Nó nói rồi lấy 2 tay nhéo má, nhéo tay,
nhéo lưng Minh làm cậu la chói lói, 2 người vừa đi vừa răm vang tiếng cười khúc
khích…..

- Xong chưa! Bây giờ Hân mở khăn ra
được chưa, khó chịu quá hà!- Nó đưa tay lên định gở khăn choàng trên mắt nó
xuống.

- A a a, từ từ đã gần được rồi, chờ
Minh chút xíu thôi- Minh lấy điện thoại ra nói gì đó, vì nhỏ quá nên nó không
nghe rõ làm nó càng hồi hộp hơn.

- Em không chịu nổi nữa rồi đó nha!-
Nó dậm chân nói, khuông mặt lúc này thì cũng biết ra sao rồi, nhăn mũi, phồng
miệng, Minh nhìn cũng phát cười.

- Minh đếm tới 3 thì mở khăn ra nha!
Đếm đến đúng số 3 mới được mở ra nha, mở khăn ra trước là vi phạm đó.- Minh nói
với giọng ngày 1 nhỏ.

- Làm mình như con nít không bằng
ấy!- nó giận hờn nghĩ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3