Cô là dân chơi hả - Chương 11

-Hự…
Nó quay lại nhìn…Tuấn Anh nằm đó…Đầu bê bết máu…Nó mặc kệ cái thân thể còn mỗi
nội y của mình,mặc kệ cuộc hỗn chiến đang xảy ra,mặc kệ vòg tay bảo vệ của
Minh,vội chạy đến bên thằng nhỏ.
- Nhóc…Dậy đi,dậy đi…mi về cùng phe với tên Nam…hành hạ ta…rồi bây h nằm 1 đống
như vậy hả???Tỉnh dậy đền tội mau lên-nó nói bằng giọng trách móc mà nước mắt
chảy dài
Minh nhìn tình cảnh trước mắt mà lòng quặn đau…nó cũng thích thằng nhỏ lắm chứ…
Minh nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài rồi khoác lên mình nó:
- Dính bẩn 1 tí,mặc vào đi,rồi đưa thằng nhỏ vô bịnh viện
Nói rồi Minh liền cầm ống tuýp sắt nhanh nhẹn giáng cho thằng cẩu đánh lén 1
nhát.Nó giúp Minh đỡ Tuấn Anh lên lưng Minh rồi cả 2 vừa đỡ những gậy gộc,ống
nước liên tục phang tới,chạy ra khỏi căn nhà cũ kỹ,leo lên chiếc xe hơi màu đen
mà cả bọn Minh lúc đi giải cứu nó đã dùng làm phương tiện.
——————————-
Hoàng,Như và Bảo đồng loạt liếc nhìn về phía cánh cửa sập xệ vừa đóng lại.Cả 3
cùng hiểu ra mọi chuyện khi thấy:
-Minh,nó và Tuấn Anh cùng biến mất
-1 tảng đá bể nát nằm kế 1 vũng máu to tướng còn đang lan ra
Tiếp tục chiến đấu…Cả 3 không bận tâm về những việc vừa xảy ra.Vì họ đều đóan
ra được nó và Minh đều bình an…
——————————-
Như coi bộ đã đuối sức.Những cú đấm,cú đá tung ra vẫn nhiều nhưng yếu ớt đến
mức bọn chuột cống hầu hạ Nam dễ dàng gạt đỡ.Như bị 1 con chuột vung tay tát 1
cái vào mặt sau khi né được hết những đòn đánh của nàng.Như chới với.Nàng té
xuống nền đất dơ bẩn,hôi hám vương *** máu và….thây người(ớn…).Thằng chuột cống
chưa kịp ăn mừng thì:
- Chết bà mày đê!!!!!
Liền theo đó là 3,4 ống nước sắt đập túi bụi lên lưng,lên mặt của thằng chuột
to gan lớn mật đó….(thật sự là ớn qá……>.<)
- Hoàng….chỉ là 1 cái tát thôi mà.Có ăn nhằm gì đâu mà ông phản ứng dữ vậy???
- Tui…Tui chỉ biết bảo vệ Như thôi….Đến cùng…Cho dù chết tại chỗ này…
……………..
- Chiến đi…Nói nhiều quá hà
Như ra hiệu cho Hoàng đỡ dậy.Tiếp tục cuộc chiến với lũ chuột cống hôi hám và
dai như đỉa trâu này

Tít…Tít…Tít
Tiếng kêu đều đều của chiếc máy đo nhịp tim Tuấn Anh càng khiến không khí trong
căn phòng bệnh thêm nặng nề.Tuấn Anh vừa được cấp cứu xong.Đã qua cơn nguy
kịch.Nhưng Tuấn Anh đã chìm vào hôn mê sâu,vẫn phải phẫu thuật.Bác sĩ nói sẽ
chia ca phẫu thuật này ra thành nhiều ca.
Minh đã bỏ ra ngòai từ lâu,chắc Minh đang gọi điện thoại cho ai đó.Nó ngồi gục
đầu vào chiếc giường bệnh của Tuấn Anh.Nó đang nhớ về những chuyện vừa xảy
ra…Nó nhớ lại lúc Nam làm nhục nó…Mọi việc xảy ra quá nhanh…Nó đang đau khổ,lo
sợ…và Minh đến.Nó biết ơn Minh lắm!Nếu lúc đó không có Minh đến thì…Nó rùng
mình 1 cái…

Từng đợt khí lạnh tỏa ra từ 2 cái máy lạnh cứ vù vù như giông bão luồn qua
kẽ áo,xâm nhập làn da trắng muốt của nó ẩn dưới chiếc áo đắt tiền…dính đầy
máu(mặc dù bík mình là ng ziết tr nhưg sao tưởng tượng tới chỗ này ớn
qá>.<)Nó lại rùng mình 1 cái nữa…

Cảm nhận được có 1 cặp mắt soi mói đang nhìn mình trừng trừng,nó quay ngoắt
lại,đưa hai tay lên thủ thế.Minh ngồi đó.Minh ngồi trên chiếc giường bệnh trắng
toát thứ hai trong căn phòng,giương đôi mắt buồn bã của hắn,nhìn chằm chằm vào
nó.Hình như Minh thậm chí không để tâm đến sự phản ứng của nó.

- Hân có bị làm sao không?
…….
- Không.Nhờ có Minh cứu đó.Cám ơn Minh nha.
Nó tươi cười trả lời,nhẹ nhàng buông thõng 2 cánh tay xuống,tự hỏi Minh ngồi đó
từ khi nào?
Minh quay ngoắt mặt đi…Nó hơi bất ngờ….Nó tiến đến gần…định đáp cái mông vàng
ngọc của mình xuống ngay cạnh Minh
- ĐỨNG DẬY!
Tiếng la lớn của Minh làm nó giật mình,thay vì đáp cái chảo không dính của mình
xuống cái nệm êm ái kia,nó…bay xuống áp chảo xuống sàn.Mặt sàn lạnh ngắt khiến
nó nhảy cẩng lên 1 lần nữa.Và nó quyết định ngồi lên mé giường của Tuấn Anh.

- Minh bị sao zạ?Sao hông cho Hân ngồi kế Minh?

Minh nhìn nó chằm chằm muốn lồi 2 con mắt ra luônCứ như thể nó là vật thể lạ
từ trên trời bay xuống hay sao á.

- Bây giờ giải thích đi.

- Giải thích cái gì cơ?

- Tất cả!Hân đã nói sẽ giải thích cho tui mà.Tại sao Hân lại có mặt trong
cuộc ẩu đã giữa 2 phe dân chơi đứng đầu thành phố?Nói đi!
…………………….

- Tui…Tui cũng không giấu Minh nữa.Nhưng xin Minh,hãy bình tĩnh sau khi nghe
câu trả lời của Hân…
……………..Im lặng………..Thật lâu………..

- Tui không phải tên Hân.Tui tên Băng Băng.Tui cũng không phải là một cô gái
bình thường.Tui là CHỊ HAI CỦA BĂNG NHÓM HẢI ÂU.Nói đến đây,chắc Minh cũng hiểu
ra lý do vì sao tui lại ở đó lúc 2 bên gây sự với nhau rồi chứ?
……………Một khoảng lặng………..Thật lâu…………..

- Như và Hoàng là bạn thân của….Băng.Cả hai đều là người trong nhóm Hải
Âu,đúng không?
Nó nhẹ gật đầu….
- Còn chuyện gì mà cô đang giấu tui không?
- Không!Hết rồi.
…………….Lại 1 khoảng lặng……….Thật lâu…………
Minh chậm rãi đứng lên, 2 tay đút túi quần
- Cô là dân chơi hả?
Nó gật đầu………

- Được rồi……Tôi quyết định….

- Chia tay đi.Tôi ko yêu những người như cô.Chưa nói j đến việc cô lại là kẻ
thù ko đội trời chung của tôi.Bây giờ..trở lại như trước đi.Gặp nhau ở đâu,là
tôi sẽ gọi đàn em chiến với cô tới cùng.Liệu mà tránh.

Nó hơi ngỡ ngàng.Thật sự…..đau quá….Đau thật đó….Đau còn hơn cả khi bị Nam
nắm tóc….
—————————–

Được rồi….Lấy lại bình tĩnh……Mình phải nói cái j đó…..Với Minh……..
- Ừm-nó nặn ra một nụ cười mà đến cả Hoài Linh có rặn đến tét mỏ cũng chả ra
được-Băng tôn trọng quyết định của Minh.

Minh quay người…bước đi….

Cánh cửa đóng sầm lại….Cái sàn phòng bệnh lạnh ngắt vốn ko sạch sẽ gì mấy,
bây giờ còn bị bẩn thêm…..

…..LỆ
AI
…..VỪA….RƠI XUỐNG……..

Nó đưa tay lên bịt miệng….tránh ko để phát ra bất cứ âm thanh nào……Minh đi
mất rồi….Đi thật rồi……

Nó lau nước mắt…..Liếc xuống Tuấn Anh…..Chợt nhớ ra điều gì đó….Nó cố lấy
lại giọng bình thường,móc phone gọi cho ai đó

- Alô.Chị hai gọi em có gì ạ?
- Thịnh,mau chóng,huy động tất cả đàn em mà băng mình có, điều động tụi nó đến
căn nhà bỏ hoang ở đường xxx, số zzz, quận yyy, huyện aaa. Hỗ trợ cho Funny và
Tí nị.Nhanh lên!!!
- Rõ!

Cụp….Nó quệt nước mắt còn đọng trên má:
- Đủ rồi.Đừng khóc nữa Băng à.Mày phải tự tin,mạnh mẽ lên, mày là chị hai của
băng Hải Âu mà.

Nó vuốt nhẹ khuôn mặt của Tuấn Anh….Tội nghiệp thằng bé….
- Chờ chị nhé Anh…Chị đi trả thù cho em đây….
———————————

- TAXIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII ƠIIIIIIIIIII!!!!!!!!!
Tiếng la chói tai của nó làm mọi người đang đi ngoài đường phải giựt mình bịt
tai, rada máy bay bị nhiễu sóng, UFO phải…đáp xuống trái đất tìm hiểu nguyên
nhân và nhiều sự kiện đặc biệt khác…..

- Chạy về nhà cháu đi bác xế. Ở…….

- Chú giữ luôn tiền thừa nha chú!
Nói rồi nó chạy vù vào nhà,để lại ông chú tài xế ngất ngây với tờ 500k nó vừa
đưa.
- Ô.Con gái.Đi đâu giờ này mới về?Minh sao rồi?Mẹ nghe nó bị gì đó phải vô bịnh
viện…..
Nghe tới tên Minh,mắt nó chợt cay cay,nó lắc đầu nguầy nguậy,giờ ko phải là lúc
để nghĩ về Minh…
- Mình ơi…Hình như….tui thấy…có cái j trắng trắng….nhớ nãi nó ra đường mặc đồ
hồng mà ông?
- Cho phép tui hông ý kiến-ba nó lắc đầu….ông đang tưởng tượng cái trắng trắng
mà vợ ông vừa miêu tả có thể là cái j

- Chết tiệt!!!!Tại sao lúc đó mình lại nghe lời con Như mà mua ba cái đầm vớ
vẩn này chứ!!! Bực chết được!!!

Nó lục tung mấy cái tủ đựng đồ của nó. Nó muốn tìm bộ nào đó cho ưng ý. Nó
muốn 1 bộ đồ trông bụi tí, dễ đấm đá tí.Tay nó tàn nhẫn vò nát bất cứ cái váy
nào tay nó vô tình lôi ra.

30′ trôi qa……………….

- ASHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!! Toàn váy là sao thía????

- Í…..

Nó vừa tìm ra cái quần jeans nửa bụi mà nó mua bên Singapor. Nó thích cái
quần này lắm, mua về xong thì quăng 1 xó, bi h` mới tìm ra.

- Ui…Em iu của chị, em biến đi đâu đến h này mới lòi ra hử-nó ôm, hun, ngó
muốn thủng luôn cái quần(ối zời, quăng con ng ta vô 1 góc như z rùi h` như zầy
đây, đúng là….)

5′ trôi qa……….

- Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!

———–Dưới nhà…———-

- Trà thơm quá ông nhểy?

- Ừm

- Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!

- Ôi, trời hôm nay đẹp quá ông nhểy?

- Ừm.

=>2 ôg bà zà hoàn tòan chả quan tâm tới kon kái j hýt…..kái gia đình này
sao màh…….

—————–quay trở lại phòng Băng Băng——————
- Ui ui ui ui. Quần ơi là quần, mi làm ta trễ rùi, ui ui ui, Như với Hoàng mà
có chuyện gì thì tao sẽ xé xác mi(mới ôm hun kon ng ta đó h` lại…..)

- Được rùi, ta đã quyết định số phận của nhà mi – Nó chỉ vô cái quần nằm
dưới đất, tay cầm…cây kéo…..- BẮT ĐẦU!!!!!

xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…….

lại 5′ trôi qa……….

- OK! Qúa được!!! – Nó bật ngón tay cái lên, tự sướng trước gương bằng cách
khen lấy khen để cái tài thẩm mĩ của mình-cái quần xịn, xì tai là thế, giờ
thành ra 1 đống nùi giẻ (xl mọi ng, đây là ý kiến của t/g đối với loại quần bụi
bụi ạ) ống quần bị nó cắt tỉa trông thật thương tâm….ui…t/g đây còn tiếc nữa

r…r……r.r…….r(tiếng đt rung đấy các bác ạ)

- Alô.Chị 2 đây.

- ……..

- Tốt lắm. Đến đây đón chị đi. Xe chị hết xăng rùi.

- ………

- Nhanh lên!!!!!!!!

Cụp….

Nó ngồi phịch xuống giường, đôi mắt thẫn thờ, nó…đang nghĩ gì thế này……

- Her.Sắp đi chiến rùi màh còn nhớ người ta, ha….người ta đã không thích
mà….

Cột tóc lên thành búi cho gọn, nó bước đi

- Chờ đó Nam, hận này tôi sẽ trả. Anh hai, trận này,….là dành cho anh.
Funny, Tí nị, Bảo…..mọi người chờ tôi….

War start!

- Chạy nhanh lên!!! Wave mà chậm zậy hả??????

Thịnh hét tướng lên trong bộ đàm

- Rõ rồi ạ

- Rõ!

- Nghe rồi ông zà. Được chị hai trọng dụng rùi làm phách hả?

- Ka ka ka. Tên Thịnh này bi giờ ghê quá nhểy?

Lần lượt từng đàn em trong hội Hải Âu đốp chát lại Thịnh.

-  Tụi bây…..

- BÂY GIỜ MẤY ĐỨA CÓ CHẠY NHANH HƠN K HẢ? CÓ BIẾT FUNNY VÀ TÍ NỊ ĐANG BỊ TẤN
CÔNG KHÔNG? CHỊ PHANG CHO MỖI ĐỨA 1 CÂY MÃ TẤU BI H`.

-  Ui ui. Chị hai, em nghe rõ rồi ạ==”

-  Tăng tốc ngay đây chị hai……

- Tuân lệnh chị hai…=.=

- CÀY NÁT CÁI ĐƯỜNG NÀY RA CHO CHỊ HAI!!!!!

——————————————————————————–

- Ha…..Ha…..Như….Như có sao không?

Máu chảy dài trên khuôn mặt trắng như baby của Hoàng, hắn thở hồng hộc, nhìn
Như đang ngồi dựa vào bức tường cáu bẩn…

- Chờ đi Như, tui sẽ kết thúc chuyện này, nhanh thôi….

Như bị thương nặng, tay nhỏ bị đâm sượt qua bởi 1 con dao sắc bén vô cùng.
Nhỏ cắn môi, cố không để lọt ra tiếng rên nào, nhỏ không muốn Hoàng nghe được
và lo lắng thêm.

Hoàng trông thấy cảnh đó,…..lẫn trong máu….có những giọt nước mắt của
ai….rơi xuống….

R.r……r…………..rrrrrrrrrrrrrr

Bảo nhấc máy

- ……..

- Nhưng…….

- ………..

- Rõ rồi.

Bảo ái ngại nhìn Như và Hoàng…..

Rút trong túi quần sau ra 1 vật gì trắng trắng, đưa cho Hoàng:

- Chúc may mắn…..Tạm biệt

- Nè nè, ông bỏ tụi tui ở đây đi đâu zậy hã, có phải nam nhi ko??? Chạy à?

- Tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ, đừng hận tui.

Bảo quay lưng bước đi, tàn nhẫn lướt qua mặt Như..Không quay đầu lại……

-  Thằng khốn!!!

Hoàng cắn môi cắn lợi soi cái thứ lúc nãy Bảo đưa

- Hơ…..(Ngạc nhiên đây)A…KAKAKAKAKAKAKAKAKA!!!!(cười đểu đây)

Sau một hồi cười như điên, Hoàng quệt dòng máu đang chảy dài trên thái
dương:

- Có đồ chơi rồi. Tụi bây chết chắc!!!

Nhanh như chớp, Hoàng phóng đến thằng địch đứng gần nhất.

- A…..

Hắn ngã phịch xuống, máu từ bụng tuôn ra xối xả. Hoàng tiếp tục nhắm đến
thằng thứ hai

- Xoẹt!

Máu bắn khắp người Hoàng…(ớn..)

5′ trôi qua………

- Xong rồi…..

RẦM!!!

- Tí nị, Bảo, Funny, 3 người còn sống không????

BỐP

- Éc!!!

- Làm cái trò gì mà bây giờ mới tới hả???

Nó choáng váng…Chiếc giày Allstar vừa rồi đã chọn mặt nó làm điểm tiếp
đất…Híc..Thằng Hoàng ác như con chó lác ý…

- Her.Vậy là ít ra em còn sống….Funny đâu?

- Đui cũng phải thấy mờ mờ chớ.Người ta nằm chình ình ngay đây nè – Như mệt
mỏi cất tiếng nói móc nói mỉa nó

- Bị thương rùi mà coi bộ còn khỏe như vâm nhểy. Ai cũng còn sống hết.
Woa…Mừng quá-Nó chắp 2 tay lại-Tui tưởng 2 người lên bàn thờ mất tiu
rồi….Híc..vui thì vui nhưng mà…tiếc quá…Hông có đám ma để ăn rầu…..-Nó lắc đầu,
làm như tiếc nuối gì ghê lắm

BỐP

- Ặc! Nè. Tui là chị hai đó!!! Ông là phó bang mà sao gan quá zậy???

Hoàng không nói gì nữa, hắn bế xốc Như lên, giựt phắt đôi giày của mình từ
tay nó, chạy nhanh ra ngoài…Ngửi thêm tí không khí nào trong này nữa chắc hắn
ngất mất, với cả Như cũng cần phải đi bệnh viện

Đến lúc này, nó mới chịu ngó sơ qua hiện trường

- Ô hô, coi bộ Tí nị đã xử đẹp tụi này rồi…..Xem ra chả còn việc gì để chúng
ta làm nữa

Nói tới đây, nó chợt nhớ ra điều gì, hét toáng lên:

- Thịnh, cử người đi lúc soát cả tòa nhà này.Long, đem theo 1 số đàn em, rà
kỹ từng tấc đấc ngoài vườn. Tên đầu sỏ chưa chết, phải tìm cho ra hắn trước khi
hắn ra khỏi khu vực này. Hắn rất quan trọng, không được giết hắn, phải bắt sống
hắn đem về cho chị.Jun, Kang, đi theo chị.Kim và những người còn lại, dọn dẹp
sạch sẽ nơi này đi.Đừng để cớm nghi ngờ.

Phân công xong, nó cùng 2 thằng đầu trâu mặt ngựa bước ra ngoài, nhảy lên 3
chiếc xe phân khối lớn.

- THẮNG TIẾN BỆNH VIỆN!!!

- RÕ

- RÕ

———————————————————————

- Bác sĩ. Cấp cứu cho cô bé này với ạ. Cô ta bị thương!!!

Hoàng hớt hải chạy vào bệnh viện, hắn níu lấy cái áo trắng tinh của ông bác
sĩ, làm vấy máu lên đó. Hắn khiến cho ông bác sĩ cũng hoảng theo.

5′ náo loạn trôi qua………….

- Cô bé đó không sao rồi. Chỉ cần băng bó và truyền máu thôi. Cần nghỉ ngơi
1 tuần. Còn cậu, cậu mới là người có sao đấy. Xem người ngợm cậu kìa. Cậu làm
gì mà 2 người ra nông nổi như vậy hả? Cô Mai, chăm sóc cho cậu ta giúp tôi. Sau
đó đưa vào phòng 211.

- Dạ – cô y tá ngoan ngoãn nghe lời.

—————————————————–

- Hai đứa đứng bên ngoài canh cho chị,rõ chưa?

- Dạ-Kang và Jun đồng thanh.

Nó đẩy cánh cửa phòng 211…

- Hô lê mọi ng, tui đem đồ ăn đến cho mọi người nè.

Nó cười tươi như hoa, tay giơ cao ổ bánh mì thịt cho Hoàng, cháo trắng cho
Như và một bó hoa Tulip

- Đồ ăn cho tụi tui thì tụi tui nhận, nhưng mà…..đem hoa vô chi zậy bà? –
Hoàng nhăn nhó

- Dốt vừa thôi! Ông có thấy cái phòng này nó trắng bóc như heo bị lột sạch
lông hôn? Đem hoa vô cắm cho nó có màu sắc tí chớ. Hông lẽ ông định ở trong căn
phòng trắng tinh như áo bẩn xài OMO?

- Đc rùi. Tui thua bà luôn đó. Bé mồm lại tí. Ko thấy ở đây có 3 người bị
thương cần dưỡng bệnh à?

- Dạ, em biết rùi – Nó thều thào, hai tay khoanh lại – em xin lỗi bác ạ

- Dở hơi…..

- Mi dám…….. – nó trừng mắt, rồi thở dài, nó thở dài tức là nó cho qua
chuyện rồi đấy ạ – mà nè, tui quên hỏi ông, Bảo đâu mà sao lúc tui tới thấy có
ông với Như thôi zậy?

- Thằng khốn đó á? Hắn sợ quá chạy về trước rồi còn đâu? Nam nhi gì mà hèn
hạ chết được.

- Vậy sao? – nó hơi ngạc nhiên trước hành động của Bảo, nhưng rồi lại há mỏ
ra hỏi tiếp – mà sao ông xử tụi trâu bò đó nhanh zậy? Tui thừa biết ông giỏi
võ, nhưng mà….ông đâu có khỏe tới mức mà cầm cự đấu lại được tụi nó? Đông lắm
mà?

- Ơ hơ. Tui mà lị. Để tui kể bà nghe nhá. Tui đang mệt, sắp khụy đến nơi.
Thì đột nhiên tui cảm thấy 1 luồng sức mạnh tràn trong người tui. Tóc tui biến
thành màu vàng, tay chân tui cuồn cuộn cơ bắp. Tui….

- Để tui đoán nhá: sau đó thì ông tung chưởng KAME JOKO ra,thằng địch bay
dính vách. Phớ hơm?

- Ủa… tui tưởng bà đang bất tỉnh nhân sự mà Như – nó há mỏ ra ngó Như trân
trân

- J hả? Bị con dao đâm sượt qua thui mà. Làm j tới mức bất tỉnh nhân sự? Ba
má bà sanh ra cho bà, tặng cho bà cái não mà giống như để trang trí hay sao ák.
Bộ hông biết suy nghĩ hả?

- Xí. Làm như bà hay lắm. Mà Hoàng ơi. Bộ ông tung chưởng thiệt hả? Sao cái
chưởng Ka Ko j j đó, tui nghe quen quen Hoàng ơi.

- Lạy cụ. Đến cái này mà còn không biết à? Tên đàn em của bà mới vừa chém
gió đấy.Cái vụ tóc vàng j j đó là lúc mấy thằng Xayda biến hình, còn Kame Joko
là tuyệt chiu của Sôn gô ku đó.

- Ơ…..Là cái j thía- Nó lỏ mắt ra nhìn Như đang nhăn nhó, Hoàng đang loay
hoay tìm cái lỗ nào đó để….chui xuống trốn

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3