Cô là dân chơi hả - Chương 15
- Gia đình anh đã từng rất hạnh phúc.
Phải…”Đà TỪNG” thôi…cho đến khi mẹ con Charlie xuất hiện…đó là 1 ngày xấu
trời…khi mà mẹ Charlie đứng trước ngưỡng cửa ngôi nhà của anh, tay bồng
Charlie…thì tháng ngày hạnh phúc chấm dứt…Khi biết bố anh đã có vợ và 1 con…Bà
ta cảm thấy hụt hẫng, tội lỗi hay thứ gì đó đại loại thế nên thắt cổ tự tử…Tối
hôm đó, mẹ anh cũng vì quá đau buồn mà lìa bỏ anh mãi mãi…Anh không thể đỗ lỗi
cho bố, anh quá yêu ông, nên từ ngày hôm đó, anh chất chứa lòng thù hận, anh đổ
lỗi cho mẹ con Charlie. Anh đã bắt ông quản gia đưa Charlie vào cô nhi viện, dã
man, nhưng anh không có quyền lựa chọn, mẹ con nó đã phá vỡ sự hạnh phúc của
gia đình anh, anh không thể tha thứ.
Minh dắt nó lên ngọn đồi kia, vừa đi vừa giải thích về mối quan hệ giữa cậu
và Charlie.
- …Nhưng…Lỗi không hẳn là của mẹ Charlie…Biết đâu chính bố anh đã dụ dỗ bà
ấy? Bố anh đã không kể cho bà ta nghe về gia đình mình, như vậy đã đủ để chứng
minh rằng ông ấy cũng phần nào có lỗi. – Nó nói bằng giọng run run như sắp
khóc, tự nhiên nó thấy thương Charlie quá…
- Em nói gì?-Minh đanh giọng, trừng mắt nhìn nó, nó sợ hãi trước ánh mắt
đó…Minh chưa bao giờ nhìn nó như vậy cả… – Lỗi là của mẹ con Charlie, em đừng
biện hộ cho nó!
- Nhưng…
- KHÔNG NHƯNG GÌ CẢ!!!
Nó im bặt, bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng lạ lùng…Nó bắt
đầu suy nghĩ mông lung về câu chuyện Minh vừa kể…
Đến đỉnh đồi, nó giật phắt tay mình ra khỏi bàn tay của Minh
- Em về!
Minh bước đến bên cái mộ làm bằng đá Shapphire, đặt bó hoa màu tím xuống,
thì thầm cái gì đó trong miệng rồi quay lưng, bước đi. Không biết động lực nào
đã níu chân cậu lại và bắt cậu nhìn về phía nấm đất tồi tàn kia…Cảm giác như có
người đang ở đây…Minh quay phắt đầu lại
Không có ai…Cậu vòng ra đằng sau phiến đá có khắc tên người nằm dưới mộ:
Madam Feviancé De Lostavoté
Và: Charlie nằm đó, đầu ngoẹo qua một bên, lưng dựa vào phiến đá đầy rêu. Miệng
lẩm nhẩm nói mớ. Charlie lúc này khác hẳn mọi ngày, cậu trông hiên lành hơn,
đẹp trai hơn…và…trông khuôn mặt cậu…phảng phất một nỗi cô đơn, buồn bã đến não
nùng…Minh ngồi thụp xuống, vén cọng tóc vàng hoe của Charlie sang 1 bên để
trông rõ khuôn mặt của cậu…
Minh vén tay chiếc áo sơmi dài tay của Charlie lên, để lộ ra một vết sẹo
dài…Nó xuất hiện khi Charlie còn nhỏ, khi Minh cố tim cách giết cậu bằng con
dao ăn. Charlie chưa bao giờ biết lý do mà vết sẹo nằm ở đó.Các cô bảo mẫu
trong cô nhi viện nói rằng cậu có nó vì gặp tai nạn giao thông.
————————–
Charlie chưa bao giờ biết người gây nên cho mình vết sẹo dài đó…là người anh
trai cùng cha khác mẹ của mình. Là người anh mà Charlie đã cố công tìm kiếm kể
từ khi được một cụ bà ngoại quốc nhỏ bé,da nhăn nheo và tội nghiệp…Hầu như bệnh
nào mà giới khoa học-y dược học phát hiện ra bà đều mắc phải.
- Bà ta muốn có đứa con để sau này nó còn lo cho bả lúc lâm chung đây mà –
Charlie nghe các bạn cùng cô nhi viện nói như thế khi đang sắp xếp đồ đạc.
Sớm biết rằng bà lão tốt bụng kia sẽ sớm vào hòm, trở nên có ích cho thực
vật, sẽ sớm…bỏ rơi mình nhưng Charlie vẫn đi theo bà. Suốt những năm tháng ở
cùng bà,Charlie đã yêu thương bà hết mực.Yêu bà, không phải vì số gia tài mà
sau này Charlie sẽ được hưởng trọn khi bà mất, không phải vì cậu muốn trả ơn bà
việc đã đem cậu ra khỏi cái cô nhi viện đó, mà vì cậu thật sự yêu thương bà ta,
bởi vì, bà có đôi mắt xanh dịu dàng giống với một người mà cậu từng biết…một
người cậu rất đỗi yêu thương.
Khi bà cụ tốt bụng mất đi, Charlie dùng số tiền được hưởng,mua vật liệu về,
tự tay làm cho bà một ngôi mộ tuyệt đẹp.Rồi cậu bỏ đi.Đi mãi, không bao giờ trở
về căn nhà nhỏ bé hiu quạnh, cô đơn ấy.Hàng xóm của cụ bà phán một câu xanh dờn
khi cậu bỏ đi:
- À, bà già lên trời rồi, nên nó ôm tiền biến đây mà.Quân đốn mạt, chỉ được
cái giỏi làm tiền. Biết đâu bà cụ là do nó giết đấy!
Charlie rớt nước mắt.Cả đời cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc giết ai,huống gì
là giết bà cụ tốt bụng mà cậu mang ơn rất nhiều.Nhưng cậu không quay đầu lại để
cãi cọ với người hàng xóm độc mồm độc miệng kia.
<Trước khi hành động, hãy suy nghĩ thật chín.Và khi đã suy nghĩ thật
chín, hãy hành động.Và khi đã hành động, đừng nhìn về đằng sau…> – Charlie
nhớ có ai đó đã nói với cậu như vậy.
Charlie thuê nhà trọ,tự mình kiếm tiền…bằng rất nhiều cách.Kể cả ăn xin.Nếu
cả ngày mà không có đồng nào thì cậu mới dùng số tiền thừa kế ăn tạm,mai lại
dùng tiền kiếm được bù vào chỗ hụt đó.Một mặt kiếm tiền,mặt khác cậu đi dò hỏi
khắp nơi về Minh.Các cô bảo mẫu đã nói cậu được một người mang vào,cậu ấy tên
Minh,con của đại gia Hoàng.
Cậu ngốc nghếch,vẫn cứ tìm kiếm trong khu ổ chuột.Được 10 tuổi, cậu chú ý
đến từ đại gia mà các cô bảo mẫu nói.Tiếc…Nhưng phải làm, cậu dùng số tiền thừa
kế để biến mình thành người giàu có,để dễ dàng tiếp cận các đại gia.Cậu dần dần
trở nên quý phái,cậu mở công ty,tự mình điều hành chúng.Cậu trở nên giàu có,trở
thành một giám đốc khi mới 11 tuổi.Số tuổi hiện tại khiến cậu phải học cật lực
để có thể đuổi kịp các bạn đồng trang lứa.Và bây giờ,IQ của cậu cao ngất
ngưỡng.Nếu muốn,cậu có thể xin nhảy lớp.
Đến một ngày,cậu đến nhà đối tác.May mắn làm sao, đó là người mà cậu đang
tìm – Giám đốc Hoàng.Cậu biết được khá nhiều sự thật về mình kể từ lần đi thăm
đối tác đó.Rằng cậu có cha,có mẹ.Mẹ thì đã mất,còn cha là người đang đứng trước
mặt cậu và kể chuyện cho cậu.Có thêm cả anh nữa.Và rồi, cậu dọn về ở cùng ông
Hoàng và Minh.Cậu hạnh phúc vô đối.
Cho đến một ngày,cậu tha thẩn trong khu vườn thuộc khuôn viên biệt thự thì
phát hiện ra có một cái mộ.Cậu đọc cái tên khắc trên đó:Bà Feviancé De
Lostavoté.Bao nhiêu hồi ức lúc bé trở về,cậu nhớ ra mọi chuyện…
————-
Mẹ…mẹ đang bị treo trên khoảng không…mẹ cứ xoay qua xoay lại như món đồ chơi…Mẹ
xoay mặt lại, mình cứ tưởng mẹ sẽ chơi trò ú òa,mình cứ tưởng sẽ nhìn thấy đôi
mắt màu xanh dịu dàng,nhưng không…MẸ!Mắt mẹ trắng dã,trợn ngược.Mình khóc
thét…Mọi người…Gia nhân kéo đến….và mẹ bị người ta đưa đi…Mẹ ơi…Mẹ…
Mọi thứ chìm vào màn đêm…Charlie đứng giữa khoảng đen đó…nhìn quanh quất…có
một cái bàn ăn đặt ở đằng kia…Có một đứa trẻ ngồi trong cái ghế dành cho trẻ
em…Và một chàng trai…Minh…anh Minh…Một anh Minh trẻ hơn,non nớt hơn…Anh ấy…đang
cảm thấy bực mình…rồi anh ấy bỏ thứ thuốc trắng trắng trên tay vào một cái
ly…Đút cho đứa trẻ
- Này ngốc!Đừng uống!! – Charlie hét lên. Nhưng màn đêm chộp lấy tiếng kêu
của cậu,vất vào khoảng không gian đen kịt.
Và mọi việc diễn ra…Đứa bé gục xuống…Con dao ăn…Minh đang cầm con dao ăn…cứa
lên tay đứa trẻ.Bất giác,Charlie kéo tay áo,nhìn chằm chằm vào vết sẹo…Không
thể nào…Việc này không có thật…Nhưng…nhìn đứa bé kìa…Tóc vàng,mắt xanh…là Mình
chứ còn ai nữa…Không…Anh Minh không bao giờ làm việc này…Anh ấy…Không!
Minh đưa tay nhẹ đặt lên vùng cổ trắng ngần của Charlie,lần tìm cuống họng.
- Hức…hức…Minh…mẹ…Không…làm ơn…
Minh giật mình, rụt tay lại.Charlie run lên bần bật,răng cắn chặt,môi bật
máu…và…khóe mắt cậu ướt đẫm nước mắt…
Đôi mắt giận dữ của Minh cụp xuống,trở lại dịu dàng như lúc trước…Một cơn
gió mạnh thổi qua,Minh rùng mình. Cậu liếc sang Charlie vẫn đang run…run vì sợ
hay vì lạnh thì cậu không đoán được
- Phiền phức!
Nói rồi Minh xốc Charlie lên vai,nhẹ nhàng,thằng tiến hướng nhà nghỉ của
lớp.Suốt quãng đường dài đó,Charlie cứ nói mớ mãi,đôi lúc còn siết chặt cổ hay
bấu mạnh vào vai Minh nữa.
- Thằng khốn…Mày có tin tao quăng mày xuống đất không hả? – Minh nghiến răng
trèo trẹo, nói nhỏ.
- Ư…Minh…mẹ…
Cơn giận của Minh bị dập tắt bởi cái giọng trẻ con đó.Thật tình,Charlie khi
ngủ giống trẻ con thật…À,phải rồi…Cậu ấy chỉ vừa mới trong sinh nhật 13 tuổi
thôi.
- Ngoan nào…Anh đưa em về nhé…
Minh dịu giọng,xoa đầu Charlie.
- Ư… – Không biết trong mơ cậu đã mơ thấy gì,nhưng Charlie đã thôi nói mớ,thôi
bấu,cào cấu cắn xe điên cuồng quằn quại,và điều đó làm vết thương ở vai của
Minh dịu đi rất nhiều.
- Đúng rồi…Ngoan thế nhé,anh thương…
Minh hát một bài mà lúc nhỏ,mẹ cậu hay ru cho cậu ngủ.Ừm…dĩ nhiên,Minh hát
bài đó bằng tiếng Pháp.
<Shoo Shoo, Shoo ba doo…> (nhớ sơ sơ bài đó như thế này)
———–trở lại với kí ức lúc nhỏ của Charl nhá—————
Ngấm thuốc ngủ,Charlie nhỏ(tạm gọi thế) bị Minh đưa vào cô nhi viện. Mọi thứ
diễn ra như một thước phim,chiếu trên khoảng không gian đen kịt bao quanh
Charl. Cậu chậm rãi nhìn những việc trong quá khứ,những việc mà trước kia cậu
không biết. Charl nhỏ lớn lên trong vòng tay của các cô bảo mẫu trong cô nhi
viện,bị những đứa trẻ khác xa lánh vì cậu có mắt xanh và tóc màu vàng. Bọn nhóc
nghịc ngợm gọi cậu là thằng con của quỷ.Charl nhỏ chỉ biết thui thủi một
mình,không bạn bè.
Chợt,như ai cầm romote điều khiển cho “bộ phim” tua nhanh…mọi thứ quay mòng
mòng,Charl chóng mặt,khó thở,vết thương trên cánh tay đau nhói…
Mẹ…Sợi dây thừng…Treo mẹ…Lũ nhóc ở cô nhi viện…Charlie lúc bé chạy vòng
quanh các cô bảo mẫu…Minh…
- Mọi thứ khó hiểu quá…mẹ ơi…
Những hình ảnh của quá khứ…chạy nhanh qua mặt cậu, xâm nhập vào trí não cậu.
Dường như nơi trung tâm bộ não của cậu đã quá tải thông tin,nó muốn nổ…Những
hình ảnh vẫn cứ thế,chạy mòng mòng,mòng mòng,xoay quanh cậu,cậu không thể nhìn
rõ một trong số những hình ảnh đó,chúng chạy nhanh quá…
Có cái gì đó lướt qua mặt cậu,trông quen quen,cậu nhìn kỹ…Hân…Băng…NÓ!…Người
cậu yêu nhất…Mọi thứ trở nên vô nghĩa,không còn quan trọng nữa,trước mắt cậu
giờ chỉ còn khuôn mặt của nó,nụ cười của nó mà thôi…
Charl vừa ngủ dậy. Cậu đang ngồi trên giường,tự hỏi ai đã đưa cậu về khách
sạn.
Cạch – Cánh cửa bật mở. Minh bước vào
- Ngủ ở nơi đặt mộ người khác là vô phép lắm đấy. Biết không?
Charl trố mắt nhìn Minh
- Nhìn gì? Tôi đưa cậu về đấy!
- Ồh…
Minh khẽ liếc vết sẹo dài trên tay Charl. Nhẹ nhàng,cậu ngồi xuống cạnh
Charl
- Xin lỗi… – Minh đưa tay nắm chặt cánh tay của Charl, nơi có vết sẹo và
nhìn Charl bằng ánh mắt…ờm…nói sao nhỉ…tội lỗi? Hối lỗi? Tội nghiệp? Haizzz,
tóm lại là ánh mắt của 1 chú cún.
- Vì vết sẹo này àh?
- …Uhm…
- Hi, ngốc àh.Anh không biết là em đã biết từ lâu rồi àh?Em không giận hay
buồn gì anh hết á… – Charl đáp lời, với cái chất giọng Pháp đượm buồn
- Không,anh biết.Nhưng anh cũng biết,sâu thẳm trong tim em,em vẫn ghét
anh.Đúng không?Chính vì vậy mà anh xin lỗi. “Hãy xin lỗi và làm lại từ đầu,mọi
lỗi lầm sẽ được tha thứ”. Mẹ anh nói vậy đấy.Và giờ thì anh xin lỗi và anh sẽ
làm lại từ đầu,làm 1 người anh cùng cha khác mẹ tốt – Minh nói, khẽ ôm đầu
Charl vào lòng
- Hức….Đừng nhắc đến “mẹ”…Em nhớ mẹ em lắm…. – Charl khẽ nấc lên,và cái điệu
bộ con nít của cậu ta lúc đó thật tình dễ khiến cho người ta mủi lòng
- Ừm…nín nào…Anh ở đây này. Anh ở ngay đây…Anh sẽ thay mẹ chăm sóc cho em…
- Thật sao? – Charl nói, đã nín khóc
- Ừ, thật
- Em muốn ** sữa…
Minh vội đẩy Charl ra
- Người tao làm gì có sữa!!! – Khiếp,mới anh em đấy giờ lại mày tao
- Ứ…em muốn…. – Charl rống lên,giọng như sắp khóc đến nơi
- Không! Răng mày bự như răng khửng long zồi,** cho nát hết ngực người ta
àh?
Cuộc đấu khẩu giữa hai anh em mới đoàn tụ vẫn cứ diễn ra như vậy đấy.
——————————————————————————————–
Nó tìm lên 1 ngọn đồi khác để cảm nhận 1 cách rõ rệt những con gió núi
- Ưm…
Nó buông thõng cơ thể,gió thổi từng cơn,gió luồn qua tóc,qua quần áo. Cảm
giác thật kì lạ…
- Tìm ra em rồi nhá – từ trong bụi cây, một chàng trai nhảy ra
Nó hơi giật mình. Là NAM!!!
—————————————————————————————————-
Sau cuộc đấu khẩu vui vẻ,Charl đi vòng vòng quanh khách sạn. Với một tinh
thần phấn chấn,vui vẻ đến lạ lùng. Phấn chấn đến độ cả dãy khách sạn của những
học sinh trường Royal,cậu lần lượt đi từng phòng và gõ cửa chỉ để nói :
- Hello!!!
==”….Cả dãy phòng ai cũng bảo cậu là thằng hâm cho dù trước đó họ đã thần
tượng cậu biết bao nhiêu.Charlie thích thú với cái trò khỉ đó.Đến phòng của
Ngân,Charl đột nhiên muốn nán lại tí.Nó hay nhắc đến Ngân với cái giọng khinh
bỉ và pha chút ghét bỏ.Charl muốn tìm hiểu cô nàng này tí.
Cộc…cộc…cộc
———————-
Ngân mở hé cửa,lộ ra khuôn mặt tiều tụy ,,hốc hác. Cô ta vừa hay tin nó còn
sống sờ sờ và cái bẫy kia của cô chẳng có tác dụng gì ngoài việc hàn gắn mối
quan hệ của nó và Minh.Cô tức sôi gan và từ hôm qua đến giờ, việc duy nhất cô
ta làm là nghĩ thêm nhiều cách thật độc địa,thật nguy hiểm, cô ta muốn nó phải
chết hoàn toàn (Y như Bạch Tuyết 7 chú lùn í nhỉ)
- Gì? – Ngân hỏi Charl với cái giọng cộc lốc khó nghe.
- À,cho vô chơi tí!
Ngân miễn cưởng mở rộng cánh cửa,cho phép Charl bước vào
Charl tự nhiên, không khách sáo, ngồi phịch xuống giường. Cậu cứ ngồi đó,
lặng lẽ ngắm Ngân pha cocao
<Cô ta không hẳn là xấu. Mặt cũng ưa nhìn,cũng lịch sự,hiếu khách, đối
đãi tử tế với mình. Vậy cớ sao Băng lại nói cô ta là người xấu? > – Charl
nghĩ, trong khi đưa tay đón lấy ly cocao nóng hổi của Ngân.
Ngân cũng cầm 1 ly cocao,ngồi xuống cạnh Charl. Đột nhiên, cậu thấy tim mình
đập thật nhanh
<Ôi mẹ ơi….Con gõ cửa,uống cocao và ngồi cạnh hoa khôi của trường…Mẹ phù
hộ cho con đấy àh? > – Charl sung sướng nghĩ.
Một lúc lâu sau,lấy lại được nhịp tim,cậu ấp úng nói
- Ừm…Tôi…Tôi có nghe B…Hân nói về cô…một chút…
Ngân nghiêng đầu, tỏ vẻ muốn nghe tiếp.
- Cô là người xấu…Cô bày ra nhiều trò để hại cô ấy…
Ngân không phụ nhận,vẫn nghiêng đầu lắng nghe,đôi môi khẽ cười nham hiểm
- Cái hố tuyết…cũng là do cô đào àh?
Ngân khẽ gật đầu
- Những việc cô làm là sai trái,là vô nhân đạo
Những từ đó khiến Ngân hơi khó chịu tí.Người ta có thể thấy đôi môi cô ta
đang mím chặt lại
- …Là thất nhân,ác đức, vô nhân tính! – Charl không…”nắm rõ tình hình quân
địch”, vẫn cứ huyên thuyên một mình
- Nếu vì Minh mà hại một người con gái, có đáng không?
- Cậu im đi!!! – Cuối cùng là….vượt quá sức chịu đựng của nàng
Ngân dợm bước định đi thì Charl đã nắm lấy tay cô ta,kéo ngược xuống. Nhưng
thay vì ngã xuống giường, Ngân lại ngã xuống đúng ngay ngực của Charl.Tới lượt
tim ngân loạn nhịp.
Charl không đẩy Ngân ra,thay vảo đó cậu ta lại siết mạnh vòng tay,ôm lấy
Ngân thật chặt.
- Đừng làm những điều đáng sợ đó nữa…..cậu là người tốt…..đúng không? Một cô
gái tốt….
Ngân như bị cảm hóa bởi giọng nói dịu dàng đó. Trong phút chốc,cảm giác tội
lỗi len lỏi trong cô. Những giọt nước mắt hối hận tuôn trào.
- Nhưng…Minh và Hân sẽ không tha thứ cho những gì tôi đã làm…
- Hãy xin lỗi và làm lại từ đầu,mọi lỗi lầm sẽ được tha thứ
Tâm hồn tội lỗi của Ngân như được xoa dịu phần nào,cô nhắm mắt, nép sát vào
người Charl hơn,để cảm nhận hơi ấm của cậu, hơi ấm mà cô đã từng cảm nhận được
lúc ở cạnh Minh.
- Anh nhớ em lắm đấy…- Nam khẽ nâng tóc nó lên,hít hà hương thơm tỏa ra từ
mái tóc của nó
Nó sợ hãi quá độ,cứ đứng trân mình tại chỗ,để mặc Nam làm gì thì làm
- Anh đến…đây làm gì…..? – Nó hỏi bằng cái giọng run run,nó bắt đầu nhớ lại
những việc Nam đã từng làm với nó
- Không phải anh nói rồi sao? Anh nhớ em – Nam đáp, vẫn không rời tóc nó –
À,thực ra,anh có cái này muốn cho em xem – Nam cười nhẹ
- Em có biết không? Anh không phải là kẻ giết người… – Nam khẽ nói,giọng
đượm buồn.
- Nói…Nói dối…Chính mắt tối thấy…Anh đẩy anh hai xuống mà…
- Không đúng! Anh đã thấy trước vạt đắt mà chân anh ta đang đạp lên chuẩn bị
sụt,nên anh nhào tới trước để túm lấy áo của anh ta.Anh đã muốn cứu anh ta! Anh
không giết anh ấy! – Nam hét lên,giọng nghe uất ức đến phát tội
Nó xoay người,đối mặt với Nam.
- Đừng có biện hộ!!! – Nó nói,giọng nghiêm và đanh lại,nỗi sợ trong nó bay
biến đi đâu mất,giờ chỉ còn sự căm giận,hận thù đang traiof dâng trong lồng
ngực
Nam mỉm cười đau khổ
- Khì…Anh đã biết trước em sẽ không tin anh…nên…em cầm lấy này
Nam dúi 1 mảnh giấy nhỏ vào tay nớ
- Đành rằng anh không giết anh ta,nhưng ngày hôm đó…anh cũng đã làm chuyện
có lỗi với em…anh đã trốn tránh pháp luật cho đến ngày hôm nay,anh sẽ kết thúc
chuyện mà anh đã bắt đầu…tha thứ cho anh nhé… – Nam khẽ đưa tay vào túi áo,lôi
ra một khẩu súng đã được lên đạn sẵn,nhẹ nahngf dí cây súng vào thái dương mình
- Tạm biệt Zenny,anh mong em hạnh phúc….tạm biệt…anh yêu em…
ĐOÀNG!!!!
Nó không kịp phản ứng…viên đạn đi quá nhanh và…thân thể của Nam ngã xuống
cũng thật nhanh…Anh ta ngã ra khỏi rìa đồi…rơi xuống vực thẳm…
—————————————–
Nó thất thểu đi về phòng,vẫn còn sốc vì việc hồi chiều. Mọi việc vẫn như cũ…:
mọi người vẫn sinh hoạt,nói chuyện,vui đùa bình thường…riêng Ngân và Charl có
vẻ vui và yêu đời hơn trước…haizzz nó không quan tâm nữa…nó đang nghĩ vẩn vơ về
Nam…anh ta ra đi thật nhanh…và cái khoảnh khắc khi anh ta rơi xuống,mất hút
dưới vực,sâu trong lòng nó…nó không còn giận hay oán trách gì anh ấy…anh ấy đã
biết lỗi…đã thành thật xin lỗi nó…vậy cớ gì…anh lại ra đi vội vàng đến như
vậy?….
Nó moi trong túi ra mảnh giấy nhàu nát Nam đưa nó trước khi anh bóp cò
súng….
- Em àh…Anh xin lỗi…Em còn giận anh không đấy? Hà…Anh đang đùa với ai thế
nhỉ…hẳn là em giận anh lắm rồi….
Ưm…Đừng giận nữa nha. Anh không giết anh trai của em…Anh thề đấy! Anh đã cố
túm áo của cậu ta nhưng không được…Anh rất tiếc…Em đừng hiểu lầm anh như
vậy…Đành rằng thời gian qua anh không đối xử với em tốt…Anh đã không là một
người bạn trai tốt….Ừh,anh biết….
Nhưng khi thấy em đi cùng Minh…Anh đã ghen đấy Zenny àh…Anh chỉ muốn em là
của riêng anh…Anh không muốn chia sẻ…Ừm….anh hơi ích kỉ tí…Nhưng anh nghĩ,khi
yêu ai cũng thế,em nhỉ?
Anh biết những việc trước đây anh từng làm nó tồi tệ,đồi bại và hèn hạ như
thế nào…Và anmh cũng biết…em sẽ không nghe anh giải thích chừng nào em chưa
dộng vào mũi anh 1 đấm thật mành.Hì,Zenny anh biết là người mạnh mẽ,hẳn là cú
đấm của em cũng phải mạnh ngang ngửa Mike Tyson….
Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh…nên anh đã thuê một đội tìm kiếm cứu hộ
chuyên nghiệp ở nước ngoài để tìm kiếm anh trai em.Và em biết không,kết quả tuy
không mấy khả quan,nhưng rốt cuộc thì cũng đã tìm được anh ấy…Anh ta đang trong
tình trạng hôn mê sâu…một gia đình người địa phương chỗ anh và em từng đi du
lịch í,họ đã tìm ra anh ấy và đưa anh ấy về nuôi dưỡng.Nếu không thì…..
À,anh đã đưa anh ta về dinh thự nhà anh để tiện việc điều trị…bác sĩ nói anh
ta sẽ sớm tỉnh dậy nếu được trị liệu và chăm sóc thường xuyện,đúng cách.Dưới
đây là địa chỉ nhà anh: *&*@&#)!#@(#&!@*#&!(@#*&(
Anh không mong gì hơn là được em tha thứ….Anh muốn em được hạnh phúc với
Minh – một người tốt hơn anh cả vạn lần. Anh muốn lần tới khi gặp em,trên mỗi
em sẽ hiện hữu 1 nụ cười thật tươi,thật hạnh phúc.
Vĩnh biệt Zenny…
——————————–
Nó khóc nấc lên,nước mắt rơi ướt đãm tờ giấy