Đạo phi thiên hạ - Tập 3: Như mộng lệnh - Chương 079 (phần 1)

 

Chương 79 - Như mộng lệnh 11

Khối
cự thạch lộ ra trước mặt, Vân Kinh Cuồng điểm mũi chân tung người nhảy
vọt lên, tại đỉnh cao nhất của khối cự thạch, nhẹ nhàng nhấn một cái,
toàn khối đá kẽo kẹt tự xoay tròn lộ ra một lối vào.

Sắt Sắt ra khỏi sơn động, chợt thấy trước mắt sáng ngời.

Một
rừng hoa trải ra trước mắt, ngút ngàn vô tận. Trên cây chỉ có hoa mà
không có lá, nhưng có rất nhiều loại hoa, đủ màu đủ kiểu nở tưng bừng,
rực rỡ. Có đóa nhỏ bằng nắm tay của trẻ con, có đóa to bằng dang tay,
cực kỳ phong phú. Từ xa nhìn lại, cả rừng hoa như biển mây, như sông
nước mênh mông bao la, bình sinh Sắt Sắt chưa từng thấy qua loại hoa
này.

Sắt Sắt theo mọi người vào rừng hoa, chỉ thấy hương thơm tươi
mát, tinh khiết thấm vào ruột gan, cực kỳ dễ chịu. Nhưng đi được chưa
đầy mười bước, Sắt Sắt chợt nghe tâm thần mê man, cước bộ nhũn ra, toàn
thân khí lực như tiêu tán.

Sắt Sắt kinh hãi, chẳng lẽ hương hoa có độc?

Quả
nhiên mới vừa nghĩ đến đây, liền gặp Vân Kinh Cuồng quay đầu lại cười
cười giảo hoạt, nói với Sắt Sắt: “Có phải cảm thấy đầu óc choáng váng,
tứ chi vô lực hay không?”

“Ðúng vậy!” Sắt Sắt thấy nụ cười giáo
hoạt của Vân Kinh Cuồng, cắn răng nói. Người này cũng thật là, không
chịu báo trước cho nàng, để nàng chịu khổ một lúc rồi mới nói.

Vân
Kinh Cuồng lấy một viên thuốc trong túi thuốc của hắn ra, đặt vào tay
Sắt Sắt nói: “Mau nuốt đi, nếu không sẽ sớm hôn mê. Ngươi mặc dù thông
minh, nhưng kinh nghiệm giang hồ còn quá ít.” Vân Kinh Cuồng tặc lưỡi
mấy cái, không quên trêu chọc Sắt Sắt vài câu.

Sắt Sắt nhận viên thuốc nuốt xuống, chỉ chốc lát liền cảm thấy đầu óc tỉnh tảo, khí lực cũng dần dần hồi phục.

Ra
khỏi rừng hoa, trước mặt là một cánh đồng rộng lớn, bát ngát kéo dài
vài dặm đến tận đường chân trời. Trên đồng ruộng dọc ngang phân lô trồng
các loại hoa màu sắc khác nhau đang trong mùa thu hoạch, từng tốp năm
ba người nông điền đang khẩn trương làm việc đồng áng.

Nông điền
đều mặc y phục bằng vải bố thô sơ, chất phác. Thấy Vân Kinh Cuồng, Tiểu
Sai, Hoa Tai, bọn họ đều cười hì hì vui vẻ ra tiếp đón. Có người thấy
Sắt Sắt, ngạc nhiên nhíu mày hỏi: “Tiểu Vân nhi, ngươi lại bắt cô nương
nhà lành bên ngoài về đấy nha?”

Một nông điền khác cười ha ha nói: “Tiểu tử ngươi lá gan cũng thật lớn nha!”

Vân
Kinh Cuồng nghe vậy cười ha hả nói: “Các ngươi đừng nói lung tung, cô
nương này không phải ta bắt đến nha! Ta thật ra cũng có ý định đó, nhưng
lần này thật không tới phiên ta rồi.” Nói xong trên khuôn mặt tuần tú
lộ ra vẻ cực kỳ mất mát.

“Không phải ngươi bắt đến, vậy còn có thể là ai?” Một nông điền đang khiêng cái cuốc, kinh ngạc hỏi.

Vân Kinh Cuồng cười tao nhã nói: “Không lâu nữa các ngươi sẽ biết ngay thôi.”

Sắt
Sắt bị ánh mắt nóng rực của những người này quan sát, trong lòng thấp
thỏm không yên. Nàng chưa bao giờ bị người khác dùng ánh mắt như đang
đánh giá kén chọn con dâu mà quan sát, trên mặt nhất thời ửng đỏ.

Xuyên
qua đồng ruộng, vòng qua mảnh sân rộng lớn vắng lặng, cuối đồng ruộng
là một thôn xóm lớn lặng lẽ, tuy chỉ nhà tranh vách đất nhưng ngăn nắp,
gọn gàng. Mỗi phòng ốc đều được bao phù bởi khóm trúc hoặc ly ba, một
loại cây mọc thành bụi um tùm xanh mướt. Trước phòng trồng rất nhiều
loại hoa thảo dã. Lúc này mặt trời chiều đã ngả về hướng tây, từng nhà
đều quây quần bên bếp lửa, khói bếp lượn lờ vấn vít, tiếng gà gáy chó
sủa theo gió vọng tới, như có như không, như ẩn như hiện. Một khung cảnh
hết sức yên bình, đầm ấm.

Sắt Sắt kinh ngạc hỏi: “Ðây là Xuân Thủy Lâu trong truyền thuyết sao?”

Vân Kinh Cuồng tao nhã cười, nói: “Ðúng vậy, đây là Xuân Thủy Lâu được đồn đãi lâu nay.”

Không ngờ Xuân Thủy Lâu lại chỉ là một thôn xóm chất phác, giản đị như vậy, Sắt Sắt thật sự rất kinh ngạc.

Xuân Thủy Lâu này hoàn toàn trái ngược với những gì Sắt Sắt tưởng tượng. Xem ra lời đồn đãi thật không thể tin tưởng được.

Theo
lời đồn đãi, Xuân Thủy Lâu là một cung điện kim bích huy hoàng. Bên
ngoài cung điện được trồng rất nhiều các loài kỳ hoa dị thảo nở hoa tỏa
hương thơm ngát suốt bốn mùa, bên trong cung điện lại cực kỳ xa hoa, bài
trí cơ man nào là đồ cổ quý hiếm. Lâu chủ Xuân Thủy Lâu - Minh Xuân
Thủy, lại xa xỉ thối nát, ăn toàn sơn hào hải vị, dùng toàn chén ngọc
bát vàng. Hoàng đế có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, hắn cũng
phải có tứ thê tám thiếp mười chín cơ.

Xuân Thủy Lâu hoàn toàn trái ngược với lời đồn đãi bên ngoài, cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Sắt Sắt.

Không
có cung điện kim bích huy hoàng. Chỉ có thôn trang theo phong cách cổ
xưa. Tất nhiên, với thôn trang như vậy, Minh Xuân Thủy có tứ thê tám
thiếp chín mươi chín cơ, là chuyện hoàn toàn không thể có.

“Không giống lời đồn đãi, phải không?” Vân Kinh Cuồng cười nói.

“Đúng
vậy. Xuân Thủy Lâu như đồn đãi là cung điện kim bích huy hoàng, không
ngờ là thôn xóm giản phác như thế.” Sắt Sắt thản nhiên cười nói.

“Dương quang rực rỡ ánh vàng, ruộng lúa xanh rờn. Thế này cũng xứng được gọi là kim bích huy hoàng.” Vân Kinh Cuồng cười nói.

“Ừm, giải thích như vậy cũng khá hợp lí.” Sắt Sắt cười nói.

Một
đám trẻ con để tóc trái đào thấy bọn họ, quát to một tiếng rồi xúm lại
vây quanh, một đứa lại theo ngõ nhỏ dọc ngang nhanh như chớp chạy đi,
vừa chạy miệng vừa rối rít hô to: “Dung Nhi tỷ tỷ, Vân điên tử đã về!”

Vân
điên tử xem ra chính là Vân Kinh Cuồng, Sắt Sắt nhịn không được cười
cười, theo tính tình của hắn, biệt hiệu này thật cực chuẩn xác. Nhưng
Dung Nhi tỷ tỷ là ai? Không lẽ là người trong lòng của Vân Kinh Cuồng?

Sắt
Sắt quay đầu nhìn nhìn Vân Kinh Cuồng, chỉ thấy hắn khi nghe tiếng gọi
của đứa bé kia, chợt nhíu mày, bộ dáng tựa hồ có chút buồn rầu. Hắn
ngượng ngùng cười nói: “Yêu nữ kia chính là khắc tinh của ta!”

“Yêu
nữ? Khắc tinh?” Sắt Sắt ngước mắt lên cười nói. Vân Kinh Cuồng gọi Dung
Nhi kia như thế, nói vậy, nàng kia nhất định không phải người bình
thường. Hơn nữa, Sắt Sắt còn chưa thấy gã cuồng ngạo này cười bắt đắc dĩ
như thế bao giờ. Nàng chợt cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với Dung Nhi
kia, không biết nữ tử như thế nào mà có thể trở thành khắc tinh của Vân
Kinh Cuồng!

Hai người xuyên qua một con đường đến trước một tiểu
viện, gạt ra bụi ly ba quẩn quanh, bước vào trong viện. Chỉ thấy trước
viện là một cái sân nhỏ nhưng bày trí ngăn nắp, có trồng vài bụi hoa cỏ,
đều là loại hoa dễ trồng dễ sinh trưởng, không quý giá gì nhưng nở rất
đẹp, khiến mảnh sân nho nhỏ trở nên sống động, náo nhiệt hơn.

“Giang
cô nương, ngươi tạm thời ở nơi này trước. Ta còn có việc phải đi trước.
Tiểu Sai, Hoa Tai, các ngươi chiếu cố cho Giang cô nương.” Vân Kinh
Cuồng nói xong liền xoay người rời đi.

Sắt Sắt đẩy cửa bước vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng có một cái giường nhỏ, đồ vật đơn giản, sắp xếp gọn gàng, chất phác.

Kể
từ đó, Sắt Sắt ở lại cái tiểu viện này, mỗi ngày thoa thuốc trị thương,
uống thuốc do Vân Kinh Cuồng sắc chế để trị di chứng phong hàn, có khi
lại đi dạo vòng quanh trong thôn.

Sáng sớm ngày thứ hai liền có một vị cô nương đến thăm Sắt Sắt.

Vị
cô nương này có làn da màu nâu sáng ngời, sạch sẽ, dung mạo tuyệt lệ,
mái tóc xoăn bồng bềnh được tết sơ thành hai bím thả trước ngực, mỗi bím
có cài một đóa hoa dại nho nhỏ xinh xinh, nàng trông đáng yêu lạ
thường. Trên đầu nàng đội một cái mũ kim quan, trang phục kiểu dáng cổ
quái nhưng rất hợp với gương mặt đẹp tươi rói kia.

Cách ăn mặc
trang điểm của nàng không giống với Tiểu Sai và Hoa Tai, bộ dạng cũng
không giống, chẳng lẽ nàng là do Vân Kinh Cuồng từ bên ngoài bắt đến?
Sắt Sắt nhớ tới lúc mới đến, các nông điền trong trang đều trêu đùa, nói
Vân Kinh Cuồng lại bắt đến một vị cô nương?

Đã có một chữ “lại”, tất nàng không phải là cô nương đầu tiên từ ngoài vào.

“Ngươi
là ai?” Sắt Sắt không ngờ sáng sớm đã có người đến thăm. Sáng nay, Tiểu
Sai và Hoa Tai đều đã về nhà thăm gia đình, nay tiểu viện chỉ còn một
mình Sắt Sắt.

“Phong Dung Nhi!” Cô nương kia trả lời ngắn gọn, lưu loát.

Thì
ra là người bị Vân Kinh Cuồng gọi là yêu nữ, khắc tinh của hắn - Phong
Dung Nhi, không ngờ là một người xinh đẹp như vậy. Không chỉ tràn đầy
sức sống, thân thiện dễ gần mà nụ cười cũng tươi rói, cực kỳ ngọt ngào,
sáng lạn, khiến người khác nhịn không được sinh lòng cảm mến nàng. Nhưng
Sắt Sắt cũng không dám lơi là, nếu Vân Kinh Cuồng nói nàng là yêu nữ,
là khắc tinh, nữ tử này nhất định không phải chỉ đơn giản như vẻ bề
ngoài của nàng

Thế nên Sắt Sắt cực kỳ khách khí tiếp đón Phong Dung Nhi, đồng thời trong lòng cũng âm thâm đề phòng nàng ta.

Phong
Dung Nhi hệt như chủ nhân trong tiểu viện này, nàng tự nhiên ra ra vào
vào phòng bếp, trong chốc lát đã bày ra một bàn đồ ăn gồm có bốn món và
một bát canh trên chiếc bàn gỗ nhỏ, kéo hai chiếc ghế dựa đến bên bàn,
mời Sắt Sắt dùng bữa. Nàng ta nói là để chào đón Sắt Sắt mới đến nơi
này, nên đặc biệt tự chuẩn bị một bữa cơm tẩy trần mời Sắt Sắt.

Tuy
Phong Dung Nhi tươi cười mỹ lệ cực kỳ chân thành, tha thiết. Tuy đồ ăn
tỏa hương vị hấp dẫn mê người, nhưng nhớ tới hai chữ “yêu nữ” kia, Sắt
Sắt thật không dám ăn. Đang muốn tìm lý do để từ chối thì thấy Vân Kinh
Cuồng từ ngoài cửa đi vào. Hắn nhìn thấy thức ăn trên chiếc bàn gỗ nhỏ,
đôi mắt hoa đào sáng ngời, rạo rực nói “Dung Nhi, đã lâu như vậy chưa
được ăn cơm ngươi làm, thật khiến ta nhớ lắm nha.”

Chỉ thấy Vân
Kinh Cuồng lấy ra một cây ngân châm, cắm lên trên cái ghế, cái bàn trước
mặt rồi soi lên ánh mặt trời nhìn thấy ngân châm không có gì khác
thường, hắn mới cẩn thận ngồi xuống ghế. Tiếp theo, lại lấy trên người
ra một cây ngân châm khác cắm lên từng cái bát, cái đĩa, đôi đũa trước
mặt, thử qua vài lần rồi lại soi lên ánh mặt trời, nhìn nhìn, thấy không
có gì bất thường, lúc đó hắn mới cầm đũa lên ăn.

Vừa ăn vừa nói
với Sắt Sắt: “Ngươi không biết đâu, Dung Nhi thích nghiên cứu độc dược,
bình thường hay bất cẩn thí nghiệm độc dược lên đồ ăn, lên bàn lên ghế,
nên muốn ăn cơm của Dung Nhi thì phải cực kỳ cẩn thận. Ta đã thử qua,
không có việc gì, ngươi cũng có thể ăn, thật lòng mà nói, tài nghệ nấu
nướng của Dung Nhi là số một.”

Sắt Sắt không cử động, chỉ bình
tĩnh nhìn Vân Kinh Cuồng cười. Vì nàng thấy trong mắt Phong Dung Nhi
thoáng hiện lên một tia đắc ý, có lẽ độc lần này chỉ sợ là ngân châm
cũng thử không ra.

Quả nhiều, Vân Kinh Cuồng mới ăn được một chén cơm thì thấy hắn bỗng nhiên buông đũa xuống, lấy tay ôm chặt bụng.

“Lần này lại là độc dược gì đây?” Vân Kinh Cuồng giận dữ nói, ngân châm thế mà không thử ra.

Phong
Dung Nhi đôi mắt to cong lên như ánh trăng non, cười tủm tỉm nói: “Là
ta mới chế ra, còn chưa đặt tên, nay nhờ ngươi căn cứ vào cảm giác tự
trải qua mà đặt giùm cho nó một cái tên. Về phần giải dược, ta còn chưa
nghĩ ra.” Nói xong quay đầu nhìn Sắt Sắt, nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng
thật thông minh. Hôm nay tạm tha cho ngươi.”

Phong Dung Nhi vỗ vỗ
tay tính xoay người rời đi. Vân Khinh Cuồng tựa hồ đang chịu đựng thống
khổ bỗng nhiều đứng dậy níu thân hình nhỏ bé của nàng ta lại, tức giận
nói: “Ngươi không được gây rắc rối cho Giang cô nương, nàng là người của
lâu chủ.” Vân Kinh Cuồng lạnh lùng nói,thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

Không
rõ Phong Dung Nhi là bị thần sắc của hắn làm cho kinh sợ, hay là bị câu
nói kia của Vân Kinh Cuồng hắn làm cho kinh sợ, chỉ thấy nàng ta lẳng
lặng mở to hai mắt nhìn trừng trừng, thật lâu sau mới nói: “Ngươi không
trúng độc sao?"

Vân Kinh Cuồng bĩu môi cười nói: “Ta đã chế ra một
viên thuốc giải bách độc, mặc kệ người dùng độc gì.” Vân Kinh Cuồng nói
xong, khẽ gật đầu với Sắt Sắt rồi lôi Phong Dung Nhi ra khỏi tiểu viện,
để lại một bàn đồ ăn có hạ độc cho Sắt Sắt giải quyết.

Sắt Sắt
ngồi trên chiếc giường trong phòng, vì câu nói vừa rồi của Vân Khinh
Cuồng mà ngẩn người. Vì sao trong mắt Vân Khinh Cuồng nàng là người của
Minh Xuân Thủy? Nàng sẽ không quên, nụ hôn trên hải đảo kia, Minh Xuân
Thủy hối tiếc cỡ nào.

Mặc kệ người khác nghĩ gì về Sắt Sắt, lúc
này cuộc sống của nàng thật sự thoải mái, được ở lại một nơi thế ngoại
đào nguyên xinh đẹp như thế này.

 

Báo cáo nội dung xấu