Không nhiều thứ quan trọng - Chương 018

 

Kế hoạch thành công.

Hội học sinh.
- Hey, bao giờ tác chiến đây?- Đăng Thành hỏi Khương Duy.
- Mai anh ạ!
- Bọn mày nhớ nhiệm vụ hết chưa?- Ngọc Hưng hỏi lại lần cuối.
- Chỉ lo cái mồm bô lô ba la của anh làm lộ thôi. Bọn em nhớ hết rồi.
- Nhớ là phải quay chi tiết cảm xúc của Minh Phương đấy.- Khương Duy
nạt Quốc Trường và Lê Dũng (2 tên này chuyên lo quay camera, chụp ảnh
cho cả lũ).
- Biết rồi ông anh.
- OK, ngày mai sau giờ học buổi sáng tất cả tập trung ngay ở A1 nhá.

Ngày mai… Không biết bây giờ là mấy giờ nữa, chỉ biết là bắt đầu giờ ăn trưa.
Khương Duy rút điện thoại ra vừa bấm bấm vừa càu nhàu.
- Mấy người có qua đây nhanh không hả? Lề mề thế?
- Sang ngay giờ đây.

Phòng
học lớp 11A1 chuẩn bị có một đoàn quay phim “chuyên nghiệp (dư)” đến
làm việc mà xuất xứ từ những thành viên ưu tú của Hội học sinh.
- Vào cảnh đi nào- Bảo Đông Baby vỗ vỗ tay tập trung mọi người.
- Thế này ổn chưa?- Khương Duy quay sang hỏi.
- Chưa, nhìn còn lộ lắm.
- Vậy thì phải làm sao?
- Ừmm… – Chuyên gia tình yêu Ngọc Hưng ra chiều suy nghĩ- Thế này đi,
Linh Như đứng tựa vào bàn còn Khương Duy đứng đối diện, một tay đỡ vai
Linh Như, một tay bám vào bàn.
- Ui nhìn kì quá!
- Hai cái đứa này… Khương Duy tránh ra, anh sẽ làm mẫu cho coi. Đăng Thành vừa nói vừa lôi Khương Duy ra- Thế này ổn chưa Hưng?
- OK. Chuẩn.
- Đấy nhá, chút nữa Duy nhớ đứng thế này đấy, phải làm như hai đứa mày đang hôn nhau thật, tự nhiên vào.
- Hờ, đúng là đệ tử anh Tuấn Vũ có khác, nhà nghề thế?- Khánh Nam châm chọc Đăng Thành.
- Mà sao hai người không hôn nhau luôn đi nhỉ?- Tên Tuấn Anh “gay” léo nhéo.
- KHÔNG!- Cả Khương Duy, Viết Quân, Khánh Nam, Linh Như cùng đồng thanh.
- Hớ? Sao mà phản ứng mạnh thế?
- Thứ nhất, tôi và anh Duy không phải một đôi, ông biết mà- Nó lên
tiếng thanh minh- Thứ hai: tôi không muốn đắc tội với chị Minh Phương.
- Đúng đấy.- Khánh Nam và Viết Quân “gật gù”.
- Chưa hết- Khương Duy cũng đưa ra lý do- Chắc chú em cũng biết anh là
một người bạn rất rất tốt bụng nên anh không muốn bạn bè mất tình cảm.-
Khương Duy nháy mắt với Viết Quân, cả bọn (trừ nó và Viết Quân) “À” lên
một tiếng đồng tình. Còn nó thì lẩm bẩm: “Chẳng hiểu nói cái gì nữa!”

- Hà Ly gọi điện rồi, vào vị trí đi. Chúng ta bắt đầu cảnh quay thôi.
- Báo cáo: Đối tượng đang bước lên bước thứ hai của cầu thang tầng thứ nhất – Quốc Trường thông tin về cho “bộ chỉ huy”.
- Trường, Dũng, cầm camera về vị trí đi. Mất cảnh nào anh thịt cả hai đấy – Khương Duy ra lệnh.
- Rồi, Linh Như, Khương Duy: Sẵn sàng.
Tự nhiên Viết Quân kéo riêng Khương Duy ra một góc: “Cấm mày lợi dụng
thời cơ!” – “Tao biết rồi! Tao không “ham” “vợ” bạn, với lại tao cũng
không muốn đắc tội với em của Khánh Nam đâu.”
- Vào chỗ đi Duy.- Đăng Thành quát.
- Thằng mắc dịch kia, mày đứng đấy lộ hết bây giờ – Ngọc Hưng lôi Đăng Thành vào.
- 1, 2, 3: START. Đối tượng đang bước những bước đầu tiên lên tầng 5 này rồi – Bảo Đông “alo” lại.
Khương Duy và Linh Như đã vào vị trí.
- Này này, em có thôi cười đi không? Nhắm mắt vào đi – Khương Duy nạt nó.
- Rồi rồi em biết rồi mà. Mắc cười quá!

Minh Phương vừa đi vừa làu bàu:
- Cái con nhỏ Hà Ly này, tự nhiên để trên lớp rồi bắt mình lấy, cứ làm
như có mỗi mấy bước chân không bằng… Năm tầng chứ ít ỏi gì…Đã mệt thì
chớ…
Minh Phương cứ tiếp tục nói một mình mà chẳng để ý
xung quanh có hai thằng bé lớp 10 vẫn đang… quay trộm mình. Vừa đến cửa
lớp, đập vào mắt Minh Phương là cảnh tượng lãng mạn của Khương Duy và
Linh Như. Minh Phương đứng như trời trồng, mắt mở to hết cỡ rồi từ từ
giật lùi lại:
- Không! Không phải, không bao giờ có chuyện đó!
Minh Phương lẩm bẩm rồi tự nhiên vô thức òa khóc chạy đi.
“Sao chứ? Sao chứ? Sao mình khóc chứ? Khương Duy thì có liên quan gì
đến mình? Sao chứ? Không phải mà! Không phải mà! Mình sao thế này? Sao
khóc chứ? Chắc mình nhìn nhầm thôi… làm gì có chuyện Khương Duy thích
Linh Như chứ? Mình không thích Khương Duy cơ mà, không thích tên ngốc đó
cơ mà! Mình sao thế này? ”- Minh Phương ngồi thu lu ở gốc cây cạnh hồ
nước mà khóc với cái lý do thì chắc là ai cũng biết.

Gần đó…
- Báo cáo chỉ huy, chị nhà đang nước mắt “cá sấu” ở hồ nước sau trường! Ta có rút quân không ạ?
- Rút.
Quốc Trường và Lê Dũng chuồn nhanh khỏi chỗ nấp chạy về phòng họp của
Hội học sinh, ở đây, 8 thành viên còn lại đang ngồi chờ kết quả. Mở đoạn
băng xem lại mà Khương Duy cứ ôm bụng cười như một thằng ngố ý. Chắc là
nãy uống nhầm thuốc gì đấy.
- Này ông anh, chị nhà đang khóc mà ông anh cứ vui vẻ như không ý nhỉ?- Tuấn Anh đá cho Khương Duy một cái.
- Hờ, đau khổ của nó là hạnh phúc của anh mà.
- Ôi, khi đầu gấu khóc… Haizz, em không ngờ là có ngày được nhìn chị ý
khóc thể này đâu đấy – Lê Dũng tâm đắc với đoạn băng mà mình vừa quay.
- Tụi mày đoán lát vào giờ học mặt mũi nó sẽ ra sao?- Khương Duy chuyển chủ đề – Chắc sưng vù ý nhỉ? Ha ha!
- Không có cơ hội nhìn mặt chị ý đâu ông anh. Chị ý bùng học cho xem.
- Thôi, giờ tính nốt bước cuối cùng này.

10 đứa đang sôi nổi thì thày hiệu trưởng bước vào:
- Các em làm gì mà ầm ĩ thế?
- Ơ dạ…- Cả bọn ấp úng.
- Thôi không cần các em nói, lại ngồi tán chuyện thiên hạ ý gì? Tôi chỉ
làm phiền các em một phút thôi. Đăng Thành, đây là hồ sơ hai học sinh
mới chuyển đến trường ta, em bổ sung vào nhé, hai học sinh đó sẽ học ở
10B1 và 11A1.
Thầy hiệu trường đi, bọn nó tán chuyện
nốt mà chẳng thèm quan tâm gương mặt hai học sinh mới có quen hay không
(dù biết là sẽ học cùng lớp mình).

- Này, em nhớ là hồi Linh Như
mới tới trường mình ý, bà ý bảo người anh Duy có mùi Sầu Riêng và anh
Quân nói là do anh Duy ngậm kẹo Sầu Riêng “ấy ấy” cho…?- Quốc Trường
hỏi.
- Ừ- Viết Quân gật đầu.
- Em muốn hỏi là cái kẹo đó của chị đầu gấu Minh Phương hả?
- Thế em nghĩ còn ai vào đây nhỉ?
- Hơ, ghê quá ha? Thế ra thích nhau lâu lắm rồi à?
- Từ hồi nhà Minh Phương chuyển đến cạnh nhà anh cơ.- Khương Duy đỏ mặt thú nhận.
- Ề, vậy mà ém nhẹm mọi chuyện là sao ý nhỉ?
- À thì…………… Thôi, tính sang chuyện tỏ tình nào.- Khương Duy lại một lần nữa chuyển chủ đề.
- Sao lại hỏi bọn mình nhỉ? Tỏ tình là chuyện của chú em chứ?- Ngọc Hưng nhìn Khương Duy.
- Ai chẳng biết, ý em là chiều mai yêu cầu tất cả phải tập trung ở Fantasi trang trí cho em.
- Fantasi? Là ở đâu vậy?- Đăng Thành băn khoăn.
- À, đấy là nơi tụi em hay tụ tập, nó là một quán dành cho người nước ngoài mới mở ở đường X.- Nó giải thích cho mọi người.

Linh
Như đã đúng, chiều hôm đó Minh Phương bùng học thật, và cả ngày hôm sau
nữa, tuy nhiên dù thế thì Linh Như vẫn đủ sức gánh được cái trọng trách
cao cả mà Khương Duy đã đặt lên vai nó.
Fantasi tối thứ 7…
- Linh Như hẹn hộ anh chưa?- Khương Duy lo lắng hỏi nó.
- Anh đã hỏi em câu đó cả trăm lần từ chiều tới giờ đấy.
- Ờ thì….- Cậu cười trừ rồi quay sang đám bạn – Trang trí xong chưa tụi mày?
- Okies! Chỉ chờ đối tượng đến thôi!
- Á, chị nhà đến rồi – Lê Dũng ré lên.
Tất cả 9 thằng vào đúng vị trí, chỉ trừ nó đứng ở ngoài cửa đợi Minh Phương.
Có lẽ hơn một ngày qua Minh Phương đã khóc khá nhiều thì phải, đôi mắt
đã tố cáo tất cả, nhưng dù sao vì Minh Phương đeo kính nên cũng không
gọi là kinh dị cho lắm. Nó cảm thấy Minh Phương cứ ngơ ngơ cho đến khi
Hà Ly vỗ vai:
- Chị Phương, Linh Như đây rồi mà.
- À ừ… Có chuyện gì thế Như?- Minh Phương hỏi nó, giọng cố lấy một chút cảm giác.
- Chị định đứng ngoài đây nói chuyện sao?- Nó lôi Minh Phương đi- Vào trong đây đã chứ.
- Quán này đẹp ha!- Hà Ly khen.
Minh Phương nhìn quanh quán vô cảm và ánh nhìn chợt dừng lại ở trước màn hình TV to đùng chính giữa.
Đó… những đoạn Clip ngắn… những kỉ niệm giữa Minh Phương và Khương Duy,
lần hai đứa cãi nhau, lần Minh Phương trèo tường sang nhà Khương Duy,
lần Minh Phương ốm, Khương Duy sang chăm… và kết thúc là cảnh “hậu
trường” của tập phim mà Minh Phương đã xem hôm qua ở 11A1, tất nhiên
cũng có khuyến mãi thêm cảnh một con bé đeo kính tóc tai rối bù ngồi
khóc ở bờ hồ sau canteen.
Sững sờ…
Bất ngờ…
Đó… chỉ là một vở kịch thôi sao?
Khương Duy và Linh Như… chỉ đóng kịch cho mình xem thôi sao?
Vậy là hai người bọn họ không có gì?…
Minh Phương bất chợt mỉm cười nhẹ nhõm rồi lại đanh mặt lại: “Bọn họ
dám bày mưu lừa mình?” Phương quay lại định cho Linh Như và Hà Ly một
trận thì…
Cúp điện.
Tất cả chỉ còn là một màu đen…
Tiếng dương cầm… cất lên nhẹ nhàng đầy tình cảm…
Marriage d’amour…
Nến được thắp sáng lung linh…
Những quả bóng đã được gắn dạ quang ánh lên hình trái tim huyền ảo…
Dòng chữ “I love you” tự nhiên phát sáng trong bóng tối…

Trái tim đập nhanh hơn… trước mặt Minh Phương là Khương Duy vụng về với bó hồng trên tay.
- Duy xin lỗi. Dù biết Phương không thích những cảnh Romantic thế này
nhưng… Duy chỉ muốn nói một điều… – Mặt Khương Duy cứ đỏ dần lên nhưng
dưới ánh nến nên có lẽ không ai thấy- Duy chỉ muốn nói… Phương… Phương…
làm bạn gái Duy nhé…!
Bó hồng run run trên tay thằng con trai mới lớn…
Tiếng dương cầm nhẹ nhàng bên tai…
Ánh nến dịu dàng tỏa sáng…
Im lặng…

Minh Phương chậm chậm đưa tay lên đỡ lấy bó hoa ngượng ngùng thay cho
câu trả lời. Khương Duy mỉm cười sung sướng. Tất cả các vị khách ở
Fantasi vỗ tay ầm ĩ chúc mừng dù chủ yếu họ là người nước ngoài chẳng
hiểu hai nhân vật chính đang nói gì cả. Nhưng nhìn thái độ thì nhận ra
thôi. Tiếng hò la bắt đầu nổi lên: “Kiss! Kiss!”
Hội học sinh ngoại trừ nó và Viết Quân đang chơi đàn ra thì cũng hò ầm lên:
- Kiss đi, Kiss đi mày.
- Kiss chị Đầu Gấu đi anh Duy ơi!
Khương Duy và Minh Phương đỏ bừng mặt.
- Không kiss không cho về đâu.
- Im xem nào.- Khương Duy gắt.
Minh Phương từ từ nhắm mắt lại… Chắc người ta hay gọi là Second kiss
(First kiss là lần Minh Phương… cắn môi Khương Duy). Mà đã có chữ Kiss
thì thể nào cũng có cái chữ Sweet đi đằng trước. Cái này có đúng hay
không thì phải hỏi hai người bọn họ. Thời gian chắc ngừng trôi mất.
Nói thật thì Khánh Nam cũng tự thấy mình là một thằng bạn tốt nên không
nỡ cướp đi cái cơ hội chở Linh Như về nhà của Viết Quân nhưng mà… Khánh
Nam chẳng thích đi cùng Hà Ly tẹo nào, mà trời tối thế này lại để Hà Ly
về một mình? Haizz, chẳng giống tính khí Khánh Nam đâu. Khánh Nam túm
lấy thằng bạn thân thì thầm:
- Mai phải trả công tao đấy.
- Sao?- Viết Quân không hiểu.
- Vì nghĩa lớn diệt thân. Tao đưa Hà Ly về đây.
Nhưng chưa gì tên Viết Quân đó đã lôi tuột nó đi, phóng cho nhanh, hix,
Khánh Nam tự thấy mình là một người có thừa lòng tốt ban phát cho những
đứa bạn chẳng ra gì mà. Cậu đang thở dài nhìn theo bóng cái xe máy
“phía cuối con đường” thì Hà Ly lên tiếng:
- Nam có vẻ khó chịu khi đi với Ly?
- Vì Ly luôn gây áp lực cho mình- Khánh Nam thằng thừng.
- Vậy Nam giải thích đi, tại sao lại từ chối Ly?
- Hỏi hay nhỉ? Không thích thì từ chối chứ sao?- Khánh Nam chuẩn bị bực mình rồi.
- Những cô bạn gái trước của Nam thì có gì hơn Ly chứ? Nam đã nói người yêu Nam chỉ cần xinh, hay cười thôi mà.
- Mình nghĩ là Minh Phương cũng cho Ly biết rằng họ chỉ là thế thân cho
em gái mình thôi mà. Ly cũng muốn thế sao? Mình nói bao nhiêu lần rồi,
nhẽ ra Ly phải vui vì mình luôn coi trọng tình bạn giữa chúng ta mới
đúng.
- Nhưng Nam phải đồng ý cho Ly cơ hội chứ?
- Mệt! Tùy Ly, nhưng mình nói trước, tình cảm thì không thể cưỡng ép đâu.
- Nam thích Linh Như?- Hà Ly quay sang dò xét Khánh Nam.
- Thích nghĩ sao là việc của Ly. Mình biết dù có giải thích thì Ly cũng
chẳng chịu hiểu đâu. Mà mình nghĩ Ly đừng đặt quá nhiều hi vọng vào bản
thân (như kiểu tự khen mình xinh chẳng hạn – Khánh Nam nghĩ thầm), và
thôi ngay mấy cái trò vớ vẩn Ly áp dụng với Linh Như đi.
- Nam nói thế là sao?
- Ly tưởng mình không biết Ly đã làm những trò gì với nó à?
- Nói gì chứ………
- Hừ, cũng may là tai mắt của mình ở khắp trường nên kịp thời ra tay
chứ không thì Ly cũng đã làm hại em mình không ít lần đâu nhỉ?
- Nam…. Nam không cần đưa Ly về nữa đâu.
- Thế à? Cảm ơn nhá! Vậy mình về đây.
Khánh Nam phóng xe chạy thẳng để lại Hà Ly đầy tức giận đằng sau. “Tại sao Khánh Nam lại biết?”
- Thế nào? Cô muốn hợp tác với tôi cho con bé đó bài học không đây?
- Cô nghĩ tôi sẽ từ chối?
Hẳn là chúng ta đang rất băn khoăn thắc mắc xem cái đôi hay cãi nhau kia đang nói những gì chứ nhỉ?
Hoàn cảnh: Hai cái xe đạp đang chạy song song nhau.
Tọa độ địa lý: một con đường khá yên tĩnh giữa hai hàng cây ven hồ.
- Không biết anh Nam đưa chị Ly về nhà luôn hay còn đi đâu nhỉ?
- Khánh Nam đã không thích thì thôi, cô đừng có ghép họ với nhau nữa.
- Không, tôi chỉ muốn cải thiện mối quan hệ của họ thôi mà.
- Hà Ly hồi trước suốt ngày “lẵng nhẵng” đi theo sau Khánh Nam, như Mai
Chi và Tuấn Vũ ý, nhưng ít ra đôi Mai Chi và Tuấn Vũ còn có hi vọng chứ
Hà Ly thì có được gì đâu? Chỉ tổ làm Khánh Nam khó chịu.
- Vậy tôi sai à?- Nó bí xị.
- Ừ, cứ để mọi chuyện được tự nhiên.
Nó im lặng một lúc rồi nhìn quanh.
- Sao đường này vắng thế nhỉ?
- Cô nhìn mấy giờ rồi mà kêu nó vắng?
- À ờ quên.
- Xì.
- Mà sao tôi nói câu gì anh cũng phải đốp chát bằng được ý nhỉ?
- Tôi chỉ làm theo tiếng gọi của chân lý thôi mà.- Viết Quân trả lời.
- Oẹ! Chân lý! Mẹ ơi!
- Ngồi kia chơi chút đi!- Viết Quân trỏ cái ghế hí hửng về cái gì thì chẳng ai biết.
Hai đứa ngồi đấy. Nó chẳng hiểu sao mà nó lại cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Viết Quân nữa. Vớ vẩn. Nó lắc đầu.
- Cô bị sao à?
- Không.
- Hmm, biểu hiện kì dị khác người.
- Này, hôm nay đây không muốn gây sự đâu nhá! Sao? Thế đã nghĩ ra điều kiện gì chưa?
- Điều kiện để giữ bí mật chuyện hôm đó cho cô á?
- Ừ.
- Sao nói chuyện với Khương Duy và Khánh Nam thì cô cứ “Vâng vâng dạ dạ” mà nói với tôi cứ “Ừ” ý nhỉ?
- Lắm chuyện. Nghĩ ra điều kiện chưa?
- Thực ra thì tôi trời sinh vốn bản chất tốt bụng nên cũng chẳng cần
điều kiện nhưng mà cô cứ xởi lởi thế thì….Hé hé, tôi cũng sẽ suy nghĩ kĩ
càng để đưa ra điều kiện “vừa phải”.
- Xì. Này, ngoại trừ một số điều kiện như là làm osin cho anh hay làm bạn gái của anh ra nhá!- Nó vội vàng thêm vào.
Hắn lẩm bẩm: “Cụt cả hứng. Bỏ điều kiện làm bạn gái thì còn gì nữa mà điều với chả kiện?”
- Anh đang tụng kinh à? Lẩm bẩm gì thế?
- Lắm chuyện. Trật tự đi. Nói nhiều thế?- Hắn gắt.
- Mới nói có hai câu mà kêu là nhiều…
Hai đứa đều cảm thấy bực bực về nhau nhưng chẳng đứa nào muốn đứng lên cả. Hình như có một lực hút giữa chúng.
- Hôm nay anh Duy với chị Phương chắc vui phải biết. Không ngờ ông Duy
ngố có thể nghĩ ra được một khung cảnh Romantic thế.- Nó trầm trồ- Nhóm
mình anh Duy mở đầu rồi, còn anh và Khánh Nam cũng mau mau lên chứ?
- À… Cô thì sao? Yêu… yêu … yêu ai chưa?- Viết Quân không hiểu sao mặt hắn tự nhiên cứ nóng bừng lên.
- Anh mắc bệnh nói lắp hả? Tôi yêu ai chưa á? Rồi, yêu rồi, tôi yêu anh…
Viết Quân tròn mắt nhìn sang nó – Cô… nói…- Hắn đang lắp bắp thì nó nói tiếp:
- Khánh Nam này, yêu anh này, yêu Tuấn Vũ này, yêu Khương Duy nữa này, yêu…
- Thôi đi về.- Hắn tức giận đứng dậy.
- Nhưng anh chưa nói anh yêu ai mà?
- Tôi á? Tôi yêu ông trời.
Hắn phũ phàng dắt xe đi để lại nó đang ngơ ngơ:
- Cũng đúng, mình cũng phải bổ sung thêm ông trời vào danh sách thôi.

Tối
hôm đó có một thằng con trai lại ôm con chó xù trắng trắng mà đập bôm
bốp: “Tao không gọi mày là Linh Như nữa. Từ giờ ta sẽ gọi mày là: “Dở
hơi.” Ôi chủ mày dở hơi y như mày ý. Á á á! Bực mình quá! Á á á…! Được
rồi, nó bảo ngoài mình ra nó còn yêu cả Khánh Nam, Tuấn Vũ và Khương Duy
à? Thế thì mình sẽ tiêu diệt ba đứa nó, không phải trong danh sách
những người nó yêu sẽ chỉ còn mình mình à? Ha ha ha!”
Ngoài cửa phòng bà quản gia nhà hắn lắc đầu: “Thằng bé này bao giờ mới chịu lớn đây?”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3